Cự Giải bước ra khỏi phòng trong lúc mọi người còn đang nói chuyện rất vui vẻ.
Cô đã về nước rồi! Đã gặp lại những người mà cô muốn gặp, nói chuyện tán gẫu cùng họ…Nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo như thế?
Cứ mỗi lần nhìn thấy Bạch Dương và Cự Linh hạnh phúc cô lại không chịu được! Có phải vì cô ích kỉ? Chỉ nghĩ cho bản thân mình?
Thật ra yêu một người không cần ở bên cạnh người đó…
– Sao bà chị lại ra đây?
Cự Linh khoan tay trước ngực tiến tới chỗ Cự Giải. Ngay mép hồ bơi…
– Sao cô lại ra đây?
Cự Giải nhìn ả hỏi.
– Đó là việc của tôi! Chị…đi công tác hay theo trai ra nước ngoài vậy? – Cự Linh nở một nụ cười khinh bỉ nhìn Cự Giải.
– Đừng có ăn nói hàm hồ! Dĩ nhiên là tôi đi công tác! Anh Bạch Tử là đại diện của cổ đông đi theo giúp thôi!
– Vậy sao? – Cự Linh liếc mắt nhìn – Vậy…chị giải thích sao về việc hắn muốn chị đính ước với hắn? Hả?
– Đính ước? – Cự Giải sững sờ, thực sự cô chẳng hiểu gì cả.
– Đừng giả vờ giả vịt! Chị không hơn tôi không chịu được sao? – Cự Linh tiến lại gần phía Cự Giải nở một nụ cười ác độc – Chị chết được rồi…
Cự Linh ẩy mạnh một cái. Cả Cự Giải cũng ngạc nhiên hết sức! Làm sao nó dám làm thế? Cự Giải ngã xuống hồ bơi…
” Tất cả…kết thúc rồi….”
—————————————————————–
1 ngày
…..
2 ngày
…..
3 ngày
…………
1 tuần
…….
2 tuần
……..
Cự Giải vẫn nằm đó, bất động.
Bác sĩ nói do nước vào phổi quá nhiều cộng với cơ thể của Giải Nhi đang yếu nên dẫn tới hôn mê sâu phải chờ một thời gian…
Cự Linh sau khi gây án đã không ngờ được rằng lại bị camera an ninh quay được. Bạch Dương hủy hôn. Bố Cự Linh vì quá xấu hổ nên đã tống ả ra nước ngoài…
Cạch
Cửa phòng bệnh mở ra. Bạch Dương bước vào. Hôm đó chính anh là người đã cứu cô. Anh thật sự rất lo lắng. Nếu Cự Giải không tỉnh lại chắc anh chẳng muốn sống nữa.
Anh đã sai lầm. Tại sao anh lại đi tin lời Cự Linh? Bỏ rơi Cự Giải? Anh đã phạm sai lầm quá lớn…
– Cự Giải…
-…..
– Làm ơn! Cậu tỉnh lại đi!
-…..
– Tớ…xin lỗi! Tớ…đúng là hâm mà…
-……
– Tớ đã làm cho cậu phải khóc rất nhiều đúng không?…Cậu tỉnh lại đi! Cậu muốn xử tớ sao cũng được!…Nếu cậu muốn chia tay…
-….
– Tớ cũng không oán trách…
Đã vào năm học rồi vậy mà 11 đứa chẳng còn tâm trí đâu mà học…Cứ nghĩ tới Cự Giải lại buồn…
Không chỉ vậy! Dạo này tên Thiên Quân kia lại xuất hiện cướp mất Kim Ngưu. Kim Ngưu vẫn còn nhớ hắn dĩ nhiên ngày nào hai đứa cũng đi với nhau! Mà cũng lạ! Thiên Yết không phản ứng gì! Lại là một tảng băng như xưa.
Ma Kết dạo này cũng rất bận. Hình như công ty anh gặp vấn đề! Giờ ra chơi là anh lại đâm đầu vào công việc làm Xử Nữ thấy tủi thân nhưng biết làm sao được! Hắn là vậy mà…
– Mọi người! Tôi và Thiên Yết phải đi mấy ngày… – Ma Kết chậm rãi nói trong bữa cơm.
– Đi đâu? – Xử Nữ nhíu mày.
– Phải giải quyết vài việc! – Thiên Yết lạnh lùng lên tiếng.
– Um! Nhớ giữ gìn sức khỏe!… – Bảo Bình cười tươi như hoa.
Vậy là hai người họ đi…KTX chỉ còn 9 đứa…Chưa bao giờ nó ảm đạm như vậy!
—————————————————————
Bạch Dương lao ầm ầm trên đường. Anh đang cố kiếm tìm một hình dáng nhỏ bé thân thuộc – Cự Giải
Vừa nhận được tin nhắn của bệnh viện là Cự Giải đã tỉnh lại nhưng đã rời khỏi bệnh viện Bạch Dương đã đi tìm cô. Một lần là đủ rồi! Anh không muốn mất cô lần thứ hai…
Cự Giải đứng bên một cây phong. Lá đã ngả màu rất đẹp. Đó là nơi mà Bạch Dương đã tỏ tình với cô…
Sau bao nhiêu chuyện. Đến giờ này cô mới nhận ra…
Cô không thích cậu ấy…
Mà là yêu cậu ấy rất rất sâu đậm…
Từ ngày đầu tiên hai người nhìn thấy nhau giữa sân trường đông đúc ấy. Cô đã nhận ra tình cảm của hai người có thể đi quá giới hạn tình bạn.
Tới lần mà cô lạc mất cậu trong trốn đông người. Cậu đã rất lo cho cô…Cô thấy rất hạnh phúc…Cô biết cô có thể dựa dẫm vào cậu…
Khi cậu tin tưởng Cự Linh mà không chịu nghe cô giải thích…Cô đã khóc rất nhiều…Vì cô sợ…Sợ mất cậu…
– Cự Giải!
Một bàn tay nắm lấy vai Cự Giải từ đằng sau.
Cự Giải quay người lại…Có phải là cậu không?
– Bạch Tử? Sao anh lại ở đây?
Cự Giải hụt hẫng nhìn người trước mặt…Không phải…
– Anh qua thấy em thôi! – Bạch Tử cười nhẹ.
– Thì ra là vậy…
Giọng Cự Giải nhỏ dần.
Không lẽ những lời nói ấy chỉ là giả rối?
Không lẽ cô không quan trọng với cậu?
Không lẽ cậu không yêu cô?
– Cự Giải?
– Vâng! – Cự Giải giật mình.
– Em đồng ý đính ước với anh không?
Bạch Tử quỳ một chân xuống, một tay cầm nhẫn đính ước, tay còn cầm tay Cự Giải…
Thái độ của Bạch Tử làm Cự Giải hơi ngạc nhiên.
Từ đằng xa kia có một người con trai ngồi trên ô tô mỉm cười chua chát…Anh tới muộn rồi!…
Chiếc lăn bánh…
– Em…
———————————————————–
” Em…” làm sao thì đợi chap sau nha m.n! o∩_∩o
Ta cá có mấy thành phần đang rủa ta đấy! ̄︿ ̄
Chap sau có mưa đấy! ( Tại ngoài Bắc mưa suốt làm ta cũng có hứng a!) Ai thích mưa nào???
Cô đã về nước rồi! Đã gặp lại những người mà cô muốn gặp, nói chuyện tán gẫu cùng họ…Nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo như thế?
Cứ mỗi lần nhìn thấy Bạch Dương và Cự Linh hạnh phúc cô lại không chịu được! Có phải vì cô ích kỉ? Chỉ nghĩ cho bản thân mình?
Thật ra yêu một người không cần ở bên cạnh người đó…
– Sao bà chị lại ra đây?
Cự Linh khoan tay trước ngực tiến tới chỗ Cự Giải. Ngay mép hồ bơi…
– Sao cô lại ra đây?
Cự Giải nhìn ả hỏi.
– Đó là việc của tôi! Chị…đi công tác hay theo trai ra nước ngoài vậy? – Cự Linh nở một nụ cười khinh bỉ nhìn Cự Giải.
– Đừng có ăn nói hàm hồ! Dĩ nhiên là tôi đi công tác! Anh Bạch Tử là đại diện của cổ đông đi theo giúp thôi!
– Vậy sao? – Cự Linh liếc mắt nhìn – Vậy…chị giải thích sao về việc hắn muốn chị đính ước với hắn? Hả?
– Đính ước? – Cự Giải sững sờ, thực sự cô chẳng hiểu gì cả.
– Đừng giả vờ giả vịt! Chị không hơn tôi không chịu được sao? – Cự Linh tiến lại gần phía Cự Giải nở một nụ cười ác độc – Chị chết được rồi…
Cự Linh ẩy mạnh một cái. Cả Cự Giải cũng ngạc nhiên hết sức! Làm sao nó dám làm thế? Cự Giải ngã xuống hồ bơi…
” Tất cả…kết thúc rồi….”
—————————————————————–
1 ngày
…..
2 ngày
…..
3 ngày
…………
1 tuần
…….
2 tuần
……..
Cự Giải vẫn nằm đó, bất động.
Bác sĩ nói do nước vào phổi quá nhiều cộng với cơ thể của Giải Nhi đang yếu nên dẫn tới hôn mê sâu phải chờ một thời gian…
Cự Linh sau khi gây án đã không ngờ được rằng lại bị camera an ninh quay được. Bạch Dương hủy hôn. Bố Cự Linh vì quá xấu hổ nên đã tống ả ra nước ngoài…
Cạch
Cửa phòng bệnh mở ra. Bạch Dương bước vào. Hôm đó chính anh là người đã cứu cô. Anh thật sự rất lo lắng. Nếu Cự Giải không tỉnh lại chắc anh chẳng muốn sống nữa.
Anh đã sai lầm. Tại sao anh lại đi tin lời Cự Linh? Bỏ rơi Cự Giải? Anh đã phạm sai lầm quá lớn…
– Cự Giải…
-…..
– Làm ơn! Cậu tỉnh lại đi!
-…..
– Tớ…xin lỗi! Tớ…đúng là hâm mà…
-……
– Tớ đã làm cho cậu phải khóc rất nhiều đúng không?…Cậu tỉnh lại đi! Cậu muốn xử tớ sao cũng được!…Nếu cậu muốn chia tay…
-….
– Tớ cũng không oán trách…
Đã vào năm học rồi vậy mà 11 đứa chẳng còn tâm trí đâu mà học…Cứ nghĩ tới Cự Giải lại buồn…
Không chỉ vậy! Dạo này tên Thiên Quân kia lại xuất hiện cướp mất Kim Ngưu. Kim Ngưu vẫn còn nhớ hắn dĩ nhiên ngày nào hai đứa cũng đi với nhau! Mà cũng lạ! Thiên Yết không phản ứng gì! Lại là một tảng băng như xưa.
Ma Kết dạo này cũng rất bận. Hình như công ty anh gặp vấn đề! Giờ ra chơi là anh lại đâm đầu vào công việc làm Xử Nữ thấy tủi thân nhưng biết làm sao được! Hắn là vậy mà…
– Mọi người! Tôi và Thiên Yết phải đi mấy ngày… – Ma Kết chậm rãi nói trong bữa cơm.
– Đi đâu? – Xử Nữ nhíu mày.
– Phải giải quyết vài việc! – Thiên Yết lạnh lùng lên tiếng.
– Um! Nhớ giữ gìn sức khỏe!… – Bảo Bình cười tươi như hoa.
Vậy là hai người họ đi…KTX chỉ còn 9 đứa…Chưa bao giờ nó ảm đạm như vậy!
—————————————————————
Bạch Dương lao ầm ầm trên đường. Anh đang cố kiếm tìm một hình dáng nhỏ bé thân thuộc – Cự Giải
Vừa nhận được tin nhắn của bệnh viện là Cự Giải đã tỉnh lại nhưng đã rời khỏi bệnh viện Bạch Dương đã đi tìm cô. Một lần là đủ rồi! Anh không muốn mất cô lần thứ hai…
Cự Giải đứng bên một cây phong. Lá đã ngả màu rất đẹp. Đó là nơi mà Bạch Dương đã tỏ tình với cô…
Sau bao nhiêu chuyện. Đến giờ này cô mới nhận ra…
Cô không thích cậu ấy…
Mà là yêu cậu ấy rất rất sâu đậm…
Từ ngày đầu tiên hai người nhìn thấy nhau giữa sân trường đông đúc ấy. Cô đã nhận ra tình cảm của hai người có thể đi quá giới hạn tình bạn.
Tới lần mà cô lạc mất cậu trong trốn đông người. Cậu đã rất lo cho cô…Cô thấy rất hạnh phúc…Cô biết cô có thể dựa dẫm vào cậu…
Khi cậu tin tưởng Cự Linh mà không chịu nghe cô giải thích…Cô đã khóc rất nhiều…Vì cô sợ…Sợ mất cậu…
– Cự Giải!
Một bàn tay nắm lấy vai Cự Giải từ đằng sau.
Cự Giải quay người lại…Có phải là cậu không?
– Bạch Tử? Sao anh lại ở đây?
Cự Giải hụt hẫng nhìn người trước mặt…Không phải…
– Anh qua thấy em thôi! – Bạch Tử cười nhẹ.
– Thì ra là vậy…
Giọng Cự Giải nhỏ dần.
Không lẽ những lời nói ấy chỉ là giả rối?
Không lẽ cô không quan trọng với cậu?
Không lẽ cậu không yêu cô?
– Cự Giải?
– Vâng! – Cự Giải giật mình.
– Em đồng ý đính ước với anh không?
Bạch Tử quỳ một chân xuống, một tay cầm nhẫn đính ước, tay còn cầm tay Cự Giải…
Thái độ của Bạch Tử làm Cự Giải hơi ngạc nhiên.
Từ đằng xa kia có một người con trai ngồi trên ô tô mỉm cười chua chát…Anh tới muộn rồi!…
Chiếc lăn bánh…
– Em…
———————————————————–
” Em…” làm sao thì đợi chap sau nha m.n! o∩_∩o
Ta cá có mấy thành phần đang rủa ta đấy! ̄︿ ̄
Chap sau có mưa đấy! ( Tại ngoài Bắc mưa suốt làm ta cũng có hứng a!) Ai thích mưa nào???
/52
|