Tầng hầm khu chung cư cao tầng phố Halas.
Một bóng người chậm chạp cử động trong bóng tối đen mịt. Lê Minh Hoàng đưa tay lên vò trán. Hắn thấy đầu đau như búa bổ. Mở mắt nhìn xung quanh, phải mất hơn mười phút, Hoàng mới làm quen được với bóng tối. Câu hỏi đầu tiên trong đầu hắn là, mình đang ở đâu?
Những mảnh ký ức vụn vỡ bắt đầu chậm rãi hợp lại trong tâm trí hắn. Cath đã đưa hắn đến đây, và dặn dò là nhất định không được rời khỏi chỗ này trong hai ngày tới. Sau đó thì thế nào? Hắn không còn nhớ nữa.
Hắn chỉ biết, điều mình cần làm bây giờ là phải thoát khỏi nơi này.
Có tiếng thở đều đều sặc mùi hung bạo nương theo nhịp thở của hắn, làm suy nghĩ trong đầu Hoàng nhất thời rối loạn. Nhìn xuống mặt nước đen ngòm bên dưới, hai mắt nhất thời sáng rực. Hoàng lập tức nhận ra thứ gì đã gây nên nỗi bất an mãnh liệt ở mình nãy giờ. Bản năng sinh tồn đang không ngừng thôi thúc hắn, cảnh báo hắn một điều duy nhất.
Rời xa nơi này càng nhanh càng tốt!
------------------
-Phải làm sao đây..phải làm sao đây..
Trong phòng #5, Hoài My đang vừa đi đi lại lại trong phòng vừa không ngừng lẩm bẩm trong miệng, tới cả đống đậu phộng chiên dòn vung vãi khắp nền nhà đang bị cô dẫm bẹp lên phát ra tiếng kêu răng rắc cũng không buồn để ý. Khi mà cô đã hết kiên nhẫn, đang định ra ngoài thì cánh cửa phòng bật mở, Tuyết ôm một khay thức ăn thịnh soạn hí hửng đi vào.
-Ái chà chà..gọi bừa mà cũng có nha..không ngờ chỗ nầy mà cũng có mấy món khoái khẩu của chị em mình. Mấy ngày vừa qua nhai thực phẩm nén, bụng chị đã sắp trương lên rồi, đổi món, đổi đổi món…
Nói rồi đưa bát bún ốc lên mũi ngửi một hơi, nét mặt lộ vẻ thỏa mãn. Hoài My không nhịn được, giật lấy đôi đũa trong tay Tuyết, dấm dẳng:
-Nghe em nói đây nè! Sắp tới phải tính sao đây, chúng ta bị phân công đi đàm phán với The Lightning Team đó! Chị còn có tâm trí ở đấy mà ăn bún ốc nữa à!
-Trả chị đi. Tuyết xụ mặt nhìn Hoài My, làm bộ đáng thương:- Nhanh như vậy mà đã phân công xong rồi à? Hiệu suất làm việc của cái tổ chức này cũng thật là cao quá đi. Thế chúng ta phải đi một mình à?
-Lại còn mấy mình nữa? Hoài My cáu gắt ngồi xuống, tay vẫn giữ chặt đôi đũa không buông:-Còn cả một gã đàn ông ở Clone Lightning Team nữa, tên là Mathieu. Tên này theo chỉ để hỗ trợ làm quen với dẫn đường thôi, dù gì thì chúng cũng chạm mặt nhau mấy lần rồi mà.
-Vậy thì đi thôi chứ biết sao giờ. Tuyết nhún vai, bưng bát bún ốc lên húp soàn soạt, trong bụng nghĩ thầm, định làm khó chị à, không dễ đâu cưng.
-Chị điên à? Hoài My trợn mắt:- Trông thấy chúng ta, mấy tên đó không xé xác ra chấm mắm tôm mới là lạ.
-Vậy chúng ta có gì để đàm phán?
-Có cái này. Hoài My chỉ tay vào trán mình gõ gõ mấy cái, rồi xòe hai bàn tay trắng nói với vẻ bất lực:-Bây giờ chúng ta chỉ có hai con đường để chọn, một là cùng Mathieu tới tiếp xúc với The Lightning Team để đàm phán, nếu thành công thì không sao, còn ngược lại thì..theo phương án hai, ngồi một chỗ chờ Granitor Virus phát tác sau năm ngày nữa. Rec không nuôi lũ ăn hại. Chính miệng Mikhail đã nói với tất cả mọi người như vậy.
-Hay là..Hoài My bỗng dưng đổi giọng nhìn Tuyết thầm thì:-Dù gì chúng ta cũng chẳng phải sợ cái thứ gọi là virut vi riếc ấy, hay là…cứ giả vờ ra ngoài thực thi nhiệm vụ..rồi kiếm cơ hội trốn luôn không về?
-Không được. Tuyết thẳng thừng gạt đi:-Chúng ta còn cần lợi dụng mạng lưới thông tin của Rec để tìm Thư Lệ, trợ giúp mấy người Bình thuận lợi tìm được Craig và đưa ra khỏi thành phố nữa. Ngoài ra..
-Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. Hoài My trực tiếp cắt lời:- Ngoài ra, hơn nữa sáu ngày nữa, chính quyền Mỹ đã lên phương án thả bom hạt nhân hoặc dùng tên lửa hủy diệt Washington, chúng ta chỉ cần trà trộn vào đám người Rec rút đi là sẽ an toàn rời khỏi thành phố mà chẳng mất chút sức lực nào..đúng không? Câu này em nghe mãi nhàm lắm rồi.
-Ừm..nhàm là tốt..à nhầm, nhớ được là tốt. Tuyết gật đầu:-Chị là chị không muốn suốt ngày phải canh chừng tên lửa không biết lúc nào bắn vào đầu mình, làm nhân vật chính trong “Sống Trong Sợ Hãi” suốt mấy ngày tới đâu..chưa kể ở đây còn có thứ này nữa. Tuyết chỉ vào bát bún ốc trên tay: -Tóm lại, dù có đuổi chị cũng không đi!
-Vậy thì chúng ta phải làm sao?
-Tới đâu thì hay đến đó, không phải họ bắt chúng mình đi đàm phán à? Ăn chùa ở chùa mãi cũng ngại, thôi thì coi như giúp mấy thằng cha này một lần xem như trả công vậy…
-Đi thôi!
-Chờ đã, phải gọi tên kia đã chứ..
-Không cần, đi thôi!
----------------------------
“Một thành viên tử vong..mỗi thành viên bị trừ một ngàn điểm.”
-Han-Dae-Sung..Han-Dae-Sung..
-Lee..Yuong Min! Young Min!
Hai mắt trợn tròn thao láo, Han-Dae-Sung vội vã ôm choàng lấy người con gái trước mắt. Những giọt nước mắt hạnh phúc..hắn bỗng thấy hai má nóng rực. Bây giờ hắn mới thấm thía câu nói : có những thứ trước đây ta không hề để ý, chỉ đến khi thực sự mất đi thì mới biết nó quý giá tới nhường nào…
Anh nguyện coi đây chỉ là một giấc mơ, cũng không muốn mãi mãi mất em.
-Lee Young Min! Em..em không làm sao cả chứ? Tất cả là tại anh, là tại anh…
Bị hắn bất ngờ ôm chầm lấy, cô gái có phần bất ngờ, song cũng không lập tức giãy ra. Han-Dae-Sung chợt tỉnh, hắn vội nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn, đôi tay không ngừng rờ rẫm trên mặt cô, rồi xuống tới đôi tai khả ái, cái miệng nhỏ nhắn, bộ ngực tròn đầy…
-Làm cái gì đấy!
Lee Young Min hừ một tiếng vỗ vào tay gã, động tác này của cô khiến hắn ngơ ngẩn cả người. Han-Dae-Sung không những không buông ra mà còn lấy tay miết nhẹ, song trái với dự đoán, cô gái trong lòng hắn vẫn không có phản ứng nào. Thật kỳ lạ, mọi khi chỉ cần hắn hơi có động tác quá thân mật một tý là đã phải nhận một suất combo cấu+véo của cô, thế mà bây giờ..
-Anh còn muốn ngủ đến mấy giờ? Có dậy hay là chờ em vác chổi ra đuổi xuống giường đây?
Han-Dae-Sung gãi tai rời giường, mặc độc cái quần đùi đi vào trong phòng tắm. Hít hà mấy hơi, hắn mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng đâu đây. Song hắn cũng không để ý cho lắm. Làm vệ sinh cá nhân xong, ngẩn ngơ ngắm mình trong gương mất mười phút, Han-Dae-Sung đi vào nhà bếp, vừa mới nhìn ngó xung quanh, một tấm ảnh bỗng đập thẳng vào mắt.
Han-Dae-Sung thẫn thờ cầm khung cảnh nhìn một hồi, sau đó quay sang phía Lee Young Min đang đeo tạp dề hối hả dọn bữa sáng, hai mắt lộ vẻ mê man:
-Lee này, chúng mình cưới nhau thật rồi sao? Từ bao giờ vậy?
Lee Young Min nhíu mày nhìn hắn như nhìn con khủng long duy nhất còn tồn tại từ thời tiền sử tới giờ, song cô không có thời gian trả lời hắn, vì nồi canh trên bếp đã sôi, nước đã sắp trào ra ngoài rồi.
Han-Dae-Sung lấy tay vỗ đầu, hắn nhăn trán một hồi rồi đi ra ngoài nhà khách tìm cuốn lịch treo tường. Nay đã là 28/2/2015..chờ đã, vậy là đã hơn một năm từ ngày Recreator 2012 diễn ra rồi sao? Suel Team đã thoát khỏi khốn cảnh? Lee Young Min không chết? Chờ đã, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra..Han-Dae-Sung vò đầu. Thôi, không nghĩ nữa, lát hỏi Young Min không phải là xong ư? Quan trọng nhất là..cô ấy vẫn còn sống và..mình đã kết hôn rồi!
Nghĩ tới đây, Han-Dae-Sung rốt cục cũng gỡ được tảng đá trong lòng, cùng với niềm vui sướng khó tả, hắn hưng phấn đi vào trong bếp. Bữa sáng rất đơn giản, chỉ có kim chi và thịt hầm, song tự đáy lòng, Han-Dae-Sung thấy vô cùng ấm áp, bởi đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ ngoài mẹ ra tự tay nấu bữa sáng cho hắn.
-Mẹ anh đâu?
Lee Young Min không trả lời. Cô bưng chiếc nồi inox nhỏ từ trên bếp ga xuống, gắp một miếng thịt hầm bỏ vào trong bát chồng rồi thỏa mãn nhìn Han-Dae-Sung thưởng thức công sức của mình.
-Thế nào, có ngon không anh?
Han-Dae-Sung vừa nhai vừa nhíu mày, song hắn vẫn cười đáp:
-Ngon, nhưng vị hơi là lạ…thịt gì vậy em? Không phải thịt bò thì phải?
-Anh đoán thử xem.
Lee Young Min nở nụ cười vặn vẹo.
Han-Dae-Sung khẽ lắc đầu, ánh mắt vô thức nhìn Lee Young Min cầm muôi múc thứ gì đó trong chiếc nồi inox sáng bóng ra ngoài, đặt lên đĩa. Chỉ là, khi nhìn rõ đó là gì, hắn bỗng có cảm giác buồn nôn, buồn nôn đến khó thở.
-Ọe…
-Không ngon sao ?
Khuôn mặt vặn vẹo biến dạng, kèm theo đó là nụ cười vô hại nở trên môi, trông Lee Young Min bây giờ so với một giây trước thì khác nhau quá xa.
“Rầm”
Hai mắt như lồi ra, nứt toác, han-Dae-Sung khuôn mặt như thép nung đỏ, chồm người lên, một tay tóm lấy cần cổ nhẵn nhụi của người con gái trước mặt, một cảm giác nhớp nhúa truyền vào da hắn..lúc này đây, hắn đã cảm nhận được những đốt xương sụn đang kêu lên răng rắc trong tay mình, chỉ cần hắn mạnh tay thêm chút nữa, người phụ nữ này chắc chắn sẽ phải chết!
-Mày..mày đã làm gì mẹ tao?
Gương mặt Han-Dae-Sung tràn đầy nỗi thống khổ. Bây giờ hắn đã biết vì sao lại có mùi máu tươi phảng phất quanh đây. Trên chiếc đĩa sứ kia, trên chiếc đĩa sứ kia là một cái tai người đỏ hỏn, bên dưới xỏ khuyên rubi xanh biếc..món quà mà tự tay hắn đã mua tặng mẹ mình nhân ngày nhận tháng lương đầu tiên…
Một cơn đau buốt truyền lên từ ngực trái, đau buốt tim gan..Han-Dae-Sung chỉ thấy đất trời mờ mịt, song nỗi đau thể xác tuy to lớn song cũng không sao che lấp được sự mất mát về tinh thần. Hắn chỉ thấy mắt mình bỗng dưng tối sầm lại, mọi cảm giác đều biến mất, thay vào đó là hơi thở tử vong không ngừng xâm chiếm cơ thể…khung cảnh trước mắt như tấm kính vỡ tan tành…
-Chúc mừng..có phải là cậu vừa mơ thấy ác mộng?
Hai mắt của Han-Dae-Sung trước sau vẫn nhòe lệ. Lúc này, hắn đã biết tất cả những gì xảy ra với hắn nãy giờ chỉ là mộng ảo. Điều gì đã thật sự xảy ra? Phải chăng hắn đã ngủ thiếp đi và nằm mơ thấy bóng ma của cô ấy? Giống như những chiếc hộp của người Trung Hoa, mỗi cái lại chứa một cái khác nhỏ hơn, cái thực hình như chứa đựng cái mộng, cái mộng lại chứa một cái thực khác, cái thực này lại biến thành cái mộng, và cứ thế mãi...
Hắn chỉ biết, trong tay hắn bây giờ vẫn là cần cổ của Lee Young Min...song đầu nàng thì không thấy đâu nữa. Và ngực hắn giờ đã có thêm một vết thương bằng miệng bát.
-Mười ngàn điểm.
Vivian rút tay khỏi lồng ngực Han-Dae-Sung, lôi ra một đống nội tạng bầy nhầy, trong đó có cả một thứ gì đó vẫn đang nhẹ nhàng đập, giơ ra trước mặt Tần Hiểu, như để chứng minh cho chiến tích của bản thân.
Seul Team...đã lâm vào tuyệt lộ!
--------
-Liệt Bạo Cuồng Kích!
Một luồng sức mạnh khổng lồ truyền nhập vào trong Kiếp Diệm Hoan Kiếm trong tay Trịnh Khải, chỉ thấy hắn vỏn vẹn bước tới một bước, sau đó vung tay chém ra, mặt đất liền bị áp lực khi hắn ra đòn phá nát bấy, khí lưu xung quanh phạm vi mười mét kịch liệt chuyển động, ma sát, mơ hồ còn xuất hiện tia lửa, ngay sau đó, trong nháy mắt đã có mấy chục lưỡi lửa như vòi rồng lướt tới, tất cả cùng chụm đầu về phía Park Jong Seok.
Những lưỡi lửa đỏ rực này trông vô cùng hỗn độn, thoạt nhìn thì chẳng có chút màu mè gì, chỉ thuần túy dựa vào tốc độ và sức mạnh, song cả hai hạng mục này đều lớn đến mức không thể tưởng tượng, khiến người ta không thể tin được là sức mạnh con người làm nên, đó chính là một chiêu hắn dùng với Cath mấy ngày trước(*). Mặc cho ngươi có dùng tiểu xảo hay kỹ năng gì đi nữa, ta cũng chỉ có một chiêu này, một chiêu phá hết ngàn vạn chiêu thức của ngươi.
-Khụ!
Xuất hiện lại sau màn bụi, Park Jong Seok khó khăn ổn định lại bước chân đã bắt đầu lộn xộn, ngực hắn giờ đã có thêm ba vết thương dài gần hai mươi centimet, cánh tay trái đã hoàn toàn biến mất, đó là phần thưởng mà thanh cự kiếm màu đen của gã đàn ông mặt sẹo đứng đằng kia mang lại. Liên tiếp ho liền hai bụm máu, hai mắt Park Jong Seok đã bắt đầu mờ đi...
-Xoạc!!
Hai bên trái phải trồi lên hai chiến binh xương mặc giáp trụ vây Park Jong Seok vào giữa. Hai tên này cũng không có bất cứ chiêu thức gì đặc biệt, chỉ biết lao tới ôm chầm lấy đối phương. Thân hình chúng có tính ăn mòn cực mạnh, bất cứ vật thể sống nào khi tiếp xúc phải đều khó sống, chưa kể đến sức mạnh, mỗi một chiến binh xương đều có thể dùng tay không vật chết một con voi trưởng thành.
-Mẹ kiếp!
Bị hai chiến binh xương ôm chặt lấy, Park Jong Seok đau đến khó thở, chỉ biết lớn tiếng chửi đổng. Nếu là lúc bình thường, park Jong Seok tất nhiên sẽ chẳng để mấy khúc xương mục này vào mắt, thế nhưng lúc này hắn tự thân mình còn lo không xong, thậm chí còn không thể duy trì nổi Tăng Cường Giác Quan cao cấp, nếu không phải nhờ có ý chí sinh tồn mãnh liệt, hắn có lẽ đã ngã xuống từ lâu rồi.
Một thân anh hùng đội trời đạp đất, chẳng lẽ phải ngã xuống tại đây sao?
-Làm gì vậy? Trịnh Khải chỉ Kiếp Diệm Hoan Kiếm xuống ngáng đường, mặt không đổi sắc nhìn qua Hanks Richard đang định tiến lên một bước:-Không phải chúng ta đã bàn tính từ trước, mạng của Park Jong Seok sẽ do người của Thương Hải Đội chúng tôi kết liễu hay sao? Hay là các vị muốn tranh 10000 điểm này của chúng tôi?
-Nào có..Hanks Richard nhất thời khựng lại, gương mặt trắng bệch hơi vặn vẹo, song cũng không phản đối. Dù cho có kiêu ngạo đến mấy thì hắn cũng biết, với thương thế của mình bây giờ, cương quyết tuyệt đối không phải là biện pháp tốt.
Chiến Vân liếc nhìn Trịnh Khải, song hắn chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn Park Jong Seok đang cắn răng chịu đựng đau đớn với vẻ thương cảm.
-Cậu ra tay đi..tôi đứng lược trận.
Chiến Vân gật đầu, nắm chặt tay, từ từ tiến tới gần Park Jong Seok. Hắn khẽ hít một hơi, toàn thân tiến vào trạng thái Destroy( Phá Hoại). Mặc dù bây giờ như vậy có phần hơi thừa, song xuất phát từ lòng kính trọng với đối phương, Chiến Vân vẫn muốn sử dụng trạng thái tốt nhất của mình để chấm dứt mạng sống của đối phương. Đó đơn giản là sự tôn trọng của kẻ mạnh với nhau!
-Park, hình như ông đã dùng lần hồi sinh duy nhất của mình rồi, có đúng không?
-Muốn làm gì thì làm đi, đừng mong Park Jong Seok này mở miệng cầu xin. Chỉ là..sau ngày hôm nay, cậu và Thương Hải Đội của cậu..sẽ trở thành kẻ thù của IOT khu vực Châu Á! Kẻ thù của Công Nương Cath và Bà Maria!
-Cath? Chỉ tiếc là ông đã tin nhầm người! Ánh mắt của Chiến Vân bỗng hiện lên một tia thương cảm.
Hai mắt đờ ra, cơ mặt khẽ giật giật, quan sát thần thái của đối phương, Park Jong Seok dường như đã hiểu ra điều gì. Chỉ thấy khóe miệng rướm máu hơi nhếch lên nở nụ cười đau khổ, tiếp đó, Park Jong Seok ngửa đầu, thở hổn hển. Rồi bất thần, sâu trong đáy mắt hắn bỗng ánh lên một tia điên cuồng.
Park Jong Seok gầm một tiếng, cơ bắp nhất thời căng phồng, nghiền nát hai chiến binh xương đang quấn lấy mình ra thành từng mảnh.
-Chiến Vân! Cẩn thận!
Một giây lưỡng lự của Chiến Vân, đó là quá đủ cho một người. Chỉ thấy từ xa, một bóng đen nhanh như cắt lao vụt tới chỗ Park Jong Seok...nhấc bổng hắn lên cao rồi phóng đi mất hút, mấy người Trịnh Khải rất nhanh nhận ra, đó là một chiếc Mini Plane, và người vừa mới cứu Park Jong Seok là một cô gái.
-Chạy đâu?
Hai chiếc cánh lớn màu đỏ rực điên cuồng vũ động, Trịnh Khải người chìm trong Hồng Viêm, tay cầm Kiếp Diệm Hoan Kiếm trông như một bức tượng ma thần lao vụt lên không trung gấp rút đuổi theo. Thế nhưng vừa mới cất cánh, một tấm màn màu xanh biếc bỗng hiện ra trên đỉnh đầu của hắn, tiếp đó, hàng trăm tia sáng màu xanh như mưa sao băng đồng loạt trút xuống, uy thế khiến Trịnh Khải không dám coi thường, vội vung Kiếp Diệm Hoan Kiếm lên đón đỡ.
-Chết! Tiệt!
Nguyễn Thanh Lâm hai tay nắm chặt Mystic Bamboo đến rướm máu, trầm mặc ló đầu ra từ sau đống gạch vụn cao hơn đầu người. Lúc này, hắn đã không còn con đường nào khác để chọn lựa!
----------------------
- Ha ha ha..Thư Lệ, là cô à? Thật là khó tin..sao cô lại trở về? Ha ha…không ngờ Park này sắp chết rồi..mà còn gặp được cô!
Hai mắt sáng rực, Mini Plane dưới chân đã được đề thăng lên vận tốc lớn nhất, hứng chịu từng đợt không khí như cuồng phong táp mạnh vào mặt, Thư Lệ vừa dìu Park jong Seok vừa không ngừng quay đầu ra sau xem có ai đuổi theo hay không. Trái lại, gã đàn ông mình đầy thương tích bên cạnh dường như chẳng hề quan tâm tí nào đến sống chết của chính bản thân mình, không ngừng lải nhải bên tai cô.
-Thư Lệ...không biết cô đã nghe câu truyện này chưa..ở Hàn Quốc, câu truyện này rất phổ biến..ngày xửa ngày xưa...có một ông vua làm lễ kén rễ cho ba cô công chúa trong một lâu đài trên một vùng đất xa. Cô công chúa thứ ba, đã bỏ nhà ra đi vì phải kết hôn với một chú ếch, mặc dù chú ếch này đã làm được yêu cầu của đức vua..đó là tìm được viên kim cương đức vua đánh mất.
- Công chúa chạy khỏi hoàng cung và sống tự lập trong khu rừng. Công chúa ăn uống rất đạm bạc, hàng ngày chỉ uống nước suối, đốt củi, tự giặt đồ, tự quét dọn và tự săn sóc chính mình. Một ngày nọ, cô đi tắm. Công chúa đã mất bình bĩnh trong lúc đang bơi về bờ. Khi công chúa sắp chết đuối, thình lình một con ếch xuất hiện đưa cô vô bờ bằng tất cả sức mạnh của mình. Chàng Ếch đã cứu sống công chúa. Ngày qua ngày, họ quấn quít với nhau. Họ tâm sự, cười đùa, vui chơi, và cùng làm việc. Họ đã đến gần với nhau hơn...
-Rồi một ngày nọ trong khi đang ngồi bên hồ, công chúa đã cúi xuống và, với một xúc động lớn, hôn lên trán chàng Ếch. “Bùm!” Bất thình lình, chú Ếch biến thành một chàng hoàng tử! kết chuyện, công chúa và hoàng tử Ếch quay về lâu đài và cưới nhau...
-Bây giờ không phải lúc tán chuyện đâu..Thư Lệ cười như mếu:-Anh nên bớt thời gian cầu mong cho Lâm có thể cầm chân được ba người bọn họ lâu một chút thì hơn đấy, Park ạ.
-Khụ..Park Jong Seok ho ra mấy bụm máu, cố sức nói tiếp:-...Cô biết không, ngày hôm nay khi cô xuất hiện..tôi đã biết mình không nhìn lầm người. Điều đó còn ngọt ngào hơn nụ hôn trong chuyện cổ tích rất nhiều! Nếu..
-Không xong! Thư Lệ biến sắc, cô phát hiện, phía trước đã có một bóng người đứng chặn đường. Lòng cô nhất thời lạnh xuống.
-Cath..Catherine…
Người tới là Catherine Adean. Nét mặt của Thư Lệ rất nhanh vụt chuyển từ lo sợ sang mừng rỡ. Mặc dù chỉ tiếp xúc vỏn vẹn có vài ngày nhưng cô biết, đây không phải là kẻ thù, mà là đồng minh của Seul Team. Người vừa xuất hiện chính là đội trưởng The Hope Team, Nếu như có cô ta ở đây, vậy thì…mạng của Park Jong Seok đã không còn phải lo lắng gì nữa!
-Cath đó à?
Park Jong Seok giương cặp mắt đầy tia máu nhìn cô gái trẻ đứng chắn trước mặt, trán khẽ nhăn lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, thở ra một hơi, lẩm bẩm:-Thư Lệ à…vốn tôi cứ tưởng chỉ cần qua được chuyến này, hai ta nhất định sẽ trở thành công chúa và hoàng tử như trong truyện, chỉ tiếc là…cuộc đời so với cổ tích thì tàn nhẫn hơn nhiều quá.
-Anh nói thế là sao? Thư Lệ không hiểu hỏi lại.
-Cath…cô có thể nể mặt tôi..mà tha cho cô ta không?
Sắc mặt của Cath vẫn lạnh như băng, sự im lặng là câu trả lời hoàn mỹ nhất. Trái lại, gương mặt của Thư Lệ thì bắt đầu trắng bệch.
-Không được sao?
Sâu trong hốc mắt con búp bê vải của Cath khẽ ánh lên một tia sáng, trong đêm tối đen mịt, con búp bê như thể hóa thân thành một sinh vật sống, nó bắt đầu đứng dậy trên vai chủ nhân mình, nhìn chằm chằm hai con mồi phía trước.
-Anh đã biết hết rồi? Cath lãnh đạm đáp:-…vậy cũng tốt, chỉ là.. chắc anh cũng hiểu điều đó là không thể! Đúng vậy không, Thần Quyền? Tôi chỉ có thể nói hai từ..rất tiếc.
-Hắn! Và cả cô nữa..để đầu lại đây đi.
-------------------------
-Có tiến triển gì không?
Cách đó hơn tám cây số, một chiếc phi cơ đang dùng hết tốc lực bay về phía phố Halas, nơi đang xảy ra trận chiến thanh trừng nội bộ lớn nhất trong IOT mười năm trở lại đây. Và người ngồi đằng sau ghế lái không ai khác chính là Tuyết và Hoài My.
Tuyết lúc này đã xử lý xong tô bún ốc, đầu chúi vào màn hình laptop 15 inch, tới Hoài My hỏi cũng không buồn đáp. Trên màn hình hiện lên chính là hình ảnh thu được ở ba khu vực trọng điểm đang xảy ra xô xát. Lúc này, máy quay đang tập trung vào một người đàn ông, cao 1m70, da vàng…chính là đội trưởng tiền nhiệm của VND Team-Lê Minh Hoàng.
-..ha, là người quen. Xem ra.. sắp có kịch hay để xem rồi đây..
Một bóng người chậm chạp cử động trong bóng tối đen mịt. Lê Minh Hoàng đưa tay lên vò trán. Hắn thấy đầu đau như búa bổ. Mở mắt nhìn xung quanh, phải mất hơn mười phút, Hoàng mới làm quen được với bóng tối. Câu hỏi đầu tiên trong đầu hắn là, mình đang ở đâu?
Những mảnh ký ức vụn vỡ bắt đầu chậm rãi hợp lại trong tâm trí hắn. Cath đã đưa hắn đến đây, và dặn dò là nhất định không được rời khỏi chỗ này trong hai ngày tới. Sau đó thì thế nào? Hắn không còn nhớ nữa.
Hắn chỉ biết, điều mình cần làm bây giờ là phải thoát khỏi nơi này.
Có tiếng thở đều đều sặc mùi hung bạo nương theo nhịp thở của hắn, làm suy nghĩ trong đầu Hoàng nhất thời rối loạn. Nhìn xuống mặt nước đen ngòm bên dưới, hai mắt nhất thời sáng rực. Hoàng lập tức nhận ra thứ gì đã gây nên nỗi bất an mãnh liệt ở mình nãy giờ. Bản năng sinh tồn đang không ngừng thôi thúc hắn, cảnh báo hắn một điều duy nhất.
Rời xa nơi này càng nhanh càng tốt!
------------------
-Phải làm sao đây..phải làm sao đây..
Trong phòng #5, Hoài My đang vừa đi đi lại lại trong phòng vừa không ngừng lẩm bẩm trong miệng, tới cả đống đậu phộng chiên dòn vung vãi khắp nền nhà đang bị cô dẫm bẹp lên phát ra tiếng kêu răng rắc cũng không buồn để ý. Khi mà cô đã hết kiên nhẫn, đang định ra ngoài thì cánh cửa phòng bật mở, Tuyết ôm một khay thức ăn thịnh soạn hí hửng đi vào.
-Ái chà chà..gọi bừa mà cũng có nha..không ngờ chỗ nầy mà cũng có mấy món khoái khẩu của chị em mình. Mấy ngày vừa qua nhai thực phẩm nén, bụng chị đã sắp trương lên rồi, đổi món, đổi đổi món…
Nói rồi đưa bát bún ốc lên mũi ngửi một hơi, nét mặt lộ vẻ thỏa mãn. Hoài My không nhịn được, giật lấy đôi đũa trong tay Tuyết, dấm dẳng:
-Nghe em nói đây nè! Sắp tới phải tính sao đây, chúng ta bị phân công đi đàm phán với The Lightning Team đó! Chị còn có tâm trí ở đấy mà ăn bún ốc nữa à!
-Trả chị đi. Tuyết xụ mặt nhìn Hoài My, làm bộ đáng thương:- Nhanh như vậy mà đã phân công xong rồi à? Hiệu suất làm việc của cái tổ chức này cũng thật là cao quá đi. Thế chúng ta phải đi một mình à?
-Lại còn mấy mình nữa? Hoài My cáu gắt ngồi xuống, tay vẫn giữ chặt đôi đũa không buông:-Còn cả một gã đàn ông ở Clone Lightning Team nữa, tên là Mathieu. Tên này theo chỉ để hỗ trợ làm quen với dẫn đường thôi, dù gì thì chúng cũng chạm mặt nhau mấy lần rồi mà.
-Vậy thì đi thôi chứ biết sao giờ. Tuyết nhún vai, bưng bát bún ốc lên húp soàn soạt, trong bụng nghĩ thầm, định làm khó chị à, không dễ đâu cưng.
-Chị điên à? Hoài My trợn mắt:- Trông thấy chúng ta, mấy tên đó không xé xác ra chấm mắm tôm mới là lạ.
-Vậy chúng ta có gì để đàm phán?
-Có cái này. Hoài My chỉ tay vào trán mình gõ gõ mấy cái, rồi xòe hai bàn tay trắng nói với vẻ bất lực:-Bây giờ chúng ta chỉ có hai con đường để chọn, một là cùng Mathieu tới tiếp xúc với The Lightning Team để đàm phán, nếu thành công thì không sao, còn ngược lại thì..theo phương án hai, ngồi một chỗ chờ Granitor Virus phát tác sau năm ngày nữa. Rec không nuôi lũ ăn hại. Chính miệng Mikhail đã nói với tất cả mọi người như vậy.
-Hay là..Hoài My bỗng dưng đổi giọng nhìn Tuyết thầm thì:-Dù gì chúng ta cũng chẳng phải sợ cái thứ gọi là virut vi riếc ấy, hay là…cứ giả vờ ra ngoài thực thi nhiệm vụ..rồi kiếm cơ hội trốn luôn không về?
-Không được. Tuyết thẳng thừng gạt đi:-Chúng ta còn cần lợi dụng mạng lưới thông tin của Rec để tìm Thư Lệ, trợ giúp mấy người Bình thuận lợi tìm được Craig và đưa ra khỏi thành phố nữa. Ngoài ra..
-Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. Hoài My trực tiếp cắt lời:- Ngoài ra, hơn nữa sáu ngày nữa, chính quyền Mỹ đã lên phương án thả bom hạt nhân hoặc dùng tên lửa hủy diệt Washington, chúng ta chỉ cần trà trộn vào đám người Rec rút đi là sẽ an toàn rời khỏi thành phố mà chẳng mất chút sức lực nào..đúng không? Câu này em nghe mãi nhàm lắm rồi.
-Ừm..nhàm là tốt..à nhầm, nhớ được là tốt. Tuyết gật đầu:-Chị là chị không muốn suốt ngày phải canh chừng tên lửa không biết lúc nào bắn vào đầu mình, làm nhân vật chính trong “Sống Trong Sợ Hãi” suốt mấy ngày tới đâu..chưa kể ở đây còn có thứ này nữa. Tuyết chỉ vào bát bún ốc trên tay: -Tóm lại, dù có đuổi chị cũng không đi!
-Vậy thì chúng ta phải làm sao?
-Tới đâu thì hay đến đó, không phải họ bắt chúng mình đi đàm phán à? Ăn chùa ở chùa mãi cũng ngại, thôi thì coi như giúp mấy thằng cha này một lần xem như trả công vậy…
-Đi thôi!
-Chờ đã, phải gọi tên kia đã chứ..
-Không cần, đi thôi!
----------------------------
“Một thành viên tử vong..mỗi thành viên bị trừ một ngàn điểm.”
-Han-Dae-Sung..Han-Dae-Sung..
-Lee..Yuong Min! Young Min!
Hai mắt trợn tròn thao láo, Han-Dae-Sung vội vã ôm choàng lấy người con gái trước mắt. Những giọt nước mắt hạnh phúc..hắn bỗng thấy hai má nóng rực. Bây giờ hắn mới thấm thía câu nói : có những thứ trước đây ta không hề để ý, chỉ đến khi thực sự mất đi thì mới biết nó quý giá tới nhường nào…
Anh nguyện coi đây chỉ là một giấc mơ, cũng không muốn mãi mãi mất em.
-Lee Young Min! Em..em không làm sao cả chứ? Tất cả là tại anh, là tại anh…
Bị hắn bất ngờ ôm chầm lấy, cô gái có phần bất ngờ, song cũng không lập tức giãy ra. Han-Dae-Sung chợt tỉnh, hắn vội nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn, đôi tay không ngừng rờ rẫm trên mặt cô, rồi xuống tới đôi tai khả ái, cái miệng nhỏ nhắn, bộ ngực tròn đầy…
-Làm cái gì đấy!
Lee Young Min hừ một tiếng vỗ vào tay gã, động tác này của cô khiến hắn ngơ ngẩn cả người. Han-Dae-Sung không những không buông ra mà còn lấy tay miết nhẹ, song trái với dự đoán, cô gái trong lòng hắn vẫn không có phản ứng nào. Thật kỳ lạ, mọi khi chỉ cần hắn hơi có động tác quá thân mật một tý là đã phải nhận một suất combo cấu+véo của cô, thế mà bây giờ..
-Anh còn muốn ngủ đến mấy giờ? Có dậy hay là chờ em vác chổi ra đuổi xuống giường đây?
Han-Dae-Sung gãi tai rời giường, mặc độc cái quần đùi đi vào trong phòng tắm. Hít hà mấy hơi, hắn mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng đâu đây. Song hắn cũng không để ý cho lắm. Làm vệ sinh cá nhân xong, ngẩn ngơ ngắm mình trong gương mất mười phút, Han-Dae-Sung đi vào nhà bếp, vừa mới nhìn ngó xung quanh, một tấm ảnh bỗng đập thẳng vào mắt.
Han-Dae-Sung thẫn thờ cầm khung cảnh nhìn một hồi, sau đó quay sang phía Lee Young Min đang đeo tạp dề hối hả dọn bữa sáng, hai mắt lộ vẻ mê man:
-Lee này, chúng mình cưới nhau thật rồi sao? Từ bao giờ vậy?
Lee Young Min nhíu mày nhìn hắn như nhìn con khủng long duy nhất còn tồn tại từ thời tiền sử tới giờ, song cô không có thời gian trả lời hắn, vì nồi canh trên bếp đã sôi, nước đã sắp trào ra ngoài rồi.
Han-Dae-Sung lấy tay vỗ đầu, hắn nhăn trán một hồi rồi đi ra ngoài nhà khách tìm cuốn lịch treo tường. Nay đã là 28/2/2015..chờ đã, vậy là đã hơn một năm từ ngày Recreator 2012 diễn ra rồi sao? Suel Team đã thoát khỏi khốn cảnh? Lee Young Min không chết? Chờ đã, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra..Han-Dae-Sung vò đầu. Thôi, không nghĩ nữa, lát hỏi Young Min không phải là xong ư? Quan trọng nhất là..cô ấy vẫn còn sống và..mình đã kết hôn rồi!
Nghĩ tới đây, Han-Dae-Sung rốt cục cũng gỡ được tảng đá trong lòng, cùng với niềm vui sướng khó tả, hắn hưng phấn đi vào trong bếp. Bữa sáng rất đơn giản, chỉ có kim chi và thịt hầm, song tự đáy lòng, Han-Dae-Sung thấy vô cùng ấm áp, bởi đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ ngoài mẹ ra tự tay nấu bữa sáng cho hắn.
-Mẹ anh đâu?
Lee Young Min không trả lời. Cô bưng chiếc nồi inox nhỏ từ trên bếp ga xuống, gắp một miếng thịt hầm bỏ vào trong bát chồng rồi thỏa mãn nhìn Han-Dae-Sung thưởng thức công sức của mình.
-Thế nào, có ngon không anh?
Han-Dae-Sung vừa nhai vừa nhíu mày, song hắn vẫn cười đáp:
-Ngon, nhưng vị hơi là lạ…thịt gì vậy em? Không phải thịt bò thì phải?
-Anh đoán thử xem.
Lee Young Min nở nụ cười vặn vẹo.
Han-Dae-Sung khẽ lắc đầu, ánh mắt vô thức nhìn Lee Young Min cầm muôi múc thứ gì đó trong chiếc nồi inox sáng bóng ra ngoài, đặt lên đĩa. Chỉ là, khi nhìn rõ đó là gì, hắn bỗng có cảm giác buồn nôn, buồn nôn đến khó thở.
-Ọe…
-Không ngon sao ?
Khuôn mặt vặn vẹo biến dạng, kèm theo đó là nụ cười vô hại nở trên môi, trông Lee Young Min bây giờ so với một giây trước thì khác nhau quá xa.
“Rầm”
Hai mắt như lồi ra, nứt toác, han-Dae-Sung khuôn mặt như thép nung đỏ, chồm người lên, một tay tóm lấy cần cổ nhẵn nhụi của người con gái trước mặt, một cảm giác nhớp nhúa truyền vào da hắn..lúc này đây, hắn đã cảm nhận được những đốt xương sụn đang kêu lên răng rắc trong tay mình, chỉ cần hắn mạnh tay thêm chút nữa, người phụ nữ này chắc chắn sẽ phải chết!
-Mày..mày đã làm gì mẹ tao?
Gương mặt Han-Dae-Sung tràn đầy nỗi thống khổ. Bây giờ hắn đã biết vì sao lại có mùi máu tươi phảng phất quanh đây. Trên chiếc đĩa sứ kia, trên chiếc đĩa sứ kia là một cái tai người đỏ hỏn, bên dưới xỏ khuyên rubi xanh biếc..món quà mà tự tay hắn đã mua tặng mẹ mình nhân ngày nhận tháng lương đầu tiên…
Một cơn đau buốt truyền lên từ ngực trái, đau buốt tim gan..Han-Dae-Sung chỉ thấy đất trời mờ mịt, song nỗi đau thể xác tuy to lớn song cũng không sao che lấp được sự mất mát về tinh thần. Hắn chỉ thấy mắt mình bỗng dưng tối sầm lại, mọi cảm giác đều biến mất, thay vào đó là hơi thở tử vong không ngừng xâm chiếm cơ thể…khung cảnh trước mắt như tấm kính vỡ tan tành…
-Chúc mừng..có phải là cậu vừa mơ thấy ác mộng?
Hai mắt của Han-Dae-Sung trước sau vẫn nhòe lệ. Lúc này, hắn đã biết tất cả những gì xảy ra với hắn nãy giờ chỉ là mộng ảo. Điều gì đã thật sự xảy ra? Phải chăng hắn đã ngủ thiếp đi và nằm mơ thấy bóng ma của cô ấy? Giống như những chiếc hộp của người Trung Hoa, mỗi cái lại chứa một cái khác nhỏ hơn, cái thực hình như chứa đựng cái mộng, cái mộng lại chứa một cái thực khác, cái thực này lại biến thành cái mộng, và cứ thế mãi...
Hắn chỉ biết, trong tay hắn bây giờ vẫn là cần cổ của Lee Young Min...song đầu nàng thì không thấy đâu nữa. Và ngực hắn giờ đã có thêm một vết thương bằng miệng bát.
-Mười ngàn điểm.
Vivian rút tay khỏi lồng ngực Han-Dae-Sung, lôi ra một đống nội tạng bầy nhầy, trong đó có cả một thứ gì đó vẫn đang nhẹ nhàng đập, giơ ra trước mặt Tần Hiểu, như để chứng minh cho chiến tích của bản thân.
Seul Team...đã lâm vào tuyệt lộ!
--------
-Liệt Bạo Cuồng Kích!
Một luồng sức mạnh khổng lồ truyền nhập vào trong Kiếp Diệm Hoan Kiếm trong tay Trịnh Khải, chỉ thấy hắn vỏn vẹn bước tới một bước, sau đó vung tay chém ra, mặt đất liền bị áp lực khi hắn ra đòn phá nát bấy, khí lưu xung quanh phạm vi mười mét kịch liệt chuyển động, ma sát, mơ hồ còn xuất hiện tia lửa, ngay sau đó, trong nháy mắt đã có mấy chục lưỡi lửa như vòi rồng lướt tới, tất cả cùng chụm đầu về phía Park Jong Seok.
Những lưỡi lửa đỏ rực này trông vô cùng hỗn độn, thoạt nhìn thì chẳng có chút màu mè gì, chỉ thuần túy dựa vào tốc độ và sức mạnh, song cả hai hạng mục này đều lớn đến mức không thể tưởng tượng, khiến người ta không thể tin được là sức mạnh con người làm nên, đó chính là một chiêu hắn dùng với Cath mấy ngày trước(*). Mặc cho ngươi có dùng tiểu xảo hay kỹ năng gì đi nữa, ta cũng chỉ có một chiêu này, một chiêu phá hết ngàn vạn chiêu thức của ngươi.
-Khụ!
Xuất hiện lại sau màn bụi, Park Jong Seok khó khăn ổn định lại bước chân đã bắt đầu lộn xộn, ngực hắn giờ đã có thêm ba vết thương dài gần hai mươi centimet, cánh tay trái đã hoàn toàn biến mất, đó là phần thưởng mà thanh cự kiếm màu đen của gã đàn ông mặt sẹo đứng đằng kia mang lại. Liên tiếp ho liền hai bụm máu, hai mắt Park Jong Seok đã bắt đầu mờ đi...
-Xoạc!!
Hai bên trái phải trồi lên hai chiến binh xương mặc giáp trụ vây Park Jong Seok vào giữa. Hai tên này cũng không có bất cứ chiêu thức gì đặc biệt, chỉ biết lao tới ôm chầm lấy đối phương. Thân hình chúng có tính ăn mòn cực mạnh, bất cứ vật thể sống nào khi tiếp xúc phải đều khó sống, chưa kể đến sức mạnh, mỗi một chiến binh xương đều có thể dùng tay không vật chết một con voi trưởng thành.
-Mẹ kiếp!
Bị hai chiến binh xương ôm chặt lấy, Park Jong Seok đau đến khó thở, chỉ biết lớn tiếng chửi đổng. Nếu là lúc bình thường, park Jong Seok tất nhiên sẽ chẳng để mấy khúc xương mục này vào mắt, thế nhưng lúc này hắn tự thân mình còn lo không xong, thậm chí còn không thể duy trì nổi Tăng Cường Giác Quan cao cấp, nếu không phải nhờ có ý chí sinh tồn mãnh liệt, hắn có lẽ đã ngã xuống từ lâu rồi.
Một thân anh hùng đội trời đạp đất, chẳng lẽ phải ngã xuống tại đây sao?
-Làm gì vậy? Trịnh Khải chỉ Kiếp Diệm Hoan Kiếm xuống ngáng đường, mặt không đổi sắc nhìn qua Hanks Richard đang định tiến lên một bước:-Không phải chúng ta đã bàn tính từ trước, mạng của Park Jong Seok sẽ do người của Thương Hải Đội chúng tôi kết liễu hay sao? Hay là các vị muốn tranh 10000 điểm này của chúng tôi?
-Nào có..Hanks Richard nhất thời khựng lại, gương mặt trắng bệch hơi vặn vẹo, song cũng không phản đối. Dù cho có kiêu ngạo đến mấy thì hắn cũng biết, với thương thế của mình bây giờ, cương quyết tuyệt đối không phải là biện pháp tốt.
Chiến Vân liếc nhìn Trịnh Khải, song hắn chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn Park Jong Seok đang cắn răng chịu đựng đau đớn với vẻ thương cảm.
-Cậu ra tay đi..tôi đứng lược trận.
Chiến Vân gật đầu, nắm chặt tay, từ từ tiến tới gần Park Jong Seok. Hắn khẽ hít một hơi, toàn thân tiến vào trạng thái Destroy( Phá Hoại). Mặc dù bây giờ như vậy có phần hơi thừa, song xuất phát từ lòng kính trọng với đối phương, Chiến Vân vẫn muốn sử dụng trạng thái tốt nhất của mình để chấm dứt mạng sống của đối phương. Đó đơn giản là sự tôn trọng của kẻ mạnh với nhau!
-Park, hình như ông đã dùng lần hồi sinh duy nhất của mình rồi, có đúng không?
-Muốn làm gì thì làm đi, đừng mong Park Jong Seok này mở miệng cầu xin. Chỉ là..sau ngày hôm nay, cậu và Thương Hải Đội của cậu..sẽ trở thành kẻ thù của IOT khu vực Châu Á! Kẻ thù của Công Nương Cath và Bà Maria!
-Cath? Chỉ tiếc là ông đã tin nhầm người! Ánh mắt của Chiến Vân bỗng hiện lên một tia thương cảm.
Hai mắt đờ ra, cơ mặt khẽ giật giật, quan sát thần thái của đối phương, Park Jong Seok dường như đã hiểu ra điều gì. Chỉ thấy khóe miệng rướm máu hơi nhếch lên nở nụ cười đau khổ, tiếp đó, Park Jong Seok ngửa đầu, thở hổn hển. Rồi bất thần, sâu trong đáy mắt hắn bỗng ánh lên một tia điên cuồng.
Park Jong Seok gầm một tiếng, cơ bắp nhất thời căng phồng, nghiền nát hai chiến binh xương đang quấn lấy mình ra thành từng mảnh.
-Chiến Vân! Cẩn thận!
Một giây lưỡng lự của Chiến Vân, đó là quá đủ cho một người. Chỉ thấy từ xa, một bóng đen nhanh như cắt lao vụt tới chỗ Park Jong Seok...nhấc bổng hắn lên cao rồi phóng đi mất hút, mấy người Trịnh Khải rất nhanh nhận ra, đó là một chiếc Mini Plane, và người vừa mới cứu Park Jong Seok là một cô gái.
-Chạy đâu?
Hai chiếc cánh lớn màu đỏ rực điên cuồng vũ động, Trịnh Khải người chìm trong Hồng Viêm, tay cầm Kiếp Diệm Hoan Kiếm trông như một bức tượng ma thần lao vụt lên không trung gấp rút đuổi theo. Thế nhưng vừa mới cất cánh, một tấm màn màu xanh biếc bỗng hiện ra trên đỉnh đầu của hắn, tiếp đó, hàng trăm tia sáng màu xanh như mưa sao băng đồng loạt trút xuống, uy thế khiến Trịnh Khải không dám coi thường, vội vung Kiếp Diệm Hoan Kiếm lên đón đỡ.
-Chết! Tiệt!
Nguyễn Thanh Lâm hai tay nắm chặt Mystic Bamboo đến rướm máu, trầm mặc ló đầu ra từ sau đống gạch vụn cao hơn đầu người. Lúc này, hắn đã không còn con đường nào khác để chọn lựa!
----------------------
- Ha ha ha..Thư Lệ, là cô à? Thật là khó tin..sao cô lại trở về? Ha ha…không ngờ Park này sắp chết rồi..mà còn gặp được cô!
Hai mắt sáng rực, Mini Plane dưới chân đã được đề thăng lên vận tốc lớn nhất, hứng chịu từng đợt không khí như cuồng phong táp mạnh vào mặt, Thư Lệ vừa dìu Park jong Seok vừa không ngừng quay đầu ra sau xem có ai đuổi theo hay không. Trái lại, gã đàn ông mình đầy thương tích bên cạnh dường như chẳng hề quan tâm tí nào đến sống chết của chính bản thân mình, không ngừng lải nhải bên tai cô.
-Thư Lệ...không biết cô đã nghe câu truyện này chưa..ở Hàn Quốc, câu truyện này rất phổ biến..ngày xửa ngày xưa...có một ông vua làm lễ kén rễ cho ba cô công chúa trong một lâu đài trên một vùng đất xa. Cô công chúa thứ ba, đã bỏ nhà ra đi vì phải kết hôn với một chú ếch, mặc dù chú ếch này đã làm được yêu cầu của đức vua..đó là tìm được viên kim cương đức vua đánh mất.
- Công chúa chạy khỏi hoàng cung và sống tự lập trong khu rừng. Công chúa ăn uống rất đạm bạc, hàng ngày chỉ uống nước suối, đốt củi, tự giặt đồ, tự quét dọn và tự săn sóc chính mình. Một ngày nọ, cô đi tắm. Công chúa đã mất bình bĩnh trong lúc đang bơi về bờ. Khi công chúa sắp chết đuối, thình lình một con ếch xuất hiện đưa cô vô bờ bằng tất cả sức mạnh của mình. Chàng Ếch đã cứu sống công chúa. Ngày qua ngày, họ quấn quít với nhau. Họ tâm sự, cười đùa, vui chơi, và cùng làm việc. Họ đã đến gần với nhau hơn...
-Rồi một ngày nọ trong khi đang ngồi bên hồ, công chúa đã cúi xuống và, với một xúc động lớn, hôn lên trán chàng Ếch. “Bùm!” Bất thình lình, chú Ếch biến thành một chàng hoàng tử! kết chuyện, công chúa và hoàng tử Ếch quay về lâu đài và cưới nhau...
-Bây giờ không phải lúc tán chuyện đâu..Thư Lệ cười như mếu:-Anh nên bớt thời gian cầu mong cho Lâm có thể cầm chân được ba người bọn họ lâu một chút thì hơn đấy, Park ạ.
-Khụ..Park Jong Seok ho ra mấy bụm máu, cố sức nói tiếp:-...Cô biết không, ngày hôm nay khi cô xuất hiện..tôi đã biết mình không nhìn lầm người. Điều đó còn ngọt ngào hơn nụ hôn trong chuyện cổ tích rất nhiều! Nếu..
-Không xong! Thư Lệ biến sắc, cô phát hiện, phía trước đã có một bóng người đứng chặn đường. Lòng cô nhất thời lạnh xuống.
-Cath..Catherine…
Người tới là Catherine Adean. Nét mặt của Thư Lệ rất nhanh vụt chuyển từ lo sợ sang mừng rỡ. Mặc dù chỉ tiếp xúc vỏn vẹn có vài ngày nhưng cô biết, đây không phải là kẻ thù, mà là đồng minh của Seul Team. Người vừa xuất hiện chính là đội trưởng The Hope Team, Nếu như có cô ta ở đây, vậy thì…mạng của Park Jong Seok đã không còn phải lo lắng gì nữa!
-Cath đó à?
Park Jong Seok giương cặp mắt đầy tia máu nhìn cô gái trẻ đứng chắn trước mặt, trán khẽ nhăn lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, thở ra một hơi, lẩm bẩm:-Thư Lệ à…vốn tôi cứ tưởng chỉ cần qua được chuyến này, hai ta nhất định sẽ trở thành công chúa và hoàng tử như trong truyện, chỉ tiếc là…cuộc đời so với cổ tích thì tàn nhẫn hơn nhiều quá.
-Anh nói thế là sao? Thư Lệ không hiểu hỏi lại.
-Cath…cô có thể nể mặt tôi..mà tha cho cô ta không?
Sắc mặt của Cath vẫn lạnh như băng, sự im lặng là câu trả lời hoàn mỹ nhất. Trái lại, gương mặt của Thư Lệ thì bắt đầu trắng bệch.
-Không được sao?
Sâu trong hốc mắt con búp bê vải của Cath khẽ ánh lên một tia sáng, trong đêm tối đen mịt, con búp bê như thể hóa thân thành một sinh vật sống, nó bắt đầu đứng dậy trên vai chủ nhân mình, nhìn chằm chằm hai con mồi phía trước.
-Anh đã biết hết rồi? Cath lãnh đạm đáp:-…vậy cũng tốt, chỉ là.. chắc anh cũng hiểu điều đó là không thể! Đúng vậy không, Thần Quyền? Tôi chỉ có thể nói hai từ..rất tiếc.
-Hắn! Và cả cô nữa..để đầu lại đây đi.
-------------------------
-Có tiến triển gì không?
Cách đó hơn tám cây số, một chiếc phi cơ đang dùng hết tốc lực bay về phía phố Halas, nơi đang xảy ra trận chiến thanh trừng nội bộ lớn nhất trong IOT mười năm trở lại đây. Và người ngồi đằng sau ghế lái không ai khác chính là Tuyết và Hoài My.
Tuyết lúc này đã xử lý xong tô bún ốc, đầu chúi vào màn hình laptop 15 inch, tới Hoài My hỏi cũng không buồn đáp. Trên màn hình hiện lên chính là hình ảnh thu được ở ba khu vực trọng điểm đang xảy ra xô xát. Lúc này, máy quay đang tập trung vào một người đàn ông, cao 1m70, da vàng…chính là đội trưởng tiền nhiệm của VND Team-Lê Minh Hoàng.
-..ha, là người quen. Xem ra.. sắp có kịch hay để xem rồi đây..
/113
|