Đó là lúc mà Thư Lệ biết như thế nào là cảm giác sinh mạng chính bản thân mình nằm hoàn toàn trong tay người khác. Bản Năng Sinh Tồn bị cưỡng chế, ngoài bất lực ra, lúc này trong cô cũng chỉ còn hai chữ: bất lực.
Sợ? Cảm giác được chỉ cần cánh tay nhỏ nhắn kia hơi dùng lực là mình sẽ vĩnh viễn chẳng còn cơ hội hít thở bầu không khí ngoài kia nữa, nếu nói không sợ thì là nói dối, Thư Lệ thực sự rất sợ, sợ đến nỗi hoàn toàn tê liệt.
Nếu là trước kia, có lẽ cô đã sớm lựa chọn phương án bỏ mặc Park Jong Seok và ra đi. Không, nếu là Thư Lệ trong Dòng Máu Anh Hùng, cô chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận mạo hiểm mà hợp tác với Lâm cứu Park, và chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Song sự thật là cô đang hiện diện tại đây, và đang ở giữa bờ vực của sống và chết. Đó là minh chứng rõ ràng nhất cho việc: cô đã thay đổi.
Cô đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Điều gì đã khiến mình thay đổi? Thư Lệ cũng không biết nữa. Đôi khi cô cho rằng đó là một chuyện tất nhiên. Sống trong một thế giới lúc nào cũng tràn ngập tử vong và chết chóc, khi mà con người ta thậm chí còn không biết hôm sau tỉnh dậy có còn nhìn thấy được ánh mặt trời hay không, có lẽ cô đã sớm rơi vào khủng hoảng, nếu như không có họ.
Họ, chính là đồng đội.
Cùng sống và chiến đấu bên cạnh họ, trong hoàn cảnh đặc thù như vậy, Thư Lệ đã tìm thấy một mặt khác của bản thân, một con người thứ hai của mình. Một Thư Lệ mà nếu như không lạc vào thế giới luân hồi, cô chắc sẽ chẳng bao giờ nhận ra, và Thư lệ vẫn sẽ là một Thư Lệ đầy ích kỷ, sống vì bản thân, bàng quan trước mọi việc như trước đây.
Ở đây, cô thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Và hơn nữa…ở đây Thư Lệ đã biết thế nào là rung động. Cô dường như có một niềm tin mù quáng, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, trong bất cứ hoàn cảnh nào, chỉ cần bên cạnh cô có người đó, mọi việc đều sẽ ổn. Đều sẽ ổn thôi.
Và lần này cũng vậy.
-Cath!
Cách đó hơn trăm mét, Tuyết và Hoài my đang sốt ruột nhìn về phía này. Một người thì lo lắng cho tính mạng của Thư Lệ, một người thi lo cho kế hoạch sắp tới của mình có thể sẽ vì chuyện này mà sụp đổ tan tành. Niềm vui của Hoài My khi tìm thấy Thư Lệ sau nhiều ngày mất tích đã hoàn toàn bị nỗi lo lắng lấn át hết, và cô suýt tí nữa thì đã hét lên khi thấy Cath ra tay với hai người.
Hai hàng lông mày dài và mảnh của Cath nhăn lại. Cổ tay cô đang bị một người con trai dùng sức giữ chặt, và điều khiến cô không hài lòng nhất, đó lại chính là người mà cô luôn tôn trọng.
-Đáng ra hôm trước em nên mạnh tay hơn. Như thế, anh sẽ không tỉnh dậy sớm như vậy.
-…Coi như là nể mặt anh, để cô ta rời đi. Có được không?
-Nếu không thì anh sẽ làm gì em? Mặc dù vậy, song bàn tay đặt trên cổ Thư Lệ của Cath đã lỏng ra.
Gương mặt Hoàng lộ vẻ khó xử.
-Hoàng..cám ơn anh..Thư Lệ vừa ho vừa nói với vẻ khó khăn, song ngữ khí thì vô cùng kiên quyết:-Nhưng tôi sẽ không đi khỏi đây một mình đâu. Dứt lời, Thư Lệ nhìn Cath với vẻ khiêu khích, không biết vì sao, từ trong tận đáy lòng, cô rất phản cảm với người con gái xinh đẹp có bề ngoài quý tộc này.
-Cô yên tâm. Cath khẽ gật đầu:-Cả cô và anh ta, sẽ không có một ai rời được khỏi đây đâu.
-Cath..
-Anh không nghe cô ta nói sao? Đừng có cản em!
Cath hét lên, đầy cương quyết, không hề có ý thương lượng. Gương mặt Hoàng nhất thời hết xanh lại trắng, cuối cùng hắn chỉ khẽ thở dài, tiếp đó, cánh tay phải vẫn đang giữ cổ tay Cath khẽ đặt lên ngực mình, ngay vị trí của trái tim.
-Vậy thì em hãy giết anh trước đi!
-Anh…!
Hai mắt mở to, Cath hoàn toàn ngây người. Cath thực sự không tin rằng, người đàn ông mà cô luôn yêu quí, người luôn chiều chuộng mình từ nhỏ đến lớn lại có lúc vì một người con gái khác mà ra yêu sách với cô. Gương mặt thoáng vặn vẹo, ánh mắt nhìn Thư Lệ ẩn ẩn chứa cả ganh ghét lẫn phẫn nộ, Cath bỗng nhận ra, thì ra cô cũng không bao dung đến thế.
Trầm mặc. Nơi bốn người đứng trong nháy mắt lâm vào trong bầu không khí cung giương bạt nỏ, chỉ cần một mồi lửa là sẽ bùng cháy lên ngay tức khắc.
Cath cảm thấy dường như cả thế giới trong mắt mình đã sụp đổ tan tành. Thì ra..trong lòng anh ấy, mình thậm chí còn không bằng cả cô gái kia, dù cho nửa năm nay mình đã cố gắng làm tất cả..sự thật ấy khiến cô không thể nào chấp nhận được. Đó là người anh thân hơn cả ruột thịt của cô, người đàn ông đầu tiên và cũng là duy nhất Cath để ý tới, người đã đánh cắp trái tim cô, vậy mà hôm nay, anh ta đã khiến cô tổn thương.
Trong nháy mắt, cảnh vật trước mắt Catherine vụt biến đổi. Ngơ ngác nhìn quanh, ngắm đống rơm to ụ hai bên đường, đồng lúa trổ bông vàng óng ngút tầm mắt, cô giật mình phát hiện ra, mình đang trở lại thời kỳ đen tối nhất trong cuộc đời. Đó là thuở ấu thơ.
Trên bờ ruộng, Cath đang chân trần chạy trên bờ, theo sau là năm, sáu đứa trẻ đang vừa cười hềnh hệch vừa hò hét đuổi theo. Ký ức từ thuở ấu thơ xa xưa bỗng nhiên ập tới như thủy triều, Cath biết, và hy vọng, lát nữa thôi, sẽ có một người ngăn đám trẻ con này lại, người sẽ chung vai cùng cô hứng chịu trận đòn của chúng...
Thế nhưng mọi chuyện tiếp theo lại không hề xảy ra theo như những gì cô từng biết. Đó là lúc Cath vấp chân ngã sấp xuống bờ mương, và khi cô ngẩng đầu lên, đám trẻ đã chạy tới, đứa nắm tóc, đứa xé quần áo, đứa thụi vào người, vào mặt cô..tất cả chỉ vì cô là một đứa con lai, một đứa con lai mồ côi cả cha lẫn mẹ, tới một mái nhà để che nắng che mưa cũng không có.
-A..A..A..
Nhìn Cath bỗng dưng ôm đầu kêu lên từng tiếng vẻ đau đớn, Hoàng chợt ngây người. Song khi thấy máu bắt đầu chảy ra từ mũi và miệng của cô, hắn lập tức lo lắng ôm vai Cath lay mạnh.
-Cath! Cath!
Catherine dường như đã phát điên. Đáp lại Hoàng là một cú đấm như búa tạ nện thẳng vào ngực, tiếp đó là quầng lửa hồng bán kính hơn một mét trút ra từ con búp bê vải ngồi trên vai cô. Thư Lệ là người phản ứng nhanh nhất, cô một tay tóm lấy bả vai Hoàng trong khi hắn bay vụt về phía sau, tiếp đó khởi động Mini Plane lao sang một bên tránh né.
-Argh!!!!!!!
Mắt, mũi, tai, miệng cùng chảy máu, nơi Cath đứng ngay lập tức bị một cơn lốc băng hỏa vây kín. Lấy nó làm trung tâm, bất cứ thứ gì lại gần đều bị hóa thành băng, sau đó bị lửa hồng thiêu rụi. Cùng lúc đó, có thêm ba người đột nhiên xuất hiện tham gia vào vòng chiến, hai trong số đó rất nhanh bủa vây chặn đường thoát của Thư Lệ, còn kẻ còn lại thì chầm chậm tiến về phía Catherine.. đó là một người phụ nữ đi xe lăn.
-Hừ!
Clone Lee Young Min clone và clone Han-Dae-Sung ngay khi thấy con mồi định đào tẩu thì lập tức vội vã rời khỏi nơi ẩn nấp, phát động tấn công. Park Jong Seok giờ đã trọng thương, món thịt béo bở này bọn họ dù bất cứ giá nào cũng không thể để vuột khỏi tay.
Clone Lee young Min là người đầu tiên tiếp cận. Thư Lệ tuy bất ngờ song rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, lôi từ ghế sau hai khẩu Colt luôn mang theo bên mình, không thèm ngắm bắn mà xả đạn luôn. Hoàng lúc này chỉ còn có nửa cái mạng, ngực phải của hắn hõm xuống một hố lớn, xương ngực vỡ nát. Nhận một đấm của Catherine trong khi hoàn toàn không phòng bị, may mà không trúng chỗ hiểm, nếu không thì hắn có sống được hay không cũng rất khó nói. Song nếu Hoàng tỉnh táo, chắc chắn sẽ không khỏi bất ngờ vì tài thiện xạ của Thư Lệ. Với việc vận dụng cảm ứng lực trong việc bắn súng, Gun-Ka-ta của Thư Lệ đã đạt tới mức độ tương đối thành thục. Mấy chiếc lọ trong tay Clone Lee Young Min còn chưa kịp bật nắp đã bị bắn vỡ tan tành!
-Đằng sau!
Thư Lệ không quay mặt lại mà hét lên, song ở đây ngoài cô ra, đã không còn ai có khả năng chiến đấu. Chỉ thấy từ phía dưới, một cái bóng nhảy vụt lên, lấy cột điện làm bàn đạp, dùng cả bốn chi lao vụt tới. Song cái bóng đó chỉ vừa mới tiếp cận Mini Plane thì đã bị một đạp bắn ngược xuống đất, trước khi một chuỗi dây đàn của Thư Lệ xâu lại thành hình mạng nhện.
Hoàng sắc mặt trắng bệch song vẫn nhịn đau gắng gượng đứng lên. Hắn khẽ hít một hơi, dậm chân lấy đà rồi nhảy vụt xuống, một cú xông phi đá vỡ ngực bóng đen nọ. Đó chính là clone Han-Dae-Sung. Tiếp đó cơ thể Hoàng co lại thành hình tròn để giảm lực ma sát với không khí, khi tiếp xúc với mặt đất thì nẩy lên, sau đó trở lại hình người.
-Anh định làm gì? Thư Lệ ghìm Mini Plane lại hét lên.
-Đi đi. Hoàng không quay đầu lại, hét lên.
Clone Lee Young Min hoảng sợ đỡ lấy cái xác không hồn của người yêu. Kế hoạch bắt sống Park Jong Seok đã tan như bong bóng xà phòng. Thực ra cũng không thể trách bọn họ, không phải Thư Lệ và Hoàng quá mạnh..mà là đối thủ của hai người quá yếu. Clone của Seul Team trong một bộ phim có độ khó 4*, thực sự họ chỉ hơn người mới khai mở Bản Năng Sinh Tồn một khoảng cách không đáng kể mà thôi.
Thư Lệ ngẩn người. Cô liếc mắt nhìn Cath, ánh mắt đảo qua người đàn bà đi xe lăn vừa mới xuất hiện, sau đó không do dự quay đầu lao đi, trước khi bị thêm hai bóng đen nữa lao ra từ con hẻm phía trước chặn lại.
Thư Lệ sầm mặt, chiếc lục lạc trong tay kêu leng keng không dứt, cô đang định tấn công trước thì bị tiếng kêu chặn lại:
-Thư Lệ!
-Chị Tuyết? Hoài My? Sao hai người lại ở đây?
-Chạy đã rồi nói sau!
-----------
-Ha ha..có phải cô vừa mơ thấy ác mộng, Công Nương?
Tiếng cười lanh lảnh như kiếng vỡ đưa Cath trở lại hiện thực. Vivian nhìn con mồi của mình chằm chằm, gương mặt không ngừng vặn vẹo vì hưng phấn. Việc Mắt Tà thành công đã khiến ả vô cùng hưng phấn, thực sự Vivian không hy vọng gì nhiều vào đòn đánh lén ban nãy của mình, bởi tác dụng mê hoặc của Mắt Tà đối với những người khai mở % cao hơn là rất thấp, ít có khả năng thành công. Thực ra nếu không phải ả chọn đúng thời điểm Catherine đang suy sụp, là lúc tinh thần có chỗ hở lớn nhất, Vivian cũng không dễ dàng đắc thủ như vậy.
Catherine hai hốc mắt không ngừng rỉ máu, tai, mũi, miệng của cô cũng có máu tươi chảy ra, đây là kết quả của việc cứng rắn thoát khỏi sự khống chế tinh thần của đối phương. Nếu chậm một chút nữa thôi, có lẽ cái tên Công Nương từ hôm nay sẽ vĩnh viễn bị xóa bỏ khỏi thế giới luân hồi. Chỉ nhiêu đó cũng đủ thấy tình cảnh vừa rồi hung hiểm như thế nào.
Con búp bê vải trên vai Catherine khẽ rùng mình một cái, từ trên đỉnh đầu Vivian, không khí bất thần cô đặc lại, tiếp đó, hàng trăm mũi tên băng như mưa đá trút xuống. Tốc độ của một đòn này thật sự quá nhanh, Cath cũng không cho rằng đối thủ của mình có khả năng tránh được. Bởi mặc dù tạm thời mất đi thị giác, thế nhưng dựa vào giọng nói, trừ phi đứng trước mặt cô là Trịnh Khải hoặc Hanks Richard, còn không Catherine đều không để vào mắt. Chính vì vậy, sau khi xuất chiêu, sự chú ý của Cath đã chuyển sang phía Thư Lệ và Park Jong Seok. Thế nhưng, cô lại rất nhanh phát hiện ra, đòn vừa rồi của mình không ngờ lại đánh hụt. Dựa vào cảm giác, Cath nhận ra người đàn bà vừa mới tập kích mình đang đứng đó khoảng năm mét.
- Ồ…đây là kỹ năng của Công Nương sao? Điều khiển băng à?...cứ tưởng như thế nào chứ, hóa ra cũng chỉ là điều khiển năng lực tự nhiên thông thường, chỉ đơn giản vậy thôi sao? Không nghĩ tới, Hanks Richard lại phải chịu thua trong tay cô. Đúng là đồ vô dụng. Ồ, cô nhìn gì vậy? Tìm mấy người vừa rồi à? Chúng đã rời khỏi đây rồi.
Sắc mặt của Catherine biến đổi, sau khi nhắm mắt cảm nhận một hồi, cô xoay người về phía Thư Lệ vừa cưỡi Mini Plane bay đi, song còn chưa kịp đuổi theo thì đã phát hiện phía trước bị người chặn lại.
- …Vội gì thế? Muốn đi sao? Còn chưa hỏi Vivian này có đồng ý hay không sao?
Khuôn mặt Catherine trầm xuống. Tay phải nắm chặt lại, cô gằn giọng:
-Vivian đúng không?
Vivian lập tức nhe răng cười, khẽ nhún vai, không đáp mà chỉ xoa xoa cằm nói:
- Được Công Nương biết tới, thực sự là vinh hạnh của tôi. Xin được tự giới thiệu, tôi là Vivian, đội phó của The Lightning Team, đã mở khóa 60% giới hạn cơ thể. Nếu lấy thực lực ra để so sánh, có lẽ tôi cũng không cách ngài Hanks là bao. Ừm, thực ra chính tôi cũng không hiểu rõ thứ bậc của mình là như thế nào.... E hèm, ý tôi là, Công Nương à, muốn thoát khỏi đây để đuổi theo bọn tôm tép kia thì phải vượt qua Vivian này cái đã.
-Thực sự tao rất phục mày. Đồng đội đã chết gần hết rồi, vậy mà vẫn còn dám lảng vảng quanh đây. Đòn ban nãy mày dùng với tao thực sự rất được đấy, năng lực tạo ảo giác? muốn giết tao sao?
-Đoán đúng rồi đấy. Vivian khẽ liếm môi.
Catherine thầm tính toán một chút, mặc dù rất muốn dần cho mụ đàn bà trước mặt một trận để trả thù, thế nhưng xem ra trong hoàn cảnh hiện giờ, điều này muốn làm được cũng phải mất rất nhiều thời gian. Trong khi đó, nếu lần này để Park Jong Seok lọt lưới, điều mà Catherine phải hứng chịu không chỉ là sự trả thù điên cuồng sau này của gã, hơn thế nữa còn là ngôn luận của thế giới luân hồi nếu chuyện đêm nay lọt ra ngoài ánh sáng. Trầm mặc một lúc lâu, Cath quyết định xuống giọng:
- Có thể hoãn lại được không? Bây giờ tôi đang có một việc rất quan trọng, không tiện ở lại đây tiếp cô. Nếu như có thể, chúng ta có thể hẹn lại sau? Dù gì thì thù hằn giữa Lightning Team với The Hope Team cũng chẳng thể giải quyết trong ngày một ngày hai. Cô có thể cho tôi một cái hẹn, Cath này lấy danh dự của mình ra bảo đảm, nhất định sẽ không trốn tránh!
-Ha ha ha..Vivian cười ngặt nghẽo, cười đến nỗi sắc mặt của Cath lúc xanh lúc trắng. Hừ một tiếng lạnh lẽo, Cath không hề báo trước mà vọt tới trước mặt Vivian, một quyền dùng tốc độ mắt thường không thể theo kịp đánh thẳng tới mặt đối phương.
Rầm!
Một âm thanh trầm đục vang lên. Vivian chỉ cảm thấy phảng phất như có một cây chùy lớn nện thẳng vào mặt, sống mũi lập tức gãy nát, tiếp đó, đầu như trái dưa lê vỡ tan tành, máu tươi chảy ra ròng ròng, cả người bắn ra xa mấy mét. Thế nhưng Cath vừa mới xoay người, đã thấy một Vivian hoàn hảo như không có chuyện gì xảy ra đứng chắn trước mặt.
- ...!
Cath kinh ngạc song vẫn không nói lời nào, con búp bê vải trên vai hai mắt khẽ lóe, theo đó, không khí xung quanh cô chợt vặn vẹo, hình thành nên mấy chục trái cầu lửa đỏ rực, tất cả như thiên thạch đổ xô tới Vivian đang ngồi trên chiếc xe lăn trước mặt. Thế nhưng cũng giống như trước, một đòn thoạt nhìn rất có thanh thế này chỉ hoàn toàn đánh vào không khí, trong khi đó, cảm giác nguy hiểm lại lập tức tràn tới, Cath chỉ thấy bụng dưới đau nhói thì đã bị đánh bật ra xa.
“Không thể nào..tiếng động ở một nơi..nhưng đòn đánh tới lại ở một nơi! Chẳng lẽ cô ta biết phân thân..A..!”
Thế nhưng cái danh Công Nương cũng không phải giả, rất nhanh, Cath đã biết chuyện gì xảy ra với mình. Chỉ thấy thân hình cô chợt biến mất, tiếp đó đã lại lóe lên, xuất hiện cách đó hơn mười mét, tiếp đó, Cath vung chân đá thẳng vào không khí.
Hành động này của Cath thoạt nhìn thì vô cùng khó hiểu, thế nhưng những gì xảy ra tiếp theo đã hoàn toàn chứng minh điều ngược lại. Chỉ thấy, từ trong không khí, một người đàn ông dần dần hiện ra, người này tóc chít khăn, gương mặt đầy lông lá..chính là Han-Dae-Sung của Seul Team! Chỉ có điều, bây giờ bụng của hắn đã bị một cước của Cath đâm thủng, sau đó bị tinh linh lửa từ Queen thiêu rụi, tới một chút tro cũng không còn.
- ...Bù nhìn? Trò mèo này xem ra cũng lừa được khối người rồi đấy nhỉ? Cath nở nụ cười chế giễu.
-Ồ..gương mặt của Vivian hơi cứng lại, rõ ràng, việc trò chơi kết thúc quá sớm so với tưởng tượng đã khiến ả không tránh khỏi hụt hẫng.
-Phát hiện ra rồi à? Tiếc thật..con rối tôi vưà mới tậu đấy. Vậy mà..thôi đi, không ngờ..công nương không chỉ sở hữu năng lực điều khiển đại tự nhiên, mà nghệ thuật cận chiến cũng chẳng phải tay vừa. Dùng tốc độ cực cao nén không khí tạo thành gió, từ đó hình thành phạm vi công kích vượt xa bình thường. Công Nương à, thật là khó tin đấy, dù gì thì cô cũng chỉ mới hai mươi tư cái xuân xanh, cho dù có tiến vào trong thế giới luân hồi rèn luyện khi mới lọt lòng mẹ cũng chẳng thể nào được như vậy đi..
Sâu trong mắt Vivian khẽ ánh lên một tia cuồng nhiệt, sau đó nói tiếp:
- Có năng lực, có sức mạnh, gương mặt cũng rất đẹp, hơn nữa còn vô cùng cá tính..Ôi, Công Nương à, tôi yêu cô chết mất thôi. Tôi đã không thể chờ được nữa rồi, chờ cái giây phút biến cô trở thành con rối trong tay, ôi, việc này…quả thực là vô cùng kích thích! Trở thành con rối của tôi đi, xem như đền bù cho việc cô đã hủy món đồ mới tậu được của tôi!
-Cái gì là con rối thì tao không biết..thế nhưng lấy danh nghĩa Đại Chấp Pháp thứ năm của IOT…Catherine Adean gằn giọng, lúc này cô đã hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo thường ngày: -hôm nay, nếu mày không chết thì là tao vong!
-----------------------
Tổ chức Rec là một tổ chức khủng bố mới nổi mang tầm cỡ thế giới, do mới quật khởi không lâu, thế lực của họ cũng không có bề dày cho lắm, ngoài một vài căn cứ nghiên cứu và phân cục tại Mỹ và Canada ra, số lượng thành viên cũng chỉ xấp xỉ con số hai ngàn. Thế nhưng những gì họ gây ra mấy tháng nay đã khiến cả thế giới phải rung động.
Vậy nhưng lúc này, do hành động quá sức điên cuồng của mình, Rec đang vấp phải sự thanh trừng kiên quyết của cường quốc số một thế giới, đó là Mỹ. Và đó cũng là nguyên nhân tại sao kế hoạch T-Rec được gấp rút triển khai bằng mọi giá. Họ cần có thứ chứng tỏ sức mạnh của mình, thứ có thể đem ra bàn cân để làm vốn thương lượng với quân đồng minh, thứ có thể sánh ngang với vũ khí hạt nhân. Đó không phải gì khác, mà chính là thành tựu từ chính thứ đã khiến họ một bước từ tổ chức hạng hai, hạng ba vụt lên thành cái tên có thể gây uy hiếp tới Nhà Trắng-Công Nghệ Nhân Bản.
Lúc này, trong tầng hai mươi tư, sau vòng bảo vệ, hơn mười màn hình máy tính lớn đặt liền nhau, đối diện với một chiếc bàn trong, trên mỗi màn hình đều hiện lên hình ảnh một người đàn ông, nhìn qua thì có vẻ đều là thành viên cao cấp của tổ chức. Ngoài ra, tại mấy chiếc màn hình nhỏ phía dưới đang hiện lên hình ảnh Clone Liễu Diệp Nhi và vài người nữa của clone Thương Hải Đội.
- ….Tình huống cơ bản là như vậy. Màn hình chiếu trực diện về phía clone Liễu Diệp Nhi:- Chúng tôi đã tiến hành đàm phán, và hai bên cuối cùng đã nhất trí. Bây giờ chỉ còn xin ý kiến của các ngài là chúng ta sẽ có thể tiến hành nghiên cứu trên cơ thể Trịnh Khải, thành viên có chiến lực cao nhất trong Thương Hải Đội. Xin mời xem băng ghi hình.
Tiếp đó, trên màn hình lớn giữa phòng hiện lên một đoạn phim quay chậm, đó là cảnh Trịnh Khải giao chiến cùng Catherine hai hôm trước.
-Sức chiến đấu thật kinh người.. Một người đàn ông trạc năm mươi tuổi hai mắt nghiền ngẫm nhìn màn hình máy tính, sau đó cúi xuống vừa xem tập tài liệu trên tay vừa nói:-Tất cả các phương diện từ phản xạ thần kinh cho tới lực lượng cơ bắp..đều lớn hơn tiêu bản clone của chúng ta rất nhiều lần, có lẽ là mấy trăm lần... Các cậu khẳng định, người này thực sự có thành ý hợp tác?
-Hoàn toàn khẳng định. Giọng của Clone Liễu Diệp Nhi vang lên đều đều:-Hiện tại anh ta vẫn đang ở trong Washington, nhưng theo những thông tin tiết lộ với chúng tôi, anh ta và đồng đội sẽ rời khỏi đây sau năm ngày nữa. Việc theo dõi bằng vệ tinh là hoàn toàn không khả thi, mạng lưới tinh thần lực bao phủ của chúng là thứ mà radar của chúng ta không xâm nhập được. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của chúng ta. Chúng ta cần phải chạy đua với thời gian.
Viên sĩ quan trầm mặc nhìn những người ngồi xung quanh mình, song đều chỉ thấy một tia do dự trong mắt đối phương. Ông ta suy nghĩ một lát rồi lên tiếng:
-Điều kiện đó..thực ra cũng không phải là không thể chấp nhận, thế nhưng còn cần phải xin ý kiến của bộ chỉ huy tối cao của tổ chức. Công Nghệ Nhân bản và Granitor Virus..cả hai thứ này đều là tài liệu tuyệt mật mang tính sống còn của tổ chức, không thể dễ dãi để lộ ra ngoài được.
Clone Liễu Diệp Nhi trong màn hình trầm mặc không đáp, có lẽ là đang đợi cấp trên ra quyết định. Đúng lúc này, một màn hình vi tính hiện lên, một bóng người lên tiếng:
- Báo cáo, #126 và #410 đã trở về, bọn họ đã đàm phán thành công, đang xin được kết nối.
-Cái gì?
Sắc mặt mấy viên sĩ quan ngồi đây khi nghe xong đoạn thông báo này thì đều tỏ vẻ cao hứng, ngay lập tức đồng ý chấp nhận kết nối.
Ở đằng bên kia, có một người đang khẽ nhíu mày, đó là gã đàn ông da vàng đeo kính của clone Thương Hải Đội. Hắn đã bắt đầu vô thức dời mắt nhìn về phía màn hình, trong khi tay vẫn cầm quả cà chua màu đỏ nhoe nhoét nước đưa lên miệng ăn như một cái máy. Có lẽ chính hắn cũng không ý thức được, giờ phút này, một cuộc chiến không khói súng chẳng kém phần khốc liệt đã chính thức châm ngòi …
Đối thủ truyền kiếp gặp nhau…đây chính là lần đầu tiên, hay là trò đùa của số mệnh?
Màn hình vô tuyến rè rè một lát rồi chuyển cảnh, một cô gái sở hữu khuôn mặt với những đường nét tương đối thô kệch hiện lên:
-Tôi là #126, Phạm Minh Tuyết…
Sợ? Cảm giác được chỉ cần cánh tay nhỏ nhắn kia hơi dùng lực là mình sẽ vĩnh viễn chẳng còn cơ hội hít thở bầu không khí ngoài kia nữa, nếu nói không sợ thì là nói dối, Thư Lệ thực sự rất sợ, sợ đến nỗi hoàn toàn tê liệt.
Nếu là trước kia, có lẽ cô đã sớm lựa chọn phương án bỏ mặc Park Jong Seok và ra đi. Không, nếu là Thư Lệ trong Dòng Máu Anh Hùng, cô chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận mạo hiểm mà hợp tác với Lâm cứu Park, và chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Song sự thật là cô đang hiện diện tại đây, và đang ở giữa bờ vực của sống và chết. Đó là minh chứng rõ ràng nhất cho việc: cô đã thay đổi.
Cô đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Điều gì đã khiến mình thay đổi? Thư Lệ cũng không biết nữa. Đôi khi cô cho rằng đó là một chuyện tất nhiên. Sống trong một thế giới lúc nào cũng tràn ngập tử vong và chết chóc, khi mà con người ta thậm chí còn không biết hôm sau tỉnh dậy có còn nhìn thấy được ánh mặt trời hay không, có lẽ cô đã sớm rơi vào khủng hoảng, nếu như không có họ.
Họ, chính là đồng đội.
Cùng sống và chiến đấu bên cạnh họ, trong hoàn cảnh đặc thù như vậy, Thư Lệ đã tìm thấy một mặt khác của bản thân, một con người thứ hai của mình. Một Thư Lệ mà nếu như không lạc vào thế giới luân hồi, cô chắc sẽ chẳng bao giờ nhận ra, và Thư lệ vẫn sẽ là một Thư Lệ đầy ích kỷ, sống vì bản thân, bàng quan trước mọi việc như trước đây.
Ở đây, cô thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Và hơn nữa…ở đây Thư Lệ đã biết thế nào là rung động. Cô dường như có một niềm tin mù quáng, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, trong bất cứ hoàn cảnh nào, chỉ cần bên cạnh cô có người đó, mọi việc đều sẽ ổn. Đều sẽ ổn thôi.
Và lần này cũng vậy.
-Cath!
Cách đó hơn trăm mét, Tuyết và Hoài my đang sốt ruột nhìn về phía này. Một người thì lo lắng cho tính mạng của Thư Lệ, một người thi lo cho kế hoạch sắp tới của mình có thể sẽ vì chuyện này mà sụp đổ tan tành. Niềm vui của Hoài My khi tìm thấy Thư Lệ sau nhiều ngày mất tích đã hoàn toàn bị nỗi lo lắng lấn át hết, và cô suýt tí nữa thì đã hét lên khi thấy Cath ra tay với hai người.
Hai hàng lông mày dài và mảnh của Cath nhăn lại. Cổ tay cô đang bị một người con trai dùng sức giữ chặt, và điều khiến cô không hài lòng nhất, đó lại chính là người mà cô luôn tôn trọng.
-Đáng ra hôm trước em nên mạnh tay hơn. Như thế, anh sẽ không tỉnh dậy sớm như vậy.
-…Coi như là nể mặt anh, để cô ta rời đi. Có được không?
-Nếu không thì anh sẽ làm gì em? Mặc dù vậy, song bàn tay đặt trên cổ Thư Lệ của Cath đã lỏng ra.
Gương mặt Hoàng lộ vẻ khó xử.
-Hoàng..cám ơn anh..Thư Lệ vừa ho vừa nói với vẻ khó khăn, song ngữ khí thì vô cùng kiên quyết:-Nhưng tôi sẽ không đi khỏi đây một mình đâu. Dứt lời, Thư Lệ nhìn Cath với vẻ khiêu khích, không biết vì sao, từ trong tận đáy lòng, cô rất phản cảm với người con gái xinh đẹp có bề ngoài quý tộc này.
-Cô yên tâm. Cath khẽ gật đầu:-Cả cô và anh ta, sẽ không có một ai rời được khỏi đây đâu.
-Cath..
-Anh không nghe cô ta nói sao? Đừng có cản em!
Cath hét lên, đầy cương quyết, không hề có ý thương lượng. Gương mặt Hoàng nhất thời hết xanh lại trắng, cuối cùng hắn chỉ khẽ thở dài, tiếp đó, cánh tay phải vẫn đang giữ cổ tay Cath khẽ đặt lên ngực mình, ngay vị trí của trái tim.
-Vậy thì em hãy giết anh trước đi!
-Anh…!
Hai mắt mở to, Cath hoàn toàn ngây người. Cath thực sự không tin rằng, người đàn ông mà cô luôn yêu quí, người luôn chiều chuộng mình từ nhỏ đến lớn lại có lúc vì một người con gái khác mà ra yêu sách với cô. Gương mặt thoáng vặn vẹo, ánh mắt nhìn Thư Lệ ẩn ẩn chứa cả ganh ghét lẫn phẫn nộ, Cath bỗng nhận ra, thì ra cô cũng không bao dung đến thế.
Trầm mặc. Nơi bốn người đứng trong nháy mắt lâm vào trong bầu không khí cung giương bạt nỏ, chỉ cần một mồi lửa là sẽ bùng cháy lên ngay tức khắc.
Cath cảm thấy dường như cả thế giới trong mắt mình đã sụp đổ tan tành. Thì ra..trong lòng anh ấy, mình thậm chí còn không bằng cả cô gái kia, dù cho nửa năm nay mình đã cố gắng làm tất cả..sự thật ấy khiến cô không thể nào chấp nhận được. Đó là người anh thân hơn cả ruột thịt của cô, người đàn ông đầu tiên và cũng là duy nhất Cath để ý tới, người đã đánh cắp trái tim cô, vậy mà hôm nay, anh ta đã khiến cô tổn thương.
Trong nháy mắt, cảnh vật trước mắt Catherine vụt biến đổi. Ngơ ngác nhìn quanh, ngắm đống rơm to ụ hai bên đường, đồng lúa trổ bông vàng óng ngút tầm mắt, cô giật mình phát hiện ra, mình đang trở lại thời kỳ đen tối nhất trong cuộc đời. Đó là thuở ấu thơ.
Trên bờ ruộng, Cath đang chân trần chạy trên bờ, theo sau là năm, sáu đứa trẻ đang vừa cười hềnh hệch vừa hò hét đuổi theo. Ký ức từ thuở ấu thơ xa xưa bỗng nhiên ập tới như thủy triều, Cath biết, và hy vọng, lát nữa thôi, sẽ có một người ngăn đám trẻ con này lại, người sẽ chung vai cùng cô hứng chịu trận đòn của chúng...
Thế nhưng mọi chuyện tiếp theo lại không hề xảy ra theo như những gì cô từng biết. Đó là lúc Cath vấp chân ngã sấp xuống bờ mương, và khi cô ngẩng đầu lên, đám trẻ đã chạy tới, đứa nắm tóc, đứa xé quần áo, đứa thụi vào người, vào mặt cô..tất cả chỉ vì cô là một đứa con lai, một đứa con lai mồ côi cả cha lẫn mẹ, tới một mái nhà để che nắng che mưa cũng không có.
-A..A..A..
Nhìn Cath bỗng dưng ôm đầu kêu lên từng tiếng vẻ đau đớn, Hoàng chợt ngây người. Song khi thấy máu bắt đầu chảy ra từ mũi và miệng của cô, hắn lập tức lo lắng ôm vai Cath lay mạnh.
-Cath! Cath!
Catherine dường như đã phát điên. Đáp lại Hoàng là một cú đấm như búa tạ nện thẳng vào ngực, tiếp đó là quầng lửa hồng bán kính hơn một mét trút ra từ con búp bê vải ngồi trên vai cô. Thư Lệ là người phản ứng nhanh nhất, cô một tay tóm lấy bả vai Hoàng trong khi hắn bay vụt về phía sau, tiếp đó khởi động Mini Plane lao sang một bên tránh né.
-Argh!!!!!!!
Mắt, mũi, tai, miệng cùng chảy máu, nơi Cath đứng ngay lập tức bị một cơn lốc băng hỏa vây kín. Lấy nó làm trung tâm, bất cứ thứ gì lại gần đều bị hóa thành băng, sau đó bị lửa hồng thiêu rụi. Cùng lúc đó, có thêm ba người đột nhiên xuất hiện tham gia vào vòng chiến, hai trong số đó rất nhanh bủa vây chặn đường thoát của Thư Lệ, còn kẻ còn lại thì chầm chậm tiến về phía Catherine.. đó là một người phụ nữ đi xe lăn.
-Hừ!
Clone Lee Young Min clone và clone Han-Dae-Sung ngay khi thấy con mồi định đào tẩu thì lập tức vội vã rời khỏi nơi ẩn nấp, phát động tấn công. Park Jong Seok giờ đã trọng thương, món thịt béo bở này bọn họ dù bất cứ giá nào cũng không thể để vuột khỏi tay.
Clone Lee young Min là người đầu tiên tiếp cận. Thư Lệ tuy bất ngờ song rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, lôi từ ghế sau hai khẩu Colt luôn mang theo bên mình, không thèm ngắm bắn mà xả đạn luôn. Hoàng lúc này chỉ còn có nửa cái mạng, ngực phải của hắn hõm xuống một hố lớn, xương ngực vỡ nát. Nhận một đấm của Catherine trong khi hoàn toàn không phòng bị, may mà không trúng chỗ hiểm, nếu không thì hắn có sống được hay không cũng rất khó nói. Song nếu Hoàng tỉnh táo, chắc chắn sẽ không khỏi bất ngờ vì tài thiện xạ của Thư Lệ. Với việc vận dụng cảm ứng lực trong việc bắn súng, Gun-Ka-ta của Thư Lệ đã đạt tới mức độ tương đối thành thục. Mấy chiếc lọ trong tay Clone Lee Young Min còn chưa kịp bật nắp đã bị bắn vỡ tan tành!
-Đằng sau!
Thư Lệ không quay mặt lại mà hét lên, song ở đây ngoài cô ra, đã không còn ai có khả năng chiến đấu. Chỉ thấy từ phía dưới, một cái bóng nhảy vụt lên, lấy cột điện làm bàn đạp, dùng cả bốn chi lao vụt tới. Song cái bóng đó chỉ vừa mới tiếp cận Mini Plane thì đã bị một đạp bắn ngược xuống đất, trước khi một chuỗi dây đàn của Thư Lệ xâu lại thành hình mạng nhện.
Hoàng sắc mặt trắng bệch song vẫn nhịn đau gắng gượng đứng lên. Hắn khẽ hít một hơi, dậm chân lấy đà rồi nhảy vụt xuống, một cú xông phi đá vỡ ngực bóng đen nọ. Đó chính là clone Han-Dae-Sung. Tiếp đó cơ thể Hoàng co lại thành hình tròn để giảm lực ma sát với không khí, khi tiếp xúc với mặt đất thì nẩy lên, sau đó trở lại hình người.
-Anh định làm gì? Thư Lệ ghìm Mini Plane lại hét lên.
-Đi đi. Hoàng không quay đầu lại, hét lên.
Clone Lee Young Min hoảng sợ đỡ lấy cái xác không hồn của người yêu. Kế hoạch bắt sống Park Jong Seok đã tan như bong bóng xà phòng. Thực ra cũng không thể trách bọn họ, không phải Thư Lệ và Hoàng quá mạnh..mà là đối thủ của hai người quá yếu. Clone của Seul Team trong một bộ phim có độ khó 4*, thực sự họ chỉ hơn người mới khai mở Bản Năng Sinh Tồn một khoảng cách không đáng kể mà thôi.
Thư Lệ ngẩn người. Cô liếc mắt nhìn Cath, ánh mắt đảo qua người đàn bà đi xe lăn vừa mới xuất hiện, sau đó không do dự quay đầu lao đi, trước khi bị thêm hai bóng đen nữa lao ra từ con hẻm phía trước chặn lại.
Thư Lệ sầm mặt, chiếc lục lạc trong tay kêu leng keng không dứt, cô đang định tấn công trước thì bị tiếng kêu chặn lại:
-Thư Lệ!
-Chị Tuyết? Hoài My? Sao hai người lại ở đây?
-Chạy đã rồi nói sau!
-----------
-Ha ha..có phải cô vừa mơ thấy ác mộng, Công Nương?
Tiếng cười lanh lảnh như kiếng vỡ đưa Cath trở lại hiện thực. Vivian nhìn con mồi của mình chằm chằm, gương mặt không ngừng vặn vẹo vì hưng phấn. Việc Mắt Tà thành công đã khiến ả vô cùng hưng phấn, thực sự Vivian không hy vọng gì nhiều vào đòn đánh lén ban nãy của mình, bởi tác dụng mê hoặc của Mắt Tà đối với những người khai mở % cao hơn là rất thấp, ít có khả năng thành công. Thực ra nếu không phải ả chọn đúng thời điểm Catherine đang suy sụp, là lúc tinh thần có chỗ hở lớn nhất, Vivian cũng không dễ dàng đắc thủ như vậy.
Catherine hai hốc mắt không ngừng rỉ máu, tai, mũi, miệng của cô cũng có máu tươi chảy ra, đây là kết quả của việc cứng rắn thoát khỏi sự khống chế tinh thần của đối phương. Nếu chậm một chút nữa thôi, có lẽ cái tên Công Nương từ hôm nay sẽ vĩnh viễn bị xóa bỏ khỏi thế giới luân hồi. Chỉ nhiêu đó cũng đủ thấy tình cảnh vừa rồi hung hiểm như thế nào.
Con búp bê vải trên vai Catherine khẽ rùng mình một cái, từ trên đỉnh đầu Vivian, không khí bất thần cô đặc lại, tiếp đó, hàng trăm mũi tên băng như mưa đá trút xuống. Tốc độ của một đòn này thật sự quá nhanh, Cath cũng không cho rằng đối thủ của mình có khả năng tránh được. Bởi mặc dù tạm thời mất đi thị giác, thế nhưng dựa vào giọng nói, trừ phi đứng trước mặt cô là Trịnh Khải hoặc Hanks Richard, còn không Catherine đều không để vào mắt. Chính vì vậy, sau khi xuất chiêu, sự chú ý của Cath đã chuyển sang phía Thư Lệ và Park Jong Seok. Thế nhưng, cô lại rất nhanh phát hiện ra, đòn vừa rồi của mình không ngờ lại đánh hụt. Dựa vào cảm giác, Cath nhận ra người đàn bà vừa mới tập kích mình đang đứng đó khoảng năm mét.
- Ồ…đây là kỹ năng của Công Nương sao? Điều khiển băng à?...cứ tưởng như thế nào chứ, hóa ra cũng chỉ là điều khiển năng lực tự nhiên thông thường, chỉ đơn giản vậy thôi sao? Không nghĩ tới, Hanks Richard lại phải chịu thua trong tay cô. Đúng là đồ vô dụng. Ồ, cô nhìn gì vậy? Tìm mấy người vừa rồi à? Chúng đã rời khỏi đây rồi.
Sắc mặt của Catherine biến đổi, sau khi nhắm mắt cảm nhận một hồi, cô xoay người về phía Thư Lệ vừa cưỡi Mini Plane bay đi, song còn chưa kịp đuổi theo thì đã phát hiện phía trước bị người chặn lại.
- …Vội gì thế? Muốn đi sao? Còn chưa hỏi Vivian này có đồng ý hay không sao?
Khuôn mặt Catherine trầm xuống. Tay phải nắm chặt lại, cô gằn giọng:
-Vivian đúng không?
Vivian lập tức nhe răng cười, khẽ nhún vai, không đáp mà chỉ xoa xoa cằm nói:
- Được Công Nương biết tới, thực sự là vinh hạnh của tôi. Xin được tự giới thiệu, tôi là Vivian, đội phó của The Lightning Team, đã mở khóa 60% giới hạn cơ thể. Nếu lấy thực lực ra để so sánh, có lẽ tôi cũng không cách ngài Hanks là bao. Ừm, thực ra chính tôi cũng không hiểu rõ thứ bậc của mình là như thế nào.... E hèm, ý tôi là, Công Nương à, muốn thoát khỏi đây để đuổi theo bọn tôm tép kia thì phải vượt qua Vivian này cái đã.
-Thực sự tao rất phục mày. Đồng đội đã chết gần hết rồi, vậy mà vẫn còn dám lảng vảng quanh đây. Đòn ban nãy mày dùng với tao thực sự rất được đấy, năng lực tạo ảo giác? muốn giết tao sao?
-Đoán đúng rồi đấy. Vivian khẽ liếm môi.
Catherine thầm tính toán một chút, mặc dù rất muốn dần cho mụ đàn bà trước mặt một trận để trả thù, thế nhưng xem ra trong hoàn cảnh hiện giờ, điều này muốn làm được cũng phải mất rất nhiều thời gian. Trong khi đó, nếu lần này để Park Jong Seok lọt lưới, điều mà Catherine phải hứng chịu không chỉ là sự trả thù điên cuồng sau này của gã, hơn thế nữa còn là ngôn luận của thế giới luân hồi nếu chuyện đêm nay lọt ra ngoài ánh sáng. Trầm mặc một lúc lâu, Cath quyết định xuống giọng:
- Có thể hoãn lại được không? Bây giờ tôi đang có một việc rất quan trọng, không tiện ở lại đây tiếp cô. Nếu như có thể, chúng ta có thể hẹn lại sau? Dù gì thì thù hằn giữa Lightning Team với The Hope Team cũng chẳng thể giải quyết trong ngày một ngày hai. Cô có thể cho tôi một cái hẹn, Cath này lấy danh dự của mình ra bảo đảm, nhất định sẽ không trốn tránh!
-Ha ha ha..Vivian cười ngặt nghẽo, cười đến nỗi sắc mặt của Cath lúc xanh lúc trắng. Hừ một tiếng lạnh lẽo, Cath không hề báo trước mà vọt tới trước mặt Vivian, một quyền dùng tốc độ mắt thường không thể theo kịp đánh thẳng tới mặt đối phương.
Rầm!
Một âm thanh trầm đục vang lên. Vivian chỉ cảm thấy phảng phất như có một cây chùy lớn nện thẳng vào mặt, sống mũi lập tức gãy nát, tiếp đó, đầu như trái dưa lê vỡ tan tành, máu tươi chảy ra ròng ròng, cả người bắn ra xa mấy mét. Thế nhưng Cath vừa mới xoay người, đã thấy một Vivian hoàn hảo như không có chuyện gì xảy ra đứng chắn trước mặt.
- ...!
Cath kinh ngạc song vẫn không nói lời nào, con búp bê vải trên vai hai mắt khẽ lóe, theo đó, không khí xung quanh cô chợt vặn vẹo, hình thành nên mấy chục trái cầu lửa đỏ rực, tất cả như thiên thạch đổ xô tới Vivian đang ngồi trên chiếc xe lăn trước mặt. Thế nhưng cũng giống như trước, một đòn thoạt nhìn rất có thanh thế này chỉ hoàn toàn đánh vào không khí, trong khi đó, cảm giác nguy hiểm lại lập tức tràn tới, Cath chỉ thấy bụng dưới đau nhói thì đã bị đánh bật ra xa.
“Không thể nào..tiếng động ở một nơi..nhưng đòn đánh tới lại ở một nơi! Chẳng lẽ cô ta biết phân thân..A..!”
Thế nhưng cái danh Công Nương cũng không phải giả, rất nhanh, Cath đã biết chuyện gì xảy ra với mình. Chỉ thấy thân hình cô chợt biến mất, tiếp đó đã lại lóe lên, xuất hiện cách đó hơn mười mét, tiếp đó, Cath vung chân đá thẳng vào không khí.
Hành động này của Cath thoạt nhìn thì vô cùng khó hiểu, thế nhưng những gì xảy ra tiếp theo đã hoàn toàn chứng minh điều ngược lại. Chỉ thấy, từ trong không khí, một người đàn ông dần dần hiện ra, người này tóc chít khăn, gương mặt đầy lông lá..chính là Han-Dae-Sung của Seul Team! Chỉ có điều, bây giờ bụng của hắn đã bị một cước của Cath đâm thủng, sau đó bị tinh linh lửa từ Queen thiêu rụi, tới một chút tro cũng không còn.
- ...Bù nhìn? Trò mèo này xem ra cũng lừa được khối người rồi đấy nhỉ? Cath nở nụ cười chế giễu.
-Ồ..gương mặt của Vivian hơi cứng lại, rõ ràng, việc trò chơi kết thúc quá sớm so với tưởng tượng đã khiến ả không tránh khỏi hụt hẫng.
-Phát hiện ra rồi à? Tiếc thật..con rối tôi vưà mới tậu đấy. Vậy mà..thôi đi, không ngờ..công nương không chỉ sở hữu năng lực điều khiển đại tự nhiên, mà nghệ thuật cận chiến cũng chẳng phải tay vừa. Dùng tốc độ cực cao nén không khí tạo thành gió, từ đó hình thành phạm vi công kích vượt xa bình thường. Công Nương à, thật là khó tin đấy, dù gì thì cô cũng chỉ mới hai mươi tư cái xuân xanh, cho dù có tiến vào trong thế giới luân hồi rèn luyện khi mới lọt lòng mẹ cũng chẳng thể nào được như vậy đi..
Sâu trong mắt Vivian khẽ ánh lên một tia cuồng nhiệt, sau đó nói tiếp:
- Có năng lực, có sức mạnh, gương mặt cũng rất đẹp, hơn nữa còn vô cùng cá tính..Ôi, Công Nương à, tôi yêu cô chết mất thôi. Tôi đã không thể chờ được nữa rồi, chờ cái giây phút biến cô trở thành con rối trong tay, ôi, việc này…quả thực là vô cùng kích thích! Trở thành con rối của tôi đi, xem như đền bù cho việc cô đã hủy món đồ mới tậu được của tôi!
-Cái gì là con rối thì tao không biết..thế nhưng lấy danh nghĩa Đại Chấp Pháp thứ năm của IOT…Catherine Adean gằn giọng, lúc này cô đã hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo thường ngày: -hôm nay, nếu mày không chết thì là tao vong!
-----------------------
Tổ chức Rec là một tổ chức khủng bố mới nổi mang tầm cỡ thế giới, do mới quật khởi không lâu, thế lực của họ cũng không có bề dày cho lắm, ngoài một vài căn cứ nghiên cứu và phân cục tại Mỹ và Canada ra, số lượng thành viên cũng chỉ xấp xỉ con số hai ngàn. Thế nhưng những gì họ gây ra mấy tháng nay đã khiến cả thế giới phải rung động.
Vậy nhưng lúc này, do hành động quá sức điên cuồng của mình, Rec đang vấp phải sự thanh trừng kiên quyết của cường quốc số một thế giới, đó là Mỹ. Và đó cũng là nguyên nhân tại sao kế hoạch T-Rec được gấp rút triển khai bằng mọi giá. Họ cần có thứ chứng tỏ sức mạnh của mình, thứ có thể đem ra bàn cân để làm vốn thương lượng với quân đồng minh, thứ có thể sánh ngang với vũ khí hạt nhân. Đó không phải gì khác, mà chính là thành tựu từ chính thứ đã khiến họ một bước từ tổ chức hạng hai, hạng ba vụt lên thành cái tên có thể gây uy hiếp tới Nhà Trắng-Công Nghệ Nhân Bản.
Lúc này, trong tầng hai mươi tư, sau vòng bảo vệ, hơn mười màn hình máy tính lớn đặt liền nhau, đối diện với một chiếc bàn trong, trên mỗi màn hình đều hiện lên hình ảnh một người đàn ông, nhìn qua thì có vẻ đều là thành viên cao cấp của tổ chức. Ngoài ra, tại mấy chiếc màn hình nhỏ phía dưới đang hiện lên hình ảnh Clone Liễu Diệp Nhi và vài người nữa của clone Thương Hải Đội.
- ….Tình huống cơ bản là như vậy. Màn hình chiếu trực diện về phía clone Liễu Diệp Nhi:- Chúng tôi đã tiến hành đàm phán, và hai bên cuối cùng đã nhất trí. Bây giờ chỉ còn xin ý kiến của các ngài là chúng ta sẽ có thể tiến hành nghiên cứu trên cơ thể Trịnh Khải, thành viên có chiến lực cao nhất trong Thương Hải Đội. Xin mời xem băng ghi hình.
Tiếp đó, trên màn hình lớn giữa phòng hiện lên một đoạn phim quay chậm, đó là cảnh Trịnh Khải giao chiến cùng Catherine hai hôm trước.
-Sức chiến đấu thật kinh người.. Một người đàn ông trạc năm mươi tuổi hai mắt nghiền ngẫm nhìn màn hình máy tính, sau đó cúi xuống vừa xem tập tài liệu trên tay vừa nói:-Tất cả các phương diện từ phản xạ thần kinh cho tới lực lượng cơ bắp..đều lớn hơn tiêu bản clone của chúng ta rất nhiều lần, có lẽ là mấy trăm lần... Các cậu khẳng định, người này thực sự có thành ý hợp tác?
-Hoàn toàn khẳng định. Giọng của Clone Liễu Diệp Nhi vang lên đều đều:-Hiện tại anh ta vẫn đang ở trong Washington, nhưng theo những thông tin tiết lộ với chúng tôi, anh ta và đồng đội sẽ rời khỏi đây sau năm ngày nữa. Việc theo dõi bằng vệ tinh là hoàn toàn không khả thi, mạng lưới tinh thần lực bao phủ của chúng là thứ mà radar của chúng ta không xâm nhập được. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của chúng ta. Chúng ta cần phải chạy đua với thời gian.
Viên sĩ quan trầm mặc nhìn những người ngồi xung quanh mình, song đều chỉ thấy một tia do dự trong mắt đối phương. Ông ta suy nghĩ một lát rồi lên tiếng:
-Điều kiện đó..thực ra cũng không phải là không thể chấp nhận, thế nhưng còn cần phải xin ý kiến của bộ chỉ huy tối cao của tổ chức. Công Nghệ Nhân bản và Granitor Virus..cả hai thứ này đều là tài liệu tuyệt mật mang tính sống còn của tổ chức, không thể dễ dãi để lộ ra ngoài được.
Clone Liễu Diệp Nhi trong màn hình trầm mặc không đáp, có lẽ là đang đợi cấp trên ra quyết định. Đúng lúc này, một màn hình vi tính hiện lên, một bóng người lên tiếng:
- Báo cáo, #126 và #410 đã trở về, bọn họ đã đàm phán thành công, đang xin được kết nối.
-Cái gì?
Sắc mặt mấy viên sĩ quan ngồi đây khi nghe xong đoạn thông báo này thì đều tỏ vẻ cao hứng, ngay lập tức đồng ý chấp nhận kết nối.
Ở đằng bên kia, có một người đang khẽ nhíu mày, đó là gã đàn ông da vàng đeo kính của clone Thương Hải Đội. Hắn đã bắt đầu vô thức dời mắt nhìn về phía màn hình, trong khi tay vẫn cầm quả cà chua màu đỏ nhoe nhoét nước đưa lên miệng ăn như một cái máy. Có lẽ chính hắn cũng không ý thức được, giờ phút này, một cuộc chiến không khói súng chẳng kém phần khốc liệt đã chính thức châm ngòi …
Đối thủ truyền kiếp gặp nhau…đây chính là lần đầu tiên, hay là trò đùa của số mệnh?
Màn hình vô tuyến rè rè một lát rồi chuyển cảnh, một cô gái sở hữu khuôn mặt với những đường nét tương đối thô kệch hiện lên:
-Tôi là #126, Phạm Minh Tuyết…
/113
|