Một Trăm Phần Trăm

Chương 21: Những Cái Chết Được Báo Trước

/113


Tàu cao tốc MS -24 , màn đêm buông xuống .

Trên Boong tàu , một gã đàn ông tuổi chừng năm chục đang ngả người trên chiếc ghế dựa . Mấy ngày tới biển có bão lớn , hắn mặc dù không muốn song vẫn phải neo tàu lại đây . Gã chính là Ochiniro , thuyền trưởng của con tàu MS -24 này . Gã chỉ đảm nhận trách nhiệm chuyên môn , còn chủ nhân thực sự của con tàu này lại là người khác .

Ochiniro vừa tận hưởng cơn gió biển mát lạnh tràn vào mặt vừa lim dim suy nghĩ . Chiều nay có một nhóm người tới đòi ra đảo Oshima gấp , lại tăng giá lên gấp năm , thế nhưng hắn vẫn từ chối . Dù sao , cái mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn . Chưa kể , gã chỉ là kẻ làm công , nếu lỡ để hải quan phát hiện ra chuyện cố tình trái lệnh dong tàu ra khơi thì cái cần kiếm cơm này khỏi cần phải làm nữa .

Há miệng ngáp một cái , Ochiniro đứng dậy đi vào trong khoang thuyền . Gã vừa cởi chiếc áo sơ mi trên người ra để thay bộ khác thì cảm thấy bị một thứ gì đó lành lạnh dí vào sau gáy .

Một tiếng cạch khô khốc vang lên , kèm theo đó là giọng nói đầy vẻ uy hiếp :

- Đứng yên và ngậm cái miệng của mày lại , khẩu súng trên tay tao thỉnh thoảng cũng hay cướp cò lắm đấy .

Ochiniro sợ đến nỗi cả người run lẩy bẩy , gã lắp bắp :

- Được ... được rồi , có ... có việc gì bình tĩnh nói không được sao ?

- Khởi động tàu , ra khơi ngay lập tức .

Ochiniro toát mồ hôi hột . Lúc này họng súng lành lạnh sau gáy hắn đã được hạ xuống . Vừa quay mặt ra , Onichiro đã thấy trên boong có thêm tới gần chục người không biết từ bao giờ . Đứng ngay sau gã bây giờ là một tên trung niên đeo kính , tay cầm khẩu M88 chĩa xuống mặt sàn . Vừa quay lại , Ochiniro đã nhận ra ngay gã đàn ông đang cầm súng uy hiếp mình là tên liên hệ thuê tàu chiều hôm nay .

- Các người .. là ai ? Tôi đã nói rồi , bây giờ không ..

Gã trung niên đeo kính hướng khẩu M88 trong tay nhằm mặt hắn gằn giọng :

- Một là lập tức ra khơi , hai là ăn một viên đạn vào đầu . Mày có thể chọn một trong hai . À quên , đây không phải là đồ chơi . Nếu mày muốn thử thì tao cũng không ngại đâu .

Nhìn thấy vẻ điên cuồng trong mắt Phúc , Tùng khẽ nhếch môi cười . Lập nhìn Ochiniro run lẩy bẩy đi về phía khoang lái , theo sau là Phúc kè kè khẩu M88 trên tay thì chép miệng :

- Liệu có ổn không ? Lỡ như hắn ...

Một cô gái mặc áo da từ ngoài boong thuyền bước vào cất giọng trong veo :

- Gã đó có thể tin tưởng được . Nhưng cẩn thận vẫn hơn .

Cô ta vừa dứt lời thì liền nhìn Lập như ra hiệu . Gã thanh niên để đầu đinh gật đầu rồi cầm khẩu beretta của mình đi về phía phòng lái . Tùng híp mắt nhìn ba cô gái đang lo lắng ngồi trên sa lông qua một lượt rồi rút thuốc ra hút . Huy kéo Hoài My đi vào trong khoang tàu , nhìn Hoàng hỏi :

- Thế nào , đã ổn chưa ?

Hoàng nhếch mép cười rồi gật đầu . Con tàu cao tốc rời cảng Atami trong màn đêm đen kịt . Theo lời của Ochiniro thì tàu sẽ cập bến đảo Oshima trong vòng ba tiếng nữa , nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn . Ngoài Phúc và Lập lúc nào cũng kè kè bên cạnh Ochiniro thì những người khác đều tản ra quanh tàu , mặt ngoài là đi tản bộ nhưng thực ra là thầm quan sát và canh chừng hơn chục thủy thủ trên tàu để đề phòng nảy sinh biến cố . Được chừng mười phút thì Lập hớt hải chạy xuống khoang tàu , gặp mấy người Hằng thì vội nói :

-Không ổn rồi , mấy người lên đây , có chuyện !

Hằng , Hoàng , Tùng vội theo hắn lên đầu tàu . Lúc này có hai người đang đứng trên chiếc cano đậu sát mạn tàu , cầm đèn rọi lên đây nói mấy câu gì đó bằng tiếng Nhật. Tùng cau mày nhìn Phúc lúc này đang dẫn Ochiniro lại gần , gã đáp :

- Là hải quan . Họ đòi chúng ta quay tàu trở về .

Nghe đến đây ,mấy người Hằng không khỏi tái mặt . Lúc này thang dây đã được đưa ra , Tùng vứt điếu thuốc trên môi đi rồi leo xuống . Ochiniro định hét lên , nhưng họng súng lạnh ngắt luôn kè kè sau gáy làm hắn bắt buộc phải trục xuất ý nghĩ đó ra khỏi đầu . Mấy người Hoàng đứng trên thành tàu nhìn xuống với vẻ lo lắng . Tùng đi cùng gã đàn ông kia vào trong cano . Tầm năm phút sau , hắn bước ra ngoài ra hiệu cho mấy người bên trên kéo cano lên .

Cano được kéo lên boong tàu , Phúc lấy tay đẩy mắt kính nhìn Tùng hỏi :

- Xong rồi chứ ?

Tùng gật đầu , sắc mặt vẫn không thay đổi chút nào . Phúc nói tiếp :

- Kiếm vật gì nằng nặng buộc vào người họ rồi hãy ném xuống biển , như vậy thì sẽ lâu bị phát hiện hơn .

Ba tiếng "ùm " vang lên , song rất nhanh bị tiếng sóng lớn át đi . Huy và Hoàng sau khi phi tang ba cái xác này xong thì nằm dài trên boong vẻ mệt mỏi .Tiếng sóng vẫn vỗ vào mạn tàu oàm oạp , liên tục không dứt . Dự báo khí tượng quả không sai , tàu vừa mới ra khơi được chừng một tiếng thì bắt đầu chao đảo , gió thổi mạnh hơn rất nhiều . Cô gái để tóc xoăn tên Hường nhìn về mặt biển phía xa đang nổi sóng cất giọng lo lắng :

- Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ ?

Lúc này , Tùng đang ôm súng ngồi trên boong , mắt dán chặt vào lưng Hường . Cô gái này khá xinh đẹp , lại biết cách ăn mặc nên trông rất quyến rũ . Hoàng đang ngồi với Huy và Hoài My cạnh đó nghe vậy thì nói :

- Chắc không sao đâu , “ Thời hạn “ đó còn chưa tới , chủ thần chắc cũng không muốn chúng ta chết lãng nhách như vậy chứ ?

Cạnh đó , Huy đang cùng với Hoài My chơi vật tay . Nhìn khuôn mặt ngây ngô của cô bé , Hoàng cũng không biết nên vui hay là buồn . Cứ thế lại hay , ít ra cũng không phải canh cánh trong lòng nỗi lo bị tử thần đến viếng như bọn hắn .

Tàu càng ra xa thì càng lắc mạnh . Nhưng có vẻ như đúng như lời Hoàng nói , chủ thần không cho họ chết một cách đơn giản như thế . Sau hơn bốn giờ đồng hồ lênh đênh trên mặt biển thì phía trước , bóng dáng một hòn đảo cũng dần dần hiện ra .

- Tới rồi !

Huy thở phào nhìn ra xa khẽ nói :

- Ơn trời , cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra !

Con tàu chầm chậm xoay hướng để cập vào cầu cảng Motomachi . Lúc này trời đã tờ mờ sáng , tất cả lục tục xuống tàu . Phúc bước ra sau cùng . Gã đi kè kè ngay sau Ochiniro , cánh tay để hờ phía sau lưng . Lập đi sau Phúc , hai mắt láo liên không ngừng cảnh giới . Tùng nhíu mày nhìn gã thuyền trưởng trong tay Phúc hỏi :

- Định mang hắn theo à ?

Phúc gật đầu . Tại cầu cảng Motomachi lúc nào cũng có sẵn xe chờ của dân bản địa để đưa đón du khách . Mặc dù lúc này là sáng sớm , nhưng họ rất nhanh đã tìm được một quán cho thuê xe hơi ở gần đó . Phúc đặt cọc tiền với chủ quán , làm thủ tục thuê liền một lúc ba chiếc xe du lịch . Gã đẩy Ochiniro lên ngồi hàng ghế sau với Lập rồi cầm tay lái , miệng nhắc :

- Coi chừng hắn đấy .

Họ thuê một người dân đảo đi theo để chỉ đường . Theo lời gã thì trên hòn đảo này chỉ vỏn vẹn có ông lão Takashi sống ở làng Sashikichi là mang họ Yamamura mà thôi . Phúc khẽ gật đầu , Takashi chính là cái tên mà họ cần tìm . Hằng có hỏi qua gã về Sadako nhưng không thu được chút gì . Ba chiếc xe nối đuôi nhau tiến về ngôi làng ở phía cực nam hòn đảo . Bây giờ là sáu giờ sáng , bọn họ chỉ còn vỏn vẹn tầm năm tiếng đồng hồ an toàn nữa mà thôi .

Sau khi lượn qua gần hai chục cây số đường vành đai vừa xấu vừa hẹp , họ tới một ngã ba . Rẽ trái , đi thêm chừng mười phút nữa thì một ngôi làng nhỏ hiện ra . Ba chiếc xe dừng lại trước cửa một ngôi nhà hai tầng có tấm biển đề “ Quán trọ Yamamura “

Yamamura Takashi , bác họ của Sadako nay đã là một ông lão gần đất xa trời . Thế nhưng kỳ lạ thay , vừa nghe mấy người Hoàng giải thích vài câu thì ông ta đã quả quyết bước tới nhận lấy cái bọc trong tay Hằng rồi nói :

- Phiền anh chị đã lặn lội đường xa . Đúng nó rồi , đúng là Sadako rồi ….

Theo như trong truyện , Sadako sống ở quán trọ Yamamura mười hai năm và gọi Takashi là bác họ . Cô sống ở làng Sashikichi tới năm mười tám tuổi thì lên thành phố rồi đi theo đoàn kịch Hishio , từ đó không trở về đây lần nào nữa . Mấy người Hoàng đều nhìn nhau với vẻ kinh ngạc . Ông lão trước mặt họ thậm chí còn không hề nghĩ tới việc kiểm tra xem nó có đúng là hài cốt của cháu gái mình hay không , dường như đó là một việc không cần thiết vậy . Ánh mắt sáng rực khi mới nhìn thấy cái bọc trong tay Hằng đã nói lên tất cả . Nhất định phải có một thứ sức mạnh siêu nhiên nào đó ở đây . Ông lão mời mấy người bọn họ vào nhà uống nước , Phúc bắt đầu đem việc tìm được hài cốt của Sadako ra kể loáng thoáng một lượt . Takashi như nhập thần vào lời kể phần nhiều là bịa ra của Phúc , hai mắt đỏ lên . Cuối cùng , đứa cháu mất tích hơn ba mươi năm đã trở về . Dù chỉ còn là một nắm xương , nhưng thế cũng đủ để ông hài lòng lắm rồi .

- Vậy là xong rồi sao ?

Huy ngây người nhìn ra bờ biển phía xa cất giọng lẩm bẩm . Hằng nhìn đồng hồ trên tay mình một hồi rồi nói :

- Bây giờ là chín giờ ba mươi lăm phút sáng 23-09 . Tôi vẫn còn nhớ rõ thời điểm mà chúng ta được truyền tống tới đây , đó là mười một giờ năm phút sáng ngày 20-09 . Điều đó có nghĩa là bắt đầu từ mười một giờ trưa nay , chúng ta sẽ có cơ hội kiểm chứng xem ..liệu hai việc đã làm có phải là chìa khóa giải lời nguyền của cuộn băng đó hay là không .

Hằng nói tới đây thì không tự chủ nhìn về phía hai cô gái tên Quỳnh và Mai đang đứng cách đó không xa . Lúc này , Lập không hiểu làm gì mà nãy giờ mới về , vừa tới đã nhìn mấy người Hoàng hỏi :

- Thế nào ? Xong chưa ? Lão Taka gì gì đó có nhận bộ hài cốt ấy hay không ?

Hoàng gật đầu rồi kỳ quái hỏi :

- Nãy giờ cậu đi đâu vậy ? Cả gã Phúc kia nữa ?

Lập thở ra một hơi rồi bắt đầu kể lể :

- Còn làm gì nữa .. gã Phúc đó bảo tôi chuốc thuốc mê thằng béo kia rồi trói hắn vào trong xe . Tên đó uống thuốc rồi mà vẫn còn giãy dụa ghê lắm , tôi phải mất bao công sức mới trói được gã lại đấy . Hắc , hắn còn bắt tôi phải để ý canh chừng gã nữa , làm như tôi là thằng chuyên sai vặt không bằng .

Hằng gật gù nói :

- Phúc tính thế là phải . Nếu thả hắn ra thì không ổn . Chúng ta cứ khống chế gã một thời gian cái đã rồi tính sau . Dù gì cũng chỉ còn có vài ngày nữa thôi mà .

Đồng hồ trong tay mọi người đã điểm tới mười hai giờ , song vẫn không có chuyện gì xảy ra . Chiều hôm đó , tất cả mười một người đi cùng với Yamamura Takashi ra nghĩa địa của làng để làm thủ tục và chôn cất hài cốt của Sadako .

Thắp một nén nhang lên ngôi mộ sơ sài vừa mới đắp , Hoàng nhắm mắt lầm rầm cầu khấn một hồi . Lúc này trời đã về chiều , từng đám mây đỏ quạch vặn vẹo trôi về phía cuối làng , trông như một con quỷ đang giơ nanh múa vuốt cười nhạo chúng sinh bên dưới . Hằng quay sang ngó Phúc , lúc này đang nhìn chằm chằm tấm di ảnh của Sadako đặt ngay ngắn trên mộ ngập ngừng hỏi :

- Chúng ta .. đã thực sự giải được lời nguyền trên cuộn băng đó rồi phải không ?

Phúc làm như không nghe thấy , quay người bước theo Tùng , trước khi đi khuất còn nán nhìn lại tấm di ảnh kia một lần nữa . Thu Hà cũng bước theo , khi đi qua chỗ Hoàng thì đột nhiên quay đầu khẽ mỉm cười với Hằng một cái . Hằng khẽ rùng mình , nụ cười đó rất lạ , nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào thì cô lại không rõ . Lập thấy sắc mặt của chị ta thoáng chốc đã chuyển thành tái nhợt thì cau mày hỏi :

- Chị Hằng , sao vậy ?

Hắn phải gọi tới lần thứ ba thì mới nhận được câu trả lời .

- Không có gì , chúng ta về thôi .

Hằng nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của Thu Hà ,mím môi nói .Linh tính cho cô biết , ngày hôm nay nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra . Nhất định là như vậy .

Chiều hôm đó , Tùng đề xuất ý kiến nghỉ tại quán trọ nhà Takashi cho tới khi nhiệm vụ kết thúc . Ông lão Takashi đối với mấy người hảo tâm đi đường xa tới đây gửi trả hài cốt cháu gái mình thì nhất quyết không chịu nhận tiền thuê phòng , bọn họ thấy thế thì cũng đành chịu . Sau đó , ngoài Hằng ở chung phòng với Quỳnh và Mai ra thì những người khác đều có quyền tự do sinh hoạt theo ý mình . Huy , Hoàng và Hoài My ở cùng một phòng . Tùng , Phúc , Lập , Hường và Thu Hà mỗi người một phòng . Mặc dù không ai nói câu gì , song nỗi ám ảnh về Sadako vẫn lởn vởn trong tâm trí tất cả mọi người , chỉ chờ dịp bộc phát ra mà thôi .

Tối hôm đó , Hằng , Quỳnh , Mai về phòng đi ngủ từ bảy giờ . Mai là một cô gái cả về nhan sắc lẫn tính cách đều tương đối bình thường , có phần yếu đuối . Quỳnh thì khác , tuy rằng nhan sắc của cô ta cũng không hơn Mai là mấy nhưng lại có một nét duyên khó nói bằng lời , rất cuốn hút người đối diện . Hằng lôi mấy tấm bùa hộ thân của mình ra dán ở cửa sổ và cửa ra vào mỗi nơi hai cái , giữ lại một chiếc để phòng thân .Quỳnh và Mai đã sớm sợ đến mất hết hồn vía suốt nửa ngày nay , vừa về phòng đã đóng sập cửa rồi rủ nhau chui lên giường đắp chăn liền . Hằng nhìn hai người hỏi :

- Bùa hộ thân của hai người đâu ? Vẫn giữ bên mình đấy chứ ?

Mai khẽ gật đầu .Quỳnh nghe Hằng nhắc đến thứ này thì vội chạy ra phòng vệ sinh lấy chiếc quần bò của mình ra tìm một lượt . Cô tìm một hồi lâu không thấy thì tái mặt quay ra nhìn Hằng nói :

- Không xong rồi , hình như ... em để quên trong xe rồi thì phải .

Hằng nghe vậy thì không khỏi lắc đầu. Cô gái này không ngờ lại bất cẩn đến vậy , đến chuyện của mình mà cũng không lo nổi thì còn làm gì được chứ ?

- Thôi được rồi , để chị xuống dưới lấy cho .Cái màu xanh đậu ở giữa có phải không ?

Quỳnh khẽ gật đầu . Hằng vừa đi khỏi , Mai đã lấm lét ngó trước sau hết một vòng rồi thở dài nhìn Quỳnh nói :

- Chúng mình là vật thí nghiệm của bọn họ rồi còn gì nữa . Cậu thấy có bất công không ?Tại sao hai đứa mình lại bị phân vào ngày đầu tiên cơ chứ ?

Quỳnh cúi đầu không nói , khẽ chui ra khỏi chăn . Mai thấy thế thì vội hỏi :

- Cậu đi đâu đấy ?

Song lúc này cô ta đã thay dép và đi vào phòng vệ sinh rồi . Ngồi một mình trong căn phòng rộng gần ba mét vuông , Mai bỗng thấy khó thở , ngực đập thình thịch không rõ nguyên do . Khí lạnh ban đêm và hơi ẩm trên da như một cái bóng đè nặng lên cô .Cảm thấy cổ họng khô rang , Mai tung chăn lại gần chiếc tủ lạnh ở góc phòng . Trong cơn hoảng loạn , mấy lá bùa hộ thân kẹp dưới chăn rơi lả tả xuống mặt sàn . Một chiếc bắt đầu bốc cháy . Ngọn lửa màu xanh bị ánh đèn neon trong phòng át đi gần hết .

Mai lấy một chai nước ngọt trong đó rót vào cốc rồi tu liền một hơi . Vẫn khát , cô liền lặp lại động tác vừa nãy của mình . Vừa tu xong cốc thứ hai , Mai chợt rùng mình , hai tay run bắn . Có cái gì đó ở sau lưng , nhất định không phải là người . Ngọn đèn neon trong phòng đang bình thường giờ bỗng lập lòe như đom đóm . Một cảm giác lạnh buốt sống lưng chạy dọc từ chân lên tới tận cổ . Mai muốn hét lên cho Quỳnh nghe thấy , nhưng cái miệng há to mãi mà không thể thốt thành lời . Không cần quay lại , cô cũng thừa biết đằng sau mình có gì . Cái giường và chiếc tủ buffet , xa hơn nữa là khu vườn trồng đầy lan sau quán trọ nhà Yamamura .. đúng , chỉ có thế thôi , không việc gì phải sợ cả ..

Đằng sau mình không có gì cả , chắc chắn là không có gì cả ..

Lấy hết can đảm , Mai quay đầu ngược lại .

Quỳnh thần người ngồi trên bệ toilet . Một linh cảm bất an chợt xuất hiện trong đầu cô . Nó như một con virut , đã vào trong cơ thể là không ngừng sinh sôi nảy nở , chỉ một lát đã choán hết tâm trí của cô gái trẻ . Kéo chiếc quần ngủ lên , Quỳnh quay người , khẽ ngắm dung nhan mình trong gương . Trên chiếc gương lớn đặt trong phòng vệ sinh lúc này là một khuôn mặt tiều tụy không có sức sống , với hai hốc mắt thâm quầng và nếp nhăn trải dài trên trán . Không , còn một người nữa .

Tim Quỳnh như ngừng đập , cả người run lẩy bẩy . Không biết từ lúc nào , ngoài cô ra ,trong gương đã xuất hiện một khuôn mặt nữa . Đó là khuôn mặt của một người con gái , một khuôn mặt rất đẹp .Thế nhưng , Quỳnh không hề cảm thấy chút sức sống nào từ nó cả .

Làn da trắng bệch đã nói lên tất cả . Một khuôn mặt rất đẹp , một khuôn mặt của người chết .

- Chị Hằng , chị làm gì thế ?

Hằng quay đầu ra , thấy Hoàng đang đi tới đây thì lấy tay vuốt lại mái tóc lòa xòa của mình rồi cười nói :

- À , chị đang tìm cái này ..

Hoàng đứng từ ngoài ngó vào trong xe , nhìn một hồi rồi nói :

- Chị tìm mấy lá bùa có phải không ? Vừa rồi anh Tùng có qua đây cầm đi rồi . Là của chị bỏ quên ở đó à ?

Hằng nghe vậy thì thở ra một hơi , chui ra khỏi xe nhíu mày nói :

- Làm chị mất công tìm mãi .. Tùng đâu ?

- "AAAAAAARGH ..."

Tiếng thét thất thanh vang ra từ căn nhà trọ . Hằng nhìn theo hướng phát ra tiếng hét , sắc mặt nhất thời tái nhợt , không nói một câu đã lao đi như gió .

- Chuyện .. Chuyện gì vậy ?

Hoàng sau khi đinh thần lại thì vội đuổi theo , tiềm thức báo cho hắn biết nhất định đã có chuyện kinh khủng nào đó vừa xảy ra . Hoàng vừa leo tới cầu thang tầng ba thì đã thấy Hằng và Lập đứng ngoài cửa toilet không ngừng nôn ọe . Hắn sầm mặt nhìn hai người hỏi :

- Chuyện gì xảy ra vậy ?

/113

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status