Con quái vật to lớn che khuất ánh mặt trời…
Ba nam và một nữ, tất cả đều ngây ra như gỗ nhìn cảnh tượng trước mắt. Ánh mắt của gã râu ria đột nhiên ngừng lại trên vai con quái vật khổng lồ, nơi có một cô gái mặc váy đỏ nhỏ nhắn đang ngồi vắt vẻo, sắc mặt xám như tro tàn. Trong lòng ba người còn lại lập tức cùng dậy lên dự cảm không tốt, bởi vì họ chưa từng thấy một Roy Hogson với dáng vẻ ngơ ngác như thế này. Trong quá khứ, tên râu quai nón này cho dù đối mặt với bất kỳ khó khăn, bất kỳ vấn đề khó giải quyết nào cũng đều tỏ vẻ lạc quan, bộ dạng hắn lúc này thật sự... Khiến người ta phải bất an.
-.."Queen"!
-Rút!
Như đã phân công từ trước, ba người đàn ông lập tức không hẹn mà cùng quay đầu bỏ chạy, chỉ có cô bé tóc vàng giống người ngồi trên vai con quái vật kia như hai giọt nước là kiên trì bước lên phía trước. Hai mắt sáng rực, cô gái ôm con búp bê trong ngực, lơ lửng giữa không trung, quanh người được bao phủ bởi một ngọn lửa màu xanh sậm.
-" Tinh linh gió."
Lấy nơi cô bé mặc váy đỏ đứng làm điểm khởi hành, một cơn bão khổng lồ như vòi rồng điên cuồng lao đi, nhắm thẳng về bóng người đang ngồi vắt vẻo trên vai sinh vật khổng lồ nọ. Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân cũng sụp xuống, một dòng dung nham đỏ rực phun trào, trong nháy mắt đã quấn lấy toàn cơ thể con quái vật khổng lồ. Dung nham hòa với gió lốc, cảnh tượng hoành tráng như vậy lập tức gây ra chấn động cực lớn, tòa cao ốc năm tầng đã tan thành gạch vụn, đánh dấu một trận chiến kinh thiên động địa.
-Thành công rồi!
Gã da trắng mặc âu phục chân đạp Mini Plane quay đầu lại, thấy con quái vật khổng lồ nọ đã hoàn toàn bị ngập trong dòng dung nham nóng chảy thì hai mắt bắn ra một tia hưng phấn. Hắn dứt khoát không trốn nữa mà dừng lại quay đầu nhìn một vòng, chỉ thấy gã da vàng còn lại cũng đang thần người ngắm nhìn cảnh tượng hoành tráng đang diễn ra trước mắt, còn tên râu ria kia thì không thấy đâu nữa.
-Chạy à, Hogson?
Gã râu ria tên Hogson khựng người lại, tuyệt vọng nhìn người chắn đường phía trước. Hắn nở nụ cười khó coi:
-Tại sao..tại sao? Ngay cả clone Catherine..cũng không chống nổi một chiêu sao?
-Cảm thấy suy sụp rồi sao?
Catherine nói như thở, tay cầm con búp bê rách nát vứt mạnh xuống đất.
- " Clone của tôi..đó dù gì thì cũng chỉ là một con clone mà thôi. Một bộ phim có độ khó 4*, cậu nghĩ sức mạnh của nó có thể đương cự nổi Queen sao? Thật nực cười, xem ra trí tuệ của clone Roy Hogson cũng chỉ đến thế mà thôi...mọi sự chống cự chỉ là vô ích, cho dù clone Queen có sở hữu ngũ đại tinh linh, bởi vì.."
"..bởi vì ngũ đại tinh linh, thực ra cũng chỉ là một phần sức mạnh rất nhỏ của tự nhiên lưu lại mà thôi. Để tôi cho cậu nếm thử chút sức mạnh thực sự của đại tự nhiên nhé..tinh linh lửa- Sao băng."
"Không!"
Hogson khẽ gầm lên một tiếng, hai mắt nứt toác ra, đỏ sậm, cơ bắp không ngừng bành trướng. Hắn vừa lao tới vừa ngửa mặt lên trời rống lớn, xung quanh người mơ hồ xuất hiện ảo ảnh một con bò tót to lớn, bất quá chỉ thoáng qua trong nháy mắt, tiếp đó một đàn bó tót phải gần năm chục con bất thần xuất hiện trước mặt hắn, dùng khí thế lôi đình vạn quân xông tới, tiếng bước chân của năm chục con bò tót to lớn đồng thanh vang lên rầm rầm, mặt đường căn bản không thể chịu được sức mạnh to lớn như vậy, dễ dàng lún xuống. Đồng thời, những chiếc sừng của chúng cũng nhanh như chớp bắn về phía Catherine đã rời khỏi vai Queen.
Sức mạnh của Bull Demon tất nhiên là không tạo được thương tổn gì cho Catherine, nói chính xác là chưa kịp chạm tới vạt áo của cô thì đã bị Queen dẫm thành bánh thịt. Thế nhưng chúng lại trở thành lá chắn rất tốt cho Hogson. Hơn năm mươi "Bull" được tạo ra đã hứng trọn đợt lưu tinh giáng xuống, cứu gã một mạng trông thấy.
-Rất có cố gắng..nhưng..đáng tiếc.
Catherine lạnh lung giơ một tay chỉ về hướng trái tim của Roy Hogson..và từ từ nắm lại.
Clone Roy Hogson hai mắt vằn lên tia máu, cả người hắn lúc này như đã bị đông cứng, chỉ có thể trừng mắt nhìn bàn tay to lớn của con quái vật hai sừng đang từ từ tiến tới chỗ mình. Hai mắt vô thần nhìn con mồi nhỏ bé, ngón tay cái của con quái vật to lớn khẽ nhấn lên đỉnh đầu của gã râu ria rồi ấn xuống..”Bẹp”, cái đầu biến thành một quả dưa hấu đỏ tươi, vỡ tan ra thành nhiều mảnh.
-Kh ô ô ô ô ô ng..............!!!!
-......
-Chỉ còn lại một mình cậu thôi đó, sao nãy giờ còn không nhân cơ hội mà chạy đi?
Catherine chậm rãi bước qua cái xác không đầu đang giãy dụa trên mặt đất. Chỉ thấy cái xác hơi động đậy, hai tay khua loạn, không ngờ lại tóm trúng vào vạt váy của Cath. Nhìn vết máu vương trên váy, vầng trán của Cath khẽ nổi một vệt gân xanh rất khó nhận ra.
“Bẹp!”
Một chân dẫm nát ngực clone Karl, tiếp theo đó, ngọn lửa xanh sậm quanh người Cath bùng lên mạnh mẽ, thiêu cháy đống thịt vụn cùng nội tạng ô uế vương vãi dưới mặt đất. Khẽ liếm môi, hai mắt Catherine lộ vẻ hứng thú nhìn chàng trai da vàng duy nhất còn hiện diện tại đây. Con quái vật khổng lồ mỹ lệ kia giờ đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại con búp bê nhỏ nhắn ngồi vắt vẻo trên vai cô gái.
Trông Catherine Adean lúc này đã hoàn toàn vứt bỏ lớp mặt nạ hiền hòa như thường ngày, thay vào đó là một con rắn săn mồi, chỉ chực sơ hở là cắn cho đối thủ một đòn chí mạng.
- Anh cũng muốn hỏi em câu đó?
Chàng trai khẽ hít một hơi dài, hai mắt sáng rực như đèn pha, cả người trầm xuống. Hắn giơ cánh tay phải ra phía trước, lập tức, một cây tre xanh biếc xuất hiện, vững vàng nhìn cô gái trẻ mặc váy đỏ trước mặt.
- Được rồi, cũng đã lâu không thoái mái như thế này..Catherine mỉm cười, tay phải giơ lên thủ thế:- Nhớ là không được nhẹ tay với em đâu đấy nhé...
------------------
-A!
Phía nam Washington, tại một khu phố còn tương đối yên bình, bên phải ngã tư, một chiếc xe tải đang đi với vận tốc thông thường, phía trước là đèn xanh, cho nên tài xế cũng không có gì cố kỵ. Thế nhưng, khi tới ngã tư, một cậu nhóc từ bên đường bất chợt lao ra, đằng sau còn có hai, ba đứa nhóc nữa, xô nhau lao ra trước đầu xe tải, có vẻ như đang nô đùa. Viên tài xế hoảng hồn, vô thức nhấn mạnh chân ga, thế nhưng đã không còn kịp nữa...
Trong lúc một vài người đi đường đứng xung quanh còn đang kinh hãi, một bóng đen cơ hồ trong tích tắc lao tới, rồi cùng với cậu nhóc đang trên bờ vực cái chết biến mất trước mũi chiếc xe tải. Chiếc xe tải đi thêm vài mét nữa rồi mới phanh lại được, viên tài xế mặt tái xanh xuống xe, hoảng hồn nhìn về phía sau, nhìn tới nhìn lui, không phát hiện vết máu nào trên đường thì sắc mặt lộ vẻ khó hiểu.
-Phải cẩn thận chứ.
Hoàng dùng tiếng Anh nói với cậu nhóc, tay xoa đầu nó. Mỉm cười với nó một cái, hắn khẽ giải trừ trạng thái khai mửo bản năng sinh tồn, băng qua đường.
Mới thế mà đã được gần một năm rồi....
Hoàng thẫn thờ lê bước trên con phố nhộn nhịp đông ngừoi qua lại. Những hồi ức trở về như mây như gió. Trong một năm này, hắn đã học được rất nhiều điều mới, làm quen với rất nhiều người bạn mới. Thế nhưng, những hồi ức đó.. vẫn khiến hắn không thể nào quên.
Không biết…bọn họ bây giờ thế nào rồi?
Hắn vẫn còn nhớ, gã đàn ông đó, rất nóng nảy và luôn hơn thua với hắn. Thế nhưng đằng sau vẻ ngoài không mấy ưa đó lại là một trái tim đầy máu nóng, một người đàn ông luôn không bao giờ tự bằng lòng với bản thân.
Hắn vẫn còn nhớ, cô gái trẻ năng động và giỏi giang đó, người mà hắn tin cậy nhất trong đội, người luôn đề cao thứ gọi là " công lý", "chính nghĩa", người đầu tiên gọi hắn là "đội trưởng"....
Tất nhiên, hắn cũng không quên cô gái ấy, một cô gái luôn nhìn hắn bằng cặp mắt trong vắt, người con gái mắc chứng sợ độ cao, luôn giữ nụ cười trên môi, dù trong lòng có lo lắng sợ hãi đến thế nào đi nữa. Người đã thay đổi qua từng bộ phim, từ chỗ chỉ biết mỗi bản thân mình tới hết mình lo lắng quan tâm cho đồng đội, người mỗi ngày trong thế giới luân hồi nếu không phải chém chém giết giết thì chỉ thích đọc sách, xem phim, nghịch máy tính hoặc ngủ trưa…
"...Cuộc sống cũng là một đường chạy tiếp sức . Chỉ cần tất cả chúng ta cùng đoàn kết và cố gắng hết sức thì nhất định sẽ giành được chiến thắng ..."
Một cô gái như thế.... vẫn xinh đẹp và ung dung....
Hoàng chỉ nghĩ được tới đây, vì trong đầu hắn bỗng oang lên một tiếng. Hắn đã nhìn ra trong góc phố xa xa kia một bóng hình, một bóng hình mà hắn vẫn chưa quên....
-------------
-A!
Trong một căn nhà kho bỏ hoang phía nam thành phố.
-Này, người đẹp, đừng nóng. Hồ Kỳ bước lại gần Thư Lệ, lúc này đang ngồi co ro trong góc tường như một con thỏ sợ hãi thợ săn, một tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, gật gật đầu tán thưởng:-Ngoan ngoãn ở đây, chờ tao về báo tin cho tên khốn Lâm Hiên..sau đó sẽ tới chơi với em, muộn nhất là tối nay...
-Phụt!
Còn chưa nói hết câu, Thư Lệ đã trợn tròn mắt, nhổ thẳng vào mặt gã. Hồ Kỳ trợn mắt, năm ngón tay thon dài đưa lên vuốt nhẹ một bên má nhẵn bóng, trán nổi gân xanh.
-Bốp!
Một cái tát nảy lửa. Thư lệ bị cái tát này đánh văng xuống mặt sàn. Hồ Kỳ hai mắt nổ lửa nhìn con mồi trong tay mình một hồi lâu, ánh mắt dần dần mất đi vẻ ngoan độc, lắc đầu nuối tiếc than:
-Con điếm..tưởng mình có chút nhan sắc là muốn làm gì thì làm à? Tao ghét nhất là những đứa như mày..nhưng cũng không thể mạnh tay được, làn da này, mái tóc này..quá hoàn hảo! Ngoan ngoãn mà ngồi đây chờ tao đi!
Hồ Kỳ dữ tợn trừng mắt nhìn Thư Lệ thêm một lần nữa như cảnh cáo rồi quay lưng đi. Tiếng cửa đóng sầm vang lên.
Im ắng.
Thư lệ thất thần nhìn ra cửa. Cô rất muốn đứng dậy rồi thoát khỏi chỗ này, thế nhưng thân thể lại không chịu nghe lời. Hành động ban nãy chính là cố gắng lớn nhất của cô rồi. Ngước mắt nhìn ra ngoài, cô há miệng muốn kêu cứu, thế nhưng cứ như là bị nhét một cái giẻ to tướng chặn lại, có chăng cũng chỉ là những tiếng thều thào vô nghĩa.
Thư lệ ngắm nhìn căn phòng cao đầy bụi bặm quét vôi trắng, được ánh sáng chiếu qua tấm rèm. Từ xa vọng lại tiếng ồn ào của Washington. Còn gần đều là tiếng lá cây xào xạc, tiếng chim hót và tiếng nước róc rách đơn điệu. Thỉnh thoảng, ngay bên cạnh lại vang lên tiếng ô tô gầm rú hoặc tiếng bước chân trong hành lang.
Có tiếng động! Thư lệ lập tức mở mắt ra nhìn chằm chằm đầy lo lắng về phía cửa. Cô không thể nhúc nhích nổi. Cả hai tay cô bị bó chặt thạch cao, cơ thể thì mềm nhũn. Để tự vệ, cô chỉ còn đôi mắt. Tuyệt vọng nhìn ráng chiều chiếu qua khung cửa, trong đầu Thư Lệ dậy lên một nỗi sợ hãi, một nỗi sợ hãi của bản năng.
"Chẳng lẽ..chẳng lẽ…mình sẽ chết ở đây sao?"
Có lẽ là rất lâu, song Thư Lệ vẫn nhớ rõ giây phút đó, khi mà cánh cửa nặng nề ấy lại một lần nữa mở ra. Cô không hề cảm thấy chút nguy hiểm nào toát ra từ phía trước. Mở to mắt nhìn bóng người đang tiến về chỗ mình, cô chợt nghĩ có lẽ mình đang nằm mơ.
Một giấc mơ đẹp, phần thưởng cho đứa con của Phật trước khi đầu thai chuyển kiếp.
Ngoài trời, một cơn giông kéo tới. Mưa đổ xuống rào rào...Trời chuyển tối...
-Không sao chứ?
----------------
Mặt trời đỏ ối nằm hóng gió trên chân trời sau một ngày cần mẫn thổi lửa xuống trần gian. Những chiếc xe ướt át phóng vùn vụt, những chiếc ô ướt đẫm lấp loáng, va vào nhau, xoay tròn. Bóng tối dầy đặc nước mưa như đặc sệt những hơi ẩm rữa nát của các đại lộ, mùi các quầy bán rau, mùi khí xả và mùi nước hoa.
Trên đại lộ, trong chiếc xe ô tô đang chạy băng băng, bóng người đàn ông ngả dài trên ghế lái. Anh ta cất tiếng hỏi, song đầu vẫn không hề quay lại.
- Hắn đã làm gì cô? Đánh thuốc mê ư?
-Em cũng không biết. Chỉ là cảm thấy gáy đau nhói, sau đó cơ thể như bị thoát lực, không thể cử động tay chân hay nói chuyện được. Cái cảm giác đó..thực sự là rất khó chịu.
-Đã khá hơn chút nào chưa? Hoàng cất túi chữa thương vào trong không gian trữ vật, thứ Hogson phát cho hắn trước khi làm nhiệm vụ rồi hỏi.
-Tốt..tốt hơn rồi.
Thư Lệ lấy tay vuốt mái tóc lòa xòa trên trán, cất giọng yếu ớt. Cô chuyển sự chú ý của mình ra ngoài cửa xe, dõi theo những giọt nước mưa chảy thành dòng trên các mái nhà bằng graphít, trên những dãy chấn song của các ban công, trên những tấm mái che kẻ sọc khổng lồ của các quán cà phê. Những biển quảng cáo đủ mọi loại vui chơi giải trí quay cuồng, sáng nhấp nháy, mờ mờ trong màn sương mù. Bầu không khí im lặng này đã duy trì được nưả tiếng đồng hồ, và Hoàng là người đánh vỡ nó:
-Vào đó ngồi một lát, được chứ?
Thư Lệ ngoảnh mặt nhìn theo cánh tay hắn, một quán bar lọt ngay vào mắt.
Cô khẽ gật đầu.
-------------
-Mọi người.. vẫn khỏe chứ?
-..Bình thường.
Thư Lệ gác máy. Cô vừa gọi cho mấy người Hoài My thông báo tình hình để họ bớt phần lo lắng. Hoàng nhíu mày trước khuôn mặt hình trái xoan, đôi mắt to có hàng mi cong và đen quen thuộc ngồi đối diện. Mớ tóc dài, chảy xoã như tấm vải satanh ôm lấy khuôn mặt trắng nõn và cuộn thành sóng mỗi khi cô hất mái tóc.
Diện mạo bề ngoài của cô như thế đấy. Thế nhưng Hoàng cảm thấy, cô gái ngồi trứoc mặt mình giờ đã thay đổi rất nhiều. Ẩn sau vẻ ngoài nhu nhược đó lại là một con người cứng rắn bền bỉ như thép đã tôi, thông minh, không hề còn lưu lại chút gì của tầng lớp cành vàng lá ngọc, và sắc sảo nữa. Cô quyết đoán, cô mạnh mẽ, và với tất cả cố gắng của mình, cô dường như đã thoát xác ở phần cốt lõi nào đó.
Hắn có thể chắc chắn rằng, Thư Lệ trước mặt hắn bây giờ, đã khác với Thư Lệ của một năm trước rất nhiều, rất rất nhiều.
-..Thế còn anh?
Hoàng khẽ nhún vai, ngả người dựa vào thành ghế.
- Hắn chỉ bắt cóc mỗi mình em?
Thư Lệ khẽ gật đầu.
-...có thể kể cho anh nghe chứ, về những chuyện đã xảy ra trong một năm nay chẳng hạn?
-..Tất nhiên là được.
Thư Lệ khẽ thở dài, hai mắt xa xăm nhìn ra ngoài phố. Cô cất giọng bình thản:
-Sau The Silence of the lamb, anh gia nhập IOT và chuyển tới The Hope Team, bọn em đã trải qua tất cả là ba bộ phim, tính cả nhiệm vụ lần này. Hai bộ phim trứoc đó là The Saw 1 và The Matrix. Thắm đã mất mạng trong The Saw 1, bộ phim đó có độ khó 9*. Trong The Matrix, bọn em phải chiến đấu cùng hai tiểu đội khác, một đội đến từ Anh, đội còn lại từ Ba Lan.
-Đoàn chiến? Hoàng nghe tới đây thì gương mặt ngưng trọng hẳn, hơi thở cũng có chút dồn dập:-Kết quả..thế nào?
- Bọn em hoàn toàn không tổn thất đội viên kỳ cựu nào, thế nhưng bọn họ thì...Đội Ba Lan cơ hồ như đoàn diệt. Còn đội kia cũng không khá gì hơn. Mười bảy ngày đó.. thực sự là vô cùng gian nan, cứ mỗi một ngày là một ngày bọn em phải đánh đu giữa sống và chết. Suýt tí nữa thì Hoài My và Thắng đã không thể trở về…đến giờ em vẫn còn chưa quên, bộ phim kinh khủng đó...
-Còn sống là may mắn rồi. Hoàng cảm thán:-Hóa ra VND team là một trong hai tiểu đội ẩn danh lần này, như thế thì anh yên tâm rồi. Chúng ta có thể hợp tác..VND giờ có bao nhiêu thành viên?
-Anh thực sự muốn biết sao? Thư Lệ khẽ nhấp một ngụm trà, nở nụ cười nửa miệng:- Đó là bí mật...
-Ha ha..cũng phải, cái này rõ ràng là làm khó em rồi..dù gì thì..
-Đùa thôi, ân nhân của tôi ơi. Thư Lệ mỉm cười xua tay:- Không có anh hôm nay thì chắc em cũng chẳng còn mạng ngồi đây mà uống rượu nữa. Chút chuyện cỏn con này thì tính gì chứ. VND Team bây giờ có tất cả là sáu thành viên chính thức: Hoài My, Tuyết, em, Thắng, Lập và một người mới gia nhập,, tên là Bình. Trong đó đã có bốn người khai mở vượt qua con số 30% rồi.
- Bốn người? Hoàng nghe vậy cũng không khỏi ngạc nhiên.
-Thế còn anh? Ở đó tốt chứ?
Hoàng khẽ gật đầu:
-Rất tốt…điều quan trọng nhất là anh đã học được rất nhiều điều mới, nhiều thứ lạ lẫm mà ngay cả tưởng tượng cũng khó. Thế mới biết..chúng ta đã bị thế giới luân hồi bỏ lại một khoảng cách nói xa cũng không phải, mà gần cũng không đúng..nói thế nào nhỉ, đó là một khoảng cách không thể nào san lấp trong một sớm một chiều…
Thấy Thư Lệ lắng nghe có vẻ nhập thần, Hoàng bèn nói tiếp:
-Vấn đề thì nhiều lắm, một ngày khó nói hết. Nào là cường hóa thế nào, dùng điểm thưởng ra làm sao, xác định phương hướng phát triển thế nào là thích hợp, kết hợp với việc trao đổi các công cụ công nghệ cao có hiệu quả phù hợp theo từng thời kỳ phát triển của đoàn đội, công cụ liên lạc, giao thông, theo dõi và chống theo dõi, rồi tới việc phân chia quyền lực và những thế lực không thể dây vào..thậm chí là kiếm tiền từ thế giới luân hồi…vân vân và vân vân, nói thì dễ, nhưng muốn đuổi kịp thế giới, không, chỉ là trở thành một tiểu đội tiêu chuẩn của thế giới luân hồi thôi cũng là một con đường dài với VND Team, thực sự..khi chính mình mắt nhìn tai nghe, anh mới cảm thấy VND Team của chúng ta so với họ thiệt thòi như thế nào.
-Thật vậy sao.. Gương mặt Thư Lệ lộ vẻ mê man..
----------------------------
Trời hãy còn tối. Bầu trời còn sao. Dưới ánh sao sáng bờ đường lát đá trải dài mơ hồ đến ngoài đại lộ, những bóng cây lịch to lớn, những cây mai và những cây tùng vươn rộng ngoằn ngoèo trên mặt đất, bóng này tan biến vào bóng kia ở bên cạnh che kín cả mặt đất. Hai bóng người lê bước chầm chậm trên đường, ngả nghiêng, xiêu vẹo.
-Thật không ngờ đấy..anh còn tưởng em không biết uống rượu nữa cơ, vậy mà..
Thư Lệ khẽ xua tay, miệng nở nụ cười tươi rói. Bầu trời đen kịt, ánh trăng cũng đã chìm tan với màu sắc đều đặn buồn bã của bầu trời.
Thư Lệ lúc này đã tám phần say, những cuộn tóc đen lất phất trước gió, miệng cười chín mọng, mắt đen rạng rỡ, màu mắt như màu trời ở phía trên.
-Hôm nay..là ngày...vui mà, phải uống nhiều một..chút chứ.
Cô nói thứ tiếng lè nhè đặc trưng của người đã quá chén. Một cơn gió lạnh chậm rãi di động từ phía đông bắc, chúng chích vào da thịt cô, tựa như một chất từa tựa dầu loãng chưa đông hẳn. Thư Lệ khẽ rùng mình, hai tay lại càng bám chặt Hoàng hơn.
-Anh..anh định đưa tôi đi đâu đó?
Âm thanh nhát gừng vang lên, Hoàng nhìn vào đôi mắt hơi nhắm nghiền, thấy bộ dáng không còn tỉnh táo của cô, hắn khẽ nhún vai:
-Đi bán!
-..Không được, tôi còn phải uống nữa. Thư Lệ dường như không để câu nói đùa của hắn lọt vào tai:-Tôi còn chưa uống đủ. Hôm nay là ngày vui mà, anh có biết không, nếu anh không tới kịp, có lẽ giờ tôi đã mất mạng rồi. Chuyện..chuyện này không đáng để.. uống mừng..sao?
-Đáng chứ. Nhưng để lần sau đi..taxi!
Hoàng giơ tay vẫy, một chiếc taxi đi ngang qua lập tức dừng lại. Thư Lệ nhăn mặt xua tay:
-Tôi không muốn đi taxi..đi bộ hay hơn. Sorry..
Viên tài xế ngó hai người với vẻ bực mình rồi nhấn ga đi thẳng. Hoàng không khỏi cười khổ:
-Có nhầm không thế? Từ đây tới phố Graist còn những hai cây số đó...
-Đi bộ..không tốt sao? Có thể giải rượu...anh còn ở đó mà nói lăng nhăng..đi thôi, tìm quán bar uống tiếp.. chúng ta phải uống mừng..
-Cô say rồi..Hoàng lắc đầu.
-Ai..ai say hả? Thư Lệ giãy lên như mèo bị giẫm phải đuôi:-Tôi..tôi đã khai mở được gần 30% rồi đó nhé..là thành viên trọng yếu của VND team đó..lần trước hai trông số bảy thành viên của đội Hà Lan cũng đã chết dưới tay tôi...anh..đừng có mà coi thường tôi nhé..hay là..chúng ta đánh một trận đi!
-Cô cố chấp hơn xưa nhiều đấy. Lại còn thói uống rượu nữa. Hoàng khẽ chép miệng:-Chắc là do bà Tuyết dạy hư đây mà. Sau này gặp lại, tôi nhất định sẽ cho cô ta một trận.
-Khụ...
Thư Lệ giãy ra khỏi cánh tay Hoàng, cúi đầu nôn mửa.
-Anh còn..không biết xấu hổ mà nhắc tới bọn..bọn họ sao? Anh có biết...Lập gọi anh là gì không..là đồ đào ngũ đó..anh còn mặt mũi mà quay về gặp chúng tôi sao, còn sao??
Thư Lệ hét lên, hai mắt long sòng sọc nhìn người đàn ông trước mặt mình với vẻ giận dữ. Hoàng ngạc nhiên nhìn cô.
-Anh tưởng..lấy mấy cái lý do vớ vẩn đó là có thể...đường đường chính chính trở lại...đối diện với mấy người chúng tôi sao? Sợ liên lụy? Học hỏi? Vứt mấy cái lý do đó của anh cho chó nó gặm đi..tất cả nói cho cùng.. cũng bắt nguồn từ lòng ích kỷ của chính anh mà thôi.
-..Xin lỗi. Hoàng sầm mặt.
-..Xin lỗi? Thư Lệ mỉm cười giễu cợt: -Thôi bỏ đi..anh tưởng chúng tôi cần..cần anh lắm sao? Không..không có anh là chúng tôi..không tồn tại nổi ư? Quên đi...có anh hay không..cũng chẳng ảnh hưởng gì đến..chúng tôi cả. Tôi đúng là mù rồi..đáng lẽ ngay từ đầu phải nhận ra mới phải..Hoài My, cô ấy xứng đáng làm đội trưởng hơn anh nhiều lắm...Lập cũng vậy..ít ra, họ cũng không bao giờ quay lưng lại với chúng tôi...
-Xin lỗi..Hoàng lặp lại.
-...Xin lỗi..xin lỗi..Thư Lệ lẩm bẩm gì đó không rõ, hai mắt đờ đẫn nhìn bầu trời đầy sao. Cô hít một hơi dài, cố gắng xua đi cơn đau đầu như búa bổ do uống quá nhiều rượu, lảo đảo quay đi:
-Anh đi đi. Tôi..không muốn gặp anh nữa. Đồ..phản bội.
Từng tiếng từng lời của Thư Lệ như lưỡi dao bén ngót đâm vào tim Hoàng, hắn chỉ có thể cúi đầu nhìn cô quay đi, miệng lẩm bẩm mấy từ không rõ nghĩa, trước khi một cảm giác nguy hiểm tột đỉnh đánh tới đầu óc. Thứ bản năng được tôi luyện trong thế giới luân hồi kinh dị khiến Hoàng cả người chấn động, lập tức khai mở bản năng sinh tồn...
"PHẬP"
-Nếu đã ghét gã này như vậy..thì để tôi xử lý hộ luôn nhé, người đẹp.
Trong ánh trăng mờ ảo, một đám sương mù từ từ ngưng tụ lại thành hình người. Một bóng người lù lù đứng đó không hiểu từ lúc nào, tay phải đưa con dao găm dính đầy máu lên cổ khẽ cứa một nhát. Không quản tới vùng yết hầu bị xước một đường lớn, vị khách không mời mà đến cúi đầu nhìn gã đàn ông vừa mới gục dưới chân mình, vươn đầu lưỡi liếm vòng quanh mép, miệng nở nụ cười.
Ba nam và một nữ, tất cả đều ngây ra như gỗ nhìn cảnh tượng trước mắt. Ánh mắt của gã râu ria đột nhiên ngừng lại trên vai con quái vật khổng lồ, nơi có một cô gái mặc váy đỏ nhỏ nhắn đang ngồi vắt vẻo, sắc mặt xám như tro tàn. Trong lòng ba người còn lại lập tức cùng dậy lên dự cảm không tốt, bởi vì họ chưa từng thấy một Roy Hogson với dáng vẻ ngơ ngác như thế này. Trong quá khứ, tên râu quai nón này cho dù đối mặt với bất kỳ khó khăn, bất kỳ vấn đề khó giải quyết nào cũng đều tỏ vẻ lạc quan, bộ dạng hắn lúc này thật sự... Khiến người ta phải bất an.
-.."Queen"!
-Rút!
Như đã phân công từ trước, ba người đàn ông lập tức không hẹn mà cùng quay đầu bỏ chạy, chỉ có cô bé tóc vàng giống người ngồi trên vai con quái vật kia như hai giọt nước là kiên trì bước lên phía trước. Hai mắt sáng rực, cô gái ôm con búp bê trong ngực, lơ lửng giữa không trung, quanh người được bao phủ bởi một ngọn lửa màu xanh sậm.
-" Tinh linh gió."
Lấy nơi cô bé mặc váy đỏ đứng làm điểm khởi hành, một cơn bão khổng lồ như vòi rồng điên cuồng lao đi, nhắm thẳng về bóng người đang ngồi vắt vẻo trên vai sinh vật khổng lồ nọ. Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân cũng sụp xuống, một dòng dung nham đỏ rực phun trào, trong nháy mắt đã quấn lấy toàn cơ thể con quái vật khổng lồ. Dung nham hòa với gió lốc, cảnh tượng hoành tráng như vậy lập tức gây ra chấn động cực lớn, tòa cao ốc năm tầng đã tan thành gạch vụn, đánh dấu một trận chiến kinh thiên động địa.
-Thành công rồi!
Gã da trắng mặc âu phục chân đạp Mini Plane quay đầu lại, thấy con quái vật khổng lồ nọ đã hoàn toàn bị ngập trong dòng dung nham nóng chảy thì hai mắt bắn ra một tia hưng phấn. Hắn dứt khoát không trốn nữa mà dừng lại quay đầu nhìn một vòng, chỉ thấy gã da vàng còn lại cũng đang thần người ngắm nhìn cảnh tượng hoành tráng đang diễn ra trước mắt, còn tên râu ria kia thì không thấy đâu nữa.
-Chạy à, Hogson?
Gã râu ria tên Hogson khựng người lại, tuyệt vọng nhìn người chắn đường phía trước. Hắn nở nụ cười khó coi:
-Tại sao..tại sao? Ngay cả clone Catherine..cũng không chống nổi một chiêu sao?
-Cảm thấy suy sụp rồi sao?
Catherine nói như thở, tay cầm con búp bê rách nát vứt mạnh xuống đất.
- " Clone của tôi..đó dù gì thì cũng chỉ là một con clone mà thôi. Một bộ phim có độ khó 4*, cậu nghĩ sức mạnh của nó có thể đương cự nổi Queen sao? Thật nực cười, xem ra trí tuệ của clone Roy Hogson cũng chỉ đến thế mà thôi...mọi sự chống cự chỉ là vô ích, cho dù clone Queen có sở hữu ngũ đại tinh linh, bởi vì.."
"..bởi vì ngũ đại tinh linh, thực ra cũng chỉ là một phần sức mạnh rất nhỏ của tự nhiên lưu lại mà thôi. Để tôi cho cậu nếm thử chút sức mạnh thực sự của đại tự nhiên nhé..tinh linh lửa- Sao băng."
"Không!"
Hogson khẽ gầm lên một tiếng, hai mắt nứt toác ra, đỏ sậm, cơ bắp không ngừng bành trướng. Hắn vừa lao tới vừa ngửa mặt lên trời rống lớn, xung quanh người mơ hồ xuất hiện ảo ảnh một con bò tót to lớn, bất quá chỉ thoáng qua trong nháy mắt, tiếp đó một đàn bó tót phải gần năm chục con bất thần xuất hiện trước mặt hắn, dùng khí thế lôi đình vạn quân xông tới, tiếng bước chân của năm chục con bò tót to lớn đồng thanh vang lên rầm rầm, mặt đường căn bản không thể chịu được sức mạnh to lớn như vậy, dễ dàng lún xuống. Đồng thời, những chiếc sừng của chúng cũng nhanh như chớp bắn về phía Catherine đã rời khỏi vai Queen.
Sức mạnh của Bull Demon tất nhiên là không tạo được thương tổn gì cho Catherine, nói chính xác là chưa kịp chạm tới vạt áo của cô thì đã bị Queen dẫm thành bánh thịt. Thế nhưng chúng lại trở thành lá chắn rất tốt cho Hogson. Hơn năm mươi "Bull" được tạo ra đã hứng trọn đợt lưu tinh giáng xuống, cứu gã một mạng trông thấy.
-Rất có cố gắng..nhưng..đáng tiếc.
Catherine lạnh lung giơ một tay chỉ về hướng trái tim của Roy Hogson..và từ từ nắm lại.
Clone Roy Hogson hai mắt vằn lên tia máu, cả người hắn lúc này như đã bị đông cứng, chỉ có thể trừng mắt nhìn bàn tay to lớn của con quái vật hai sừng đang từ từ tiến tới chỗ mình. Hai mắt vô thần nhìn con mồi nhỏ bé, ngón tay cái của con quái vật to lớn khẽ nhấn lên đỉnh đầu của gã râu ria rồi ấn xuống..”Bẹp”, cái đầu biến thành một quả dưa hấu đỏ tươi, vỡ tan ra thành nhiều mảnh.
-Kh ô ô ô ô ô ng..............!!!!
-......
-Chỉ còn lại một mình cậu thôi đó, sao nãy giờ còn không nhân cơ hội mà chạy đi?
Catherine chậm rãi bước qua cái xác không đầu đang giãy dụa trên mặt đất. Chỉ thấy cái xác hơi động đậy, hai tay khua loạn, không ngờ lại tóm trúng vào vạt váy của Cath. Nhìn vết máu vương trên váy, vầng trán của Cath khẽ nổi một vệt gân xanh rất khó nhận ra.
“Bẹp!”
Một chân dẫm nát ngực clone Karl, tiếp theo đó, ngọn lửa xanh sậm quanh người Cath bùng lên mạnh mẽ, thiêu cháy đống thịt vụn cùng nội tạng ô uế vương vãi dưới mặt đất. Khẽ liếm môi, hai mắt Catherine lộ vẻ hứng thú nhìn chàng trai da vàng duy nhất còn hiện diện tại đây. Con quái vật khổng lồ mỹ lệ kia giờ đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại con búp bê nhỏ nhắn ngồi vắt vẻo trên vai cô gái.
Trông Catherine Adean lúc này đã hoàn toàn vứt bỏ lớp mặt nạ hiền hòa như thường ngày, thay vào đó là một con rắn săn mồi, chỉ chực sơ hở là cắn cho đối thủ một đòn chí mạng.
- Anh cũng muốn hỏi em câu đó?
Chàng trai khẽ hít một hơi dài, hai mắt sáng rực như đèn pha, cả người trầm xuống. Hắn giơ cánh tay phải ra phía trước, lập tức, một cây tre xanh biếc xuất hiện, vững vàng nhìn cô gái trẻ mặc váy đỏ trước mặt.
- Được rồi, cũng đã lâu không thoái mái như thế này..Catherine mỉm cười, tay phải giơ lên thủ thế:- Nhớ là không được nhẹ tay với em đâu đấy nhé...
------------------
-A!
Phía nam Washington, tại một khu phố còn tương đối yên bình, bên phải ngã tư, một chiếc xe tải đang đi với vận tốc thông thường, phía trước là đèn xanh, cho nên tài xế cũng không có gì cố kỵ. Thế nhưng, khi tới ngã tư, một cậu nhóc từ bên đường bất chợt lao ra, đằng sau còn có hai, ba đứa nhóc nữa, xô nhau lao ra trước đầu xe tải, có vẻ như đang nô đùa. Viên tài xế hoảng hồn, vô thức nhấn mạnh chân ga, thế nhưng đã không còn kịp nữa...
Trong lúc một vài người đi đường đứng xung quanh còn đang kinh hãi, một bóng đen cơ hồ trong tích tắc lao tới, rồi cùng với cậu nhóc đang trên bờ vực cái chết biến mất trước mũi chiếc xe tải. Chiếc xe tải đi thêm vài mét nữa rồi mới phanh lại được, viên tài xế mặt tái xanh xuống xe, hoảng hồn nhìn về phía sau, nhìn tới nhìn lui, không phát hiện vết máu nào trên đường thì sắc mặt lộ vẻ khó hiểu.
-Phải cẩn thận chứ.
Hoàng dùng tiếng Anh nói với cậu nhóc, tay xoa đầu nó. Mỉm cười với nó một cái, hắn khẽ giải trừ trạng thái khai mửo bản năng sinh tồn, băng qua đường.
Mới thế mà đã được gần một năm rồi....
Hoàng thẫn thờ lê bước trên con phố nhộn nhịp đông ngừoi qua lại. Những hồi ức trở về như mây như gió. Trong một năm này, hắn đã học được rất nhiều điều mới, làm quen với rất nhiều người bạn mới. Thế nhưng, những hồi ức đó.. vẫn khiến hắn không thể nào quên.
Không biết…bọn họ bây giờ thế nào rồi?
Hắn vẫn còn nhớ, gã đàn ông đó, rất nóng nảy và luôn hơn thua với hắn. Thế nhưng đằng sau vẻ ngoài không mấy ưa đó lại là một trái tim đầy máu nóng, một người đàn ông luôn không bao giờ tự bằng lòng với bản thân.
Hắn vẫn còn nhớ, cô gái trẻ năng động và giỏi giang đó, người mà hắn tin cậy nhất trong đội, người luôn đề cao thứ gọi là " công lý", "chính nghĩa", người đầu tiên gọi hắn là "đội trưởng"....
Tất nhiên, hắn cũng không quên cô gái ấy, một cô gái luôn nhìn hắn bằng cặp mắt trong vắt, người con gái mắc chứng sợ độ cao, luôn giữ nụ cười trên môi, dù trong lòng có lo lắng sợ hãi đến thế nào đi nữa. Người đã thay đổi qua từng bộ phim, từ chỗ chỉ biết mỗi bản thân mình tới hết mình lo lắng quan tâm cho đồng đội, người mỗi ngày trong thế giới luân hồi nếu không phải chém chém giết giết thì chỉ thích đọc sách, xem phim, nghịch máy tính hoặc ngủ trưa…
"...Cuộc sống cũng là một đường chạy tiếp sức . Chỉ cần tất cả chúng ta cùng đoàn kết và cố gắng hết sức thì nhất định sẽ giành được chiến thắng ..."
Một cô gái như thế.... vẫn xinh đẹp và ung dung....
Hoàng chỉ nghĩ được tới đây, vì trong đầu hắn bỗng oang lên một tiếng. Hắn đã nhìn ra trong góc phố xa xa kia một bóng hình, một bóng hình mà hắn vẫn chưa quên....
-------------
-A!
Trong một căn nhà kho bỏ hoang phía nam thành phố.
-Này, người đẹp, đừng nóng. Hồ Kỳ bước lại gần Thư Lệ, lúc này đang ngồi co ro trong góc tường như một con thỏ sợ hãi thợ săn, một tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, gật gật đầu tán thưởng:-Ngoan ngoãn ở đây, chờ tao về báo tin cho tên khốn Lâm Hiên..sau đó sẽ tới chơi với em, muộn nhất là tối nay...
-Phụt!
Còn chưa nói hết câu, Thư Lệ đã trợn tròn mắt, nhổ thẳng vào mặt gã. Hồ Kỳ trợn mắt, năm ngón tay thon dài đưa lên vuốt nhẹ một bên má nhẵn bóng, trán nổi gân xanh.
-Bốp!
Một cái tát nảy lửa. Thư lệ bị cái tát này đánh văng xuống mặt sàn. Hồ Kỳ hai mắt nổ lửa nhìn con mồi trong tay mình một hồi lâu, ánh mắt dần dần mất đi vẻ ngoan độc, lắc đầu nuối tiếc than:
-Con điếm..tưởng mình có chút nhan sắc là muốn làm gì thì làm à? Tao ghét nhất là những đứa như mày..nhưng cũng không thể mạnh tay được, làn da này, mái tóc này..quá hoàn hảo! Ngoan ngoãn mà ngồi đây chờ tao đi!
Hồ Kỳ dữ tợn trừng mắt nhìn Thư Lệ thêm một lần nữa như cảnh cáo rồi quay lưng đi. Tiếng cửa đóng sầm vang lên.
Im ắng.
Thư lệ thất thần nhìn ra cửa. Cô rất muốn đứng dậy rồi thoát khỏi chỗ này, thế nhưng thân thể lại không chịu nghe lời. Hành động ban nãy chính là cố gắng lớn nhất của cô rồi. Ngước mắt nhìn ra ngoài, cô há miệng muốn kêu cứu, thế nhưng cứ như là bị nhét một cái giẻ to tướng chặn lại, có chăng cũng chỉ là những tiếng thều thào vô nghĩa.
Thư lệ ngắm nhìn căn phòng cao đầy bụi bặm quét vôi trắng, được ánh sáng chiếu qua tấm rèm. Từ xa vọng lại tiếng ồn ào của Washington. Còn gần đều là tiếng lá cây xào xạc, tiếng chim hót và tiếng nước róc rách đơn điệu. Thỉnh thoảng, ngay bên cạnh lại vang lên tiếng ô tô gầm rú hoặc tiếng bước chân trong hành lang.
Có tiếng động! Thư lệ lập tức mở mắt ra nhìn chằm chằm đầy lo lắng về phía cửa. Cô không thể nhúc nhích nổi. Cả hai tay cô bị bó chặt thạch cao, cơ thể thì mềm nhũn. Để tự vệ, cô chỉ còn đôi mắt. Tuyệt vọng nhìn ráng chiều chiếu qua khung cửa, trong đầu Thư Lệ dậy lên một nỗi sợ hãi, một nỗi sợ hãi của bản năng.
"Chẳng lẽ..chẳng lẽ…mình sẽ chết ở đây sao?"
Có lẽ là rất lâu, song Thư Lệ vẫn nhớ rõ giây phút đó, khi mà cánh cửa nặng nề ấy lại một lần nữa mở ra. Cô không hề cảm thấy chút nguy hiểm nào toát ra từ phía trước. Mở to mắt nhìn bóng người đang tiến về chỗ mình, cô chợt nghĩ có lẽ mình đang nằm mơ.
Một giấc mơ đẹp, phần thưởng cho đứa con của Phật trước khi đầu thai chuyển kiếp.
Ngoài trời, một cơn giông kéo tới. Mưa đổ xuống rào rào...Trời chuyển tối...
-Không sao chứ?
----------------
Mặt trời đỏ ối nằm hóng gió trên chân trời sau một ngày cần mẫn thổi lửa xuống trần gian. Những chiếc xe ướt át phóng vùn vụt, những chiếc ô ướt đẫm lấp loáng, va vào nhau, xoay tròn. Bóng tối dầy đặc nước mưa như đặc sệt những hơi ẩm rữa nát của các đại lộ, mùi các quầy bán rau, mùi khí xả và mùi nước hoa.
Trên đại lộ, trong chiếc xe ô tô đang chạy băng băng, bóng người đàn ông ngả dài trên ghế lái. Anh ta cất tiếng hỏi, song đầu vẫn không hề quay lại.
- Hắn đã làm gì cô? Đánh thuốc mê ư?
-Em cũng không biết. Chỉ là cảm thấy gáy đau nhói, sau đó cơ thể như bị thoát lực, không thể cử động tay chân hay nói chuyện được. Cái cảm giác đó..thực sự là rất khó chịu.
-Đã khá hơn chút nào chưa? Hoàng cất túi chữa thương vào trong không gian trữ vật, thứ Hogson phát cho hắn trước khi làm nhiệm vụ rồi hỏi.
-Tốt..tốt hơn rồi.
Thư Lệ lấy tay vuốt mái tóc lòa xòa trên trán, cất giọng yếu ớt. Cô chuyển sự chú ý của mình ra ngoài cửa xe, dõi theo những giọt nước mưa chảy thành dòng trên các mái nhà bằng graphít, trên những dãy chấn song của các ban công, trên những tấm mái che kẻ sọc khổng lồ của các quán cà phê. Những biển quảng cáo đủ mọi loại vui chơi giải trí quay cuồng, sáng nhấp nháy, mờ mờ trong màn sương mù. Bầu không khí im lặng này đã duy trì được nưả tiếng đồng hồ, và Hoàng là người đánh vỡ nó:
-Vào đó ngồi một lát, được chứ?
Thư Lệ ngoảnh mặt nhìn theo cánh tay hắn, một quán bar lọt ngay vào mắt.
Cô khẽ gật đầu.
-------------
-Mọi người.. vẫn khỏe chứ?
-..Bình thường.
Thư Lệ gác máy. Cô vừa gọi cho mấy người Hoài My thông báo tình hình để họ bớt phần lo lắng. Hoàng nhíu mày trước khuôn mặt hình trái xoan, đôi mắt to có hàng mi cong và đen quen thuộc ngồi đối diện. Mớ tóc dài, chảy xoã như tấm vải satanh ôm lấy khuôn mặt trắng nõn và cuộn thành sóng mỗi khi cô hất mái tóc.
Diện mạo bề ngoài của cô như thế đấy. Thế nhưng Hoàng cảm thấy, cô gái ngồi trứoc mặt mình giờ đã thay đổi rất nhiều. Ẩn sau vẻ ngoài nhu nhược đó lại là một con người cứng rắn bền bỉ như thép đã tôi, thông minh, không hề còn lưu lại chút gì của tầng lớp cành vàng lá ngọc, và sắc sảo nữa. Cô quyết đoán, cô mạnh mẽ, và với tất cả cố gắng của mình, cô dường như đã thoát xác ở phần cốt lõi nào đó.
Hắn có thể chắc chắn rằng, Thư Lệ trước mặt hắn bây giờ, đã khác với Thư Lệ của một năm trước rất nhiều, rất rất nhiều.
-..Thế còn anh?
Hoàng khẽ nhún vai, ngả người dựa vào thành ghế.
- Hắn chỉ bắt cóc mỗi mình em?
Thư Lệ khẽ gật đầu.
-...có thể kể cho anh nghe chứ, về những chuyện đã xảy ra trong một năm nay chẳng hạn?
-..Tất nhiên là được.
Thư Lệ khẽ thở dài, hai mắt xa xăm nhìn ra ngoài phố. Cô cất giọng bình thản:
-Sau The Silence of the lamb, anh gia nhập IOT và chuyển tới The Hope Team, bọn em đã trải qua tất cả là ba bộ phim, tính cả nhiệm vụ lần này. Hai bộ phim trứoc đó là The Saw 1 và The Matrix. Thắm đã mất mạng trong The Saw 1, bộ phim đó có độ khó 9*. Trong The Matrix, bọn em phải chiến đấu cùng hai tiểu đội khác, một đội đến từ Anh, đội còn lại từ Ba Lan.
-Đoàn chiến? Hoàng nghe tới đây thì gương mặt ngưng trọng hẳn, hơi thở cũng có chút dồn dập:-Kết quả..thế nào?
- Bọn em hoàn toàn không tổn thất đội viên kỳ cựu nào, thế nhưng bọn họ thì...Đội Ba Lan cơ hồ như đoàn diệt. Còn đội kia cũng không khá gì hơn. Mười bảy ngày đó.. thực sự là vô cùng gian nan, cứ mỗi một ngày là một ngày bọn em phải đánh đu giữa sống và chết. Suýt tí nữa thì Hoài My và Thắng đã không thể trở về…đến giờ em vẫn còn chưa quên, bộ phim kinh khủng đó...
-Còn sống là may mắn rồi. Hoàng cảm thán:-Hóa ra VND team là một trong hai tiểu đội ẩn danh lần này, như thế thì anh yên tâm rồi. Chúng ta có thể hợp tác..VND giờ có bao nhiêu thành viên?
-Anh thực sự muốn biết sao? Thư Lệ khẽ nhấp một ngụm trà, nở nụ cười nửa miệng:- Đó là bí mật...
-Ha ha..cũng phải, cái này rõ ràng là làm khó em rồi..dù gì thì..
-Đùa thôi, ân nhân của tôi ơi. Thư Lệ mỉm cười xua tay:- Không có anh hôm nay thì chắc em cũng chẳng còn mạng ngồi đây mà uống rượu nữa. Chút chuyện cỏn con này thì tính gì chứ. VND Team bây giờ có tất cả là sáu thành viên chính thức: Hoài My, Tuyết, em, Thắng, Lập và một người mới gia nhập,, tên là Bình. Trong đó đã có bốn người khai mở vượt qua con số 30% rồi.
- Bốn người? Hoàng nghe vậy cũng không khỏi ngạc nhiên.
-Thế còn anh? Ở đó tốt chứ?
Hoàng khẽ gật đầu:
-Rất tốt…điều quan trọng nhất là anh đã học được rất nhiều điều mới, nhiều thứ lạ lẫm mà ngay cả tưởng tượng cũng khó. Thế mới biết..chúng ta đã bị thế giới luân hồi bỏ lại một khoảng cách nói xa cũng không phải, mà gần cũng không đúng..nói thế nào nhỉ, đó là một khoảng cách không thể nào san lấp trong một sớm một chiều…
Thấy Thư Lệ lắng nghe có vẻ nhập thần, Hoàng bèn nói tiếp:
-Vấn đề thì nhiều lắm, một ngày khó nói hết. Nào là cường hóa thế nào, dùng điểm thưởng ra làm sao, xác định phương hướng phát triển thế nào là thích hợp, kết hợp với việc trao đổi các công cụ công nghệ cao có hiệu quả phù hợp theo từng thời kỳ phát triển của đoàn đội, công cụ liên lạc, giao thông, theo dõi và chống theo dõi, rồi tới việc phân chia quyền lực và những thế lực không thể dây vào..thậm chí là kiếm tiền từ thế giới luân hồi…vân vân và vân vân, nói thì dễ, nhưng muốn đuổi kịp thế giới, không, chỉ là trở thành một tiểu đội tiêu chuẩn của thế giới luân hồi thôi cũng là một con đường dài với VND Team, thực sự..khi chính mình mắt nhìn tai nghe, anh mới cảm thấy VND Team của chúng ta so với họ thiệt thòi như thế nào.
-Thật vậy sao.. Gương mặt Thư Lệ lộ vẻ mê man..
----------------------------
Trời hãy còn tối. Bầu trời còn sao. Dưới ánh sao sáng bờ đường lát đá trải dài mơ hồ đến ngoài đại lộ, những bóng cây lịch to lớn, những cây mai và những cây tùng vươn rộng ngoằn ngoèo trên mặt đất, bóng này tan biến vào bóng kia ở bên cạnh che kín cả mặt đất. Hai bóng người lê bước chầm chậm trên đường, ngả nghiêng, xiêu vẹo.
-Thật không ngờ đấy..anh còn tưởng em không biết uống rượu nữa cơ, vậy mà..
Thư Lệ khẽ xua tay, miệng nở nụ cười tươi rói. Bầu trời đen kịt, ánh trăng cũng đã chìm tan với màu sắc đều đặn buồn bã của bầu trời.
Thư Lệ lúc này đã tám phần say, những cuộn tóc đen lất phất trước gió, miệng cười chín mọng, mắt đen rạng rỡ, màu mắt như màu trời ở phía trên.
-Hôm nay..là ngày...vui mà, phải uống nhiều một..chút chứ.
Cô nói thứ tiếng lè nhè đặc trưng của người đã quá chén. Một cơn gió lạnh chậm rãi di động từ phía đông bắc, chúng chích vào da thịt cô, tựa như một chất từa tựa dầu loãng chưa đông hẳn. Thư Lệ khẽ rùng mình, hai tay lại càng bám chặt Hoàng hơn.
-Anh..anh định đưa tôi đi đâu đó?
Âm thanh nhát gừng vang lên, Hoàng nhìn vào đôi mắt hơi nhắm nghiền, thấy bộ dáng không còn tỉnh táo của cô, hắn khẽ nhún vai:
-Đi bán!
-..Không được, tôi còn phải uống nữa. Thư Lệ dường như không để câu nói đùa của hắn lọt vào tai:-Tôi còn chưa uống đủ. Hôm nay là ngày vui mà, anh có biết không, nếu anh không tới kịp, có lẽ giờ tôi đã mất mạng rồi. Chuyện..chuyện này không đáng để.. uống mừng..sao?
-Đáng chứ. Nhưng để lần sau đi..taxi!
Hoàng giơ tay vẫy, một chiếc taxi đi ngang qua lập tức dừng lại. Thư Lệ nhăn mặt xua tay:
-Tôi không muốn đi taxi..đi bộ hay hơn. Sorry..
Viên tài xế ngó hai người với vẻ bực mình rồi nhấn ga đi thẳng. Hoàng không khỏi cười khổ:
-Có nhầm không thế? Từ đây tới phố Graist còn những hai cây số đó...
-Đi bộ..không tốt sao? Có thể giải rượu...anh còn ở đó mà nói lăng nhăng..đi thôi, tìm quán bar uống tiếp.. chúng ta phải uống mừng..
-Cô say rồi..Hoàng lắc đầu.
-Ai..ai say hả? Thư Lệ giãy lên như mèo bị giẫm phải đuôi:-Tôi..tôi đã khai mở được gần 30% rồi đó nhé..là thành viên trọng yếu của VND team đó..lần trước hai trông số bảy thành viên của đội Hà Lan cũng đã chết dưới tay tôi...anh..đừng có mà coi thường tôi nhé..hay là..chúng ta đánh một trận đi!
-Cô cố chấp hơn xưa nhiều đấy. Lại còn thói uống rượu nữa. Hoàng khẽ chép miệng:-Chắc là do bà Tuyết dạy hư đây mà. Sau này gặp lại, tôi nhất định sẽ cho cô ta một trận.
-Khụ...
Thư Lệ giãy ra khỏi cánh tay Hoàng, cúi đầu nôn mửa.
-Anh còn..không biết xấu hổ mà nhắc tới bọn..bọn họ sao? Anh có biết...Lập gọi anh là gì không..là đồ đào ngũ đó..anh còn mặt mũi mà quay về gặp chúng tôi sao, còn sao??
Thư Lệ hét lên, hai mắt long sòng sọc nhìn người đàn ông trước mặt mình với vẻ giận dữ. Hoàng ngạc nhiên nhìn cô.
-Anh tưởng..lấy mấy cái lý do vớ vẩn đó là có thể...đường đường chính chính trở lại...đối diện với mấy người chúng tôi sao? Sợ liên lụy? Học hỏi? Vứt mấy cái lý do đó của anh cho chó nó gặm đi..tất cả nói cho cùng.. cũng bắt nguồn từ lòng ích kỷ của chính anh mà thôi.
-..Xin lỗi. Hoàng sầm mặt.
-..Xin lỗi? Thư Lệ mỉm cười giễu cợt: -Thôi bỏ đi..anh tưởng chúng tôi cần..cần anh lắm sao? Không..không có anh là chúng tôi..không tồn tại nổi ư? Quên đi...có anh hay không..cũng chẳng ảnh hưởng gì đến..chúng tôi cả. Tôi đúng là mù rồi..đáng lẽ ngay từ đầu phải nhận ra mới phải..Hoài My, cô ấy xứng đáng làm đội trưởng hơn anh nhiều lắm...Lập cũng vậy..ít ra, họ cũng không bao giờ quay lưng lại với chúng tôi...
-Xin lỗi..Hoàng lặp lại.
-...Xin lỗi..xin lỗi..Thư Lệ lẩm bẩm gì đó không rõ, hai mắt đờ đẫn nhìn bầu trời đầy sao. Cô hít một hơi dài, cố gắng xua đi cơn đau đầu như búa bổ do uống quá nhiều rượu, lảo đảo quay đi:
-Anh đi đi. Tôi..không muốn gặp anh nữa. Đồ..phản bội.
Từng tiếng từng lời của Thư Lệ như lưỡi dao bén ngót đâm vào tim Hoàng, hắn chỉ có thể cúi đầu nhìn cô quay đi, miệng lẩm bẩm mấy từ không rõ nghĩa, trước khi một cảm giác nguy hiểm tột đỉnh đánh tới đầu óc. Thứ bản năng được tôi luyện trong thế giới luân hồi kinh dị khiến Hoàng cả người chấn động, lập tức khai mở bản năng sinh tồn...
"PHẬP"
-Nếu đã ghét gã này như vậy..thì để tôi xử lý hộ luôn nhé, người đẹp.
Trong ánh trăng mờ ảo, một đám sương mù từ từ ngưng tụ lại thành hình người. Một bóng người lù lù đứng đó không hiểu từ lúc nào, tay phải đưa con dao găm dính đầy máu lên cổ khẽ cứa một nhát. Không quản tới vùng yết hầu bị xước một đường lớn, vị khách không mời mà đến cúi đầu nhìn gã đàn ông vừa mới gục dưới chân mình, vươn đầu lưỡi liếm vòng quanh mép, miệng nở nụ cười.
/113
|