Kẻ thù gặp nhau, hai mắt nổ lửa…
Người đàn ông trên mặt có vết sẹo dữ tợn vừa mới tới là đội trưởng Thương Hải Đội, người có chiến lực toàn diện xếp vào một trong ba vị trí cao nhất trong thế giới luân hồi, biệt danh” Người Sắt”.
-Công Nương, tôi thật không muốn phải gặp cô trong tình cảnh này…
- Tôi cũng vậy.
Catherine khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm người đàn ông đang lơ lửng trong không trung cách mình mấy chục mét. Lúc này cô cũng có đôi chút bất ngờ, mặc dù sau khi biết một trong hai tiểu đội ẩn danh này là Thương Hải đội , biết lần này khó tránh khỏi rắc rối, song đối phương chường mặt sớm như vậy thì đúng là có chút ngoài dự kiến.
Hoàng thì nhìn người đàn ông mặt sẹo với vẻ thất thần. Chỉ bằng khí thế kia của gã, hắn đã biết mình và đối phương còn cách một khoảng rất xa. Có lẽ trong thế giới hiện đại, năng lực của một cá nhân không thể hiện được gì nhiều, thế nhưng ở trong thế giới luân hồi thì lại không hẳn như vậy. Đi nhiều thì biết nhiều, một năm ở The Hope Team, Hoàng cũng đã biết với một vài người trong thế giới luân hồi, việc sinh tử đã hoàn toàn không còn để ở trong mắt! Hắn có cảm giác, gã đàn ông này chính là một trong số đó.
-Công nương biết không? Tôi thực sự rất khâm phục cô. Một người con gái mới hai mươi ba tuổi đã bước được lên vị trí này...sự cố gắng cùng tiềm lực, may mắn..một thứ cũng đều không thể thiếu. Có lúc, tôi rất muốn chúng ta là bạn tốt, thế nhưng...
-..Sau tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ? ..Viên đạn pháo ấy là thứ mà bạn tốt dành cho nhau à? Catherine hé miệng nụ cười châm biếm: - Tình cảm ấy của anh, tôi không dám nhận đâu.
-Nếu như...chúng ta bỏ qua tất cả? Trịnh Khải vỗ vỗ đôi cánh đỏ rực, hai mắt sáng lên nhìn thẳng vào Catherine, bật cười ha hả, cất giọng hào sảng.
-Không thể!
-Không thể!
Hai tiếng không thể cùng lúc vang lên, là của hai cô gái. một người tất nhiên là Cath, còn người còn lại..là cô gái tóc dài mặc quân phục sánh vai với gã đàn ông mặt sẹo, rõ ràng, hai người là cùng một đội.
-Quả là đáng tiếc... Trịnh Khải hít một hơi dài, hai mắt khẽ nhắm lại, một lát sau mới mở ra, giọng nói có phần tiếc nuối:- Vốn tôi muốn giải quyết chuyện này trong hòa bình..chỉ cần cô chịu lấy mạng của kẻ đã giết hại một đội viên bên tôi, không, tân nhân cũng được, để làm vật trao đổi...lúc đó sẽ không bên nào bị âm điểm, thực ra số điểm đó cũng chẳng có gì là to tát, quan trọng nhất là quan hệ của hai đội sẽ tiến thêm một bước nữa…nhưng nếu như cô không đồng ý thì..
- Anh đang uy hiếp tôi?
Catherine hừ một tiếng, chân mày mắt phải nhăn lại. Là bạn bè lâu năm, Hoàng biết, đây là dấu hiệu cho thấy cô đang tức giận, hoặc ít nhất cũng là bực mình. Tiếp theo, khi thấy hai mắt Cath khẽ lấp lánh, chậm rãi tiến vào trạng thái khai mở bản năng sinh tồn, Hoàng liền lui lại, leo lên Mini Plane. Hắn biết, lúc này đây, một trận quyết chiến có lẽ là khó có thể tránh khỏi..và hắn không muốn cô phải bận tâm vì mình.
"Vậy thì..còn chờ gì nữa?"
Gã mặt sẹo đưa thanh hỏa diễm cự kiếm chắn trước mặt, ngọn lửa màu đỏ phảng phất như lồng phòng hộ, bùng lên quanh cơ thể gã. Bất cứ vật gì tiếp xúc với ngọn lửa này liền lập tức bị thiêu đến bốc hơi, có thể thấy nhiệt độ ngọn lửa đó kinh khủng đến mức nào, chưa nói gã nãy giờ vẫn hoàn toàn chìm trong ngọn lửa ấy….
Một khi đã không thể thương lượng, vậy thì chiến đi!
---------------
- Cẩn thận đấy!
Nhìn Cath đang dần dần hòa lẫn vào biển lửa màu đỏ trên không trung, như một chấm nhỏ dần dần tan biến , Hoàng không khỏi lo lắng. Mặc dù biết Cath bây giờ đã thực sự trưởng thành, thậm chí còn là người có vị thế trong thế giới luân hồi, thế nhưng nỗi lo lắng của hắn dành cho cô vẫn không vì thế mà thuyên giảm bớt chút nào.
-Còn thời gian đứng đó ngắm trời mây nữa à..tôi cũng khâm phục anh thật đấy!
Ngay khi Hoàng vô thức tiến lên phía trước một bước, một đạo ánh sáng vụt tới, kèm theo là tiếng súng nổ, viên đạn như sao băng bắn sượt qua bả vai của Hoàng, khiến hắn khó khăn lắm mới ổn định lại được.
Rất nhanh, Hoàng nhận ra ngay người vừa mới tập kích mình. Đó là một cô gái đó có gương mặt thanh tú, để tóc dài xõa ngang vai, từng đường nét trên mặt cứ như vẽ. Hoàng có thể khẳng định, đây không hẳn là cô gái đẹp nhất mà hắn từng gặp, thế nhưng tuyệt đối là cô gái có cá tính nhất. Cô gái xinh đẹp chậm rãi bước xuống khỏi Mini Plane, nhưng làm người ta ngạc nhiên là cô cũng không rơi xuống đất. Ngược lại, sau lưng cô ta, hai chiếc cánh màu đen từ đầu vẫn rủ xuống giờ không ngừng phe phẩy, giống như đôi cánh của một tiểu yêu tinh, từ từ bay tới gần Hoàng. Nhưng điều làm hắn kinh dị nhất còn ở phía sau, đó là ngoài gương mặt đẹp như thiêu thần kia, cơ thể của cô ta lại..không thể dùng từ ngữ con người để hình dung, mà là một cỗ máy!
Cả người cô gái bao trùm một bộ đồ kim loại màu đen, trong đêm tối tỏa ánh kim lấp lánh, cánh tay trái gắn liền với khẩu M28A1 gắn lưỡi lê máy cưa, tay phải thì ăn thông với một khẩu súng máy hạng nặng, đường kính nòng 50 mm, tầm bắn 5000m, tốc độ bắn 2500 viên/phút, đồ chuyên dụng trang bị trên máy bay. Ngực đeo một tấm khiên phòng hộ bằng hợp kim siêu bền, hai vai là một đôi pháo nòng trơn 125m có khả năng tự nạp đạn. Đấy là chưa kể hàng loạt những chấm nhỏ li ti tỏa ánh sáng lấp lóe trên người đối phương mà Hoàng cũng không biết là gì.
-Hồ Kỳ là do cậu giết, có đúng không?
Cô gái khẽ cười, nụ cười xinh đẹp khiến Hoàng nhất thời thất thần, hai mắt hơi đờ ra. Trong khoảnh khắc ấy, khẩu pháo nòng trơn trên vai cô ta lập tức khạc đạn. Hoàng chỉ thấy cả người nhẹ bỗng, gáy toát mồ hôi lạnh thì đã được một cánh tay rắn chắc nhấc bổng lên trên không.
Liễu Diệp Nhi cũng phản ứng cực nhanh, mắt thấy con mồi chạy mất, đôi cánh đen sau lưng không ngừng đập mạnh, đưa cô bay vọt lên trời, trong nháy bắt đã lên cao hơn mười lăm mét, áp sát với đối phương. Tay phải vươn ra, khẩu súng máy hạng nặng gắn chết vào đầu gối lập tức khai hỏa.
-Không được nhìn thẳng vào mắt cô ta!
Lâm hét lớn, một tay huy động Mystic Bamboo khắc xuất thành hàng trăm đốt tre bảo vệ xung quanh, cản làn mưa đạn đang bắn tới, một mắt đề cao cảnh giác nhìn cỗ máy chiến đấu kinh người kia đang liều mạng áp sát. Hắn không khỏi thở dài, nếu như không phải bị người ta lên tiếng nhờ vả cùng ép bức, hắn sẽ chẳng quan tâm tới sống chết của gã đàn ông này làm gì, mặc dù.. đó là đồng hương của mình.
-Cẩn thận!
Hoàng lúc này cũng đã hồi phục lại tinh thần, nhớ tới tình cảnh ban nãy thì không khỏi sợ hãi. Ba giây thất thần khi nãy đủ để hắn chết trong thế giới này tới mấy chục lần. Lúc này, Liễu Diệp Nhi đã áp sát lại gần, hành động tiếp theo của cô gái xinh đẹp này khiến hắn nhất thời tái mặt.
Bả vai Liễu Diệp Nhi xuất hiện một cái mồm hình tròn khổng lồ, bên trong dày đặc lưỡi cưa to bằng cái chảo, thứ kinh khủng này chỉ trong nháy mắt đã đột phá lớp màn tre Mystic Bamboo bảo vệ phía ngoài, cắt thẳng về phía hai người. Đồng dạng, khi chiếc miệng máu kia còn cách Lâm và Hoàng hơn mười centimet, ngực Liễu Diệp Nhi bị trúng một cú đá mạnh như trời giáng, khiến cô như con diều bay ngược lại ra sau.
Cả Hoàng và Lâm cùng liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy lạnh cả người. Chuyện khác không nói, chết tuyệt không đáng sợ, đáng sợ nhất là biết trước mình sẽ chết như thế nào, nếu như vừa nãy bị cái mồm đó cắt phải thì chắc chắn là họ sẽ bị xẻ ra làm mười mấy mảnh, chết như vậy .. đúng là chẳng dễ coi chút nào.
-Biết điều thì để hắn lại cho tôi!
Liễu Diệp Nhi lộn một vòng lấy lại thăng bằng, hầm hừ nói
-------------
Trong khi trận chiến của Lâm và Liễu Diệp Nhi bên dưới đang hồi quyết liệt thì phía trên, cuộc so tài của Cath và Trịnh Khải mới chỉ bước vào màn dạo đầu...
-Cô lại phân tâm nữa rồi!
Trịnh Khải hai mắt ánh lên một tia sát khí, thuộc tính thân thể trong nháy mắt gia tăng vùn vụt, tay phải vung lên mang theo uy lực không gì cản nổi, một người một kiếm lao tới. Sau khi thanh kiếm to lớn đỏ rực của gã va chạm với lớp không gian gấp khúc phòng thủ của Catherine, hắn không những không lùi mà lại nâng kiếm chém mạnh xuống liền chục nhát, thời gian dãn cách giữa mỗi nhát chém tuyệt đối không quá 0,1 giây. Sắc mặt của Cath hơi tái lại, cô nương theo dư chấn cực lớn mà dùng ảnh bộ lùi về phía sau.
- Chạy không thoát đâu!
Trịnh Khải hét lên điên cuồng, dưới chân dùng sức đạp mạnh, phá nát nền gạch thành vô số vết nứt, cả người lóe lên một cái đã lao tới nơi Catherine vừa né tránh, thanh cự kiếm khổng lồ dùng sức bổ thẳng xuống. Dưới tốc độ và sức mạnh như vậy, lại thấy Cath không hề sử dụng không gian gấp khúc để ngăn cản một đòn cực mạnh này của mình, trong đầu Trịnh Khải vụt hiện lên một tia bất mãn, ngay lập tức, lực đạo trên tay lại càng mạnh thêm vài phần.
-Liệt Bạo Cuồng Kích!
Kiếp Diệm Hoan Kiếm( Hell ‘s Sworld) điên cuồng chém xuống đỉnh đầu Cath, mỗi nhát chém đều truyền tới một tràng tiếng nổ kịch liệt, mỗi lần đều khiến mặt đất nứt tung, hai người lập tức bị một màn cát bụi dày đặc bao phủ, bên ngoài chỉ nghe thấy những tiếng nổ ầm ầm không dứt. Liền đó, Trịnh Khải chỉ thấy người nhẹ bỗng, tới khi định thần lại thì mới phát hiện ra, mình đã cách đối phương những mấy chục mét.
-...Có thể bắt đầu được rồi.
Catherine thở ra một hơi, trầm mặc nhìn gã đàn ông mặt sẹo đang lơ lửng trên không. Lúc này cô đứng cách hắn khoảng bốn, năm chục mét, một bên vai áo đã nát nhừ, lộ ra làn da trắng bóc, mặc dù sân thượng tòa chung cư nơi hai người động thủ giờ đã thành một đống gạch đá ngổn ngang, ngập tràn trong bụi và khói, thế nhưng nhìn bề ngoài cô vẫn không bị nhiễm lấy dù chỉ là một hạt bụi.
Trịnh Khải sửa lại một bên cổ áo nhăn nhúm của mình, nghiêm túc đánh giá cô gái trước mặt dường như vừa có biến đổi cực lớn, mi mắt khẽ nhíu. Một cú ném vừa nãy của người con gái nhỏ nhắn cao có 1m65 này đã làm hắn không thể không thu hồi bộ dáng khinh địch của mình. Hắn vẫn không hiểu tại sao nãy giờ Cath vẫn chỉ chuyên tâm phòng thủ, không hề phản công, hóa ra người ta còn chưa có… khởi động xong. Với một kẻ dày dạn kinh nghiệm như hắn thì chỉ cần nhìn qua là biết, từ đầu tới giờ Cath vẫn đang vận dụng cách thở của khí công, kiểm soát hơi thở để tăng cường biểu hiện của cơ thể. Nếu chỉ có thế thì chẳng có gì đáng nói, nhưng mà..chẳng lẽ…cô ta lại vừa mới sáng tạo kỹ năng? Trịnh Khải thầm nghĩ.
Nên biết, với con người cũng như động vật, nếu như không khí không có tới 1/3 là oxy thì việc hô hấp sẽ rất khó khăn. Kiểm soát hô hấp trong chiến đấu là một việc rất quan trọng, giống như khủng long và chim vậy. Đây là hai loài có hệ hô hấp phát triển nhất, vì thế khủng long có thể phát triển đến cực hạn, còn chim thì có thể bay cao…điều này nếu như được lợi dụng triệt để.. có thể sẽ đẩy cao quá trình khai mở% của con người lắm chứ?
Trịnh Khải chợt bừng tỉnh, dường như trong đầu hắn vừa lóe lên cái gì đó..nhưng nghĩ lại thì không biết là cái gì. Hắn chỉ có thể thu lại bộ dáng thoải mái của mình, chuẩn bị nghênh địch, ngọn lửa đỏ quanh người cũng vì thế mà bùng lên mạnh mẽ.
Trận chiến này, bây giờ mới chính thức bắt đầu!
- Bắt đầu đi!
- Hồng Viêm!
Trịnh Khải hét lớn, tiếp đó hắn vung tay lên, ngọn lửa đỏ rực vô cùng vô tận xung quanh liền ngưng tụ lại quanh thanh kiếm to lớn trong tay hắn, hình thành một cơn lốc lửa cao hơn hai mươi mét. Cơn lốc xoáy to lớn rít lên sàn sạt, cuốn về phía Catherine.
-Tinh linh đất!
Con búp bê trong tay Cath hai mắt khẽ sáng lên, mặt đất dưới chân cô đột ngột nứt ra, một cánh tay bằng đất đỡ Cath lao thẳng lên không trung. Quanh người Cath không biết từ lúc nào đã được một quầng sáng hình cầu bao phủ, cả người lao thẳng xuống dưới, kèm theo đó là một cơn bão lửa vô cùng vô tận, như sóng trào cuộn tới, bao phủ lấy Trịnh Khải bên dưới.
-Tinh linh lửa!
Mắt thấy cơn bão lửa điên cuồng ập tới, Trịnh Khải dưới chân khẽ động, thân thể dùng tốc độ mắt thường không thể theo kịp, lao vọt sang một bên. Không cần biết đòn thế của đối phương mạnh tới thế nào, nếu không thể chạm tới hắn thì uy lực có lớn cũng vô dụng.
Nhưng Trịnh Khải vừa mới lùi ra được mấy mét, sau lưng hắn đột nhiên có một luồng hơi lạnh ghê người ập tới. Hắn cũng không quay đầu lại, chỉ dựa vào trực giác chiến đấu là đã biết được, đó chắc chắn là hậu chiêu của đối phương. Trước mặt, sau lưng hắn giờ bị một băng một hỏa công kích, theo tiềm thức, Trịnh Khải ngoái đầu nhìn về phía Catherine nhưng lại thấy đối phương đã biến mất từ bao giờ. Tiếp đó, hắn không hề do dự, bản năng sinh tồn cấp tốc xoay chuyển, chỉ một khắc đã biến mất khỏi nơi vừa đứng.
-Đây là..
Cath lạnh lùng nhìn bờ vai rộng lớn của đối phương, hai tay giơ lên ngang ngực, do chuyển động quá nhanh mà gần như biến mất trong mắt người thường. Trịnh Khải chỉ thấy cả người đột nhiên nhẹ bỗng thì đã bị ném thẳng lên không, cả người không thể khống chế. Trong khi đó trên cao, hai bên, một băng-một hỏa lập tức vây công, đưa hắn vào tình thế vô cùng nguy hiểm.
"Cảm giác như đang chìm trong dòng nước xiết..nếu cố gắng chống chọi lại dòng chảy là gặp nguy ngay. Giống như khi nước chảy, lực cản sẽ càng nhiều hơn. Nếu cứ chống chọi trong vô vọng thì nhất định sẽ kiệt sức. Không ngờ.. Vị Công Nương này không những sỡ hữu năng lực khống chế đại tự nhiên siêu cường, thậm chí cả năng lực chiến đấu cận chiến cũng kinh người như vậy..."
"Không được, cái mình cần lúc này..là một điểm tựa!"
Lốc xoáy băng-hỏa sau khi hút Trịnh Khải vào bên trong liền lập tức xoay tròn rời khỏi mặt đất, giống như một mũi khoan lơ lửng giữa không trung, điên cuồng gào thét. Nhiệt độ mà nó tỏa ra không hề thua kém nhiệt độ mặt trời chút nào. Khi lốc xoáy xoay chuyển, lấy nó làm trung tâm, tất cả mọi thứ trong phạm vi năm chục mét đều từ từ bị dung hòa, trên thì tan chảy, dưới lại đóng băng, cảnh tượng vô cùng quỷ dị....
------------------
- Giờ này mới tới à..làm bọn tôi cứ lo..
Cạch một tiếng, cửa phòng hé mở. Đó là một căn phòng nhỏ nằm trong khu đô thị phía nam thành phố, cũng nằm trong khu phòng thủ, thậm chí chỉ cách nơi trú ngụ của VND team chỉ mấy con phố, bốn nam một nữ đang ngồi vây quanh một cái bàn nhỏ chơi tá lả, chỉ có một cô gái ngồi cạnh cửa sổ, đang chăm chú lấy khăn lau con dao màu bạc trong tay với vẻ cẩn thận.
-Còn phải đối phó với mấy người bọn họ nữa..tôi đã ra tay mà còn cần các cậu lo lắng nữa sao?
Người đàn bà chậm rãi thay đôi dép đi trong nhà, ngồi xuống tấm nệm. Đó là một Phạm Minh Tuyết thứ hai, giống bản chính như hai giọt nước. Nếu mấy người Hoài My, Bình, Lập, Thắng, Tuấn và Hương ở đây thì chắc sẽ không khỏi kinh hãi, bởi những người ngồi đây đều..giống họ như an hem sinh đôi vậy.
-Không bị nghi ngờ gì sao? Người đàn ông đeo kính lên tiếng.
Tuyết khẽ lắc đầu.
-Đã giải quyết xong ả rồi. Cũng may là trong tình huống bị clone thay thế, chủ thần sẽ không thông báo cho các thành viên còn lại rằng đã có người chết. Nếu không clone Thư Lệ sẽ khó mà thoát khỏi sự nghi ngờ của bọn họ.
-Tất nhiên, đây là lợi thế duy nhất của chúng ta mà. Cô gái để tóc búi khẽ gật đầu, đút con dao vào trong người.
-Tốt nhất là chúng ta nên sớm hành động đi thì hơn. Mặc dù đến giờ vẫn chưa thấy Thư Lệ liên lạc trở lại, thế nhưng giấy vĩnh viễn không thể gói được lửa. Bây giờ là cơ hội tốt nhất...
-Chính mắt tôi đã thấy người của Seul Team mang cô ta đi. Clone Lập nói:- Thế nhưng Tuyết nói đúng..chúng ta không nên trì hoãn thêm nữa. Có cô ấy làm nội gián, trong ứng ngoại hợp, đây sẽ là cơ hội ngàn năm có một của chúng ta. Đêm dài lắm mộng...nếu còn chần chừ, qua vài ngầy nữa, bọn chúng rất có thể sẽ đánh hơi được gì đó. Lúc đó thì sẽ có cá lọt lưới..đó là điều mà chúng ta không muốn thấy nhất!
-..Được! Hành động thì hành động!
Cô gái để tóc búi, cũng chính là clone Hoài My quyết đoán nói, hai mắt bùng lên sáng rực.
-Vậy kế hoạch thì sao?
-Tuyết đã liên lạc với tổ chức Rec, ngay tối mai, họ sẽ cử ba tiểu đội lính đánh thuê tới đây. Đây sẽ là trợ lực, cũng như con bài tẩy giấu mặt của chúng ta. Người đàn ông đeo kính nói:- Chỉ cần Tuyết tìm biện pháp chia lẻ được VND Team, chúng ta sẽ sử dụng chiến thuật biển người. Đầu tiên là Trần Vũ Hoài My và Trần Văn Lập. Hai người này khó đối phó nhất… Để đối phó bọn họ..cách tốt nhất là dùng bom! Đây là lúc mà địa lôi trọng lực cao của tôi phát huy tác dụng..thứ này có thể cài đặt sức nặng của người giẫm lên trên, điểm ấy rất tiện, chỉ cần lừa hai người họ tới và gài thêm một quả bom hẹn giờ..thế là xong! Còn lại Thắng, Bình và một người mới thì đơn giản...chúng ta hoàn toàn thừa khả năng xử lý họ! Chỉ là..kế hoạch này là thành hay bại phải trông cậy vào cô rồi!
Gã đeo kính nói đến đây thì liếc nhìn Tuyết. Con ngươi của người đàn bà luống tuổi có gương mặt thô kệch khẽ nhếch lên vẻ tự tin:
-Việc này không khó. Tôi đã nhận được thông tin từ Rec, các cậu có biết nhiệm vụ sắp tới của VND Team là gì không? Đi tìm cậu con cưng của chủ tịch cục điều tra liên bang FBI và đưa ra khỏi thành phố..Sắp rồi, cơ hội của chúng ta sẽ đến ngay thôi.
-Craig? Tung tích của cậu ta? Chúng ta cũng đâu có thông tin gì? Rec sẽ nói cho chúng ta sao? Clone Lập hoài nghi.
-Có thông tin, nhưng không nhất thiết phải là Craig. Clone Tuyết mỉm cười, nhón tay chỉ vào bài trên tay Lập:- Nhìn kìa, ù rồi...
Người đàn ông trên mặt có vết sẹo dữ tợn vừa mới tới là đội trưởng Thương Hải Đội, người có chiến lực toàn diện xếp vào một trong ba vị trí cao nhất trong thế giới luân hồi, biệt danh” Người Sắt”.
-Công Nương, tôi thật không muốn phải gặp cô trong tình cảnh này…
- Tôi cũng vậy.
Catherine khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm người đàn ông đang lơ lửng trong không trung cách mình mấy chục mét. Lúc này cô cũng có đôi chút bất ngờ, mặc dù sau khi biết một trong hai tiểu đội ẩn danh này là Thương Hải đội , biết lần này khó tránh khỏi rắc rối, song đối phương chường mặt sớm như vậy thì đúng là có chút ngoài dự kiến.
Hoàng thì nhìn người đàn ông mặt sẹo với vẻ thất thần. Chỉ bằng khí thế kia của gã, hắn đã biết mình và đối phương còn cách một khoảng rất xa. Có lẽ trong thế giới hiện đại, năng lực của một cá nhân không thể hiện được gì nhiều, thế nhưng ở trong thế giới luân hồi thì lại không hẳn như vậy. Đi nhiều thì biết nhiều, một năm ở The Hope Team, Hoàng cũng đã biết với một vài người trong thế giới luân hồi, việc sinh tử đã hoàn toàn không còn để ở trong mắt! Hắn có cảm giác, gã đàn ông này chính là một trong số đó.
-Công nương biết không? Tôi thực sự rất khâm phục cô. Một người con gái mới hai mươi ba tuổi đã bước được lên vị trí này...sự cố gắng cùng tiềm lực, may mắn..một thứ cũng đều không thể thiếu. Có lúc, tôi rất muốn chúng ta là bạn tốt, thế nhưng...
-..Sau tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ? ..Viên đạn pháo ấy là thứ mà bạn tốt dành cho nhau à? Catherine hé miệng nụ cười châm biếm: - Tình cảm ấy của anh, tôi không dám nhận đâu.
-Nếu như...chúng ta bỏ qua tất cả? Trịnh Khải vỗ vỗ đôi cánh đỏ rực, hai mắt sáng lên nhìn thẳng vào Catherine, bật cười ha hả, cất giọng hào sảng.
-Không thể!
-Không thể!
Hai tiếng không thể cùng lúc vang lên, là của hai cô gái. một người tất nhiên là Cath, còn người còn lại..là cô gái tóc dài mặc quân phục sánh vai với gã đàn ông mặt sẹo, rõ ràng, hai người là cùng một đội.
-Quả là đáng tiếc... Trịnh Khải hít một hơi dài, hai mắt khẽ nhắm lại, một lát sau mới mở ra, giọng nói có phần tiếc nuối:- Vốn tôi muốn giải quyết chuyện này trong hòa bình..chỉ cần cô chịu lấy mạng của kẻ đã giết hại một đội viên bên tôi, không, tân nhân cũng được, để làm vật trao đổi...lúc đó sẽ không bên nào bị âm điểm, thực ra số điểm đó cũng chẳng có gì là to tát, quan trọng nhất là quan hệ của hai đội sẽ tiến thêm một bước nữa…nhưng nếu như cô không đồng ý thì..
- Anh đang uy hiếp tôi?
Catherine hừ một tiếng, chân mày mắt phải nhăn lại. Là bạn bè lâu năm, Hoàng biết, đây là dấu hiệu cho thấy cô đang tức giận, hoặc ít nhất cũng là bực mình. Tiếp theo, khi thấy hai mắt Cath khẽ lấp lánh, chậm rãi tiến vào trạng thái khai mở bản năng sinh tồn, Hoàng liền lui lại, leo lên Mini Plane. Hắn biết, lúc này đây, một trận quyết chiến có lẽ là khó có thể tránh khỏi..và hắn không muốn cô phải bận tâm vì mình.
"Vậy thì..còn chờ gì nữa?"
Gã mặt sẹo đưa thanh hỏa diễm cự kiếm chắn trước mặt, ngọn lửa màu đỏ phảng phất như lồng phòng hộ, bùng lên quanh cơ thể gã. Bất cứ vật gì tiếp xúc với ngọn lửa này liền lập tức bị thiêu đến bốc hơi, có thể thấy nhiệt độ ngọn lửa đó kinh khủng đến mức nào, chưa nói gã nãy giờ vẫn hoàn toàn chìm trong ngọn lửa ấy….
Một khi đã không thể thương lượng, vậy thì chiến đi!
---------------
- Cẩn thận đấy!
Nhìn Cath đang dần dần hòa lẫn vào biển lửa màu đỏ trên không trung, như một chấm nhỏ dần dần tan biến , Hoàng không khỏi lo lắng. Mặc dù biết Cath bây giờ đã thực sự trưởng thành, thậm chí còn là người có vị thế trong thế giới luân hồi, thế nhưng nỗi lo lắng của hắn dành cho cô vẫn không vì thế mà thuyên giảm bớt chút nào.
-Còn thời gian đứng đó ngắm trời mây nữa à..tôi cũng khâm phục anh thật đấy!
Ngay khi Hoàng vô thức tiến lên phía trước một bước, một đạo ánh sáng vụt tới, kèm theo là tiếng súng nổ, viên đạn như sao băng bắn sượt qua bả vai của Hoàng, khiến hắn khó khăn lắm mới ổn định lại được.
Rất nhanh, Hoàng nhận ra ngay người vừa mới tập kích mình. Đó là một cô gái đó có gương mặt thanh tú, để tóc dài xõa ngang vai, từng đường nét trên mặt cứ như vẽ. Hoàng có thể khẳng định, đây không hẳn là cô gái đẹp nhất mà hắn từng gặp, thế nhưng tuyệt đối là cô gái có cá tính nhất. Cô gái xinh đẹp chậm rãi bước xuống khỏi Mini Plane, nhưng làm người ta ngạc nhiên là cô cũng không rơi xuống đất. Ngược lại, sau lưng cô ta, hai chiếc cánh màu đen từ đầu vẫn rủ xuống giờ không ngừng phe phẩy, giống như đôi cánh của một tiểu yêu tinh, từ từ bay tới gần Hoàng. Nhưng điều làm hắn kinh dị nhất còn ở phía sau, đó là ngoài gương mặt đẹp như thiêu thần kia, cơ thể của cô ta lại..không thể dùng từ ngữ con người để hình dung, mà là một cỗ máy!
Cả người cô gái bao trùm một bộ đồ kim loại màu đen, trong đêm tối tỏa ánh kim lấp lánh, cánh tay trái gắn liền với khẩu M28A1 gắn lưỡi lê máy cưa, tay phải thì ăn thông với một khẩu súng máy hạng nặng, đường kính nòng 50 mm, tầm bắn 5000m, tốc độ bắn 2500 viên/phút, đồ chuyên dụng trang bị trên máy bay. Ngực đeo một tấm khiên phòng hộ bằng hợp kim siêu bền, hai vai là một đôi pháo nòng trơn 125m có khả năng tự nạp đạn. Đấy là chưa kể hàng loạt những chấm nhỏ li ti tỏa ánh sáng lấp lóe trên người đối phương mà Hoàng cũng không biết là gì.
-Hồ Kỳ là do cậu giết, có đúng không?
Cô gái khẽ cười, nụ cười xinh đẹp khiến Hoàng nhất thời thất thần, hai mắt hơi đờ ra. Trong khoảnh khắc ấy, khẩu pháo nòng trơn trên vai cô ta lập tức khạc đạn. Hoàng chỉ thấy cả người nhẹ bỗng, gáy toát mồ hôi lạnh thì đã được một cánh tay rắn chắc nhấc bổng lên trên không.
Liễu Diệp Nhi cũng phản ứng cực nhanh, mắt thấy con mồi chạy mất, đôi cánh đen sau lưng không ngừng đập mạnh, đưa cô bay vọt lên trời, trong nháy bắt đã lên cao hơn mười lăm mét, áp sát với đối phương. Tay phải vươn ra, khẩu súng máy hạng nặng gắn chết vào đầu gối lập tức khai hỏa.
-Không được nhìn thẳng vào mắt cô ta!
Lâm hét lớn, một tay huy động Mystic Bamboo khắc xuất thành hàng trăm đốt tre bảo vệ xung quanh, cản làn mưa đạn đang bắn tới, một mắt đề cao cảnh giác nhìn cỗ máy chiến đấu kinh người kia đang liều mạng áp sát. Hắn không khỏi thở dài, nếu như không phải bị người ta lên tiếng nhờ vả cùng ép bức, hắn sẽ chẳng quan tâm tới sống chết của gã đàn ông này làm gì, mặc dù.. đó là đồng hương của mình.
-Cẩn thận!
Hoàng lúc này cũng đã hồi phục lại tinh thần, nhớ tới tình cảnh ban nãy thì không khỏi sợ hãi. Ba giây thất thần khi nãy đủ để hắn chết trong thế giới này tới mấy chục lần. Lúc này, Liễu Diệp Nhi đã áp sát lại gần, hành động tiếp theo của cô gái xinh đẹp này khiến hắn nhất thời tái mặt.
Bả vai Liễu Diệp Nhi xuất hiện một cái mồm hình tròn khổng lồ, bên trong dày đặc lưỡi cưa to bằng cái chảo, thứ kinh khủng này chỉ trong nháy mắt đã đột phá lớp màn tre Mystic Bamboo bảo vệ phía ngoài, cắt thẳng về phía hai người. Đồng dạng, khi chiếc miệng máu kia còn cách Lâm và Hoàng hơn mười centimet, ngực Liễu Diệp Nhi bị trúng một cú đá mạnh như trời giáng, khiến cô như con diều bay ngược lại ra sau.
Cả Hoàng và Lâm cùng liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy lạnh cả người. Chuyện khác không nói, chết tuyệt không đáng sợ, đáng sợ nhất là biết trước mình sẽ chết như thế nào, nếu như vừa nãy bị cái mồm đó cắt phải thì chắc chắn là họ sẽ bị xẻ ra làm mười mấy mảnh, chết như vậy .. đúng là chẳng dễ coi chút nào.
-Biết điều thì để hắn lại cho tôi!
Liễu Diệp Nhi lộn một vòng lấy lại thăng bằng, hầm hừ nói
-------------
Trong khi trận chiến của Lâm và Liễu Diệp Nhi bên dưới đang hồi quyết liệt thì phía trên, cuộc so tài của Cath và Trịnh Khải mới chỉ bước vào màn dạo đầu...
-Cô lại phân tâm nữa rồi!
Trịnh Khải hai mắt ánh lên một tia sát khí, thuộc tính thân thể trong nháy mắt gia tăng vùn vụt, tay phải vung lên mang theo uy lực không gì cản nổi, một người một kiếm lao tới. Sau khi thanh kiếm to lớn đỏ rực của gã va chạm với lớp không gian gấp khúc phòng thủ của Catherine, hắn không những không lùi mà lại nâng kiếm chém mạnh xuống liền chục nhát, thời gian dãn cách giữa mỗi nhát chém tuyệt đối không quá 0,1 giây. Sắc mặt của Cath hơi tái lại, cô nương theo dư chấn cực lớn mà dùng ảnh bộ lùi về phía sau.
- Chạy không thoát đâu!
Trịnh Khải hét lên điên cuồng, dưới chân dùng sức đạp mạnh, phá nát nền gạch thành vô số vết nứt, cả người lóe lên một cái đã lao tới nơi Catherine vừa né tránh, thanh cự kiếm khổng lồ dùng sức bổ thẳng xuống. Dưới tốc độ và sức mạnh như vậy, lại thấy Cath không hề sử dụng không gian gấp khúc để ngăn cản một đòn cực mạnh này của mình, trong đầu Trịnh Khải vụt hiện lên một tia bất mãn, ngay lập tức, lực đạo trên tay lại càng mạnh thêm vài phần.
-Liệt Bạo Cuồng Kích!
Kiếp Diệm Hoan Kiếm( Hell ‘s Sworld) điên cuồng chém xuống đỉnh đầu Cath, mỗi nhát chém đều truyền tới một tràng tiếng nổ kịch liệt, mỗi lần đều khiến mặt đất nứt tung, hai người lập tức bị một màn cát bụi dày đặc bao phủ, bên ngoài chỉ nghe thấy những tiếng nổ ầm ầm không dứt. Liền đó, Trịnh Khải chỉ thấy người nhẹ bỗng, tới khi định thần lại thì mới phát hiện ra, mình đã cách đối phương những mấy chục mét.
-...Có thể bắt đầu được rồi.
Catherine thở ra một hơi, trầm mặc nhìn gã đàn ông mặt sẹo đang lơ lửng trên không. Lúc này cô đứng cách hắn khoảng bốn, năm chục mét, một bên vai áo đã nát nhừ, lộ ra làn da trắng bóc, mặc dù sân thượng tòa chung cư nơi hai người động thủ giờ đã thành một đống gạch đá ngổn ngang, ngập tràn trong bụi và khói, thế nhưng nhìn bề ngoài cô vẫn không bị nhiễm lấy dù chỉ là một hạt bụi.
Trịnh Khải sửa lại một bên cổ áo nhăn nhúm của mình, nghiêm túc đánh giá cô gái trước mặt dường như vừa có biến đổi cực lớn, mi mắt khẽ nhíu. Một cú ném vừa nãy của người con gái nhỏ nhắn cao có 1m65 này đã làm hắn không thể không thu hồi bộ dáng khinh địch của mình. Hắn vẫn không hiểu tại sao nãy giờ Cath vẫn chỉ chuyên tâm phòng thủ, không hề phản công, hóa ra người ta còn chưa có… khởi động xong. Với một kẻ dày dạn kinh nghiệm như hắn thì chỉ cần nhìn qua là biết, từ đầu tới giờ Cath vẫn đang vận dụng cách thở của khí công, kiểm soát hơi thở để tăng cường biểu hiện của cơ thể. Nếu chỉ có thế thì chẳng có gì đáng nói, nhưng mà..chẳng lẽ…cô ta lại vừa mới sáng tạo kỹ năng? Trịnh Khải thầm nghĩ.
Nên biết, với con người cũng như động vật, nếu như không khí không có tới 1/3 là oxy thì việc hô hấp sẽ rất khó khăn. Kiểm soát hô hấp trong chiến đấu là một việc rất quan trọng, giống như khủng long và chim vậy. Đây là hai loài có hệ hô hấp phát triển nhất, vì thế khủng long có thể phát triển đến cực hạn, còn chim thì có thể bay cao…điều này nếu như được lợi dụng triệt để.. có thể sẽ đẩy cao quá trình khai mở% của con người lắm chứ?
Trịnh Khải chợt bừng tỉnh, dường như trong đầu hắn vừa lóe lên cái gì đó..nhưng nghĩ lại thì không biết là cái gì. Hắn chỉ có thể thu lại bộ dáng thoải mái của mình, chuẩn bị nghênh địch, ngọn lửa đỏ quanh người cũng vì thế mà bùng lên mạnh mẽ.
Trận chiến này, bây giờ mới chính thức bắt đầu!
- Bắt đầu đi!
- Hồng Viêm!
Trịnh Khải hét lớn, tiếp đó hắn vung tay lên, ngọn lửa đỏ rực vô cùng vô tận xung quanh liền ngưng tụ lại quanh thanh kiếm to lớn trong tay hắn, hình thành một cơn lốc lửa cao hơn hai mươi mét. Cơn lốc xoáy to lớn rít lên sàn sạt, cuốn về phía Catherine.
-Tinh linh đất!
Con búp bê trong tay Cath hai mắt khẽ sáng lên, mặt đất dưới chân cô đột ngột nứt ra, một cánh tay bằng đất đỡ Cath lao thẳng lên không trung. Quanh người Cath không biết từ lúc nào đã được một quầng sáng hình cầu bao phủ, cả người lao thẳng xuống dưới, kèm theo đó là một cơn bão lửa vô cùng vô tận, như sóng trào cuộn tới, bao phủ lấy Trịnh Khải bên dưới.
-Tinh linh lửa!
Mắt thấy cơn bão lửa điên cuồng ập tới, Trịnh Khải dưới chân khẽ động, thân thể dùng tốc độ mắt thường không thể theo kịp, lao vọt sang một bên. Không cần biết đòn thế của đối phương mạnh tới thế nào, nếu không thể chạm tới hắn thì uy lực có lớn cũng vô dụng.
Nhưng Trịnh Khải vừa mới lùi ra được mấy mét, sau lưng hắn đột nhiên có một luồng hơi lạnh ghê người ập tới. Hắn cũng không quay đầu lại, chỉ dựa vào trực giác chiến đấu là đã biết được, đó chắc chắn là hậu chiêu của đối phương. Trước mặt, sau lưng hắn giờ bị một băng một hỏa công kích, theo tiềm thức, Trịnh Khải ngoái đầu nhìn về phía Catherine nhưng lại thấy đối phương đã biến mất từ bao giờ. Tiếp đó, hắn không hề do dự, bản năng sinh tồn cấp tốc xoay chuyển, chỉ một khắc đã biến mất khỏi nơi vừa đứng.
-Đây là..
Cath lạnh lùng nhìn bờ vai rộng lớn của đối phương, hai tay giơ lên ngang ngực, do chuyển động quá nhanh mà gần như biến mất trong mắt người thường. Trịnh Khải chỉ thấy cả người đột nhiên nhẹ bỗng thì đã bị ném thẳng lên không, cả người không thể khống chế. Trong khi đó trên cao, hai bên, một băng-một hỏa lập tức vây công, đưa hắn vào tình thế vô cùng nguy hiểm.
"Cảm giác như đang chìm trong dòng nước xiết..nếu cố gắng chống chọi lại dòng chảy là gặp nguy ngay. Giống như khi nước chảy, lực cản sẽ càng nhiều hơn. Nếu cứ chống chọi trong vô vọng thì nhất định sẽ kiệt sức. Không ngờ.. Vị Công Nương này không những sỡ hữu năng lực khống chế đại tự nhiên siêu cường, thậm chí cả năng lực chiến đấu cận chiến cũng kinh người như vậy..."
"Không được, cái mình cần lúc này..là một điểm tựa!"
Lốc xoáy băng-hỏa sau khi hút Trịnh Khải vào bên trong liền lập tức xoay tròn rời khỏi mặt đất, giống như một mũi khoan lơ lửng giữa không trung, điên cuồng gào thét. Nhiệt độ mà nó tỏa ra không hề thua kém nhiệt độ mặt trời chút nào. Khi lốc xoáy xoay chuyển, lấy nó làm trung tâm, tất cả mọi thứ trong phạm vi năm chục mét đều từ từ bị dung hòa, trên thì tan chảy, dưới lại đóng băng, cảnh tượng vô cùng quỷ dị....
------------------
- Giờ này mới tới à..làm bọn tôi cứ lo..
Cạch một tiếng, cửa phòng hé mở. Đó là một căn phòng nhỏ nằm trong khu đô thị phía nam thành phố, cũng nằm trong khu phòng thủ, thậm chí chỉ cách nơi trú ngụ của VND team chỉ mấy con phố, bốn nam một nữ đang ngồi vây quanh một cái bàn nhỏ chơi tá lả, chỉ có một cô gái ngồi cạnh cửa sổ, đang chăm chú lấy khăn lau con dao màu bạc trong tay với vẻ cẩn thận.
-Còn phải đối phó với mấy người bọn họ nữa..tôi đã ra tay mà còn cần các cậu lo lắng nữa sao?
Người đàn bà chậm rãi thay đôi dép đi trong nhà, ngồi xuống tấm nệm. Đó là một Phạm Minh Tuyết thứ hai, giống bản chính như hai giọt nước. Nếu mấy người Hoài My, Bình, Lập, Thắng, Tuấn và Hương ở đây thì chắc sẽ không khỏi kinh hãi, bởi những người ngồi đây đều..giống họ như an hem sinh đôi vậy.
-Không bị nghi ngờ gì sao? Người đàn ông đeo kính lên tiếng.
Tuyết khẽ lắc đầu.
-Đã giải quyết xong ả rồi. Cũng may là trong tình huống bị clone thay thế, chủ thần sẽ không thông báo cho các thành viên còn lại rằng đã có người chết. Nếu không clone Thư Lệ sẽ khó mà thoát khỏi sự nghi ngờ của bọn họ.
-Tất nhiên, đây là lợi thế duy nhất của chúng ta mà. Cô gái để tóc búi khẽ gật đầu, đút con dao vào trong người.
-Tốt nhất là chúng ta nên sớm hành động đi thì hơn. Mặc dù đến giờ vẫn chưa thấy Thư Lệ liên lạc trở lại, thế nhưng giấy vĩnh viễn không thể gói được lửa. Bây giờ là cơ hội tốt nhất...
-Chính mắt tôi đã thấy người của Seul Team mang cô ta đi. Clone Lập nói:- Thế nhưng Tuyết nói đúng..chúng ta không nên trì hoãn thêm nữa. Có cô ấy làm nội gián, trong ứng ngoại hợp, đây sẽ là cơ hội ngàn năm có một của chúng ta. Đêm dài lắm mộng...nếu còn chần chừ, qua vài ngầy nữa, bọn chúng rất có thể sẽ đánh hơi được gì đó. Lúc đó thì sẽ có cá lọt lưới..đó là điều mà chúng ta không muốn thấy nhất!
-..Được! Hành động thì hành động!
Cô gái để tóc búi, cũng chính là clone Hoài My quyết đoán nói, hai mắt bùng lên sáng rực.
-Vậy kế hoạch thì sao?
-Tuyết đã liên lạc với tổ chức Rec, ngay tối mai, họ sẽ cử ba tiểu đội lính đánh thuê tới đây. Đây sẽ là trợ lực, cũng như con bài tẩy giấu mặt của chúng ta. Người đàn ông đeo kính nói:- Chỉ cần Tuyết tìm biện pháp chia lẻ được VND Team, chúng ta sẽ sử dụng chiến thuật biển người. Đầu tiên là Trần Vũ Hoài My và Trần Văn Lập. Hai người này khó đối phó nhất… Để đối phó bọn họ..cách tốt nhất là dùng bom! Đây là lúc mà địa lôi trọng lực cao của tôi phát huy tác dụng..thứ này có thể cài đặt sức nặng của người giẫm lên trên, điểm ấy rất tiện, chỉ cần lừa hai người họ tới và gài thêm một quả bom hẹn giờ..thế là xong! Còn lại Thắng, Bình và một người mới thì đơn giản...chúng ta hoàn toàn thừa khả năng xử lý họ! Chỉ là..kế hoạch này là thành hay bại phải trông cậy vào cô rồi!
Gã đeo kính nói đến đây thì liếc nhìn Tuyết. Con ngươi của người đàn bà luống tuổi có gương mặt thô kệch khẽ nhếch lên vẻ tự tin:
-Việc này không khó. Tôi đã nhận được thông tin từ Rec, các cậu có biết nhiệm vụ sắp tới của VND Team là gì không? Đi tìm cậu con cưng của chủ tịch cục điều tra liên bang FBI và đưa ra khỏi thành phố..Sắp rồi, cơ hội của chúng ta sẽ đến ngay thôi.
-Craig? Tung tích của cậu ta? Chúng ta cũng đâu có thông tin gì? Rec sẽ nói cho chúng ta sao? Clone Lập hoài nghi.
-Có thông tin, nhưng không nhất thiết phải là Craig. Clone Tuyết mỉm cười, nhón tay chỉ vào bài trên tay Lập:- Nhìn kìa, ù rồi...
/113
|