Giống như Cố Minh Tịch chưa gặp Tưởng Chi Nhã để tóc ngắn bao giờ nên suýt nữa không nhận ra cô ấy, mọi người cũng chưa thấy Tiêu Úc Tĩnh để tóc dài. Trong trí nhớ của mọi người, Tiêu Úc Tĩnh là một cô gái tóc ngắn, dáng người nhỏ nhắn. Cô có một gương mặt trái xoan bé nhỏ, các nét trên đó hài hoà và hiền dịu, trong đôi mắt tưởng như không màng danh lợi là những luồng sáng linh hoạt.
Nhưng Tiêu Úc Tĩnh đang đứng trước mặt mọi người đã để tóc dài đến thắt lưng, cô trang điểm rất nhã nhặn, dung mạo thanh tú, mặc áo bành tô màu xanh lục, đi đôi giày trượt tuyết khá rộng, hoàn toàn theo đuổi hình tượng của một mỹ nhân thành thị.
Hình ảnh này phá vỡ định kiến về một “nữ tiến sĩ” trong cảm nhận của mọi người. Ai cũng biết Tiêu Úc Tĩnh không mấy bận tâm chuyện ngoại hình, phải chăng vì thế nên ai cũng nghĩ đáng lẽ cô ấy nên xuất hiện với một cặp kính cận, mặt mộc, đúng vẻ của một nữ nghiên cứu sinh?
Tiêu Úc Tĩnh mỉm cười với tất cả mọi người đang ngẩn ra trên bàn, nói: “Sao vậy? Quên tớ rồi à?”
Lúc này cả đám người mới như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, đồng loạt đứng dậy chào đón, Tiêu Úc Tĩnh lần lượt chào hỏi từng người. Chu Nam Trung nói với Cố Minh Tịch: “Cố Minh Tịch, cậu quả là người có danh tiếng lẫy lừng. Phải khó lắm năm nay Tiếu nữ thần mới về nước ăn Tết, bọn tớ rủ cậu ấy đi ăn, cậu ấy bảo không rảnh. Ngô Mân phải nói là cậu cũng tới, nữ thần mới đồng ý đó.”
Nghe thế Tiêu Úc Tĩnh cũng nhìn sang phía Cố Minh Tịch. Cố Minh Tịch lúc này đã đứng dậy, nhìn cô với một nụ cười trên môi, thực ra vẻ mặt Tiêu Úc Tĩnh cực kỳ bình thản, chỉ nói: “Xin lỗi mọi người. Lần này về nước thật sự là không có nhiều thời gian. Nhưng nghĩ đến từ sau khi tốt nghiệp cấp ba vẫn chưa có cơ hội gặp Cố Minh Tịch, khó lắm cậu ấy mới trở về nên tất nhiên tớ phải đến tham gia rồi.”
Uông Tùng trêu: “Nữ thần, cậu nói vậy là không đúng rồi. Cậu đã gặp ai trong số bọn tớ từ sau khi tốt nghiệp chứ?”
Tiêu Úc Tĩnh không giận, cười nói: “Thứ nhất đừng có gọi tớ là nữ thần, thứ hai, hồi ở Bắc Kinh tớ còn đi ăn mấy lần với Ngô Mân, không tin các cậu hỏi cậu ấy mà xem.”
Ngô Mân mỉm cười gật đầu: “Ừ. Trước khi cậu ấy đi Mỹ bọn tớ có đi ăn mấy lần, cũng từng ghé qua trường nhau chơi.”
Chu Nam Trung vỗ vai Uông Tùng, lắc đầu thở dài: “Nhìn thấy chưa? Những người học giỏi chỉ chơi với đồng bọn của mình, chứ không chơi với chúng ta đâu. Cậu đừng có tự bôi tro trát trấu vào mặt.”
Nụ cười trên môi Tiêu Úc Tĩnh càng rạng rỡ hơn, “Chu Nam Trung cậu nói gì hả? Hôm nay nhân vật chính phải là Cố Minh Tịch chứ, sao cứ chĩa súng vào tớ thế?” Dứt lời cô liền hướng ánh mắt về phía Cố Minh Tịch và cả Bàng Sảnh đứng ngay bên cạnh anh, vui đến khó lòng diễn tả bằng lời: “Cố Minh Tịch, Cua, cuối cùng cũng thấy hai người ở bên nhau, tớ mừng lắm.”
Trên chiếc bàn lớn chứa được mười người, chỉ còn một chỗ trống duy nhất giữa cô Đới và Tạ Ích, Tiêu Úc Tĩnh liền bước tới đặt túi xách và khăn quàng cổ xuống đó, cúi xuống ôm nhẹ cô Đới rồi nói: “Đã lâu em không được gặp cô. Cô vẫn khoẻ chứ ạ?”
“Cô rất khoẻ.”
Tiêu Úc Tĩnh ngồi vào ghế, cô Đới trò chuyện với cô vài câu, hỏi tình hình dạo này của đối phương. Những người khác đều biết điều không xen ngang, cuối cùng cô Đới hất hàm về phía người ngồi sau mình, nói: “Có người vẫn đang đợi để chào em kìa.”
Tiêu Úc Tĩnh quay lại nhìn Tạ Ích, mỉm cười nói: “Tạ Ích, đã lâu không liên lạc với cậu, khoẻ chứ?”
Nét mặt Tạ Ích có vẻ hơi mất tự nhiên hoàn toàn không giống với dáng vẻ bình thường của anh ta. Nhưng chỉ một thoáng sau anh đã mỉm cười, trở lại với vẻ bông đùa thường ngày, đáp: “Tớ khoẻ. Còn cậu?”
“Tớ cũng rất ổn, nhưng công việc thì khá bận rộn.” Cô nói.
Đồ ăn nóng hổi được phục vụ lên bàn, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Ngồi cùng bàn với những người này, Cố Minh Tịch hoàn toàn không hề cảm thấy áp lực chút nào. Anh đặt chân phải lên bàn, kẹp đũa rồi thì thầm vào tai Bàng Sảnh: “Tại sao em không nói trước với anh là đi ăn với các bạn học cũ?”
Bàng Sảnh cũng hạ thấp giọng nói: “Em muốn tạo bất ngờ cho anh mà.”
“Haiz...” Anh thở dài: “Em nói sớm có phải là anh không cần ăn mặc thế này không. Quần này bó quá, ăn cơm cũng khó.”
Bàng Sảnh nhìn anh với vẻ vô tội: “Xin lỗi mà. Em không nghĩ anh lại mặc trang trọng thế này.”
Chu Nam Trung la lên: “Này này này, hai người kia đang thì thà thì thụt cái gì đấy? Nói cho mọi người nghe xem nào?”
Bàng Sảnh vênh váo nói: “Chu Nam Trung cậu nhiều chuyện vừa thôi, chuyện bất lịch sự không nên nghe, hiểu chưa?”
Chu Nam Trung nở nụ cười kỳ quặc: “Cua nhỏ, trông hai người dính nhau như sam kìa, có phải chuyện tốt sắp tới rồi không?”
Cố Minh Tịch đã hơi đỏ mặt nhưng da mặt Bàng Sảnh thì tương đối dày: “Không kịp năm nay đành để sang năm vậy, cậu yên tâm, thế nào thiệp cưới cũng được gửi tới tận tay cậu. Nếu cậu vẫn còn ở Colombia thì cho phép cậu gửi quà mà không cần hiện diện.”
“Quá tầm thường! Quá tầm thường!” Chu Nam Trung tỏ vẻ căm tức: “Cua nhỏ ngày xưa là một cô gái ưu tú và thuần khiết biết bao. Sau khi học ngành tài chính xong người toàn mùi tiền thôi, tình bạn của bọn mình tốt đẹp là thế, lôi tiền nong vào làm nó thô thiển đi bao nhiêu.”
Bàng Sảnh mỉm cười: “Chao ôi. Chẳng biết ai nói với tớ là có hai công ty đều muốn nhận người nào đó, một công ty thì phải tới Bắc Kinh làm bàn giấy, một công ty thì sang Colombia làm công nhân, điểm khác biệt duy nhất là công nhân thì lương cao hơn bàn giấy, người nào đó không chút phân vân liền quyết định đóng gói đồ đạc lên máy bay tới giúp đỡ nhân dân Colombia ngay lập tức. Đúng là một thanh niên tốt coi tiền như rác thải nhỉ?”
Chu Nam Trung nổi giận với Uông Tùng: “Cậu lôi cả chuyện này ra nói với Cua hả?”
Uông Tùng đành thú nhận: “Tớ không nói, tớ chỉ nói với vợ tớ thôi.”
Lệ Hiểu Yến rất bất mãn với hành vi phản bội của Uông Tùng: “Gì hả? Anh đâu có nói là không được kể với người khác, trong lúc đi dạo phố với Cua, em đã coi đây như một câu chuyện cười và kể cho cậu ấy nghe.”
Chu Nam Trung giật mình: “Đây mà là chuyện cười à?” Cậu ta ngồi bên trái Cố Minh Tịch, liền quay sang kể khổ với anh: “Cố Minh Tịch, cậu nhìn vợ cậu kìa, trước đây mới ngố nghế làm sao, bây giờ nói chuyện còn biết châm biếm một cách lộ liễu nữam, suy cho cùng chính là do cả ngày giao tiếp với USD, với Đô la Hongkong mà ra đấy. Về sau cậu phải cẩn thận, trước đây cậu toàn lo lắng cho cô ấy, có khi đổi lại cô ấy lo lắng cho cậu.”
Tưởng Chi Nhã trút giận thay Bàng Sảnh: “Chu Nam Trung cậu chê Cua ngốc mà không thấy xấu hổ à? Cậu đừng quên điểm thi vào đại học của Cua còn cao hơn cậu 4 điểm.”
Đến cả cô Đới cũng xen vào: “Cô còn nhớ năm các em tốt nghiệp, điểm đầu vào trường đại học Vũ Hán ở tỉnh ta tương đối thấp, Chu Nam Trung gặp may mắn, nếu là năm trước hoặc năm sau, nhiều khả năng còn trượt…”
Chu Nam Trung thực sự muốn khóc: “Cô Đới…”
Cố Minh Tịch chỉ lắng nghe mọi người lời qua tiếng lại, nụ cười dịu dàng hiện rõ trên môi. Anh đã không gặp những người bạn này trong suốt tám năm qua. Nghe họ nói chuyện, dòng ký ức của anh bay về khoảng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường với những chồng bài tập làm mãi không hết, nhà thi đấu bóng bàn lúc nào cũng ồn ào, dòng thông báo “còn … ngày đến kỳ thi đại học” trên bảng đen, những ngày những đêm làm bài tập cùng Bàng Sảnh và cả nhà ăn lố nhố đầu người với những món ăn trăm ngày như một.
Khách sạn Đông Hoa phục vụ các món ăn tinh tế thượng hạng, Bàng Sảnh gắp một miếng thịt bò xào thập cảm vào bát Cố Minh Tịch, dịu dàng nhắc nhở: “Cẩn thận kẻo bỏng”. Tiếp theo cô còn múc cho anh một bát canh gà rồi lẳng lặng gắp vào đó một cái chân. Cố Minh Tịch ngước mắt nhìn cô, rất muốn nói với cô rằng thực ra anh cũng rất nhớ khoảng thời gian cùng cô ăn cơm trong nhà ăn.
Mọi người thực sự không thể chịu nổi cuộc nói chuyện giữa Ngô Mân và Tiêu Úc Tĩnh. Ngô Mân hỏi Tiêu Úc Tĩnh về một số trường đại học ở Mỹ, chuyên ngành của họ tương đối giống nhau. Tiêu Úc Tĩnh kiên nhẫn trả lời cậu, thậm chí còn giải thích cặn kẽ về phòng thực nghiệm, giáo viên hướng dẫn, hướng nghiên cứu khoa học của một số trường. Thỉnh thoảng cô nói bằng vài câu tiếng Anh. Đây không phải cố tình nói để khoe khoang mà với Tiêu Úc Tĩnh thì tiếng Anh gần như tiếng mẹ đẻ của cô, cộng thêm mấy năm ở Mỹ nên khi cho Ngô Mân biết về tình hình bên đó thì nhất thời đầu óc Tiêu Úc Tĩnh không kịp phiên dịch thành tiếng Trung mà thôi. Vừa hay trình độ tiếng Anh của Ngô Mân cũng khá nên hai người nói chuyện với nhau rất dễ dàng, chỉ khổ những người còn lại mà thôi.
Thấy bộ dạng như đang nghe đọc sách trời từ đầu đến cuối của Chu Nam Trung, Tưởng Chi Nhã cười nói: “Trời, chẳng phải cậu cũng đang ở nước ngoài ư? Sao mà không luyện được thêm chút khả năng nghe nào vậy?”
Chu Nam Trung nổi cáu: “Colombia noi tiếng Tây Ban Nha chị ạ.”
Lệ Hiểu Yến và Bàng Sảnh ngồi cùng bàn nên hai cô gái quay sang nói chuyện với nhau. Lệ Hiểu Yến hỏi Bàng Sảnh: “Cua, bây giờ cậu và Cố Minh Tịch đang yêu nhau thì còn định đi học nghiên cứu sinh nữa không?”
Bàng Sảnh thoáng giật mình, nhớ ra đúng là mình đã từng nhắc đến chuyện học nghiên cứu sinh với Lệ Hiểu Yến. Cả hai người đều đi làm ngay sau khi tốt nghiệp cử nhân rồi lại không hẹn mà cùng có ý định thi nghiên cứu sinh. Bàng Sảnh liếc nhìn Cố Minh Tịch mới biết anh cũng đang quay sang nhìn mình, vẻ hoài nghi thoáng hiện trong đôi mắt. Bàng Sảnh cười nói với Lệ Hiểu Yến: “Tạm thời tớ chưa có kế hoạch.”
Lệ Hiểu Yến nói: “Còn tớ đang định học nghiên cứu sinh hệ tại chức.”
Bàng Sảnh rất ngạc nhiên: “Thật hả? Cậu đã quyết định chưa?”
“Rồi.” Lệ Hiểu Yến gật đầu, “Cậu không biết ở công ty tớ nếu không có bằng thạc sỹ thì rất khó được thăng chức. Sau khi kết hôn với Uông Tùng, nhanh nhất tớ chỉ cần học một năm rưỡi là có bằng, tớ định lấy bằng trước khi có con, chứ sau này có con càng không có thời gian.”
Chu Nam Trung hỏi Uông Tùng: “Còn cậu? Cậu có định học không? Chỗ cậu cũng quan trọng chuyện bằng cấp lắm hả?”
Lệ Hiểu Yến trả lời: “Đúng vậy. Tớ cũng khuyên anh ấy đi học nhưng anh ấy lại bảo đã mấy năm không động vào sách vở sợ không học được. Tớ đành bảo thế thì để tớ học trước, dù sao đàn ông cũng không phải sinh con, có muộn vài năm cũng không sao.”
Sắc mắt Uông Tùng hơi lúng túng: “Chuyện này tính sau, không vội.”
Tiêu Úc Tĩnh rất quan tâm đến đề tài này. Sau khi nói chuyện với Lệ Hiểu Yến và Bàng Sảnh, cô ấy ủng hộ hai người tiếp tục học nghiên cứu sinh, mấy cô gái nói chuyện làm Tưởng Chi Nhã cũng thấy rục rịch.
“MC Tưởng, cậu là MC, không cần học sách vở làm gì, nên chú trọng vào nhan sắc hơn.” Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, Chu Nam Trung làm Tưởng Chi Nhã điên tiết cầm luôn một trái cà chua ném về phía cậu ta.
“Ai cũng bảo con gái học tiến sĩ xong thành Diệt Tuyệt sư thái hết, không lấy được chồng đâu. Chị họ tớ tốt nghiệp nghiên cứu sinh mà bây giờ tìm bạn trai còn khó kìa.” Tưởng Chi Nhã chống cằm nói: “Nhưng tớ lại thấy Tiêu Úc Tĩnh rất tuyệt. Không nói ai tin cậu ấy là tiến sĩ chứ.”
“Tớ chưa tốt nghiệp mà.” Tiêu Úc Tĩnh cười nói: “Thầy hướng dẫn còn mong tớ học xong tiến sĩ thì tiếp tục tiến hành công tác nghiên cứu khoa học trên tiến sĩ nữa kìa.”
Mọi người: =.=
Buổi liên hoan hôm đó diễn ra rất vui vẻ, không có khoảng cách, không hề tẻ nhạt, mọi người tha hồ cười nói, nhắc lại rất nhiều chuyện ngốc nghếch thuở còn đi học và hướng tới tương lai của riêng mỗi người.
Trên bàn cơm có hai người im lặng. Một là Cố Minh Tịch, ở trước mặt mọi người anh vốn đã ít nói nhưng vì lúc nào cũng thường trực nụ cười trên môi nên không ai ý kiến gì.
Người còn lại là Tạ Ích, trước nay anh vẫn luôn là người khuấy động bầu không khí. Vậy mà tối nay, anh gần như không hề lên tiếng mà chỉ uống hết ly này đến ly khác.
Họ uống rượu vang nên không ai say xỉn. Vậy mà trong lúc mọi người không để ý, Tạ Ích lại say.
Tan tiệc, Chu Nam Trung và Ngô Mân cùng đường nên hai người bắt taxi về với nhau. Uông Tùng uống rượu nên Lệ Hiểu Yến phải cầm lái, nhân thể đưa luôn cô Đới về. Tưởng Chi Nhã phải tới làm thêm giờ ở đài truyền hình nên tự lái xe đi. Cuối cùng chỉ còn lại Bàng Sảnh, Cố Minh Tịch, Tiêu Úc Tĩnh và một Tạ Ích đang say sưa.
Bàng Sảnh không uống rượu lại biết địa chỉ nhà Tạ Ích nên cô đề nghị đưa anh về nhà thì Tiêu Úc Tĩnh lại nói: “Để tớ đưa cậu ấy về, tớ có chuyện muốn nói với Tạ Ích.”
Ngoài cửa chính khách sạn Đông Hoa, gió lạnh thổi vù vù làm dạ dày Tạ Ích lộn nhào, vội chạy ra bám vào thân cây bên vỉa hè nôn thốc nôn tháo. Tiêu Úc Tĩnh đứng bên cạnh vỗ lưng cho anh rồi lấy khăn tay lau miệng Tạ Ích. Tạ Ích biết bản thân lúc này thật thảm hại, anh gần như chưa bao giờ nhếch nhác như thế, song vào giây phút ngay sau đó, anh thực sự không thể tiếp tục giữ bình tĩnh được nữa.
Bàng Sảnh vào cửa hàng tiện lợi mua cho Tạ Ích một chai nước khoáng. Lúc cô đứng bên cạnh Tạ Ích, Tiêu Úc Tĩnh mới lẳng lặng đi ra. Bàng Sảnh quay sang thì thấy cô đi về phía Cố Minh Tịch cách đó không xa.
Tạ Ích uống nửa già chai nước. Bàng Sảnh hỏi: “Cậu có thấy đỡ hơn không?”
Tạ Ích gật đầu, Bàng Sảnh vuốt lưng giúp anh và nói: “Cậu làm sao thế hả? Đã qua bao năm rồi, cần gì phải khiến bản thân thảm hại như vậy? Tạ Ích, cậu có biết như thế này chẳng giống cậu chút nào không?”
“Cậu dám lên mặt dạy dỗ tớ kia à?” Tạ Ích đứng thẳng dậy, một tay duỗi ra chống lên thân cây, mặt mũi đỏ gay, mùi rượu nồng nặc, ánh mắt lộ rõ vẻ bất cần đời: “Cua, bản thân cậu chờ đợi Cố Minh Tịch bao nhiêu năm?”
Bàng Sảnh nhìn vào mắt anh: “Bọn tớ không giống các cậu.”
“Không giống thế nào?”
Cô nghiêm túc trả lời: “Chẳng giống ở điểm nào cả.”
Vẻ cáu giận chợt hằn lên trong mắt Tạ Ích, anh trừng mắt với Bàng Sảnh một cách hung hãn, Bàng Sảnh cũng không chịu nhún nhường, lườm lại Tạ Ích.
Cô và Tạ Ích vẫn đứng bên cạnh gốc cây, hai người không quay lại và cũng không cố tình nghe nữa. Đường phố nhộn nhịp tấp nập, âm thanh huyên náo, họ chẳng hề ngay thấy bất cứ tiếng động nào từ giọng nói nhẹ nhàng của hai người đứng cách đó mấy mét.
Vài phút sau Tiêu Úc Tĩnh quay lại hỏi Tạ Ích: “Cậu đã đỡ chút nào chưa? Đi được rồi chứ?”
Tạ Ích chỉ gật đầu mà không nói gì. Sau khi chào tạm biệt Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch, anh bước lên taxi cùng Tiêu Úc Tĩnh.
Trong gió lạnh len lỏi đến tận xương tuỷ chỉ còn lại Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh. Bàng Sảnh đi về phía anh, khẽ vòng tay ôm lấy anh rồi ngước lên nói: “Bọn mình cũng đi thôi.”
Cô lái xe đưa anh về nhà Cá Mập. Cố Minh Tịch uống chút rượu vang nên mặt đỏ hây hây, nói chuyện với Bàng Sảnh câu được câu chăng: “Ngày mai em phải đi làm rồi à?”
“Vâng.”
“Thứ hai tuần sau là Valentine.”
“Hả?”
“Ở bên em đến hết ngày Valentine, anh sẽ quay lại Tam Á.” Anh cất giọng từ tốn xen chút khàn khàn, “Hết học kỳ này lũ trẻ sẽ tốt nghiệp nên anh khá bận. Đây là lần đầu tiên anh dạy lớp cuối cấp mà.”
“Vâng, anh cứ yên tâm làm việc, em rảnh sẽ bay qua đó thăm anh.”
“Anh nghĩ là…” Cố Minh Tịch chớp mắt nhìn chằm chằm con đường được chiếu sáng bởi hai ánh đèn pha đằng trước qua lớp kính trước của xe: “Phải chăng cả đời mình chỉ được dạy một lớp cuối cấp này?”
Bàng Sảnh hiểu cảm giác hoang mang trong lòng Cố Minh Tịch nhưng trong một chốc một lát cô không biết phải khuyên anh thế nào. Đúng lúc đó bất ngờ Cố Minh Tịch ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ xe và nói: “Chợ nhỏ vẫn còn sao?”
Bàng Sảnh dõi mắt nhìn theo tầmmắt Cố Minh Tịch. Nếu đi tới xưởng Trọng Cơ, họ sẽ đi qua trường Nhất Trung và cũng đi qua công viên nhỏ bên cạnh trường.
Đang trong dịp tết nên trong công viên có treo rất nhiều đèn lồng đỏ, khung cảnh cũng sáng rực bởi ánh đèn lồng, thoạt nhìn vừa náo nhiệt vừa vui vẻ. Bàng Sảnh hỏi: “Giờ vẫn còn sớm, anh có muốn vào trong đi dạo một vòng không?”
Cố Minh Tịch khẽ gật đầu: “Nhân thể để xua bớt mùi rượu trên người anh, uống vào nên thấy hơi choáng váng.”
Bàng Sảnh đỗ xe đi cùng Cố Minh Tịch vào trong công viên. Trong đó không đông người nhưng ngập tràn không khí năm mới. Họ men theo đường cái đi tới trung tâm công viên, đó là vị trí của các gánh hàng rong ngày xưa. Còn bây giờ thì chẳng có một bóng người.
Bàng Sảnh nhìn xung quanh liền thấy ngay cây ngô đồng Pháp và hàng ghế đá kia. Cô giật nhẹ tay áo Cố Minh Tịch, nói: “Qua đó ngồi đi anh.”
Cố Minh Tịch mới liếc nhìn mà đã bất giác bặm chặt môi lại, ánh mắt cũng trở nên bối rối.
Bàng Sảnh và anh ngồi xuống ghế đá, cô cười khúc khích nói: “Nơi này phải không anh?”
Anh cúi xuống, khẽ “ừ” một tiếng.
“Anh này… Chẳng lẽ anh không đoán ra là em không đọc được bức thư đó sao?” Cô cất giọng trách móc khiến Cố Minh Tịch rất bất đắc dĩ, “Anh đâu có biết ngón tay em bị chảy máu?”
“Anh đúng là chẳng hiểu em gì hết. Nếu đọc được thư chẳng lẽ em lại không đến?”
“Có thể lắm chứ.” Cố Minh Tịch ai oán, “Anh cứ nghĩ em bị anh làm cho hoảng sợ.”
“Đồ ngốc.” Cô thực sự không kiềm chế được bản thân, liền véo anh một cái, “Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc.”
Sau một hồi huyên náo, hai người cùng lắng đọng lại. Công viên đã không còn tiếng nói của họ nên cũng trở nên cực kỳ tĩnh mịch. Cây ngô đồng Pháp trên đỉnh đầu trơ cành lá khô khốc, gió thổi qua liền vang lên những tiếng sột soạt. Thỉnh thoảng có tiếng động cơ, còi ô tô từ xa vọng lại, Cố Minh Tịch quay sang nhìn Bàng Sảnh, cô đang rụt cổ xoa hai bàn tay vào nhau, Cố Minh Tịch liền nói: “Nếu em lạnh thì ngồi sát vào đây, anh thấy nóng quá.”
Bàng Sảnh cười nhe răng với Cố Minh Tịch rồi lập tức bám chặt vào người anh như bạch tuộc. Đúng là người Cố Minh Tịch rất nóng, còn thoang thoảng mùi rượu. Bàng Sảnh ôm anh, cho tay mình vào túi áo anh, đúng là ấm áp thật!
Lúc này Cố Minh Tịch hỏi: “Bàng Bàng, em nói với Lệ Hiểu Yến em định học nghiên cứu sinh à?”
Thực ra trong bữa liên hoan, kể từ lúc chủ đề này được bắt đầu, Bàng Sảnh đã cảm thấy Cố Minh Tịch có chút không vui. Mặc dù anh vẫn mỉm cười nghe các cô nói chuyện nhưng cô biết anh vẫn luôn bận tâm.
Trong số những người có mặt lúc đó hai người đang học tiến sĩ, ba thạc sỹ, bốn cử nhân, đều là những chuyên ngành rất nổi trội, chỉ duy nhất Cố Minh Tịch là mới có bằng cấp ba.
Không phải anh không học được, cũng không phải anh lười học mà chỉ là đất trời run rủi, ma xui quỷ khiến, không thể chống lại, anh đã rời xa trường học như vậy mà thôi.
Bàng Sảnh ngả đầu lên vai anh, dẩu môi nói: “Chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? Trước đây đúng là em muốn học nghiên cứu sinh nhưng bây giờ công việc rất bận, càng ngày càng thấy không cần thiết.”
Cố Minh Tịch lấy làm ngạc nhiên: “Không cần thiết?”
“Anh có cảm thấy nó cần thiết không?”
“Anh không hiểu nhiều về lĩnh vực của em.” Cố Minh Tịch khẽ nói, “Anh chỉ nghĩ là nếu em cần học thì đừng ngại anh, kể cả ra nước ngoài học nghiên cứu sinh cũng chẳng sao. Nếu em cảm thấy có trở ngại về kinh tế, anh có thể kiếm tiền nuôi em đi học.”
Bàng Sảnh ngẩn ngơ, bần thần hồi lâu không sao thốt lên thành lời.
Lát sau cô mới cẩn thận hỏi anh một câu: “Cố Minh Tịch, anh đã bao giờ hối hận vì bỏ học chưa?”
Cô những tưởng anh sẽ nói là đã từng hối hận, ít nhất cũng phải suy nghĩ một lát mới trả lời câu hỏi này. Không ngờ anh lại nói ngay: “Không hối hận.”
“Tại sao?”
“Kể cả anh có cầm được tấm bằng đó thì cũng rất khó xin được công việc nào có liên quan. Trong lĩnh vực đó anh không thể đạt được mức độ trung bình. Bàng Bàng, không phải cứ có thành tích học tập tốt là anh có thể học được, làm được mọi điều.” Anh nói rất chân thành, “Nếu năm đó anh học tiếng Anh, luật hay tài chính, có lẽ anh sẽ cố gắng kiên trì nhưng máy tính…” Anh chầm chậm lắc đầu, “Có lẽ là anh thực sự không có tài năng trong lĩnh vực đó, em à.”
Bàng Sảnh nhìn bóng đêm tối mịt và đôi mắt sáng lấp lánh, hàng lông mày hơi nhíu lạicủa Cố Minh Tịch, bất ngờ hỏi một câu mang tính thăm dò: “Cố Minh Tịch, anh đã bao giờ nghĩ sẽ tiếp tục đi học không?”
Nhưng Tiêu Úc Tĩnh đang đứng trước mặt mọi người đã để tóc dài đến thắt lưng, cô trang điểm rất nhã nhặn, dung mạo thanh tú, mặc áo bành tô màu xanh lục, đi đôi giày trượt tuyết khá rộng, hoàn toàn theo đuổi hình tượng của một mỹ nhân thành thị.
Hình ảnh này phá vỡ định kiến về một “nữ tiến sĩ” trong cảm nhận của mọi người. Ai cũng biết Tiêu Úc Tĩnh không mấy bận tâm chuyện ngoại hình, phải chăng vì thế nên ai cũng nghĩ đáng lẽ cô ấy nên xuất hiện với một cặp kính cận, mặt mộc, đúng vẻ của một nữ nghiên cứu sinh?
Tiêu Úc Tĩnh mỉm cười với tất cả mọi người đang ngẩn ra trên bàn, nói: “Sao vậy? Quên tớ rồi à?”
Lúc này cả đám người mới như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, đồng loạt đứng dậy chào đón, Tiêu Úc Tĩnh lần lượt chào hỏi từng người. Chu Nam Trung nói với Cố Minh Tịch: “Cố Minh Tịch, cậu quả là người có danh tiếng lẫy lừng. Phải khó lắm năm nay Tiếu nữ thần mới về nước ăn Tết, bọn tớ rủ cậu ấy đi ăn, cậu ấy bảo không rảnh. Ngô Mân phải nói là cậu cũng tới, nữ thần mới đồng ý đó.”
Nghe thế Tiêu Úc Tĩnh cũng nhìn sang phía Cố Minh Tịch. Cố Minh Tịch lúc này đã đứng dậy, nhìn cô với một nụ cười trên môi, thực ra vẻ mặt Tiêu Úc Tĩnh cực kỳ bình thản, chỉ nói: “Xin lỗi mọi người. Lần này về nước thật sự là không có nhiều thời gian. Nhưng nghĩ đến từ sau khi tốt nghiệp cấp ba vẫn chưa có cơ hội gặp Cố Minh Tịch, khó lắm cậu ấy mới trở về nên tất nhiên tớ phải đến tham gia rồi.”
Uông Tùng trêu: “Nữ thần, cậu nói vậy là không đúng rồi. Cậu đã gặp ai trong số bọn tớ từ sau khi tốt nghiệp chứ?”
Tiêu Úc Tĩnh không giận, cười nói: “Thứ nhất đừng có gọi tớ là nữ thần, thứ hai, hồi ở Bắc Kinh tớ còn đi ăn mấy lần với Ngô Mân, không tin các cậu hỏi cậu ấy mà xem.”
Ngô Mân mỉm cười gật đầu: “Ừ. Trước khi cậu ấy đi Mỹ bọn tớ có đi ăn mấy lần, cũng từng ghé qua trường nhau chơi.”
Chu Nam Trung vỗ vai Uông Tùng, lắc đầu thở dài: “Nhìn thấy chưa? Những người học giỏi chỉ chơi với đồng bọn của mình, chứ không chơi với chúng ta đâu. Cậu đừng có tự bôi tro trát trấu vào mặt.”
Nụ cười trên môi Tiêu Úc Tĩnh càng rạng rỡ hơn, “Chu Nam Trung cậu nói gì hả? Hôm nay nhân vật chính phải là Cố Minh Tịch chứ, sao cứ chĩa súng vào tớ thế?” Dứt lời cô liền hướng ánh mắt về phía Cố Minh Tịch và cả Bàng Sảnh đứng ngay bên cạnh anh, vui đến khó lòng diễn tả bằng lời: “Cố Minh Tịch, Cua, cuối cùng cũng thấy hai người ở bên nhau, tớ mừng lắm.”
Trên chiếc bàn lớn chứa được mười người, chỉ còn một chỗ trống duy nhất giữa cô Đới và Tạ Ích, Tiêu Úc Tĩnh liền bước tới đặt túi xách và khăn quàng cổ xuống đó, cúi xuống ôm nhẹ cô Đới rồi nói: “Đã lâu em không được gặp cô. Cô vẫn khoẻ chứ ạ?”
“Cô rất khoẻ.”
Tiêu Úc Tĩnh ngồi vào ghế, cô Đới trò chuyện với cô vài câu, hỏi tình hình dạo này của đối phương. Những người khác đều biết điều không xen ngang, cuối cùng cô Đới hất hàm về phía người ngồi sau mình, nói: “Có người vẫn đang đợi để chào em kìa.”
Tiêu Úc Tĩnh quay lại nhìn Tạ Ích, mỉm cười nói: “Tạ Ích, đã lâu không liên lạc với cậu, khoẻ chứ?”
Nét mặt Tạ Ích có vẻ hơi mất tự nhiên hoàn toàn không giống với dáng vẻ bình thường của anh ta. Nhưng chỉ một thoáng sau anh đã mỉm cười, trở lại với vẻ bông đùa thường ngày, đáp: “Tớ khoẻ. Còn cậu?”
“Tớ cũng rất ổn, nhưng công việc thì khá bận rộn.” Cô nói.
Đồ ăn nóng hổi được phục vụ lên bàn, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Ngồi cùng bàn với những người này, Cố Minh Tịch hoàn toàn không hề cảm thấy áp lực chút nào. Anh đặt chân phải lên bàn, kẹp đũa rồi thì thầm vào tai Bàng Sảnh: “Tại sao em không nói trước với anh là đi ăn với các bạn học cũ?”
Bàng Sảnh cũng hạ thấp giọng nói: “Em muốn tạo bất ngờ cho anh mà.”
“Haiz...” Anh thở dài: “Em nói sớm có phải là anh không cần ăn mặc thế này không. Quần này bó quá, ăn cơm cũng khó.”
Bàng Sảnh nhìn anh với vẻ vô tội: “Xin lỗi mà. Em không nghĩ anh lại mặc trang trọng thế này.”
Chu Nam Trung la lên: “Này này này, hai người kia đang thì thà thì thụt cái gì đấy? Nói cho mọi người nghe xem nào?”
Bàng Sảnh vênh váo nói: “Chu Nam Trung cậu nhiều chuyện vừa thôi, chuyện bất lịch sự không nên nghe, hiểu chưa?”
Chu Nam Trung nở nụ cười kỳ quặc: “Cua nhỏ, trông hai người dính nhau như sam kìa, có phải chuyện tốt sắp tới rồi không?”
Cố Minh Tịch đã hơi đỏ mặt nhưng da mặt Bàng Sảnh thì tương đối dày: “Không kịp năm nay đành để sang năm vậy, cậu yên tâm, thế nào thiệp cưới cũng được gửi tới tận tay cậu. Nếu cậu vẫn còn ở Colombia thì cho phép cậu gửi quà mà không cần hiện diện.”
“Quá tầm thường! Quá tầm thường!” Chu Nam Trung tỏ vẻ căm tức: “Cua nhỏ ngày xưa là một cô gái ưu tú và thuần khiết biết bao. Sau khi học ngành tài chính xong người toàn mùi tiền thôi, tình bạn của bọn mình tốt đẹp là thế, lôi tiền nong vào làm nó thô thiển đi bao nhiêu.”
Bàng Sảnh mỉm cười: “Chao ôi. Chẳng biết ai nói với tớ là có hai công ty đều muốn nhận người nào đó, một công ty thì phải tới Bắc Kinh làm bàn giấy, một công ty thì sang Colombia làm công nhân, điểm khác biệt duy nhất là công nhân thì lương cao hơn bàn giấy, người nào đó không chút phân vân liền quyết định đóng gói đồ đạc lên máy bay tới giúp đỡ nhân dân Colombia ngay lập tức. Đúng là một thanh niên tốt coi tiền như rác thải nhỉ?”
Chu Nam Trung nổi giận với Uông Tùng: “Cậu lôi cả chuyện này ra nói với Cua hả?”
Uông Tùng đành thú nhận: “Tớ không nói, tớ chỉ nói với vợ tớ thôi.”
Lệ Hiểu Yến rất bất mãn với hành vi phản bội của Uông Tùng: “Gì hả? Anh đâu có nói là không được kể với người khác, trong lúc đi dạo phố với Cua, em đã coi đây như một câu chuyện cười và kể cho cậu ấy nghe.”
Chu Nam Trung giật mình: “Đây mà là chuyện cười à?” Cậu ta ngồi bên trái Cố Minh Tịch, liền quay sang kể khổ với anh: “Cố Minh Tịch, cậu nhìn vợ cậu kìa, trước đây mới ngố nghế làm sao, bây giờ nói chuyện còn biết châm biếm một cách lộ liễu nữam, suy cho cùng chính là do cả ngày giao tiếp với USD, với Đô la Hongkong mà ra đấy. Về sau cậu phải cẩn thận, trước đây cậu toàn lo lắng cho cô ấy, có khi đổi lại cô ấy lo lắng cho cậu.”
Tưởng Chi Nhã trút giận thay Bàng Sảnh: “Chu Nam Trung cậu chê Cua ngốc mà không thấy xấu hổ à? Cậu đừng quên điểm thi vào đại học của Cua còn cao hơn cậu 4 điểm.”
Đến cả cô Đới cũng xen vào: “Cô còn nhớ năm các em tốt nghiệp, điểm đầu vào trường đại học Vũ Hán ở tỉnh ta tương đối thấp, Chu Nam Trung gặp may mắn, nếu là năm trước hoặc năm sau, nhiều khả năng còn trượt…”
Chu Nam Trung thực sự muốn khóc: “Cô Đới…”
Cố Minh Tịch chỉ lắng nghe mọi người lời qua tiếng lại, nụ cười dịu dàng hiện rõ trên môi. Anh đã không gặp những người bạn này trong suốt tám năm qua. Nghe họ nói chuyện, dòng ký ức của anh bay về khoảng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường với những chồng bài tập làm mãi không hết, nhà thi đấu bóng bàn lúc nào cũng ồn ào, dòng thông báo “còn … ngày đến kỳ thi đại học” trên bảng đen, những ngày những đêm làm bài tập cùng Bàng Sảnh và cả nhà ăn lố nhố đầu người với những món ăn trăm ngày như một.
Khách sạn Đông Hoa phục vụ các món ăn tinh tế thượng hạng, Bàng Sảnh gắp một miếng thịt bò xào thập cảm vào bát Cố Minh Tịch, dịu dàng nhắc nhở: “Cẩn thận kẻo bỏng”. Tiếp theo cô còn múc cho anh một bát canh gà rồi lẳng lặng gắp vào đó một cái chân. Cố Minh Tịch ngước mắt nhìn cô, rất muốn nói với cô rằng thực ra anh cũng rất nhớ khoảng thời gian cùng cô ăn cơm trong nhà ăn.
Mọi người thực sự không thể chịu nổi cuộc nói chuyện giữa Ngô Mân và Tiêu Úc Tĩnh. Ngô Mân hỏi Tiêu Úc Tĩnh về một số trường đại học ở Mỹ, chuyên ngành của họ tương đối giống nhau. Tiêu Úc Tĩnh kiên nhẫn trả lời cậu, thậm chí còn giải thích cặn kẽ về phòng thực nghiệm, giáo viên hướng dẫn, hướng nghiên cứu khoa học của một số trường. Thỉnh thoảng cô nói bằng vài câu tiếng Anh. Đây không phải cố tình nói để khoe khoang mà với Tiêu Úc Tĩnh thì tiếng Anh gần như tiếng mẹ đẻ của cô, cộng thêm mấy năm ở Mỹ nên khi cho Ngô Mân biết về tình hình bên đó thì nhất thời đầu óc Tiêu Úc Tĩnh không kịp phiên dịch thành tiếng Trung mà thôi. Vừa hay trình độ tiếng Anh của Ngô Mân cũng khá nên hai người nói chuyện với nhau rất dễ dàng, chỉ khổ những người còn lại mà thôi.
Thấy bộ dạng như đang nghe đọc sách trời từ đầu đến cuối của Chu Nam Trung, Tưởng Chi Nhã cười nói: “Trời, chẳng phải cậu cũng đang ở nước ngoài ư? Sao mà không luyện được thêm chút khả năng nghe nào vậy?”
Chu Nam Trung nổi cáu: “Colombia noi tiếng Tây Ban Nha chị ạ.”
Lệ Hiểu Yến và Bàng Sảnh ngồi cùng bàn nên hai cô gái quay sang nói chuyện với nhau. Lệ Hiểu Yến hỏi Bàng Sảnh: “Cua, bây giờ cậu và Cố Minh Tịch đang yêu nhau thì còn định đi học nghiên cứu sinh nữa không?”
Bàng Sảnh thoáng giật mình, nhớ ra đúng là mình đã từng nhắc đến chuyện học nghiên cứu sinh với Lệ Hiểu Yến. Cả hai người đều đi làm ngay sau khi tốt nghiệp cử nhân rồi lại không hẹn mà cùng có ý định thi nghiên cứu sinh. Bàng Sảnh liếc nhìn Cố Minh Tịch mới biết anh cũng đang quay sang nhìn mình, vẻ hoài nghi thoáng hiện trong đôi mắt. Bàng Sảnh cười nói với Lệ Hiểu Yến: “Tạm thời tớ chưa có kế hoạch.”
Lệ Hiểu Yến nói: “Còn tớ đang định học nghiên cứu sinh hệ tại chức.”
Bàng Sảnh rất ngạc nhiên: “Thật hả? Cậu đã quyết định chưa?”
“Rồi.” Lệ Hiểu Yến gật đầu, “Cậu không biết ở công ty tớ nếu không có bằng thạc sỹ thì rất khó được thăng chức. Sau khi kết hôn với Uông Tùng, nhanh nhất tớ chỉ cần học một năm rưỡi là có bằng, tớ định lấy bằng trước khi có con, chứ sau này có con càng không có thời gian.”
Chu Nam Trung hỏi Uông Tùng: “Còn cậu? Cậu có định học không? Chỗ cậu cũng quan trọng chuyện bằng cấp lắm hả?”
Lệ Hiểu Yến trả lời: “Đúng vậy. Tớ cũng khuyên anh ấy đi học nhưng anh ấy lại bảo đã mấy năm không động vào sách vở sợ không học được. Tớ đành bảo thế thì để tớ học trước, dù sao đàn ông cũng không phải sinh con, có muộn vài năm cũng không sao.”
Sắc mắt Uông Tùng hơi lúng túng: “Chuyện này tính sau, không vội.”
Tiêu Úc Tĩnh rất quan tâm đến đề tài này. Sau khi nói chuyện với Lệ Hiểu Yến và Bàng Sảnh, cô ấy ủng hộ hai người tiếp tục học nghiên cứu sinh, mấy cô gái nói chuyện làm Tưởng Chi Nhã cũng thấy rục rịch.
“MC Tưởng, cậu là MC, không cần học sách vở làm gì, nên chú trọng vào nhan sắc hơn.” Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, Chu Nam Trung làm Tưởng Chi Nhã điên tiết cầm luôn một trái cà chua ném về phía cậu ta.
“Ai cũng bảo con gái học tiến sĩ xong thành Diệt Tuyệt sư thái hết, không lấy được chồng đâu. Chị họ tớ tốt nghiệp nghiên cứu sinh mà bây giờ tìm bạn trai còn khó kìa.” Tưởng Chi Nhã chống cằm nói: “Nhưng tớ lại thấy Tiêu Úc Tĩnh rất tuyệt. Không nói ai tin cậu ấy là tiến sĩ chứ.”
“Tớ chưa tốt nghiệp mà.” Tiêu Úc Tĩnh cười nói: “Thầy hướng dẫn còn mong tớ học xong tiến sĩ thì tiếp tục tiến hành công tác nghiên cứu khoa học trên tiến sĩ nữa kìa.”
Mọi người: =.=
Buổi liên hoan hôm đó diễn ra rất vui vẻ, không có khoảng cách, không hề tẻ nhạt, mọi người tha hồ cười nói, nhắc lại rất nhiều chuyện ngốc nghếch thuở còn đi học và hướng tới tương lai của riêng mỗi người.
Trên bàn cơm có hai người im lặng. Một là Cố Minh Tịch, ở trước mặt mọi người anh vốn đã ít nói nhưng vì lúc nào cũng thường trực nụ cười trên môi nên không ai ý kiến gì.
Người còn lại là Tạ Ích, trước nay anh vẫn luôn là người khuấy động bầu không khí. Vậy mà tối nay, anh gần như không hề lên tiếng mà chỉ uống hết ly này đến ly khác.
Họ uống rượu vang nên không ai say xỉn. Vậy mà trong lúc mọi người không để ý, Tạ Ích lại say.
Tan tiệc, Chu Nam Trung và Ngô Mân cùng đường nên hai người bắt taxi về với nhau. Uông Tùng uống rượu nên Lệ Hiểu Yến phải cầm lái, nhân thể đưa luôn cô Đới về. Tưởng Chi Nhã phải tới làm thêm giờ ở đài truyền hình nên tự lái xe đi. Cuối cùng chỉ còn lại Bàng Sảnh, Cố Minh Tịch, Tiêu Úc Tĩnh và một Tạ Ích đang say sưa.
Bàng Sảnh không uống rượu lại biết địa chỉ nhà Tạ Ích nên cô đề nghị đưa anh về nhà thì Tiêu Úc Tĩnh lại nói: “Để tớ đưa cậu ấy về, tớ có chuyện muốn nói với Tạ Ích.”
Ngoài cửa chính khách sạn Đông Hoa, gió lạnh thổi vù vù làm dạ dày Tạ Ích lộn nhào, vội chạy ra bám vào thân cây bên vỉa hè nôn thốc nôn tháo. Tiêu Úc Tĩnh đứng bên cạnh vỗ lưng cho anh rồi lấy khăn tay lau miệng Tạ Ích. Tạ Ích biết bản thân lúc này thật thảm hại, anh gần như chưa bao giờ nhếch nhác như thế, song vào giây phút ngay sau đó, anh thực sự không thể tiếp tục giữ bình tĩnh được nữa.
Bàng Sảnh vào cửa hàng tiện lợi mua cho Tạ Ích một chai nước khoáng. Lúc cô đứng bên cạnh Tạ Ích, Tiêu Úc Tĩnh mới lẳng lặng đi ra. Bàng Sảnh quay sang thì thấy cô đi về phía Cố Minh Tịch cách đó không xa.
Tạ Ích uống nửa già chai nước. Bàng Sảnh hỏi: “Cậu có thấy đỡ hơn không?”
Tạ Ích gật đầu, Bàng Sảnh vuốt lưng giúp anh và nói: “Cậu làm sao thế hả? Đã qua bao năm rồi, cần gì phải khiến bản thân thảm hại như vậy? Tạ Ích, cậu có biết như thế này chẳng giống cậu chút nào không?”
“Cậu dám lên mặt dạy dỗ tớ kia à?” Tạ Ích đứng thẳng dậy, một tay duỗi ra chống lên thân cây, mặt mũi đỏ gay, mùi rượu nồng nặc, ánh mắt lộ rõ vẻ bất cần đời: “Cua, bản thân cậu chờ đợi Cố Minh Tịch bao nhiêu năm?”
Bàng Sảnh nhìn vào mắt anh: “Bọn tớ không giống các cậu.”
“Không giống thế nào?”
Cô nghiêm túc trả lời: “Chẳng giống ở điểm nào cả.”
Vẻ cáu giận chợt hằn lên trong mắt Tạ Ích, anh trừng mắt với Bàng Sảnh một cách hung hãn, Bàng Sảnh cũng không chịu nhún nhường, lườm lại Tạ Ích.
Cô và Tạ Ích vẫn đứng bên cạnh gốc cây, hai người không quay lại và cũng không cố tình nghe nữa. Đường phố nhộn nhịp tấp nập, âm thanh huyên náo, họ chẳng hề ngay thấy bất cứ tiếng động nào từ giọng nói nhẹ nhàng của hai người đứng cách đó mấy mét.
Vài phút sau Tiêu Úc Tĩnh quay lại hỏi Tạ Ích: “Cậu đã đỡ chút nào chưa? Đi được rồi chứ?”
Tạ Ích chỉ gật đầu mà không nói gì. Sau khi chào tạm biệt Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch, anh bước lên taxi cùng Tiêu Úc Tĩnh.
Trong gió lạnh len lỏi đến tận xương tuỷ chỉ còn lại Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh. Bàng Sảnh đi về phía anh, khẽ vòng tay ôm lấy anh rồi ngước lên nói: “Bọn mình cũng đi thôi.”
Cô lái xe đưa anh về nhà Cá Mập. Cố Minh Tịch uống chút rượu vang nên mặt đỏ hây hây, nói chuyện với Bàng Sảnh câu được câu chăng: “Ngày mai em phải đi làm rồi à?”
“Vâng.”
“Thứ hai tuần sau là Valentine.”
“Hả?”
“Ở bên em đến hết ngày Valentine, anh sẽ quay lại Tam Á.” Anh cất giọng từ tốn xen chút khàn khàn, “Hết học kỳ này lũ trẻ sẽ tốt nghiệp nên anh khá bận. Đây là lần đầu tiên anh dạy lớp cuối cấp mà.”
“Vâng, anh cứ yên tâm làm việc, em rảnh sẽ bay qua đó thăm anh.”
“Anh nghĩ là…” Cố Minh Tịch chớp mắt nhìn chằm chằm con đường được chiếu sáng bởi hai ánh đèn pha đằng trước qua lớp kính trước của xe: “Phải chăng cả đời mình chỉ được dạy một lớp cuối cấp này?”
Bàng Sảnh hiểu cảm giác hoang mang trong lòng Cố Minh Tịch nhưng trong một chốc một lát cô không biết phải khuyên anh thế nào. Đúng lúc đó bất ngờ Cố Minh Tịch ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ xe và nói: “Chợ nhỏ vẫn còn sao?”
Bàng Sảnh dõi mắt nhìn theo tầmmắt Cố Minh Tịch. Nếu đi tới xưởng Trọng Cơ, họ sẽ đi qua trường Nhất Trung và cũng đi qua công viên nhỏ bên cạnh trường.
Đang trong dịp tết nên trong công viên có treo rất nhiều đèn lồng đỏ, khung cảnh cũng sáng rực bởi ánh đèn lồng, thoạt nhìn vừa náo nhiệt vừa vui vẻ. Bàng Sảnh hỏi: “Giờ vẫn còn sớm, anh có muốn vào trong đi dạo một vòng không?”
Cố Minh Tịch khẽ gật đầu: “Nhân thể để xua bớt mùi rượu trên người anh, uống vào nên thấy hơi choáng váng.”
Bàng Sảnh đỗ xe đi cùng Cố Minh Tịch vào trong công viên. Trong đó không đông người nhưng ngập tràn không khí năm mới. Họ men theo đường cái đi tới trung tâm công viên, đó là vị trí của các gánh hàng rong ngày xưa. Còn bây giờ thì chẳng có một bóng người.
Bàng Sảnh nhìn xung quanh liền thấy ngay cây ngô đồng Pháp và hàng ghế đá kia. Cô giật nhẹ tay áo Cố Minh Tịch, nói: “Qua đó ngồi đi anh.”
Cố Minh Tịch mới liếc nhìn mà đã bất giác bặm chặt môi lại, ánh mắt cũng trở nên bối rối.
Bàng Sảnh và anh ngồi xuống ghế đá, cô cười khúc khích nói: “Nơi này phải không anh?”
Anh cúi xuống, khẽ “ừ” một tiếng.
“Anh này… Chẳng lẽ anh không đoán ra là em không đọc được bức thư đó sao?” Cô cất giọng trách móc khiến Cố Minh Tịch rất bất đắc dĩ, “Anh đâu có biết ngón tay em bị chảy máu?”
“Anh đúng là chẳng hiểu em gì hết. Nếu đọc được thư chẳng lẽ em lại không đến?”
“Có thể lắm chứ.” Cố Minh Tịch ai oán, “Anh cứ nghĩ em bị anh làm cho hoảng sợ.”
“Đồ ngốc.” Cô thực sự không kiềm chế được bản thân, liền véo anh một cái, “Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc.”
Sau một hồi huyên náo, hai người cùng lắng đọng lại. Công viên đã không còn tiếng nói của họ nên cũng trở nên cực kỳ tĩnh mịch. Cây ngô đồng Pháp trên đỉnh đầu trơ cành lá khô khốc, gió thổi qua liền vang lên những tiếng sột soạt. Thỉnh thoảng có tiếng động cơ, còi ô tô từ xa vọng lại, Cố Minh Tịch quay sang nhìn Bàng Sảnh, cô đang rụt cổ xoa hai bàn tay vào nhau, Cố Minh Tịch liền nói: “Nếu em lạnh thì ngồi sát vào đây, anh thấy nóng quá.”
Bàng Sảnh cười nhe răng với Cố Minh Tịch rồi lập tức bám chặt vào người anh như bạch tuộc. Đúng là người Cố Minh Tịch rất nóng, còn thoang thoảng mùi rượu. Bàng Sảnh ôm anh, cho tay mình vào túi áo anh, đúng là ấm áp thật!
Lúc này Cố Minh Tịch hỏi: “Bàng Bàng, em nói với Lệ Hiểu Yến em định học nghiên cứu sinh à?”
Thực ra trong bữa liên hoan, kể từ lúc chủ đề này được bắt đầu, Bàng Sảnh đã cảm thấy Cố Minh Tịch có chút không vui. Mặc dù anh vẫn mỉm cười nghe các cô nói chuyện nhưng cô biết anh vẫn luôn bận tâm.
Trong số những người có mặt lúc đó hai người đang học tiến sĩ, ba thạc sỹ, bốn cử nhân, đều là những chuyên ngành rất nổi trội, chỉ duy nhất Cố Minh Tịch là mới có bằng cấp ba.
Không phải anh không học được, cũng không phải anh lười học mà chỉ là đất trời run rủi, ma xui quỷ khiến, không thể chống lại, anh đã rời xa trường học như vậy mà thôi.
Bàng Sảnh ngả đầu lên vai anh, dẩu môi nói: “Chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? Trước đây đúng là em muốn học nghiên cứu sinh nhưng bây giờ công việc rất bận, càng ngày càng thấy không cần thiết.”
Cố Minh Tịch lấy làm ngạc nhiên: “Không cần thiết?”
“Anh có cảm thấy nó cần thiết không?”
“Anh không hiểu nhiều về lĩnh vực của em.” Cố Minh Tịch khẽ nói, “Anh chỉ nghĩ là nếu em cần học thì đừng ngại anh, kể cả ra nước ngoài học nghiên cứu sinh cũng chẳng sao. Nếu em cảm thấy có trở ngại về kinh tế, anh có thể kiếm tiền nuôi em đi học.”
Bàng Sảnh ngẩn ngơ, bần thần hồi lâu không sao thốt lên thành lời.
Lát sau cô mới cẩn thận hỏi anh một câu: “Cố Minh Tịch, anh đã bao giờ hối hận vì bỏ học chưa?”
Cô những tưởng anh sẽ nói là đã từng hối hận, ít nhất cũng phải suy nghĩ một lát mới trả lời câu hỏi này. Không ngờ anh lại nói ngay: “Không hối hận.”
“Tại sao?”
“Kể cả anh có cầm được tấm bằng đó thì cũng rất khó xin được công việc nào có liên quan. Trong lĩnh vực đó anh không thể đạt được mức độ trung bình. Bàng Bàng, không phải cứ có thành tích học tập tốt là anh có thể học được, làm được mọi điều.” Anh nói rất chân thành, “Nếu năm đó anh học tiếng Anh, luật hay tài chính, có lẽ anh sẽ cố gắng kiên trì nhưng máy tính…” Anh chầm chậm lắc đầu, “Có lẽ là anh thực sự không có tài năng trong lĩnh vực đó, em à.”
Bàng Sảnh nhìn bóng đêm tối mịt và đôi mắt sáng lấp lánh, hàng lông mày hơi nhíu lạicủa Cố Minh Tịch, bất ngờ hỏi một câu mang tính thăm dò: “Cố Minh Tịch, anh đã bao giờ nghĩ sẽ tiếp tục đi học không?”
/113
|