Nói xong, Duẫn Duẫn đi về phòng, vừa hay lúc này Hạ Hạ vừa tỉnh dậy. Cô dụi dụi mắt vài cái thì thấy Tiểu Duẫn đang bước vào cùng với Thuần Thuần thì cô ngạc nhiên:
- Tiểu Duẫn tử, Thuần Thần tỷ, hai người quen nhau sao?
Thuần nhi thấy vậy thì nhìn một người đang ôm một cục tức to như quả núi, hằm hằm sát khí nhìn lại mà cười:
- Ừ, quá quen ấy chứ, chị ấy không nói với em rằng chị ấy còn có một người bạn RẤT THÂN nơi nước ngoài năm xưa ư?
Thuần Thuần, chị ấy vừa nhìn Duẫn Duẫn vừa cố nhấn mạnh hai chữ “bạn thân ” nhằm chọc tức ai đó. Quả nhiên là người đó mắc bẫy nhưng trước mặt người không biết, cố nhịn:
- Tiểu Hạ, chị với chị ta là bạn nhưng cẩn thận, chị ta là người xấu ấy.
Bán Hạ lúc này như nhớ ra điều gì đó mới à lên một tiếng. Cô nhớ ra Thuần Thuần là ai rồi. Thì ra là cái người mà hằng ngày Duẫn nhi vẫn nói với cô là chị ấy. Vậy mà vừa nãy cô cứ tưởng chị ấy có ý đồ xấu gì với mình, thì ra lúc sáng chắc là do cô đa nghi quá nên mới nảy sinh nghi ngờ như vậy thôi. Nghĩ xong, Tiểu Hạ nói tiếp:
- Nếu em nhớ không nhầm thì Duẫn nhi nói rằng chị đang ở bên CANADA tu nghiệp mà sau lại về rồi vậy?
Tiếp tục mặc kệ quả bom B52 bên cạnh đang mang theo cảnh báo ở bên cạnh mình, Trương đại tỷ vẫn tiếp tục cười nói:
- Lần này chị về nước một là giúp đứa em trai chị giải quyết chút chuyện của tập đoàn, hai là do mẹ của ai kia nhờ chị về nước để giúp đỡ bảo bối ngoan đang mắc nạn.
- Em trai chị?
- Ừ nó tên là Trương Bảo Khánh, hơn em có hai tuổi nhưng tính tình thì dày dặn, ít nói chẳng khác gì một khối băng cả. Nếu chị không phải là chị nó mà là người làm chắc chắn sẽ nghi ngờ rằng nó khai gian tuổi…
- Anh ấy không sống ở đây ạ?
Lần này Thuần tỷ chưa kịp trả lời thì bị “tên kia” cắt ngang:
- Trương thiếu gia sông ở biệt thự của Trương thị còn Thuần tiểu thư đang sống ở nhà tôi đấy.
Hạ nhi há hốc mồm ngạc nhiên:
- Nhà chị???
Thuần Thuần vẫn còn cười được:
- Mẹ cậu ủy quyền cho tôi rồi đấy. Tạm thời trong thời gian tôi về nước sẽ sống ở đây vị vậy từ giờ nó thuộc về tôi..
- Mẹ tôi??? Không thể nào!!! Trong lòng mẹ thì rốt cuộc ai mới là con do bà đẻ ra đây?
- Nếu cậu không tin thì gọi điện hỏi cho bà ấy. Đừng quên chuyện quan trọng vừa nãy, thôi cũng tới bữa tối rồi, tôi xuống nhà chờ hai người.
Nói rồi Tiểu Thuần mở cửa bước ra ngoài rồi xuống nhà. Lúc này Bán Hạ vẫn chưa hết ngạc nhiên, cô quay sang:
- Trần tỷ tỷ, đây chính là nhà của chị sao?
- Đúng vậy, nếu em đã biết thì ở lại đây đi. Một người vừa mới giữ sách như em nhất định sẽ rất nguy hiểm nếu ra ngoài
- Ngay cả chị cũng biết chuyện này? Vậy mẹ của chúng ta đã đi đâu, chị nói đi.
Nghe giọng điệu khẩn trương của Hạ nhi, Duẫn Duẫn biết rằng mình vừa nói ra một điểu không nên nói rồi, chỉ đành phải nói “những điều có thể nói ”:
- Nếu em đã biết rồi thì chị cũng không dấu nữa. Trước đêm hôm qua sau khi em ngủ mẹ đã có nói cho chị tất cả sự thật và những dự định của người, dặn chị phải bảo vệ và chăm sóc em cẩn thận. Vì vậy tạm thời em hãy ở lại đây một thời gian đi.
Lúc này Hạ Hạ đã khóc rồi. Cô van xin:
- Chị, nói cho em biết mẹ ở đâu đi, em phải gặp người ngay bây giờ. Em có chuyện muốn nói vói mẹ, xin chị hãy giúp em.
Duẫn Duẫn biết Hạ nhi cần ở lại đây tĩnh tâm một thời gian cũng tốt vì có thể em ấy sẽ bình tĩnh lại tâm tính còn Trương Thuần Nhi dù thế nào cũng sẽ không nói sự thật cho bố cô biết vì nếu người biết sẽ không yên tâm mà phải bỏ lại cả tập đoàn mà về đây như vậy. Nếu là thật vậy thì mọi công sức cô giấu gia đình bấy lâu nay đều đổ sông đổ bể… Thuần Thuần, cô ấy trước nay là một người tính toán cẩn thận.Thuần nhi nếu đã không muốn Bán Hạ rời đi ắt phải có lí do của cô ấy. Để cho Hạ Hạ tạm thời sống yên ổn ở đây, Duẫn Duẫn đành phải hứa ra một điều dù là cô biết cô vĩnh viễn không được nói ra. Lời nói này chỉ là hứa suông mà thôi:
- Được rồi, nếu em ngoan ngoãn sống ở lại đây thì một ngày nào đó tâm trạng chị tốt nhất định sẽ nói cho em biết mẹ Fuse đang ở đâu…
Bán Hạ không ngờ Tiểu Duẫn lại đổi ý nhanh như vậy. Cô không khỏi ngạc nhiên:
- Duẫn Duẫn, chị nói thật chứ?
Tiểu Duẫn tử dường như đã có phần hối hận nhưng đã trót đâm lao thì phải theo lao:
- Là thật…Được rồi em đói chưa, xuống nhà nhanh lên.
Hạ nhi lắc đầu:
- Chưa. Chỉ cần chị nói cho em biết mẹ ở đâu là em sẽ không đói nữa.
Duẫn Duẫn chợt nhận ra tính tình của Hạ Hạ vẫn trẻ con như vậy chỉ là Thiên Ân từ lâu vẫn như một cái khung sắt kìm kẹp cô ấy mà thôi. Ở lại đây Hạ nhi nhất định sẽ tĩnh tâm lại.Chưa hết câu thì cái bụng làm phản sôi lên eo éo. Duẫn Duẫn lắc đầu rồi thở dài:
- Haizz!!! Cái bụng còn thành thật hơn em ấy.
Nói rồi cô kéo tay Hạ nhi:
- Đi thôi. Xuống ăn tối.
Ở bữa ăn Bán Hạ đành mở lời:
- Thuần Thuần. Sắp tới em sẽ ở lại đây có phiền tới chị không?
Duẫn Duẫn vừa ăn vừa bảo:
- Chị ta không phiền, người phiền là chị đây này.
Thuần Thuần cười:
- không sao. Em ở lại đây là tốt rồi.
*
Sáng hôm sau ngủ dậy, Hạ nhi vươn vai một cái cô có chút gì đó khoan khoái trong lòng. Chắc hôm nay sẽ là một ngày may mắn. Vệ sinh cá nhân xong, cô bước xuông nhà nhưng chẳng thấy ai. Kì lạ, mọi khi Tiểu Duẫn thức dậy rất sớm nhưng hôm nay lại chẳng thấy đâu. Chắc là mới về nhà nên quyết định làm một con “sâu lười” trong chăn rồi nhưng vào phòng thì lại chẳng thấy đâu. Bước xuống nhà, cô hỏi quản gia:
- Bác ơi cho cháu hỏi Tiểu Duẫn và Thuần Thuần tỷ đi đâu rồi ạ?
Người quản lí hiền hậu đáp lại:
- Lâm tiểu thư đừng gọi tôi như vậy, cứ gọi tôi là Hàn quản gia được rồi. Trần tiểu thư và Trương tiểu thư nói sáng nay có chuyện cần ra ngoài lên nói cô cứ ăn sáng trước đi không cần phải đợi họ.
- Cảm ơn Hàn quản gia. Người cứ gọi cháu là Hạ Hạ được rồi – nói xong cô xịu mặt xuống nói một mình – không cho mình đi chơi với à?
Hàn quản gia cảm thấy Hạ nhi lương thiện quá. Thế mà quen được với hai người kia. Nếu so về độ nham hiểm chắc cô bị hai người kia phóng qua vượt mặt rồi. Đang nghĩ như thế thì dưới nhà có tiếng hét khiến cả hai người đang đứng đó giật mình:
- Trương Thuần Nhi, chị đang ở đâu? Ra đây.
CHAP NÀY TẶNG CỪU NON
- Tiểu Duẫn tử, Thuần Thần tỷ, hai người quen nhau sao?
Thuần nhi thấy vậy thì nhìn một người đang ôm một cục tức to như quả núi, hằm hằm sát khí nhìn lại mà cười:
- Ừ, quá quen ấy chứ, chị ấy không nói với em rằng chị ấy còn có một người bạn RẤT THÂN nơi nước ngoài năm xưa ư?
Thuần Thuần, chị ấy vừa nhìn Duẫn Duẫn vừa cố nhấn mạnh hai chữ “bạn thân ” nhằm chọc tức ai đó. Quả nhiên là người đó mắc bẫy nhưng trước mặt người không biết, cố nhịn:
- Tiểu Hạ, chị với chị ta là bạn nhưng cẩn thận, chị ta là người xấu ấy.
Bán Hạ lúc này như nhớ ra điều gì đó mới à lên một tiếng. Cô nhớ ra Thuần Thuần là ai rồi. Thì ra là cái người mà hằng ngày Duẫn nhi vẫn nói với cô là chị ấy. Vậy mà vừa nãy cô cứ tưởng chị ấy có ý đồ xấu gì với mình, thì ra lúc sáng chắc là do cô đa nghi quá nên mới nảy sinh nghi ngờ như vậy thôi. Nghĩ xong, Tiểu Hạ nói tiếp:
- Nếu em nhớ không nhầm thì Duẫn nhi nói rằng chị đang ở bên CANADA tu nghiệp mà sau lại về rồi vậy?
Tiếp tục mặc kệ quả bom B52 bên cạnh đang mang theo cảnh báo ở bên cạnh mình, Trương đại tỷ vẫn tiếp tục cười nói:
- Lần này chị về nước một là giúp đứa em trai chị giải quyết chút chuyện của tập đoàn, hai là do mẹ của ai kia nhờ chị về nước để giúp đỡ bảo bối ngoan đang mắc nạn.
- Em trai chị?
- Ừ nó tên là Trương Bảo Khánh, hơn em có hai tuổi nhưng tính tình thì dày dặn, ít nói chẳng khác gì một khối băng cả. Nếu chị không phải là chị nó mà là người làm chắc chắn sẽ nghi ngờ rằng nó khai gian tuổi…
- Anh ấy không sống ở đây ạ?
Lần này Thuần tỷ chưa kịp trả lời thì bị “tên kia” cắt ngang:
- Trương thiếu gia sông ở biệt thự của Trương thị còn Thuần tiểu thư đang sống ở nhà tôi đấy.
Hạ nhi há hốc mồm ngạc nhiên:
- Nhà chị???
Thuần Thuần vẫn còn cười được:
- Mẹ cậu ủy quyền cho tôi rồi đấy. Tạm thời trong thời gian tôi về nước sẽ sống ở đây vị vậy từ giờ nó thuộc về tôi..
- Mẹ tôi??? Không thể nào!!! Trong lòng mẹ thì rốt cuộc ai mới là con do bà đẻ ra đây?
- Nếu cậu không tin thì gọi điện hỏi cho bà ấy. Đừng quên chuyện quan trọng vừa nãy, thôi cũng tới bữa tối rồi, tôi xuống nhà chờ hai người.
Nói rồi Tiểu Thuần mở cửa bước ra ngoài rồi xuống nhà. Lúc này Bán Hạ vẫn chưa hết ngạc nhiên, cô quay sang:
- Trần tỷ tỷ, đây chính là nhà của chị sao?
- Đúng vậy, nếu em đã biết thì ở lại đây đi. Một người vừa mới giữ sách như em nhất định sẽ rất nguy hiểm nếu ra ngoài
- Ngay cả chị cũng biết chuyện này? Vậy mẹ của chúng ta đã đi đâu, chị nói đi.
Nghe giọng điệu khẩn trương của Hạ nhi, Duẫn Duẫn biết rằng mình vừa nói ra một điểu không nên nói rồi, chỉ đành phải nói “những điều có thể nói ”:
- Nếu em đã biết rồi thì chị cũng không dấu nữa. Trước đêm hôm qua sau khi em ngủ mẹ đã có nói cho chị tất cả sự thật và những dự định của người, dặn chị phải bảo vệ và chăm sóc em cẩn thận. Vì vậy tạm thời em hãy ở lại đây một thời gian đi.
Lúc này Hạ Hạ đã khóc rồi. Cô van xin:
- Chị, nói cho em biết mẹ ở đâu đi, em phải gặp người ngay bây giờ. Em có chuyện muốn nói vói mẹ, xin chị hãy giúp em.
Duẫn Duẫn biết Hạ nhi cần ở lại đây tĩnh tâm một thời gian cũng tốt vì có thể em ấy sẽ bình tĩnh lại tâm tính còn Trương Thuần Nhi dù thế nào cũng sẽ không nói sự thật cho bố cô biết vì nếu người biết sẽ không yên tâm mà phải bỏ lại cả tập đoàn mà về đây như vậy. Nếu là thật vậy thì mọi công sức cô giấu gia đình bấy lâu nay đều đổ sông đổ bể… Thuần Thuần, cô ấy trước nay là một người tính toán cẩn thận.Thuần nhi nếu đã không muốn Bán Hạ rời đi ắt phải có lí do của cô ấy. Để cho Hạ Hạ tạm thời sống yên ổn ở đây, Duẫn Duẫn đành phải hứa ra một điều dù là cô biết cô vĩnh viễn không được nói ra. Lời nói này chỉ là hứa suông mà thôi:
- Được rồi, nếu em ngoan ngoãn sống ở lại đây thì một ngày nào đó tâm trạng chị tốt nhất định sẽ nói cho em biết mẹ Fuse đang ở đâu…
Bán Hạ không ngờ Tiểu Duẫn lại đổi ý nhanh như vậy. Cô không khỏi ngạc nhiên:
- Duẫn Duẫn, chị nói thật chứ?
Tiểu Duẫn tử dường như đã có phần hối hận nhưng đã trót đâm lao thì phải theo lao:
- Là thật…Được rồi em đói chưa, xuống nhà nhanh lên.
Hạ nhi lắc đầu:
- Chưa. Chỉ cần chị nói cho em biết mẹ ở đâu là em sẽ không đói nữa.
Duẫn Duẫn chợt nhận ra tính tình của Hạ Hạ vẫn trẻ con như vậy chỉ là Thiên Ân từ lâu vẫn như một cái khung sắt kìm kẹp cô ấy mà thôi. Ở lại đây Hạ nhi nhất định sẽ tĩnh tâm lại.Chưa hết câu thì cái bụng làm phản sôi lên eo éo. Duẫn Duẫn lắc đầu rồi thở dài:
- Haizz!!! Cái bụng còn thành thật hơn em ấy.
Nói rồi cô kéo tay Hạ nhi:
- Đi thôi. Xuống ăn tối.
Ở bữa ăn Bán Hạ đành mở lời:
- Thuần Thuần. Sắp tới em sẽ ở lại đây có phiền tới chị không?
Duẫn Duẫn vừa ăn vừa bảo:
- Chị ta không phiền, người phiền là chị đây này.
Thuần Thuần cười:
- không sao. Em ở lại đây là tốt rồi.
*
Sáng hôm sau ngủ dậy, Hạ nhi vươn vai một cái cô có chút gì đó khoan khoái trong lòng. Chắc hôm nay sẽ là một ngày may mắn. Vệ sinh cá nhân xong, cô bước xuông nhà nhưng chẳng thấy ai. Kì lạ, mọi khi Tiểu Duẫn thức dậy rất sớm nhưng hôm nay lại chẳng thấy đâu. Chắc là mới về nhà nên quyết định làm một con “sâu lười” trong chăn rồi nhưng vào phòng thì lại chẳng thấy đâu. Bước xuống nhà, cô hỏi quản gia:
- Bác ơi cho cháu hỏi Tiểu Duẫn và Thuần Thuần tỷ đi đâu rồi ạ?
Người quản lí hiền hậu đáp lại:
- Lâm tiểu thư đừng gọi tôi như vậy, cứ gọi tôi là Hàn quản gia được rồi. Trần tiểu thư và Trương tiểu thư nói sáng nay có chuyện cần ra ngoài lên nói cô cứ ăn sáng trước đi không cần phải đợi họ.
- Cảm ơn Hàn quản gia. Người cứ gọi cháu là Hạ Hạ được rồi – nói xong cô xịu mặt xuống nói một mình – không cho mình đi chơi với à?
Hàn quản gia cảm thấy Hạ nhi lương thiện quá. Thế mà quen được với hai người kia. Nếu so về độ nham hiểm chắc cô bị hai người kia phóng qua vượt mặt rồi. Đang nghĩ như thế thì dưới nhà có tiếng hét khiến cả hai người đang đứng đó giật mình:
- Trương Thuần Nhi, chị đang ở đâu? Ra đây.
CHAP NÀY TẶNG CỪU NON
/6
|