Chap 2
Từ trong phòng tắm bước ra, trên người Hàn Phong toàn hơi nước ẩm ướt bao phủ. Vừa lau tóc vừa tiến về phía phòng khách, Hàn Phong thuận tay lật xem tập hồ sơ vụ án trên bàn. Cô là sinh viên năm ba trường cảnh sát thành phố A. Tháng này trường cô tổ chức đợt thực tập, hiệu trưởng Hứa có nhắc đến tên cô. Vì là sinh viên ưu tú nên cô được đặc ân xem trước một số tài liệu khá quan trọng.
_Ừm... - Hàn Phong nhấp một ngụm cà phê, trầm tư suy nghĩ. Chính lúc đang xuất thần...
_Pinh pong!
Chuông cửa đột nhiên vang lên. Hàn Phong gập tập hồ sơ lại, đi ra bên ngoài.
Sau cánh cửa, một cậu bé an tĩnh đứng trên bậc thềm, đôi mắt rất to, trên tay cầm cái túi màu hồng xinh xắn. Cậu bé chầm chậm đưa chiếc túi lên, trong giọng nói mười tuổi non trẻ là sự lạnh nhạt, bình tĩnh :
_Chào chị Hàn Phong. Gia đình em mới từ Thụy Sĩ du lịch trở về. Mẹ nói em mang món quà này sang cho anh chị.
Hàn Phong nhẹ nhàng cầm lấy, xoa đầu cậu nhỏ:
_Cảm ơn em, Tịch An. Mẹ và ba vẫn khỏe à?
_Vâng.
_Hôm nay có phải đi học không?
Tịch An ngước mắt lên nhìn cô, hai tay chậm rãi đút vào túi quần, chân dợm bước:
_Em về đây.
Hàn Phong ngồi xổm xuống trước hiên nhà, tay mở cái túi. Bên trong là một chậu cây nhỏ màu trắng, hoa trong chậu còn chưa nở. Là cây Edelweiss.
Hàn Phong hơi mỉm cười, tay cẩn thận đặt chậu hoa vào một vị trí trống trước hiên nhà.
Đang định quay vào trong, Hàn Kiệt đã mở cửa, bước đến bên cạnh.
Anh nói :
_Edelweiss Hàn, cô chủ hàng xóm cũng biết tên tiếng Anh của em đấy à?
Hàn Phong có tên tiếng Anh của cây nhung tuyết - Edelweiss.
Hàn Phong lắc đầu, bước qua người Hàn Kiệt rồi vào trong nhà.
Cô lấy cái áo vest màu trắng nhã nhặn khoác lên người. Ngẩng đầu đã thấy Hàn Kiệt vào trong rồi đóng cửa.
_Em không ăn sáng à?
_Ngôn Tư sẽ đến đón em. Em đi bây giờ.
_Không mời cô ấy vào nhà sao?
Hàn Phong hơi nhìn Hàn Kiệt một cái, mắt hấp háy, tay cầm lấy tập hồ sơ trên bàn. Đôi dép bông nhỏ nhắn tiến lại gần đôi dép giống hệt của ai đó, hơi nhón lên.
Hàn Kiệt mỉm cười, ôm lấy vai em gái, đặt lên trán cô một nụ hôn.
_Đến thành phố K nhớ gọi điện cho anh.
_Ừ.
Hàn phong ừ hử, đi đến trước cửa thay giầy. Trước khi đi cô còn nhớ, lúc về sẽ mua quà cho Hàn Kiệt, Ngôn Tư, còn có cả Tịch An.
Xe lửa chạy xình xịch, tiếng bánh tàu ma sát với đường sắt, âm thanh người huyên náo trò chuyện, vị khách ngồi bên sột soạt giở tờ báo.
Tất cả đều là tạp âm khó chịu, Hàn Phong ghét một số thứ như thế, giả dụ như cái radio rè rè của ông nội, tiếng máy bay ù ù, tiếng gió đêm thổi tung cánh rèm, tiếng sập cửa lạnh lẽo...
Hàn Phong nhíu mày. Vị khách ngồi bên thấy sắc mặt cô hơi tái bèn đặt tờ báo trong tay xuống:
_Xin lỗi đã làm phiền, nhưng cô khó chịu ở đâu à?
_Không- Hàn Phong nhếch miệng- Cảm ơn anh đã hỏi thăm.
_À...không có gì!
Anh ta cúi đầu đọc tiếp, sắc mặt hơi đỏ.
Hàn Phong liếc nhìn, thần sắc lạnh nhạt quay đầu ra cửa sổ. Cánh đồng xanh tươi lao vun vút qua trước mắt, đàn quạ đen bay tán loạn trên bầu trời. Gió thổi từng cánh hoa bụi đường trắng xóa như trận mưa tuyết giữa mùa hạ.
Hàn Phong chưa muốn gọi cho Hàn Kiệt, sợ gặp đường hầm làm sóng kém đi. Vừa nãy ở sân ga, Ngôn Tư chạy lăng xăng trên đôi giày thể thao đắt tiền mua cho cô cái này, dặn dò cô cái kia.
_Cậu coi mình là trẻ con à?
_Không phải sao? - Ngôn Tư lườm một cái sắc lẻm, nhét đồ ăn vào trong tay cô.- Cho cậu, phòng trên đường đi đột nhiên đói bụng.
_Mình chưa ăn sáng.- Hàn Phong cười cười.
Ngôn Tư là một cô gái tốt, gia cảnh giàu có. Ai không biết sẽ nói cô chơi với Ngôn Tư là vì tiền. Nhưng sự thật thì dường như Ngôn Tư rất để ý đến Hàn Kiệt, có thể nói là thích anh, từ lâu lắm. Vả lại, Hàn Phong chẳng cần tiền.
Đối với người khác có khi là sự cần kíp, là dục vọng tham lam. Thế nhưng Hàn Phong cùng Hàn Kiệt một mực rời khỏi Hàn gia, giao toàn bộ EV cho Vu Mẫn...Vu Mẫn...mẹ của cô, bà ta có lông mày rất đẹp, đôi mắt sắc lẻm như dao. Chính đôi mắt ấy được di truyền lại cho Hàn Phong, hay nói trắng ra là ngũ quan, dáng người của cô đều giống với Vu Mẫn.
Hàn Kiệt giống cha nhiều hơn, Hàn Phong nghĩ thế.
Xe lửa dừng lại ở sân ga thành phố K. Hàn Phong hơi rục rịch, bỗng người thanh niên nãy giờ ngồi lặng ngắt bên cô hơi bật dậy.
_Tôi...à - Anh ta bối rối - An Thần. Rất vui được ngồi bên em suốt 2 tiếng 36 phút vừa qua.
Nói xong vành tai anh đỏ bừng rồi lan dần khắp mặt. Chắc thấy Hàn Phong sắp xuống tàu nên anh ta mới khẩn trương như thế.
_Hàn Phong - Cô lịch sự đưa tay ra bắt- Tôi cũng rất vui.
_Em xuống ở đây à?
_Đúng. Anh cũng vậy à?
_Kh...không, tôi đợi một trạm nữa.
Hàn Phong hơi gật đầu, không bận tâm đến hành dộng chào hỏi hơi thừa thãi của An Thần, không nhanh không chậm xuống tàu.
Từ trong phòng tắm bước ra, trên người Hàn Phong toàn hơi nước ẩm ướt bao phủ. Vừa lau tóc vừa tiến về phía phòng khách, Hàn Phong thuận tay lật xem tập hồ sơ vụ án trên bàn. Cô là sinh viên năm ba trường cảnh sát thành phố A. Tháng này trường cô tổ chức đợt thực tập, hiệu trưởng Hứa có nhắc đến tên cô. Vì là sinh viên ưu tú nên cô được đặc ân xem trước một số tài liệu khá quan trọng.
_Ừm... - Hàn Phong nhấp một ngụm cà phê, trầm tư suy nghĩ. Chính lúc đang xuất thần...
_Pinh pong!
Chuông cửa đột nhiên vang lên. Hàn Phong gập tập hồ sơ lại, đi ra bên ngoài.
Sau cánh cửa, một cậu bé an tĩnh đứng trên bậc thềm, đôi mắt rất to, trên tay cầm cái túi màu hồng xinh xắn. Cậu bé chầm chậm đưa chiếc túi lên, trong giọng nói mười tuổi non trẻ là sự lạnh nhạt, bình tĩnh :
_Chào chị Hàn Phong. Gia đình em mới từ Thụy Sĩ du lịch trở về. Mẹ nói em mang món quà này sang cho anh chị.
Hàn Phong nhẹ nhàng cầm lấy, xoa đầu cậu nhỏ:
_Cảm ơn em, Tịch An. Mẹ và ba vẫn khỏe à?
_Vâng.
_Hôm nay có phải đi học không?
Tịch An ngước mắt lên nhìn cô, hai tay chậm rãi đút vào túi quần, chân dợm bước:
_Em về đây.
Hàn Phong ngồi xổm xuống trước hiên nhà, tay mở cái túi. Bên trong là một chậu cây nhỏ màu trắng, hoa trong chậu còn chưa nở. Là cây Edelweiss.
Hàn Phong hơi mỉm cười, tay cẩn thận đặt chậu hoa vào một vị trí trống trước hiên nhà.
Đang định quay vào trong, Hàn Kiệt đã mở cửa, bước đến bên cạnh.
Anh nói :
_Edelweiss Hàn, cô chủ hàng xóm cũng biết tên tiếng Anh của em đấy à?
Hàn Phong có tên tiếng Anh của cây nhung tuyết - Edelweiss.
Hàn Phong lắc đầu, bước qua người Hàn Kiệt rồi vào trong nhà.
Cô lấy cái áo vest màu trắng nhã nhặn khoác lên người. Ngẩng đầu đã thấy Hàn Kiệt vào trong rồi đóng cửa.
_Em không ăn sáng à?
_Ngôn Tư sẽ đến đón em. Em đi bây giờ.
_Không mời cô ấy vào nhà sao?
Hàn Phong hơi nhìn Hàn Kiệt một cái, mắt hấp háy, tay cầm lấy tập hồ sơ trên bàn. Đôi dép bông nhỏ nhắn tiến lại gần đôi dép giống hệt của ai đó, hơi nhón lên.
Hàn Kiệt mỉm cười, ôm lấy vai em gái, đặt lên trán cô một nụ hôn.
_Đến thành phố K nhớ gọi điện cho anh.
_Ừ.
Hàn phong ừ hử, đi đến trước cửa thay giầy. Trước khi đi cô còn nhớ, lúc về sẽ mua quà cho Hàn Kiệt, Ngôn Tư, còn có cả Tịch An.
Xe lửa chạy xình xịch, tiếng bánh tàu ma sát với đường sắt, âm thanh người huyên náo trò chuyện, vị khách ngồi bên sột soạt giở tờ báo.
Tất cả đều là tạp âm khó chịu, Hàn Phong ghét một số thứ như thế, giả dụ như cái radio rè rè của ông nội, tiếng máy bay ù ù, tiếng gió đêm thổi tung cánh rèm, tiếng sập cửa lạnh lẽo...
Hàn Phong nhíu mày. Vị khách ngồi bên thấy sắc mặt cô hơi tái bèn đặt tờ báo trong tay xuống:
_Xin lỗi đã làm phiền, nhưng cô khó chịu ở đâu à?
_Không- Hàn Phong nhếch miệng- Cảm ơn anh đã hỏi thăm.
_À...không có gì!
Anh ta cúi đầu đọc tiếp, sắc mặt hơi đỏ.
Hàn Phong liếc nhìn, thần sắc lạnh nhạt quay đầu ra cửa sổ. Cánh đồng xanh tươi lao vun vút qua trước mắt, đàn quạ đen bay tán loạn trên bầu trời. Gió thổi từng cánh hoa bụi đường trắng xóa như trận mưa tuyết giữa mùa hạ.
Hàn Phong chưa muốn gọi cho Hàn Kiệt, sợ gặp đường hầm làm sóng kém đi. Vừa nãy ở sân ga, Ngôn Tư chạy lăng xăng trên đôi giày thể thao đắt tiền mua cho cô cái này, dặn dò cô cái kia.
_Cậu coi mình là trẻ con à?
_Không phải sao? - Ngôn Tư lườm một cái sắc lẻm, nhét đồ ăn vào trong tay cô.- Cho cậu, phòng trên đường đi đột nhiên đói bụng.
_Mình chưa ăn sáng.- Hàn Phong cười cười.
Ngôn Tư là một cô gái tốt, gia cảnh giàu có. Ai không biết sẽ nói cô chơi với Ngôn Tư là vì tiền. Nhưng sự thật thì dường như Ngôn Tư rất để ý đến Hàn Kiệt, có thể nói là thích anh, từ lâu lắm. Vả lại, Hàn Phong chẳng cần tiền.
Đối với người khác có khi là sự cần kíp, là dục vọng tham lam. Thế nhưng Hàn Phong cùng Hàn Kiệt một mực rời khỏi Hàn gia, giao toàn bộ EV cho Vu Mẫn...Vu Mẫn...mẹ của cô, bà ta có lông mày rất đẹp, đôi mắt sắc lẻm như dao. Chính đôi mắt ấy được di truyền lại cho Hàn Phong, hay nói trắng ra là ngũ quan, dáng người của cô đều giống với Vu Mẫn.
Hàn Kiệt giống cha nhiều hơn, Hàn Phong nghĩ thế.
Xe lửa dừng lại ở sân ga thành phố K. Hàn Phong hơi rục rịch, bỗng người thanh niên nãy giờ ngồi lặng ngắt bên cô hơi bật dậy.
_Tôi...à - Anh ta bối rối - An Thần. Rất vui được ngồi bên em suốt 2 tiếng 36 phút vừa qua.
Nói xong vành tai anh đỏ bừng rồi lan dần khắp mặt. Chắc thấy Hàn Phong sắp xuống tàu nên anh ta mới khẩn trương như thế.
_Hàn Phong - Cô lịch sự đưa tay ra bắt- Tôi cũng rất vui.
_Em xuống ở đây à?
_Đúng. Anh cũng vậy à?
_Kh...không, tôi đợi một trạm nữa.
Hàn Phong hơi gật đầu, không bận tâm đến hành dộng chào hỏi hơi thừa thãi của An Thần, không nhanh không chậm xuống tàu.
/3
|