Sau khi Belly lên gác đi ngủ, tôi cũng mau chóng tiễn mọi người ra về, và căn nhà chỉ còn lại mình tôi và anh Conrad. Anh đang nằm úp mặt xuống ghế. Anh đã nằm lỳ ở đó suốt từ lúc anh và Belly từ bãi biển trở về. Cả hai đều ướt nhẹp và dính đầy cát. Belly say bí tỉ và tôi có thể thấy rõ là cậu ấy đã khóc.
Hai mắt cậu ấy đỏ hoe. Là lỗi của anh Conrad - không có gì phải tranh cãi về điều đó. Mọi người tha cát đầy vào nhà. Chai lọ nằm lăn lóc khắp nơi và ai đó đã thượng nguyên cả bộ quần áo ướt lên ghế sô-pha làm cho mấy cái đệm giờ loang lổ màu trông phát kinh. Tôi lật hết đống đệm lại cho đỡ ngữa mắt.
"Khiếp, cái nhà này như bãi chiến trường ý!" Tôi ngả người ngồi phịch xuống cái ghế La-Zboy. "Bố chắc sẽ phát khiếp khi chứng kiển cảnh này ngày mai." Anh Conrad vẫn không buồn mở mắt ra. "Sao cũng được. Sáng mai chúng ta sẽ dọn sau." Tôi nhìn anh chằm chằm, đột nhiên thấy lộn hết cả tiết.
Tôi đã phát ngấy với chuyện cứ phải đi đằng sau dọn dẹp các mớ lộn xộn của anh rồi. "Sẽ phải mất nhiều giờ mới dọn xong được." Cuối cùng anh cũng chịu mở mắt ra, "Chính em là người mời mọi người tới nhá." Anh ấy nói đúng. Bữa tiệc là ý tưởng của tôi thật.
Nhưng tôi không tức vì mớ lộn xộn mà bữa tiệc bỏ lại. Tôi tức vì chuyện của Belly. Chuyện anh và cậu ấy, đã ở bên nhau. Đó là điều khiến tôi vô cùng khó chịu. "Quần anh ướt hết rồi," tôi nói. "Anh làm cát dây đầy ra ghế rồi." Anh Conrad ngồi dậy, đưa tay dụi mắt.
"Em mắc chứng gì thế hả?" Tôi không thể nhịn hơn được nữa. Tôi định đứng phắt dậy nhưng rồi lại ngồi xuống. "Chuyện quái gì đã xảy ra ngoài kia giữa hai người thế?" "Chẳng có gì cả." "Chẳng có gì nghĩa là sao?" "Chẳng có gì nghĩa là chẳng có gì chứ còn sao nữa.
Em đừng có xía vào chuyện này, Jere." Tôi rất ghét mỗi khi anh Conrad tỏ ra như vậy, thờ ơ và khó gần, nhất là khi tôi lại còn đang cáu nữa chứ. Anh ấy lúc nào cũng vậy, nhưng dạo gần đây cùng lúc càng quá đáng. Kể từ sau khi mẹ tôi mất, anh ấy đã thay đổi. Anh không còn quan tâm tới bất kỳ ai, hay bất kỳ cái gì nữa.
Tôi tự hỏi không hiểu nó có bao gồm cả Belly hay không. Tôi cần phải biết điều đó. Về anh và Belly, về cảm xúc thực sự của anh, về dự định của anh. Cảm giác mơ hồ, không biết được thực hư mối quan hệ giữa hai người bọn họ như đang giết dần giết mòn tôi. Vì thế tôi đã hỏi thẳng anh.
"Anh vẫn còn thích cậu ấy chứ?" Anh trợn mắt nhìn tôi trân trối. Rõ ràng tôi đã khiến anh bị sốc khi hỏi anh câu đó. Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau về Belly, kiểu như thế này. Cuối cùng tôi cũng bắt được thóp của anh Conrad. Hy vọng rằng anh sẽ thành thực chia sẻ với tôi mọi chuyện.
Nếu anh nói phải, coi như mọi chuyện sẽ chấm dứt. Nếu anh nói phải, tôi sẽ từ bỏ Belly. Tôi có thể chấp nhận điều đó. Nếu là ai đó khác mà không phải là anh Conrad, có lẽ tôi đã thử cố gắng theo đuổi Belly một lần xem sao. Thay vì trả lời thẳng vào câu hỏi, anh quay ra hổi ngược lại tôi, "Còn em?" Mặt tôi đỏ bừng lên.
"Em không phải là người đưa cậu ấy tới buổi prom hôm đó." Anh Conrad ngẫm nghĩ một hồi rồi nói, "Anh chỉ đưa cô ấy đi vì cô ấy yêu cầu anh mà thôi." "Anh Conrad, em hỏi anh có thích cậu ấy hay không?" Tôi ngập ngừng khoảng hai giây, sau đó nói tiếp. "Bởi vì em có. Em thích Belly.
Em thực sự rất thích cậu ấy. Còn anh thì sao?" Anh không hề chớp mắt, thậm chí không cả ngập ngừng lấy một giây. "Không." Và điều đó thực sự đã khiến tôi nổi điên. Anh ấy quá tồi tệ. Rõ ràng là anh ấy thích Belly. Không, phải nói là hơn cả thích mới đúng. Nhưng anh ấy vẫn không chịu thừa nhận điều đó, không chịu dũng cảm đối diện với tình cảm của chính mình.
Anh Conrad mãi mãi không thể là người con trai mà Belly cần. Một người luôn sẵn sàng có mặt, cổ vũ và động viên cho cậu ấy. Một người cậu ấy có thể dựa vào mỗi khi gặp khó khăn. Nếu Belly đồng ý, tôi xin tình nguyện trở thành chàng trai đó. Tôi giận anh nhưng đồng thời cũng thấy thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù bị anh làm tổn thương hết lần này tới lần khác nhưng tôi biết chắc chắn một điều rằng chỉ cần anh Conrad muốn, Belly sẽ lại là của anh. Cậu ấy luôn là như vậy. Nhưng giờ đây, khi không còn anh Conrad đứng cản đường nữa, biết đâu chừng cậu ấy sẽ nhìn thấy tôi. .
Hai mắt cậu ấy đỏ hoe. Là lỗi của anh Conrad - không có gì phải tranh cãi về điều đó. Mọi người tha cát đầy vào nhà. Chai lọ nằm lăn lóc khắp nơi và ai đó đã thượng nguyên cả bộ quần áo ướt lên ghế sô-pha làm cho mấy cái đệm giờ loang lổ màu trông phát kinh. Tôi lật hết đống đệm lại cho đỡ ngữa mắt.
"Khiếp, cái nhà này như bãi chiến trường ý!" Tôi ngả người ngồi phịch xuống cái ghế La-Zboy. "Bố chắc sẽ phát khiếp khi chứng kiển cảnh này ngày mai." Anh Conrad vẫn không buồn mở mắt ra. "Sao cũng được. Sáng mai chúng ta sẽ dọn sau." Tôi nhìn anh chằm chằm, đột nhiên thấy lộn hết cả tiết.
Tôi đã phát ngấy với chuyện cứ phải đi đằng sau dọn dẹp các mớ lộn xộn của anh rồi. "Sẽ phải mất nhiều giờ mới dọn xong được." Cuối cùng anh cũng chịu mở mắt ra, "Chính em là người mời mọi người tới nhá." Anh ấy nói đúng. Bữa tiệc là ý tưởng của tôi thật.
Nhưng tôi không tức vì mớ lộn xộn mà bữa tiệc bỏ lại. Tôi tức vì chuyện của Belly. Chuyện anh và cậu ấy, đã ở bên nhau. Đó là điều khiến tôi vô cùng khó chịu. "Quần anh ướt hết rồi," tôi nói. "Anh làm cát dây đầy ra ghế rồi." Anh Conrad ngồi dậy, đưa tay dụi mắt.
"Em mắc chứng gì thế hả?" Tôi không thể nhịn hơn được nữa. Tôi định đứng phắt dậy nhưng rồi lại ngồi xuống. "Chuyện quái gì đã xảy ra ngoài kia giữa hai người thế?" "Chẳng có gì cả." "Chẳng có gì nghĩa là sao?" "Chẳng có gì nghĩa là chẳng có gì chứ còn sao nữa.
Em đừng có xía vào chuyện này, Jere." Tôi rất ghét mỗi khi anh Conrad tỏ ra như vậy, thờ ơ và khó gần, nhất là khi tôi lại còn đang cáu nữa chứ. Anh ấy lúc nào cũng vậy, nhưng dạo gần đây cùng lúc càng quá đáng. Kể từ sau khi mẹ tôi mất, anh ấy đã thay đổi. Anh không còn quan tâm tới bất kỳ ai, hay bất kỳ cái gì nữa.
Tôi tự hỏi không hiểu nó có bao gồm cả Belly hay không. Tôi cần phải biết điều đó. Về anh và Belly, về cảm xúc thực sự của anh, về dự định của anh. Cảm giác mơ hồ, không biết được thực hư mối quan hệ giữa hai người bọn họ như đang giết dần giết mòn tôi. Vì thế tôi đã hỏi thẳng anh.
"Anh vẫn còn thích cậu ấy chứ?" Anh trợn mắt nhìn tôi trân trối. Rõ ràng tôi đã khiến anh bị sốc khi hỏi anh câu đó. Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau về Belly, kiểu như thế này. Cuối cùng tôi cũng bắt được thóp của anh Conrad. Hy vọng rằng anh sẽ thành thực chia sẻ với tôi mọi chuyện.
Nếu anh nói phải, coi như mọi chuyện sẽ chấm dứt. Nếu anh nói phải, tôi sẽ từ bỏ Belly. Tôi có thể chấp nhận điều đó. Nếu là ai đó khác mà không phải là anh Conrad, có lẽ tôi đã thử cố gắng theo đuổi Belly một lần xem sao. Thay vì trả lời thẳng vào câu hỏi, anh quay ra hổi ngược lại tôi, "Còn em?" Mặt tôi đỏ bừng lên.
"Em không phải là người đưa cậu ấy tới buổi prom hôm đó." Anh Conrad ngẫm nghĩ một hồi rồi nói, "Anh chỉ đưa cô ấy đi vì cô ấy yêu cầu anh mà thôi." "Anh Conrad, em hỏi anh có thích cậu ấy hay không?" Tôi ngập ngừng khoảng hai giây, sau đó nói tiếp. "Bởi vì em có. Em thích Belly.
Em thực sự rất thích cậu ấy. Còn anh thì sao?" Anh không hề chớp mắt, thậm chí không cả ngập ngừng lấy một giây. "Không." Và điều đó thực sự đã khiến tôi nổi điên. Anh ấy quá tồi tệ. Rõ ràng là anh ấy thích Belly. Không, phải nói là hơn cả thích mới đúng. Nhưng anh ấy vẫn không chịu thừa nhận điều đó, không chịu dũng cảm đối diện với tình cảm của chính mình.
Anh Conrad mãi mãi không thể là người con trai mà Belly cần. Một người luôn sẵn sàng có mặt, cổ vũ và động viên cho cậu ấy. Một người cậu ấy có thể dựa vào mỗi khi gặp khó khăn. Nếu Belly đồng ý, tôi xin tình nguyện trở thành chàng trai đó. Tôi giận anh nhưng đồng thời cũng thấy thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù bị anh làm tổn thương hết lần này tới lần khác nhưng tôi biết chắc chắn một điều rằng chỉ cần anh Conrad muốn, Belly sẽ lại là của anh. Cậu ấy luôn là như vậy. Nhưng giờ đây, khi không còn anh Conrad đứng cản đường nữa, biết đâu chừng cậu ấy sẽ nhìn thấy tôi. .
/43
|