"Thế giờ chúng ta đi đâu?" Tôi quay sang hỏi Jeremiah. Tôi cố tìm ánh mắt của cậu ấy, bắt cậu ấy phải nhìn về phía mình, dù chỉ là một giây. Tôi có cảm tưởng như Jeremiah chưa hề nhìn vào mắt tôi lấy một lần, kể từ lúc đón tôi ở nhà Taylor và điều đó khiến tôi lo lắng.
Tôi cần phải biết chắc rằng mọi thứ vẫn ổn giữa hai chúng tôi. "Mình cũng chưa biết nữa," Jeremiah nói. "Dạo gần đây mình không nói chuyện với anh Conrad mấy... nên không nghĩ ra được anh ấy sẽ đi đâu. Mình còn hy vọng là cậu sẽ biết cơ đấy." Vấn đề là tôi cũng chịu.
Không một chút khái niệm nào. Không một tẹo nào luôn. Tôi hắng giọng nói: "Anh Conrad và mình đã không còn nói chuyện với nhau kể từ.... kể từ tháng Năm." Jeremiah hơi liếc sang nhìn tôi, nhưng không nói thêm lời nào. Tôi tự hỏi không biết anh Conrad đã kể những gì với cậu ấy. Nhưng có lẽ là không nhiều.
Thấy cậu ấy không nói gì, tôi đành phái nói tiếp, "Cậu đã gọi cho bạn cùng phòng của anh ấy chưa?" 'Mình không có số của anh ý. Mình thậm chí còn chẳng biết anh ta tên là gì." "Tên anh ấy là Eric," tôi nói rất nhanh. Ít ra là tôi còn biết nhiều hơn cậu ấy và tôi thấy vui vì điều đó.
"Vẫn là cái anh ở cùng phòng với anh ấy từ hồi ở trường học Hè. Nên mình nghĩ chúng ta nên đến đó một chuyến xem sao. Đến trường Brown ý. Bọn mình thử hỏi anh Eric và mấy người cùng ký túc xem, biết đâu họ lại có tin tức gì. Mà không biết chừng có khi anh ấy vẫn đang quanh quẩn ở lý túc xa ý chứ." "Ừ nghe cũng hay đấy," Jeremiah nhìn gương và từ từ chuyển sang làn bên cạnh.
"Thế cậu đã tới trường thăm anh Conrad rồi à?" "Chưa," tôi ngó lơ ra ngoài cửa sổ. Thật ngượng khi phải thừa nhận điều đó. "Còn cậu?" "Mình và bố đã tới giúp anh ý chuyển đồ vào phòng." Jeremiah ngần ngừ một lúc rồi nói thêm. "Cám ơn cậu vì đã đi với mình." "Không có gì," tôi nói.
"Cô Laurel không có ý kiến gì chứ?" À, ừ, tất nhiên rồi," tôi nói dối. "Mình rất vui vì có thể đi cùng cậu." Tôi đã từng mong ngóng đếm từng ngày để được gặp lại anh Conrad, năm này qua năm khác. Tôi đã từng nóng lòng chờ đợi mùa Hè giống như bọn trẻ con chờ đợi mùa Giáng sinh.
Tất cả những gì tôi ao ước chỉ có thế. Ngay cả bây giờ, ngay cả sau những gì đã xảy ra, tôi vẫn chỉ luôn nghĩ về anh. Tôi với tay bật nhạc để lấp đầy bầy không khí yên lặng trong xe, giữa tôi và Jeremiah. Rồi tôi nghĩ là tôi đã nghe thấy tiếng cậu ấy nói gì đó nên vội quay sang hỏi, "Cậu vừa nói gì à?" "Không," cậu ấy lắc đầu nói.
Và thế là chúng tôi lại tiếp tục im lặng lái xe đi tiếp. Trước giờ Jeremiah và tôi không bao giờ hết chuyện để nói với nhau vậy mà lúc này đây, chúng tôi không nói với nhau lấy một lời. Phải rất lâu sau cậu ấy mới cất giọng nói, "Tuần trước mình vừa gặp lại cô Nona. Mình ghé qua nhà dưỡng lão chỗ cô ấy đang làm việc." Cô Nona từng là y tá chăm sóc cho cô Susannah.Tôi đã gặp cô ấy vài lần.
Cô ấy rất vui tính và khỏe. Trông cô ấy gầy và thấp bé vậy thôi nhưng tôi từng chứng kiến cô ấy nhấc bổng cô Susannahlên như không có chuyện gì xảy ra. Mặc dù những ngày cuối đời, cô Susanna đúng là sọp đi hẳn, chỉ còn lại da bọc xương.
Tôi cần phải biết chắc rằng mọi thứ vẫn ổn giữa hai chúng tôi. "Mình cũng chưa biết nữa," Jeremiah nói. "Dạo gần đây mình không nói chuyện với anh Conrad mấy... nên không nghĩ ra được anh ấy sẽ đi đâu. Mình còn hy vọng là cậu sẽ biết cơ đấy." Vấn đề là tôi cũng chịu.
Không một chút khái niệm nào. Không một tẹo nào luôn. Tôi hắng giọng nói: "Anh Conrad và mình đã không còn nói chuyện với nhau kể từ.... kể từ tháng Năm." Jeremiah hơi liếc sang nhìn tôi, nhưng không nói thêm lời nào. Tôi tự hỏi không biết anh Conrad đã kể những gì với cậu ấy. Nhưng có lẽ là không nhiều.
Thấy cậu ấy không nói gì, tôi đành phái nói tiếp, "Cậu đã gọi cho bạn cùng phòng của anh ấy chưa?" 'Mình không có số của anh ý. Mình thậm chí còn chẳng biết anh ta tên là gì." "Tên anh ấy là Eric," tôi nói rất nhanh. Ít ra là tôi còn biết nhiều hơn cậu ấy và tôi thấy vui vì điều đó.
"Vẫn là cái anh ở cùng phòng với anh ấy từ hồi ở trường học Hè. Nên mình nghĩ chúng ta nên đến đó một chuyến xem sao. Đến trường Brown ý. Bọn mình thử hỏi anh Eric và mấy người cùng ký túc xem, biết đâu họ lại có tin tức gì. Mà không biết chừng có khi anh ấy vẫn đang quanh quẩn ở lý túc xa ý chứ." "Ừ nghe cũng hay đấy," Jeremiah nhìn gương và từ từ chuyển sang làn bên cạnh.
"Thế cậu đã tới trường thăm anh Conrad rồi à?" "Chưa," tôi ngó lơ ra ngoài cửa sổ. Thật ngượng khi phải thừa nhận điều đó. "Còn cậu?" "Mình và bố đã tới giúp anh ý chuyển đồ vào phòng." Jeremiah ngần ngừ một lúc rồi nói thêm. "Cám ơn cậu vì đã đi với mình." "Không có gì," tôi nói.
"Cô Laurel không có ý kiến gì chứ?" À, ừ, tất nhiên rồi," tôi nói dối. "Mình rất vui vì có thể đi cùng cậu." Tôi đã từng mong ngóng đếm từng ngày để được gặp lại anh Conrad, năm này qua năm khác. Tôi đã từng nóng lòng chờ đợi mùa Hè giống như bọn trẻ con chờ đợi mùa Giáng sinh.
Tất cả những gì tôi ao ước chỉ có thế. Ngay cả bây giờ, ngay cả sau những gì đã xảy ra, tôi vẫn chỉ luôn nghĩ về anh. Tôi với tay bật nhạc để lấp đầy bầy không khí yên lặng trong xe, giữa tôi và Jeremiah. Rồi tôi nghĩ là tôi đã nghe thấy tiếng cậu ấy nói gì đó nên vội quay sang hỏi, "Cậu vừa nói gì à?" "Không," cậu ấy lắc đầu nói.
Và thế là chúng tôi lại tiếp tục im lặng lái xe đi tiếp. Trước giờ Jeremiah và tôi không bao giờ hết chuyện để nói với nhau vậy mà lúc này đây, chúng tôi không nói với nhau lấy một lời. Phải rất lâu sau cậu ấy mới cất giọng nói, "Tuần trước mình vừa gặp lại cô Nona. Mình ghé qua nhà dưỡng lão chỗ cô ấy đang làm việc." Cô Nona từng là y tá chăm sóc cho cô Susannah.Tôi đã gặp cô ấy vài lần.
Cô ấy rất vui tính và khỏe. Trông cô ấy gầy và thấp bé vậy thôi nhưng tôi từng chứng kiến cô ấy nhấc bổng cô Susannahlên như không có chuyện gì xảy ra. Mặc dù những ngày cuối đời, cô Susanna đúng là sọp đi hẳn, chỉ còn lại da bọc xương.
/43
|