Tuần thi cử đã đến, và bạn đã ngồi học suốt 5 tiếng liền tù tì, có ba thứ có thể giúp bạn "sống sót" qua được một đêm dài. Một cốc Slurpee cỡ bự, nửa Coke nửa anh đào. Một chiếc quần ngủ siêu mềm mại và thoải mái, loại mà bạn đã giặt đi giặt lại không biết bao nhiêu lần và giờ chỉ còn mỏng như tờ giấy ăn. Cuối cùng là các điệu-nhảy-giải-lao. Khi hai mắt bạn bắt đầu nhắm tịt lại và tất cả những gì bạn muốn làm là đổ kềnh ra giường, đánh một giấc đến sáng... thì một điệu-nhảy-giải-lao sẽ giúp bạn vượt qua được cơn thèm muốn đó. Cứ đứng dậy và "dẩy" thôi, "dẩy" bất kỳ kiểu gì điệu gì, miễn là "dẩy". Khi ấy đã là 4 giờ sáng, và tôi đang ngồi cày cho môn thi cuối cùng, kết thúc năm thứ nhất của mình tại trường Đại học Finch. Tôi, cùng bạn thân mới Anika Jonhson và cô bạn thân cũ Taylor Jewel, hầu như đêm nào cũng "cắm trại" ở thư viện ký túc xá. Kỳ nghỉ Hè đang ở gần đến nỗi tôi có cảm giác như sắp chạm được vào nó tới nơi. Chỉ còn 5 ngày nữa thôi. Tôi đã chờ mong kỳ nghỉ này suốt từ tháng 4 đến giờ. "Đố mình cái gì đi," - Taylor ra lệnh, giọng khản đặc. Tôi lật đại một trang trong cuốn sổ ghi chép ra và hỏi: "Hãy định nghĩa hai từ anima và animus" Taylor cắn môi dưới, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Cho một chút gợi ý đi." "Ờ... trong tiếng La-tinh." - tôi nói. "Mình có đăng ký học tiếng La-tinh đâu! Đừng nói là bài thi sắp tới sẽ hỏi gì liên quan tới tiếng La-tinh nhá?" "Không mình chỉ là đang gợi ý cho cậu thế thôi. Bởi vì trong tiếng La-tinh, tên của con trai kết thúc bằng đuôi -us còn con gái kết thúc bằng -a, và như thế có nghĩa là từ anima được dùng để chỉ nữa giới, còn từ animus để chỉ nam giới. Hiểu chưa?" Taylor thở dài cái thượt: "Vẫn chẳng hiểu gì ý. Chắc mình trượt môn này quá." Ngước mắt lên từ cuốn sổ ghi chép của mình, Anika thủng thẳng nói: "Nếu cậu ngừng nhắn tin và chịu khó ngồi học đi thì chắc cũng không đến nỗi trượt đâu." Taylor nguýt Anika một cái rõ dài: "Mình đang phải giúp chị mình lên kế hoạch cho bữa sáng mai, vì thế tối nay mình phải trực." "Trực á?" - Anika mỉm cười đầy tò mò - "Như kiểu trực bác sĩ á?" "Ờ đấy, như kiểu trực bác sĩ, được chưa?" - Taylor gắt lên. "Thế chị cậu định sẽ làm món bánh kếp hay bánh quế?" "Bánh mì nướng kiểu Pháp, cậu thật nhiều chuyện." Trong năm thứ nhất này, ba đứa chúng tôi cùng đăng ký học chung lớp tâm lý với nhau, tôi và Taylor sẽ thi ngày mai, còn Anika phải ngày kia mới tới lượt. Ở trường, ngoài Taylor ra thì tôi thân nhất với Anika. Bản tính của Taylor xưa nay vẫn luôn thích mình phải hơn người khác, vì thế cũng dễ hiểu khi cậu ấy có chút ghen tị với tình bạn của tôi và Anika, mặc dù cậu ấy sẽ không bao giờ chịu thừa nhận điều ấy. Tình bạn giữa tôi và Anika khác với tình bạn giữa tôi và Taylor, Anika tính rất thoải mái và dễ gần. Cậu ấy không phải dạng người hồ đồ, thích lên giọng với người khác. Và hơn tất cả là cậu ấy là cậu ấy luôn dành cho tôi một khoảng không gian riêng để thở. Chúng tôi cũng mới quen nhau, nên cả hai vẫn còn nể nang nhau ra phết. Cậu ấy cũng không giống như các bạn tôi ở nhà. Cậu ấy đến từ New York, bố cậu ấy là một nghệ sĩ nhạc jazz còn mẹ là nhà văn. Vài tiếng sau, Mặt Trời bắt đầu mọc và những tia nắng đầu tiên của ngày mới cũng len lỏi chiếu sáng cả căn phòng. Taylor đã ngủ gục trên bàn từ bao giờ, còn Anika mắt mũi lờ đờ như một thây ma. Tôi vớ lấy mấy tờ giấy nháp vò thành hai quả bóng và nhắm thẳng vào đầu hai cô bạn thân mà ném. "Đến tiết mục nhảy-giải-lao nào!!!" - tôi nhấn nút "play" trên máy tính, hồ hởi kêu gọi Anika và Taylor. Anika nhíu mày hỏi: "Sao cậu vẫn có thể líu lo thế hả Belly?" "Bởi vì," - tôi vỗ vỗ hai tay vào nhau - "chỉ vài tiếng nữa thôi là mọi thứ sẽ kết thúc." Phải tới một giờ chiều nay tôi mới phải đi thi, vì thế tôi định là sẽ quay về phòng, chợp mắt một lúc rồi dậy ôn bài thêm một lượt nữa.
Tôi đã ngủ quên, nhưng cũng may vẫn còn đủ một tiếng để đọc lại bài. Không còn thời gian xuống căng-tin ăn sáng, tôi đành lót dạ bằng một cốc Coke vị anh đào mua tạm ờ cái máy bán hàng tự động cuối hành lang.
Đúng như dự đoán của tụi tôi, bài thi không hề dễ một tẹo nào, nhưng chắc tôi cũng phải được điểm B là ít. Đến Taylor còn tự tin là sẽ không trượt cơ mà. Sau buổi thi, cả hai đứa tả tơi như hai cái chổi quét nhà sắp vứt đi, và bởi vì không còn sức nghĩ tới chuyện ăn mừng nên chúng tôi chỉ kịp vẫy tay chào nhau rồi đường ai người ấy đi.
Tôi quay về phòng, định rằng sẽ làm một giấc tới tối luôn, và ngay khi vừa mở cửa ra đã thấy Jeremiah đang ngủ ngon lành trên giường của mình. Lúc ngủ, trông anh không khác gì một cậu bé con. Chân anh gác lên thành giường, hai tay ôm chặt chú gấu bông Junior Mint của tôi trước ngực.
Tôi cởi giày và nhẹ nhàng bò vào chiếc giường đôi kế bên anh. Anh trở mình, mở mắt ra và mỉm cười với tôi. "Chào em."
"Chào anh," - tôi nói.
"Em làm bài thế nào?"
"Cũng tàm tạm."
"Vậy là tốt rồi." - anh buông con Junior Mint ra và kéo tôi vào lòng - "Anh mang cho em một nửa bữa trưa của anh đấy."
"Anh đáng yêu thế." - tôi dụi đầu vào vai anh.
Anh dịu dàng hôn lên tóc tôi. "Làm sao anh để bạn gái mình bỏ bữa được."
"Chỉ là một bữa sáng thôi" - tôi đính chính lại. Nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ, tôi đành thừa nhận - "Và bữa trưa."
"Em muốn ăn luôn bây giờ không? Anh để trong túi xách ý."
Giờ nghe anh ấy nói tôi mới nhận ra là mình cũng hơi đoi đói thật, nhưng nếu phải chọn giữa ăn và ngủ thì tôi muốn ngủ hơn. "Lát em ăn, " - tôi thì thầm nói, mắt nhắm nghiền.
Và thế là cả hai chúng tôi ôm nhau ngủ theo hình thức lịm dần đều. Khi tôi tỉnh dậy, ngoài trời đã tối mịt, Junior Mint đang nằm lăn lóc dưới sàn nhà và tay của Jeremiah vẫn đang ốm lấy tôi. Anh vẫn đang ngủ.
Tôi và Jeremiah bắt đầu hẹn hò ngay khi tôi vào năm cuối của trung học. Nếu nói là "hẹn hò" thì cũng không hoàn toàn chính xác. Chúng tôi đơn giản là ở bên nhau. Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên và nhanh, như thể trước giờ vẫn luôn là như vậy. Một phút trước chúng tôi vẫn còn là bạn bà\è, rồi bỗng dưng chúng tôi hôn nhau, và việc tiếp theo tôi làm là đăng ký vào cùng một trường đại học với Jermiah. Tôi đã nói với bản thân và mọi người (kể cả với anh, và đặc biệt là mẹ) rằng đây là một ngôi trường tốt, chỉ cách nhà có vài tiếng ngồi xe, nên việc tôi lựa chọn theo học ở đây là điều dễ hiểu. Tất cả ngững điều đó là sự thật. Nhưng trên hết, tôi chỉ muốn được gần anh. Tôi muốn ở bên anh tất cả các mùa trong năm, không chỉ mỗi mùa Hè không.
Và giờ chúng tôi đang ở đây, nằm bên nhau trên chiếc giường đôi, trong ký túc xá của trường. Anh đang là sinh viên năm thứ hai, còn tôi vừa kết thúc năm thứ nhất của mình vài tiếng trước. Thật không thể tin nổi chúng tôi đã cùng nhau đi được một chặng đường dài đến như vậy. Jermiah và tôi quen biết nhau từ hồi lúc bé tí, chúng tôi thậm chí đã trưởng thành cùng nhau qua các mùa Hè, vì thế việc giờ chúng tôi đến với nhau như thế này cũng chẳng có gì bất ngờ - nếu không nói đó là điều khó tránh khỏi.
Tôi đã ngủ quên, nhưng cũng may vẫn còn đủ một tiếng để đọc lại bài. Không còn thời gian xuống căng-tin ăn sáng, tôi đành lót dạ bằng một cốc Coke vị anh đào mua tạm ờ cái máy bán hàng tự động cuối hành lang.
Đúng như dự đoán của tụi tôi, bài thi không hề dễ một tẹo nào, nhưng chắc tôi cũng phải được điểm B là ít. Đến Taylor còn tự tin là sẽ không trượt cơ mà. Sau buổi thi, cả hai đứa tả tơi như hai cái chổi quét nhà sắp vứt đi, và bởi vì không còn sức nghĩ tới chuyện ăn mừng nên chúng tôi chỉ kịp vẫy tay chào nhau rồi đường ai người ấy đi.
Tôi quay về phòng, định rằng sẽ làm một giấc tới tối luôn, và ngay khi vừa mở cửa ra đã thấy Jeremiah đang ngủ ngon lành trên giường của mình. Lúc ngủ, trông anh không khác gì một cậu bé con. Chân anh gác lên thành giường, hai tay ôm chặt chú gấu bông Junior Mint của tôi trước ngực.
Tôi cởi giày và nhẹ nhàng bò vào chiếc giường đôi kế bên anh. Anh trở mình, mở mắt ra và mỉm cười với tôi. "Chào em."
"Chào anh," - tôi nói.
"Em làm bài thế nào?"
"Cũng tàm tạm."
"Vậy là tốt rồi." - anh buông con Junior Mint ra và kéo tôi vào lòng - "Anh mang cho em một nửa bữa trưa của anh đấy."
"Anh đáng yêu thế." - tôi dụi đầu vào vai anh.
Anh dịu dàng hôn lên tóc tôi. "Làm sao anh để bạn gái mình bỏ bữa được."
"Chỉ là một bữa sáng thôi" - tôi đính chính lại. Nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ, tôi đành thừa nhận - "Và bữa trưa."
"Em muốn ăn luôn bây giờ không? Anh để trong túi xách ý."
Giờ nghe anh ấy nói tôi mới nhận ra là mình cũng hơi đoi đói thật, nhưng nếu phải chọn giữa ăn và ngủ thì tôi muốn ngủ hơn. "Lát em ăn, " - tôi thì thầm nói, mắt nhắm nghiền.
Và thế là cả hai chúng tôi ôm nhau ngủ theo hình thức lịm dần đều. Khi tôi tỉnh dậy, ngoài trời đã tối mịt, Junior Mint đang nằm lăn lóc dưới sàn nhà và tay của Jeremiah vẫn đang ốm lấy tôi. Anh vẫn đang ngủ.
Tôi và Jeremiah bắt đầu hẹn hò ngay khi tôi vào năm cuối của trung học. Nếu nói là "hẹn hò" thì cũng không hoàn toàn chính xác. Chúng tôi đơn giản là ở bên nhau. Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên và nhanh, như thể trước giờ vẫn luôn là như vậy. Một phút trước chúng tôi vẫn còn là bạn bà\è, rồi bỗng dưng chúng tôi hôn nhau, và việc tiếp theo tôi làm là đăng ký vào cùng một trường đại học với Jermiah. Tôi đã nói với bản thân và mọi người (kể cả với anh, và đặc biệt là mẹ) rằng đây là một ngôi trường tốt, chỉ cách nhà có vài tiếng ngồi xe, nên việc tôi lựa chọn theo học ở đây là điều dễ hiểu. Tất cả ngững điều đó là sự thật. Nhưng trên hết, tôi chỉ muốn được gần anh. Tôi muốn ở bên anh tất cả các mùa trong năm, không chỉ mỗi mùa Hè không.
Và giờ chúng tôi đang ở đây, nằm bên nhau trên chiếc giường đôi, trong ký túc xá của trường. Anh đang là sinh viên năm thứ hai, còn tôi vừa kết thúc năm thứ nhất của mình vài tiếng trước. Thật không thể tin nổi chúng tôi đã cùng nhau đi được một chặng đường dài đến như vậy. Jermiah và tôi quen biết nhau từ hồi lúc bé tí, chúng tôi thậm chí đã trưởng thành cùng nhau qua các mùa Hè, vì thế việc giờ chúng tôi đến với nhau như thế này cũng chẳng có gì bất ngờ - nếu không nói đó là điều khó tránh khỏi.
/3
|