Đến gần sáng, gian phòng dần trở nên yên ắng lại, chỉ còn lò xông hương nghi ngút tỏa hương trầm thơm ngát và mớ than cháy dở trong bếp sưởi.
Thẩm Bạch khoác trường bào bước xuống giường, rót ra một cốc trà, rồi cầm đến bên giường. Người ngồi xuống, đưa cốc trà cho thiếu nữ đang nằm cuộn tròn trên giường, ân cần bảo:
"Uống chút trà đi."
Thiếu nữ đưa đôi mắt đẹp đẽ liếc người một cái, mới dùng dằng ngồi dậy, dật dựa vào vai người, nói:
"Tử Khâm đút cho người ta uống đi."
Thẩm Bạch nhìn nàng đầy vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói:
"Càng lúc càng không biết lớn nhỏ gì."
Ngoài miệng nói thế, người lại vẫn dung túng cho nàng, cẩn thận đưa cốc trà đến bên bờ môi sưng mọng của thiếu nữ, chăm chú nhìn nàng uống hết cốc trà.
Bấy giờ, Miên Nhi chẳng có mảnh vải trên người, chỉ quấn lấy cái chăn bông ngang ngực. Nàng vừa ngồi dậy, chăn bông tuột xuống, để lộ vùng thịt da trắng nõn như sứ chi chít những vết hôn tím đỏ. Bờ ngực vun tròn còn in lại những dấu răng từng dày vò gặm cắn, giữa hai bên căng tròn đã đỏ tấy lên, còn vương những vệt màu trắng đục mờ ám. Chỉ cần là người từng trải, mới nhìn qua đã đoán được tiểu cô nương này vừa bị bắt nạt ra sao.
Khuôn mặt vốn điềm tĩnh của Thẩm Bạch cũng hơi đỏ lên, thầm mắng mình không bằng cầm thú. Đợi nàng uống xong rồi, người mới gọi hạ nhân mang nước ấm vào, rồi nhúng ướt khăn mềm, tự tay lau mình cho Miên Nhi.
Nhìn những dấu vết do mình gây ra, Thẩm Bạch thầm thấy áy náy, thương xót khẽ hỏi:
"Có đau lắm không?"
Miên Nhi liếc người một cái, bĩu môi nói:
"Còn hỏi sao? Lúc nãy người ta xin tha mãi mà người có chịu dừng lại đâu."
Thẩm Bạch ôm nàng vào lòng dỗ dành, thở dài thì thầm:
"Chuyện này sao có thể nói dừng là dừng được."
Miên Nhi ngước mắt lên nhìn người, hỏi:
"Chuyện này là chuyện gì?"
Thẩm Bạch khẽ ho một tiếng, bảo:
"Tiểu cô nương nên rụt rè một chút, đừng hỏi nhiều quá."
Miên Nhi nở nụ cười đầy giảo hoạt, ôm lấy cổ người, nói:
"Tử Khâm nói sai rồi, Miên Nhi đã mười lăm tuổi, đã là đại cô nương rồi, không phải là tiểu cô nương nữa."
Nàng vẫn chưa mặc lại xiêm y, cứ thế dán sát vào người Thẩm Bạch. Thẩm lão gia chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng xộc từ bụng dưới lên, dục vọng cố kiềm nén xuống bấy giờ lại thức tỉnh.
Người thở dài, đưa tay âu yếm vuốt tóc nàng, kề sát vào tai nàng, khẽ nói:
"Nếu Yến vương và Tạ công tử kia mà trông thấy Miên Nhi ở trên giường quyến rũ nghĩa phụ của mình như lúc này, chẳng biết có còn bị tiểu yêu tinh nhà ngươi mê hoặc nữa chăng?"
Người nói rất khẽ, hơi thở nóng rực phả vào tai nàng, Miên Nhi rụt cổ lại, rồi bỗng chợt nghĩ ra ý hay, bất chợt rướn người lên ngậm lấy vành tai của nghĩa phụ, cười khúc khích nói:
"Họ làm sao trông thấy được chứ, chỉ có một mình Tử Khâm thấy thôi."
Thẩm Bạch cứng đờ người, lập tức giữ yên tiểu yêu tinh trong lòng mình, không cho nàng tác oai tác quái nữa. Người cúi đầu nhìn nàng, trầm giọng hỏi:
"Ai dạy cho Miên Nhi mấy trò không đứng đắn này?"
Miên Nhi còn chưa biết mình sai ở đâu, buồn bực nói:
"Chẳng phải trong thoại bản đều nói sau khi tiểu thư làm như vậy thì thư sinh sẽ lập tức chịu cưới tiểu thư làm thê tử hay sao? Đúng là gạt người mà!"
Thẩm Bạch cốc nhẹ lên trán nàng, mắng:
"Thường ngày Miên Nhi đã đọc những loại thoại bản gì thế hả?"
Miên Nhi xoa trán, hai mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói:
"Miên Nhi chỉ muốn gả cho Tử Khâm thôi, ai bảo Tử Khâm cứ không chịu cưới người ta!"
Dù rằng hành động của nàng to gan lớn mật, chẳng chút rụt rè, nhưng cũng không phải nữ tử phong trần sành sỏi, ý nghĩ vẫn ngây thơ vô cùng, nào hiểu mình đang làm gì. Nhưng Thẩm Bạch thì lại khác. Người không phải thiếu niên lang chẳng rõ sự đời, lại còn cố ý dung túng nàng làm xằng làm bậy. Ngẫm lại, nàng nào có lỗi gì, người mới là kẻ lòng dạ nhơ nhuốc, rắp tâm xấu xa.
Thẩm Bạch lại thở dài, không nỡ trách gì nàng thêm, chỉ dịu dàng lau nước mắt cho nàng, nói:
"Đợi khi Miên Nhi thật sự đủ mười lăm tuổi rồi, tất sẽ biết hành động hôm nay dại dột biết chừng nào."
Miên Nhi nhoẻn miệng cười, chẳng hề biết sợ là gì, nghênh ngang bảo:
"Người ta không sợ đâu, Miên Nhi biết Tử Khâm không nỡ phạt Miên Nhi đâu."
Nha đầu này, gọi được một lần bèn quen miệng, bây giờ đã chẳng kiêng nể gì mà gọi tên tự của người.
Thẩm Bạch bật cười, lại nhéo nhéo chóp mũi nàng, mắng:
"Không biết lớn nhỏ."
Rõ ràng là mắng, giọng lại đầy yêu chiều âu yếm. Miên Nhi tất nhiên là chẳng hề sợ hãi gì.
Thẩm Bạch nhìn nụ cười giảo hoạt như hồ ly của thiếu nữ trong lòng, thầm nghĩ: Chỉ hai tháng nữa thôi, rồi nàng sẽ biết hối hận.
Mà hai tháng sau, chính là sinh thần mười lăm tuổi của Miên Nhi.
Tất nhiên, bấy giờ nàng còn chưa biết hai tháng sau sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng chỉ biết, sáng hôm sau, mớ thoại bản của mình đã bị nghĩa phụ đốt sạch hết.
....
Chiều hôm ấy, Miên Nhi cùng nghĩa phụ ra vườn uống trà thưởng hoa.
Thẩm Bạch vốn là người ưa phong nhã, Thẩm phủ cũng có một viên lâm rất tinh xảo, mỗi nhành cây hòn đá đều do tự tay người sắp xếp. Bấy giờ đương độ lập xuân, hoa vừa hé nở sau mùa đông dài giá rét, không khí se se mát mẻ, mỗi chiều hai người đều ra vườn thưởng ngoạn.
Lúc này, Miên Nhi ôm một cây tỳ bà bằng ngọc thạch trong lòng, gảy khúc "Dương xuân bạch tuyết". Dưới bàn tay nàng, tiếng tỳ bà réo rắt vang lên, khi dịu dàng uyển chuyển, lúc đanh thép sắt lạnh. Trong mơ hồ, tiếng đàn vẽ ra phong cảnh tuyết trắng tan dần, mùa xuân đang đến, vạn đâm chồi nảy lộc hồi sinh. Thiếu nữ ôm tỳ bà che nửa mặt, bàn tay ngọc lả lướt trên dây đàn, yêu kiều không sao tả hết.
Khúc nhạc dứt, Thẩm Bạch cất tiếng tán thưởng:
"Ngón đàn tỳ bà của Miên Nhi ngày càng tiến bộ, đàn rất có thần."
Miên Nhi cười hì hì, nịnh nọt:
"Do nghĩa phụ dạy giỏi thôi."
Bấy giờ, trời sụp tối, trăng nhô lên cao trên bầu trời. Hai người đang ngồi trong đình thủy tạ giữa hồ sen. Thẩm Bạch lại đặt cây cổ cầm lên bàn gỗ, bắt đầu so dây đàn một khúc "Xuân giang hoa nguyệt dạ".
Miên Nhi hiểu ý nghĩa phụ muốn thử tài nghệ của mình, bèn ôm tỳ bà đệm cho tiếng cầm của người. Cổ cầm tiếng trầm mà vang, như bậc quân tử khiêm nhường cao nhã. Tỳ bà réo rắt uyển chuyển, như người giai nhân yêu kiều tha thướt. Hai âm thanh dường như không thể hòa hợp ấy lại hòa quyện vào nhau đến lạ kỳ, tựa hồ như sinh ra là để quấn quýt cùng nhau.
Miên Nhi cất tiếng khẽ hát:
"Giang thuỷ lưu xuân khứ dục tận,
Giang đàm lạc nguyệt phục tây tà.
Tà nguyệt trầm trầm tàng hải vụ,
Kiệt Thạch, Tiêu Tương vô hạn lộ.
Bất tri thừa nguyệt kỷ nhân quy,
Lạc nguyệt dao tình mãn giang thụ." (1)
Tiếng đàn hát vọng vào mặt hồ loang loáng ánh trăng xuân, gợn trong mùi hương hoa thoang thoảng dịu nhẹ, tưởng chừng như đang ở cõi tiên mới có cảnh phong nhã dường này.
Đương lúc xem hoa nở chờ trăng lên, Lưu quản gia tiến vào, bẩm:
"Thưa lão gia, bên ngoài có Tứ gia bái phỏng."
Thẩm Bạch rời tay khỏi dây đàn, trên khuôn mặt thong dong thư thái ban nãy nhuốm vẻ suy tư. Người nhíu mày, quay sang Miên Nhi, bảo:
"Miên Nhi vào trong trước đi."
Miên Nhi gật đầu, ôm đàn bước vào trong viện.
Lúc Yến vương Chu Lệ bước vào, chỉ thấy bóng thiếu nữ tha thướt khuất dần sau dãy trường lang sâu hun hút. Y lưu luyến nhìn theo, mãi tới khi tà áo màu hoa đào biến mất hẳn khỏi tầm mắt.
Thẩm Bạch đứng dậy, khom người hành lễ chào:
"Thẩm Bạch tham kiến Vương gia."
Chu Lệ hào sảng khoát tay, cười bảo:
"Thẩm tướng gia đừng đa lễ, bản vương bây giờ đang lấy thân phận thường dân mà du ngoạn, không cần câu nệ lễ nghi."
Thẩm Bạch cười đáp:
"Dù sao lễ nghĩa quân thần vẫn phải giữ."
Yến vương phiền chán xua tay, bảo:
"Đám văn nhân các người thật lôi thôi."
Thẩm Bạch cũng không để ý lời của y, ngồi xuống thong thả rót trà mời khách, lại ôn tồn hỏi:
"Chẳng hay hôm nay Vương gia quang lâm hàn xá là có chuyện chi?"
Chu Lệ bật cười, nói:
"Bản vương đến Tô thành đã lâu mà chưa có dịp tới thăm Thẩm tướng gia, hôm nay có chút thời gian rảnh nên đến thăm hỏi một chút, dù gì Thẩm tướng gia cũng từng là thầy dạy học của bản vương thuở thiếu thời."
Y nói tới đây, lại tỏ vẻ hoài niệm, bảo:
"Nhớ thuở ấy bản vương chán ghét thi thư, cũng may nhờ Thẩm tướng gia nương tình nhiều lần mới chẳng bị phụ hoàng trách phạt. Đúng rồi, lúc đó cháu trai của ta cũng được ông dạy dỗ, bản vương còn nhớ hai người rất thân cận, không biết dạo này Thẩm tướng gia có nghe được tin gì về Hoàng thái tôn không?"
Thẩm Bạch cười cười, đáp:
"Lão thần từ quan đã lâu, bây giờ chỉ một lòng ở Cô Tô trồng hoa chăm cỏ, sớm đã không còn để tâm đến chuyện triều chính, chỉ mong bầu bạn cùng khuê nữ an hưởng tuổi già."
Yến vương nghe vậy, bèn thấy hài lòng, lại nói:
"Vậy thì tốt. Chẳng giấu gì Thẩm tướng gia, hôm nay bản vương cũng là vì Thẩm tiểu thư mới đến đây. Thấy lệnh ái cũng không còn nhỏ tuổi, chẳng hay đã có hứa gả cho nhà nào hay chưa?"
Chu Lệ vốn chẳng phải người văn vẻ vòng vo, nói qua lại mấy câu đã lộ rõ mục đích.
Bàn tay đang cầm tách trà của Thẩm Bạch thoáng siết chặt lại, đáy mắt hơi tối đi.
....
Chú thích:
(1) Trích "Xuân giang hoa nguyệt dạ" của Trương Nhược Hư, dịch thơ:
Nước cuốn xuân đi trôi sắp hết,
Vòm sông trăng lại xế sang đoài.
Trăng khuất mù khơi chìm chậm chậm,
Dòng Tương non Kiệt ngàn muôn dặm.
Nương trăng mấy kẻ nhớ về theo,
Trăng lặn xao tình cây nước gợn.
Thẩm Bạch khoác trường bào bước xuống giường, rót ra một cốc trà, rồi cầm đến bên giường. Người ngồi xuống, đưa cốc trà cho thiếu nữ đang nằm cuộn tròn trên giường, ân cần bảo:
"Uống chút trà đi."
Thiếu nữ đưa đôi mắt đẹp đẽ liếc người một cái, mới dùng dằng ngồi dậy, dật dựa vào vai người, nói:
"Tử Khâm đút cho người ta uống đi."
Thẩm Bạch nhìn nàng đầy vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói:
"Càng lúc càng không biết lớn nhỏ gì."
Ngoài miệng nói thế, người lại vẫn dung túng cho nàng, cẩn thận đưa cốc trà đến bên bờ môi sưng mọng của thiếu nữ, chăm chú nhìn nàng uống hết cốc trà.
Bấy giờ, Miên Nhi chẳng có mảnh vải trên người, chỉ quấn lấy cái chăn bông ngang ngực. Nàng vừa ngồi dậy, chăn bông tuột xuống, để lộ vùng thịt da trắng nõn như sứ chi chít những vết hôn tím đỏ. Bờ ngực vun tròn còn in lại những dấu răng từng dày vò gặm cắn, giữa hai bên căng tròn đã đỏ tấy lên, còn vương những vệt màu trắng đục mờ ám. Chỉ cần là người từng trải, mới nhìn qua đã đoán được tiểu cô nương này vừa bị bắt nạt ra sao.
Khuôn mặt vốn điềm tĩnh của Thẩm Bạch cũng hơi đỏ lên, thầm mắng mình không bằng cầm thú. Đợi nàng uống xong rồi, người mới gọi hạ nhân mang nước ấm vào, rồi nhúng ướt khăn mềm, tự tay lau mình cho Miên Nhi.
Nhìn những dấu vết do mình gây ra, Thẩm Bạch thầm thấy áy náy, thương xót khẽ hỏi:
"Có đau lắm không?"
Miên Nhi liếc người một cái, bĩu môi nói:
"Còn hỏi sao? Lúc nãy người ta xin tha mãi mà người có chịu dừng lại đâu."
Thẩm Bạch ôm nàng vào lòng dỗ dành, thở dài thì thầm:
"Chuyện này sao có thể nói dừng là dừng được."
Miên Nhi ngước mắt lên nhìn người, hỏi:
"Chuyện này là chuyện gì?"
Thẩm Bạch khẽ ho một tiếng, bảo:
"Tiểu cô nương nên rụt rè một chút, đừng hỏi nhiều quá."
Miên Nhi nở nụ cười đầy giảo hoạt, ôm lấy cổ người, nói:
"Tử Khâm nói sai rồi, Miên Nhi đã mười lăm tuổi, đã là đại cô nương rồi, không phải là tiểu cô nương nữa."
Nàng vẫn chưa mặc lại xiêm y, cứ thế dán sát vào người Thẩm Bạch. Thẩm lão gia chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng xộc từ bụng dưới lên, dục vọng cố kiềm nén xuống bấy giờ lại thức tỉnh.
Người thở dài, đưa tay âu yếm vuốt tóc nàng, kề sát vào tai nàng, khẽ nói:
"Nếu Yến vương và Tạ công tử kia mà trông thấy Miên Nhi ở trên giường quyến rũ nghĩa phụ của mình như lúc này, chẳng biết có còn bị tiểu yêu tinh nhà ngươi mê hoặc nữa chăng?"
Người nói rất khẽ, hơi thở nóng rực phả vào tai nàng, Miên Nhi rụt cổ lại, rồi bỗng chợt nghĩ ra ý hay, bất chợt rướn người lên ngậm lấy vành tai của nghĩa phụ, cười khúc khích nói:
"Họ làm sao trông thấy được chứ, chỉ có một mình Tử Khâm thấy thôi."
Thẩm Bạch cứng đờ người, lập tức giữ yên tiểu yêu tinh trong lòng mình, không cho nàng tác oai tác quái nữa. Người cúi đầu nhìn nàng, trầm giọng hỏi:
"Ai dạy cho Miên Nhi mấy trò không đứng đắn này?"
Miên Nhi còn chưa biết mình sai ở đâu, buồn bực nói:
"Chẳng phải trong thoại bản đều nói sau khi tiểu thư làm như vậy thì thư sinh sẽ lập tức chịu cưới tiểu thư làm thê tử hay sao? Đúng là gạt người mà!"
Thẩm Bạch cốc nhẹ lên trán nàng, mắng:
"Thường ngày Miên Nhi đã đọc những loại thoại bản gì thế hả?"
Miên Nhi xoa trán, hai mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói:
"Miên Nhi chỉ muốn gả cho Tử Khâm thôi, ai bảo Tử Khâm cứ không chịu cưới người ta!"
Dù rằng hành động của nàng to gan lớn mật, chẳng chút rụt rè, nhưng cũng không phải nữ tử phong trần sành sỏi, ý nghĩ vẫn ngây thơ vô cùng, nào hiểu mình đang làm gì. Nhưng Thẩm Bạch thì lại khác. Người không phải thiếu niên lang chẳng rõ sự đời, lại còn cố ý dung túng nàng làm xằng làm bậy. Ngẫm lại, nàng nào có lỗi gì, người mới là kẻ lòng dạ nhơ nhuốc, rắp tâm xấu xa.
Thẩm Bạch lại thở dài, không nỡ trách gì nàng thêm, chỉ dịu dàng lau nước mắt cho nàng, nói:
"Đợi khi Miên Nhi thật sự đủ mười lăm tuổi rồi, tất sẽ biết hành động hôm nay dại dột biết chừng nào."
Miên Nhi nhoẻn miệng cười, chẳng hề biết sợ là gì, nghênh ngang bảo:
"Người ta không sợ đâu, Miên Nhi biết Tử Khâm không nỡ phạt Miên Nhi đâu."
Nha đầu này, gọi được một lần bèn quen miệng, bây giờ đã chẳng kiêng nể gì mà gọi tên tự của người.
Thẩm Bạch bật cười, lại nhéo nhéo chóp mũi nàng, mắng:
"Không biết lớn nhỏ."
Rõ ràng là mắng, giọng lại đầy yêu chiều âu yếm. Miên Nhi tất nhiên là chẳng hề sợ hãi gì.
Thẩm Bạch nhìn nụ cười giảo hoạt như hồ ly của thiếu nữ trong lòng, thầm nghĩ: Chỉ hai tháng nữa thôi, rồi nàng sẽ biết hối hận.
Mà hai tháng sau, chính là sinh thần mười lăm tuổi của Miên Nhi.
Tất nhiên, bấy giờ nàng còn chưa biết hai tháng sau sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng chỉ biết, sáng hôm sau, mớ thoại bản của mình đã bị nghĩa phụ đốt sạch hết.
....
Chiều hôm ấy, Miên Nhi cùng nghĩa phụ ra vườn uống trà thưởng hoa.
Thẩm Bạch vốn là người ưa phong nhã, Thẩm phủ cũng có một viên lâm rất tinh xảo, mỗi nhành cây hòn đá đều do tự tay người sắp xếp. Bấy giờ đương độ lập xuân, hoa vừa hé nở sau mùa đông dài giá rét, không khí se se mát mẻ, mỗi chiều hai người đều ra vườn thưởng ngoạn.
Lúc này, Miên Nhi ôm một cây tỳ bà bằng ngọc thạch trong lòng, gảy khúc "Dương xuân bạch tuyết". Dưới bàn tay nàng, tiếng tỳ bà réo rắt vang lên, khi dịu dàng uyển chuyển, lúc đanh thép sắt lạnh. Trong mơ hồ, tiếng đàn vẽ ra phong cảnh tuyết trắng tan dần, mùa xuân đang đến, vạn đâm chồi nảy lộc hồi sinh. Thiếu nữ ôm tỳ bà che nửa mặt, bàn tay ngọc lả lướt trên dây đàn, yêu kiều không sao tả hết.
Khúc nhạc dứt, Thẩm Bạch cất tiếng tán thưởng:
"Ngón đàn tỳ bà của Miên Nhi ngày càng tiến bộ, đàn rất có thần."
Miên Nhi cười hì hì, nịnh nọt:
"Do nghĩa phụ dạy giỏi thôi."
Bấy giờ, trời sụp tối, trăng nhô lên cao trên bầu trời. Hai người đang ngồi trong đình thủy tạ giữa hồ sen. Thẩm Bạch lại đặt cây cổ cầm lên bàn gỗ, bắt đầu so dây đàn một khúc "Xuân giang hoa nguyệt dạ".
Miên Nhi hiểu ý nghĩa phụ muốn thử tài nghệ của mình, bèn ôm tỳ bà đệm cho tiếng cầm của người. Cổ cầm tiếng trầm mà vang, như bậc quân tử khiêm nhường cao nhã. Tỳ bà réo rắt uyển chuyển, như người giai nhân yêu kiều tha thướt. Hai âm thanh dường như không thể hòa hợp ấy lại hòa quyện vào nhau đến lạ kỳ, tựa hồ như sinh ra là để quấn quýt cùng nhau.
Miên Nhi cất tiếng khẽ hát:
"Giang thuỷ lưu xuân khứ dục tận,
Giang đàm lạc nguyệt phục tây tà.
Tà nguyệt trầm trầm tàng hải vụ,
Kiệt Thạch, Tiêu Tương vô hạn lộ.
Bất tri thừa nguyệt kỷ nhân quy,
Lạc nguyệt dao tình mãn giang thụ." (1)
Tiếng đàn hát vọng vào mặt hồ loang loáng ánh trăng xuân, gợn trong mùi hương hoa thoang thoảng dịu nhẹ, tưởng chừng như đang ở cõi tiên mới có cảnh phong nhã dường này.
Đương lúc xem hoa nở chờ trăng lên, Lưu quản gia tiến vào, bẩm:
"Thưa lão gia, bên ngoài có Tứ gia bái phỏng."
Thẩm Bạch rời tay khỏi dây đàn, trên khuôn mặt thong dong thư thái ban nãy nhuốm vẻ suy tư. Người nhíu mày, quay sang Miên Nhi, bảo:
"Miên Nhi vào trong trước đi."
Miên Nhi gật đầu, ôm đàn bước vào trong viện.
Lúc Yến vương Chu Lệ bước vào, chỉ thấy bóng thiếu nữ tha thướt khuất dần sau dãy trường lang sâu hun hút. Y lưu luyến nhìn theo, mãi tới khi tà áo màu hoa đào biến mất hẳn khỏi tầm mắt.
Thẩm Bạch đứng dậy, khom người hành lễ chào:
"Thẩm Bạch tham kiến Vương gia."
Chu Lệ hào sảng khoát tay, cười bảo:
"Thẩm tướng gia đừng đa lễ, bản vương bây giờ đang lấy thân phận thường dân mà du ngoạn, không cần câu nệ lễ nghi."
Thẩm Bạch cười đáp:
"Dù sao lễ nghĩa quân thần vẫn phải giữ."
Yến vương phiền chán xua tay, bảo:
"Đám văn nhân các người thật lôi thôi."
Thẩm Bạch cũng không để ý lời của y, ngồi xuống thong thả rót trà mời khách, lại ôn tồn hỏi:
"Chẳng hay hôm nay Vương gia quang lâm hàn xá là có chuyện chi?"
Chu Lệ bật cười, nói:
"Bản vương đến Tô thành đã lâu mà chưa có dịp tới thăm Thẩm tướng gia, hôm nay có chút thời gian rảnh nên đến thăm hỏi một chút, dù gì Thẩm tướng gia cũng từng là thầy dạy học của bản vương thuở thiếu thời."
Y nói tới đây, lại tỏ vẻ hoài niệm, bảo:
"Nhớ thuở ấy bản vương chán ghét thi thư, cũng may nhờ Thẩm tướng gia nương tình nhiều lần mới chẳng bị phụ hoàng trách phạt. Đúng rồi, lúc đó cháu trai của ta cũng được ông dạy dỗ, bản vương còn nhớ hai người rất thân cận, không biết dạo này Thẩm tướng gia có nghe được tin gì về Hoàng thái tôn không?"
Thẩm Bạch cười cười, đáp:
"Lão thần từ quan đã lâu, bây giờ chỉ một lòng ở Cô Tô trồng hoa chăm cỏ, sớm đã không còn để tâm đến chuyện triều chính, chỉ mong bầu bạn cùng khuê nữ an hưởng tuổi già."
Yến vương nghe vậy, bèn thấy hài lòng, lại nói:
"Vậy thì tốt. Chẳng giấu gì Thẩm tướng gia, hôm nay bản vương cũng là vì Thẩm tiểu thư mới đến đây. Thấy lệnh ái cũng không còn nhỏ tuổi, chẳng hay đã có hứa gả cho nhà nào hay chưa?"
Chu Lệ vốn chẳng phải người văn vẻ vòng vo, nói qua lại mấy câu đã lộ rõ mục đích.
Bàn tay đang cầm tách trà của Thẩm Bạch thoáng siết chặt lại, đáy mắt hơi tối đi.
....
Chú thích:
(1) Trích "Xuân giang hoa nguyệt dạ" của Trương Nhược Hư, dịch thơ:
Nước cuốn xuân đi trôi sắp hết,
Vòm sông trăng lại xế sang đoài.
Trăng khuất mù khơi chìm chậm chậm,
Dòng Tương non Kiệt ngàn muôn dặm.
Nương trăng mấy kẻ nhớ về theo,
Trăng lặn xao tình cây nước gợn.
/31
|