Miên Nhi tựa đầu lên vai Thẩm Bạch, hai tay quấn lấy eo nghĩa phụ, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống vai người. Nàng thì thầm hỏi:
"Vậy nghĩa phụ có muốn Miên Nhi không?"
Thẩm Bạch thoáng cứng đờ người ra, kề vào tai nàng, khẽ hỏi:
"Miên Nhi có biết mình đang nói gì không?"
Miên Nhi không đáp lời, chỉ lẳng lặng buông người ra, đưa tay cởi đai lưng của mình. Không còn đai lưng níu giữ, chiếc giá y đỏ sẫm nới lỏng ra, để lộ cảnh xuân thấp thoáng. Nàng ngước lên nhìn Thẩm Bạch, thấy đáy mắt người vẫn bình tĩnh như nước, lòng vô cùng ấm ức, khẽ cắn môi, trút bỏ toàn bộ xiêm y trên mình.
Bộ hỉ phục được thêu bằng chỉ vàng vô cùng tinh tế kia là đà rơi xuống đất như cánh bướm đáp xuống nụ hoa. Bấy giờ, Miên Nhi không mặc gì thêm bên trong.
Trước đây, không phải nàng chưa từng trần trụi đối mặt với nghĩa phụ. Nhưng những khi ấy đều khuất trong bóng tối, người lại luôn lấy khăn che mắt nàng lại. Bây giờ, lần đầu đứng dưới ánh đèn sáng tỏ, cả người chẳng mảnh vải che thân, dù gì cũng là tiểu cô nương chưa trải sự đời, Miên Nhi cũng cảm thấy ngại ngùng. Nhưng nàng vẫn lấy hết can đảm, giang tay ôm chầm lấy nghĩa phụ, dán cơ thể trần trụi mềm mại của mình vào người, thỏ thẻ nói:
"Nghĩa phụ... Nghĩa phụ "muốn" Miên Nhi đi, được không?"
Nói ra lời này, mặt nàng đã đỏ bừng lên, không dám ngước lên nhìn người, chỉ đành vùi mặt hài lòng nghĩa phụ.
Thế nhưng, qua một lúc, vẫn chưa thấy Thẩm Bạch lên tiếng gì, Miên Nhi lại sốt ruột nói:
"Ngày mai Miên Nhi phải xuất giá rồi... Miên Nhi không muốn... không muốn trao trinh bạch cho nam nhân khác. Nghĩa phụ... Tử
Khâm, để cho Miên Nhi trở thành nữ nhân của người, được không?"
Nàng quên cả thẹn thùng, ngước đôi mắt long lanh đầy chờ mong lên nhìn Thẩm Bạch. Nhưng mà, Thẩm Bạch vẫn tỏ ra chẳng hề lay động gì, hờ hững bảo:
"Miên Nhi, mặc y phục vào đi."
Miên Nhi đưa tay lay lay tay áo người, nài nỉ:
"Một đêm thôi, được không?"
Thẩm Bạch vốn dĩ cưng chiều nàng, thường khi chỉ cần nàng lay lay tay áo người nài nỉ, xin gì cũng được như ý. Nào ngờ, lần này nghĩa phụ thật sự rất cứng lòng, vẫn bình thản lặp lại:
"Mặc y phục vào đi."
Miên Nhi thẫn thờ buông tay áo người ra, nước mắt lăn dài trên má, lẳng lặng cúi xuống mặc lại xiêm y vào.
Nàng là hoàng hoa khuê nữ, có thể vì người mà chủ động dâng mình như vậy đã là lấy hết dũng khí, vứt bỏ mặt mũi. Nào ngờ bị bị cự tuyệt lạnh lùng như vậy, Miên Nhi vừa thẹn vừa đau lòng, cúi đầu nói:
"Miên Nhi đã hiểu rồi. Miên Nhi không nên quấy nhiễu người. Nghĩa phụ quay về nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai Miên Nhi sẽ ngoan ngoãn lên kiệu hoa, không làm hỏng thanh danh của Thẩm gia đâu..."
Nàng chưa nói dứt lời, bỗng nhiên bị Thẩm Bạch kéo vào lòng. Người ghé vào tai nàng, cười khẽ nói:
"Nha đầu ngốc, giá y này không phải tự cởi ra như vậy."
Miên Nhi còn đang ngơ ngẩn, đã nghe "roẹt" một tiếng, vạt áo trước ngực bị xé rách.
Thẩm Bạch nhấc nàng lên, bước tới mấy bước, nhẹ nhàng đặt nàng xuống chiếc giường còn dán đầy chữ "hỉ" lấy điềm lành. Vạt áo đã bị xé rách, da thịt nõn nà lấp ló lộ ra ngoài. Miên Nhi mới nãy còn bạo dạn như thế, bây giờ lại ngượng ngùng trước ánh mắt nóng rực của nghĩa phụ, luống cuống kéo áo che lại cảnh xuân.
Thẩm Bạch giữ tay nàng lại, giọng khàn đi, nói:
"Đừng che, vi phụ muốn nhìn."
Miên Nhi đỏ bừng mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy tay ra.
Thẩm Bạch buông rèm xuống, tầng tầng lớp lớp rèm sa che đi cảnh tượng kiều diễm bên trong, chỉ thấy hai chiếc bóng kề cận bên nhau, triền miên quấn quýt.
Bàn tay thon dài vốn chỉ quen viết chữ gảy đàn của Thẩm Bạch lần tới trước ngực thiếu nữ, lại xé chiếc giá y ra, tiện tay ném xuống giường.
Miên Nhi vốn quen với nghĩa phụ nho nhã thong dong thường ngày, trông thấy người như vậy, bỗng dưng sợ hãi, ôm chăn nhích vào góc giường.
Thẩm Bạch cũng chẳng gấp gáp, chậm rãi tiến tới gần nàng, cúi đầu cười hỏi:
"Ban nãy là ai nói muốn trở thành nữ nhân của vi phụ, bây giờ sợ rồi sao?"
Miên Nhi vốn hiếu thắng, nào chịu nhận mình sợ hãi, lập tức vênh mặt lên, nói:
"Người ta đâu có sợ, chỉ là... chỉ là thấy lạnh thôi!"
Khuôn mặt còn chưa rút hết nét bụ bẫm trẻ con của nàng hất lên, phồng má phụng phịu, Thẩm Bạch chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, bèn đưa tay nhéo nhéo mấy cái.
Miên Nhi xoa xoa má, ai oán lên án:
"Nghĩa phụ đừng nhéo, đau lắm.."
Rõ ràng người rất nhẹ tay, nàng lại cố tình than đau, Thẩm Bạch biết nàng chỉ làm nũng, cúi đầu cười khẽ, nói:
"Mới như vậy đã không chịu được, chốc nữa phải làm sao?"
Miên Nhi hơi rụt cổ lại, dè dặt hỏi:
"Chốc nữa sẽ đau lắm ư?"
Nghĩa phụ không đáp, chỉ hôn nhẹ lên trán nàng, âu yếm bảo:
"Nữ tử nào cũng phải trải qua cái đau này, Miên Nhi ngoan ngoãn một chút, chỉ chốc lát là dễ chịu ngay."
Lời người dỗ quá ngọt ngào, Miên Nhi cũng bị mê hoặc, không né tránh nữa.
Thẩm Bạch không phải thiếu niên lang nóng nảy vội vàng, rất kiên nhẫn với nàng. Người chậm rãi kéo chăn gấm ra từng chút một, thân thể ngọc ngà của thiếu nữ dần dần lộ ra, tựa như cách người vẫn thường thưởng ngoạn tranh cuộn thủy mặc đan thanh.
Miên Nhi còn nhớ, nghĩa phụ từng nói với nàng, người thích tranh cuộn hơn tranh thường, bởi vì cái cảm giác lần giở từng chút một, kiên nhẫn chờ đợi toàn cảnh hiện ra, thật sự tuyệt diệu vô cùng.
Bây giờ, người cũng như thế, thong thả thưởng thức thân thể nàng, tựa như ngắm một bức danh họa, lướt tay từ trên xuống dưới, hôn lên từng tấc da thịt nàng.
Khoảnh khắc ấy, người ghé vào tai nàng, khẽ hỏi:
"Miên Nhi hối hận không?"
Miên Nhi lắc đầu, ngước đôi mắt long lanh nhìn người, kiên định đáp:
"Không oán không hối."
Thẩm Bạch xoa đầu nàng, ánh mắt dịu dàng như nước, lại nồng liệt như lửa, nhẹ giọng bảo:
"Chịu đựng một chút."
Miên Nhi vô cùng tin tưởng người, phó mặc cho người tùy ý vần vò, không hề nghĩ rằng nghĩa phụ dịu dàng của mình lại có lúc không còn dịu dàng nữa.
....
Giữa đêm tĩnh lặng, trong khuê phòng đợi gả của tiểu thư Thẩm gia, giá y đỏ thẫm bị xé rách thành từng mảnh nằm vương vãi trên đất.
Bấy giờ, không ai ngờ rằng, đằng sau tấm rèm thêu hoa, trên giường gấm êm ái, Thẩm tiểu thư lại đang nằm dưới thân Thẩm lão gia, không ngừng rên khóc xin tha. Nam nhân bên trên thương xót hôn lên trán nàng trấn an, bên dưới vẫn chưa từng dừng lại, cứ thế liên tục vào ra trong nàng.
Từng cú thúc dồn dập khiến Miên Nhi từ đau đớn ban đầu chuyển sang tê dại cả người, toàn thân mềm nhũn, chẳng thể phản kháng, cũng chẳng muốn phản kháng. Nàng vốn non nớt như trang giấy trắng, lần đầu nếm trải hoan ái, khó có thể chịu nổi dục vọng của nam nhân cấm dục mười mấy năm, khoái cảm như sóng từng đợt từng đợt ồ ạt kéo tới, lan truyền từ đầu chân tóc đến đầu ngón chân, khiến nàng như lịm đi, toàn thân lâng lâng phảng phất phiêu diêu trên chín tầng mây cao tít. Nàng liên tục bị ném lên đỉnh cao nhất, không thể chịu nổi trùng trùng điệp điệp dục vọng, chỉ đành thở hổn hển yếu ớt xin tha:
"Nghĩa phụ... Chậm một chút... Chậm một chút... Miên Nhi không chịu nổi..."
Thẩm Bạch cười khẽ một tiếng, nhẹ hôn lên mắt nàng, khàn khàn nói:
"Chậm một chút thì Miên Nhi làm sao thoải mái được, hử? Ngoan, chịu đựng một chút, chỉ một chút nữa thôi..."
Miên Nhi đã nghe không biết bao nhiêu lần "một chút nữa thôi" rồi, mà nam nhân bên trên vẫn chưa có vẻ gì sắp buông tha cho nàng. Cho đến lâu thật lâu sau, nàng lại một lần nữa bị ném sang bên kia bờ vực hoan lạc, đầu ngón chân cuộn lên, cong người lại, nức nở một tiếng. Lúc này, Thẩm Bạch cũng vùi sâu trong nàng, chăm chú nhìn thiếu nữ đang đê mê dưới thân mình, đáy mắt tràn ngập nhu tình.
Đây là đứa trẻ người tự tay nuôi lớn, là tâm can bảo bối, bây giờ, lại là nữ nhân của người. Chính tay Thẩm Bạch dạy dỗ nàng khôn lớn, cầm tay dạy nàng viết từng chữ một, lúc này, cũng chính là người đoạt đi tấm thân hoàn bích của nàng, dạy nàng nếm trải nam hoan nữ ái. Trong lòng dâng trào thỏa mãn, Thẩm Bạch ghì chặt nàng vào lòng, trút hết tất thảy tinh nguyên cho nàng. Miên Nhi chỉ cảm thấy có dòng nước nóng rẫy vùi sâu vào trong mình, nàng không biết đó là gì, chỉ có thể trân người run run tiếp nhận.
Sau một hồi mây mưa cuồng nhiệt, Thẩm Bạch ôm nàng vào lòng, vật kia vẫn chưa rút ra, áp cằm lên trán nàng, khép hờ mắt lại, dần dần bình ổn lại hơi thở. Miên Nhi không phải là lần đầu tiên nằm trong lòng người, trái tim lại vẫn đập rộn lên, nơi đầu chóp mũi thấm đẫm mùi hương thư mặc quen thuộc thoang thoảng trên người nghĩa phụ, còn hòa lẫn một mùi vị nồng nồng lạ lẫm. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, trái tim cũng mềm nhũn, một cảm giác hạnh phúc len lỏi vào đáy lòng.
Nàng thích nghĩa phụ, thích từ rất lâu, rất rất lâu rồi. Nghĩa phụ cũng thích nàng. Thật tốt.
Miên Nhi ngước mắt nhìn nghĩa phụ, thấy người đang nhắm mắt lại, nghĩ rằng người đã ngủ, liền rón rén ngồi dậy, dợm bước xuống giường. Nào ngờ, vật kia còn ở trong nàng, nàng vừa động đậy, Thẩm Bạch đã mở mắt ra, vòng tay ôm lấy nàng, trong giọng có ba phần ý cười, bảy phần dụ hoặc, nói:
"Vừa nãy là ai dũng khí đầy mình nhất quyết muốn làm nữ nhân của ta, bây giờ muốn chạy trốn rồi?"
Miên Nhi đỏ bừng mặt, lí nhí đáp:
"Miên Nhi... Miên Nhi chỉ muốn đi tẩy rửa một chút, trên mình dính dấp thật khó chịu..."
Thẩm Bạch bật cười, kéo nàng ngã vào lòng mình, hôn nhẹ lên trán nàng, nói:
"Còn chưa xong, đi tẩy rửa làm gì?"
Miên Nhi giật mình, ngây ngô hỏi lại:
"Chưa... Chưa xong? Không phải chỉ cần một lần là đã xem như trở thành phu thê rồi sao? Chẳng lẽ còn phải làm gì nữa?"
Nàng thường ngày đọc thoại bản, chỉ thấy thư sinh cùng giai nhân lên giường tắt đèn một lần, về sau liền xưng nhau là phu phụ, cũng không thấy kể thêm gì, bèn cho rằng chỉ cần nhẫn nại chịu đựng một lần là xong.
Thẩm Bạch bị nàng làm cho dở khóc dở cười, cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai nàng một cái, bất đắc dĩ nói:
"Nha đầu ngốc, loại chuyện này sao có thể chỉ làm một lần liền dừng? Miên Nhi nếu đã là nữ nhân của ta, tất nhiên phải cùng ta ngày ngày thân mật, mà mỗi ngày ít nhất cũng phải vài lần hoan hảo, như vậy mới có thể giải nỗi khổ tương tư của ta, biết không?"
Miên Nhi kinh sợ lẩm bẩm:
"Vài... Vài lần? Lại còn ngày ngày đều phải như vậy?"
Thẩm Bạch cười hỏi:
"Sợ rồi sao? Vừa nãy vi phụ đã thương xót Miên Nhi, muốn đợi Miên Nhi lớn thêm một chút, là chính Miên Nhi tự mình lựa chọn, vi phụ không cách nào từ chối."
Dứt lời, bàn tay thon dài của người lại bắt đầu vuốt ve nơi non mềm trước ngực của nàng. Miên Nhi nhẹ rên một tiếng, vội ngăn người lại, nói:
"Nghĩa phụ, chúng ta... Chúng ta nên nghĩ cách mới phải, sáng mai kiệu hoa của Tạ gia sẽ đến, tới lúc đó phải làm sao?"
Thẩm Bạch khẽ cười một tiếng, cắn nhẹ vào đỉnh hồng mai đang run run trước gió lạnh của nàng, bảo:
"Bây giờ mới nghĩ đến sao? Lúc Miên Nhi lớn mật quyến rũ vi phụ lại chưa từng do dự chút nào..."
Miên Nhi áy náy trong lòng, nghĩ đến thanh danh cả đời của nghĩa phụ bị mình hủy hoại, hai mắt đã bất giác ngấn lệ, cúi đầu nói:
"Xin lỗi nghĩa phụ, là do Miên Nhi nông cạn, khiến người bị tổn hại thanh danh... Ngày mai Miên Nhi vẫn sẽ ngoan ngoãn lên kiệu hoa, không để người ta làm khó nghĩa phụ đâu."
Thẩm Bạch thấy nàng như vậy, nào còn tâm tư trêu đùa, liền ôm nàng vào lòng, khẽ thở dài, nói:
"Đừng lo lắng, trước khi đến đây, ta tự nhiên đã có an bài. Huống hồ, ta chưa từng quan tâm đến cái gọi là thanh danh thể diện của bản thân. Ta chỉ không cho phép bất kỳ ai đàm tiếu chế nhạo Miên Nhi."
Miên Nhi nghe được những lời này, trong lòng vừa cảm động vừa ngọt ngào, bất thình lình khẽ hôn lên má của Thẩm Bạch một cái, sau đó liền xấu hổ vùi mặt vào lồng ngực của người, chẳng dám ngẩng đầu lên.
Thẩm Bạch cười khẽ, nào chịu buông tha cho nàng dễ dàng như vậy, nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của nàng ra khỏi ngực mình, kế đó liền hôn lên đôi môi vốn đã bị bản thân hôn đến sưng mọng ấy. Miên Nhi "ưm" một tiếng, chỉ thấy nụ hôn của nghĩa phụ cũng như người vậy, ôn nhuận tựa cam tuyền, ngọt ngào nhu tình, không chút sỗ sàng thô lỗ. Nàng nhanh chóng chìm đắm trong sự dịu dàng ấy, quên mất trời đất tháng năm, lại bị người kéo vào một hố sâu dục vọng khác.
Đến chỗ động tình, nàng tựa đầu vào vai người, khe khẽ gọi:
"Tử Khâm..."
Thẩm Bạch thoáng dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt mê man mờ mịt của nàng, khẽ hỏi:
"Miên Nhi gọi ta là gì?"
Miên Nhi đối diện với đáy mắt sâu thẳm của người, sớm đã vứt bỏ lý trí, vô thức gọi:
"Tử Khâm..."
Thẩm Bạch hỏi:
"Tử Khâm là ai?"
Nàng đáp:
"Tử Khâm là nghĩa phụ."
Thẩm Bạch nhíu mày, tỏ vẻ chưa hài lòng, vẫn không chịu cho nàng thỏa mãn, lại hỏi:
"Nghĩa phụ là ai?"
Miên Nhi đang chuẩn bị đạt đến tột cùng hoan lạc, lại bị treo lưng chừng như thế, trong giọng đã có vài phần nức nở, nói:
"Nghĩa phụ là... là phu quân... là nam nhân duy nhất của Miên Nhi..."
Bấy giờ, Thẩm Bạch mới hài lòng hôn lên trán nàng, khẽ nói:
"Ngoan, vi phu thưởng cho nàng."
...
@Tác giả: Vi phụ liền với vi phu một vần.:v
"Vậy nghĩa phụ có muốn Miên Nhi không?"
Thẩm Bạch thoáng cứng đờ người ra, kề vào tai nàng, khẽ hỏi:
"Miên Nhi có biết mình đang nói gì không?"
Miên Nhi không đáp lời, chỉ lẳng lặng buông người ra, đưa tay cởi đai lưng của mình. Không còn đai lưng níu giữ, chiếc giá y đỏ sẫm nới lỏng ra, để lộ cảnh xuân thấp thoáng. Nàng ngước lên nhìn Thẩm Bạch, thấy đáy mắt người vẫn bình tĩnh như nước, lòng vô cùng ấm ức, khẽ cắn môi, trút bỏ toàn bộ xiêm y trên mình.
Bộ hỉ phục được thêu bằng chỉ vàng vô cùng tinh tế kia là đà rơi xuống đất như cánh bướm đáp xuống nụ hoa. Bấy giờ, Miên Nhi không mặc gì thêm bên trong.
Trước đây, không phải nàng chưa từng trần trụi đối mặt với nghĩa phụ. Nhưng những khi ấy đều khuất trong bóng tối, người lại luôn lấy khăn che mắt nàng lại. Bây giờ, lần đầu đứng dưới ánh đèn sáng tỏ, cả người chẳng mảnh vải che thân, dù gì cũng là tiểu cô nương chưa trải sự đời, Miên Nhi cũng cảm thấy ngại ngùng. Nhưng nàng vẫn lấy hết can đảm, giang tay ôm chầm lấy nghĩa phụ, dán cơ thể trần trụi mềm mại của mình vào người, thỏ thẻ nói:
"Nghĩa phụ... Nghĩa phụ "muốn" Miên Nhi đi, được không?"
Nói ra lời này, mặt nàng đã đỏ bừng lên, không dám ngước lên nhìn người, chỉ đành vùi mặt hài lòng nghĩa phụ.
Thế nhưng, qua một lúc, vẫn chưa thấy Thẩm Bạch lên tiếng gì, Miên Nhi lại sốt ruột nói:
"Ngày mai Miên Nhi phải xuất giá rồi... Miên Nhi không muốn... không muốn trao trinh bạch cho nam nhân khác. Nghĩa phụ... Tử
Khâm, để cho Miên Nhi trở thành nữ nhân của người, được không?"
Nàng quên cả thẹn thùng, ngước đôi mắt long lanh đầy chờ mong lên nhìn Thẩm Bạch. Nhưng mà, Thẩm Bạch vẫn tỏ ra chẳng hề lay động gì, hờ hững bảo:
"Miên Nhi, mặc y phục vào đi."
Miên Nhi đưa tay lay lay tay áo người, nài nỉ:
"Một đêm thôi, được không?"
Thẩm Bạch vốn dĩ cưng chiều nàng, thường khi chỉ cần nàng lay lay tay áo người nài nỉ, xin gì cũng được như ý. Nào ngờ, lần này nghĩa phụ thật sự rất cứng lòng, vẫn bình thản lặp lại:
"Mặc y phục vào đi."
Miên Nhi thẫn thờ buông tay áo người ra, nước mắt lăn dài trên má, lẳng lặng cúi xuống mặc lại xiêm y vào.
Nàng là hoàng hoa khuê nữ, có thể vì người mà chủ động dâng mình như vậy đã là lấy hết dũng khí, vứt bỏ mặt mũi. Nào ngờ bị bị cự tuyệt lạnh lùng như vậy, Miên Nhi vừa thẹn vừa đau lòng, cúi đầu nói:
"Miên Nhi đã hiểu rồi. Miên Nhi không nên quấy nhiễu người. Nghĩa phụ quay về nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai Miên Nhi sẽ ngoan ngoãn lên kiệu hoa, không làm hỏng thanh danh của Thẩm gia đâu..."
Nàng chưa nói dứt lời, bỗng nhiên bị Thẩm Bạch kéo vào lòng. Người ghé vào tai nàng, cười khẽ nói:
"Nha đầu ngốc, giá y này không phải tự cởi ra như vậy."
Miên Nhi còn đang ngơ ngẩn, đã nghe "roẹt" một tiếng, vạt áo trước ngực bị xé rách.
Thẩm Bạch nhấc nàng lên, bước tới mấy bước, nhẹ nhàng đặt nàng xuống chiếc giường còn dán đầy chữ "hỉ" lấy điềm lành. Vạt áo đã bị xé rách, da thịt nõn nà lấp ló lộ ra ngoài. Miên Nhi mới nãy còn bạo dạn như thế, bây giờ lại ngượng ngùng trước ánh mắt nóng rực của nghĩa phụ, luống cuống kéo áo che lại cảnh xuân.
Thẩm Bạch giữ tay nàng lại, giọng khàn đi, nói:
"Đừng che, vi phụ muốn nhìn."
Miên Nhi đỏ bừng mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy tay ra.
Thẩm Bạch buông rèm xuống, tầng tầng lớp lớp rèm sa che đi cảnh tượng kiều diễm bên trong, chỉ thấy hai chiếc bóng kề cận bên nhau, triền miên quấn quýt.
Bàn tay thon dài vốn chỉ quen viết chữ gảy đàn của Thẩm Bạch lần tới trước ngực thiếu nữ, lại xé chiếc giá y ra, tiện tay ném xuống giường.
Miên Nhi vốn quen với nghĩa phụ nho nhã thong dong thường ngày, trông thấy người như vậy, bỗng dưng sợ hãi, ôm chăn nhích vào góc giường.
Thẩm Bạch cũng chẳng gấp gáp, chậm rãi tiến tới gần nàng, cúi đầu cười hỏi:
"Ban nãy là ai nói muốn trở thành nữ nhân của vi phụ, bây giờ sợ rồi sao?"
Miên Nhi vốn hiếu thắng, nào chịu nhận mình sợ hãi, lập tức vênh mặt lên, nói:
"Người ta đâu có sợ, chỉ là... chỉ là thấy lạnh thôi!"
Khuôn mặt còn chưa rút hết nét bụ bẫm trẻ con của nàng hất lên, phồng má phụng phịu, Thẩm Bạch chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, bèn đưa tay nhéo nhéo mấy cái.
Miên Nhi xoa xoa má, ai oán lên án:
"Nghĩa phụ đừng nhéo, đau lắm.."
Rõ ràng người rất nhẹ tay, nàng lại cố tình than đau, Thẩm Bạch biết nàng chỉ làm nũng, cúi đầu cười khẽ, nói:
"Mới như vậy đã không chịu được, chốc nữa phải làm sao?"
Miên Nhi hơi rụt cổ lại, dè dặt hỏi:
"Chốc nữa sẽ đau lắm ư?"
Nghĩa phụ không đáp, chỉ hôn nhẹ lên trán nàng, âu yếm bảo:
"Nữ tử nào cũng phải trải qua cái đau này, Miên Nhi ngoan ngoãn một chút, chỉ chốc lát là dễ chịu ngay."
Lời người dỗ quá ngọt ngào, Miên Nhi cũng bị mê hoặc, không né tránh nữa.
Thẩm Bạch không phải thiếu niên lang nóng nảy vội vàng, rất kiên nhẫn với nàng. Người chậm rãi kéo chăn gấm ra từng chút một, thân thể ngọc ngà của thiếu nữ dần dần lộ ra, tựa như cách người vẫn thường thưởng ngoạn tranh cuộn thủy mặc đan thanh.
Miên Nhi còn nhớ, nghĩa phụ từng nói với nàng, người thích tranh cuộn hơn tranh thường, bởi vì cái cảm giác lần giở từng chút một, kiên nhẫn chờ đợi toàn cảnh hiện ra, thật sự tuyệt diệu vô cùng.
Bây giờ, người cũng như thế, thong thả thưởng thức thân thể nàng, tựa như ngắm một bức danh họa, lướt tay từ trên xuống dưới, hôn lên từng tấc da thịt nàng.
Khoảnh khắc ấy, người ghé vào tai nàng, khẽ hỏi:
"Miên Nhi hối hận không?"
Miên Nhi lắc đầu, ngước đôi mắt long lanh nhìn người, kiên định đáp:
"Không oán không hối."
Thẩm Bạch xoa đầu nàng, ánh mắt dịu dàng như nước, lại nồng liệt như lửa, nhẹ giọng bảo:
"Chịu đựng một chút."
Miên Nhi vô cùng tin tưởng người, phó mặc cho người tùy ý vần vò, không hề nghĩ rằng nghĩa phụ dịu dàng của mình lại có lúc không còn dịu dàng nữa.
....
Giữa đêm tĩnh lặng, trong khuê phòng đợi gả của tiểu thư Thẩm gia, giá y đỏ thẫm bị xé rách thành từng mảnh nằm vương vãi trên đất.
Bấy giờ, không ai ngờ rằng, đằng sau tấm rèm thêu hoa, trên giường gấm êm ái, Thẩm tiểu thư lại đang nằm dưới thân Thẩm lão gia, không ngừng rên khóc xin tha. Nam nhân bên trên thương xót hôn lên trán nàng trấn an, bên dưới vẫn chưa từng dừng lại, cứ thế liên tục vào ra trong nàng.
Từng cú thúc dồn dập khiến Miên Nhi từ đau đớn ban đầu chuyển sang tê dại cả người, toàn thân mềm nhũn, chẳng thể phản kháng, cũng chẳng muốn phản kháng. Nàng vốn non nớt như trang giấy trắng, lần đầu nếm trải hoan ái, khó có thể chịu nổi dục vọng của nam nhân cấm dục mười mấy năm, khoái cảm như sóng từng đợt từng đợt ồ ạt kéo tới, lan truyền từ đầu chân tóc đến đầu ngón chân, khiến nàng như lịm đi, toàn thân lâng lâng phảng phất phiêu diêu trên chín tầng mây cao tít. Nàng liên tục bị ném lên đỉnh cao nhất, không thể chịu nổi trùng trùng điệp điệp dục vọng, chỉ đành thở hổn hển yếu ớt xin tha:
"Nghĩa phụ... Chậm một chút... Chậm một chút... Miên Nhi không chịu nổi..."
Thẩm Bạch cười khẽ một tiếng, nhẹ hôn lên mắt nàng, khàn khàn nói:
"Chậm một chút thì Miên Nhi làm sao thoải mái được, hử? Ngoan, chịu đựng một chút, chỉ một chút nữa thôi..."
Miên Nhi đã nghe không biết bao nhiêu lần "một chút nữa thôi" rồi, mà nam nhân bên trên vẫn chưa có vẻ gì sắp buông tha cho nàng. Cho đến lâu thật lâu sau, nàng lại một lần nữa bị ném sang bên kia bờ vực hoan lạc, đầu ngón chân cuộn lên, cong người lại, nức nở một tiếng. Lúc này, Thẩm Bạch cũng vùi sâu trong nàng, chăm chú nhìn thiếu nữ đang đê mê dưới thân mình, đáy mắt tràn ngập nhu tình.
Đây là đứa trẻ người tự tay nuôi lớn, là tâm can bảo bối, bây giờ, lại là nữ nhân của người. Chính tay Thẩm Bạch dạy dỗ nàng khôn lớn, cầm tay dạy nàng viết từng chữ một, lúc này, cũng chính là người đoạt đi tấm thân hoàn bích của nàng, dạy nàng nếm trải nam hoan nữ ái. Trong lòng dâng trào thỏa mãn, Thẩm Bạch ghì chặt nàng vào lòng, trút hết tất thảy tinh nguyên cho nàng. Miên Nhi chỉ cảm thấy có dòng nước nóng rẫy vùi sâu vào trong mình, nàng không biết đó là gì, chỉ có thể trân người run run tiếp nhận.
Sau một hồi mây mưa cuồng nhiệt, Thẩm Bạch ôm nàng vào lòng, vật kia vẫn chưa rút ra, áp cằm lên trán nàng, khép hờ mắt lại, dần dần bình ổn lại hơi thở. Miên Nhi không phải là lần đầu tiên nằm trong lòng người, trái tim lại vẫn đập rộn lên, nơi đầu chóp mũi thấm đẫm mùi hương thư mặc quen thuộc thoang thoảng trên người nghĩa phụ, còn hòa lẫn một mùi vị nồng nồng lạ lẫm. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, trái tim cũng mềm nhũn, một cảm giác hạnh phúc len lỏi vào đáy lòng.
Nàng thích nghĩa phụ, thích từ rất lâu, rất rất lâu rồi. Nghĩa phụ cũng thích nàng. Thật tốt.
Miên Nhi ngước mắt nhìn nghĩa phụ, thấy người đang nhắm mắt lại, nghĩ rằng người đã ngủ, liền rón rén ngồi dậy, dợm bước xuống giường. Nào ngờ, vật kia còn ở trong nàng, nàng vừa động đậy, Thẩm Bạch đã mở mắt ra, vòng tay ôm lấy nàng, trong giọng có ba phần ý cười, bảy phần dụ hoặc, nói:
"Vừa nãy là ai dũng khí đầy mình nhất quyết muốn làm nữ nhân của ta, bây giờ muốn chạy trốn rồi?"
Miên Nhi đỏ bừng mặt, lí nhí đáp:
"Miên Nhi... Miên Nhi chỉ muốn đi tẩy rửa một chút, trên mình dính dấp thật khó chịu..."
Thẩm Bạch bật cười, kéo nàng ngã vào lòng mình, hôn nhẹ lên trán nàng, nói:
"Còn chưa xong, đi tẩy rửa làm gì?"
Miên Nhi giật mình, ngây ngô hỏi lại:
"Chưa... Chưa xong? Không phải chỉ cần một lần là đã xem như trở thành phu thê rồi sao? Chẳng lẽ còn phải làm gì nữa?"
Nàng thường ngày đọc thoại bản, chỉ thấy thư sinh cùng giai nhân lên giường tắt đèn một lần, về sau liền xưng nhau là phu phụ, cũng không thấy kể thêm gì, bèn cho rằng chỉ cần nhẫn nại chịu đựng một lần là xong.
Thẩm Bạch bị nàng làm cho dở khóc dở cười, cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai nàng một cái, bất đắc dĩ nói:
"Nha đầu ngốc, loại chuyện này sao có thể chỉ làm một lần liền dừng? Miên Nhi nếu đã là nữ nhân của ta, tất nhiên phải cùng ta ngày ngày thân mật, mà mỗi ngày ít nhất cũng phải vài lần hoan hảo, như vậy mới có thể giải nỗi khổ tương tư của ta, biết không?"
Miên Nhi kinh sợ lẩm bẩm:
"Vài... Vài lần? Lại còn ngày ngày đều phải như vậy?"
Thẩm Bạch cười hỏi:
"Sợ rồi sao? Vừa nãy vi phụ đã thương xót Miên Nhi, muốn đợi Miên Nhi lớn thêm một chút, là chính Miên Nhi tự mình lựa chọn, vi phụ không cách nào từ chối."
Dứt lời, bàn tay thon dài của người lại bắt đầu vuốt ve nơi non mềm trước ngực của nàng. Miên Nhi nhẹ rên một tiếng, vội ngăn người lại, nói:
"Nghĩa phụ, chúng ta... Chúng ta nên nghĩ cách mới phải, sáng mai kiệu hoa của Tạ gia sẽ đến, tới lúc đó phải làm sao?"
Thẩm Bạch khẽ cười một tiếng, cắn nhẹ vào đỉnh hồng mai đang run run trước gió lạnh của nàng, bảo:
"Bây giờ mới nghĩ đến sao? Lúc Miên Nhi lớn mật quyến rũ vi phụ lại chưa từng do dự chút nào..."
Miên Nhi áy náy trong lòng, nghĩ đến thanh danh cả đời của nghĩa phụ bị mình hủy hoại, hai mắt đã bất giác ngấn lệ, cúi đầu nói:
"Xin lỗi nghĩa phụ, là do Miên Nhi nông cạn, khiến người bị tổn hại thanh danh... Ngày mai Miên Nhi vẫn sẽ ngoan ngoãn lên kiệu hoa, không để người ta làm khó nghĩa phụ đâu."
Thẩm Bạch thấy nàng như vậy, nào còn tâm tư trêu đùa, liền ôm nàng vào lòng, khẽ thở dài, nói:
"Đừng lo lắng, trước khi đến đây, ta tự nhiên đã có an bài. Huống hồ, ta chưa từng quan tâm đến cái gọi là thanh danh thể diện của bản thân. Ta chỉ không cho phép bất kỳ ai đàm tiếu chế nhạo Miên Nhi."
Miên Nhi nghe được những lời này, trong lòng vừa cảm động vừa ngọt ngào, bất thình lình khẽ hôn lên má của Thẩm Bạch một cái, sau đó liền xấu hổ vùi mặt vào lồng ngực của người, chẳng dám ngẩng đầu lên.
Thẩm Bạch cười khẽ, nào chịu buông tha cho nàng dễ dàng như vậy, nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của nàng ra khỏi ngực mình, kế đó liền hôn lên đôi môi vốn đã bị bản thân hôn đến sưng mọng ấy. Miên Nhi "ưm" một tiếng, chỉ thấy nụ hôn của nghĩa phụ cũng như người vậy, ôn nhuận tựa cam tuyền, ngọt ngào nhu tình, không chút sỗ sàng thô lỗ. Nàng nhanh chóng chìm đắm trong sự dịu dàng ấy, quên mất trời đất tháng năm, lại bị người kéo vào một hố sâu dục vọng khác.
Đến chỗ động tình, nàng tựa đầu vào vai người, khe khẽ gọi:
"Tử Khâm..."
Thẩm Bạch thoáng dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt mê man mờ mịt của nàng, khẽ hỏi:
"Miên Nhi gọi ta là gì?"
Miên Nhi đối diện với đáy mắt sâu thẳm của người, sớm đã vứt bỏ lý trí, vô thức gọi:
"Tử Khâm..."
Thẩm Bạch hỏi:
"Tử Khâm là ai?"
Nàng đáp:
"Tử Khâm là nghĩa phụ."
Thẩm Bạch nhíu mày, tỏ vẻ chưa hài lòng, vẫn không chịu cho nàng thỏa mãn, lại hỏi:
"Nghĩa phụ là ai?"
Miên Nhi đang chuẩn bị đạt đến tột cùng hoan lạc, lại bị treo lưng chừng như thế, trong giọng đã có vài phần nức nở, nói:
"Nghĩa phụ là... là phu quân... là nam nhân duy nhất của Miên Nhi..."
Bấy giờ, Thẩm Bạch mới hài lòng hôn lên trán nàng, khẽ nói:
"Ngoan, vi phu thưởng cho nàng."
...
@Tác giả: Vi phụ liền với vi phu một vần.:v
/31
|