Ngày xuân trời ấm hoa nở, gió xuân luồn qua khe cửa, mang theo hương hoa thoang thoảng vương vấn trong không gian.
Miên Nhi nhẹ bước tiến vào thư phòng, thấy người nào đó vẫn đang chuyên tâm luyện chữ. Nàng đặt đĩa sứ xuống án thư, tủm tỉm nói:
"Miên Nhi vừa làm bánh hoa hạnh, người ăn thử đi."
Tay nghề nấu nướng của nàng rất khéo, chỉ vì lúc nhỏ muốn lấy lòng Thẩm Bạch mà học nấu rất nhiều món ngon, lại cẩn thận hỏi han gia nhân dưới bếp về khẩu vị của người, thế nên luôn làm rất vừa ăn. Người Cô Tô ưa ngọt, đương nhiên Thẩm Bạch cũng không ngoại lệ, nàng bèn nghĩ ra đủ loại bánh ngọt, mùa nào lấy nguyên liệu từ mùa ấy, xuân làm bánh hoa hạnh, hạ làm bánh hoa sen, thu làm bánh hoa quế, đông làm bánh hoa mai.
Thẩm Bạch đặt bút xuống, dùng khăn sạch lau tay một lượt, sau đó kéo nàng ngồi lên đùi mình, cầm lấy một chiếc bánh nho nhỏ, đưa tới bên miệng nàng, khẽ cười bảo:
"Miên Nhi ăn trước đi."
Nàng hé môi cắn một miếng, người lại thản nhiên đưa mẩu bánh còn lại vào miệng mình, cười khen:
"Ngon lắm."
Miên Nhi đỏ bừng mặt, lí nhí nói:
"Người không nên ăn cái đó..."
Thẩm Bạch nén cười, nói:
"Chẳng phải Miên Nhi làm bánh cho ta ư, sao bây giờ lại không cho ta ăn?"
Miên Nhi biết mình bị trêu đùa, ngày thường vốn lanh lợi hoạt bát, bây giờ lại không biết đối phó thế nào, ngúng nguẩy quay mặt đi, làu bàu:
"Đó là cái bánh người ta đang ăn dở mà..."
Thẩm Bạch kéo nàng về lại vòng tay mình, cười nói:
"Hai ta vốn đồng tâm nhất thể, Miên Nhi ngại gì chứ?"
Nàng hừ một tiếng, bĩu môi lẩm bẩm:
"Già mà không đứng đắn."
Nàng nói rất nhỏ, nhưng Thẩm lão gia chưa lãng tai, lập tức không vui trong lòng, ngoài mặt vẫn cười cười hỏi:
"Bây giờ lại chê lão phu già sao?"
Miên Nhi sợ mình nói đùa một câu lại khiến người buồn lòng, vội giải thích:
"Ai chê người già chứ, người ta đùa thôi..."
Thẩm Bạch để nàng dựa vào lòng mình, đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt như tơ của nàng, khẽ nói:
"Miên Nhi không chê ta già, tại sao cứ xưng với ta bằng kính ngữ? Người ngoài nghe được sẽ nghĩ ta là gì của nàng?"
Miên Nhi vừa đùa nghịch lọn tóc đã có lẫn vài sợi bạc của người, vừa lẩm bẩm nói:
"Không danh không phận, người ta cũng chẳng phải là gì thật..."
Thẩm Bạch bật cười, nhéo nhẹ vào chóp mũi của nàng, nói:
"Tiểu oan gia, ngày mai nàng đã tròn mười lăm tuổi rồi. Ngày mai kiệu hoa cũng sẽ đi từ Tạ phủ đến đây, còn dám nói "không danh không phận" nữa hay không?"
Miên Nhi tròn mắt hỏi:
"Thật ư? Tại sao bên ngoài không thấy trang hoàng chuẩn bị gì vậy?"
Thẩm Bạch lắc đầu, khẽ giọng đáp:
"Ta không muốn ai biết Ngẫu viên này. Ngày mai hỉ sự sẽ diễn ra ở Thẩm phủ, rồi ta sẽ bí mật đưa Miên Nhi về đây. Nơi này chỉ thuộc về chúng ta, không có ai khác quấy rầy."
Miên Nhi ửng hồng hai má, tựa đầu vào vai người, gật gật đầu.
Thẩm Bạch xoa xoa đôi má bầu bĩnh của nàng, trêu:
"Gần đây Miên Nhi có vẻ đầy đặn hơn."
Không một cô gái nào thích nghe lời này. Nàng hậm hực đẩy người ra, chống chế:
"Ai nói chứ, người ta béo ra hồi nào chứ?"
Thẩm Bạch luồn tay vào vạt áo nàng, ghé vào tai nàng, khẽ cười một tiếng, thì thầm:
"Nơi này nhiều thịt như vậy, còn không thừa nhận?"
Mặt nàng nóng bừng, cả người mềm ra, vội vàng ngăn người lại, khẽ mắng:
"Văn nhân đọc sách thánh hiền mà không đứng đắn."
Nàng không dám dùng lại chữ "già", chỉ sợ khiến người không vui. Thẩm Bạch đương nhiên biết tâm tư tinh tế của nàng, lòng dâng lên nhu tình, bèn cúi đầu hôn lên má nàng, thở dài nói:
"Chiều nay Trương Tam sẽ đánh xe đưa Miên Nhi sang Tạ phủ, phải đợi đến mai mới có thể gặp nhau, lòng ta thật không nỡ."
Miên Nhi cười khúc khích, bảo:
"Thẩm tiên sinh lưu luyến như vậy, sao chẳng để tiểu nữ lại đây, kiệu hoa cho ai đó giả dạng ngồi vào là được, chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao?"
Thẩm Bạch lắc đầu, nói:
"Ta đã vất vả tính cách để Miên Nhi đường đường chính chính gả vào Thẩm gia làm chủ mẫu, thì sao lại không cho nàng mười dặm hồng trang, tự mình ngồi kiệu hoa vào cửa chính Thẩm phủ?"
Nàng đã là người của nghĩa phụ, dù không có danh phận cũng chẳng oán trách gì, người lại vì nàng lo tính trăm đường, chỉ để nàng không chịu thiệt thòi. Người xưa từng nói: bảo vật châu báu dễ tìm, khó kiếm hữu tình lang. Miên Nhi nghĩ, đời này nàng đã dùng hết may mắn để gặp được người.
Thẩm Bạch không biết lòng nàng đang nghĩ ngợi gì, lại kề bên tai nàng căn dặn:
"Miên Nhi đến Tạ phủ phải ngoan ngoãn ở yên trong phòng được sắp xếp sẵn, chớ gặp gỡ ai, nhất là với Tạ công tử kia lại càng không nên trò chuyện nhiều lời, nhớ chưa?"
Miên Nhi đưa mấy ngón tay tinh nghịch trêu đùa đến hàm râu của người, cười hì hì nói:
"Còn bảo Miên Nhi là bao giấm, Thẩm tiên sinh mới đúng là lu giấm. Chẳng phải người đã nói không ép buộc Miên Nhi, để cho Miên Nhi được tự do hay sao?"
Thẩm Bạch âu yếm hôn lên ngón tay nàng, thì thầm:
"Nếu Miên Nhi chỉ là nghĩa nữ của ta, Tử Khâm không hề ép buộc nàng điều gì. Nếu đã là thê tử của ta thì lại là chuyện khác. Tính tình lão phu không tốt, thích chiếm hữu, hay ghen, đây là lần cuối cùng nàng được phép rời xa ta lâu như vậy. Miên Nhi đã quyết định thì không còn đường lui nữa, có hối hận không?"
Nàng áp mặt vào lòng người, khẽ nói:
"Kiếp này gả cho Tử Khâm, không oán không hối."
Gió xuân nhẹ thổi, mành sa lay lay, hai người tâm ý tương thông, tình ý triền miên.
....
Đến chiều, Miên Nhi lưu luyến rời Ngẫu viên, ngồi xe đến Tạ phủ.
Ở Tạ phủ, gia nhân đón tiếp nàng rất cẩn thận. Dường như đã được căn dặn trước, ai thấy nàng cũng im lặng cúi đầu, không dám hỏi han điều gì.
Miên Nhi nghỉ ở Tạ phủ một đêm, trời vừa sáng đã phải thức dậy chuẩn bị trang điểm, khoác lên giá y. Sau khi mọi thứ xong xuôi chỉnh tề, một hỉ nương bước vào, tươi cười giúp nàng chải tóc. Bà ta cầm lược ngọc lên, vừa nhẹ nhàng cẩn thận chải tóc, vừa vui vẻ hô:
"Một chải, chải từ đầu đến cuối, phu thê hòa thuận, ân ái bạc đầu.
Hai chải, chải từ đầu đến cuối, châu liên bích hợp, con cháu đầy nhà.
Ba chải, chải từ đầu đến cuối, tử tôn đỗ đạt, phú quý vinh hoa...."
Tiếng chúc tụng cất lên bên tai, Miên Nhi nghĩ tới tương lai, vừa thẹn thùng lại vừa khấp khởi.
Đến khi ra tới cửa, chuẩn bị bước lên kiệu hoa, bỗng đâu có cơn gió thổi qua, một góc khăn hỉ bay lên. Nàng vội vàng giữ lại, chỉ sợ có ai trông thấy. Cũng may nàng từ nhỏ ở trong Thẩm phủ, ít khi ra ngoài, cũng chẳng ai biết Thẩm tiểu thư trông ra sao.
Miên Nhi chậm rãi bước vào kiệu hoa, chiếc kiệu lộng lẫy tám người khiêng bắt đầu di chuyển về phía Thẩm phủ ở cách đó không xa.
Lúc này, Miên Nhi chẳng ngờ rằng, trong đám người đưa tiễn tân nương, Tạ công tử sững sờ nhìn theo bóng nàng, thì thào lẩm bẩm:
"Thẩm tiểu thư, tại sao..."
....
Kiệu đi tới cửa chính Thẩm phủ thì dừng lại.
Một bàn tay quen thuộc vén rèm xe lên, chìa ra trước mắt nàng. Miên Nhi mỉm cười, chẳng chần chừ nắm lấy, lòng như nở hoa.
Trong tiếng pháo nổ rộn ràng, chân nàng vừa chạm đất, người đó bỗng nhấc bổng nàng lên, nhẹ nhàng bế nàng bước qua cửa chính.
Lúc này, Lưu quản gia tiến vào, nhỏ giọng bẩm báo:
"Thưa lão gia, Yến vương đã tới chúc mừng."
Thẩm Bạch không hề đổi sắc mặt, gật đầu, nói:
"Ta đã biết, mau mời Vương gia vào."
Thoáng chốc, đã nghe tiếng cười sang sảng của Yến vương vang lên ngoài cửa. Y bước vào, chắp tay cười nói:
"Nghe tin Thẩm tướng gia nghênh cưới kế thê, bản vương ắt phải đến uống ly rượu mừng. Hôm nay mang đến đôi rương lễ vật, mong Tướng gia chớ chê cười."
Thẩm Bạch vẫn ôm Miên Nhi trong lòng, cúi đầu khẽ đáp:
"Đa tạ thịnh tình của Vương gia. Xin mời ngài vào trong, để Thẩm Bạch tiếp đãi cho chu toàn lễ nghĩa."
Yến vương bèn bước vào, lúc đi ngang qua, bỗng liếc nhìn tân nương trong lòng người, cười cười nói:
"Thẩm tướng gia tuổi đã cao lại cưới được kiều thê, chẳng trách yêu chiều như vậy, ngay cả để chân nàng chạm đất cũng không nỡ."
Thẩm Bạch kín đáo quay đi cản lại tầm mắt của y, bình thản đáp:
"Đã để Vương gia chê cười."
Yến vương chỉ liếc nhìn tân nương thêm một lần, rồi quay lưng bước đi, không nói gì nữa.
Miên Nhi nép vào lòng Thẩm Bạch, khẽ hỏi:
"Có khi nào ngài ấy phát hiện ra..."
Thẩm Bạch nắm lấy tay nàng, cười bảo:
"Đừng lo lắng, cho dù phát hiện ra, vi phu cũng có cách ứng phó."
Từ trước đến nay người luôn bình tĩnh điềm nhiên, chuyện gì cũng giải quyết chu toàn, nàng không lo lắng nữa, lại nhớ tới hai chữ "vi phu" vừa nãy, gò má bỗng nóng ran lên.
Trước là vi phụ, sau là vi phu, đổi miệng cũng nhanh thật.
Miên Nhi nhẹ bước tiến vào thư phòng, thấy người nào đó vẫn đang chuyên tâm luyện chữ. Nàng đặt đĩa sứ xuống án thư, tủm tỉm nói:
"Miên Nhi vừa làm bánh hoa hạnh, người ăn thử đi."
Tay nghề nấu nướng của nàng rất khéo, chỉ vì lúc nhỏ muốn lấy lòng Thẩm Bạch mà học nấu rất nhiều món ngon, lại cẩn thận hỏi han gia nhân dưới bếp về khẩu vị của người, thế nên luôn làm rất vừa ăn. Người Cô Tô ưa ngọt, đương nhiên Thẩm Bạch cũng không ngoại lệ, nàng bèn nghĩ ra đủ loại bánh ngọt, mùa nào lấy nguyên liệu từ mùa ấy, xuân làm bánh hoa hạnh, hạ làm bánh hoa sen, thu làm bánh hoa quế, đông làm bánh hoa mai.
Thẩm Bạch đặt bút xuống, dùng khăn sạch lau tay một lượt, sau đó kéo nàng ngồi lên đùi mình, cầm lấy một chiếc bánh nho nhỏ, đưa tới bên miệng nàng, khẽ cười bảo:
"Miên Nhi ăn trước đi."
Nàng hé môi cắn một miếng, người lại thản nhiên đưa mẩu bánh còn lại vào miệng mình, cười khen:
"Ngon lắm."
Miên Nhi đỏ bừng mặt, lí nhí nói:
"Người không nên ăn cái đó..."
Thẩm Bạch nén cười, nói:
"Chẳng phải Miên Nhi làm bánh cho ta ư, sao bây giờ lại không cho ta ăn?"
Miên Nhi biết mình bị trêu đùa, ngày thường vốn lanh lợi hoạt bát, bây giờ lại không biết đối phó thế nào, ngúng nguẩy quay mặt đi, làu bàu:
"Đó là cái bánh người ta đang ăn dở mà..."
Thẩm Bạch kéo nàng về lại vòng tay mình, cười nói:
"Hai ta vốn đồng tâm nhất thể, Miên Nhi ngại gì chứ?"
Nàng hừ một tiếng, bĩu môi lẩm bẩm:
"Già mà không đứng đắn."
Nàng nói rất nhỏ, nhưng Thẩm lão gia chưa lãng tai, lập tức không vui trong lòng, ngoài mặt vẫn cười cười hỏi:
"Bây giờ lại chê lão phu già sao?"
Miên Nhi sợ mình nói đùa một câu lại khiến người buồn lòng, vội giải thích:
"Ai chê người già chứ, người ta đùa thôi..."
Thẩm Bạch để nàng dựa vào lòng mình, đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt như tơ của nàng, khẽ nói:
"Miên Nhi không chê ta già, tại sao cứ xưng với ta bằng kính ngữ? Người ngoài nghe được sẽ nghĩ ta là gì của nàng?"
Miên Nhi vừa đùa nghịch lọn tóc đã có lẫn vài sợi bạc của người, vừa lẩm bẩm nói:
"Không danh không phận, người ta cũng chẳng phải là gì thật..."
Thẩm Bạch bật cười, nhéo nhẹ vào chóp mũi của nàng, nói:
"Tiểu oan gia, ngày mai nàng đã tròn mười lăm tuổi rồi. Ngày mai kiệu hoa cũng sẽ đi từ Tạ phủ đến đây, còn dám nói "không danh không phận" nữa hay không?"
Miên Nhi tròn mắt hỏi:
"Thật ư? Tại sao bên ngoài không thấy trang hoàng chuẩn bị gì vậy?"
Thẩm Bạch lắc đầu, khẽ giọng đáp:
"Ta không muốn ai biết Ngẫu viên này. Ngày mai hỉ sự sẽ diễn ra ở Thẩm phủ, rồi ta sẽ bí mật đưa Miên Nhi về đây. Nơi này chỉ thuộc về chúng ta, không có ai khác quấy rầy."
Miên Nhi ửng hồng hai má, tựa đầu vào vai người, gật gật đầu.
Thẩm Bạch xoa xoa đôi má bầu bĩnh của nàng, trêu:
"Gần đây Miên Nhi có vẻ đầy đặn hơn."
Không một cô gái nào thích nghe lời này. Nàng hậm hực đẩy người ra, chống chế:
"Ai nói chứ, người ta béo ra hồi nào chứ?"
Thẩm Bạch luồn tay vào vạt áo nàng, ghé vào tai nàng, khẽ cười một tiếng, thì thầm:
"Nơi này nhiều thịt như vậy, còn không thừa nhận?"
Mặt nàng nóng bừng, cả người mềm ra, vội vàng ngăn người lại, khẽ mắng:
"Văn nhân đọc sách thánh hiền mà không đứng đắn."
Nàng không dám dùng lại chữ "già", chỉ sợ khiến người không vui. Thẩm Bạch đương nhiên biết tâm tư tinh tế của nàng, lòng dâng lên nhu tình, bèn cúi đầu hôn lên má nàng, thở dài nói:
"Chiều nay Trương Tam sẽ đánh xe đưa Miên Nhi sang Tạ phủ, phải đợi đến mai mới có thể gặp nhau, lòng ta thật không nỡ."
Miên Nhi cười khúc khích, bảo:
"Thẩm tiên sinh lưu luyến như vậy, sao chẳng để tiểu nữ lại đây, kiệu hoa cho ai đó giả dạng ngồi vào là được, chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao?"
Thẩm Bạch lắc đầu, nói:
"Ta đã vất vả tính cách để Miên Nhi đường đường chính chính gả vào Thẩm gia làm chủ mẫu, thì sao lại không cho nàng mười dặm hồng trang, tự mình ngồi kiệu hoa vào cửa chính Thẩm phủ?"
Nàng đã là người của nghĩa phụ, dù không có danh phận cũng chẳng oán trách gì, người lại vì nàng lo tính trăm đường, chỉ để nàng không chịu thiệt thòi. Người xưa từng nói: bảo vật châu báu dễ tìm, khó kiếm hữu tình lang. Miên Nhi nghĩ, đời này nàng đã dùng hết may mắn để gặp được người.
Thẩm Bạch không biết lòng nàng đang nghĩ ngợi gì, lại kề bên tai nàng căn dặn:
"Miên Nhi đến Tạ phủ phải ngoan ngoãn ở yên trong phòng được sắp xếp sẵn, chớ gặp gỡ ai, nhất là với Tạ công tử kia lại càng không nên trò chuyện nhiều lời, nhớ chưa?"
Miên Nhi đưa mấy ngón tay tinh nghịch trêu đùa đến hàm râu của người, cười hì hì nói:
"Còn bảo Miên Nhi là bao giấm, Thẩm tiên sinh mới đúng là lu giấm. Chẳng phải người đã nói không ép buộc Miên Nhi, để cho Miên Nhi được tự do hay sao?"
Thẩm Bạch âu yếm hôn lên ngón tay nàng, thì thầm:
"Nếu Miên Nhi chỉ là nghĩa nữ của ta, Tử Khâm không hề ép buộc nàng điều gì. Nếu đã là thê tử của ta thì lại là chuyện khác. Tính tình lão phu không tốt, thích chiếm hữu, hay ghen, đây là lần cuối cùng nàng được phép rời xa ta lâu như vậy. Miên Nhi đã quyết định thì không còn đường lui nữa, có hối hận không?"
Nàng áp mặt vào lòng người, khẽ nói:
"Kiếp này gả cho Tử Khâm, không oán không hối."
Gió xuân nhẹ thổi, mành sa lay lay, hai người tâm ý tương thông, tình ý triền miên.
....
Đến chiều, Miên Nhi lưu luyến rời Ngẫu viên, ngồi xe đến Tạ phủ.
Ở Tạ phủ, gia nhân đón tiếp nàng rất cẩn thận. Dường như đã được căn dặn trước, ai thấy nàng cũng im lặng cúi đầu, không dám hỏi han điều gì.
Miên Nhi nghỉ ở Tạ phủ một đêm, trời vừa sáng đã phải thức dậy chuẩn bị trang điểm, khoác lên giá y. Sau khi mọi thứ xong xuôi chỉnh tề, một hỉ nương bước vào, tươi cười giúp nàng chải tóc. Bà ta cầm lược ngọc lên, vừa nhẹ nhàng cẩn thận chải tóc, vừa vui vẻ hô:
"Một chải, chải từ đầu đến cuối, phu thê hòa thuận, ân ái bạc đầu.
Hai chải, chải từ đầu đến cuối, châu liên bích hợp, con cháu đầy nhà.
Ba chải, chải từ đầu đến cuối, tử tôn đỗ đạt, phú quý vinh hoa...."
Tiếng chúc tụng cất lên bên tai, Miên Nhi nghĩ tới tương lai, vừa thẹn thùng lại vừa khấp khởi.
Đến khi ra tới cửa, chuẩn bị bước lên kiệu hoa, bỗng đâu có cơn gió thổi qua, một góc khăn hỉ bay lên. Nàng vội vàng giữ lại, chỉ sợ có ai trông thấy. Cũng may nàng từ nhỏ ở trong Thẩm phủ, ít khi ra ngoài, cũng chẳng ai biết Thẩm tiểu thư trông ra sao.
Miên Nhi chậm rãi bước vào kiệu hoa, chiếc kiệu lộng lẫy tám người khiêng bắt đầu di chuyển về phía Thẩm phủ ở cách đó không xa.
Lúc này, Miên Nhi chẳng ngờ rằng, trong đám người đưa tiễn tân nương, Tạ công tử sững sờ nhìn theo bóng nàng, thì thào lẩm bẩm:
"Thẩm tiểu thư, tại sao..."
....
Kiệu đi tới cửa chính Thẩm phủ thì dừng lại.
Một bàn tay quen thuộc vén rèm xe lên, chìa ra trước mắt nàng. Miên Nhi mỉm cười, chẳng chần chừ nắm lấy, lòng như nở hoa.
Trong tiếng pháo nổ rộn ràng, chân nàng vừa chạm đất, người đó bỗng nhấc bổng nàng lên, nhẹ nhàng bế nàng bước qua cửa chính.
Lúc này, Lưu quản gia tiến vào, nhỏ giọng bẩm báo:
"Thưa lão gia, Yến vương đã tới chúc mừng."
Thẩm Bạch không hề đổi sắc mặt, gật đầu, nói:
"Ta đã biết, mau mời Vương gia vào."
Thoáng chốc, đã nghe tiếng cười sang sảng của Yến vương vang lên ngoài cửa. Y bước vào, chắp tay cười nói:
"Nghe tin Thẩm tướng gia nghênh cưới kế thê, bản vương ắt phải đến uống ly rượu mừng. Hôm nay mang đến đôi rương lễ vật, mong Tướng gia chớ chê cười."
Thẩm Bạch vẫn ôm Miên Nhi trong lòng, cúi đầu khẽ đáp:
"Đa tạ thịnh tình của Vương gia. Xin mời ngài vào trong, để Thẩm Bạch tiếp đãi cho chu toàn lễ nghĩa."
Yến vương bèn bước vào, lúc đi ngang qua, bỗng liếc nhìn tân nương trong lòng người, cười cười nói:
"Thẩm tướng gia tuổi đã cao lại cưới được kiều thê, chẳng trách yêu chiều như vậy, ngay cả để chân nàng chạm đất cũng không nỡ."
Thẩm Bạch kín đáo quay đi cản lại tầm mắt của y, bình thản đáp:
"Đã để Vương gia chê cười."
Yến vương chỉ liếc nhìn tân nương thêm một lần, rồi quay lưng bước đi, không nói gì nữa.
Miên Nhi nép vào lòng Thẩm Bạch, khẽ hỏi:
"Có khi nào ngài ấy phát hiện ra..."
Thẩm Bạch nắm lấy tay nàng, cười bảo:
"Đừng lo lắng, cho dù phát hiện ra, vi phu cũng có cách ứng phó."
Từ trước đến nay người luôn bình tĩnh điềm nhiên, chuyện gì cũng giải quyết chu toàn, nàng không lo lắng nữa, lại nhớ tới hai chữ "vi phu" vừa nãy, gò má bỗng nóng ran lên.
Trước là vi phụ, sau là vi phu, đổi miệng cũng nhanh thật.
/31
|