Dưới ngọn đèn leo lét, Thẩm Bạch ngồi thừ bên án thư, mắt đăm chiêu nhìn trang giấy Tuyên trên bàn. Chỉ thấy, trên giấy chỉ có hai chữ "Tử Khâm", nét chữ thanh thoát đẹp đẽ, uyển chuyển mềm mại, là kiểu chữ trâm hoa của nữ tử trong khuê các.
Thẩm Bạch lại lấy ra một quyển sách đã được cất cẩn thận trong rương, run run nhẹ lật ra trang cuối. Ở góc phải trên cùng của trang sách, có vài dòng chữ nhỏ, chép lại mấy câu đầu của bài "Tử Khâm" trong Kinh Thi:
"Thanh thanh tử khâm
Du du ngã tâm
Túng ngã bất vãng
Tử ninh bất tự âm?" [1]
Năm đó, biểu muội đến mượn người quyển "Thi Kinh". Đến khi trả lại, lần giở ra trang cuối, thấy được mấy dòng nắn nót này, Thẩm Bạch khẽ cong lên khóe môi, nhấc bút viết thêm vài dòng bên dưới:
"Thanh thanh tử bội
Du du ngã tư
Túng ngã bất vãng
Tử ninh bất lai?" [2]
Quả nhiên, qua ngày hôm sau, biểu muội lại đến mượn đúng quyển "Thi Kinh" ấy. Sau đó, hai người bèn tỏ lòng nhau, âm thầm đính ước. Sau đó nữa, liền kết làm phu thê, ân ái không rời.
Thẩm Bạch nhẹ đưa tay vuốt ve dòng chữ đã khô mực từ lâu trên trang sách, khẽ thật khẽ, như sợ chỉ mạnh tay chút thôi sẽ làm phai mất nét chữ. Thê tử khi viết tên của người, có thói quen hất cao một nét, mà Miên Nhi viết ra hai chữ kia, vừa khéo cũng như thế. Chỉ thấy, nét chữ trên trang sách giống y hệt nét chữ trên giấy Tuyên kia, từng đường nét, từng cách đưa bút, đều không sai một li.
Thẩm Bạch bàng hoàng, khe khẽ thì thầm:
"Nương tử, lẽ nào..."
Lời nói tới đây, bản thân người cũng thấy quá hoang đường khó tin, liền im bặt. Thẩm Bạch khẽ thở dài một tiếng, cẩn thận cất lại quyển sách và tờ giấy kia vào rương, thổi tắt đèn, bước lên giường đi nằm. Khi người ngồi lên mép giường, mới phát hiện ra tiểu cô nương trên giường vẫn còn mở to đôi mắt đen láy, chưa chịu ngủ.
Thẩm Bạch nhè nhẹ xoa đầu con bé, dịu giọng hỏi:
"Sao còn chưa ngủ?"
Tiểu cô nương đáp:
"Miên Nhi chờ nghĩa phụ."
Quả thực là bám người đến mức không có người liền không chịu ngủ.Thẩm Bạch nghe vậy, trong đầu bất giác bồi hồi nhớ tới thê tử. Thuở còn tại thế, hằng đêm nàng đều nhất quyết chờ người quay về mới chịu nhắm mắt ngủ, đêm nào người về muộn, nàng liền cứ thế chờ đến khuya. Thẩm Bạch bất đắc dĩ thở dài, rồi lại dung túng cho con bé, nằm xuống ôm Miên Nhi vào lòng, khẽ bảo:
"Ngủ đi."
Bấy giờ, Miên Nhi mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại, rúc vào lòng nghĩa phụ mà ngủ.
.........
Xuân hạ thu đông nối tiếp luân chuyển, tháng năm thong thả trôi, như nước chảy mãi không ngừng. Quay đầu nhìn lại, đã ba năm trôi qua. Chớp mắt một cái, lại đến sinh thần của Miên Nhi.
Một năm này, Miên Nhi mười ba tuổi, đã đến tuổi đậu khấu, bắt đầu có dáng vẻ yêu kiều của thiếu nữ. Nàng lại rất chăm chỉ đọc sách luyện chữ, thường quấn quýt bên Thẩm Bạch ở thư phòng, muốn người dạy học cho mình. Có đôi khi, Thẩm Bạch đang viết chữ, ngẩng đầu nhìn thấy nàng, lại ngẩn người, tưởng chừng như quay trở lại những ngày tháng trước đây, trông thấy thê tử hiện ra trước mắt, cùng mình cược sách pha trà. Người tự giễu bản thân nhìn đỏ thành xanh, lại không thể khống chế chính mình, sinh ra một loại tình ý mông lung mơ hồ chẳng tự hay biết với nàng.
Ngày hôm ấy, là sinh thần của Miên Nhi, cũng là ngày giỗ của vong thê. Thông thường, Thẩm Bạch sẽ không tổ chức tiệc mừng linh đình, nhưng luôn chuẩn bị quà cho nàng, không năm nào quên lãng.
Tối hôm đó, đêm xuân, trời mát mẻ, hương hoa dịu nhẹ thấm đẫm trong không khí, Miên Nhi bước ra ngoài lương đình, quả nhiên trông thấy bóng lưng quen thuộc đang ngồi một mình thưởng trà dưới trăng lạnh. Nàng vui mừng, lập tức đến gần, bất thình lình vòng tay ôm người từ sau lưng, hai tay che mắt người lại, tủm tỉm hỏi:
"Nghĩa phụ đoán xem là ai nào?"
Câu hỏi giấu đầu lòi đuôi như vậy khiến Thẩm Bạch bật cười, tâm trạng đang chùng xuống cũng trở nên tốt hơn. Người nhẹ cong lên khóe môi, nói:
"Nghịch ngợm."
Lời này rõ ý trách mắng, nhưng kết hợp với giọng nói dịu dàng đầy yêu chiều của người, lại rõ ràng là mắng yêu, không hề có sức đe dọa. Miên Nhi buông tay ra, vẫn quấn quýt trên vai của nghĩa phụ, buồn bực nói:
"Lần nào cũng nhận ra, không vui gì cả."
Thẩm Bạch nhẹ kéo tiểu cô nương xuống, ôm vào lòng mình, đầu ngón tay khẽ chọc chọc vào má nàng theo thói quen, cười nói:
"Trong phủ này, ngoài Miên Nhi ra, còn ai dám đùa giỡn với ta như thế? Vi phụ có thể nhận sai được hay sao?"
Miên Nhi phụng phịu nói:
"Người có thể giả như không nhận ra, cho Miên Nhi vui vẻ một lần cũng được mà, dù gì hôm nay cũng là sinh thần của người ta."
Thẩm Bạch khẽ thở dài, bảo:
"Đã lớn rồi mà còn nhõng nhẽo như vậy, sau này làm sao gả đi đây? Bây giờ ở nhà mình, vi phụ chiều chuộng con một chút không sao. Nhưng đến nhà người ta, trên dưới trong ngoài đa đoan đa sự, Miên Nhi như thế này, làm sao vi phụ yên tâm?"
Miên Nhi tựa đầu vào lòng người, nói:
"Miên Nhi không gả đi đâu, Miên Nhi muốn ở với nghĩa phụ cả đời! Nghĩa phụ nỡ lòng gả nữ nhi đi sao?"
Thẩm Bạch ngước mắt nhìn ánh trăng bàng bạc trên cao, lại than nhẹ một tiếng, chẳng nói gì.
Không nỡ.... thì như thế nào?
Cho dù có muôn vàn không nỡ, rốt cuộc vẫn không thể...
Thẩm Bạch xua đi những suy nghĩ bất luân trong đầu, chậm rãi lấy ra một cây trâm trân châu từ tay áo, đưa cho Miên Nhi, nói:
"Năm nay Miên Nhi đã sắp đến tuổi cập kê, ba năm hiếu tang cũng qua đi, hẳn là nên sửa soạn một chút. Vi phụ suy đi nghĩ lại, thấy trong các loại trang sức, chỉ có trân châu là có sinh mệnh, tương đối ôn nhuận nhu hòa, bèn đặt làm một cây trâm cho con. Miên Nhi nhìn xem có thích không?"
Miên Nhi vui mừng nhận lấy cây trâm, khấp khởi áp vào lòng, nói:
"Đa tạ nghĩa phụ, Miên Nhi rất thích."
Thẩm Bạch xoa đầu nàng, dịu dàng bảo:
"Thích là tốt rồi. Về phòng đi, vi phụ giúp Miên Nhi vấn lại tóc, thử cài lên."
Miên Nhi gật gật đầu, ôm lấy cánh tay của nghĩa phụ, hớn hở quay về phòng.
Sau đó, nàng ngồi trước gương đồng, Thẩm Bạch nhẹ nhàng giúp nàng xõa tóc ra, bàn tay thường ngày chỉ quen cầm bút viết chữ, nay lại dịu dàng cầm lên lược ngọc, cẩn thận chạm vào suối tóc mềm mượt như tơ của nàng, thận trọng nâng niu như bảo bối.
Miên Nhi vốn biết nghĩa phụ nhà mình cái gì cũng giỏi, chỉ là không ngờ đến cả vấn tóc cho nữ tử cũng thành thục như thế. Nàng chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn lưu vân kế mà người búi cho mình, ban đầu là vui sướng ngập tràn, rồi lại chợt hiểu ra vì sao người lại quen thuộc với việc chải đầu vấn tóc đến vậy, trong lòng liền cảm thấy chua chua.
Thẩm Bạch thấy sắc mặt của nàng chùng xuống, liền hỏi:
"Không thích sao?"
Miên Nhi lắc lắc đầu, ngập ngừng e dè hỏi:
"Nghĩa phụ... Trước đây vẫn hay chải tóc cho nghĩa mẫu như vậy sao?"
Thẩm Bạch im lặng một lúc, khẽ gật đầu.
Miên Nhi cảm thấy rõ ràng nàng nên vui mừng, nhưng trong lòng luôn có gì đó nghèn nghẹn. Nàng biết rõ mình không nên như vậy, nhưng lại không thể ngăn bản thân nảy sinh cảm giác ghen tị đố kị với nghĩa mẫu đã mất kia.
Đêm đó, lần đầu tiên, Miên Nhi đi ngủ sớm, không chờ đợi nghĩa phụ. Thẩm Bạch đọc sách xong, đến khi bước lên giường, đã thấy con bé ngủ say, liền cẩn thận giúp nàng đắp chăn ngay ngắn lại, rồi cứ thế ôm nàng vào lòng, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ chập chờn mông lung đêm ấy, Thẩm Bạch thấy mình đang ở trong thư phòng, cạnh bên án thư. Thường ngày, người vẫn đứng ở nơi ấy, ôn tồn giảng giải thi thư cho Miên Nhi. Nhưng bấy giờ, Miên Nhi lại không đứng bên cạnh người, mà lại nằm trên án thư. Thẩm Bạch trông thấy bản thân nhấc bổng Miên Nhi đặt lên bàn, trông thấy tiểu cô nương đỏ bừng mặt, run run níu lấy tay áo người, khẽ nói:
"Nghĩa phụ, chúng ta về phòng đi... Đi mà..."
Thẩm Bạch trong mơ kia lại chẳng mảy may động lòng, kề bên tai nàng, cười khẽ thì thầm:
"Miên Nhi ngoan, thư phòng là một nơi tốt, Miên Nhi nhất định sẽ thích."
............
*Chú thích:
[1]Trích "Tử Khâm" thuộc Kinh Thi, có nghĩa là:
Áo chàng xanh xanh
Lòng ta bồi hồi
Đã ta chẳng đến
Sao chàng lặng im?
[2] Trích "Tử Khâm" thuộc Kinh Thi, có nghĩa là:
Thắt lưng nàng xanh xanh
Tâm trí ta bồi hồi
Nếu ta đã chẳng tới
Sao nàng không ghé thăm?
.......
@Tác giả: Đại thúc cũng ít có cầm thú lắm, nằm mơ cũng biến thái như vậy. (っ- ‸ – ς) Chương sau là tí thịt trong mộng nha. =)))
Thẩm Bạch lại lấy ra một quyển sách đã được cất cẩn thận trong rương, run run nhẹ lật ra trang cuối. Ở góc phải trên cùng của trang sách, có vài dòng chữ nhỏ, chép lại mấy câu đầu của bài "Tử Khâm" trong Kinh Thi:
"Thanh thanh tử khâm
Du du ngã tâm
Túng ngã bất vãng
Tử ninh bất tự âm?" [1]
Năm đó, biểu muội đến mượn người quyển "Thi Kinh". Đến khi trả lại, lần giở ra trang cuối, thấy được mấy dòng nắn nót này, Thẩm Bạch khẽ cong lên khóe môi, nhấc bút viết thêm vài dòng bên dưới:
"Thanh thanh tử bội
Du du ngã tư
Túng ngã bất vãng
Tử ninh bất lai?" [2]
Quả nhiên, qua ngày hôm sau, biểu muội lại đến mượn đúng quyển "Thi Kinh" ấy. Sau đó, hai người bèn tỏ lòng nhau, âm thầm đính ước. Sau đó nữa, liền kết làm phu thê, ân ái không rời.
Thẩm Bạch nhẹ đưa tay vuốt ve dòng chữ đã khô mực từ lâu trên trang sách, khẽ thật khẽ, như sợ chỉ mạnh tay chút thôi sẽ làm phai mất nét chữ. Thê tử khi viết tên của người, có thói quen hất cao một nét, mà Miên Nhi viết ra hai chữ kia, vừa khéo cũng như thế. Chỉ thấy, nét chữ trên trang sách giống y hệt nét chữ trên giấy Tuyên kia, từng đường nét, từng cách đưa bút, đều không sai một li.
Thẩm Bạch bàng hoàng, khe khẽ thì thầm:
"Nương tử, lẽ nào..."
Lời nói tới đây, bản thân người cũng thấy quá hoang đường khó tin, liền im bặt. Thẩm Bạch khẽ thở dài một tiếng, cẩn thận cất lại quyển sách và tờ giấy kia vào rương, thổi tắt đèn, bước lên giường đi nằm. Khi người ngồi lên mép giường, mới phát hiện ra tiểu cô nương trên giường vẫn còn mở to đôi mắt đen láy, chưa chịu ngủ.
Thẩm Bạch nhè nhẹ xoa đầu con bé, dịu giọng hỏi:
"Sao còn chưa ngủ?"
Tiểu cô nương đáp:
"Miên Nhi chờ nghĩa phụ."
Quả thực là bám người đến mức không có người liền không chịu ngủ.Thẩm Bạch nghe vậy, trong đầu bất giác bồi hồi nhớ tới thê tử. Thuở còn tại thế, hằng đêm nàng đều nhất quyết chờ người quay về mới chịu nhắm mắt ngủ, đêm nào người về muộn, nàng liền cứ thế chờ đến khuya. Thẩm Bạch bất đắc dĩ thở dài, rồi lại dung túng cho con bé, nằm xuống ôm Miên Nhi vào lòng, khẽ bảo:
"Ngủ đi."
Bấy giờ, Miên Nhi mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại, rúc vào lòng nghĩa phụ mà ngủ.
.........
Xuân hạ thu đông nối tiếp luân chuyển, tháng năm thong thả trôi, như nước chảy mãi không ngừng. Quay đầu nhìn lại, đã ba năm trôi qua. Chớp mắt một cái, lại đến sinh thần của Miên Nhi.
Một năm này, Miên Nhi mười ba tuổi, đã đến tuổi đậu khấu, bắt đầu có dáng vẻ yêu kiều của thiếu nữ. Nàng lại rất chăm chỉ đọc sách luyện chữ, thường quấn quýt bên Thẩm Bạch ở thư phòng, muốn người dạy học cho mình. Có đôi khi, Thẩm Bạch đang viết chữ, ngẩng đầu nhìn thấy nàng, lại ngẩn người, tưởng chừng như quay trở lại những ngày tháng trước đây, trông thấy thê tử hiện ra trước mắt, cùng mình cược sách pha trà. Người tự giễu bản thân nhìn đỏ thành xanh, lại không thể khống chế chính mình, sinh ra một loại tình ý mông lung mơ hồ chẳng tự hay biết với nàng.
Ngày hôm ấy, là sinh thần của Miên Nhi, cũng là ngày giỗ của vong thê. Thông thường, Thẩm Bạch sẽ không tổ chức tiệc mừng linh đình, nhưng luôn chuẩn bị quà cho nàng, không năm nào quên lãng.
Tối hôm đó, đêm xuân, trời mát mẻ, hương hoa dịu nhẹ thấm đẫm trong không khí, Miên Nhi bước ra ngoài lương đình, quả nhiên trông thấy bóng lưng quen thuộc đang ngồi một mình thưởng trà dưới trăng lạnh. Nàng vui mừng, lập tức đến gần, bất thình lình vòng tay ôm người từ sau lưng, hai tay che mắt người lại, tủm tỉm hỏi:
"Nghĩa phụ đoán xem là ai nào?"
Câu hỏi giấu đầu lòi đuôi như vậy khiến Thẩm Bạch bật cười, tâm trạng đang chùng xuống cũng trở nên tốt hơn. Người nhẹ cong lên khóe môi, nói:
"Nghịch ngợm."
Lời này rõ ý trách mắng, nhưng kết hợp với giọng nói dịu dàng đầy yêu chiều của người, lại rõ ràng là mắng yêu, không hề có sức đe dọa. Miên Nhi buông tay ra, vẫn quấn quýt trên vai của nghĩa phụ, buồn bực nói:
"Lần nào cũng nhận ra, không vui gì cả."
Thẩm Bạch nhẹ kéo tiểu cô nương xuống, ôm vào lòng mình, đầu ngón tay khẽ chọc chọc vào má nàng theo thói quen, cười nói:
"Trong phủ này, ngoài Miên Nhi ra, còn ai dám đùa giỡn với ta như thế? Vi phụ có thể nhận sai được hay sao?"
Miên Nhi phụng phịu nói:
"Người có thể giả như không nhận ra, cho Miên Nhi vui vẻ một lần cũng được mà, dù gì hôm nay cũng là sinh thần của người ta."
Thẩm Bạch khẽ thở dài, bảo:
"Đã lớn rồi mà còn nhõng nhẽo như vậy, sau này làm sao gả đi đây? Bây giờ ở nhà mình, vi phụ chiều chuộng con một chút không sao. Nhưng đến nhà người ta, trên dưới trong ngoài đa đoan đa sự, Miên Nhi như thế này, làm sao vi phụ yên tâm?"
Miên Nhi tựa đầu vào lòng người, nói:
"Miên Nhi không gả đi đâu, Miên Nhi muốn ở với nghĩa phụ cả đời! Nghĩa phụ nỡ lòng gả nữ nhi đi sao?"
Thẩm Bạch ngước mắt nhìn ánh trăng bàng bạc trên cao, lại than nhẹ một tiếng, chẳng nói gì.
Không nỡ.... thì như thế nào?
Cho dù có muôn vàn không nỡ, rốt cuộc vẫn không thể...
Thẩm Bạch xua đi những suy nghĩ bất luân trong đầu, chậm rãi lấy ra một cây trâm trân châu từ tay áo, đưa cho Miên Nhi, nói:
"Năm nay Miên Nhi đã sắp đến tuổi cập kê, ba năm hiếu tang cũng qua đi, hẳn là nên sửa soạn một chút. Vi phụ suy đi nghĩ lại, thấy trong các loại trang sức, chỉ có trân châu là có sinh mệnh, tương đối ôn nhuận nhu hòa, bèn đặt làm một cây trâm cho con. Miên Nhi nhìn xem có thích không?"
Miên Nhi vui mừng nhận lấy cây trâm, khấp khởi áp vào lòng, nói:
"Đa tạ nghĩa phụ, Miên Nhi rất thích."
Thẩm Bạch xoa đầu nàng, dịu dàng bảo:
"Thích là tốt rồi. Về phòng đi, vi phụ giúp Miên Nhi vấn lại tóc, thử cài lên."
Miên Nhi gật gật đầu, ôm lấy cánh tay của nghĩa phụ, hớn hở quay về phòng.
Sau đó, nàng ngồi trước gương đồng, Thẩm Bạch nhẹ nhàng giúp nàng xõa tóc ra, bàn tay thường ngày chỉ quen cầm bút viết chữ, nay lại dịu dàng cầm lên lược ngọc, cẩn thận chạm vào suối tóc mềm mượt như tơ của nàng, thận trọng nâng niu như bảo bối.
Miên Nhi vốn biết nghĩa phụ nhà mình cái gì cũng giỏi, chỉ là không ngờ đến cả vấn tóc cho nữ tử cũng thành thục như thế. Nàng chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn lưu vân kế mà người búi cho mình, ban đầu là vui sướng ngập tràn, rồi lại chợt hiểu ra vì sao người lại quen thuộc với việc chải đầu vấn tóc đến vậy, trong lòng liền cảm thấy chua chua.
Thẩm Bạch thấy sắc mặt của nàng chùng xuống, liền hỏi:
"Không thích sao?"
Miên Nhi lắc lắc đầu, ngập ngừng e dè hỏi:
"Nghĩa phụ... Trước đây vẫn hay chải tóc cho nghĩa mẫu như vậy sao?"
Thẩm Bạch im lặng một lúc, khẽ gật đầu.
Miên Nhi cảm thấy rõ ràng nàng nên vui mừng, nhưng trong lòng luôn có gì đó nghèn nghẹn. Nàng biết rõ mình không nên như vậy, nhưng lại không thể ngăn bản thân nảy sinh cảm giác ghen tị đố kị với nghĩa mẫu đã mất kia.
Đêm đó, lần đầu tiên, Miên Nhi đi ngủ sớm, không chờ đợi nghĩa phụ. Thẩm Bạch đọc sách xong, đến khi bước lên giường, đã thấy con bé ngủ say, liền cẩn thận giúp nàng đắp chăn ngay ngắn lại, rồi cứ thế ôm nàng vào lòng, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ chập chờn mông lung đêm ấy, Thẩm Bạch thấy mình đang ở trong thư phòng, cạnh bên án thư. Thường ngày, người vẫn đứng ở nơi ấy, ôn tồn giảng giải thi thư cho Miên Nhi. Nhưng bấy giờ, Miên Nhi lại không đứng bên cạnh người, mà lại nằm trên án thư. Thẩm Bạch trông thấy bản thân nhấc bổng Miên Nhi đặt lên bàn, trông thấy tiểu cô nương đỏ bừng mặt, run run níu lấy tay áo người, khẽ nói:
"Nghĩa phụ, chúng ta về phòng đi... Đi mà..."
Thẩm Bạch trong mơ kia lại chẳng mảy may động lòng, kề bên tai nàng, cười khẽ thì thầm:
"Miên Nhi ngoan, thư phòng là một nơi tốt, Miên Nhi nhất định sẽ thích."
............
*Chú thích:
[1]Trích "Tử Khâm" thuộc Kinh Thi, có nghĩa là:
Áo chàng xanh xanh
Lòng ta bồi hồi
Đã ta chẳng đến
Sao chàng lặng im?
[2] Trích "Tử Khâm" thuộc Kinh Thi, có nghĩa là:
Thắt lưng nàng xanh xanh
Tâm trí ta bồi hồi
Nếu ta đã chẳng tới
Sao nàng không ghé thăm?
.......
@Tác giả: Đại thúc cũng ít có cầm thú lắm, nằm mơ cũng biến thái như vậy. (っ- ‸ – ς) Chương sau là tí thịt trong mộng nha. =)))
/31
|