Thẩm Bạch vừa thong dong nhâm nhi tách trà Bích Loa thơm ngát, vừa tỏ vẻ như lơ đễnh hỏi: "Miên Nhi sao lại đi cùng công tử Tạ gia?" Bấy giờ, Miên Nhi như sực nhớ ra điều gì, vội với tay cầm lên cái rương nhỏ đặt trên đầu giường, vừa mở ra, vừa nói: "Miên Nhi đi vào Nghi Sơn thư trai, vốn dĩ là muốn tìm vài quyển sách mua về cho nghĩa phụ, không ngờ lại gặp vị Tạ công tử này. Huynh ấy còn tặng cho Miên Nhi bức Lan Đình Tập Tự là thủ bút của chính Vương Hi Chi. Nghĩa phụ xem thử đi!" Thẩm Bạch mở ra bức thiếp đã ố vàng, nhìn qua một lượt, liền gật đầu, nói: "Đây quả thực là thủ bút của Vương Hi Chi đời Đông Tấn, thật sự là bảo vật vô giá. Có điều, Tạ gia vốn là hậu nhân của Trần Quận Tạ thị năm xưa, Tạ Đạo Uẩn nữ sĩ còn là con dâu của Vương Hi Chi, có được bức thiếp này cũng không lạ. Nhưng mà, Miên Nhi mới vừa gặp gỡ Tạ công tử lần đầu tiên, hắn lại mang tặng con một vật quý như thế, thì thật là kỳ lạ..." Nói đến đây, Thẩm Bạch chợt dừng một chút, đưa mắt nhìn Miên Nhi, khẽ hỏi một câu chẳng mấy liên quan: "Miên Nhi cảm thấy Tạ công tử thế nào?" Miên Nhi nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, thành thật đáp: "Tạ công tử cũng tốt lắm, vừa rộng rãi hào phóng, lại vừa đoan chính hiểu lễ, học vấn cũng không tệ, Miên Nhi từng cùng huynh ấy đàm luận về thi ca, cảm thấy cũng có nhiều chỗ hợp nhau..." Thẩm Bạch nghe vậy, trong lòng bất chợt thấy không vui. Nhìn thấy Miên Nhi tươi cười khen ngợi nam nhân khác như thế, Thẩm Bạch chỉ cảm thấy nghèn nghẹn khó chịu, giống như thuở trẻ từng trông thấy có kẻ trộm gửi thư tình cho biểu muội nhà mình. Cơn ghen tuông bất thình lình cháy bùng lên trong cõi lòng, nhưng ngặt nỗi, bấy giờ, bản thân đã từng này tuổi, đi ghen tị với một thiếu niên còn chưa nhược quán, quả thực là không ra thể thống gì. Thẩm Bạch chỉ đành kiềm nén xuống, giữ cho thần sắc vẫn luôn bình thản thong dong như thường ngày, khẽ hỏi: "Tạ công tử trong mắt Miên Nhi tốt vậy sao? Tốt hơn cả vi phụ?" Lời thốt ra miệng, người mới nhận ra câu nói này quá nồng mùi vị ghen tuông, thầm thấy hối hận, mỉm cười tự giễu, lẩm bẩm: "Cũng phải, Miên Nhi tất nhiên là sẽ thích Tạ công tử trẻ tuổi thú vị hơn. Ở bên cạnh lão nhân tẻ nhạt như vi phụ, quả thực là khổ cho Miên Nhi." Lúc này, Miên Nhi mà còn không nhận ra nghĩa phụ đang ăn giấm thì thật là kẻ ngốc. Chẳng hiểu sao, nàng lại thấy có chút vui mừng, khóe môi bất giác cong lên, không thể giấu đi ý cười, vội ôm lấy cánh tay của nghĩa phụ, dụi dụi đầu vào vai người như mèo con làm nũng, tủm tỉm nói: "Tạ công tử tuy rằng tốt. Nhưng trong lòng Miên Nhi, huynh ấy vẫn không thể nào sánh bằng một người khác." Thẩm Bạch cúi xuống nhìn nàng, ôn tồn hỏi: "Đó là ai?" Miên Nhi làm ra vẻ nghĩ ngợi một lúc, mới nhoẻn miệng cười, đáp: "Người đó có dung mạo của Phan An, Tống Ngọc, tài thơ của Vương Duy, Đỗ Mục, lại có chữ viết tinh xảo của Vương Hi Chi, Tống Huy Tông, người đó đối với người khác luôn lạnh nhạt thờ ơ, chỉ ôn nhu như nước với một mình Miên Nhi. Người đó còn có một dưỡng nữ vừa ngoan ngoãn vừa hiền lành tên là Thẩm Miên Nhi... Trong mắt của Miên Nhi, Tạ công tử tuy rằng rất tốt, nhưng mười Tạ công tử cũng không sánh bằng người này." Thẩm Bạch bật cười, vươn tay nhéo nhéo chóp mũi của nàng, khẽ mắng yêu: "Không biết xấu hổ, lại còn tự khen mình như thế?" Miên Nhi lại tiếp tục dụi dụi đầu vào vai người, thỏ thẻ nói: "Miên Nhi nói lời nào cũng là sự thật mà..." Thẩm Bạch chỉ cảm thấy dáng vẻ của tiểu cô nương lúc này vô cùng khả ái, trong lòng thoáng mềm đi, không kiềm được, bèn cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên trán nàng, dịu giọng nói: "Vi phụ không phải có ý cấm Miên Nhi kết giao với Tạ công tử. Nhưng Miên Nhi còn nhỏ, có nhiều chuyện không hiểu được, đợi vài ba năm nữa hãy tính sau, có được không?" Miên Nhi bấy giờ đã buồn ngủ đến ríu mắt lại, mơ mơ hồ hồ đáp: "Miên Nhi không cần Tạ công tử, Miên Nhi chỉ cần.. chỉ cần nghĩa phụ... Nghĩa phụ muốn sao cũng được, chỉ cần người đừng đuổi Miên Nhi đi thôi..." Thẩm Bạch nhìn tiểu cô nương ngủ thiếp đi trên vai mình, khóe môi nhẹ cong lên, lại khe khẽ đặt một nụ hôn lên trán nàng, bờ môi chầm chậm dời xuống, cuối cùng chạm nhẹ vào má nàng. Một tiếng than nhẹ vang lên, vương vấn mãi trong không gian. "Miên Nhi, cho ta ích kỷ thêm hai năm nữa thôi, được không?" Chiều hôm ấy, hoàng hôn buông xuống, bên song cửa sổ, nam nhân ngồi đọc sách, tiểu cô nương an ổn ngủ thiếp trên vai người. Thi thoảng, nam nhân dừng đọc, quay lại nhìn nàng, khẽ mỉm cười. Trên khung cửa, phong linh đinh đang ngân lên từng tiếng nhạc của gió. Năm tháng tĩnh lặng như nước. ........ Từ hôm đó, Miên Nhi lại quay về chủ viện ở cùng nghĩa phụ. Nhưng mà, nàng dần nhận ra có gì đó là lạ. Chẳng hạn như, mỗi khi nàng ôm lấy nghĩa phụ, Thẩm Bạch sẽ thoáng cứng người lại, có vẻ không được tự nhiên. Hay là, mỗi tối nàng ôm nghĩa phụ ngủ, thường cảm thấy có vật gì cân cấn chọc vào chân mình. Miên Nhi từng tò mò hỏi đó là vật gì. Kết quả, lần nào nghĩa phụ cũng chỉ ho nhẹ một tiếng, lảng tránh không đáp. Miên Nhi dù vô cùng hiếu kỳ, cũng chỉ đành thôi. Lại vài ngày nữa trôi qua, một chiều ấy, khi Miên Nhi đang dùng cơm cùng nghĩa phụ, Lưu quản gia bước vào, nét mặt hiện rõ vui mừng, bẩm lại với Thẩm Bạch: "Thưa lão gia, trên kinh thành truyền thư tới, nói rằng kim bảng vừa yết, có tên Đại công tử nhà chúng ta, đỗ Thám Hoa đệ nhất giáp. Thánh thượng khen rằng, một nhà phụ tử lưỡng Thám Hoa, từ khi khai triều đến nay quả là hiếm thấy. Đại công tử đã chuẩn bị về Tô thành vinh quy bái tổ, cũng là nhân dịp Thanh Minh mà tảo mộ phu nhân." Thẩm Bạch nghe vậy, trên mặt chưa nhìn ra vui buồn, chỉ khẽ thở dài, nói: "Triều đình rối ren, thiếu niên đăng khoa, chẳng rõ là phúc hay họa... Thôi, thôi, con cái có phúc của con cái, lão phu già rồi, những chuyện này, không quản được nữa. Tuyên nhi vừa có nhi tử đầu lòng, vừa kim bảng đề danh, cũng xem như song hỉ lâm môn, bảo Hoành nhi cũng về đi, vừa khéo để người một nhà đoàn tụ trong tiết Thanh Minh." Lưu quản gia đáp: "Lão nô sẽ truyền tin cho Nhị công tử ngay." Thẩm Bạch gật đầu, phất tay cho ông ấy lui ra. Bấy giờ, Miên Nhi chỉ nghe thấy "một nhà phụ tử lưỡng Thám Hoa", trong lòng thoáng ảo não, thầm nghĩ bản thân ngay cả con trai của nghĩa phụ cũng không bằng, chẳng biết học đến bao giờ mới có thể gả cho người, bèn nhẹ lay tay áo của Thẩm Bạch, nói: "Nghĩa phụ, đã mấy ngày rồi người không đến thư phòng dạy Miên Nhi đọc sách, hay là ngày mai chúng ta tiếp tục đi, có được không?" Thẩm Bạch nghe đến thư phòng, trong đầu thoáng nhớ về giấc mơ xấu hổ kia, liền khẽ ho nhẹ một tiếng, nói: "Miên Nhi đã mười ba tuổi, nên ra ngoài gặp gỡ thêm bạn bè, không nên cả ngày chỉ ở bên cạnh lão nhân như ta. Vi phụ đã nói với Tạ bá bá của con, vài ngày nữa sẽ đưa Miên Nhi đến thư viện Nghi Sơn học, ở đó có một lớp dành riêng cho nữ tử, do Tạ tiểu thư giảng dạy, Miên Nhi đi học sẽ có thể quen biết với các tiểu thư khác trong thành, không còn cô đơn nữa." Miên Nhi vội bảo: "Miên Nhi không cô đơn. Miên Nhi chỉ cần nghĩa phụ, không cần làm bạn với ai cả." Thẩm Bạch xoa đầu nàng, nói: "Cũng chỉ là đến học một tuần vài buổi, không phải cả ngày ở lại thư viện, không gặp được vi phụ nữa. Miên Nhi ngoan, nghe lời." Miên Nhi biết, nghĩa phụ bình thường rất chiều chuộng nàng. Nhưng có một số chuyện, người đã quyết thì có làm nũng cách mấy cũng không thể khiến người đổi ý. Mà khi Thẩm Bạch bày ra vẻ mặt này, thì đó chính là nàng không còn đường cự tuyệt. Miên Nhi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy dù sao cũng chỉ là đến thư viện học một buổi, đa số thời gian đều vẫn có thể ở cùng nghĩa phụ, bèn miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Tất nhiên, lúc này, nàng còn chưa biết, Tạ tiểu thư, phu tử tương lai của nàng, lại cũng là người ái mộ nghĩa phụ nhà mình nhiều năm không sờn lòng. ........... @Tác giả: Hai người ghen qua ghen lại là huề.:v Chuẩn bị gặp Đại công tử Thẩm Tuyên. Đây là 1 phiên bản trẻ tuổi của Thẩm đại thúc, ôn nhu, chung tình. =))) |
/31
|