Cô tự cho mình không phải là người kén ăn, nhưng những người này có phải đối nghịch với cô không? Ngoại trừ thịt chó và thịt dê, thịt gì cô cũng ăn, sao bọn họ lại chọn hai loại thịt cô không ăn!
Một đám người vây quanh nồi thịt chó, thịt dê ăn nồng nhiệt, chỉ có Âu Dương Vân không động đũa, tổ trưởng tổ phát triển kinh ngạc hỏi: “Ấy, sao cô Lữ không ăn? Không hợp khẩu vị sao?”
“Không phải, tôi không đói.”
Cô trả lời trái lương tâm.
“Làm việc trễ như thế mà vẫn không đói ư? Hèn gì cô gầy như vậy, có phải do khẩu vị không tốt?”
Một đồng nghiệp trong đó ân cần hỏi.
“Không phải, buổi tối tôi ăn hơi nhiều.”
“À, vậy để cô nhìn chúng tôi ăn thì ngại quá.”
“Không sao, mọi người cứ ăn hết mình không cần quan tâm tôi.”
Âu Dương Vân mỉm cười.
Lúc này điện thoại di động của Nam Cung Phong vang lên, anh liếc nhìn dãy số, đứng dậy ra bên ngoài nghe điện thoại.
Âu Dương Vân nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, trong lòng vô cùng khó chịu, người gọi cho anh trễ như vậy, trừ vợ anh ra thì còn ai vào đây?
Nghĩ đến Đường Huyên cuối cùng đã thay thế vị trí của cô, trong lòng cô vẫn không cam lòng.
Nam Cung Phong nghe điện thoại xong quay lại, điện thoại di động của Âu Dương Vân trùng hợp vang lên, cô vừa nhìn là Thẩm Thanh Ca gọi, xuất phát từ tâm lý trả thù, cô không đi ra ngoài mà nhấn nghe ngay trước mặt Nam Cung Phong và tất cả mọi người: “Alo?”
“Ngủ chưa?”
“Chưa, vừa mới làm việc xong, đang đi ăn cùng đồng nghiệp.”
Thẩm Thanh Ca nghe thấy cô vừa mới làm việc xong, đau lòng nói: “Sao lại làm việc muốn thế? Chắc chắn là mệt lắm nhỉ?”
Cô cười trả lời: “Không mệt, anh cũng chưa ngủ à?”
“Nhớ em không ngủ được.”
Thẩm Thanh Ca đùa cô.
“Nhớ tôi thì sao lại để tôi ở đây, đổi người khác rồi điều tôi về không được sao?”
“Nếu em vất vả như vậy, tôi thực sự phải suy nghĩ xem có nên đổi người khác thay em hay không.”
“Vậy anh suy nghĩ đi, tôi chờ tin tốt của anh.”
...
Hai người lại thân mật trò chuyện một hồi, Âu Dương Vân lưu luyến cúp điện thoại, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện đồng nghiệp đều đang nhìn cô, ánh mắt đó có sự mờ ám không nói ra lời, tổ trưởng tổ phát triển là một người khá hài hước, anh ta nói: “Cô Lữ, bạn trai gọi hả?”
Cô giả vờ e lệ lắc đầu: “Vẫn chưa tính là bạn trai.”
“Ây da, đừng chối, nếu không phải bạn trai, ai lại gọi cho cô đêm hôm khuya khoắt như thế này.”
Ngoại trừ Nam Cung Phong im lặng, tất cả mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán: “Bạn trai của cô Lữ không phải là sếp Thẩm lần trước đến tham quan công ty và là khách hàng của chúng tôi chứ?”
“Nói bậy, đương nhiên là anh ấy rồi, không nghe cô Lữ nói: “Nhớ tôi thì sao lại để tôi ở đây” sao?”
“Đúng, đúng, hơn nữa cô Lữ là trợ lý đặc biệt của sếp Thẩm, nếu không phải là bạn gái, sao lại tin tưởng để cô ấy ở lại đây tiếp xúc với việc phát triển sản phẩm...”
Âu Dương Vân nghe họ bàn tán, không thừa nhận cũng không phủ nhận, trong lòng cô khó chịu, cô muốn Nam Cung Phong và cô cùng khó chịu.
“Ấy, vòng tay cô Lữ đeo không phải là sếp Thẩm tặng chứ?”
Một đồng nghiệp nữ ngồi cạnh Âu Dương Vân kinh ngạc trợn to mắt, những người khác nhao nhao tập trung ánh mắt qua đây.
Cô lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy thì được, vòng tay này vừa nhìn đã biết là hàng vỉa hè, nếu sếp Thẩm tặng cô chiếc vòng tay này thì khiêm tốn quá.”
“Ừm, vòng tay này tôi đeo lâu rồi, con người của tôi khá hoài cổ, đồ không đáng tiền tôi cũng không nỡ vứt đi, không giống một vài người, sống mà chẳng có chút ký ức nào.”
Trong lòng Nam Cung Phong biết rõ, lời nói của Âu Dương Vân là nói cho anh nghe, anh bình tĩnh uống rượu như không nghe được gì vậy.
Sau khi no say, Nam Cung Phong đến quầy tính tiền, Âu Dương Vân thấy anh thì thầm với ông chủ gì đó rồi trả tiền rời đi.
“Sếp Phong, cám ơn anh về bữa ăn khuya, chúng tôi thực sự ăn rất vui vẻ.”
“Đúng vậy, chuyện hạnh phúc nhất chính là cùng mọi người quây quần quanh nồi thịt chó trong mùa đông, ha ha.”
Mười mấy người ra khỏi quán ăn, chào tạm biệt nhau rồi rời đi nhiều ngã, Âu Dương Vân vừa chuẩn bị đi, Nam Cung Phong níu ống tay áo của cô lại: “Chờ một chút tôi đưa cô về.”
Nam Cung Phong bàn bạc một vài công việc ngày mai với tổ trưởng tổ phát triển rồi trở lại quán ăn, xách một túi nilon đi ra.
Anh mở cửa xe, đợi Âu Dương Vân ngồi vào trong rồi lái xe về phía căn hộ Âu Dương Vân ở.
Dọc theo đường đi, hai người đều không nói gì, sau khi đến chung cư, Âu Dương Vân bình thản nói một tiếng cám ơn, hờ hững xuống xe.
“Cầm lấy cái này.”
Nam Cung Phong nhét túi nilon vào tay cô, không đợi Âu Dương Vân phản ứng liền lái xe rời đi.
Cô vào căn hộ, bật đèn phòng khách, mở túi nilon nhìn, bên trong là hộp cơm được gói kỹ, thịt bò xào ớt, cá kho. Đây là hai món ăn cô đã từng rất thích, cảm xúc trong lòng cô dường như lẫn lộn, rất khó chịu.
Ba ngày bận rộn lại trôi qua, sản phẩm mới bước đầu đã định hình thành công, vì vậy, bữa ăn thứ hai chính xác mà nói là tiệc mừng công.
Sau bữa tối ở khách sạn năm sao trong thành phố, mọi người đề nghị đi hát karaoke, Nam Cung Phong gật đầu đồng ý, dẫn bọn họ tới bar club cao cấp nhất thành phố.
Ngồi trong phòng bao cực lớn, nghe các đồng nghiệp cất tiếng hát, Âu Dương Vân dần dần quên mất quan hệ lúng túng giữa cô và Nam Cung Phong, đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ.
“Cô Lữ, hát một bài nhé?”
Âu Dương Vân bỗng nhiên được mời, nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không biết hát, thật ngại quá...”
“Trời ạ, thời đại này còn có người không biết hát sao? Đừng khiêm tốn, mau hát đi.”
Đồng nghiệp nữ bên cạnh đẩy cô đi, cô lại kiên quyết không chịu nhận micro: “Tôi thực sự không biết hát, âm vực của tôi không tốt, mọi người tha cho tôi đi.”
Thấy cô thực sự không chịu hát, bọn họ dời mục tiêu, nhắm đến Nam Cung Phong.
“Sếp Phong, anh có thể hát một bài tặng mọi người không?”
Nam Cung Phong ngẩn người, tổ trưởng tổ phát triển lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, sếp Phong, mau hát đi, nếu anh hát, sau này chúng tôi sẽ làm việc hiệu quả hơn.”
Đối mặt với những ánh mắt mong đợi, Nam Cung Phong nhận lấy micro: “Vậy được rồi.”
Bốp bốp...
Nam Cung Phong còn chưa hát, tiếng vỗ tay đã nổi lên bốn phía, Âu Dương Vân châm chọc lẩm bẩm: “Thật mất mặt.”
Anh chọn ca khúc tiếng Anh “Ocean Deep” (Tình sâu tựa biển), tiếng nhạc da diết chậm rãi vang lên, phòng sương yên lặng, giọng hát khàn dày cũng cất lên...
LOVE, em có biết tôi đang cô đơn?
Em có thể cho kẻ ngốc như tôi một cơ hội,
Cho tôi một buổi tối,
Một chút yêu thương, một chút dịu dàng;
Xin đừng bỏ rơi anh,
Đúng, đừng nói với anh tình yêu là mù quáng,
Anh chỉ muốn một chút yêu thương.
Đây là lần đầu tiên Âu Dương Vân nghe Nam Cung Phong hát, cô chìm vào mơ màng, nhìn bóng lưng cao ngất của anh, nghe giọng hát đau lòng của anh, đôi mắt cô bất chợt ánh lên một lớp nước.
Tất cả mọi người nghe say sưa, đồng nghiệp nữ bên cạnh Âu Dương Vân không nhịn được nói: “Cho tới bây giờ cũng không biết sếp Phong lạnh lùng của chúng tôi lại dịu dàng như vậy, trái tim nhỏ bé của tôi sắp ngừng đập đây này.”
Cô ấy khoa trương ôm lấy ngực mình, liếc mắt nhìn Âu Dương Vân đang chăm chú, cảm thán: “Ngay cả cô Lữ cũng bị sếp Phong của chúng tôi mê hoặc, tương lai người phụ nữ nào có thể gả cho sếp Phong chúng tôi chắc sẽ hạnh phúc lắm...”
Âu Dương Vân bỗng nhiên tỉnh táo, quay đầu hỏi: “Cô vừa mới nói gì?”
“Tôi nói sếp Phong của chúng tôi hát hay, vẻ ngoài cũng rất đẹp trai, ngoại trừ đời sống tình cảm có chút thối nát, những mặt khác đều hoàn mỹ không có gì để nói.”
“Không phải câu này.”
Âu Dương Vân hít sâu một hơi: “Cô nói người phụ nữ nào có thể gả cho sếp Phong các cô chắc sẽ hạnh phúc lắm, không phải sếp Phong đã kết hôn rồi sao?”
Đồng nghiệp nữ bỗng nhiên trợn to mắt: “Ai nói? Công ty chúng tôi mới thành lập hai năm, tôi là lứa nhân viên đầu tiên, sao tôi không nghe nói anh ấy kết hôn rồi?”
“Có thể là cô không biết.”
“Không đâu, nếu sếp Phong kết hôn thì chắc chắn phải mời chúng tôi ăn, cho dù không mời cũng sẽ có tin đồn, nhưng đến bây giờ, tôi chưa nghe tin đồn anh ấy kết hôn!”
Âu Dương Vân rơi vào im lặng, đầu óc cô có chút hỗn độn, đã không phân rõ sự thực rốt cuộc là gì.
Mười một giờ đêm, đám người này rốt cuộc đã chơi đủ, ra khỏi bar club, Âu Dương Vân rất tự giác đi tới bên cạnh xe của Nam Cung Phong, chờ anh nói chuyện với nhân viên xong. Đối với sự tự giác của cô, anh cũng không nói gì, xe quay đầu chạy về phía chung cư của Âu Dương Vân.
Nửa giờ sau đến chung cư, Nam Cung Phong ngồi trong xe không nhúc nhích, bây giờ giữa hai người đã không còn là quan hệ thân mật anh xuống xe mở cửa cho cô nữa.
Nam Cung Phong ngồi yên, Âu Dương Vân cũng ngồi yên, anh kinh ngạc nhắc nhở: “Không xuống xe sao?”
“Anh và Đường Huyên thế nào rồi? Kết hôn chưa?”
Biểu cảm của Nam Cung Phong bỗng nhiên cứng đờ, nhưng chớp mắt lại biến thành thái độ bất cần, anh tháo dây an toàn ra, nghiêng người qua trước mặt cô, chế giễu: “Cô hỏi chúng tôi thế nào làm gì? Có phải chỉ cần tôi nói chúng tôi không có gì, cô vẫn muốn ở bên tôi sao?”
Anh nói sẽ hôn cô, Âu Dương Vân tự tay ngăn cơ thể anh đang lại gần: “Ai muốn ở bên anh? Lưu manh!”
Cô tức giận tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, lại bị Nam Cung Phong nắm lấy cổ tay: “Thực ra nếu cô muốn tôi ở lại bên cô, tôi rất sẵn lòng, bây giờ tôi không hề có sự miễn dịch đối với lời mời của phụ nữ.”
Một đám người vây quanh nồi thịt chó, thịt dê ăn nồng nhiệt, chỉ có Âu Dương Vân không động đũa, tổ trưởng tổ phát triển kinh ngạc hỏi: “Ấy, sao cô Lữ không ăn? Không hợp khẩu vị sao?”
“Không phải, tôi không đói.”
Cô trả lời trái lương tâm.
“Làm việc trễ như thế mà vẫn không đói ư? Hèn gì cô gầy như vậy, có phải do khẩu vị không tốt?”
Một đồng nghiệp trong đó ân cần hỏi.
“Không phải, buổi tối tôi ăn hơi nhiều.”
“À, vậy để cô nhìn chúng tôi ăn thì ngại quá.”
“Không sao, mọi người cứ ăn hết mình không cần quan tâm tôi.”
Âu Dương Vân mỉm cười.
Lúc này điện thoại di động của Nam Cung Phong vang lên, anh liếc nhìn dãy số, đứng dậy ra bên ngoài nghe điện thoại.
Âu Dương Vân nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, trong lòng vô cùng khó chịu, người gọi cho anh trễ như vậy, trừ vợ anh ra thì còn ai vào đây?
Nghĩ đến Đường Huyên cuối cùng đã thay thế vị trí của cô, trong lòng cô vẫn không cam lòng.
Nam Cung Phong nghe điện thoại xong quay lại, điện thoại di động của Âu Dương Vân trùng hợp vang lên, cô vừa nhìn là Thẩm Thanh Ca gọi, xuất phát từ tâm lý trả thù, cô không đi ra ngoài mà nhấn nghe ngay trước mặt Nam Cung Phong và tất cả mọi người: “Alo?”
“Ngủ chưa?”
“Chưa, vừa mới làm việc xong, đang đi ăn cùng đồng nghiệp.”
Thẩm Thanh Ca nghe thấy cô vừa mới làm việc xong, đau lòng nói: “Sao lại làm việc muốn thế? Chắc chắn là mệt lắm nhỉ?”
Cô cười trả lời: “Không mệt, anh cũng chưa ngủ à?”
“Nhớ em không ngủ được.”
Thẩm Thanh Ca đùa cô.
“Nhớ tôi thì sao lại để tôi ở đây, đổi người khác rồi điều tôi về không được sao?”
“Nếu em vất vả như vậy, tôi thực sự phải suy nghĩ xem có nên đổi người khác thay em hay không.”
“Vậy anh suy nghĩ đi, tôi chờ tin tốt của anh.”
...
Hai người lại thân mật trò chuyện một hồi, Âu Dương Vân lưu luyến cúp điện thoại, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện đồng nghiệp đều đang nhìn cô, ánh mắt đó có sự mờ ám không nói ra lời, tổ trưởng tổ phát triển là một người khá hài hước, anh ta nói: “Cô Lữ, bạn trai gọi hả?”
Cô giả vờ e lệ lắc đầu: “Vẫn chưa tính là bạn trai.”
“Ây da, đừng chối, nếu không phải bạn trai, ai lại gọi cho cô đêm hôm khuya khoắt như thế này.”
Ngoại trừ Nam Cung Phong im lặng, tất cả mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán: “Bạn trai của cô Lữ không phải là sếp Thẩm lần trước đến tham quan công ty và là khách hàng của chúng tôi chứ?”
“Nói bậy, đương nhiên là anh ấy rồi, không nghe cô Lữ nói: “Nhớ tôi thì sao lại để tôi ở đây” sao?”
“Đúng, đúng, hơn nữa cô Lữ là trợ lý đặc biệt của sếp Thẩm, nếu không phải là bạn gái, sao lại tin tưởng để cô ấy ở lại đây tiếp xúc với việc phát triển sản phẩm...”
Âu Dương Vân nghe họ bàn tán, không thừa nhận cũng không phủ nhận, trong lòng cô khó chịu, cô muốn Nam Cung Phong và cô cùng khó chịu.
“Ấy, vòng tay cô Lữ đeo không phải là sếp Thẩm tặng chứ?”
Một đồng nghiệp nữ ngồi cạnh Âu Dương Vân kinh ngạc trợn to mắt, những người khác nhao nhao tập trung ánh mắt qua đây.
Cô lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy thì được, vòng tay này vừa nhìn đã biết là hàng vỉa hè, nếu sếp Thẩm tặng cô chiếc vòng tay này thì khiêm tốn quá.”
“Ừm, vòng tay này tôi đeo lâu rồi, con người của tôi khá hoài cổ, đồ không đáng tiền tôi cũng không nỡ vứt đi, không giống một vài người, sống mà chẳng có chút ký ức nào.”
Trong lòng Nam Cung Phong biết rõ, lời nói của Âu Dương Vân là nói cho anh nghe, anh bình tĩnh uống rượu như không nghe được gì vậy.
Sau khi no say, Nam Cung Phong đến quầy tính tiền, Âu Dương Vân thấy anh thì thầm với ông chủ gì đó rồi trả tiền rời đi.
“Sếp Phong, cám ơn anh về bữa ăn khuya, chúng tôi thực sự ăn rất vui vẻ.”
“Đúng vậy, chuyện hạnh phúc nhất chính là cùng mọi người quây quần quanh nồi thịt chó trong mùa đông, ha ha.”
Mười mấy người ra khỏi quán ăn, chào tạm biệt nhau rồi rời đi nhiều ngã, Âu Dương Vân vừa chuẩn bị đi, Nam Cung Phong níu ống tay áo của cô lại: “Chờ một chút tôi đưa cô về.”
Nam Cung Phong bàn bạc một vài công việc ngày mai với tổ trưởng tổ phát triển rồi trở lại quán ăn, xách một túi nilon đi ra.
Anh mở cửa xe, đợi Âu Dương Vân ngồi vào trong rồi lái xe về phía căn hộ Âu Dương Vân ở.
Dọc theo đường đi, hai người đều không nói gì, sau khi đến chung cư, Âu Dương Vân bình thản nói một tiếng cám ơn, hờ hững xuống xe.
“Cầm lấy cái này.”
Nam Cung Phong nhét túi nilon vào tay cô, không đợi Âu Dương Vân phản ứng liền lái xe rời đi.
Cô vào căn hộ, bật đèn phòng khách, mở túi nilon nhìn, bên trong là hộp cơm được gói kỹ, thịt bò xào ớt, cá kho. Đây là hai món ăn cô đã từng rất thích, cảm xúc trong lòng cô dường như lẫn lộn, rất khó chịu.
Ba ngày bận rộn lại trôi qua, sản phẩm mới bước đầu đã định hình thành công, vì vậy, bữa ăn thứ hai chính xác mà nói là tiệc mừng công.
Sau bữa tối ở khách sạn năm sao trong thành phố, mọi người đề nghị đi hát karaoke, Nam Cung Phong gật đầu đồng ý, dẫn bọn họ tới bar club cao cấp nhất thành phố.
Ngồi trong phòng bao cực lớn, nghe các đồng nghiệp cất tiếng hát, Âu Dương Vân dần dần quên mất quan hệ lúng túng giữa cô và Nam Cung Phong, đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ.
“Cô Lữ, hát một bài nhé?”
Âu Dương Vân bỗng nhiên được mời, nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không biết hát, thật ngại quá...”
“Trời ạ, thời đại này còn có người không biết hát sao? Đừng khiêm tốn, mau hát đi.”
Đồng nghiệp nữ bên cạnh đẩy cô đi, cô lại kiên quyết không chịu nhận micro: “Tôi thực sự không biết hát, âm vực của tôi không tốt, mọi người tha cho tôi đi.”
Thấy cô thực sự không chịu hát, bọn họ dời mục tiêu, nhắm đến Nam Cung Phong.
“Sếp Phong, anh có thể hát một bài tặng mọi người không?”
Nam Cung Phong ngẩn người, tổ trưởng tổ phát triển lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, sếp Phong, mau hát đi, nếu anh hát, sau này chúng tôi sẽ làm việc hiệu quả hơn.”
Đối mặt với những ánh mắt mong đợi, Nam Cung Phong nhận lấy micro: “Vậy được rồi.”
Bốp bốp...
Nam Cung Phong còn chưa hát, tiếng vỗ tay đã nổi lên bốn phía, Âu Dương Vân châm chọc lẩm bẩm: “Thật mất mặt.”
Anh chọn ca khúc tiếng Anh “Ocean Deep” (Tình sâu tựa biển), tiếng nhạc da diết chậm rãi vang lên, phòng sương yên lặng, giọng hát khàn dày cũng cất lên...
LOVE, em có biết tôi đang cô đơn?
Em có thể cho kẻ ngốc như tôi một cơ hội,
Cho tôi một buổi tối,
Một chút yêu thương, một chút dịu dàng;
Xin đừng bỏ rơi anh,
Đúng, đừng nói với anh tình yêu là mù quáng,
Anh chỉ muốn một chút yêu thương.
Đây là lần đầu tiên Âu Dương Vân nghe Nam Cung Phong hát, cô chìm vào mơ màng, nhìn bóng lưng cao ngất của anh, nghe giọng hát đau lòng của anh, đôi mắt cô bất chợt ánh lên một lớp nước.
Tất cả mọi người nghe say sưa, đồng nghiệp nữ bên cạnh Âu Dương Vân không nhịn được nói: “Cho tới bây giờ cũng không biết sếp Phong lạnh lùng của chúng tôi lại dịu dàng như vậy, trái tim nhỏ bé của tôi sắp ngừng đập đây này.”
Cô ấy khoa trương ôm lấy ngực mình, liếc mắt nhìn Âu Dương Vân đang chăm chú, cảm thán: “Ngay cả cô Lữ cũng bị sếp Phong của chúng tôi mê hoặc, tương lai người phụ nữ nào có thể gả cho sếp Phong chúng tôi chắc sẽ hạnh phúc lắm...”
Âu Dương Vân bỗng nhiên tỉnh táo, quay đầu hỏi: “Cô vừa mới nói gì?”
“Tôi nói sếp Phong của chúng tôi hát hay, vẻ ngoài cũng rất đẹp trai, ngoại trừ đời sống tình cảm có chút thối nát, những mặt khác đều hoàn mỹ không có gì để nói.”
“Không phải câu này.”
Âu Dương Vân hít sâu một hơi: “Cô nói người phụ nữ nào có thể gả cho sếp Phong các cô chắc sẽ hạnh phúc lắm, không phải sếp Phong đã kết hôn rồi sao?”
Đồng nghiệp nữ bỗng nhiên trợn to mắt: “Ai nói? Công ty chúng tôi mới thành lập hai năm, tôi là lứa nhân viên đầu tiên, sao tôi không nghe nói anh ấy kết hôn rồi?”
“Có thể là cô không biết.”
“Không đâu, nếu sếp Phong kết hôn thì chắc chắn phải mời chúng tôi ăn, cho dù không mời cũng sẽ có tin đồn, nhưng đến bây giờ, tôi chưa nghe tin đồn anh ấy kết hôn!”
Âu Dương Vân rơi vào im lặng, đầu óc cô có chút hỗn độn, đã không phân rõ sự thực rốt cuộc là gì.
Mười một giờ đêm, đám người này rốt cuộc đã chơi đủ, ra khỏi bar club, Âu Dương Vân rất tự giác đi tới bên cạnh xe của Nam Cung Phong, chờ anh nói chuyện với nhân viên xong. Đối với sự tự giác của cô, anh cũng không nói gì, xe quay đầu chạy về phía chung cư của Âu Dương Vân.
Nửa giờ sau đến chung cư, Nam Cung Phong ngồi trong xe không nhúc nhích, bây giờ giữa hai người đã không còn là quan hệ thân mật anh xuống xe mở cửa cho cô nữa.
Nam Cung Phong ngồi yên, Âu Dương Vân cũng ngồi yên, anh kinh ngạc nhắc nhở: “Không xuống xe sao?”
“Anh và Đường Huyên thế nào rồi? Kết hôn chưa?”
Biểu cảm của Nam Cung Phong bỗng nhiên cứng đờ, nhưng chớp mắt lại biến thành thái độ bất cần, anh tháo dây an toàn ra, nghiêng người qua trước mặt cô, chế giễu: “Cô hỏi chúng tôi thế nào làm gì? Có phải chỉ cần tôi nói chúng tôi không có gì, cô vẫn muốn ở bên tôi sao?”
Anh nói sẽ hôn cô, Âu Dương Vân tự tay ngăn cơ thể anh đang lại gần: “Ai muốn ở bên anh? Lưu manh!”
Cô tức giận tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, lại bị Nam Cung Phong nắm lấy cổ tay: “Thực ra nếu cô muốn tôi ở lại bên cô, tôi rất sẵn lòng, bây giờ tôi không hề có sự miễn dịch đối với lời mời của phụ nữ.”
/255
|