Âu Dương Vân đang ở trong phòng sắp xếp lại sách vở cô mang từ nhà mẹ qua đây, cánh cửa phía sau đột nhiên bị kéo ra một cách thô bạo.
Nam Cung Phong rảo bước về phía trước, kéo cánh tay cô, tức giận chất vấn: "Không phải có khí khái lắm sao, sao vẫn quay lại đây?"
Cô sững sờ, thản nhiên trả lời: "Tôi chỉ không muốn ngồi xe anh về nhà thôi mà, đâu có nói mãi mãi không quay về."
"Cô cho rằng tôi sẽ cần một người vợ chơi trò mất tích sao?"
"Nếu không cần, lẽ nào anh định bỏ tôi sao?"
"Sao nữa? Giờ tôi còn không thể bỏ cô à?"
Âu Dương Vân gật đầu như thể ăn gan hùm mật gấu: "Đúng vậy, tất nhiên anh không thể bỏ tôi."
Hờ, Nam Cung Phong cười lạnh đầy chế giễu: "Tôi bỏ cô thì phạm pháp à?"
"Không phạm pháp, nhưng mà..." Cô ngừng lại một chút: "Có lẽ tôi sẽ không quản lý được cái miệng của mình đâu."
"Cô có ý gì?"
Âu Dương Vân không trả lời, tầm mắt cô lại chầm chậm hướng xuống dưới, cho đến bộ phận nào đó của ai đó, khiến người nào đó bỗng chốc hiểu ra ngay, mặt mày tối sầm lại: "Cô mà dám nói năng lung tung, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!""
"Chỉ cần tôi vẫn còn là vợ của anh một ngày, tôi sẽ không nói những lời không nên nói đâu, cho nên hãy nghĩ cho thể diện của anh, đừng có suy nghĩ bỏ tôi nhé."
"Cô muốn làm vợ của Nam Cung Phong này đến thế cơ à?" Nam Cung Phong gật đầu: "Được, tôi không bỏ cô, tôi sẽ từ từ hành hạ cô, giày vò cô, tôi giỏi nhất là khiến phụ nữ biết khó mà lui."
Anh nói xong, cười lạnh một tiếng, quay người đi ra khỏi phòng cô, đóng sập cánh cửa lại thô lỗ y như lúc bước vào.
Ở phòng khách dưới tầng, người giúp việc đã chuẩn bị xong cơm tối, muộn hơn thời gian ăn tối của mọi ngày hẳn ba tiếng đồng hồ. Nam Cung Phong kéo ghế ngồi xuống, bà Nam Cung đã trừng mắt nhìn con trai, dặn dò người giúp việc bên cạnh: "Đi gọi mợ chủ xuống ăn cơm đi."
"Vâng thưa bà chủ."
Người giúp việc lên rồi lại xuống, cung kính báo lại: "Mợ chủ nói mợ chủ thấy không thoải mái nên ngủ trước, mọi người không cần đợi mợ."
Nam Cung Tình Tình không kiềm được vài câu lầm bầm: "Chắc chắn ban nãy anh đã nói với chị ấy câu gì quá đáng lắm, lúc quay về vẫn còn yên ổn mà."
Nam Cung Phong nhướn mày: "Em có chắc là em muốn bênh vực người phụ nữ đó không?"
"Nghe kìa, nghe kìa, một câu người phụ nữ đó, hai câu người phụ nữ đó, người phụ nữ đó không phải vợ con à?"
Đối diện với câu chất vấn của ba, anh đáp lại rất hùng hồn: "Là vợ thì đã sao? Là vợ không nhất định phải luôn miệng gọi vợ chứ."
"Bớt cái miệng ba hoa chích chòe đi, dẫn con bé xuống ăn cơm."
"Không đi."
Bà Nam Cung đứng bật dậy: "Không đi chứ gì? Được thôi, vậy mẹ không ăn nữa."
Con gái bà lập tức phụ họa: "Con cũng không ăn nữa."
Chồng bà còn dứt khoát hơn, đứng thẳng dậy đi vào thư phòng.
Sức mạnh đoàn kết của gia đình này từ lúc nào trở nên mạnh mẽ như thế này, đến cả bản thân bà Nam Cung cũng không biết nữa.
Nam Cung Phong có ương bướng kiêu ngạo thế nào, có máu lạnh vô tình thế nào cũng chỉ là đối xử với người ngoài. Thấy ba mẹ và em gái đồng loạt tuyệt thực để phản đối, anh bóp trán, chán nản đứng dậy: "Đúng là không thể sống ở cái nhà này được nữa."
Âu Dương Vân không phải đi ngủ thật mà là đang kiên nhẫn chuẩn bị cho bài giảng ngày mai, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, không cần đoán cũng biết được người vừa tới là ai.
Tiếng bước chân đầy phẫn nộ ấy tiến lại gần cô như giông bão ập về, không nói năng gì đã gập sách của cô lại: "Hạn cho cô trong vòng một phút phải theo tôi xuống nhà ăn cơm."
Nam Cung Phong rảo bước về phía trước, kéo cánh tay cô, tức giận chất vấn: "Không phải có khí khái lắm sao, sao vẫn quay lại đây?"
Cô sững sờ, thản nhiên trả lời: "Tôi chỉ không muốn ngồi xe anh về nhà thôi mà, đâu có nói mãi mãi không quay về."
"Cô cho rằng tôi sẽ cần một người vợ chơi trò mất tích sao?"
"Nếu không cần, lẽ nào anh định bỏ tôi sao?"
"Sao nữa? Giờ tôi còn không thể bỏ cô à?"
Âu Dương Vân gật đầu như thể ăn gan hùm mật gấu: "Đúng vậy, tất nhiên anh không thể bỏ tôi."
Hờ, Nam Cung Phong cười lạnh đầy chế giễu: "Tôi bỏ cô thì phạm pháp à?"
"Không phạm pháp, nhưng mà..." Cô ngừng lại một chút: "Có lẽ tôi sẽ không quản lý được cái miệng của mình đâu."
"Cô có ý gì?"
Âu Dương Vân không trả lời, tầm mắt cô lại chầm chậm hướng xuống dưới, cho đến bộ phận nào đó của ai đó, khiến người nào đó bỗng chốc hiểu ra ngay, mặt mày tối sầm lại: "Cô mà dám nói năng lung tung, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!""
"Chỉ cần tôi vẫn còn là vợ của anh một ngày, tôi sẽ không nói những lời không nên nói đâu, cho nên hãy nghĩ cho thể diện của anh, đừng có suy nghĩ bỏ tôi nhé."
"Cô muốn làm vợ của Nam Cung Phong này đến thế cơ à?" Nam Cung Phong gật đầu: "Được, tôi không bỏ cô, tôi sẽ từ từ hành hạ cô, giày vò cô, tôi giỏi nhất là khiến phụ nữ biết khó mà lui."
Anh nói xong, cười lạnh một tiếng, quay người đi ra khỏi phòng cô, đóng sập cánh cửa lại thô lỗ y như lúc bước vào.
Ở phòng khách dưới tầng, người giúp việc đã chuẩn bị xong cơm tối, muộn hơn thời gian ăn tối của mọi ngày hẳn ba tiếng đồng hồ. Nam Cung Phong kéo ghế ngồi xuống, bà Nam Cung đã trừng mắt nhìn con trai, dặn dò người giúp việc bên cạnh: "Đi gọi mợ chủ xuống ăn cơm đi."
"Vâng thưa bà chủ."
Người giúp việc lên rồi lại xuống, cung kính báo lại: "Mợ chủ nói mợ chủ thấy không thoải mái nên ngủ trước, mọi người không cần đợi mợ."
Nam Cung Tình Tình không kiềm được vài câu lầm bầm: "Chắc chắn ban nãy anh đã nói với chị ấy câu gì quá đáng lắm, lúc quay về vẫn còn yên ổn mà."
Nam Cung Phong nhướn mày: "Em có chắc là em muốn bênh vực người phụ nữ đó không?"
"Nghe kìa, nghe kìa, một câu người phụ nữ đó, hai câu người phụ nữ đó, người phụ nữ đó không phải vợ con à?"
Đối diện với câu chất vấn của ba, anh đáp lại rất hùng hồn: "Là vợ thì đã sao? Là vợ không nhất định phải luôn miệng gọi vợ chứ."
"Bớt cái miệng ba hoa chích chòe đi, dẫn con bé xuống ăn cơm."
"Không đi."
Bà Nam Cung đứng bật dậy: "Không đi chứ gì? Được thôi, vậy mẹ không ăn nữa."
Con gái bà lập tức phụ họa: "Con cũng không ăn nữa."
Chồng bà còn dứt khoát hơn, đứng thẳng dậy đi vào thư phòng.
Sức mạnh đoàn kết của gia đình này từ lúc nào trở nên mạnh mẽ như thế này, đến cả bản thân bà Nam Cung cũng không biết nữa.
Nam Cung Phong có ương bướng kiêu ngạo thế nào, có máu lạnh vô tình thế nào cũng chỉ là đối xử với người ngoài. Thấy ba mẹ và em gái đồng loạt tuyệt thực để phản đối, anh bóp trán, chán nản đứng dậy: "Đúng là không thể sống ở cái nhà này được nữa."
Âu Dương Vân không phải đi ngủ thật mà là đang kiên nhẫn chuẩn bị cho bài giảng ngày mai, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, không cần đoán cũng biết được người vừa tới là ai.
Tiếng bước chân đầy phẫn nộ ấy tiến lại gần cô như giông bão ập về, không nói năng gì đã gập sách của cô lại: "Hạn cho cô trong vòng một phút phải theo tôi xuống nhà ăn cơm."
/255
|