Cô lập tức ném quần áo trong tay xuống, nhanh chóng bước tới trước mặt Âu Dương Kiều, cất giọng lạnh lùng: “Sao cô lại ở đây?”
“Sao? Trung tâm thương mại này là của chồng chị à?”
Âu Dương Kiều nói chuyện sắc bén hơn so với mấy năm trước rất nhiều, toàn thân cô ta được bao bọc bởi hơi thở xấu xa, u ám.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Âu Dương Vân lo lắng vì cô đã không còn được như xưa nữa, cô không muốn lấy đá chọi đá với Âu Dương Kiều. Vì vây, giọng nói của cô trở nên mềm mỏng hơn một chút.
Hai người đến một quán cà phê gần trung tâm thương mại, Âu Dương Kiều liếc mắt nhìn hai người đàn ông đứng ngoài cửa rồi cười chế giễu: “Nam Cung Phong vẫn lo lắng cho chị nhỉ, ra ngoài mà cũng cử tận hai người vệ sĩ đi cùng, chẳng lẽ anh ta sợ chị bị hãm hại giữa ban ngày ban mặt ư?”
“Lần này cô quay về là vì lí do gì? Ban đầu Nam Cung Phong đã nói rất rõ ràng rồi, anh ấy không cho phép hai người bước chân vào thành phố B nữa.”
“Ơ, hai vợ chồng nhà chị thật buồn cười, trung tâm thương mại lúc nãy không phải của nhà chị, thành phố B này cũng thế, dựa vào đâu mà tôi không thể xuất hiện ở đây chứ?”
“Cô quay về để trả thù à?”
Ánh mắt của Âu Dương Vân sáng như đuốc.
“Chị đoán thử xem?”
“Hôm nay không phải là lần đầu tiên cô theo dõi tôi đúng không?” Nhớ lại mấy lần bị ảo giác trước đây, Âu Dương Vân có thể khẳng định rằng lần chạm mặt hôm nay chắc chắn không phải tình cờ.
“Nhiều lần rồi, không phải chị đã nhận ra từ lâu rồi ư, nếu không thì cũng sẽ không dẫn theo hai con chó giữ cửa kia.”
Âu Dương Vân hoàn toàn không hài lòng với thái độ trong lời nói của cô ta, cô lạnh lùng hỏi: “Cô lấy một ông già lớn hơn mình hai mươi tuổi chỉ vì muốn trở về trả thù tôi và Nam Cung Phong thôi ư?”
“Không hẳn thế, tôi làm vậy còn vì muốn xây dựng lại cơ đồ cho nhà họ Âu Dương. Gia môn bất hạnh, xuất hiện một mối họa như cô, cuối cùng cũng chỉ có tôi giúp ba mẹ chống đỡ tất cả.”
“Nói thì hay lắm, để tôi xem xem cô sẽ chống đỡ như thế nào.”
“Âu Dương Vân, vậy chúng ta cứ chờ xem.”
Âu Dương Kiều bật cười khiến người khác rợn tóc gáy, cô ta đứng dậy ngúng nguẩy bỏ đi. Âu Dương Vân hít sâu một hơi, cô tự nhủ: ‘Tôi không hề tức giận’. Tay đặt lên bụng: ‘Bây giờ tôi chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất.’
Cô biết muốn thay đổi suy nghĩ của Âu Dương Kiều còn khó hơn lên trời, cô gọi điện cho người bạn thân của mình là Lâm Ái.
Sau khi nhận điện thoại, Lâm Ái vội vàng chạy đến quán cà phê mà Âu Dương Vân đang ngồi.
“Vân, cậu vội vàng hẹn tớ ra đây làm gì thế?”
“Gần đây cậu có gặp mẹ chồng của cậu không?
Lâm Ái giật mình, cô lắc đầu: “Không, sao thế?”
“Không phải lần trước cậu nói rằng chỉ cần mẹ chồng cậu có thể chuyển nguy thành an thì bà ta sẽ rời khỏi thành phố B rồi qua Pháp định cư hay sao? Phải chăng đến lúc bà ta nên tuân thủ lời hứa này rồi?”
“Hình như không thấy bà ta nhắc đến chuyện này lần nào nữa.”
Âu Dương Vân cười mỉa mai: “Lâm Ái à, mẹ chồng cậu chính là người như thế đấy, dù có vượt qua được kiếp nạn đó thì bà ta cũng sẽ không quay đầu đâu. Trái lại, bây giờ bà ta chắc chắn sẽ tìm cách để trả thù Nam Cung Phong.”
“Vân, cậu đừng lo, tối nay tớ sẽ nói với Giang Hựu Nam, bảo anh ấy ngăn cản mẹ mình để bà không làm những việc xấu nữa!”
“Lần trước tớ không thể giúp cậu nên lần này tớ cũng rất ngại khi nhờ cậu giúp. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khó giải quyết rồi, bà ta đã tìm được một chỗ dựa vững chắc, tớ lo Nam Cung Phong sẽ bị làm khó đủ đường...”
Vành mắt của Âu Dương Vân đỏ lên, Lâm Ái nắm lấy tay cô: “Vân, tớ hiểu tâm trạng của cậu, tớ nhất định sẽ tìm cách giúp cậu. Tớ hứa với cậu, cho dù xảy ra chuyện gì thì tớ cũng sẽ đứng về phía cậu.”
Tấm lòng của Lâm Ái khiến Âu Dương Vân cảm thấy xấu hổ, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cô sẽ vì Lâm Ái mà từ bỏ Nam Cung Phong.
Hai người nói chuyện được hơn một tiếng đồng hồ thì Âu Dương Vân nhận được điện thoại từ mẹ chồng, cô đứng dậy nói: “Tớ đi trước đây, hôm sau chúng ta lại gặp nhé.”
“Được, cậu muốn đi đâu à?”
“Đi siêu âm, tớ đã có thai ba tháng rưỡi rồi, mẹ chồng tớ sốt ruột muốn biết đứa bé trong bụng là trai hay gái lắm rồi.”
Lâm Ái gật đầu với vẻ ngưỡng mộ: “Hạnh phúc thật đấy, cậu làm tớ cũng muốn nhanh chóng có em bé đấy.”
“Vậy thì sinh một đứa đi.”
“Đang cố gắng đây.”
Hai người bước ra khỏi quán cà phê rồi cùng nhìn nhau cười.
Lúc gọi điện thoại, Âu Dương Vân và mẹ chồng đã hẹn nhau ở trước cổng bệnh viện, mẹ chồng nắm lấy tay cô đi về phía bệnh viện, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Rốt cuộc thì hai đứa con trai hay hai đứa con gái tốt hơn nhỉ, hay là một trai một gái...”
“Mẹ, mẹ đừng lẩm bẩm nữa, chỉ cần không phải hai bé gái là được rồi.” Cô biết rõ mẹ chồng cô mong có cháu trai đến mức nào.
Bà Nam Cung liếc mắt nhìn cô: “Con đừng nói như thế, bây giờ bệnh của con đã khỏi hắn, cho dù hai đứa bé là trai hay gái thì đều tốt cả. Mẹ còn muốn con sinh thêm hai đứa nữa cơ.”
“...”
Âu Dương Vân không còn gì để nói, mẹ chồng cô thực sự cho rằng cô giỏi đến mức mỗi lần có bầu đều là thai đôi à?
Chỉ một lúc sau, kết quả siêu âm đã được gửi đến. Lúc nghe được tin trong bụng mình là cặp song sinh một trai một gái, Âu Dương Vân không hề bất ngờ. Bởi vì cô luôn cảm thấy rằng cô đang mang trong mình một bé trai một bé gái, cô không ngờ rằng có lúc trực giác của một người mẹ lại chính xác đến vậy.
Mẹ chồng cô rất vui, cô cũng thế, những lo lắng mà Âu Dương Kiều đã gieo vào lòng cô cũng tan biến hết. Cô gọi điện đường dài cho Nam Cung Phong, sau khi biết được kết quả, Nam Cung Phong còn vui hơn cả cô.
Một tuần sau, Nam Cung Phong trở về. Lúc lên giường đi ngủ, đôi vợ chồng trẻ ôm chặt lấy nhau, Âu Dương Vân nói: “Phong, chuyến công tác của anh có tốt đẹp không?”
Nam Cung Phong cố ý lừa cô: “Không thuận lợi lắm.”
“Không thuận lợi ư? Sao có thể thế chứ, đêm nào em cũng mơ thấy sao mà!”
“Mơ thấy sao thì thế nào?” Nam Cung Phong không hiểu ra sao.
“Trên sách tử vi có nói, chỉ cần có thể mở thấy sao, con đường sự nghiệp sẽ rất thuận lợi.”
“A, thế à, thảo nào chuyến công tác này lại chả thuận lợi tí nào...”
“Em nói là em đã mơ thấy mà.”
“Em mơ thấy thì có ích gì chứ, người gánh vác sự nghiệp là anh, toàn bộ giấc mơ của anh đều bị một người chiếm giữ, làm gì có cơ hội mơ thấy sao chứ.”
Âu Dương Vân bật cười, cô vui vẻ hỏi: “Nói như vậy, đêm nào anh cũng mơ thấy em đúng không?”
“Đúng thế, mơ thấy em trở nên xấu xí, mặt đầy nếp nhăn, bụng phệ, đi trên đường nhìn hệt một số không tròn trĩnh.”
“Đáng ghét, vậy thì chắc chắn anh đã ngoại tình. Người ta thường nói, lúc phụ nữ mang thai, đàn ông rất dễ đi quá giới hạn, anh khai thật cho em biết, anh đã làm gì ở Dubai rồi? Có phải đêm nào anh cũng mơ thấy em đi bắt gian đúng không...?”
“Em muốn anh nói thật à?”
“Đương nhiên rồi.”
Nam Cung Phong trở mình đè cô xuống: “Anh mơ thấy chúng ta đang thế này.”
Anh cúi người xuống hôn lên bờ môi cô, mạnh mẽ cậy hàm răng xinh đẹp ra rồi cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho kia.
“Đừng...”
Âu Dương Vân giãy giụa muốn đẩy Nam Cung Phong ra, thế nhưng anh đã nhịn lâu lắm rồi, gương mặt đỏ bừng cả lên: “Vợ à, bác sĩ nói ba tháng đầu thì cần phải kiêng, chứ sau ba tháng thì chúng ta có thể làm ở mức độ thích hợp rồi mà, anh nhớ không sai chứ?”
Anh cười xấu xa, ý của anh chính là muốn nhắc nhở cô rằng cô đã mang thai hơn ba tháng rồi, bây giờ cô có thể làm cho anh thỏa mãn một chút được rồi.
“Sao? Trung tâm thương mại này là của chồng chị à?”
Âu Dương Kiều nói chuyện sắc bén hơn so với mấy năm trước rất nhiều, toàn thân cô ta được bao bọc bởi hơi thở xấu xa, u ám.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Âu Dương Vân lo lắng vì cô đã không còn được như xưa nữa, cô không muốn lấy đá chọi đá với Âu Dương Kiều. Vì vây, giọng nói của cô trở nên mềm mỏng hơn một chút.
Hai người đến một quán cà phê gần trung tâm thương mại, Âu Dương Kiều liếc mắt nhìn hai người đàn ông đứng ngoài cửa rồi cười chế giễu: “Nam Cung Phong vẫn lo lắng cho chị nhỉ, ra ngoài mà cũng cử tận hai người vệ sĩ đi cùng, chẳng lẽ anh ta sợ chị bị hãm hại giữa ban ngày ban mặt ư?”
“Lần này cô quay về là vì lí do gì? Ban đầu Nam Cung Phong đã nói rất rõ ràng rồi, anh ấy không cho phép hai người bước chân vào thành phố B nữa.”
“Ơ, hai vợ chồng nhà chị thật buồn cười, trung tâm thương mại lúc nãy không phải của nhà chị, thành phố B này cũng thế, dựa vào đâu mà tôi không thể xuất hiện ở đây chứ?”
“Cô quay về để trả thù à?”
Ánh mắt của Âu Dương Vân sáng như đuốc.
“Chị đoán thử xem?”
“Hôm nay không phải là lần đầu tiên cô theo dõi tôi đúng không?” Nhớ lại mấy lần bị ảo giác trước đây, Âu Dương Vân có thể khẳng định rằng lần chạm mặt hôm nay chắc chắn không phải tình cờ.
“Nhiều lần rồi, không phải chị đã nhận ra từ lâu rồi ư, nếu không thì cũng sẽ không dẫn theo hai con chó giữ cửa kia.”
Âu Dương Vân hoàn toàn không hài lòng với thái độ trong lời nói của cô ta, cô lạnh lùng hỏi: “Cô lấy một ông già lớn hơn mình hai mươi tuổi chỉ vì muốn trở về trả thù tôi và Nam Cung Phong thôi ư?”
“Không hẳn thế, tôi làm vậy còn vì muốn xây dựng lại cơ đồ cho nhà họ Âu Dương. Gia môn bất hạnh, xuất hiện một mối họa như cô, cuối cùng cũng chỉ có tôi giúp ba mẹ chống đỡ tất cả.”
“Nói thì hay lắm, để tôi xem xem cô sẽ chống đỡ như thế nào.”
“Âu Dương Vân, vậy chúng ta cứ chờ xem.”
Âu Dương Kiều bật cười khiến người khác rợn tóc gáy, cô ta đứng dậy ngúng nguẩy bỏ đi. Âu Dương Vân hít sâu một hơi, cô tự nhủ: ‘Tôi không hề tức giận’. Tay đặt lên bụng: ‘Bây giờ tôi chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất.’
Cô biết muốn thay đổi suy nghĩ của Âu Dương Kiều còn khó hơn lên trời, cô gọi điện cho người bạn thân của mình là Lâm Ái.
Sau khi nhận điện thoại, Lâm Ái vội vàng chạy đến quán cà phê mà Âu Dương Vân đang ngồi.
“Vân, cậu vội vàng hẹn tớ ra đây làm gì thế?”
“Gần đây cậu có gặp mẹ chồng của cậu không?
Lâm Ái giật mình, cô lắc đầu: “Không, sao thế?”
“Không phải lần trước cậu nói rằng chỉ cần mẹ chồng cậu có thể chuyển nguy thành an thì bà ta sẽ rời khỏi thành phố B rồi qua Pháp định cư hay sao? Phải chăng đến lúc bà ta nên tuân thủ lời hứa này rồi?”
“Hình như không thấy bà ta nhắc đến chuyện này lần nào nữa.”
Âu Dương Vân cười mỉa mai: “Lâm Ái à, mẹ chồng cậu chính là người như thế đấy, dù có vượt qua được kiếp nạn đó thì bà ta cũng sẽ không quay đầu đâu. Trái lại, bây giờ bà ta chắc chắn sẽ tìm cách để trả thù Nam Cung Phong.”
“Vân, cậu đừng lo, tối nay tớ sẽ nói với Giang Hựu Nam, bảo anh ấy ngăn cản mẹ mình để bà không làm những việc xấu nữa!”
“Lần trước tớ không thể giúp cậu nên lần này tớ cũng rất ngại khi nhờ cậu giúp. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khó giải quyết rồi, bà ta đã tìm được một chỗ dựa vững chắc, tớ lo Nam Cung Phong sẽ bị làm khó đủ đường...”
Vành mắt của Âu Dương Vân đỏ lên, Lâm Ái nắm lấy tay cô: “Vân, tớ hiểu tâm trạng của cậu, tớ nhất định sẽ tìm cách giúp cậu. Tớ hứa với cậu, cho dù xảy ra chuyện gì thì tớ cũng sẽ đứng về phía cậu.”
Tấm lòng của Lâm Ái khiến Âu Dương Vân cảm thấy xấu hổ, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cô sẽ vì Lâm Ái mà từ bỏ Nam Cung Phong.
Hai người nói chuyện được hơn một tiếng đồng hồ thì Âu Dương Vân nhận được điện thoại từ mẹ chồng, cô đứng dậy nói: “Tớ đi trước đây, hôm sau chúng ta lại gặp nhé.”
“Được, cậu muốn đi đâu à?”
“Đi siêu âm, tớ đã có thai ba tháng rưỡi rồi, mẹ chồng tớ sốt ruột muốn biết đứa bé trong bụng là trai hay gái lắm rồi.”
Lâm Ái gật đầu với vẻ ngưỡng mộ: “Hạnh phúc thật đấy, cậu làm tớ cũng muốn nhanh chóng có em bé đấy.”
“Vậy thì sinh một đứa đi.”
“Đang cố gắng đây.”
Hai người bước ra khỏi quán cà phê rồi cùng nhìn nhau cười.
Lúc gọi điện thoại, Âu Dương Vân và mẹ chồng đã hẹn nhau ở trước cổng bệnh viện, mẹ chồng nắm lấy tay cô đi về phía bệnh viện, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Rốt cuộc thì hai đứa con trai hay hai đứa con gái tốt hơn nhỉ, hay là một trai một gái...”
“Mẹ, mẹ đừng lẩm bẩm nữa, chỉ cần không phải hai bé gái là được rồi.” Cô biết rõ mẹ chồng cô mong có cháu trai đến mức nào.
Bà Nam Cung liếc mắt nhìn cô: “Con đừng nói như thế, bây giờ bệnh của con đã khỏi hắn, cho dù hai đứa bé là trai hay gái thì đều tốt cả. Mẹ còn muốn con sinh thêm hai đứa nữa cơ.”
“...”
Âu Dương Vân không còn gì để nói, mẹ chồng cô thực sự cho rằng cô giỏi đến mức mỗi lần có bầu đều là thai đôi à?
Chỉ một lúc sau, kết quả siêu âm đã được gửi đến. Lúc nghe được tin trong bụng mình là cặp song sinh một trai một gái, Âu Dương Vân không hề bất ngờ. Bởi vì cô luôn cảm thấy rằng cô đang mang trong mình một bé trai một bé gái, cô không ngờ rằng có lúc trực giác của một người mẹ lại chính xác đến vậy.
Mẹ chồng cô rất vui, cô cũng thế, những lo lắng mà Âu Dương Kiều đã gieo vào lòng cô cũng tan biến hết. Cô gọi điện đường dài cho Nam Cung Phong, sau khi biết được kết quả, Nam Cung Phong còn vui hơn cả cô.
Một tuần sau, Nam Cung Phong trở về. Lúc lên giường đi ngủ, đôi vợ chồng trẻ ôm chặt lấy nhau, Âu Dương Vân nói: “Phong, chuyến công tác của anh có tốt đẹp không?”
Nam Cung Phong cố ý lừa cô: “Không thuận lợi lắm.”
“Không thuận lợi ư? Sao có thể thế chứ, đêm nào em cũng mơ thấy sao mà!”
“Mơ thấy sao thì thế nào?” Nam Cung Phong không hiểu ra sao.
“Trên sách tử vi có nói, chỉ cần có thể mở thấy sao, con đường sự nghiệp sẽ rất thuận lợi.”
“A, thế à, thảo nào chuyến công tác này lại chả thuận lợi tí nào...”
“Em nói là em đã mơ thấy mà.”
“Em mơ thấy thì có ích gì chứ, người gánh vác sự nghiệp là anh, toàn bộ giấc mơ của anh đều bị một người chiếm giữ, làm gì có cơ hội mơ thấy sao chứ.”
Âu Dương Vân bật cười, cô vui vẻ hỏi: “Nói như vậy, đêm nào anh cũng mơ thấy em đúng không?”
“Đúng thế, mơ thấy em trở nên xấu xí, mặt đầy nếp nhăn, bụng phệ, đi trên đường nhìn hệt một số không tròn trĩnh.”
“Đáng ghét, vậy thì chắc chắn anh đã ngoại tình. Người ta thường nói, lúc phụ nữ mang thai, đàn ông rất dễ đi quá giới hạn, anh khai thật cho em biết, anh đã làm gì ở Dubai rồi? Có phải đêm nào anh cũng mơ thấy em đi bắt gian đúng không...?”
“Em muốn anh nói thật à?”
“Đương nhiên rồi.”
Nam Cung Phong trở mình đè cô xuống: “Anh mơ thấy chúng ta đang thế này.”
Anh cúi người xuống hôn lên bờ môi cô, mạnh mẽ cậy hàm răng xinh đẹp ra rồi cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho kia.
“Đừng...”
Âu Dương Vân giãy giụa muốn đẩy Nam Cung Phong ra, thế nhưng anh đã nhịn lâu lắm rồi, gương mặt đỏ bừng cả lên: “Vợ à, bác sĩ nói ba tháng đầu thì cần phải kiêng, chứ sau ba tháng thì chúng ta có thể làm ở mức độ thích hợp rồi mà, anh nhớ không sai chứ?”
Anh cười xấu xa, ý của anh chính là muốn nhắc nhở cô rằng cô đã mang thai hơn ba tháng rồi, bây giờ cô có thể làm cho anh thỏa mãn một chút được rồi.
/255
|