“Soi gương trước đi rồi hãy nói.”
Âu Dương Vân mượn lại lời mà trước đây anh từng nói. Cô hừ một tiếng chẳng thèm ngó tới.
“Vậy vẻ mặt tức giận của cô là thế nào? Tôi nợ tiền cô à?”
Nam Cung Phong nhíu mày chất vấn. Vừa rồi anh còn cảm thấy rất xấu hổ, nhưng khi bị thái độ khinh thường của cô khích tướng thì anh lại thấy phiền muộn. Trong tiềm thức anh thật sự hi vong cô đang ghen.
Càng không quan tâm tới người khác thì lại càng khát khao được người khác quan tâm. Đây chính là tâm lý cực đoan điển hình của người đàn ông khi đã từng chịu tổn thương.
“Tôi tức bởi vì anh ngốc, ngay cả lời của con nhỏ Âu Dương Kiều mà anh cũng tin. Một ngày nào đó bị người ta bán mất lại còn đếm tiền thay người ta cho xem.”
Vừa nãy khi bước ra khỏi phòng khách cô không lập tức bỏ đi ngay mà nấp sau cánh cửa, do đó nghe được câu nói anh vẫn chưa bôi thuốc cho Âu Dương Kiều.
“Vậy cô thì sao? Thông minh đi đâu mất rồi? Cô dám nói là cô không phải do Âu Dương Trường Phong bán tới nhà tôi đi?”
“Vâng, đúng là tôi bị bán tới đây, nhưng ít ra thì tôi cũng được bán với giá sáu mươi tỷ. Đổi là anh, chưa chắc đã được bán tới con số đó đâu.”
“Cô…”
Nam Cung Phong tức giận tới mức mặt tái mét. Người phụ nữ này dám ngỗ ngược với anh như vậy, xem ra tối qua anh đã ra tay hơi nhẹ rồi.
Anh đang định cho cô nếm thử thêm chút lợi hại thì điện thoại của cô đột nhiên reo lên. Cô cúi đầu liếc thoáng qua số điện thoại, sau đó vừa nghe máy vừa đi vào phòng riêng của mình: “Alo?”
Điện thoại là của Âu Dương Trường Phong gọi tới. Chủ đề không bao giờ thoát khỏi hai chữ lợi ích.
“Tiểu Vân, là ba này.”
“Muộn thế này còn gọi tới có việc gì không ạ?” Thực ra trong lòng cô đã biết rõ rồi.
Quả nhiên cô đoán không sai.
“Cũng chẳng có việc gì lớn, chỉ là liên quan tới việc đấu thầu tập đoàn Nam Cung. Con có thể hỏi con rể điều kiện như thế nào thì có hi vọng trúng thầu không?”
Âu Dương Vân trầm mặc một hồi. Cô không từ chối mà hờ hững trả lời: “Được ạ, con sẽ giúp ba hỏi xem sao. Nhưng con không bảo đảm có thể nhận được câu trả lời mà ba mong muốn hay không đâu. Con người Nam Cung Phong ba cũng biết mà, công tư rõ ràng.”
Âu Dương Trường Phong vừa nghe thấy cô đồng ý thì cảm thấy tám mươi phần trăm là có hi vọng. Dù có là người công tư rõ ràng đi nữa thì cũng chẳng thể rõ ràng được với người vợ cùng giường chung chăn với mình được.
“Được, được. Vậy chuyện này nhờ con gái rồi, Tiểu Vân à, con đúng là con gái ngoan của ba.”
Lời nói khiến người khác buồn nôn mà ông ta lại nói ra được một cách rành rọt, không chút day dứt. Nhưng cũng không sao, vì ông ta không phải là người ba tốt của cô nên cô cũng chẳng phải là con gái ngoan của ông ta.
Nếu tình thân có thể đo bằng lợi ích thì giữa bọn họ cũng chẳng cần tình thân gì nữa.
Âu Dương Vân không hề đi hỏi Nam Cung Phong về việc đấu thầu, mà cô tin ba cô nhất định cũng đã đi tìm anh, nhưng bị anh từ chối mới lại đến tìm cô.
Từ giờ phút này, cô sẽ phải làm một người phụ nữ xấu xa rồi.
Kế hoạch của cô sẽ bắt đầu thực hiện từng chút, từng chút một. Nỗi đau đớn từng phải chịu cũng bắt đầu trả lại từng chút từng chút một cho những kẻ đã để lại thương tổn trên người cô.
Buổi chiều thứ sáu, không có tiết dạy ở tường nên cô về nhà sớm. Vừa tới nhà cô liền đi tìm Âu Dương Kiều, răn dạy cô ta theo kiểu đánh phủ đầu: “Cô ở đây bao lâu tôi không quan tâm, nhưng cô hãy tự quản tốt hành vi của mình, đừng có coi nơi đây như nhà mình mà muốn làm thế nào thì làm.”
Âu Dương Kiều chẳng phải là hạng người ngoan ngoãn gì, chịu phải sự oan ức như vậy, cô ta sầm mặt: “Ý chị là gì? Tôi thì sao?”
“Cô dám nói khi bọn tôi không có nhà thì cô không hề đi lung tung khắp nơi không?”
“Tôi đi lung tung thì làm sao? Cản trở chị à? Bà Nam Cung đã kêu tôi coi đây như nhà của mình, chị kêu gào cái gì?”
“Nếu cô chỉ đơn giản đi loanh quanh thì tôi cũng không nói gì. Nhưng cô lại vào phòng của người khác mà không được sự đồng ý của họ, khiến một người làm chị như tôi mất mặt, càng khiến người khác bàn tán sau lưng nhà Âu Dương chúng ta không có giáo dục!”
“Ai nói? Tôi vào phòng của ai? Động vào đồ của ai thế?”
Âu Dương Kiều thẹn quá hóa giận, cô ta chưa từng bị người khác vu oan lần nào.
“Ai nói không quan trọng, quan trọng là có người đã phản ánh với tôi. Đây là chỗ nào chứ? Đây là dinh thự Bạch Vân, căn nhà giàu nhất ở thành phố B. Người giúp việc ở đây còn nhiều hơn gấp mười lần nhà họ Âu Dương. Nhiều con mắt như vậy, cô nghĩ cô không thừa nhận là có thể êm xuôi qua chuyện được sao?
“Ai nói vậy thì chị đi tìm người đó tới đối chất với tôi xem? Tội danh “có thể có” chỉ có đứa ngốc mới đi thừa nhận!”
“Cô cứ tiếp tục cứng mồm đi, dù sao thì tôi cũng đã cảnh cáo cô rồi. Nếu như cô không cẩn thận với hành vi của mình, tới lúc đó đích thân bà Nam Cung đuổi cô để xem cô có còn mặt mũi nào không.”
Âu Dương Kiều tức giận tột cùng, hai tay chống nạnh đi về phía bậc thang: “Để tôi đi hỏi xem rốt cuộc đứa khốn nạn nào đã nói bậy nói bạ như vậy!”
“Đứng lại.”
Âu Dương Vân lạnh lùng quát cô ta: “Còn ngại chuyện chưa đủ loạn phải không? Hiện tại bà Nam Cung vẫn chưa hay biết, cô đi làm ồn ào như vậy thì cả nhà sẽ biết hết. Dù cho mẹ chồng tôi có nể mặt cô thì trong lòng bà cũng sẽ thấy phản cảm. Không ai thích trong nhà mình bị người khác quấy phá tới mức gà bay chó chạy đâu.”
Câu nói đó quả nhiên đã kiềm được Âu Dương Kiều lại. Cô ta dừng bước nhưng vẫn nuốt không trôi cục tức này: “Thế chẳng lẽ tôi phải nhẫn nhịn nỗi oan ức này à?”
“Nếu biết an phận một chút thì sẽ chẳng ai trách oan cho cô đâu.”
“Chị vẫn không tin tôi? Tôi là em gái ruột của chị đấy, tôi thề với trời là tôi không hề vào phòng của ai, không động tới đồ của ai cả!”
Âu Dương Vân cười một cách châm biếm: “Bây giờ thừa nhận là em gái tôi có hơi trễ rồi. Với những gì tôi biết về cô thì tôi chẳng thấy cô oan ức gì cả. Cô là người như vậy mà, không phải sao?”
Khuôn mặt Âu Dương Kiều đã tối càng thêm tối: “E rằng người bôi nhọ tôi chính là chị, tôi thật không nghĩ ra còn có ai ghét tôi hơn chị nữa.”
“Tùy cô nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao thì ngoài việc nghĩ linh tinh ra thì cô cũng chẳng làm được việc gì có ý nghĩa cả.”
“Vậy là chị thừa nhận rồi phải không?”
Âu Dương Vân đang định đi vào phòng thì bị Âu Dương Kiều trợn trừng mắt tức giận ngăn lại.
“Tôi không thừa nhận, đó là do cô tự cho là vậy mà thôi.”Cô đi vòng qua bước vào phòng. Âu Dương Kiều cũng vào theo, nhất quyết bắt cô phải thừa nhận, thừa nhận là cô đã trách oan cô ta.
Bị cô ta đeo bám tới mức thấy phiền, Âu Dương Vân liền tức giận quát lên: “Đừng làm phiền tôi nữa, cô tưởng ai cũng giống cô ngày nào cũng không có việc gì để làm à? Nói khó nghe một chút là cô chẳng khác gì thứ đồ bỏ đi cả, ngoài việc tiêu tiền của ba mẹ ra thì chẳng giúp gia đình chia sẻ được chút lo lắng nào. Cả ngày tự cho mình là đại tiểu thư, nhưng lại chưa bao giờ làm một việc gì mà đại tiểu thư nên làm. Tất cả mọi khó khăn đều do tôi đứng ra xử lý, nếu không phải tôi bán thân thì ba lấy đâu ra tiền trả nợ ngân hàng? Giờ cũng vậy, ba muốn lấy được công trình đấu thầu của tập đoàn Nam Cung thì cũng chỉ có thể tìm tôi. Tôi ngoài việc được một vũ nữ sinh ra thì có chỗ nào không hơn cô chứ?”
Từ lúc sinh ra, Âu Dương Kiều đã là báu vật được nâng niu trong tay, có khi nào bị chửi là đồ bỏ đi đâu. Cô ta phẫn nộ, phát điên, cuồng loạn tới cực điểm: “Chị thôi ngay cái kiểu tự dát vàng lên mặt mình đi, chị tưởng chị là chúa cứu thế à? Chị tưởng Trái Đất này thiếu mất chị thì sẽ không chuyển động nữa sao? Chị chỉ là một con hồ ly con được một con hồ ly già dạy dỗ thành mà thôi. Nếu năm đó không phải do mẹ tôi ngăn lại thì hôm nay chị làm gì có tư cách đứng đây mà diễu võ dương oai với tôi? Chị vẫn chỉ là loại người đê tiện bị tôi giẫm dưới chân mà thôi…”
“Đừng cảm thấy ấm ức, có bản lĩnh thì tạo ra chút thành tích thực tế cho tôi xem. Nếu như cô có thể giúp ba có được thứ mà ông ấy muốn, lúc đó hãy tới nói với tôi rằng Trái Đất này sẽ không vì không có tôi mà ngừng chuyển động. Còn không, tôi chỉ có thể tự cho rằng mình chính là như vậy, nhà Âu Dương không có tôi thì không thể tồn tại nổi.”
Phép khích tướng của Âu Dương Vân đã chọc giận Âu Dương Kiều thành công. Máu chảy trong người cô ta xông lên tận não, cô ta không thèm nghĩ mà buột miệng nói luôn: “Được, vậy chị đợi đấy cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến chị phải tâm phục khẩu phục!”
“Mỏi mắt mong chờ.”
Âu Dương Vân ung dung nhún vai, chỉ ra ngoài cửa: “Giờ phiền cô đi ra ngoài, tôi phải thay đồ rồi.”
“Tôi muốn xem xem ai có thể cười tới phút cuối cùng.”
Âu Dương Kiều trừng mắt tức giận nhìn cô, đóng sập cửa rời đi.
Thay đồ xong, Âu Dương Vân lại tới căn phòng cách vách nói với cô gái vẫn còn đang giận dỗi ở bên trong: “Vừa rồi quên mất không nhắc cô, dù cô đã đi vào căn phòng nào cũng tuyệt đối không được tới phòng sách của anh rể. Anh ấy có rất nhiều tài liệu quan trọng trong đó, nếu như cô dám đặt chân vào một bước thì sẽ không ai cứu nổi cô đâu, kể cả tôi.”
“Cút, không cần giở quẻ mèo khóc chuột giả từ bi!”
Âu Dương Kiều phát điên lên, ném một cái gối rơi trúng tầm tay Âu Dương Vân. Cô lại ném nó trở vào: “Nếu như thấy sống ở đây không được vui vẻ thì cửa lớn dưới lầu lúc nào cũng rộng mở, cầm hành lý của cô đi đi, không có ai ngăn cản cô đâu.”
Ánh mắt lạnh lùng của cô rõ ràng là đang xem kịch vui. Âu Dương Kiều nghiến răng căm hận. Còn lâu cô ta mới bị mắc bẫy của người phụ nữ này, Âu Dương Vân tưởng cô ta không biết chắc, chẳng qua là thay một biện pháp khác để đuổi cô ta đi mà thôi.
Tiếng giày cao gót mỗi lúc một xa dần. Cô ta bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, có một lúc nào đó đúng là cô ta thật sự muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, nhưng lại không nuốt trôi nổi cục tức. Đã nói lời đinh ninh như vậy, nếu cô ta cứ thế bỏ đi thì chỉ càng khiến con hồ ly tinh đó coi thường mình.
Không được, cô ta tuyệt đối không thể làm một con rùa rụt cổ được. Trên thế giới này, ai cũng có thể cười nhạo cô ta, chỉ có Âu Dương Vân là không được phép. Nếu như bị thua bởi một kẻ mà cô ta giẫm dưới chân, không thèm màng tới thì cô ta thà chết đi còn hơn.
Nhưng giờ phải làm sao? Đi cầu cứu Nam Cung Phong à? Anh lạnh lùng với cô ta như vậy, cô ta thật sự chẳng có chút tự tin về chuyện anh vì lời cầu khẩn của cô ta mà sẽ cho cô ta một cơ hội để chứng minh bản thân mình.
Bên ngoài cửa sổ trời đã tối. Âu Dương Kiều buồn tới mức tóc đều sắp bạc cả đi. Người giúp việc dưới lầu gọi xuống ăn cơm, cô ta lấy lý do không được thoải mái nên không xuống. Âu Dương Kiều tiện thể dò hỏi chị gái và anh rể đã về chưa thì người giúp việc trả lời là chưa về.
Nghĩ tới lời cảnh cáo trước khi đi của Âu Dương Vân không được phép bước vào phòng sách của Nam Cung Phong, Âu Dương Kiều đột nhiên nảy ra sáng ý, biết đâu trong căn phòng đó có thứ mà cô ta muốn.
Quyết định xong, cô ta liền lặng lẽ đi vào căn phòng sách đối diện. Trước khi vào đây, đúng là cô ta chưa từng vào bất cứ căn phòng nào khác.
Phòng sách tối tới mức đưa tay ra mà không thấy rõ năm ngón. Cô ta sờ soạng cả buổi mới tìm được công tắc đèn, bật đèn sáng cái tách. Âu Dương Kiều còn chưa kịp nhìn ngó xung quanh đã vội vàng bắt đầu việc tìm kiếm tài liệu liên quan đến công trình đấu thầu.
Đúng là ông trời không phụ người có lòng. Trong lúc cô ta đang gấp rút muốn tìm cho ra thì thật sự cho cô ta tìm thấy thật. Trong ngăn kéo giữa của bàn đọc sách, một bản kế hoạch về việc đấu thầu nằm ngay ngắn ở đó.
Âu Dương Vân mượn lại lời mà trước đây anh từng nói. Cô hừ một tiếng chẳng thèm ngó tới.
“Vậy vẻ mặt tức giận của cô là thế nào? Tôi nợ tiền cô à?”
Nam Cung Phong nhíu mày chất vấn. Vừa rồi anh còn cảm thấy rất xấu hổ, nhưng khi bị thái độ khinh thường của cô khích tướng thì anh lại thấy phiền muộn. Trong tiềm thức anh thật sự hi vong cô đang ghen.
Càng không quan tâm tới người khác thì lại càng khát khao được người khác quan tâm. Đây chính là tâm lý cực đoan điển hình của người đàn ông khi đã từng chịu tổn thương.
“Tôi tức bởi vì anh ngốc, ngay cả lời của con nhỏ Âu Dương Kiều mà anh cũng tin. Một ngày nào đó bị người ta bán mất lại còn đếm tiền thay người ta cho xem.”
Vừa nãy khi bước ra khỏi phòng khách cô không lập tức bỏ đi ngay mà nấp sau cánh cửa, do đó nghe được câu nói anh vẫn chưa bôi thuốc cho Âu Dương Kiều.
“Vậy cô thì sao? Thông minh đi đâu mất rồi? Cô dám nói là cô không phải do Âu Dương Trường Phong bán tới nhà tôi đi?”
“Vâng, đúng là tôi bị bán tới đây, nhưng ít ra thì tôi cũng được bán với giá sáu mươi tỷ. Đổi là anh, chưa chắc đã được bán tới con số đó đâu.”
“Cô…”
Nam Cung Phong tức giận tới mức mặt tái mét. Người phụ nữ này dám ngỗ ngược với anh như vậy, xem ra tối qua anh đã ra tay hơi nhẹ rồi.
Anh đang định cho cô nếm thử thêm chút lợi hại thì điện thoại của cô đột nhiên reo lên. Cô cúi đầu liếc thoáng qua số điện thoại, sau đó vừa nghe máy vừa đi vào phòng riêng của mình: “Alo?”
Điện thoại là của Âu Dương Trường Phong gọi tới. Chủ đề không bao giờ thoát khỏi hai chữ lợi ích.
“Tiểu Vân, là ba này.”
“Muộn thế này còn gọi tới có việc gì không ạ?” Thực ra trong lòng cô đã biết rõ rồi.
Quả nhiên cô đoán không sai.
“Cũng chẳng có việc gì lớn, chỉ là liên quan tới việc đấu thầu tập đoàn Nam Cung. Con có thể hỏi con rể điều kiện như thế nào thì có hi vọng trúng thầu không?”
Âu Dương Vân trầm mặc một hồi. Cô không từ chối mà hờ hững trả lời: “Được ạ, con sẽ giúp ba hỏi xem sao. Nhưng con không bảo đảm có thể nhận được câu trả lời mà ba mong muốn hay không đâu. Con người Nam Cung Phong ba cũng biết mà, công tư rõ ràng.”
Âu Dương Trường Phong vừa nghe thấy cô đồng ý thì cảm thấy tám mươi phần trăm là có hi vọng. Dù có là người công tư rõ ràng đi nữa thì cũng chẳng thể rõ ràng được với người vợ cùng giường chung chăn với mình được.
“Được, được. Vậy chuyện này nhờ con gái rồi, Tiểu Vân à, con đúng là con gái ngoan của ba.”
Lời nói khiến người khác buồn nôn mà ông ta lại nói ra được một cách rành rọt, không chút day dứt. Nhưng cũng không sao, vì ông ta không phải là người ba tốt của cô nên cô cũng chẳng phải là con gái ngoan của ông ta.
Nếu tình thân có thể đo bằng lợi ích thì giữa bọn họ cũng chẳng cần tình thân gì nữa.
Âu Dương Vân không hề đi hỏi Nam Cung Phong về việc đấu thầu, mà cô tin ba cô nhất định cũng đã đi tìm anh, nhưng bị anh từ chối mới lại đến tìm cô.
Từ giờ phút này, cô sẽ phải làm một người phụ nữ xấu xa rồi.
Kế hoạch của cô sẽ bắt đầu thực hiện từng chút, từng chút một. Nỗi đau đớn từng phải chịu cũng bắt đầu trả lại từng chút từng chút một cho những kẻ đã để lại thương tổn trên người cô.
Buổi chiều thứ sáu, không có tiết dạy ở tường nên cô về nhà sớm. Vừa tới nhà cô liền đi tìm Âu Dương Kiều, răn dạy cô ta theo kiểu đánh phủ đầu: “Cô ở đây bao lâu tôi không quan tâm, nhưng cô hãy tự quản tốt hành vi của mình, đừng có coi nơi đây như nhà mình mà muốn làm thế nào thì làm.”
Âu Dương Kiều chẳng phải là hạng người ngoan ngoãn gì, chịu phải sự oan ức như vậy, cô ta sầm mặt: “Ý chị là gì? Tôi thì sao?”
“Cô dám nói khi bọn tôi không có nhà thì cô không hề đi lung tung khắp nơi không?”
“Tôi đi lung tung thì làm sao? Cản trở chị à? Bà Nam Cung đã kêu tôi coi đây như nhà của mình, chị kêu gào cái gì?”
“Nếu cô chỉ đơn giản đi loanh quanh thì tôi cũng không nói gì. Nhưng cô lại vào phòng của người khác mà không được sự đồng ý của họ, khiến một người làm chị như tôi mất mặt, càng khiến người khác bàn tán sau lưng nhà Âu Dương chúng ta không có giáo dục!”
“Ai nói? Tôi vào phòng của ai? Động vào đồ của ai thế?”
Âu Dương Kiều thẹn quá hóa giận, cô ta chưa từng bị người khác vu oan lần nào.
“Ai nói không quan trọng, quan trọng là có người đã phản ánh với tôi. Đây là chỗ nào chứ? Đây là dinh thự Bạch Vân, căn nhà giàu nhất ở thành phố B. Người giúp việc ở đây còn nhiều hơn gấp mười lần nhà họ Âu Dương. Nhiều con mắt như vậy, cô nghĩ cô không thừa nhận là có thể êm xuôi qua chuyện được sao?
“Ai nói vậy thì chị đi tìm người đó tới đối chất với tôi xem? Tội danh “có thể có” chỉ có đứa ngốc mới đi thừa nhận!”
“Cô cứ tiếp tục cứng mồm đi, dù sao thì tôi cũng đã cảnh cáo cô rồi. Nếu như cô không cẩn thận với hành vi của mình, tới lúc đó đích thân bà Nam Cung đuổi cô để xem cô có còn mặt mũi nào không.”
Âu Dương Kiều tức giận tột cùng, hai tay chống nạnh đi về phía bậc thang: “Để tôi đi hỏi xem rốt cuộc đứa khốn nạn nào đã nói bậy nói bạ như vậy!”
“Đứng lại.”
Âu Dương Vân lạnh lùng quát cô ta: “Còn ngại chuyện chưa đủ loạn phải không? Hiện tại bà Nam Cung vẫn chưa hay biết, cô đi làm ồn ào như vậy thì cả nhà sẽ biết hết. Dù cho mẹ chồng tôi có nể mặt cô thì trong lòng bà cũng sẽ thấy phản cảm. Không ai thích trong nhà mình bị người khác quấy phá tới mức gà bay chó chạy đâu.”
Câu nói đó quả nhiên đã kiềm được Âu Dương Kiều lại. Cô ta dừng bước nhưng vẫn nuốt không trôi cục tức này: “Thế chẳng lẽ tôi phải nhẫn nhịn nỗi oan ức này à?”
“Nếu biết an phận một chút thì sẽ chẳng ai trách oan cho cô đâu.”
“Chị vẫn không tin tôi? Tôi là em gái ruột của chị đấy, tôi thề với trời là tôi không hề vào phòng của ai, không động tới đồ của ai cả!”
Âu Dương Vân cười một cách châm biếm: “Bây giờ thừa nhận là em gái tôi có hơi trễ rồi. Với những gì tôi biết về cô thì tôi chẳng thấy cô oan ức gì cả. Cô là người như vậy mà, không phải sao?”
Khuôn mặt Âu Dương Kiều đã tối càng thêm tối: “E rằng người bôi nhọ tôi chính là chị, tôi thật không nghĩ ra còn có ai ghét tôi hơn chị nữa.”
“Tùy cô nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao thì ngoài việc nghĩ linh tinh ra thì cô cũng chẳng làm được việc gì có ý nghĩa cả.”
“Vậy là chị thừa nhận rồi phải không?”
Âu Dương Vân đang định đi vào phòng thì bị Âu Dương Kiều trợn trừng mắt tức giận ngăn lại.
“Tôi không thừa nhận, đó là do cô tự cho là vậy mà thôi.”Cô đi vòng qua bước vào phòng. Âu Dương Kiều cũng vào theo, nhất quyết bắt cô phải thừa nhận, thừa nhận là cô đã trách oan cô ta.
Bị cô ta đeo bám tới mức thấy phiền, Âu Dương Vân liền tức giận quát lên: “Đừng làm phiền tôi nữa, cô tưởng ai cũng giống cô ngày nào cũng không có việc gì để làm à? Nói khó nghe một chút là cô chẳng khác gì thứ đồ bỏ đi cả, ngoài việc tiêu tiền của ba mẹ ra thì chẳng giúp gia đình chia sẻ được chút lo lắng nào. Cả ngày tự cho mình là đại tiểu thư, nhưng lại chưa bao giờ làm một việc gì mà đại tiểu thư nên làm. Tất cả mọi khó khăn đều do tôi đứng ra xử lý, nếu không phải tôi bán thân thì ba lấy đâu ra tiền trả nợ ngân hàng? Giờ cũng vậy, ba muốn lấy được công trình đấu thầu của tập đoàn Nam Cung thì cũng chỉ có thể tìm tôi. Tôi ngoài việc được một vũ nữ sinh ra thì có chỗ nào không hơn cô chứ?”
Từ lúc sinh ra, Âu Dương Kiều đã là báu vật được nâng niu trong tay, có khi nào bị chửi là đồ bỏ đi đâu. Cô ta phẫn nộ, phát điên, cuồng loạn tới cực điểm: “Chị thôi ngay cái kiểu tự dát vàng lên mặt mình đi, chị tưởng chị là chúa cứu thế à? Chị tưởng Trái Đất này thiếu mất chị thì sẽ không chuyển động nữa sao? Chị chỉ là một con hồ ly con được một con hồ ly già dạy dỗ thành mà thôi. Nếu năm đó không phải do mẹ tôi ngăn lại thì hôm nay chị làm gì có tư cách đứng đây mà diễu võ dương oai với tôi? Chị vẫn chỉ là loại người đê tiện bị tôi giẫm dưới chân mà thôi…”
“Đừng cảm thấy ấm ức, có bản lĩnh thì tạo ra chút thành tích thực tế cho tôi xem. Nếu như cô có thể giúp ba có được thứ mà ông ấy muốn, lúc đó hãy tới nói với tôi rằng Trái Đất này sẽ không vì không có tôi mà ngừng chuyển động. Còn không, tôi chỉ có thể tự cho rằng mình chính là như vậy, nhà Âu Dương không có tôi thì không thể tồn tại nổi.”
Phép khích tướng của Âu Dương Vân đã chọc giận Âu Dương Kiều thành công. Máu chảy trong người cô ta xông lên tận não, cô ta không thèm nghĩ mà buột miệng nói luôn: “Được, vậy chị đợi đấy cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến chị phải tâm phục khẩu phục!”
“Mỏi mắt mong chờ.”
Âu Dương Vân ung dung nhún vai, chỉ ra ngoài cửa: “Giờ phiền cô đi ra ngoài, tôi phải thay đồ rồi.”
“Tôi muốn xem xem ai có thể cười tới phút cuối cùng.”
Âu Dương Kiều trừng mắt tức giận nhìn cô, đóng sập cửa rời đi.
Thay đồ xong, Âu Dương Vân lại tới căn phòng cách vách nói với cô gái vẫn còn đang giận dỗi ở bên trong: “Vừa rồi quên mất không nhắc cô, dù cô đã đi vào căn phòng nào cũng tuyệt đối không được tới phòng sách của anh rể. Anh ấy có rất nhiều tài liệu quan trọng trong đó, nếu như cô dám đặt chân vào một bước thì sẽ không ai cứu nổi cô đâu, kể cả tôi.”
“Cút, không cần giở quẻ mèo khóc chuột giả từ bi!”
Âu Dương Kiều phát điên lên, ném một cái gối rơi trúng tầm tay Âu Dương Vân. Cô lại ném nó trở vào: “Nếu như thấy sống ở đây không được vui vẻ thì cửa lớn dưới lầu lúc nào cũng rộng mở, cầm hành lý của cô đi đi, không có ai ngăn cản cô đâu.”
Ánh mắt lạnh lùng của cô rõ ràng là đang xem kịch vui. Âu Dương Kiều nghiến răng căm hận. Còn lâu cô ta mới bị mắc bẫy của người phụ nữ này, Âu Dương Vân tưởng cô ta không biết chắc, chẳng qua là thay một biện pháp khác để đuổi cô ta đi mà thôi.
Tiếng giày cao gót mỗi lúc một xa dần. Cô ta bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, có một lúc nào đó đúng là cô ta thật sự muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, nhưng lại không nuốt trôi nổi cục tức. Đã nói lời đinh ninh như vậy, nếu cô ta cứ thế bỏ đi thì chỉ càng khiến con hồ ly tinh đó coi thường mình.
Không được, cô ta tuyệt đối không thể làm một con rùa rụt cổ được. Trên thế giới này, ai cũng có thể cười nhạo cô ta, chỉ có Âu Dương Vân là không được phép. Nếu như bị thua bởi một kẻ mà cô ta giẫm dưới chân, không thèm màng tới thì cô ta thà chết đi còn hơn.
Nhưng giờ phải làm sao? Đi cầu cứu Nam Cung Phong à? Anh lạnh lùng với cô ta như vậy, cô ta thật sự chẳng có chút tự tin về chuyện anh vì lời cầu khẩn của cô ta mà sẽ cho cô ta một cơ hội để chứng minh bản thân mình.
Bên ngoài cửa sổ trời đã tối. Âu Dương Kiều buồn tới mức tóc đều sắp bạc cả đi. Người giúp việc dưới lầu gọi xuống ăn cơm, cô ta lấy lý do không được thoải mái nên không xuống. Âu Dương Kiều tiện thể dò hỏi chị gái và anh rể đã về chưa thì người giúp việc trả lời là chưa về.
Nghĩ tới lời cảnh cáo trước khi đi của Âu Dương Vân không được phép bước vào phòng sách của Nam Cung Phong, Âu Dương Kiều đột nhiên nảy ra sáng ý, biết đâu trong căn phòng đó có thứ mà cô ta muốn.
Quyết định xong, cô ta liền lặng lẽ đi vào căn phòng sách đối diện. Trước khi vào đây, đúng là cô ta chưa từng vào bất cứ căn phòng nào khác.
Phòng sách tối tới mức đưa tay ra mà không thấy rõ năm ngón. Cô ta sờ soạng cả buổi mới tìm được công tắc đèn, bật đèn sáng cái tách. Âu Dương Kiều còn chưa kịp nhìn ngó xung quanh đã vội vàng bắt đầu việc tìm kiếm tài liệu liên quan đến công trình đấu thầu.
Đúng là ông trời không phụ người có lòng. Trong lúc cô ta đang gấp rút muốn tìm cho ra thì thật sự cho cô ta tìm thấy thật. Trong ngăn kéo giữa của bàn đọc sách, một bản kế hoạch về việc đấu thầu nằm ngay ngắn ở đó.
/255
|