Mỗi lần, khi bị ép tới bước đường cùng, cô đều đánh cược hết tất cả mọi thứ để bảo vệ bản thân như ngày hôm nay. Bề ngoài, cô đã thắng, nhưng có ai hiểu hết được, thứ cảm giác lo lắng, sợ hãi kia là như thế nào.
Cô ủ rũ đứng dậy, gọi xe về thẳng nhà. Sau khi về đến nơi, cô dùng điện thoại bàn gọi cho Nam Cung Phong. Ở bên nay cả nhà đang lo muốn chết, tìm khắp nơi không thấy cô đâu cả, điện thoại di động lại không mang theo người, đang lúc lo lắng không thôi thì điện thoại di động của Nam Cung Phong vang lên, anh cấp tốc nghe máy: “Alo?”
“Em đây.”
Vừa nghe thấy giọng của Âu Dương Vân, anh liền tức giận chất vấn cô: “Em đi đâu vậy? Mọi người đều đang tìm em đó.”
“Em hơi khó chịu nên về nhà trước. Xin lỗi…”
“Khó chịu ở đâu? Sao không nói câu nào đã về rồi?”
“Sợ làm mọi người mất vui nên em mới không chào. Gửi lời xin lỗi của em tới ba mẹ nhé.”
“Rất khó chịu sao? Giờ anh sẽ về.”
Nam Cung Phong nghe thấy giọng cô không ổn nên vội vàng cúp điện thoại, quay trở về nhà.
“Không sao đâu, anh ăn uống xong rồi hãy về. Em đã khỏe hơn nhiều rồi.”
“Đã ăn xong rồi, cứ thế nhé.”
Anh vẫn chưa ngắt điện thoại mà quay lại nói với người nhà đang ở xung quanh mình: “Không cần lo lắng, vừa nãy cô ấy có hơi khó chịu nên đã về nhà trước rồi ạ.”
Bà Nam Cung thở phào một cái: “Còn tưởng là bị bắt cóc mất rồi. Về nhà là tốt, về nhà là tốt rồi.”
“Nhưng mà con dâu bị sao vậy? Khó chịu ở đâu? Có nghiêm trọng lắm không?”
“Cô ấy nói không có chuyện gì, bây giờ con về xem thế nào đã.”
Nam Cung Phong lấy chìa khóa xe rồi ra khỏi khách sạn. Nam Cung Tình Tình nghi ngờ gãi đầu: “Chị dâu cũng chẳng phải yếu đuối như Lâm Đại Ngọc, đang yên lành sao lại khó chịu trong người?”
“Chắc là ngồi máy bay cả ngày mệt quá thôi. Đáng lẽ không nên ra ngoài ăn cơm mới phải, ở nhà thì đã tốt rồi, ăn xong được nghỉ ngơi ngay.”
Ông Nam Cung bực tức lườm vợ mình.
Nam Cung Phong lái xe về tới cửa nhà. Vừa xuống xe anh đã xông thẳng tới phòng khách ở trên tầng, đẩy cửa phòng ngủ ra. Âu Dương Vân đang nằm trên giường nghỉ ngơi, anh lẳng lặng đi tới, đưa tay ra khẽ vuốt ve trán của cô.
Âu Dương Vân bỗng nhiên mở mắt ra, cô loay hoay ngồi dậy: “Đã về rồi sao?”
“Ừm, đã khỏe hơn chưa?”
“Đã nói là không sao rồi mà, ba mẹ cũng về rồi ạ?”
“Vẫn chưa về, anh về trước thôi.”
Nam Cung Phong tinh mắt thấy chỗ xương quai xanh của cô có miếng băng dán cá nhân, anh ngạc nhiên hỏi: “Đây là bị sao thế?”
“À, không có chuyện gì, lúc trở về bị đụng xe nên rách da thôi.”
“Bị xe đụng?”
Nam Cung Phong hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh, anh căng thẳng cởi quần áo của cô: “Còn bị thương ở đâu không? Để anh xem xem.”
“Không có. Chỉ có một chỗ đó thôi, không nghiêm trọng chút nào.”
Âu Dương Vân nhìn dáng vẻ lo lắng của anh thì cô thấy rất cảm động nhưng cũng ngại ngùng và hổ thẹn. Cô thấy mình càng ngày càng xấu xa, tại sao có thể lừa dối người quan tâm tới mình như vậy.
“Không được, vẫn phải tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân mới được.”
Nam Cung Phong không nói nhiều đã nhất định muốn kéo cô tới bệnh viện, Âu Dương Vân giãy giụa: “Không cần đâu, thật sự không cần mà. Em không sao cả, không tin anh nhìn xem.”
Cô cố gắng xoay vài vòng trước mặt anh: “Thật sự không sao cả, vẫn tốt mà.”
Anh thở dài, ra lệnh: “Bắt đầu từ ngày mai em phải tự lái xe, không được gọi xe ngoài nữa.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì nếu em bị thương thì anh sẽ rất khó chịu.”
Vành mắt cô lập tức đỏ bừng lên, cô chủ động đưa tay ra ôm lấy cổ anh: “Cảm ơn, thật sự cảm ơn anh. Bây giờ, đối với em, không có điều gì quan trọng hơn so với Nam Cung Phong anh...”
Ông bà Nam Cung vừa về đến nhà cũng lần lượt lên tầng hỏi thăm con dâu, thấy tình trạng của cô vẫn tốt thì mới yên tâm.
Bà Nam Cung vẫn không quên nhắc về viên thuốc Xuân Tiêu kia. Âu Dương Vân vội đồng ý: “Con biết rồi, con hiểu mà...” Thì bà mới yên tâm đi ra ngoài.
Nam Cung Phong đang tắm rửa. Âu Dương Vân đắn đo suy nghĩ mãi, cô quyết định nói thẳng mọi chuyện cho anh biết. So với việc ngày nào cũng lo lắng sợ hãi như thế này thì không bằng đánh cược một lần, nếu đánh cược thì còn có ba phần thắng, không cược, thì chỉ có thua.
Cô cũng không dám bảo đảm rằng về sau còn được may mắn như hôm nay, cô không thể lần nào cũng dùng tính mạng ra để uy hiếp người khác được.
Cô lấy viên thuốc mà mẹ chồng đưa cho ra khỏi túi áo. Cô do dự có nên làm theo hay không, tuy cô không tin rằng trái tim của một người có thể dùng một viên thuốc mà quyết định, nhưng khi đã vào bước đường cùng rồi cô lại hy vọng viên thuốc này thật sự linh nghiệm như mẹ chồng nói, có thể bảo vệ được tình yêu mà mình không dễ gì có được.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Không biết Nam Cung Phong đã đi ra từ lúc nào, anh đứng ngay sau lưng cô không hề báo trước, làm cô hoảng hốt chất vấn: “Làm gì mà lén lén lút lút vậy?”
“Anh đã đi ra lâu lắm rồi, là do em suy nghĩ quá mức nhập tâm đó chứ?”
Cô nắm viên thuốc trong lòng bàn tay, ánh mắt lấp lánh, nói: “Anh có cần tới phòng sách để làm việc không? Nếu không phải làm việc thì em...”
“Em làm sao?”
Anh tiến lên, hỏi đầy mờ ám.
“Em đi tắm...” Cô nhỏ giọng trả lời rồi nhanh chóng lao vào phòng tắm.
Âu Dương Vân đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu. May mà không bị anh phát hiện viên thuốc trong tay, nếu không chắc sẽ xấu hổ chết mất.
Đứng trước gương, cô cẩn thận xem xét vết thương trên xương quai xanh, rồi lại liếc nhìn viên thuốc quý trong tay. Cuối cùng cô quyết định được ăn cả, ngã về không. Nhưng lát sau cô lại thấy khó xử, bởi vì, mẹ chồng không nói viên thuốc này là cho ai dùng.
Thật là rối rắm mà, cô vặn vòi hoa sen ra, chuẩn bị tắm rửa, cứ tắm đã rồi tính tiếp vậy. Cô vừa tắm vừa nghĩ, viên thuốc đó ai uống sẽ có hiệu quả tốt hơn đây, nghĩ tới mức đầu muốn nổ tung cũng không nghĩ ra được chọn ai sẽ tốt nhất.
Nam Cung Phong thấy cô mãi không ra liền đi tới trước phòng tắm gõ cửa: “Ngủ rồi hả?”
“Không có.”
“Vậy sao tắm lâu thế?”
“Em ra ngoài bây giờ đấy.”
Cô cầm khăn lau lung tung cho khô hết nước ở trên người, mặc kệ thế nào, cô cứ thế uống luôn viên thuốc vào trong bụng mình.
Lúc đi ra ngoài, Nam Cung Phong đang lười nhác nằm xem ti vi, cô không tự nhiên đi tới: “Em muốn xem sách.”
Anh sững sờ, gật đầu: “Ừm, được thôi.”
Đi tới phòng ngủ chính, gian phòng nhỏ trước đây cứ thế trở thành phòng đọc sách của cô. Cô mở cửa phòng đọc sách, bật máy tính xách tay ở trên bàn lên, nhanh chóng nhập ba chữ, sau đó mắt dại ra vì choáng, chẳng ngờ đây lại là phương thuốc bí truyền trong cung đình thời cổ đại, còn là dùng cho hoàng đế nữa,...
Những chữ mạnh bạo kia làm Âu Dương Vân khiếp sợ, cô lo lắng đi lòng vòng quanh phòng, trong miệng lẩm bẩm: “Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?”
Thuốc giải? Đúng vậy, thuốc giải. Tranh thủ lúc thuốc còn chưa phát huy hiệu lực phải nhanh chóng tìm mẹ chồng để lấy thuốc giải.
Cô cuống quýt chạy khỏi phòng, đi thẳng tới trước cửa phòng ngủ của mẹ chồng, nhẹ nhàng gõ cửa: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ ra đây một chút.”
Bà Nam Cung nghi hoặc ra mở cửa: “Sao thế?”
Cô kéo mẹ chồng sang một bên, áp sát vào tai bà, vội vàng hỏi: “Có thuốc giải không ạ?”
“Nghĩa là sao?”
Bà Nam Cung có chút không hiểu cô đang nói gì.
“Con uống thuốc kia mất rồi...”
“À, uống thì uống thôi, uống là chuyện tốt. Ai uống cũng giống nhau ấy mà.”
“Nhưng mà...” Cô có chút khó mở miệng: “Nhưng mà... Con hối hận rồi, rốt cuộc là có thuốc giải không ạ?”
“Có đó, con trai mẹ chính là thuốc giải.”
Bà Nam Cung che miệng cười đầy giảo hoạt làm cho Âu Dương Vân lúng túng đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, cô bực bội giậm chân: “Con nhất định là điên rồi mới uống cái thuốc kia.”
Cô trở lại phòng thì phát hiện Nam Cung Phong không nằm trên giường nữa. Lúc đang nghi hoặc thì thấy cửa gian phòng nhỏ đang mở, cô hoảng hốt, vội nhấc chân chạy đến. Quả nhiên, Nam Cung Phong đang ngồi ở trên bàn của cô, anh đang vô cùng hứng thú nhìn trang web vừa rồi cô quên đóng lại.
Đúng là bết bát mà, còn không bằng đập đầu một cái chết đi cho thoải mái. Cô bước nhanh tới, dùng người chặn máy tính lại: “Không được xem.”
Nam Cung Phong liếc mắt nhìn cô, trêu chọc nói: “Anh thật không ngờ, hóa ra em lại có hứng thú với mấy thứ thuốc này đó.”
“Em không...”
Âu Dương Vân quả thực khóc không ra nước mắt. Cô cũng biết lời giải thích của mình vốn không đủ sức thuyết phục. Sự thật đã bày ra trước mắt, coi như cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Điều quan trọng hơn chính là, hiện giờ trong người cô đang có một loại cảm giác rất kỳ quặc, rất nóng, rất muốn được yêu thương.
Cảm giác khô nóng càng lúc càng mãnh liệt, cô không dám nhìn người đàn ông đang ở trước mặt nữa mà mạnh mẽ đẩy anh ra ngoài: “Đêm nay em ngủ ở phòng em, chúc ngủ ngon.”
Nam Cung Phong bị cô đẩy ra ngoài cửa nhưng lại đưa tay ra, kéo lấy cánh tay cô, anh hơi dùng sức đã lôi được cô vào trong lòng, anh đưa ngón tay thon dài ra, vuốt ve gò má của cô: “Không phải em đã uống thứ đồ kia chứ?”
Hoàn toàn là lời nói trêu chọc, nhưng lại làm Âu Dương Vân bị dọa phát khiếp, mặt cô lúc thì đỏ, lúc thì trắng, bờ môi khô khốc mấp máy: “Không... không... không có...”
“Nếu không sao người em lại nóng như thế này? Mặt còn đỏ như thế này nữa?”
Hai chân Âu Dương Vân mềm nhũn ra, hoàn toàn ngã vào trong lòng anh, không phải vì hiệu lực của thuốc quá mạnh, mà là bị câu nói này của anh làm cho xấu hổ tới mức không đứng vững nổi.
Nam Cung Phong ôm lấy người đang nhũn ra, không có chút sức lực nào là cô tới bên giường, rồi cúi người xuống, hôn cô.
Không biết qua bao lâu, Âu Dương Vân đã mệt tới mức không còn chút sức lực nào, mê man ngã vào trong lòng Nam Cung Phong mà ngủ thiếp đi. Nửa đêm khi tỉnh lại, nhìn một đống hỗn loạn ở trên giường cô đỏ bừng mặt mũi, đi chân trần chạy tới phòng tắm để rửa ráy, mồ hôi trên người đã sớm khô rồi, nhưng mùi hương tình dục vẫn còn đó.
Cô khoác khăn tắm rồi đi ra ngoài, rón ra rón rén đi tới sofa, nhẹ nhàng nằm xuống, cô không dám ngủ bên cạnh Nam Cung Phong.
Không thể không thừa nhận, thuốc mà mẹ chồng cho thực sự vô cùng lợi hại. Đã qua một thời gian lâu như thế rồi mà giờ tỉnh lại sau giấc ngủ cô vẫn thấy chộn rộn, chỉ là không còn mất khống chế như lúc đầu nữa thôi. Chỉ cần cách Nam Cung Phong xa một chút thì cô nghĩ rằng có lẽ mình sẽ chịuđược tới lúc hiệu lực của thuốc hoàn toàn biến mất.
Một đêm quấn quýt không điều độ dẫn tới kết quả là ngày hôm sau, cả hai người ngủ đến tận trưa mới dậy. Nam Cung Phong nhìn thời gian, phiền muộn nói: “Hỏng rồi, buổi sáng còn có một cuộc họp quan trọng.”
Cô ủ rũ đứng dậy, gọi xe về thẳng nhà. Sau khi về đến nơi, cô dùng điện thoại bàn gọi cho Nam Cung Phong. Ở bên nay cả nhà đang lo muốn chết, tìm khắp nơi không thấy cô đâu cả, điện thoại di động lại không mang theo người, đang lúc lo lắng không thôi thì điện thoại di động của Nam Cung Phong vang lên, anh cấp tốc nghe máy: “Alo?”
“Em đây.”
Vừa nghe thấy giọng của Âu Dương Vân, anh liền tức giận chất vấn cô: “Em đi đâu vậy? Mọi người đều đang tìm em đó.”
“Em hơi khó chịu nên về nhà trước. Xin lỗi…”
“Khó chịu ở đâu? Sao không nói câu nào đã về rồi?”
“Sợ làm mọi người mất vui nên em mới không chào. Gửi lời xin lỗi của em tới ba mẹ nhé.”
“Rất khó chịu sao? Giờ anh sẽ về.”
Nam Cung Phong nghe thấy giọng cô không ổn nên vội vàng cúp điện thoại, quay trở về nhà.
“Không sao đâu, anh ăn uống xong rồi hãy về. Em đã khỏe hơn nhiều rồi.”
“Đã ăn xong rồi, cứ thế nhé.”
Anh vẫn chưa ngắt điện thoại mà quay lại nói với người nhà đang ở xung quanh mình: “Không cần lo lắng, vừa nãy cô ấy có hơi khó chịu nên đã về nhà trước rồi ạ.”
Bà Nam Cung thở phào một cái: “Còn tưởng là bị bắt cóc mất rồi. Về nhà là tốt, về nhà là tốt rồi.”
“Nhưng mà con dâu bị sao vậy? Khó chịu ở đâu? Có nghiêm trọng lắm không?”
“Cô ấy nói không có chuyện gì, bây giờ con về xem thế nào đã.”
Nam Cung Phong lấy chìa khóa xe rồi ra khỏi khách sạn. Nam Cung Tình Tình nghi ngờ gãi đầu: “Chị dâu cũng chẳng phải yếu đuối như Lâm Đại Ngọc, đang yên lành sao lại khó chịu trong người?”
“Chắc là ngồi máy bay cả ngày mệt quá thôi. Đáng lẽ không nên ra ngoài ăn cơm mới phải, ở nhà thì đã tốt rồi, ăn xong được nghỉ ngơi ngay.”
Ông Nam Cung bực tức lườm vợ mình.
Nam Cung Phong lái xe về tới cửa nhà. Vừa xuống xe anh đã xông thẳng tới phòng khách ở trên tầng, đẩy cửa phòng ngủ ra. Âu Dương Vân đang nằm trên giường nghỉ ngơi, anh lẳng lặng đi tới, đưa tay ra khẽ vuốt ve trán của cô.
Âu Dương Vân bỗng nhiên mở mắt ra, cô loay hoay ngồi dậy: “Đã về rồi sao?”
“Ừm, đã khỏe hơn chưa?”
“Đã nói là không sao rồi mà, ba mẹ cũng về rồi ạ?”
“Vẫn chưa về, anh về trước thôi.”
Nam Cung Phong tinh mắt thấy chỗ xương quai xanh của cô có miếng băng dán cá nhân, anh ngạc nhiên hỏi: “Đây là bị sao thế?”
“À, không có chuyện gì, lúc trở về bị đụng xe nên rách da thôi.”
“Bị xe đụng?”
Nam Cung Phong hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh, anh căng thẳng cởi quần áo của cô: “Còn bị thương ở đâu không? Để anh xem xem.”
“Không có. Chỉ có một chỗ đó thôi, không nghiêm trọng chút nào.”
Âu Dương Vân nhìn dáng vẻ lo lắng của anh thì cô thấy rất cảm động nhưng cũng ngại ngùng và hổ thẹn. Cô thấy mình càng ngày càng xấu xa, tại sao có thể lừa dối người quan tâm tới mình như vậy.
“Không được, vẫn phải tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân mới được.”
Nam Cung Phong không nói nhiều đã nhất định muốn kéo cô tới bệnh viện, Âu Dương Vân giãy giụa: “Không cần đâu, thật sự không cần mà. Em không sao cả, không tin anh nhìn xem.”
Cô cố gắng xoay vài vòng trước mặt anh: “Thật sự không sao cả, vẫn tốt mà.”
Anh thở dài, ra lệnh: “Bắt đầu từ ngày mai em phải tự lái xe, không được gọi xe ngoài nữa.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì nếu em bị thương thì anh sẽ rất khó chịu.”
Vành mắt cô lập tức đỏ bừng lên, cô chủ động đưa tay ra ôm lấy cổ anh: “Cảm ơn, thật sự cảm ơn anh. Bây giờ, đối với em, không có điều gì quan trọng hơn so với Nam Cung Phong anh...”
Ông bà Nam Cung vừa về đến nhà cũng lần lượt lên tầng hỏi thăm con dâu, thấy tình trạng của cô vẫn tốt thì mới yên tâm.
Bà Nam Cung vẫn không quên nhắc về viên thuốc Xuân Tiêu kia. Âu Dương Vân vội đồng ý: “Con biết rồi, con hiểu mà...” Thì bà mới yên tâm đi ra ngoài.
Nam Cung Phong đang tắm rửa. Âu Dương Vân đắn đo suy nghĩ mãi, cô quyết định nói thẳng mọi chuyện cho anh biết. So với việc ngày nào cũng lo lắng sợ hãi như thế này thì không bằng đánh cược một lần, nếu đánh cược thì còn có ba phần thắng, không cược, thì chỉ có thua.
Cô cũng không dám bảo đảm rằng về sau còn được may mắn như hôm nay, cô không thể lần nào cũng dùng tính mạng ra để uy hiếp người khác được.
Cô lấy viên thuốc mà mẹ chồng đưa cho ra khỏi túi áo. Cô do dự có nên làm theo hay không, tuy cô không tin rằng trái tim của một người có thể dùng một viên thuốc mà quyết định, nhưng khi đã vào bước đường cùng rồi cô lại hy vọng viên thuốc này thật sự linh nghiệm như mẹ chồng nói, có thể bảo vệ được tình yêu mà mình không dễ gì có được.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Không biết Nam Cung Phong đã đi ra từ lúc nào, anh đứng ngay sau lưng cô không hề báo trước, làm cô hoảng hốt chất vấn: “Làm gì mà lén lén lút lút vậy?”
“Anh đã đi ra lâu lắm rồi, là do em suy nghĩ quá mức nhập tâm đó chứ?”
Cô nắm viên thuốc trong lòng bàn tay, ánh mắt lấp lánh, nói: “Anh có cần tới phòng sách để làm việc không? Nếu không phải làm việc thì em...”
“Em làm sao?”
Anh tiến lên, hỏi đầy mờ ám.
“Em đi tắm...” Cô nhỏ giọng trả lời rồi nhanh chóng lao vào phòng tắm.
Âu Dương Vân đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu. May mà không bị anh phát hiện viên thuốc trong tay, nếu không chắc sẽ xấu hổ chết mất.
Đứng trước gương, cô cẩn thận xem xét vết thương trên xương quai xanh, rồi lại liếc nhìn viên thuốc quý trong tay. Cuối cùng cô quyết định được ăn cả, ngã về không. Nhưng lát sau cô lại thấy khó xử, bởi vì, mẹ chồng không nói viên thuốc này là cho ai dùng.
Thật là rối rắm mà, cô vặn vòi hoa sen ra, chuẩn bị tắm rửa, cứ tắm đã rồi tính tiếp vậy. Cô vừa tắm vừa nghĩ, viên thuốc đó ai uống sẽ có hiệu quả tốt hơn đây, nghĩ tới mức đầu muốn nổ tung cũng không nghĩ ra được chọn ai sẽ tốt nhất.
Nam Cung Phong thấy cô mãi không ra liền đi tới trước phòng tắm gõ cửa: “Ngủ rồi hả?”
“Không có.”
“Vậy sao tắm lâu thế?”
“Em ra ngoài bây giờ đấy.”
Cô cầm khăn lau lung tung cho khô hết nước ở trên người, mặc kệ thế nào, cô cứ thế uống luôn viên thuốc vào trong bụng mình.
Lúc đi ra ngoài, Nam Cung Phong đang lười nhác nằm xem ti vi, cô không tự nhiên đi tới: “Em muốn xem sách.”
Anh sững sờ, gật đầu: “Ừm, được thôi.”
Đi tới phòng ngủ chính, gian phòng nhỏ trước đây cứ thế trở thành phòng đọc sách của cô. Cô mở cửa phòng đọc sách, bật máy tính xách tay ở trên bàn lên, nhanh chóng nhập ba chữ, sau đó mắt dại ra vì choáng, chẳng ngờ đây lại là phương thuốc bí truyền trong cung đình thời cổ đại, còn là dùng cho hoàng đế nữa,...
Những chữ mạnh bạo kia làm Âu Dương Vân khiếp sợ, cô lo lắng đi lòng vòng quanh phòng, trong miệng lẩm bẩm: “Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?”
Thuốc giải? Đúng vậy, thuốc giải. Tranh thủ lúc thuốc còn chưa phát huy hiệu lực phải nhanh chóng tìm mẹ chồng để lấy thuốc giải.
Cô cuống quýt chạy khỏi phòng, đi thẳng tới trước cửa phòng ngủ của mẹ chồng, nhẹ nhàng gõ cửa: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ ra đây một chút.”
Bà Nam Cung nghi hoặc ra mở cửa: “Sao thế?”
Cô kéo mẹ chồng sang một bên, áp sát vào tai bà, vội vàng hỏi: “Có thuốc giải không ạ?”
“Nghĩa là sao?”
Bà Nam Cung có chút không hiểu cô đang nói gì.
“Con uống thuốc kia mất rồi...”
“À, uống thì uống thôi, uống là chuyện tốt. Ai uống cũng giống nhau ấy mà.”
“Nhưng mà...” Cô có chút khó mở miệng: “Nhưng mà... Con hối hận rồi, rốt cuộc là có thuốc giải không ạ?”
“Có đó, con trai mẹ chính là thuốc giải.”
Bà Nam Cung che miệng cười đầy giảo hoạt làm cho Âu Dương Vân lúng túng đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, cô bực bội giậm chân: “Con nhất định là điên rồi mới uống cái thuốc kia.”
Cô trở lại phòng thì phát hiện Nam Cung Phong không nằm trên giường nữa. Lúc đang nghi hoặc thì thấy cửa gian phòng nhỏ đang mở, cô hoảng hốt, vội nhấc chân chạy đến. Quả nhiên, Nam Cung Phong đang ngồi ở trên bàn của cô, anh đang vô cùng hứng thú nhìn trang web vừa rồi cô quên đóng lại.
Đúng là bết bát mà, còn không bằng đập đầu một cái chết đi cho thoải mái. Cô bước nhanh tới, dùng người chặn máy tính lại: “Không được xem.”
Nam Cung Phong liếc mắt nhìn cô, trêu chọc nói: “Anh thật không ngờ, hóa ra em lại có hứng thú với mấy thứ thuốc này đó.”
“Em không...”
Âu Dương Vân quả thực khóc không ra nước mắt. Cô cũng biết lời giải thích của mình vốn không đủ sức thuyết phục. Sự thật đã bày ra trước mắt, coi như cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Điều quan trọng hơn chính là, hiện giờ trong người cô đang có một loại cảm giác rất kỳ quặc, rất nóng, rất muốn được yêu thương.
Cảm giác khô nóng càng lúc càng mãnh liệt, cô không dám nhìn người đàn ông đang ở trước mặt nữa mà mạnh mẽ đẩy anh ra ngoài: “Đêm nay em ngủ ở phòng em, chúc ngủ ngon.”
Nam Cung Phong bị cô đẩy ra ngoài cửa nhưng lại đưa tay ra, kéo lấy cánh tay cô, anh hơi dùng sức đã lôi được cô vào trong lòng, anh đưa ngón tay thon dài ra, vuốt ve gò má của cô: “Không phải em đã uống thứ đồ kia chứ?”
Hoàn toàn là lời nói trêu chọc, nhưng lại làm Âu Dương Vân bị dọa phát khiếp, mặt cô lúc thì đỏ, lúc thì trắng, bờ môi khô khốc mấp máy: “Không... không... không có...”
“Nếu không sao người em lại nóng như thế này? Mặt còn đỏ như thế này nữa?”
Hai chân Âu Dương Vân mềm nhũn ra, hoàn toàn ngã vào trong lòng anh, không phải vì hiệu lực của thuốc quá mạnh, mà là bị câu nói này của anh làm cho xấu hổ tới mức không đứng vững nổi.
Nam Cung Phong ôm lấy người đang nhũn ra, không có chút sức lực nào là cô tới bên giường, rồi cúi người xuống, hôn cô.
Không biết qua bao lâu, Âu Dương Vân đã mệt tới mức không còn chút sức lực nào, mê man ngã vào trong lòng Nam Cung Phong mà ngủ thiếp đi. Nửa đêm khi tỉnh lại, nhìn một đống hỗn loạn ở trên giường cô đỏ bừng mặt mũi, đi chân trần chạy tới phòng tắm để rửa ráy, mồ hôi trên người đã sớm khô rồi, nhưng mùi hương tình dục vẫn còn đó.
Cô khoác khăn tắm rồi đi ra ngoài, rón ra rón rén đi tới sofa, nhẹ nhàng nằm xuống, cô không dám ngủ bên cạnh Nam Cung Phong.
Không thể không thừa nhận, thuốc mà mẹ chồng cho thực sự vô cùng lợi hại. Đã qua một thời gian lâu như thế rồi mà giờ tỉnh lại sau giấc ngủ cô vẫn thấy chộn rộn, chỉ là không còn mất khống chế như lúc đầu nữa thôi. Chỉ cần cách Nam Cung Phong xa một chút thì cô nghĩ rằng có lẽ mình sẽ chịuđược tới lúc hiệu lực của thuốc hoàn toàn biến mất.
Một đêm quấn quýt không điều độ dẫn tới kết quả là ngày hôm sau, cả hai người ngủ đến tận trưa mới dậy. Nam Cung Phong nhìn thời gian, phiền muộn nói: “Hỏng rồi, buổi sáng còn có một cuộc họp quan trọng.”
/255
|