Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng

Chương 41

/62


Trước kia Ôn Tố đã xem trên phim truyền hình, trên đó có tình tiết bác sĩ nói dối thiện ý về tình trạng của bệnh nhân để làm tâm trạng họ ổn định. Vì thế cô rất sợ mọi người nói dối cô chỉ vì để an ủi, làm cô yên lòng.

Đối diện với ánh mắt của cô, Khương Nham cũng lo lắng, “Không lừa em thật.”

Cho đến khi bác sĩ cầm báo cáo, giải thích cặn kẽ cho Ôn Tố nghe thì cô mới tin tưởng hoàn toàn. Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua dù có thả lỏng nhưng cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Khương Nham vỗ bả vai cô, “Em chỉ cần yên tâm học, cô nhà thầy sẽ giúp em chăm sóc bà nội em. Em cũng không phải lo về chi phí chữa bệnh của bà, có thể giúp được thì thầy sẽ giúp!”

Mũi Ôn Tố hơi cay cay. Thật ra trước đó cô không quý Khương Nham, cô thấy ông vừa cổ hủ vừa cay nghiệt. Nhưng vào lúc này, không ngờ Khương Nham lại giúp đỡ gia đình cô.

Dù là ba ruột cô, chưa chắc ông ta đã có thể làm được như vậy.

Nhìn Ôn Tố không nói lời nào, Khương Nham nói những lời sâu xa, “Thầy biết, lúc này xảy ra chuyện như vậy, trong lòng em sẽ có áp lực rất lớn. Nhưng em cũng thấy rồi đó, tính mạng của bà em không bị đe dọa. Bà không muốn nói cho em là vì muốn để em thi vào một trường đại học tốt. Em đừng phụ sự kỳ vọng của bà.”

Ôn Tố ngẩng đầu nhìn ông. Cô cảm thấy kiên định hơn nhiều, vì ông nói, “Đừng lo, vẫn còn mọi người ở đây.”

Trong thời gian nghỉ quốc khánh, Ôn Tố vẫn luôn ở bên chăm sóc bà. Vì để bà yên tâm mà cô không thể hiện cảm xúc tiêu cực. Hơn nữa có thời gian rảnh cô cũng đi học, làm vậy bà cũng không lo cho việc học của cô nữa.

Lúc ngồi ngây ngốc, Ôn Tố phải hiện không biết từ bao giờ mà trên đầu bà nội có thêm rất nhiều tóc bạc. Cô nhớ trước kia tóc bà rất đen, ra là chẳng ai trốn được những dấu vết của thời gian cả. Nó vẫn luôn tàn nhẫn để lại dấu vết trên cơ thể con người như vậy.

Sau khi đi học lại, Kiều Phức thường gọi video cho cô để cô yên tâm về tình huống của bà nội. Ôn Tố yên tâm hơn nhiều, nhưng cô vẫn bị ảnh hưởng, cả người gầy đi trông thấy.

Kỷ Phán Phán nhận ra sự bất thường của Ôn Tố. Ôn Tố không chỉ gầy đi mà gần đây cô còn học ngày học đêm, ít nói hơn nhiều. Kỷ Phán Phán nhanh chóng khuyên nhủ, “Tố Tố, cậu đừng đặt áp lực quá nặng lên người mình. Đừng học mà bỏ bê sức khỏe của mình.”

“Tớ không sao.”

“Cậu định thi cùng trường đại học với Khương Lâm Quyện nên mới cố gắng như vậy đó hả? Mà dù không được học cùng trường thì học cùng thành phố cũng được mà!”

Thấy Ôn Tố không nghe lọt tai, Kỷ Phán Phán lại đi tìm Khương Lâm Quyện, ý muốn nhờ cậu khuyên Ôn Tố một chút, đừng để cho cô quá mệt mỏi, nhỡ đâu hôm nào đó cơ thể không chịu nổi nữa mà ngã bệnh.

Giờ nghỉ trưa, Ôn Tố tới rất sớm, cô nằm dài trên bàn nghỉ ngơi. Một lúc lâu sau, Khương Lâm Quyện đi qua, đặt một hộp sữa bò lên bàn cô. Mày cậu nhăn lại, không giấu nổi sự đau lòng trong ánh mắt.

Ôn Tố nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn một cái. Trước mắt cô mờ đi, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc. Một lúc lâu sau, hình dáng của Khương Lâm Quyện trước mắt cô mới trở nên rõ hơn, “Hả?”

Khương Lâm Quyện ngồi xổm xuống, cậu ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nhẹ nhàng, “Cậu đừng áp lực quá. Với năng lực của cậu, cậu hoàn toàn có thể thi được điểm cao.”

Lớp học vốn đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại. Ở phía sau, gương mặt đáng sợ của Khương Nham hiện lên rõ ràng qua khung cửa sổ. Tất cả mọi người đều về chỗ mình, ngoại trừ Khương Lâm Quyện vô cùng rõ ràng.

“……”

Khương Nham vào lớp, trùng hợp thấy Khương Lâm Quyện đứng dậy. Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, ai cũng nghĩ rằng ông định mắng hoặc nói gì đó, nhưng trên mặt ông chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, cứ như chẳng nhìn thấy gì cả.

Trong lòng quần chúng ăn dưa có 1001 dòng chữ chạy qua…

“Thầy có ý gì vậy? Là tự cảm thấy chia rẽ cặp uyên ương lớp 12 sẽ ảnh hưởng đến việc học của hai người nên tôn trọng và chúc phúc sao?”

“Sao lại mặc kệ vậy chỉ? Hay là nhìn thấy nhiều quá rồi nên cũng chết lặng?”

“Thế mà lại có ngày tớ được chứng kiến cảnh lão Khương không bắt cặp uyên ương!”

“Chuyện gì vậy? Lão Khương đã chấp nhận con dâu của mình rồi sao? Hay đây là đặc quyền của học sinh giỏi, yêu đương được giáo viên chúc phúc, không bị cấm cản vậy?”

Ôn Tố không biết những thay đổi phức tạp trong suy nghĩ của các bạn xung quanh. Cô cầm sữa bò trên bàn lên, bên cạnh có dán tờ giấy nhớ màu xanh lục, bên trên viết, “Tôi sẽ luôn ở đây.”.

Không phải câu gì phức tạp, nhưng nó lại có sức nặng hơn bao giờ hết.

Ôn Tố cong môi lên, cô xé vỏ ống hút ra, cắm vào hộp sau đó uống một ngụm sữa bò Khương Lâm Quyện đưa cho mình. Tiếp đó, cô ngồi học tiếp. Buổi chiều, vào tiết cuối, thầy giáo ra một bài kiểm tra cho cả lớp. Sau khi làm xong thì tan học. Thầy ra khỏi lớp trước, dặn Trần Dĩ Tĩnh thu xong thì mang vào văn phòng.

Lúc thu bài, đột nhiên Trần Dĩ Tĩnh ôm bụng, “Bụng tớ hơi đau. Cậu giúp tớ thu nhé, tí nữa mang vào văn phòng của các thầy cô nộp luôn giúp tớ nha!”

Ôn Tố nhìn nhìn, chắc là có chuyện gì đó. Cô cũng không để chuyện này trong lòng. Lúc này cách giờ tan học chừng bảy tám phút nữa. Ôn Tố chờ các tổ trưởng thu bài, sau đó cô đếm số lượng bài thi. Xác nhận tất cả các bạn đều nộp bài xong thì cô mang bài vào trong văn phòng.

Gần tới giờ tan học, gần như trong văn phòng chẳng có thầy cô nào. Cả tầng im ắng. Ôn Tố đi đến trước cửa văn phòng rồi duỗi tay gõ cửa. Trong văn phòng chỉ có một mình Khương Nham. Ôn Tố còn chưa kịp đặt bài thi trên bàn, Khương Nham đã gọi cô, “Tố Tố.”

Nghe giọng nói dịu dàng này của ông, Ôn Tố hơi ngẩn ra. Cô cảm thấy hơi lo lắng, “Bà em có chuyện gì ạ?”

“Không phải.” Khương Nham do dự vài giây, cuối cùng ông vẫn nói, “Em có biết chuyện Khương Lâm Quyện từ chối du học nước ngoài không?”

Đối diện với ánh mắt của ông, trái tim Ôn Tố rơi bụp xuống.

Thảo nào Khương Lâm Quyện không được cử đi học, từ trước đến nay, cậu tham gia bao nhiêu kỳ cuộc, thật ra là để chuẩn bị cho việc xin đi du học nước ngoài.

Nhưng cậu lại từ chối đi du học. Không phải là vì… cô đó chứ?

Khương Nham vỗ vỗ cái bàn, giọng ông không giấu nổi sự bất lực, “Ra nước ngoài du học luôn là mục tiêu của nó, thầy chuẩn bị xong hết thư giới thiệu cho thằng bé rồi, xong đột nhiên nó lại bảo không đi nữa mà muốn thi đại học…”

Ôn Tố không nghe rõ các câu sau đó. Cô nhớ tới buổi tối hôm ấy, Khương Lâm Quyện hỏi cô sẽ thi vào trường đại học nào. Hóa ra lúc đó, hoặc có thể sớm hơn lúc đó, cậu đã đưa cô vào trong kế hoạch tương lai của cậu rồi. Trước kia cậu là một người lạnh nhạt như vậy, thế mà cậu lại vì cô mà thay đổi quỹ đạo của cuộc đời mình.

Ôn Tố ôm chặt bài thi trong ngực mình. Đột nhiên cô cảm thấy, thì ra cô và Khương Lâm Quyện chênh lệch nhau xa đến vậy. Từ trước đến nay hai người chưa từng là người đứng cùng vạch xuất phát. Khi cô đang cố gắng thi đỗ vào một trường đại học trọng điểm ở quê nhà thì mục tiêu vốn có của Khương Lâm Quyện đã là những trường đại học top đầu ở nước ngoài rồi.

Hóa ra hai người vốn chỉ là hai đường thẳng cắt nhau, sau khi giao nhau một thời gian ngắn ngủi, hai người sẽ ngày càng xa nhau hơn. Khương Lâm Quyện sẽ chạy về tương lai, chạy về chỗ mà có lẽ cả đời này cô không thể chạm tới được.

“Em biết thằng bé nó xuất sắc như nào. Nó không nên bị bó buộc ở trong chốn chật hẹp này.” Khương Nham thở dài, “Tố Tố, em giúp thầy khuyên thằng bé được không?”

Đầu ngón tay Ôn Tố trắng bệch. Đến thở thôi cô cũng cảm giác như có hàng ngàn, hàng vạn gai nhọn đâm vào ngực. Cô nhìn thẳng vào mắt Khương Nham, “Thưa thầy, em hiểu ý thầy.”

Dù ông không nói rõ Ôn Tố cũng hiểu. Trong lòng Khương Nham hiểu rõ, con ông không muốn ra nước ngoài vì Ôn Tố. Ông rất tức giận, nhưng biết tình huống hiện tại của Ôn Tố nên ông không tiện nói thẳng. Ôn Tố muốn cười, nhưng mắt cô cứ cay cay, suýt chút nữa là rơi nước mắt, “Em sẽ khuyên cậu ấy.”

Gần như Ôn Tố hoảng hốt lao ra ngoài. Chờ lúc đến cầu thang cô mới nhận ra mình chưa nộp bài thi. Trần Dĩ Tĩnh đi vệ sinh về thấy cô, “Ô, cậu chưa nộp bài thi giúp tớ hả?”

“Tớ xin lỗi, cậu đi nộp đi.”

Biểu cảm của Ôn Tố khá kỳ lạ. Trần Dĩ Tĩnh thấy không đúng nhưng cũng không tiện hỏi gì thêm.

Trùng hợp lúc này là lúc tan học, có rất nhiều người. Ôn Tố đi giữa đám đông. Vào khoảnh khắc ấy, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp. Cô nên vui vì Khương Lâm Quyện chọn ở lại bên cô. Không phải trong nước không có trường đại học tốt. Cậu học ở đâu cũng giống nhau mà.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không thể thuyết phục được bản thân. Giống ư? Thật sự giống sao?

Cô thật sự chịu được việc người khác từ bỏ tương lai của mình vì cô sao? Nhỡ đâu một ngày nào đó Khương Lâm Quyện hối hận thì sao?

Trước kia Ôn Tố cũng từng thấy chuyện khá giống như này rồi. Hồi trẻ, bà chủ ở cửa hàng bán hoa rất xinh, đã từng có một chàng trai nhà giàu thường xuyên đứng trước cửa nhà bà. Nghe nói hai người là mối tình đầu của nhau. Nhưng chỉ thấy họ qua lại vài lần, sau này không thấy họ hợp lại nữa.

Sau này, người kia không bao giờ tới nữa. Ôn Tố hỏi bà chủ rằng người kia đi đâu, bà chủ bóp điếu thuốc rồi bảo ông ta về kết hôn.

Lúc đó nghe xong, Ôn Tố không thể nào hiểu nổi. Tại sao hai người thích nhau lại không thể ở bên nhau. Tại sao thích một người rồi lại còn có thể kết hôn được với người khác nữa?

Sao tình cảm của người lớn lại phức tạp đến vậy? Chẳng phải khi thích một người thì dù cho có phải chống lại toàn bộ thế giới cũng phải ở bên người đó sao?

Bà chủ cửa hàng bán hoa cười, nói, “Cháu còn nhỏ, làm sao hiểu được những chuyện đó? Thích là phải ở bên nhau sao? Chú ấy có thể vì cô mà từ bỏ cuộc sống không lo ăn mặc. Chú ấy có thể thật sự thích ứng với nó, thật sự không hối hận sao? Thay vì để một ngày nào đó ở tương lai, khi mà cuộc sống bào mòn tình yêu của cô chú, để rồi chú ấy chỉ vào cô, bảo rằng chú ấy thành ra nông nỗi đó là vì cô, chẳng bằng dừng lại bây giờ.”

Đầu ngón tay bà chủ run lên, “Thế cũng tốt. Cô sẽ mãi thành nốt ruồi son* trong ngực chú ấy.”

*nốt ruồi son (nốt chu sa) dùng để chỉ người con gái đã để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm trong người khác, sâu sắc như mối tình đầu nhớ mãi không quên.

Ôn Tố vẫn chưa hiểu sao cuộc sống lại bào mòn tình yêu. Nhưng dù cho không hiểu cô cũng biết rằng mình không nên làm lỡ dở tương lai của Khương Lâm Quyện. Hơn nữa, tình huống hiện tại của bà nội làm cô không nghĩ đến việc tới thành phố D. Dù cho Khương Lâm Quyện không ra nước ngoài thì hai người cũng không thể bên nhau được.

Cô muốn học đại học ở quê hương, ở bên cạnh bà nội.

Ôn Tố ôm trong lòng nhiều tâm sự. Có lẽ do áp lực quá lớn nên chẳng bao lâu cô đã ngã bệnh. Cuối tuần, lúc đến trường cô thấy người khó chịu, đầu nặng trĩu. Ôn Tố xin Khương Nham cho mình nghỉ sau đó đến phòng khám truyền nước.

Trong lúc đó Khương Lâm Quyện có nhắn tin cho cô hỏi cô như nào nhưng Ôn Tố không trả lời.

Ôn Tố truyền nước hai ngày liền. Sáng hôm sau cô đỡ hơn nhiều. Khương Lâm Quyện tới thăm cô nhưng Ôn Tố không dám nhìn vào mắt cậu. Nếu hai người đang yêu nhau thì cô còn có thể đề nghị chia tay. Nhưng bây giờ đến chia tay cũng chẳng chia tay được. Cô nghĩ rồi nói, “Tớ không thể học cùng trường đại học với cậu được.”

Trong tay Khương Lâm Quyện còn cầm bình giữ nhiệt, đang định đưa nước ấm cho cô, không ngờ lại nghe cô nói vậy. Cậu hơi sửng sốt, “Sao thế?”

Cậu còn tưởng áp lực của Ôn Tố quá lớn liền xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, “Cậu đi đâu tôi cũng đi cùng cậu, đừng nghĩ nhiều nữa.”

Dù cho Ôn Tố có học đại học ở dưới đây, cậu cũng có thể học trường đó.

“Khương Lâm Quyện.” Ôn Tố ngẩng đầu nhìn cậu một cách nghiêm túc, “Tớ phát hiện hình như tớ cũng không thích cậu đến vậy. Nếu về sau chúng ta yêu nhau, có khi chưa được ba ngày tớ đã chán.”

Tay Khương Lâm Quyện hơi dừng lại. Gương mặt luôn bình tĩnh từ trước đến nay có thêm một chút cảm xúc hoảng loạn, “Sao đột nhiên cậu nói những lời này. Có phải sợ về sau chúng ta không thể học cùng trường khôn? Hay là dạo này áp lực quá nên không muốn nói chuyện với tôi? Không sao đâu…”

Ôn Tố cắt ngang lời cậu, giọng nhẹ nhàng, “Con đường về sau không cần cậu đi cùng tớ nữa.”

Thiếu niên cô thích nên mãi mãi làm ánh trăng trên bầu trời không bao giờ rơi xuống.

Cậu không thuộc về bất cứ ai, càng không thuộc về cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Tui là tác giả truyện ngọt thật sao?

Chắc là vậy (?)

Sẽ gặp lại nhau nhanh thôi, chắc tầm hai, ba chương gì đó?

/62

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status