“Thím ơi, bây giờ cô ấy là bạn gái của cháu.”
Tông Lãng bất ngờ xuất hiện ở ngoài phòng bếp, trả lời câu hỏi thay Trình Nặc.
Xế chiều anh lên trấn trên có việc nên không đến ăn chùa. Trình Nặc còn tưởng tối nay anh sẽ không về, không ngờ anh lại đến đúng lúc như vậy.
Thím Ngô nghe thế, bèn hỏi Trình Nặc: “Thật sao?”
Trình Nặc hơi hối hận vì trước đó đã nghe theo đề nghị của Tông Lãng, cố ý để Tô Lâm Hải hiểu lầm quan hệ của hai bọn họ. Giờ cô nói phải cũng không được mà nói không phải cũng chẳng xong.
Nói không phải thì có nghĩa là cho thím Ngô biết, cô đang bỡn cợt Tô Lâm Hải.
Nếu nói phải, hiện giờ đâu phải chỉ có cô và Tông Lãng mà quay đầu đi thì cô có thể đổi ý đâu, có thím Ngô đây, chỉ sợ ngày mai người trên cù lao đều biết hết.
Tông Lãng đi đến, chặn trước mặt Trình Nặc, cười đùa nói: “Thím à, e là cô ấy ngại nên thím đừng hỏi thêm nữa. Lát nữa thẹn quá hóa giận thì mệt cháu rồi.”
Trình Nặc nghe vậy, tức giận nhéo lưng anh.
Thím Ngô cười, “Thế thì tốt. Bạn đầu thím cũng muốn kết hợp hai đứa, sau đó mới biết Tiểu Trình đã ly…” Nói tới đây, thím vội sửa lời, “Cháu cũng đừng có bắt nạt nó, đã đến với nhau thì phải đi hết đời đấy, biết chưa hả?”
Tông Lãng gật đầu liên tục, “Thím yên tâm đi, đợi đến lúc kết hôn, thím chính là bà mối đấy, cháu sẽ gửi thím một phong bì.”
Thím Ngô vui vẻ hẳn, thấy Trình Nặc cứ đỏ mặt thì cũng không hỏi thêm gì cô nữa, nói muốn đi dạo với chú Lưu rồi đi ra ngoài.
Thím Ngô vừa đi, Tông Lãng liền đưa tay rờ ra sau lưng, tủi thân bảo: “Ra tay độc quá.”
Trình Nặc cất bát đã rửa, “Vừa rồi anh nói bậy bạ gì đấy?”
Tông Lãng nói: “Nếu em không đồng ý thì anh sẽ đi nói với thím Ngô ngay, là anh nói bậy.”
Trình Nặc cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi, “Đồng ý cái gì?”
Tông Lãng tiến tới trước mắt cô, “Làm bạn gái anh nhé, chịu không?”
Trình Nặc im lặng, đồng ý thì đồng ý thôi, nhưng lại không dám nói ra miệng.
Nói ra thì chính là cam kết. Dù quan hệ bạn trai bạn gái không thể so với hôn nhân, dù chia tay cũng không có gì. Nhưng đối với cô, cô vẫn không có lòng tin, có thể phải đối mặt với chia cách tình cảm lần nữa, dù tương lai là một ẩn sổ, nhưng vẫn có khả năng chia tay.
Cô nghĩ bụng, mình đúng là một người ích kỷ. Sợ bị tổn thương mà không chịu cho anh một câu trả lời khẳng định, nhưng lại tham lam hơi ấm mà anh mang đến, không nỡ buông tay.
Tông Lãng cố ổn định con tim nóng lòng, chờ đợi trong im lặng, nhưng lại không có được câu trả lời của cô. Vốn anh cũng không định ép cô thừa nhận nhanh như thế, chẳng qua hôm nay đúng lúc thím Ngô nhắc đến đề tài này, nên anh mới thuận miệng hỏi.
Dù có thất vọng nhưng cũng nằm trong dự liệu, anh biết, tạm thời cô vẫn chưa gỡ được vướng mắc trong lòng. Bây giờ cô không kháng cự anh gần gũi nữa, đối với anh đó đã là một bước tiến dài rồi.
Còn về danh phận kia, không cần gấp, sớm muộn gì cũng sẽ có thôi.
“Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Anh đổi chủ đề, “Còn sớm thế, cũng không ngủ được.”
Trình Nặc thở phào vì anh không truy hỏi nữa, cũng không phản đối đề nghị của anh. Dọn dẹp xong, cô đi tản bộ cùng anh.
Trên cù lao ít người nên vô cùng yên ắng. Mặt trời đã xuống núi, sắc trời dần tối, một đường đi cũng gặp không mấy ai.
Tông Lãng dẫn cô ra bờ sông. Không phải con đường đi đến bến phà mà là ở bên kia, nơi bờ sông Trình Nặc vẫn chưa tới bao giờ.
Con đường mòn này có rất ít người đi, cỏ hoang mọc um tùm. Tông Lãng nắm tay cô rất chặt.
Xa xa có thể trông thấy bãi cát dài hẹp. Lúc này Trình Nặc mới biết, thì ra bên bờ Trường Giang cũng có bãi cát.
Tông Lãng dắt cô đi lên. Cát mềm mịn, giơ chân giẫm xuống mà vẫn không quá giày. Nếu không phải do lạnh thì nhất định cô sẽ cởi giày, cảm nhận những hạt cát sông nhẵn nhụi.
Gió hơi lớn, Tông Lãng muốn cởi áo khoác ra cho cô, nhưng Trình Nặc không chịu.
Anh mặc bên trong áo len mỏng, dù có cởi áo khoác cũng không thấy lah.
Tông Lãng liền phanh áo khoác ra, từ đằng sau ôm cô vào lòng. Hai luồng hơi thở hòa quyện nhau. Anh ấm áp, còn cô lành lạnh.
Anh khẽ cúi đầu, đưa gò má ma sát tóc cô, chọc cô nhột.
Trình Nặc bật cười: “Đừng làm rộn.”
Anh càng cọ mạnh hơn, làm rối loạn tóc đuôi ngựa của cô. Anh dứt khoát cởi dây buộc tóc ra, tóc xõa tung.
“Lúc bé anh thường sang đây chơi.” Anh nói, “Thích vọc cát một mình ở đây, xây nhà xây thành, chơi đến cả nửa buổi. Sau đó bị ông nội phát hiện, sợ anh bị nước sông cuốn trôi nên đánh anh một trận, rồi cấm anh không được tới đây nữa.”
Trình Nặc hỏi: “Vậy anh không tới à?” Nghe lời như thế cũng không giống tính cách của anh.
“Đương nhiên là không rồi.” Tông Lãng nói tiếp, “Anh lén đến, nhân lúc ông nội đi trấn trên không có ở nhà, rồi đoán được bao giờ ông về thì về trước.”
Trình Nặc nhìn mặt sông, sắc trời đã tối hẳn, trên mặt sông đen nhánh chỉ có thể cảm nhận được gió ẩm thổi vào mặt.
Trình Nặc không thấy lạnh, vì cái ôm trong ngực của anh quá đỗi ấm áp. Trước mắt như nhìn thấy một cậu bé chừng bảy tám tuổi, đang ngồi một mình chơi cát ở đấy.
Cô cười hỏi: “Vậy sau đó thì sao, anh có bị ông nội phát hiện ra không?”
Anh im lặng một lúc, “Không có.”
“Vì không lâu sau, ông nội qua đời rồi.”
Trình Nặc nghe ra giọng anh sa sút, xoay người lại nằm trong lòng anh, ôm eo anh rất chặt, đổi lấy cái ôm càng chặt hơn từ anh.
“Chúng ta hẹn hò đi.” Những lời này cứ quanh quẩn nơi cổ họng Trình Nặc, suýt nữa cô đã thốt thành lời. Song cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Rốt cuộc vẫn không có dũng khí, trong lòng lại càng phát giác, mình đối với anh thật không công bằng.
“Về thôi.” Tông Lãng nói.
Gió sông đã trở lạnh, anh nắm tay cô đi về.
Tuy trời đã tối nhưng giờ vẫn còn sớm, mới chưa đến sáu giờ. Trong thôn có lác đác vài ánh đèn, ánh hoàng hôn chỉ dẫn phương hướng để họ quay về.
Tông Lãng chỉ vào một căn nhà bỏ hoàng ở bên kia đường, hỏi cô: “Em biết không, những căn nhà ấy đều có lịch sử hơn trăm năm. Nếu không phải do chiến tranh thì đến nay chúng vẫn còn hoàn hảo, giống căn nhà cũ của em vậy, nó đã chứng kiến một đời của bà cụ Bạch rồi.”
“Lúc bé, ông nội thường kể những chuyện đã qua với anh. Hồi ông còn nhỏ, trên cù lao này có cả hết ba con đường mười ba hẻm, một mảnh đất bé tí hin chừng hai ki-lô-mét vuông nhưng lại có hơn trăm ngàn người, tàu buôn qua lại đều neo đậu ở đây. Đến khi màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng trưng, vô cùng sầm uất.”
Trình Nặc im lặng lắng nghe, tưởng tượng đến dáng vẻ đã từng của cù lao Hà Diệp. Mấy ngày nay, cô đã quen thuộc với cảnh ngày đổ nát thê lương nhìn thấy mỗi ngày, cũng đã từng tưởng tượng những câu chuyện từng xảy ra trong mỗi căn nhà. Cô nghĩ, nếu như mọi thứ không bị phá hủy, vậy thì bây giờ cù lao Hà Diệp sẽ có dáng vẻ thế nào đây.
Có thể chỉ là một hòn đảo yên tĩnh giữa lòng sông, cũng có thể trở thành thắng cảnh du lịch, ngày ngày du khách người đến người đi, tiếng tăm vang xa. Nhưng bất kể là gì thì nó cũng sẽ không giống hôm nay, cảnh suy tàn chỉ để người ta cảm nhận được vẻ vắng lặng thê lương.
“Từ lúc nghe câu chuyện ông nội kể, anh đã nung nấu một giấc mơ.”
Tông Lãng nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, “Anh muốn để nơi này, sống lại lần nữa.”
Trong bóng đêm Trình Nặc nhìn anh, như nhìn thấy được ánh sáng trong mắt anh.
“Anh có thể làm được.” Cô nói.
Anh cười, “Tin anh vậy sao?”
Cô gật đầu, không có lý do gì cả, chỉ là cứ tin anh thế mà thôi.
Anh nâng tay cô đến bên môi, “Anh đã tìm cách rồi, em cứ chờ đi, chưa tới mấy năm nữa, anh sẽ cho em thấy một cù lao Hà Diệp đầy sức sống.”
Cô cười, “Được, em chờ.”
***
Sáng hôm sau, Trình Nặc liền thu dọn hành lý. Tông Lãng giúp vác hai chiếc chăn, còn cô kéo vali, sau khi chào tạm biệt chú Lưu và thím Ngô thì chuyển về nhà.
Cô đã dọn dẹp trong phòng rồi, sau khi dỡ vách ngăn, ngôi nhà càng trống trải hơn song lại đầy ánh sáng, không còn vẻ lạnh lẽo nữa.
Giường vẫn kê ở chỗ cũ, trải chăn xong, Trình Nặc mới phát hiện không đủ riêng tư, thế là tính lên trấn trên đặt làm rèm giường theo yêu cầu. Chiếc giường này cũng khá lớn, treo rèm lên thì sẽ ngăn thành một gian phòng nhỏ. Còn cả rèm cửa sổ nữa, cũng phải nhanh chóng đặt làm thôi.
Tông Lãng chuyển khuôn cửa sổ ra sân, dùng tấm vải nhựa phủ lên, đề phòng dầm mưa. Đồ đạc lúc trước đặt trong sân cũng được Trình Nặc chọn ra cái có thể sử dụng được, rồi lau chùi sạch sẽ xếp vào phòng. Tủ sách được chú La tranh thủ làm cũng đã làm xong, đặt ở sát mặt tường sau giường. Một hồi dọn dẹp đâu ra đấy, Trình Nặc nhìn căn nhà đã thay đổi, thỏa mãn thở dài. Càng lúc càng giống một mái nhà rồi.
Đã gần trưa nhưng trong nhà không còn thức ăn. Trình Nặc định đến trấn trên, nhân lúc đặt làm rèm cửa sổ thì thuận tiện ăn luôn.
Mỗi ngày đều phải đi mua thức ăn vẫn không tiện, cô nghĩ, phải có thêm tủ lạnh thôi. Tông Lãng đã kiểm tra dây điện trong nhà giúp cô rồi, đường dây quá cũ cũng đã được đổi mới, cầu chì cũng đã thay, có thể chịu được điện thế của đồ điện bình thường.
Nghĩ đến thế, lại phải chi rất nhiều tiền rồi, cô lại càng nóng lòng muốn tìm việc làm. Xa quá cũng không thực tế, cô muốn lên trấn trên thử may mắn.
Tông Lãng đi cùng cô, nhưng vừa xuống phà thì nhận được điện thoại. Nói chuyện điện thoại xong, anh cho cô biết là chuyện liên quan đến việc chuẩn bị sơn trang, cần phải lên thành phố một chuyến. Lo Trình Nặc không tìm được cửa hàng đặt làm rèm cửa sổ nên anh bảo cô đi tìm Bạch Nguyên rồi đi cùng.
Trình Nặc nói anh không cần phải lo lắng, sau khi tiễn anh lên xe, cô mới gọi điện cho Bạch Nguyên.
Mấy ngày nay Bạch Nguyên đều bị bà lão nhốt trong nhà, khó chịu tới nỗi tóc sắp trắng đến nơi rồi. Nhận được điện thoại của Trình Nặc, chỉ mười mấy phút đã chạy đến. Nghe cô nói muốn làm rèm cửa sổ, cậu bảo: “Chị Trình Nặc tìm đúng người rồi đấy, em có một bà chị dâu mở cửa hàng chuyên bán rèm cửa sổ, đi nào đi nào, để em dẫn chị đi!”
Trấn không lớn mấy, Trình Nặc đi theo Bạch Nguyên, nhanh chóng đến được cửa hàng của chị dâu cậu.
Cửa hàng ở ngay gần chợ bán thức ăn. Đây có thể coi là đoạn đường phồn hoa nhất trấn trên, dọc hai bên đường là các cửa hàng san sát nhau, lớn thì có cửa hàng nội thất gia dụng, nhỏ thì có tiệm may vá, tóm lại cái gì cũng có bán. Nhà đều là nhà lầu tự xây hai tầng hoặc ba tầng, dưới lầu mở tiệm, trên lầu là nhà ở.
Chị dâu của Bạch Nguyên nhìn qua chỉ lớn hơn Trình Nặc vài tuổi, rất nhiệt tình. Bạch Nguyên giới thiệu, Trình Nặc biết chị ấy tên là Cố Duyệt.
Cố Duyệt nghe Trình Nặc nói muốn làm rèm cửa, bèn cầm hai tập sổ dày cộm đi ra, cho cô chọn loại vải và kiểu dáng.
Trình Nặc lật xem, có rất nhiều loại vải, ren hay vải voan đều có cả. Nhưng lại không hợp với nhà cũ. Nhà cũ đã một trăm năm, phù hợp với nó thì nên là rèm cửa sổ có cảm giác cũ cũ chút.
Chọn nửa buổi vẫn không thấy thích hợp, Trình Nặc ngại ngùng nói rõ nguyên nhân với Cố Duyệt, chuẩn bị đi cửa hàng khác xem.
Cố Duyệt vẫn rất nhiệt tình, nói không sao, “Nếu đã là bạn của Bạch Nguyên thì chính là bạn của tôi rồi. Sau này cần gì thì cứ đến, chắc chắn tôi sẽ giảm giá cho cô.”
Trình Nặc cám ơn rồi rời đi với Bạch Nguyên. Mới ra khỏi cửa hàng thì có người đi vào từ cửa sau, nói với Cố Duyệt: “Chị, em phải về lại trong thành phố rồi.”
Cố Duyệt đáp được, dặn anh phải đem đủ đồ.
Nhìn theo bóng lưng của Trình Nặc và Bạch Nguyên rời đi, anh ta hỏi Cố Duyệt: “Vừa nãy là ai thế chị?”
Cố Duyệt ồ một tiếng, “Là một người bạn của Bạch Nguyên, Bạch Nguyên dẫn đến chọn rèm cửa sổ, nhưng không chọn được cái nào.”
Cố Viễn Giang nhìn bóng lưng hai người dần đi xa, không hiểu sao lại thấy bóng lưng của cô gái kia khá quen mắt, lại hỏi: “Có biết tên gì không?”
Cố Duyệt đáp: “Trình Nặc.”
Cố Viễn Giang đứng tại chỗ, có phần không dám tin, không ngờ lại gặp Trình Nặc ở đây.
__
Không biết có ai giống Qin không, nghe đoạn anh Lãng miêu tả cù lao mà chợt nhớ đến bối cảnh trong Spritied Away. Spirited Away buổi sáng chính là cù lao Hà Diệp của hiện tại, còn đến đêm lại chính là Hà Diệp của 100 năm trước. ^^ Cùng đón chờ cù lao trở mình nhé. xD
Tông Lãng bất ngờ xuất hiện ở ngoài phòng bếp, trả lời câu hỏi thay Trình Nặc.
Xế chiều anh lên trấn trên có việc nên không đến ăn chùa. Trình Nặc còn tưởng tối nay anh sẽ không về, không ngờ anh lại đến đúng lúc như vậy.
Thím Ngô nghe thế, bèn hỏi Trình Nặc: “Thật sao?”
Trình Nặc hơi hối hận vì trước đó đã nghe theo đề nghị của Tông Lãng, cố ý để Tô Lâm Hải hiểu lầm quan hệ của hai bọn họ. Giờ cô nói phải cũng không được mà nói không phải cũng chẳng xong.
Nói không phải thì có nghĩa là cho thím Ngô biết, cô đang bỡn cợt Tô Lâm Hải.
Nếu nói phải, hiện giờ đâu phải chỉ có cô và Tông Lãng mà quay đầu đi thì cô có thể đổi ý đâu, có thím Ngô đây, chỉ sợ ngày mai người trên cù lao đều biết hết.
Tông Lãng đi đến, chặn trước mặt Trình Nặc, cười đùa nói: “Thím à, e là cô ấy ngại nên thím đừng hỏi thêm nữa. Lát nữa thẹn quá hóa giận thì mệt cháu rồi.”
Trình Nặc nghe vậy, tức giận nhéo lưng anh.
Thím Ngô cười, “Thế thì tốt. Bạn đầu thím cũng muốn kết hợp hai đứa, sau đó mới biết Tiểu Trình đã ly…” Nói tới đây, thím vội sửa lời, “Cháu cũng đừng có bắt nạt nó, đã đến với nhau thì phải đi hết đời đấy, biết chưa hả?”
Tông Lãng gật đầu liên tục, “Thím yên tâm đi, đợi đến lúc kết hôn, thím chính là bà mối đấy, cháu sẽ gửi thím một phong bì.”
Thím Ngô vui vẻ hẳn, thấy Trình Nặc cứ đỏ mặt thì cũng không hỏi thêm gì cô nữa, nói muốn đi dạo với chú Lưu rồi đi ra ngoài.
Thím Ngô vừa đi, Tông Lãng liền đưa tay rờ ra sau lưng, tủi thân bảo: “Ra tay độc quá.”
Trình Nặc cất bát đã rửa, “Vừa rồi anh nói bậy bạ gì đấy?”
Tông Lãng nói: “Nếu em không đồng ý thì anh sẽ đi nói với thím Ngô ngay, là anh nói bậy.”
Trình Nặc cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi, “Đồng ý cái gì?”
Tông Lãng tiến tới trước mắt cô, “Làm bạn gái anh nhé, chịu không?”
Trình Nặc im lặng, đồng ý thì đồng ý thôi, nhưng lại không dám nói ra miệng.
Nói ra thì chính là cam kết. Dù quan hệ bạn trai bạn gái không thể so với hôn nhân, dù chia tay cũng không có gì. Nhưng đối với cô, cô vẫn không có lòng tin, có thể phải đối mặt với chia cách tình cảm lần nữa, dù tương lai là một ẩn sổ, nhưng vẫn có khả năng chia tay.
Cô nghĩ bụng, mình đúng là một người ích kỷ. Sợ bị tổn thương mà không chịu cho anh một câu trả lời khẳng định, nhưng lại tham lam hơi ấm mà anh mang đến, không nỡ buông tay.
Tông Lãng cố ổn định con tim nóng lòng, chờ đợi trong im lặng, nhưng lại không có được câu trả lời của cô. Vốn anh cũng không định ép cô thừa nhận nhanh như thế, chẳng qua hôm nay đúng lúc thím Ngô nhắc đến đề tài này, nên anh mới thuận miệng hỏi.
Dù có thất vọng nhưng cũng nằm trong dự liệu, anh biết, tạm thời cô vẫn chưa gỡ được vướng mắc trong lòng. Bây giờ cô không kháng cự anh gần gũi nữa, đối với anh đó đã là một bước tiến dài rồi.
Còn về danh phận kia, không cần gấp, sớm muộn gì cũng sẽ có thôi.
“Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Anh đổi chủ đề, “Còn sớm thế, cũng không ngủ được.”
Trình Nặc thở phào vì anh không truy hỏi nữa, cũng không phản đối đề nghị của anh. Dọn dẹp xong, cô đi tản bộ cùng anh.
Trên cù lao ít người nên vô cùng yên ắng. Mặt trời đã xuống núi, sắc trời dần tối, một đường đi cũng gặp không mấy ai.
Tông Lãng dẫn cô ra bờ sông. Không phải con đường đi đến bến phà mà là ở bên kia, nơi bờ sông Trình Nặc vẫn chưa tới bao giờ.
Con đường mòn này có rất ít người đi, cỏ hoang mọc um tùm. Tông Lãng nắm tay cô rất chặt.
Xa xa có thể trông thấy bãi cát dài hẹp. Lúc này Trình Nặc mới biết, thì ra bên bờ Trường Giang cũng có bãi cát.
Tông Lãng dắt cô đi lên. Cát mềm mịn, giơ chân giẫm xuống mà vẫn không quá giày. Nếu không phải do lạnh thì nhất định cô sẽ cởi giày, cảm nhận những hạt cát sông nhẵn nhụi.
Gió hơi lớn, Tông Lãng muốn cởi áo khoác ra cho cô, nhưng Trình Nặc không chịu.
Anh mặc bên trong áo len mỏng, dù có cởi áo khoác cũng không thấy lah.
Tông Lãng liền phanh áo khoác ra, từ đằng sau ôm cô vào lòng. Hai luồng hơi thở hòa quyện nhau. Anh ấm áp, còn cô lành lạnh.
Anh khẽ cúi đầu, đưa gò má ma sát tóc cô, chọc cô nhột.
Trình Nặc bật cười: “Đừng làm rộn.”
Anh càng cọ mạnh hơn, làm rối loạn tóc đuôi ngựa của cô. Anh dứt khoát cởi dây buộc tóc ra, tóc xõa tung.
“Lúc bé anh thường sang đây chơi.” Anh nói, “Thích vọc cát một mình ở đây, xây nhà xây thành, chơi đến cả nửa buổi. Sau đó bị ông nội phát hiện, sợ anh bị nước sông cuốn trôi nên đánh anh một trận, rồi cấm anh không được tới đây nữa.”
Trình Nặc hỏi: “Vậy anh không tới à?” Nghe lời như thế cũng không giống tính cách của anh.
“Đương nhiên là không rồi.” Tông Lãng nói tiếp, “Anh lén đến, nhân lúc ông nội đi trấn trên không có ở nhà, rồi đoán được bao giờ ông về thì về trước.”
Trình Nặc nhìn mặt sông, sắc trời đã tối hẳn, trên mặt sông đen nhánh chỉ có thể cảm nhận được gió ẩm thổi vào mặt.
Trình Nặc không thấy lạnh, vì cái ôm trong ngực của anh quá đỗi ấm áp. Trước mắt như nhìn thấy một cậu bé chừng bảy tám tuổi, đang ngồi một mình chơi cát ở đấy.
Cô cười hỏi: “Vậy sau đó thì sao, anh có bị ông nội phát hiện ra không?”
Anh im lặng một lúc, “Không có.”
“Vì không lâu sau, ông nội qua đời rồi.”
Trình Nặc nghe ra giọng anh sa sút, xoay người lại nằm trong lòng anh, ôm eo anh rất chặt, đổi lấy cái ôm càng chặt hơn từ anh.
“Chúng ta hẹn hò đi.” Những lời này cứ quanh quẩn nơi cổ họng Trình Nặc, suýt nữa cô đã thốt thành lời. Song cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Rốt cuộc vẫn không có dũng khí, trong lòng lại càng phát giác, mình đối với anh thật không công bằng.
“Về thôi.” Tông Lãng nói.
Gió sông đã trở lạnh, anh nắm tay cô đi về.
Tuy trời đã tối nhưng giờ vẫn còn sớm, mới chưa đến sáu giờ. Trong thôn có lác đác vài ánh đèn, ánh hoàng hôn chỉ dẫn phương hướng để họ quay về.
Tông Lãng chỉ vào một căn nhà bỏ hoàng ở bên kia đường, hỏi cô: “Em biết không, những căn nhà ấy đều có lịch sử hơn trăm năm. Nếu không phải do chiến tranh thì đến nay chúng vẫn còn hoàn hảo, giống căn nhà cũ của em vậy, nó đã chứng kiến một đời của bà cụ Bạch rồi.”
“Lúc bé, ông nội thường kể những chuyện đã qua với anh. Hồi ông còn nhỏ, trên cù lao này có cả hết ba con đường mười ba hẻm, một mảnh đất bé tí hin chừng hai ki-lô-mét vuông nhưng lại có hơn trăm ngàn người, tàu buôn qua lại đều neo đậu ở đây. Đến khi màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng trưng, vô cùng sầm uất.”
Trình Nặc im lặng lắng nghe, tưởng tượng đến dáng vẻ đã từng của cù lao Hà Diệp. Mấy ngày nay, cô đã quen thuộc với cảnh ngày đổ nát thê lương nhìn thấy mỗi ngày, cũng đã từng tưởng tượng những câu chuyện từng xảy ra trong mỗi căn nhà. Cô nghĩ, nếu như mọi thứ không bị phá hủy, vậy thì bây giờ cù lao Hà Diệp sẽ có dáng vẻ thế nào đây.
Có thể chỉ là một hòn đảo yên tĩnh giữa lòng sông, cũng có thể trở thành thắng cảnh du lịch, ngày ngày du khách người đến người đi, tiếng tăm vang xa. Nhưng bất kể là gì thì nó cũng sẽ không giống hôm nay, cảnh suy tàn chỉ để người ta cảm nhận được vẻ vắng lặng thê lương.
“Từ lúc nghe câu chuyện ông nội kể, anh đã nung nấu một giấc mơ.”
Tông Lãng nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, “Anh muốn để nơi này, sống lại lần nữa.”
Trong bóng đêm Trình Nặc nhìn anh, như nhìn thấy được ánh sáng trong mắt anh.
“Anh có thể làm được.” Cô nói.
Anh cười, “Tin anh vậy sao?”
Cô gật đầu, không có lý do gì cả, chỉ là cứ tin anh thế mà thôi.
Anh nâng tay cô đến bên môi, “Anh đã tìm cách rồi, em cứ chờ đi, chưa tới mấy năm nữa, anh sẽ cho em thấy một cù lao Hà Diệp đầy sức sống.”
Cô cười, “Được, em chờ.”
***
Sáng hôm sau, Trình Nặc liền thu dọn hành lý. Tông Lãng giúp vác hai chiếc chăn, còn cô kéo vali, sau khi chào tạm biệt chú Lưu và thím Ngô thì chuyển về nhà.
Cô đã dọn dẹp trong phòng rồi, sau khi dỡ vách ngăn, ngôi nhà càng trống trải hơn song lại đầy ánh sáng, không còn vẻ lạnh lẽo nữa.
Giường vẫn kê ở chỗ cũ, trải chăn xong, Trình Nặc mới phát hiện không đủ riêng tư, thế là tính lên trấn trên đặt làm rèm giường theo yêu cầu. Chiếc giường này cũng khá lớn, treo rèm lên thì sẽ ngăn thành một gian phòng nhỏ. Còn cả rèm cửa sổ nữa, cũng phải nhanh chóng đặt làm thôi.
Tông Lãng chuyển khuôn cửa sổ ra sân, dùng tấm vải nhựa phủ lên, đề phòng dầm mưa. Đồ đạc lúc trước đặt trong sân cũng được Trình Nặc chọn ra cái có thể sử dụng được, rồi lau chùi sạch sẽ xếp vào phòng. Tủ sách được chú La tranh thủ làm cũng đã làm xong, đặt ở sát mặt tường sau giường. Một hồi dọn dẹp đâu ra đấy, Trình Nặc nhìn căn nhà đã thay đổi, thỏa mãn thở dài. Càng lúc càng giống một mái nhà rồi.
Đã gần trưa nhưng trong nhà không còn thức ăn. Trình Nặc định đến trấn trên, nhân lúc đặt làm rèm cửa sổ thì thuận tiện ăn luôn.
Mỗi ngày đều phải đi mua thức ăn vẫn không tiện, cô nghĩ, phải có thêm tủ lạnh thôi. Tông Lãng đã kiểm tra dây điện trong nhà giúp cô rồi, đường dây quá cũ cũng đã được đổi mới, cầu chì cũng đã thay, có thể chịu được điện thế của đồ điện bình thường.
Nghĩ đến thế, lại phải chi rất nhiều tiền rồi, cô lại càng nóng lòng muốn tìm việc làm. Xa quá cũng không thực tế, cô muốn lên trấn trên thử may mắn.
Tông Lãng đi cùng cô, nhưng vừa xuống phà thì nhận được điện thoại. Nói chuyện điện thoại xong, anh cho cô biết là chuyện liên quan đến việc chuẩn bị sơn trang, cần phải lên thành phố một chuyến. Lo Trình Nặc không tìm được cửa hàng đặt làm rèm cửa sổ nên anh bảo cô đi tìm Bạch Nguyên rồi đi cùng.
Trình Nặc nói anh không cần phải lo lắng, sau khi tiễn anh lên xe, cô mới gọi điện cho Bạch Nguyên.
Mấy ngày nay Bạch Nguyên đều bị bà lão nhốt trong nhà, khó chịu tới nỗi tóc sắp trắng đến nơi rồi. Nhận được điện thoại của Trình Nặc, chỉ mười mấy phút đã chạy đến. Nghe cô nói muốn làm rèm cửa sổ, cậu bảo: “Chị Trình Nặc tìm đúng người rồi đấy, em có một bà chị dâu mở cửa hàng chuyên bán rèm cửa sổ, đi nào đi nào, để em dẫn chị đi!”
Trấn không lớn mấy, Trình Nặc đi theo Bạch Nguyên, nhanh chóng đến được cửa hàng của chị dâu cậu.
Cửa hàng ở ngay gần chợ bán thức ăn. Đây có thể coi là đoạn đường phồn hoa nhất trấn trên, dọc hai bên đường là các cửa hàng san sát nhau, lớn thì có cửa hàng nội thất gia dụng, nhỏ thì có tiệm may vá, tóm lại cái gì cũng có bán. Nhà đều là nhà lầu tự xây hai tầng hoặc ba tầng, dưới lầu mở tiệm, trên lầu là nhà ở.
Chị dâu của Bạch Nguyên nhìn qua chỉ lớn hơn Trình Nặc vài tuổi, rất nhiệt tình. Bạch Nguyên giới thiệu, Trình Nặc biết chị ấy tên là Cố Duyệt.
Cố Duyệt nghe Trình Nặc nói muốn làm rèm cửa, bèn cầm hai tập sổ dày cộm đi ra, cho cô chọn loại vải và kiểu dáng.
Trình Nặc lật xem, có rất nhiều loại vải, ren hay vải voan đều có cả. Nhưng lại không hợp với nhà cũ. Nhà cũ đã một trăm năm, phù hợp với nó thì nên là rèm cửa sổ có cảm giác cũ cũ chút.
Chọn nửa buổi vẫn không thấy thích hợp, Trình Nặc ngại ngùng nói rõ nguyên nhân với Cố Duyệt, chuẩn bị đi cửa hàng khác xem.
Cố Duyệt vẫn rất nhiệt tình, nói không sao, “Nếu đã là bạn của Bạch Nguyên thì chính là bạn của tôi rồi. Sau này cần gì thì cứ đến, chắc chắn tôi sẽ giảm giá cho cô.”
Trình Nặc cám ơn rồi rời đi với Bạch Nguyên. Mới ra khỏi cửa hàng thì có người đi vào từ cửa sau, nói với Cố Duyệt: “Chị, em phải về lại trong thành phố rồi.”
Cố Duyệt đáp được, dặn anh phải đem đủ đồ.
Nhìn theo bóng lưng của Trình Nặc và Bạch Nguyên rời đi, anh ta hỏi Cố Duyệt: “Vừa nãy là ai thế chị?”
Cố Duyệt ồ một tiếng, “Là một người bạn của Bạch Nguyên, Bạch Nguyên dẫn đến chọn rèm cửa sổ, nhưng không chọn được cái nào.”
Cố Viễn Giang nhìn bóng lưng hai người dần đi xa, không hiểu sao lại thấy bóng lưng của cô gái kia khá quen mắt, lại hỏi: “Có biết tên gì không?”
Cố Duyệt đáp: “Trình Nặc.”
Cố Viễn Giang đứng tại chỗ, có phần không dám tin, không ngờ lại gặp Trình Nặc ở đây.
__
Không biết có ai giống Qin không, nghe đoạn anh Lãng miêu tả cù lao mà chợt nhớ đến bối cảnh trong Spritied Away. Spirited Away buổi sáng chính là cù lao Hà Diệp của hiện tại, còn đến đêm lại chính là Hà Diệp của 100 năm trước. ^^ Cùng đón chờ cù lao trở mình nhé. xD
/56
|