Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 22 - Chương 21

/78


Thoáng chốc đã qua một kỳ nghỉ hè.

Trong thời gian này, La Tiêu đặc biệt lắp thêm một TV LCD màn hình siêu lớn, cả ngày đều phát cuộc thi đấu đặc sắc của thế vận hội Olympic Bắc Kinh, buôn bán vô cùng được, ngày lễ khai mạc, quán rượu càng đông đúc chen lấn.

Cả hai tháng, Phương Huỳnh gần như đều ở trong quán rượu của La Tiêu kiếm học phí cho mình.

Trường trung học ngoại ngữ Mặc Thành rất tốt, học phí cũng thật sự rất cao, khi sắp khai giảng, Phương Huỳnh còn chưa đủ tiền học phí.

Trước khai giảng hai ngày, Phương Huỳnh theo thường lệ đến giúp ở quán rượu, mười một giờ đêm người ở tầng hai ít đi một chút. Còn có một người chơi bóng, Phương Huỳnh chiếm một bàn khác, cầm lấy gậy bida nhưng không chơi.

Người hút thuốc làm bầu không khí ngột ngạt không thôi, lại không thể mở cửa sổ thông gió.

Đột nhiên Phương Huỳnh mất kiên nhẫn, ném gậy đi, đến cầu thang ngồi xuống. Tầng một xa hoa trụy lạc, âm nhạc ồn ào.

Phương Huỳnh ách xì một cái, tay chống má, không yên lòng nhìn phía dưới.

Một lát, La Tiêu ở phía dưới ló đầu ra nhìn cô: “Ngồi chỗ này làm chó giữ nhà à?”

Phương Huỳnh trợn trắng mắt.

“Mau xuống dưới đi, học trò của anh qua đó tiếp em.”

Cuối cùng Phương Huỳnh giữ vững tinh thần, đứng lên hắt xì một cái, chậm rì bước xuống bậc cầu thang.

La Tiêu cản cô lại, “Đợi một chút.”

“Làm gì? Còn muốn thu phí bảo hộ à?”

“Em thật sự là miệng chó không mọc được ngà voi.” La Tiêu ngậm điếu thuốc trong miệng, đưa tay móc ví tiền trong túi ra, “Học phí còn thiếu bao nhiêu?”

Phương Huỳnh sửng sốt, “Em nói khi nào...”

“Đưa cho em thì vô dụng sao? Anh từng hỏi thăm rồi, học bổng ở ngoài Mặc Thành không thấp, anh đây là đầu tư cho em, vào đó học đàng hoàng cho anh.”

Phương Huỳnh không nói chuyện.

“Cô gái à, sao vẫn còn băn khoăn nhiều thế? Đừng luôn nghĩ chuyện gì cũng chỉ có một mình em gánh vác, em mới bao nhiêu tuổi hả, gánh nổi sao? Tiền bạc đối với anh Tiêu mà nói không thành vấn đề, anh và chị dâu em… em cũng biết. Ba năm nay anh thấy em đến đây, không nói quá đâu, anh xem em như là con gái của mình vậy.”

“… Sao lúc trước còn nói là em gái mà.”

La Tiêu trừng cô, “Muốn ăn đòn phải không?” Rút ra một xấp tiền, nhét vào trong tay cô, “Anh không phải là người tùy tiện cho vay tiền, cứu việc nguy cấp không cứu người nghèo. Em dùng trước, sau này trả nợ cho anh. Vẫn là câu nói kia, học hành cho tốt.”

Phương Huỳnh buồn buồn cầm tiền, qua một lúc lâu, mới nghẹn ngào nói ra một câu “Cảm ơn.”

La Tiêu vỗ vỗ bả vai cô, “Không phải ngày mai em còn phải chuyển nhà sao? Mau trở về ngủ đi, Tây Trì ở bên ngoài đợi em một lúc lâu rồi.”

Dựa vào chiếc xe đạp, Tưởng Tây Trì đặt tay vào trong túi, đứng dưới bóng đêm. Anh mặc áo thun màu xám, vai thẳng tắp, phía trước người đeo một dây chuyền hình đầu đạn.

Người đi tới đi lui ở cửa quán rượu, có cô gái trẻ tuổi ăn mặc hợp thời, liếc nhìn gương mặt trắng nõn của anh vài lần, cười nói: “Anh đẹp trai, mời anh uống rượu nhé!”

Tưởng Tây Trì nhíu mày, làm bộ không nghe thấy.

Cô gái kia đi vào, ngay sau đó là một bóng dáng gầy gò đi ra từ trong quán rượu.

Tưởng Tây Trì nhìn sang, “A Huỳnh.”

Phương Huỳnh bước đến cạnh anh, “Sao cậu lại đứng ở cửa kiếm khách cho anh Tiêu vậy?”

“...”

Tưởng Tây Trì đẩy xe đạp ra, ngồi lên xe, quay đầu nhìn, “Lên xe.”

Phương Huỳnh nhảy lên, nghiêng người ngồi xuống ghế sau. Chiếc xe đạp lắc lư, suýt chút nữa ngã lệch. Tưởng Tây Trì nhanh chóng cầm tay nắm, khẽ khom lưng, dưới chân dùng sức chống xuống đất, chiếc xe đạp bay trong cơn gió oi bức vào cuối tháng tám.

Mới vừa đi ra gia lộ, di động trong


/78

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status