“Được, được chứ, Tôn Thiếu thì làm sao mà không nể mặt cho được? Em gái à, phen cá cược này, cô nói xem chúng ta có cá hay không?” Tào Phi đổi giọng, quay sang cười, hỏi Cửu Ca.
Cửu Ca suy nghĩ trong chớp mắt rồi cười trả lời: “Cá chứ, sao lại không cá? Song di sản thừa kế nhà họ Tô vốn do tôi kế thừa, vị Hàn tiểu thư này muốn vừa ăn cướp vừa la làng, coi mọi người đều là đồ ngốc hết cả sao? Cô không bỏ ra đồ gì tương xứng, dựa vào đâu muốn chúng tôi cá cược với cô?”
Tào Phi vỗ tay: “Em gái anh đúng là người trung thực, cá cược với người ta lại lấy ngay ra món đồ đáng giá nhất để cá. Như vậy đi, không biết tiền thưởng lớn nhất của cuộc thi lần này là bao nhiêu nhỉ?”
Cửu Ca trả lời: “Nghe nói lần trước là 1000 vạn tệ.”
Món tiền thưởng này đa phần đến từ các nhà tài trợ, một phần đến từ việc nhắn tin bình chọn của mọi người, tiết mục càng được hưởng ứng thì tiền thưởng lại càng cao, lần trước đã đạt được đến con số hiếm gặp trong lịch sử là 1000 vạn.
“Một ngàn vạn phải không, vậy tôi sẽ góp một nửa con số đó, nếu Tôn thiếu chê ít, quyên thêm bao nhiêu nữa thì tại hạ cũng xin cược theo.” Tào Phi cược một cách vô cùng khoáng đạt.
Tôn thiếu cũng cười to: “Năm trăm vạn, chuyện nhỏ…”
Tào Phi nhíu lông mày: “Năm trăm vạn ư? Tôn thiếu đây là coi thường tôi hay tự đem bản thân mình ra làm trò cười vậy? Một nửa đương nhiên là năm trăm vạn, nếu không phải do hiện tại tôi không có nhiều tiền mặt lắm, kiểu gì cũng phải quyên góp nguyên cả món tiền ấy mới được gọi là nể mặt Tôn thiếu, ngài nói có phải không?”
Năm trăm vạn đối với anh ta mà nói đúng là chẳng là gì, mà Cửu Ca trông lại đầy tự tin thế kia, anh ta không nhân cơ hội này tiện nước đẩy thuyền một chút thì thật đúng là xin lỗi bản thân đã quen biết Hoa Vô Ý, trước đây muốn tặng cho cậu ta một chút quà mọn mà cậu ta cũng chẳng thèm nhận.
Khuôn mặt Tôn thiếu có chút nhăn nhó, hễ mở miệng là 500 vạn, cứ làm như ai cũng như anh ta coi tiền như giấy lộn ấy!
Nhưng trong tình huống thế này, Tôn thiếu cũng không thể nói là hắn không bỏ nổi 500 vạn, nói thế thì sau này hắn khỏi sống ở Bắc Kinh này luôn. Không phải là hắn không có nổi 500 vạn, mà là cá cược như thế thì hình như hơi to rồi thì phải.
“Sao nào? Có phải Tôn thiếu có điều gì vướng mắc hay không? Nếu Tôn thiếu không muốn cá nữa, không sao cả đâu, coi như chúng ta chưa từng nhắc đến chuyện này.”
Lời của Tào Phi suýt nữa làm Tôn Thiếu ói máu!!!
Mẹ kiếp! Con mẹ nó, đây chẳng phải là đang ép ông hay sao!
Hắn chủ động đòi Tào Phi phải nể mặt hắn, bây giờ Tào Phi đã nể mặt hắn rồi, hắn có thể để cho Tào Phi cứ thế mà rút lại cái “nể” này hay sao?
Đương nhiên, Tôn thiếu không thể ở trước mặt bao nhiêu người, đặc biệt là trước mặt đám bạn con ông cháu cha nói không cá nữa, không những không được phép nói, mà hắn ta còn phải ra vẻ cực đại gia: “Cá, sao lại không cá nữa? Tào tiên sinh đã đồng ý nể mặt tôi như vậy thì có là 5000 vạn cũng chẳng là gì!”
Tào Phi dựng ngay ngón tay cái lên: “Không hổ là Tôn thiếu! Quá được, cứ quyết định vậy đi! Không biết các vị thiếu gia khác có hứng thú với lần cá cược này không?”
Mấy anh thanh niên nhìn nhau, dưới cái nhìn lạnh lẽo của Tôn thiếu, đều lần lượt tham gia, người cược ít nhất cũng phải mười vạn.
Chỉ góp vào có 10 vạn tệ là một chàng trai nhỏ tuổi nhất, anh chàng còn chớp chớp mắt nói: “Nhà em quản nghiêm lắm, số tiền này là tiền mừng tuổi với tiền tiêu vặt mà em góp suốt từ nhỏ tới bây giờ đó.”
Tào Phi rất thuận mắt với anh chàng vừa trung thực lại vừa thông minh này, anh ta phất tay: “trẻ con cá cái gì mà cá, đừng có cái gì cũng đua đòi theo.”
Anh chàng họ Lữ này hihi haha cười rồi thuận theo chiều gió, thành ra là người duy nhất không tham gia vụ cá cược lần này.
Thực chất, Tạ Ung cực kỳ không muốn đặt cược cho Hàn Điềm Phương thắng, anh ta sợ người đàn bà đó lại hiểu lầm anh ta có tình ý, có điều anh ta cũng không thể không nể mặt Tôn thiếu, chỉ còn cách tham gia cá cùng, lại còn không được cá quá ít, bởi vì mục đích anh ta đến Bắc Kinh lần này là để lót đường, ra tay quá ít không những bị người khác xem thường, mà còn làm cho Tôn thiếu không vui, cuối cùng đành nghiến răng chi ra 500 vạn.
Chính vì điều này mà Tạ Ung lại càng không vui vẻ gì với Hàn Điềm Phương.
Hàn Điềm Phương vẫn luôn ở một bên theo dõi động tĩnh suốt từ nãy tới giờ, quả thật vì hành động quan tâm của Tạ Ung mà ăn dưa bở.
Cửu Ca từ lúc Tào Phi mở miệng cùng với Tôn thiếu đánh cược, thì luôn nắm chặt tay Hoa Vô Ý.
Cô sợ Tiểu Hoa nhà cô trong lúc não bộ đang làm việc quá tải mà cũng chen vào xin một chân đánh cược. Cô thừa nhận cô thuộc kiểu phụ nữ tương đối “nhỏ mọn”, có lẽ sẽ có rất nhiều cô gái vô cùng sung sướng khi được ông xã nhà mình vì mình mà vung tiền như rác, song cô lại cảm thấy bỏ ra một đống tiền trong tình huống thế này thật đúng là đồ ngốc.
May mà Hoa Vô Ý hiểu ý của cô, nắm tay cô thật chặt, không hề mở miệng nói câu nào.
“Hàn tiểu thư, cô đánh cược bao nhiêu?” Nhìn thấy Hàn Điềm Phương vẫn cứ giả bộ coi như không nghe thấy yêu cầu của mình, Cửu Ca bị đói đến mức hoa mắt.
Trong lòng Hàn Điềm Phương âm thầm hối hận, lúc nãy đáng lẽ ra cô ta không nên coi Tạ Ung như vô hình, nếu không bây giờ cô ta đã có thể thuận thế nói rằng Tạ Ung là bạn trai của cô ta, 500 vạn đó chính là tiền cược của Tạ Ung và cô ta.
Song Tạ Ung vì cô ta bỏ ra luôn 500 vạn, điều đó có phải biểu thị anh ta vẫn còn có tình cảm với cô ta hay không?
“Quyền thừa kế của Tô gia chẳng phải chính là tiền cá cược của tôi hay sao?” Hàn Điềm Phương nói một cách tủi thân.
Cửu Ca lười chẳng thèm tranh cãi với cô ta xem ai mới là người có quyền thừa kế đích thực, nói thẳng luôn: “Vậy tôi hỏi cô, hiện tại di sản Tô gia này là đang nằm trong tay tôi, hay là đang nằm trong tay cô?”
Hàn Điềm Phương hiểu ý của cô nói, đành trả lời: “Là nằm trong tay chị, thế nhưng…”
“Thế nhưng cái gì? Không có tiền vốn còn muốn đánh cược với người khác, cô coi những người ở đây đều là con tốt thí mạng của cô hết đấy à?” Lời này của Cửu Ca nói không một chút khách khí.
Đám người Tôn thiếu cũng cảm thấy rất chói tai, rõ ràng là bọn họ đang mượn cơ hội để trêu tức Tào Phi, thế quái nào từ miệng người phụ nữ này nói ra, lại trở thành quân cờ trong tay một người phụ nữ khác?
Tôn thiếu là người cảm thấy khó chịu nhất, vốn định trước mặt Tào Phi nâng cao vị trí bản thân, tiện thể thể hiện cho những người đi theo thấy rõ năng lực của hắn ta, ai ngờ trong lúc nhất thời sơ ý lại bị Tào Phi chiếu tướng cho một phát.
Lúc này trông thấy Hàn Điềm Phương vô dụng vẫn còn đang muốn trây ỳ không muốn bỏ tiền, một luồng khí bốc thẳng lên đầu hắn ta: “Thảo nào Hàn gia mấy người bị người khác đánh đổ, chỉ có một tí tiền mọn thôi mà cũng đòi đua đòi cái ***!”
Mắt Hàn Điềm Phương ngay lập tức đỏ mọng lên.
Tào Phi thuận thế chen vào: “Hàn gia mấy người có 5000 vạn mà cũng không bỏ ra nổi thì còn làm ăn cái nỗi gì? Tôn thiếu người ta còn dám bỏ ra cả 5000 vạn để ủng hộ cô, vậy mà cô lại báo đáp người ta như vậy à?”
“Đúng là đàn bà nhu nhược, đừng nói cô không có gan đánh cược cùng người ta đấy chứ?” Tôn thiếu cũng chẳng phải là người thương hương tiếc ngọc gì cho cam, tính tình thì khó chịu, nếu không chẳng đã chủ động đi gây sự với Tào Phi rồi.
Hàn Điềm Phương bị sắc mặt của Tôn thiếu dọa sợ, đây chẳng phải là đại thiếu gia ở tầng lớp thượng lưu hay sao? Sao lại có thế nói những lời thô tục với con gái như vậy?
“Tôi, tôi đâu có nói là không cược, 5000 vạn thì 5000 vạn.” Hàn Điềm Phương nghiến răng, hiện giờ cô ta không đáp ứng không được nữa rồi: “Nhưng di sản Tô gia đang nằm trong tay chị họ, nếu chị ấy mà thua, ai mà biết được chị ấy trả cho chúng tôi di sản thật hay giả, cho nên muốn tôi bỏ ra 5000 vạn cũng không thành vấn đề, nhưng chị ấy cũng phải bỏ ra 5000 vạn tiền mặt mới được!”
Cửu ca đang định phản đối, cô ta dựa vào cái gì mà dám bảo cô bỏ tiền ra chứ.
“Được.” Hoa Vô Ý suốt từ nãy tới giờ chưa từng mở miệng, bây giờ đột nhiên lên tiếng: “Để đảm bảo cho việc hai bên không được giở trò sau khi kết thúc, hai bên chúng ta sẽ chuẩn bị tiền trong vòng ba ngày, sau đó sẽ đưa cho bên thứ ba giữ tiền. Về bên thứ ba xin mời Tào Phi và Tôn thiếu cùng tiến cử.”
“Được đấy, vậy việc này thống nhất như thế nhé.” Không đợi Hàn Điềm Phương mở miệng, Tào Phi đã nhanh chóng kết thúc.
Tôn thiếu cũng không có ý kiến gì thêm.
Cửu Ca cũng không tiện ở trước mặt bao nhiêu người làm khó Tiểu Hoa nhà mình, chỉ có thể ngầm chấp nhận – Cô quả thực cảm thấy rất vui vì Hoa Vô Ý đã tin tưởng cô, nhưng trong lòng vẫn muốn kêu gào mắng cho anh một trận “Đồ phá gia chi tử”!
“Tôi xin được mạo muội tiến cử bên thứ ba, không biết anh Tào và Tôn thiếu thấy có được không?” Một người nào đó trong nhóm người đang đi từ trên núi xuống cất tiếng.
Hàn Điềm Phương nhìn về phía nhóm người đó, dưới ánh đèn mông lung bên đường, cảm thấy rất quen mặt, đây chẳng phải là mấy vị khách ngồi ở hàng ghế cuối cùng hay sao? Lúc đó, cô ta cũng rất tò mò thân phận của mấy người này, cô ta đã âm thầm đánh giá, nhưng sau thấy mấy người đó cũng chỉ là mấy thanh niên có y phục bình thường nên cũng không để ý nữa, nghĩ rằng chắc là góp mặt cho vui, cho đủ quân số mà thôi.
Thế nhưng đám người Tôn thiếu vừa nhìn thấy mấy người thanh niên trẻ tuổi này thì sắc mặt liền biến đổi.
Tôn thiếu ngay lập tức nở nụ cười, chủ động chào hỏi: “Châu thiếu, cậu tới rồi đó à, sao vừa nãy không nhìn thấy mấy cậu?”
Người thanh niên được gọi là Châu thiếu rất lễ phép gật đầu một cái, mỉm cười nói: “Hóa ra là Tôn thiếu.”
Tiếp đó cũng không trả lời thêm câu nào nữa, nhưng vị Tôn thiếu vẫn luôn kênh kiệu này thế mà lại cảm thấy như vậy đã đủ rồi, không hề cảm thấy mình bị khinh mạn một chút nào.
“Thằng nhóc nhà mày sao lại chui từ trên kia xuống vậy?” Tào phi hỏi với vẻ quái lạ.
Châu thiếu nhún vai, đi lên phía trước: “ Chả phải anh bảo buổi tối lên đỉnh núi vừa ăn vừa ngắm cảnh à, bọn em đi lên trước, ai dè đi chậm vậy rồi mà cũng chẳng thấy anh đâu, vừa hay nghe thấy có tiếng nói chuyện nên lại đi xuống.”
Châu thiếu miệng thì nói chuyện, nhưng ánh mắt lại ngấm ngầm nhìn về phía Hoa Vô Ý với Mục Cửu Ca.
Ánh mắt của Cửu Ca với anh ta giao nhau, cô rất khảng khái mà gật đầu một cái, Châu thiếu cũng đáp trả một nụ cười mỉm.
Hoa Vô Ý chả có phản ứng gì.
Tào Phi dường như cũng không có ý định giới thiệu về Hoa Vô Ý, chỉ nói với mấy người Châu thiếu: “Đây là em gái tôi, Mục Cửu Ca, còn đây là em rể.”
Từ em dâu biến thành em gái, có phải mối quan hệ lại thân thiết hơn rồi không? Cửu Ca cười xã giao với mấy người thanh niên trẻ tuổi.
Mấy anh chàng hihi haha cười to, không vì Cửu Ca là phụ nữ mà xem thường cô, người lớn tuổi hơn cô thì gọi một tiếng Cửu Ca, người nhỏ tuổi hơn cô thì gọi luôn là chị.
Cửu Ca không muốn đánh giá nhiều về mấy anh chàng này, tâm trạng thoải mái cười nói mấy câu với họ.
Hàn Điềm Phương nhìn thái độ của Tôn thiếu đã nhận ra ngay địa vị của mấy người này, hiện giờ cô ta vô cùng hối hận vì đã không nắm chắc cơ hội có trong tay – lúc đó mấy vị thiếu gia này ngồi sau hàng ghế của cô ta đó. Nếu lúc ấy, chỉ cần cô ta quay lại mỉm cười với mấy người một cái thôi thì cũng đủ để lại ấn tượng tốt đẹp đối với họ rồi.
Thế mà đang nói cười vui vẻ với những tinh anh địa vị cao quý này lại là Mục Cửu Ca!
Vào phút này giây này, Hàn Điềm Phương vô cùng hi vọng ánh mắt của mình biến thành một lưỡi dao bén nhọn vô hình, đâm thẳng vào người phụ nữ đã đem tới cho cô ta không biết bao nhiêu đau khổ kia!
Đều tại mày! Tất cả là đều tại mày!
Nếu không phải do mày, hiện giờ người tươi cười thanh đạm với những anh chàng kia phải là tao!
Nếu không phải do mày, Hàn gia chúng tao đã không gặp phải những việc xui xẻo như thế!
Nếu không phải do mày, sao tao phải chịu những nhục nhã này, còn phải tiếp tục đứng ở đây chịu cảnh mất mặt!
Mục Cửu Ca, Mục Cửu Ca, Mục! Cửu! Ca!
Móng tay Hàn Điềm Phương cứ thế đâm sâu vào lòng bàn tay của cô ta.
Cửu Ca cảm thấy ánh nhìn ác ý sau lưng mình, trong lòng cảnh giác, song lại chỉ vô tình hữu ý đáp trả cho Hàn Điềm Phương bằng một nụ cười lạnh lẽo.
Hàn Điềm Phương giận đến điên người.
Nhóm người Tôn thiếu và Châu thiếu cùng hàn huyên vài câu, rồi tạm biệt.
Chỉ là trước lúc rời đi, tất cả mọi người đều có một đánh giá mới với năng lực của Tào Phi, bởi vì vừa nãy bọn họ đều nghe rõ, vị thiếu gia đứng đầu kinh thành Châu thiếu mở miệng gọi Tào Phi là “Anh Tào”.
Mà thái độ nói chuyện giữa Tào Phi và Châu thiếu thể hiện rõ Tào Phi là tiền bối, còn Châu thiếu chỉ là hàng em út.
Tương tự, Mục Cửu Ca có thể được Tào Phi gọi là em gái, còn được Tào Phi đích thân giới thiệu với Châu thiếu là em ruột, tự nhiên cũng được bọn họ nhìn với ánh mắt cao hơn lúc trước.
Còn đối với người chồng người lai ít nói của Mục Cửu Ca, bọn họ cũng không dám coi thường, người kia ấy thế mà lại một phát bỏ ra luôn 5000 vạn tệ.
Hàn Điềm Phương cũng rời đi sau đó, trong lòng cô ta tự thề thốt, tối nay cô ta nhất định phải tóm được Tôn thiếu gây dựng quan hệ.
Cô ta không thể cứ thế mà cắt đứt liên hệ với người này, đây chính là cơ hội của Hàn gia, cứ cho là hắn ta không xem cô vào mắt, cô ta cũng phải nghĩ cách khiến cho mọi người đều nghĩ rằng Hàn gia với Tôn gia đang ngồi chung một thuyền.
Vì điều này, cô ta sẽ không tiếc mọi giá để đạt được!
Tào Phi nhìn bóng dáng đám người rời đi, lắc lắc đầu: “Cứ tự cho mình là người phụ nữ thông minh, thành công chưa thấy đâu nhưng thất bại đã lộ rõ trước mặt. Tôi nói này Vô Ý, với đối thủ kiểu này mà cậu còn kéo dài đến tận hôm nay à?”
Hoa Vô Ý: “Tôi là công dân tuân thủ luật pháp.”
“… …” Biểu tình lúc này của Tào Phi cứ như kiểu bị người ta đấm một phát vào mặt, nửa ngày mới miễn cưỡng trả lời lại: “Được rồi, cậu chính là một công dân tuân thủ luật pháp.”
Nhóm người Châu Bình nhìn Hoa Vô Ý và Tào Phi, sau đó phì cười, cũng chẳng biết là cười cái gì, bị Tào Phi trừng mắt một cái, lập tức ngậm miệng giả vờ nghiêm túc trở lại.
Tâm trạng Cửu Ca không được nhẹ nhõm như hai người họ, cô lo lắng nói: “Trong Tỉnh Hàn gia cũng được coi là một trong những doanh nghiệp lớn nhất, nhà bọn họ hình như còn có người làm quan, nếu Hàn Điềm Phương thực sự muốn báo thù… …”
“Cô ta còn lâu mới có cơ hội.” Tào Phi cắt lời, thản nhiên nói.
“Anh Tào, anh định ra tay à?” Cửu Ca hỏi thẳng.
Tào Phi đáp với vẻ bất đắc dĩ: “Người đàn ông của cô là công dân tốt, lại mới về nước, để cho cậu ta đi đấu với Hàn gia chả biết giày vò đến năm nào, thôi đi, cứ để anh đây tìm người lo việc còn nhanh hơn. Tí nữa cậu gửi tư liệu về Hàn gia này cho tôi xem.” Câu cuối là anh ta nói với Hoa Vô Ý.
Hoa Vô Ý gật đầu: “Được, tôi sẽ bảo Hòa Thượng liên lạc với anh.”
“Anh nhúng tay vào, để mấy người Tôn thiếu kia biết được sẽ không sao chứ?” Cửu Ca nhăn nhăn lông mày.
Hoa Vô Ý đưa tay day đầu lông mày cho cô.
Cửu Ca vỗ một cái vào miệng anh.
Tào Phi nhìn hành động của hai người, trên mặt rạng rỡ cười mỉm, tiện tay vỗ vai Cửu Ca: “Đồ ngốc, muốn chỉnh đốn người khác có rất nhiều cách. Cứ cho là hai tháng này, tôi không trực tiếp đối phó với nhà họ Hàn, cũng có thể đi thu thập tin tức, có thể làm mấy việc chuẩn bị trước.”
Trong lòng Cửu Ca cứ có cảm giác không chắc chắn, có lẽ cùng là phụ nữ cho nên cô rất hiểu, một khi phụ nữ bị dồn đến góc tường, thì việc gì cũng có thể gây ra, đặc biệt là người phụ nữ tâm kế như Hàn Điềm Phương, chứ không sao người ta lại nói độc nhất là tâm phụ nữ chứ.
Trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn có cảm giác Hàn Điềm Phương chắc chắn sẽ gây ra một số chuyện.
Mà trong lúc này, ở nước D xa xôi vạn dặm, trong một bệnh viện tư nhân, Tô Ngải đang nói chuyện với bác sỹ đột nhiên dừng lại.
“Bảo bối… …”
“Dì Tô, dì nhớ con gái dì sao… Dì Tô!?” Bác sỹ giật mình.
Bà Tô Ngải trước giờ vẫn luôn yên tĩnh mà khuôn mặt lúc này nhìn lại có chút đáng sợ, đôi mắt đầy hận thù trừng trừng anh bác sỹ, cứ như kiểu anh ta chính là kẻ thù mà bà căm hận nhất vậy.
Châu Bình xoa xoa hai bàn tay, nhìn Hoa Vô Ý với Tào Phi đang đọ mắt với nhau.
Khóe miệng Tào Phi giật giật, quay đầu ra hiệu cho hai người Cửu Ca cứ đi theo con đường lên núi lên trước.
Tào Phi ở lại cùng nói chuyện với nhóm thanh niên.
Cửu Ca láng máng nghe thấy vài câu, ví dụ như:
“Đại ca, anh ta là người mà anh nhắc tới đấy á?”
“Cô gái đấy là ai? Cũng là người của Trọng Vũ à?”
“Trông trẻ quá, không ngờ anh ấy chính là… …”
Âm thanh càng lúc càng bé dần, rồi không nghe được nữa. Cửu Ca cũng không cố ý dừng lại để nghe rõ câu chuyện giữa mấy người họ.
“Bọn họ là đồng nghiệp của Tào Phi, nhưng phụ trách những mảng công việc khác nhau.” Hoa Vô Ý nắm tay Cửu Ca, chầm chậm đi lên núi.
“Nghe có vẻ bí mật nhờ.”
“Chẳng có gì bí mật cả, em có thể coi cả đám người bọn họ chính một đám gian thương, chỉ có điều đồ bán ra có chút không bình thường, có thế lực chính trị đằng sau chống đỡ. À, năng lực bản thân cũng mạnh hơn đám gian thương bình thường một chút.”
Cửu Ca cười: “Thế anh thì sao? Bọn họ là gian thương, vậy anh là gì? Chỉ là một anh nhân viên kỹ thuật quèn thôi sao?”
Hoa Vô Ý nghiêm túc nói: “Sự thực đúng là như thế.”
Cửu Ca lườm anh trắng mắt: “Thế sao anh lại có giao tình với bọn họ được? Chẳng lẽ đơn giản vì anh từng cứu anh Tào thôi á?”
“Có làm ăn qua lại với nhau. Trước khi anh quen với Tào Phi, bọn họ không có mối nào để bắt liên hệ được với công ty của anh. Sau đó Tào Phi vác trộm một số máy móc của anh, rồi anh ta phát hiện ra logo của công ty anh trên đó, sau lại mặt dày tìm anh, muốn thông qua anh để hợp tác với công ty, anh giới thiệu anh ta với Hòa Thượng, qua qua lại lại rồi cứ thế mà quen biết nhau.”
“Hóa ra ở trong mắt cậu, tôi chính là người mặt dầy hả?” Tào Phi đuổi theo, nói với vẻ rất bất mãn.
Thái độ Hoa Vô Ý vẫn cứ vậy, chỉ cười “haha” hai tiếng.
Tào Phi bực điên người.
Cửu Ca vỗ nhẹ vào người Hoa Vô Ý, Tào Phi đối với họ quá tốt.
Hoa Vô Ý xoa xoa bàn tay hơi thô ráp của vợ, chậm rãi nói: “Lần trước anh nói muốn mua máy chủ sáu chiều có phải không?”
Thần kinh Tào Phi chấn động, lực chú ý nhanh chóng tập trung vào câu nói của Hoa Vô Ý: “Cậu có làm được không? Có mấy chiếc tôi đều lấy hết! Tiền nong thế nào cũng được!”
“Mấy chiếc á?”
“Được rồi, một chiếc cũng được!”
“Còn lâu tôi mới bán máy chủ cho anh.”. Hoa Vô Ý nói.
Tào Phi tức giận: “Cậu chơi tôi đấy à! Chẳng phải là tôi chỉ vác đi của cậu mấy cái thiết bị thôi sao? Sau đó tôi chẳng trả cậu nguyên giá đấy còn gì? Rõ ràng là đồ cũ, cậu còn chẳng chịu giảm giá cho tôi!”
“Vô Ý!” Cửu Ca chọc chọc anh.
Hoa Vô Ý nhìn Cửu Ca với ánh mắt kiểu “Đấy là anh nể mặt em đấy nhé”, rồi bày ra vẻ mặt cực kỳ đáng đánh đòn nói với Tào Phi: “Bởi vì tôi cảm thấy cho anh một con cá, không bằng cho anh một cái cần câu cá.”
“… Cậu nói vậy ý gì?” Tào Phi ngơ ngác một lúc mới mở miệng nói được, âm thanh còn hơi run rẩy: “Cậu không lừa tôi đấy chứ? Công ty của cậu có đồng ý không? Ý của cậu có phải là, ý muốn nói…”
“Đúng như anh đang nghĩ.” Hoa Vô Ý khẳng định.
Tào Phi phút trước còn đang nghi hoặc, nghe xong lập tức hưng phấn đến mức hét toáng lên, ôm trầm lấy Cửu Ca: “Cảm ơn! Em gái, cảm ơn!!”
“Anh Tào? Anh làm sao thế?”
Tào Phi kích động phát điên lên, ôm chặt Cửu Ca: “Em gái ngoan! Em gái ngoan! Sao em lại không phải là em ruột của anh nhỉ!”
Cô quá tài cmn giỏi rồi! Phụ nữ thế giới này không ai sánh được với cô đâu!
Phụ nữ Trung Quốc đều phải học theo cô mới phải, đừng có gả đi lung tung, nếu có lấy chồng thì gắng lấy hết đám nhóc trong công ty Trọng Vũ ấy.
Mấy cô nàng gả cho mấy thằng vương tôn công tử kia so với cô mà nói thì thua xa vạn dặm, cô có biết không!
Tào Phi hưng phấn, kích động đến phát điên, còn mặt của Hoa Vô Ý thì đen thùi lùi một cục.
Con mẹ nhà anh, tôi còn chưa ôm cô ấy chặt như thế bao giờ!
Cửu Ca suy nghĩ trong chớp mắt rồi cười trả lời: “Cá chứ, sao lại không cá? Song di sản thừa kế nhà họ Tô vốn do tôi kế thừa, vị Hàn tiểu thư này muốn vừa ăn cướp vừa la làng, coi mọi người đều là đồ ngốc hết cả sao? Cô không bỏ ra đồ gì tương xứng, dựa vào đâu muốn chúng tôi cá cược với cô?”
Tào Phi vỗ tay: “Em gái anh đúng là người trung thực, cá cược với người ta lại lấy ngay ra món đồ đáng giá nhất để cá. Như vậy đi, không biết tiền thưởng lớn nhất của cuộc thi lần này là bao nhiêu nhỉ?”
Cửu Ca trả lời: “Nghe nói lần trước là 1000 vạn tệ.”
Món tiền thưởng này đa phần đến từ các nhà tài trợ, một phần đến từ việc nhắn tin bình chọn của mọi người, tiết mục càng được hưởng ứng thì tiền thưởng lại càng cao, lần trước đã đạt được đến con số hiếm gặp trong lịch sử là 1000 vạn.
“Một ngàn vạn phải không, vậy tôi sẽ góp một nửa con số đó, nếu Tôn thiếu chê ít, quyên thêm bao nhiêu nữa thì tại hạ cũng xin cược theo.” Tào Phi cược một cách vô cùng khoáng đạt.
Tôn thiếu cũng cười to: “Năm trăm vạn, chuyện nhỏ…”
Tào Phi nhíu lông mày: “Năm trăm vạn ư? Tôn thiếu đây là coi thường tôi hay tự đem bản thân mình ra làm trò cười vậy? Một nửa đương nhiên là năm trăm vạn, nếu không phải do hiện tại tôi không có nhiều tiền mặt lắm, kiểu gì cũng phải quyên góp nguyên cả món tiền ấy mới được gọi là nể mặt Tôn thiếu, ngài nói có phải không?”
Năm trăm vạn đối với anh ta mà nói đúng là chẳng là gì, mà Cửu Ca trông lại đầy tự tin thế kia, anh ta không nhân cơ hội này tiện nước đẩy thuyền một chút thì thật đúng là xin lỗi bản thân đã quen biết Hoa Vô Ý, trước đây muốn tặng cho cậu ta một chút quà mọn mà cậu ta cũng chẳng thèm nhận.
Khuôn mặt Tôn thiếu có chút nhăn nhó, hễ mở miệng là 500 vạn, cứ làm như ai cũng như anh ta coi tiền như giấy lộn ấy!
Nhưng trong tình huống thế này, Tôn thiếu cũng không thể nói là hắn không bỏ nổi 500 vạn, nói thế thì sau này hắn khỏi sống ở Bắc Kinh này luôn. Không phải là hắn không có nổi 500 vạn, mà là cá cược như thế thì hình như hơi to rồi thì phải.
“Sao nào? Có phải Tôn thiếu có điều gì vướng mắc hay không? Nếu Tôn thiếu không muốn cá nữa, không sao cả đâu, coi như chúng ta chưa từng nhắc đến chuyện này.”
Lời của Tào Phi suýt nữa làm Tôn Thiếu ói máu!!!
Mẹ kiếp! Con mẹ nó, đây chẳng phải là đang ép ông hay sao!
Hắn chủ động đòi Tào Phi phải nể mặt hắn, bây giờ Tào Phi đã nể mặt hắn rồi, hắn có thể để cho Tào Phi cứ thế mà rút lại cái “nể” này hay sao?
Đương nhiên, Tôn thiếu không thể ở trước mặt bao nhiêu người, đặc biệt là trước mặt đám bạn con ông cháu cha nói không cá nữa, không những không được phép nói, mà hắn ta còn phải ra vẻ cực đại gia: “Cá, sao lại không cá nữa? Tào tiên sinh đã đồng ý nể mặt tôi như vậy thì có là 5000 vạn cũng chẳng là gì!”
Tào Phi dựng ngay ngón tay cái lên: “Không hổ là Tôn thiếu! Quá được, cứ quyết định vậy đi! Không biết các vị thiếu gia khác có hứng thú với lần cá cược này không?”
Mấy anh thanh niên nhìn nhau, dưới cái nhìn lạnh lẽo của Tôn thiếu, đều lần lượt tham gia, người cược ít nhất cũng phải mười vạn.
Chỉ góp vào có 10 vạn tệ là một chàng trai nhỏ tuổi nhất, anh chàng còn chớp chớp mắt nói: “Nhà em quản nghiêm lắm, số tiền này là tiền mừng tuổi với tiền tiêu vặt mà em góp suốt từ nhỏ tới bây giờ đó.”
Tào Phi rất thuận mắt với anh chàng vừa trung thực lại vừa thông minh này, anh ta phất tay: “trẻ con cá cái gì mà cá, đừng có cái gì cũng đua đòi theo.”
Anh chàng họ Lữ này hihi haha cười rồi thuận theo chiều gió, thành ra là người duy nhất không tham gia vụ cá cược lần này.
Thực chất, Tạ Ung cực kỳ không muốn đặt cược cho Hàn Điềm Phương thắng, anh ta sợ người đàn bà đó lại hiểu lầm anh ta có tình ý, có điều anh ta cũng không thể không nể mặt Tôn thiếu, chỉ còn cách tham gia cá cùng, lại còn không được cá quá ít, bởi vì mục đích anh ta đến Bắc Kinh lần này là để lót đường, ra tay quá ít không những bị người khác xem thường, mà còn làm cho Tôn thiếu không vui, cuối cùng đành nghiến răng chi ra 500 vạn.
Chính vì điều này mà Tạ Ung lại càng không vui vẻ gì với Hàn Điềm Phương.
Hàn Điềm Phương vẫn luôn ở một bên theo dõi động tĩnh suốt từ nãy tới giờ, quả thật vì hành động quan tâm của Tạ Ung mà ăn dưa bở.
Cửu Ca từ lúc Tào Phi mở miệng cùng với Tôn thiếu đánh cược, thì luôn nắm chặt tay Hoa Vô Ý.
Cô sợ Tiểu Hoa nhà cô trong lúc não bộ đang làm việc quá tải mà cũng chen vào xin một chân đánh cược. Cô thừa nhận cô thuộc kiểu phụ nữ tương đối “nhỏ mọn”, có lẽ sẽ có rất nhiều cô gái vô cùng sung sướng khi được ông xã nhà mình vì mình mà vung tiền như rác, song cô lại cảm thấy bỏ ra một đống tiền trong tình huống thế này thật đúng là đồ ngốc.
May mà Hoa Vô Ý hiểu ý của cô, nắm tay cô thật chặt, không hề mở miệng nói câu nào.
“Hàn tiểu thư, cô đánh cược bao nhiêu?” Nhìn thấy Hàn Điềm Phương vẫn cứ giả bộ coi như không nghe thấy yêu cầu của mình, Cửu Ca bị đói đến mức hoa mắt.
Trong lòng Hàn Điềm Phương âm thầm hối hận, lúc nãy đáng lẽ ra cô ta không nên coi Tạ Ung như vô hình, nếu không bây giờ cô ta đã có thể thuận thế nói rằng Tạ Ung là bạn trai của cô ta, 500 vạn đó chính là tiền cược của Tạ Ung và cô ta.
Song Tạ Ung vì cô ta bỏ ra luôn 500 vạn, điều đó có phải biểu thị anh ta vẫn còn có tình cảm với cô ta hay không?
“Quyền thừa kế của Tô gia chẳng phải chính là tiền cá cược của tôi hay sao?” Hàn Điềm Phương nói một cách tủi thân.
Cửu Ca lười chẳng thèm tranh cãi với cô ta xem ai mới là người có quyền thừa kế đích thực, nói thẳng luôn: “Vậy tôi hỏi cô, hiện tại di sản Tô gia này là đang nằm trong tay tôi, hay là đang nằm trong tay cô?”
Hàn Điềm Phương hiểu ý của cô nói, đành trả lời: “Là nằm trong tay chị, thế nhưng…”
“Thế nhưng cái gì? Không có tiền vốn còn muốn đánh cược với người khác, cô coi những người ở đây đều là con tốt thí mạng của cô hết đấy à?” Lời này của Cửu Ca nói không một chút khách khí.
Đám người Tôn thiếu cũng cảm thấy rất chói tai, rõ ràng là bọn họ đang mượn cơ hội để trêu tức Tào Phi, thế quái nào từ miệng người phụ nữ này nói ra, lại trở thành quân cờ trong tay một người phụ nữ khác?
Tôn thiếu là người cảm thấy khó chịu nhất, vốn định trước mặt Tào Phi nâng cao vị trí bản thân, tiện thể thể hiện cho những người đi theo thấy rõ năng lực của hắn ta, ai ngờ trong lúc nhất thời sơ ý lại bị Tào Phi chiếu tướng cho một phát.
Lúc này trông thấy Hàn Điềm Phương vô dụng vẫn còn đang muốn trây ỳ không muốn bỏ tiền, một luồng khí bốc thẳng lên đầu hắn ta: “Thảo nào Hàn gia mấy người bị người khác đánh đổ, chỉ có một tí tiền mọn thôi mà cũng đòi đua đòi cái ***!”
Mắt Hàn Điềm Phương ngay lập tức đỏ mọng lên.
Tào Phi thuận thế chen vào: “Hàn gia mấy người có 5000 vạn mà cũng không bỏ ra nổi thì còn làm ăn cái nỗi gì? Tôn thiếu người ta còn dám bỏ ra cả 5000 vạn để ủng hộ cô, vậy mà cô lại báo đáp người ta như vậy à?”
“Đúng là đàn bà nhu nhược, đừng nói cô không có gan đánh cược cùng người ta đấy chứ?” Tôn thiếu cũng chẳng phải là người thương hương tiếc ngọc gì cho cam, tính tình thì khó chịu, nếu không chẳng đã chủ động đi gây sự với Tào Phi rồi.
Hàn Điềm Phương bị sắc mặt của Tôn thiếu dọa sợ, đây chẳng phải là đại thiếu gia ở tầng lớp thượng lưu hay sao? Sao lại có thế nói những lời thô tục với con gái như vậy?
“Tôi, tôi đâu có nói là không cược, 5000 vạn thì 5000 vạn.” Hàn Điềm Phương nghiến răng, hiện giờ cô ta không đáp ứng không được nữa rồi: “Nhưng di sản Tô gia đang nằm trong tay chị họ, nếu chị ấy mà thua, ai mà biết được chị ấy trả cho chúng tôi di sản thật hay giả, cho nên muốn tôi bỏ ra 5000 vạn cũng không thành vấn đề, nhưng chị ấy cũng phải bỏ ra 5000 vạn tiền mặt mới được!”
Cửu ca đang định phản đối, cô ta dựa vào cái gì mà dám bảo cô bỏ tiền ra chứ.
“Được.” Hoa Vô Ý suốt từ nãy tới giờ chưa từng mở miệng, bây giờ đột nhiên lên tiếng: “Để đảm bảo cho việc hai bên không được giở trò sau khi kết thúc, hai bên chúng ta sẽ chuẩn bị tiền trong vòng ba ngày, sau đó sẽ đưa cho bên thứ ba giữ tiền. Về bên thứ ba xin mời Tào Phi và Tôn thiếu cùng tiến cử.”
“Được đấy, vậy việc này thống nhất như thế nhé.” Không đợi Hàn Điềm Phương mở miệng, Tào Phi đã nhanh chóng kết thúc.
Tôn thiếu cũng không có ý kiến gì thêm.
Cửu Ca cũng không tiện ở trước mặt bao nhiêu người làm khó Tiểu Hoa nhà mình, chỉ có thể ngầm chấp nhận – Cô quả thực cảm thấy rất vui vì Hoa Vô Ý đã tin tưởng cô, nhưng trong lòng vẫn muốn kêu gào mắng cho anh một trận “Đồ phá gia chi tử”!
“Tôi xin được mạo muội tiến cử bên thứ ba, không biết anh Tào và Tôn thiếu thấy có được không?” Một người nào đó trong nhóm người đang đi từ trên núi xuống cất tiếng.
Hàn Điềm Phương nhìn về phía nhóm người đó, dưới ánh đèn mông lung bên đường, cảm thấy rất quen mặt, đây chẳng phải là mấy vị khách ngồi ở hàng ghế cuối cùng hay sao? Lúc đó, cô ta cũng rất tò mò thân phận của mấy người này, cô ta đã âm thầm đánh giá, nhưng sau thấy mấy người đó cũng chỉ là mấy thanh niên có y phục bình thường nên cũng không để ý nữa, nghĩ rằng chắc là góp mặt cho vui, cho đủ quân số mà thôi.
Thế nhưng đám người Tôn thiếu vừa nhìn thấy mấy người thanh niên trẻ tuổi này thì sắc mặt liền biến đổi.
Tôn thiếu ngay lập tức nở nụ cười, chủ động chào hỏi: “Châu thiếu, cậu tới rồi đó à, sao vừa nãy không nhìn thấy mấy cậu?”
Người thanh niên được gọi là Châu thiếu rất lễ phép gật đầu một cái, mỉm cười nói: “Hóa ra là Tôn thiếu.”
Tiếp đó cũng không trả lời thêm câu nào nữa, nhưng vị Tôn thiếu vẫn luôn kênh kiệu này thế mà lại cảm thấy như vậy đã đủ rồi, không hề cảm thấy mình bị khinh mạn một chút nào.
“Thằng nhóc nhà mày sao lại chui từ trên kia xuống vậy?” Tào phi hỏi với vẻ quái lạ.
Châu thiếu nhún vai, đi lên phía trước: “ Chả phải anh bảo buổi tối lên đỉnh núi vừa ăn vừa ngắm cảnh à, bọn em đi lên trước, ai dè đi chậm vậy rồi mà cũng chẳng thấy anh đâu, vừa hay nghe thấy có tiếng nói chuyện nên lại đi xuống.”
Châu thiếu miệng thì nói chuyện, nhưng ánh mắt lại ngấm ngầm nhìn về phía Hoa Vô Ý với Mục Cửu Ca.
Ánh mắt của Cửu Ca với anh ta giao nhau, cô rất khảng khái mà gật đầu một cái, Châu thiếu cũng đáp trả một nụ cười mỉm.
Hoa Vô Ý chả có phản ứng gì.
Tào Phi dường như cũng không có ý định giới thiệu về Hoa Vô Ý, chỉ nói với mấy người Châu thiếu: “Đây là em gái tôi, Mục Cửu Ca, còn đây là em rể.”
Từ em dâu biến thành em gái, có phải mối quan hệ lại thân thiết hơn rồi không? Cửu Ca cười xã giao với mấy người thanh niên trẻ tuổi.
Mấy anh chàng hihi haha cười to, không vì Cửu Ca là phụ nữ mà xem thường cô, người lớn tuổi hơn cô thì gọi một tiếng Cửu Ca, người nhỏ tuổi hơn cô thì gọi luôn là chị.
Cửu Ca không muốn đánh giá nhiều về mấy anh chàng này, tâm trạng thoải mái cười nói mấy câu với họ.
Hàn Điềm Phương nhìn thái độ của Tôn thiếu đã nhận ra ngay địa vị của mấy người này, hiện giờ cô ta vô cùng hối hận vì đã không nắm chắc cơ hội có trong tay – lúc đó mấy vị thiếu gia này ngồi sau hàng ghế của cô ta đó. Nếu lúc ấy, chỉ cần cô ta quay lại mỉm cười với mấy người một cái thôi thì cũng đủ để lại ấn tượng tốt đẹp đối với họ rồi.
Thế mà đang nói cười vui vẻ với những tinh anh địa vị cao quý này lại là Mục Cửu Ca!
Vào phút này giây này, Hàn Điềm Phương vô cùng hi vọng ánh mắt của mình biến thành một lưỡi dao bén nhọn vô hình, đâm thẳng vào người phụ nữ đã đem tới cho cô ta không biết bao nhiêu đau khổ kia!
Đều tại mày! Tất cả là đều tại mày!
Nếu không phải do mày, hiện giờ người tươi cười thanh đạm với những anh chàng kia phải là tao!
Nếu không phải do mày, Hàn gia chúng tao đã không gặp phải những việc xui xẻo như thế!
Nếu không phải do mày, sao tao phải chịu những nhục nhã này, còn phải tiếp tục đứng ở đây chịu cảnh mất mặt!
Mục Cửu Ca, Mục Cửu Ca, Mục! Cửu! Ca!
Móng tay Hàn Điềm Phương cứ thế đâm sâu vào lòng bàn tay của cô ta.
Cửu Ca cảm thấy ánh nhìn ác ý sau lưng mình, trong lòng cảnh giác, song lại chỉ vô tình hữu ý đáp trả cho Hàn Điềm Phương bằng một nụ cười lạnh lẽo.
Hàn Điềm Phương giận đến điên người.
Nhóm người Tôn thiếu và Châu thiếu cùng hàn huyên vài câu, rồi tạm biệt.
Chỉ là trước lúc rời đi, tất cả mọi người đều có một đánh giá mới với năng lực của Tào Phi, bởi vì vừa nãy bọn họ đều nghe rõ, vị thiếu gia đứng đầu kinh thành Châu thiếu mở miệng gọi Tào Phi là “Anh Tào”.
Mà thái độ nói chuyện giữa Tào Phi và Châu thiếu thể hiện rõ Tào Phi là tiền bối, còn Châu thiếu chỉ là hàng em út.
Tương tự, Mục Cửu Ca có thể được Tào Phi gọi là em gái, còn được Tào Phi đích thân giới thiệu với Châu thiếu là em ruột, tự nhiên cũng được bọn họ nhìn với ánh mắt cao hơn lúc trước.
Còn đối với người chồng người lai ít nói của Mục Cửu Ca, bọn họ cũng không dám coi thường, người kia ấy thế mà lại một phát bỏ ra luôn 5000 vạn tệ.
Hàn Điềm Phương cũng rời đi sau đó, trong lòng cô ta tự thề thốt, tối nay cô ta nhất định phải tóm được Tôn thiếu gây dựng quan hệ.
Cô ta không thể cứ thế mà cắt đứt liên hệ với người này, đây chính là cơ hội của Hàn gia, cứ cho là hắn ta không xem cô vào mắt, cô ta cũng phải nghĩ cách khiến cho mọi người đều nghĩ rằng Hàn gia với Tôn gia đang ngồi chung một thuyền.
Vì điều này, cô ta sẽ không tiếc mọi giá để đạt được!
Tào Phi nhìn bóng dáng đám người rời đi, lắc lắc đầu: “Cứ tự cho mình là người phụ nữ thông minh, thành công chưa thấy đâu nhưng thất bại đã lộ rõ trước mặt. Tôi nói này Vô Ý, với đối thủ kiểu này mà cậu còn kéo dài đến tận hôm nay à?”
Hoa Vô Ý: “Tôi là công dân tuân thủ luật pháp.”
“… …” Biểu tình lúc này của Tào Phi cứ như kiểu bị người ta đấm một phát vào mặt, nửa ngày mới miễn cưỡng trả lời lại: “Được rồi, cậu chính là một công dân tuân thủ luật pháp.”
Nhóm người Châu Bình nhìn Hoa Vô Ý và Tào Phi, sau đó phì cười, cũng chẳng biết là cười cái gì, bị Tào Phi trừng mắt một cái, lập tức ngậm miệng giả vờ nghiêm túc trở lại.
Tâm trạng Cửu Ca không được nhẹ nhõm như hai người họ, cô lo lắng nói: “Trong Tỉnh Hàn gia cũng được coi là một trong những doanh nghiệp lớn nhất, nhà bọn họ hình như còn có người làm quan, nếu Hàn Điềm Phương thực sự muốn báo thù… …”
“Cô ta còn lâu mới có cơ hội.” Tào Phi cắt lời, thản nhiên nói.
“Anh Tào, anh định ra tay à?” Cửu Ca hỏi thẳng.
Tào Phi đáp với vẻ bất đắc dĩ: “Người đàn ông của cô là công dân tốt, lại mới về nước, để cho cậu ta đi đấu với Hàn gia chả biết giày vò đến năm nào, thôi đi, cứ để anh đây tìm người lo việc còn nhanh hơn. Tí nữa cậu gửi tư liệu về Hàn gia này cho tôi xem.” Câu cuối là anh ta nói với Hoa Vô Ý.
Hoa Vô Ý gật đầu: “Được, tôi sẽ bảo Hòa Thượng liên lạc với anh.”
“Anh nhúng tay vào, để mấy người Tôn thiếu kia biết được sẽ không sao chứ?” Cửu Ca nhăn nhăn lông mày.
Hoa Vô Ý đưa tay day đầu lông mày cho cô.
Cửu Ca vỗ một cái vào miệng anh.
Tào Phi nhìn hành động của hai người, trên mặt rạng rỡ cười mỉm, tiện tay vỗ vai Cửu Ca: “Đồ ngốc, muốn chỉnh đốn người khác có rất nhiều cách. Cứ cho là hai tháng này, tôi không trực tiếp đối phó với nhà họ Hàn, cũng có thể đi thu thập tin tức, có thể làm mấy việc chuẩn bị trước.”
Trong lòng Cửu Ca cứ có cảm giác không chắc chắn, có lẽ cùng là phụ nữ cho nên cô rất hiểu, một khi phụ nữ bị dồn đến góc tường, thì việc gì cũng có thể gây ra, đặc biệt là người phụ nữ tâm kế như Hàn Điềm Phương, chứ không sao người ta lại nói độc nhất là tâm phụ nữ chứ.
Trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn có cảm giác Hàn Điềm Phương chắc chắn sẽ gây ra một số chuyện.
Mà trong lúc này, ở nước D xa xôi vạn dặm, trong một bệnh viện tư nhân, Tô Ngải đang nói chuyện với bác sỹ đột nhiên dừng lại.
“Bảo bối… …”
“Dì Tô, dì nhớ con gái dì sao… Dì Tô!?” Bác sỹ giật mình.
Bà Tô Ngải trước giờ vẫn luôn yên tĩnh mà khuôn mặt lúc này nhìn lại có chút đáng sợ, đôi mắt đầy hận thù trừng trừng anh bác sỹ, cứ như kiểu anh ta chính là kẻ thù mà bà căm hận nhất vậy.
Châu Bình xoa xoa hai bàn tay, nhìn Hoa Vô Ý với Tào Phi đang đọ mắt với nhau.
Khóe miệng Tào Phi giật giật, quay đầu ra hiệu cho hai người Cửu Ca cứ đi theo con đường lên núi lên trước.
Tào Phi ở lại cùng nói chuyện với nhóm thanh niên.
Cửu Ca láng máng nghe thấy vài câu, ví dụ như:
“Đại ca, anh ta là người mà anh nhắc tới đấy á?”
“Cô gái đấy là ai? Cũng là người của Trọng Vũ à?”
“Trông trẻ quá, không ngờ anh ấy chính là… …”
Âm thanh càng lúc càng bé dần, rồi không nghe được nữa. Cửu Ca cũng không cố ý dừng lại để nghe rõ câu chuyện giữa mấy người họ.
“Bọn họ là đồng nghiệp của Tào Phi, nhưng phụ trách những mảng công việc khác nhau.” Hoa Vô Ý nắm tay Cửu Ca, chầm chậm đi lên núi.
“Nghe có vẻ bí mật nhờ.”
“Chẳng có gì bí mật cả, em có thể coi cả đám người bọn họ chính một đám gian thương, chỉ có điều đồ bán ra có chút không bình thường, có thế lực chính trị đằng sau chống đỡ. À, năng lực bản thân cũng mạnh hơn đám gian thương bình thường một chút.”
Cửu Ca cười: “Thế anh thì sao? Bọn họ là gian thương, vậy anh là gì? Chỉ là một anh nhân viên kỹ thuật quèn thôi sao?”
Hoa Vô Ý nghiêm túc nói: “Sự thực đúng là như thế.”
Cửu Ca lườm anh trắng mắt: “Thế sao anh lại có giao tình với bọn họ được? Chẳng lẽ đơn giản vì anh từng cứu anh Tào thôi á?”
“Có làm ăn qua lại với nhau. Trước khi anh quen với Tào Phi, bọn họ không có mối nào để bắt liên hệ được với công ty của anh. Sau đó Tào Phi vác trộm một số máy móc của anh, rồi anh ta phát hiện ra logo của công ty anh trên đó, sau lại mặt dày tìm anh, muốn thông qua anh để hợp tác với công ty, anh giới thiệu anh ta với Hòa Thượng, qua qua lại lại rồi cứ thế mà quen biết nhau.”
“Hóa ra ở trong mắt cậu, tôi chính là người mặt dầy hả?” Tào Phi đuổi theo, nói với vẻ rất bất mãn.
Thái độ Hoa Vô Ý vẫn cứ vậy, chỉ cười “haha” hai tiếng.
Tào Phi bực điên người.
Cửu Ca vỗ nhẹ vào người Hoa Vô Ý, Tào Phi đối với họ quá tốt.
Hoa Vô Ý xoa xoa bàn tay hơi thô ráp của vợ, chậm rãi nói: “Lần trước anh nói muốn mua máy chủ sáu chiều có phải không?”
Thần kinh Tào Phi chấn động, lực chú ý nhanh chóng tập trung vào câu nói của Hoa Vô Ý: “Cậu có làm được không? Có mấy chiếc tôi đều lấy hết! Tiền nong thế nào cũng được!”
“Mấy chiếc á?”
“Được rồi, một chiếc cũng được!”
“Còn lâu tôi mới bán máy chủ cho anh.”. Hoa Vô Ý nói.
Tào Phi tức giận: “Cậu chơi tôi đấy à! Chẳng phải là tôi chỉ vác đi của cậu mấy cái thiết bị thôi sao? Sau đó tôi chẳng trả cậu nguyên giá đấy còn gì? Rõ ràng là đồ cũ, cậu còn chẳng chịu giảm giá cho tôi!”
“Vô Ý!” Cửu Ca chọc chọc anh.
Hoa Vô Ý nhìn Cửu Ca với ánh mắt kiểu “Đấy là anh nể mặt em đấy nhé”, rồi bày ra vẻ mặt cực kỳ đáng đánh đòn nói với Tào Phi: “Bởi vì tôi cảm thấy cho anh một con cá, không bằng cho anh một cái cần câu cá.”
“… Cậu nói vậy ý gì?” Tào Phi ngơ ngác một lúc mới mở miệng nói được, âm thanh còn hơi run rẩy: “Cậu không lừa tôi đấy chứ? Công ty của cậu có đồng ý không? Ý của cậu có phải là, ý muốn nói…”
“Đúng như anh đang nghĩ.” Hoa Vô Ý khẳng định.
Tào Phi phút trước còn đang nghi hoặc, nghe xong lập tức hưng phấn đến mức hét toáng lên, ôm trầm lấy Cửu Ca: “Cảm ơn! Em gái, cảm ơn!!”
“Anh Tào? Anh làm sao thế?”
Tào Phi kích động phát điên lên, ôm chặt Cửu Ca: “Em gái ngoan! Em gái ngoan! Sao em lại không phải là em ruột của anh nhỉ!”
Cô quá tài cmn giỏi rồi! Phụ nữ thế giới này không ai sánh được với cô đâu!
Phụ nữ Trung Quốc đều phải học theo cô mới phải, đừng có gả đi lung tung, nếu có lấy chồng thì gắng lấy hết đám nhóc trong công ty Trọng Vũ ấy.
Mấy cô nàng gả cho mấy thằng vương tôn công tử kia so với cô mà nói thì thua xa vạn dặm, cô có biết không!
Tào Phi hưng phấn, kích động đến phát điên, còn mặt của Hoa Vô Ý thì đen thùi lùi một cục.
Con mẹ nhà anh, tôi còn chưa ôm cô ấy chặt như thế bao giờ!
/100
|