Mục Cửu Ca

Chương 69 - Chương 64

/100


“Hú hú…..”

Tiếng còi báo động chói tai đột ngột vang lên trong khu nghỉ ngơi của thí sinh.

Cửu Ca giật mình ngồi dậy, bật đèn, cầm lấy kích điện giấu dưới gối. Cô mặc áo ngủ nhảy xuống giường, bò qua một cái giường khác men theo tường đi ra cửa. Cửa lớn khép hờ. Tiếng còi báo động tuy chói tai nhưng Cửu Ca cảm thấy thật may mắn vì Hoa Vô Ý đã cẩn thận lắp đặt thiết bị báo động trong phòng cô. Không ngờ nửa đêm thực sự có người muốn lẻn vào phòng cô.

Trên hành lang, cửa các phòng đều mở ra. Có người vội vàng gọi điện cho nhân viên chương trình, có người không dám đi ra ngoài chỉ dám nhìn qua cửa sổ. Đối diện phòng Cửu Ca cũng có vài người ló ra ngoài xem xét, nhân viên của chương trình ở cùng tầng đều chạy ra khỏi phòng, ngoài ra còn có một đám bảo vệ xông tới. Tiếng còi báo động vang vọng cả dãy nhà nên nhất thời chưa biết tiếng còi phát ra từ phòng nào. Lạ ở chỗ, qua camera theo dõi, bảo vệ không phát hiện ra điều gì bất thường.

Cuối cùng, người phát hiện ra tiếng còi báo động là Bàn Tứ Muội ở bên trái phòng Cửu Ca. Cô gái này lá gan cũng lớn thật, không có vũ khí phòng thân lại dám đẩy cửa xông vào phòng Mục Cửu Ca vừa đẩy, vừa gọi.

” Cửu Ca, cô đâu rồi? Có sao không?”

Tịch Hoà – người ở phòng đối diện Cửu Ca thấy Bàn Tứ Muội làm vậy, vội chạy tới ngăn lại, kéo cô ấy ra, sau đó buông tay, đỏ mặt nói nhỏ.

“Cẩn thận!”

Cửu Ca nghe được tiếng gọi vừa trả lời ” Tôi không sao” vừa nhanh chóng giấu kích điện xuống dưới gối, chạy ra cửa tắt còi báo động, mở cửa.

Bảo vệ và nhân viên chương trình đều chạy tới, mọi người thấy hành động của Bàn Tứ Muội nên đều tụ tập trước cửa phòng của Cửu Ca.

“Tất cả mọi người tránh ra một chút! Đã xảy ra chuyện gì? Có ai bị thương không?”

Mười phút sau, mọi người đều lui hết. Nhân viên chương trình khuyên họ trở về phòng nghỉ ngơi sớm.

Trong phòng Cửu Ca, tổng giám sát chương trình – Lão Từ vừa nhìn thấy Cửu Ca đã nhăn nhó mặt mày. “Ở trong phòng lắp đặt thiết bị báo động sao cô không nói cho đội bảo vệ một tiếng?”

“Tôi thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Hơn nữa cũng không ai bảo tôi là muốn lắp đặt thiết bị trong phòng phải báo trước cho chương trình. Có điều vấn đề quan trọng bây giờ không phải là nên điều tra xem nửa đêm ai đột nhập vào phòng tôi sao?”

Tuy rằng cô không muốn làm lớn chuyện nhưng thấy thái độ bất công của Lão Từ cô muốn nhịn cũng nhịn không được.

“Vì sao nửa đêm người ta muốn đột nhập vào phòng cô? Cô nghĩ có người muốn hại cô sao? Còn nữa, đi ngủ sao cô không khoá cửa lại?”

Cửu Ca hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.

“Thưa tổng giám sát, sao anh biết tôi không khoá cửa? Anh đã kiểm tra qua phòng tôi rồi hả?”

Cô thực sự muốn giữ hoà khí với người ta nhưng dường như người ta đã có thành kiến với cô từ trước. Điều này cô dám khẳng định.

“Khụ!”

Đội trưởng Vương – đội trưởng đội bảo vệ đi tới cửa ngắt lời hai người.

“Tổng giám sát Từ, không có dấu vết gì, chứng tỏ người này có thẻ phòng. Chốt cửa và còi báo động nối với nhau nên khi đối phương định mở cửa thì còi báo cũng kêu.”

“Ý anh nghi ngờ là người bên trong làm?”

Tổng giám sát Từ nhíu chặt mày.

“Người ngoài muốn có được thẻ phòng cũng phải có người trong này giúp đỡ. Ít nhất cũng phải trộm được thẻ ra vào mới được.”

Đội trưởng Vương bình tĩnh phân tích. Nghe nói anh ta là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ

Tổng giám sát Từ nhìn đội trưởng Vương, sắc mặt cũng hoà hoãn đi chút ít.

“Đội trưởng Vương, anh đã hỏi được gì chưa?”

Lão Từ cũng không dám không nể mặt vị đội trường này. Anh ta và người trong đội bảo vệ không phải là người của chương trình. Bọn họ là nhân viên của công ty bảo vệ Lôi Đình. Công ty này thế lực rất lớn, hợp tác với các đài truyền hình nhiều năm nay. Công tác bảo vệ ở chỗ này cũng luôn giao cho bọn họ.

Đội trưởng Vương chỉ trần thuật lại.

“Trong quá trình kiểm ta, chúng tôi phát hiện camera theo dõi của tầng này đã bị người nào đó động tay động chân. Có người dùng ảnh che kín camera ghi hình ở thang máy và hành lang, nhân viên bảo vệ đã sơ suất không chú ý tới. Việc này là do chúng tôi thất trách. Chúng tôi sẽ đổi một đội khác có trách nhiệm hơn tới thay hôm nay.”

Đội trưởng Vương gật đầu với Cửu Ca coi như giải thích. Cô cũng gật đầu đáp lễ, cơn tức cũng giảm xuống không ít.

“Mặt khác, sau khi tra hỏi những người có mặt ở hiện trường đều không ai thấy người nào khả nghi, cũng không có ai thấy người nào dừng lại trước cửa phòng cô Mục. Mà phòng này lại gần với cầu thang bộ, theo như chúng tôi phỏng đoán, rất có thể đối phương là tội phạm chuyên nghiệp, đã tính toán chi tiết nên khi còi báo động vừa vang lên đã chạy mất.”

“Như vậy…….còn phải hỏi toàn bộ nhân viên trực ban tiếp xúc với thẻ ra vào nữa đúng không?”

Tổng giám sát Từ cảm thấy đau đầu. Anh ta ghét nhất là tìm kẻ trộm trong nội bộ, chẳng những đắc tội với người khác còn làm ảnh hưởng tới chương trình. Tuy rằng Mục Cửu Ca có kỹ thuật tốt nhưng thí sinh này cũng là một mớ phiền toái. Từ lúc bắt đầu thi đấu tới giờ không lúc nào là an ổn. Cho dù kết quả điều tra đều là bị người khác hãm hại nhưng người nào quan tâm sẽ tự hỏi: Vì sao những người đó không đi hại người khác mà chỉ hại mình cô? Chứng tỏ cô cũng có vấn đề.

Tổng giám sát Từ vẫn luôn lo lắng sẽ xảy ra chuyện. Rút cuộc thực sự đã xảy ra chuyện, quả nhiên lại liên quan tới Cửu Ca. Đối với những người tự gây ra phiền phức cho mình thì cho dù có bị người khác hại ai có thể rộng lượng mà không để ý?

Cửu Ca bình tĩnh lại, nghĩ tới điểm đó cho nên sự tức giận với tổng giám sát Từ cũng giảm đi nhiều. Nhưng dù như vậy cô cũng chẳng muốn phải nhiệt tình chào đón những người như Lão Từ.

Cô nhìn Lão Từ như ý bảo : Tôi đã muốn biểu đạt thành ý của mình nhưng nếu như anh không thích tôi thì tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi cũng không muốn gây phiền toái cho các người nhưng phiền toái cứ tìm đến tôi, tôi có thể làm gì được?

Không biết đội trưởng Vương có thấy được “thuốc súng” giữa hai người này không. Anh ta chỉ trả lời vấn đề của tổng giám sát Từ.

“Tôi đã cho người đi hỏi rồi.”

“Tốt, vậy chuyện này giao cho anh toàn quyền phụ trách, có chuyện gì nhớ báo cáo cho tôi.”

Vốn Lão Từ còn muốn nói gì đó với Cửu Ca nhưng ngại có đội trưởng Vương ở đây nên đành phải rời đi.

Đội trưởng Vương kiểm tra khoá phòng của Cửu Ca một lần nữa mới nói với cô.

“Chốt cửa vẫn dùng được, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”

“Cám ơn!”

Cửu Ca nói, với tay định đóng cửa.

“Nếu như tiện…”

Đội trưởng Vương do dự một lát.

“Có thể cho tôi biết công ty nào giúp cô lắp đặt thiết bị cảnh báo không?”

Lần đầu tiên trong đêm này Cửu Ca nở nụ cười thật tâm.

“Không phải công ty, mà là chồng tôi lắp. Anh ấy thích nghịch mấy thứ này”.

Ánh mắt đội trưởng Vương sáng lên.

“Vậy chồng cô đã làm ở đâu chưa?”

“Anh ấy đi làm rồi!”

Vị này không phải muốn cướp người tài chứ?

“Có thể cho tôi số điện thoại của anh ấy không?”

Cửu Ca nhìn anh ta cười.

Đội trưởng Vương cũng cười, thẳng thắn bày tỏ.

“Chồng cô rất giỏi. Thiết bị anh ấy lắt đặt trong phòng này tôi không thể nhìn ra là sản phẩm của công ty nào nhưng không hề giống sản phẩm do cá nhân làm bừa ra mà giống như…. phòng nghiên cứu nào đó làm ra. Không phải anh ấy làm việc cho viện nghiên cứu quốc gia chứ?”

“Ha, anh ấy không giỏi như vậy đâu. Chồng tôi chỉ là một nhân viên kỹ thuật đang làm ở một công ty sản xuất máy móc. Có điều phúc lợi và đãi ngộ của công ty đó rất tốt, tôi nghĩ anh ấy không muốn nhảy việc đâu.”

Cửu Ca cũng đã quen biết nhân viên Trọng Vũ một thời gian. Bọn họ cũng không cố ý giấu giếm cô điều gì, cho nên cô biết rõ họ rất tài năng. Nhưng cô biết không có nghĩa là cô muốn khoe khoang.

Đội trưởng Vương rất thức thời nên đành hỏi. “Vậy có thể cho tôi số điện thoại của công ty đó không? Có lẽ công ty chúng tôi sẽ có hứng thú với một số sản phẩm của công ty chồng cô.”

Lần này Cửu Ca cũng không có cớ gì từ chối nữa. Cô đọc số điện thoại của công ty Trọng Vũ cho anh ta.

Đội trưởng Vương lưu số điện vào máy. Trước khi đi, nghĩ một chút rồi quay lại nói với Cửu Ca:

“Người đầu tiên mở cửa phòng chính là Tịch Hoà – ở đối diện phòng cô nhưng anh ta không nhìn thấy ai khả nghi, rõ ràng tên đó trốn rất nhanh.”

Đội trưởng Vương rời đi, Cửu Ca đóng cửa phòng, khoá chốt cẩn thận.

Cô muốn gọi điện cho Hoa Vô Ý nhưng giờ đã muộn quá rồi nên lại thôi. Cô quay vào giường chuẩn bị đi ngủ nhưng đột nhiên trong đầu nghĩ tới một chuyện. Câu nói trước khi đội trưởng Vương rời đi có vấn đề

Anh ta nói: người đầu tiên nghe được tiếng còi báo động chạy ra ngoài chính là Tịch Hoà, chuyện này không có vấn đề nhưng vì sao anh ta chỉ cần nghe Tịch Hoà nói không nhìn thấy người nào khả nghi liền khẳng định luôn: ” rõ ràng tên đó trốn rất nhanh”. Nói như vậy chứng tỏ Tịch Hoà nghe được tiếng bước chân kẻ đột nhập? Hay là anh ta có cách có thể xác định có người đột nhập? Nhưng vấn đề ở chỗ ngữ khí của đội trưởng Vương. Anh ta nói cho cô những chuyện này, không phải nói là anh ta hoài nghi Tịch Hoà. Trong giọng nói của anh ta tràn đầy sự tin tưởng Tịch Hoà.

Cửu Ca nhớ tới những tư liệu Trịnh Dã đưa cô xem. Tịch Hoà hình như vốn là một nhân viên nghiên cứu lịch sử ở bảo tàng. Một người là bộ đội đặc chủng xuất ngũ lại tin tưởng vô điều kiện một nhân viên nghiên cứu?

Cửu Ca bắt đầu suy đoán linh tinh về thân phận của Tịch Hoà, vì thế cảm giác bất an, lo lắng cũng đã giảm bớt không ít. Có điều rốt cuộc ai muốn đột nhập phòng cô? Nếu là mốn ăn trộm vì sao ban ngày không có người không tới mà lại lẻn vào lúc đêm khuya, hơn nữa còn chuẩn bị đầy đủ, chắc chắn mục đích của kẻ đó là Cửu Ca.

Chẳng lẽ kẻ đó muốn giết cô?

Không phải chứ! Nhưng biết đâu thực sự có người muốn giết cô. Không phải người nhà họ Hàn hận cô thấu xương đó sao? Muốn thuê sát thủ giết cô không phải là chuyện không có khả năng. Từ giờ về sau cô phải cẩn thận hơn kẻo lúc nào bị đâm một phát cũng không biết tại sao? Cửu Ca cười, cười xong lại thấy chút sợ hãi. Đáng tiếc ngoài thí sinh, chương trình không cho phép ai khác vào ở khu nhà khách, ngay cả trợ lý như Trịnh Dã cũng không được. Vì thế cô phải dựa hoàn toàn vào bản thân mình.

Cửu Ca nắm chặt kích điện đặt ở đầu giường. Trước kia cô vẫn đặt kích điện ở trong phòng nhưng bắt đầu từ ngày mai lúc nào cô cũng phải mang theo bên người.

Có lẽ biết Cửu Ca đã có sự đề phòng cho nên tới tận lúc thi đấu vòng đầu tiên cũng không có phát sinh thêm chuyện gì. Bởi vì tiếng còi báo động đêm đó nên mọi người càng chú ý tới Cửu Ca nhiều hơn. Cửu Ca đi đâu cũng nghe thấy người ta bàn tán về cô. Cô coi như không thấy, cứ thản nhiên như thường, sau vài lần thì cũng quen.

Nhờ vào đêm đó mà cô quen được Bàn Tứ Muội và Tịch Hoà. Ba người trở nên thân thiết, ăn uống hay đi đâu cũng có nhau. Khi Hoa Vô Ý gọi điện thoại cho Cửu Ca mới biết được chuyện đêm đó. Lúc đó anh cũng không nói gì nhưng sáng sớm ngày hôm sau đã lái xe mang theo một đống thiết bị tới nâng cấp thiết bị theo dõi và báo động của khu nghỉ ngơi

Cửu Ca vừa nhìn thấy Hoa Vô Ý thì sửng sốt một lúc lâu. Hiện tại anh đang mặc một bộ quần áo lao động của Trọng Vũ, trên đầu đội mũ bảo hộ. Hoa Vô Ý không nói gì với cô, Cửu Ca cũng coi như anh như người xa lạ, cứ thế bước qua nhau. Nhưng 5 phút sau cô đã nhận được điện thoại của anh.

Hoa Vô Ý giải thích.

“Công ty bảo vệ Lôi Đình gọi điện thoại cho anh, muốn đặt hàng thiết bị theo dõi và báo động của Trọng Vũ, nói là nâng cấp thì đúng hơn.”

Cửu Ca khó hiểu.

“Sao bọn họ biết được Trọng Vũ bán những đồ này?”

“Có người báo cho bọn họ. Công ty này cũng khá có thế lực. Có mấy thành viên trong ban giám đốc khá có máu mặt. Tuy rằng không còn đảm nhiệm chức vụ gì trong quân đội nhưng 99% nhân viên trong công ty đều là quân nhân xuất ngũ. Một công ty toàn quân nhân xuất ngũ chắc chắn chính phủ không thể nhắm mắt bỏ qua, càng không thể không nhúng tay vào. Về chuyện em là vợ anh, trong số những người đó chắc chắn đã biết rõ. Hơn nữa chuyện anh là chuyên viên kỹ thuật cấp cao của Trọng Vũ ở Trung Quốc, chắc hẳn người ta cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Những chuyện này đều không quan trọng, đây đều là những vấn đề bọn anh đã nghĩ tới, em không cần phải bận tâm.”

Cửu Ca biết nếu không phải cô ở đây, Trọng Vũ chắc chắn sẽ không nhận vụ làm ăn này. Hoa Vô Ý cũng sẽ không trực tiếp tới đây. Vì cô nên anh mới làm vậy.

Giọng nói Hoa Vô Ý trở nên nghiêm túc.

“Trịnh Dã đã nghe lén cuộc trò chuyện của Hàn Điềm Phương và mấy người Hàn gia, cũng không phát hiện bọn họ thuê người hại em. Tuy rằng bọn họ có ý định này nhưng Hoà Thượng đã tìm “vài chuyện lặt vặt” để bọn họ khỏi rảnh chân rảnh tay rồi. Hiện tại bọn họ ốc không mang nổi mình ốc, có lẽ không có nhiều tiền để thuê sát thủ đâu.”

“Vậy anh biết ai làm không?”

Cửu Ca chỉ chỉ di động, cười bảo Tứ Muội và Tịch Hoà.

“Chồng tôi.”

Hai người hiểu ý, phất tay ý bảo cô cứ nói chuyện với chồng mình.

Cửu Ca đi tới bên ngoài vườn hoa.

Trong điện thoại Hoa Vô Ý suy nghĩ một lát mới lên tiếng.

“Trong bí truyền của Tô Gia rốt cuộc có bí mật gì nữa? Bọn họ có lẽ không muốn giết em. Nếu muốn giết em, có rất nhiều cách, nửa đêm không cần chạy tới phòng em. Như vậy chắc chắn bọn hắn muốn biết điều gì đó từ em? hoặc là muốn thứ gì đó trên người em?”

“Vô Ý, xin lỗi, có một số chuyện….”

“Em không cần chuyện gì cũng phải nói với anh. Tuy rằng anh thực sự rất muốn biết”

Hoa Vô Ý thẳng thắn thừa nhận.

“Không sao, từ những người muốn hại em anh cũng có thể điều tra được một ít, với đầu óc của anh có thể đoán được chân tướng.”

“….Anh đang đùa à? Tiểu Hoa tiên sinh.”

Cửu Ca 囧.

“Ý em là chồng em rất ngốc hả?”

Trong giọng nói của Hoa Vô Ý có ý cười, người khác có lẽ nghe không hiểu nhưng Cửu Ca cũng nở nụ cười.

“Đợi tới khi anh đoán được là ai, nhớ nói cho em biết, em xem anh đoán được bao nhiêu.”

Hoa Vô Ý bắt đầu suy luận.

“Theo những gì anh biết về bí truyền của Tô gia thì có thể chia làm 3 thứ: kỹ thuật thêu tay, bản vẽ thêu và đá thử máu. Ba thứ này chắc chắn có liên quan với nhau, có thể thông suốt toàn bộ bí truyền của Tô gia. Có lẽ bí mật này không phải chỉ có một mình em biết.”

Hoa Vô Ý dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên à lên một tiếng.

Tim Cửu Ca đập liên hồi.

“Trên đời này không có bức tường nào chắn kín được gió. Bí truyền cửa Tô gia có thể truyền tới ngày hôm nay, thậm chí còn giữ gìn được đầy đủ, chắc chắn trong một thế hệ không chỉ có một người biết. Cửu Ca, trước kia ở Tô Gia có ai thờ cúng hay tế tự gì không?

Đột nhiên mặt Cửu Ca biến sắc.


/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status