Căn phòng nhỏ hôn ám chỉ có một chiếc bàn mổ đặt chính giữa, tôi nằm ở trên đó, bên cạnh có hai người đeo khẩu trang dùng con dao lạnh căm từng chút từng chút một mở bụng tôi ra. Xúc cảm bị kim loại lạnh ngắt cứa từng nhát lên da thịt rõ rệt đến nao lòng, trán tôi bắt đầu đổ mồ hôi, bởi vì đau đớn mà thân thể kịch liệt run rẩy. Hai người nọ vẫn không có chút nào để ý tới, chỉ chuyên chú vào động tác trên tay mình, đồng tử lạnh lẽo không mang theo một tia tình cảm. Cuối cùng, một trong hai người đưa tay lên, từ bụng tôi móc ra một quả thận đỏ tươi vẫn còn chảy máu.
…
Tôi mãnh liệt ngồi dậy, hồng hộc sợ hãi thở dốc.
Hóa ra chỉ là cơn ác mộng.
Vươn tay lau mới phát hiện trán phủ đầy mồ hôi lạnh, tôi cố gắng lấy lại hô hấp, trong lòng không ngừng tự an ủi mình chỉ là nằm mơ mà thôi.
Phòng bệnh an tĩnh đến mức một chút âm thanh cũng không có, tôi quay đầu nhìn mẹ tôi hai mắt vẫn nhắm nghiền nặng nề ngủ. Nhẹ nhàng đứng dậy đi đến bên cửa số, đêm đã về khuya, bầu trời âm trầm không nhìn ra nổi một tia tinh quang, hình ảnh trong mộng không ngừng hiện đi hiện lại trong đầu, tôi nhắm chặt mắt, thảng thốt áp chế sợ hãi trong lòng.
Hóa ra tôi cũng chỉ là một kẻ nhát gan sợ chết.
Sáng hôm sau dì Lý vào bệnh viện, mấy ngày nay lúc tôi đi làm đều là bà ấy đến ở cùng mẹ tôi. Tôi đã sớm quyết định sau khi bán thận sẽ nghỉ việc ở siêu thị, nói thật tôi cũng không biết cơ thể mất đi một quả thận sẽ có ảnh hưởng như thế nào, có điều giải phẫu xong vẫn phải đi làm loại công việc hao tổn sức lực như ở siêu thị quả thực không có khả năng.
Cùng dì Lý nói cảm ơn xong tôi liền vội vã chạy tới nơi làm, lên xe bus xong mới phát hiện mình để quên di động ở phòng bệnh. Lo lắng nếu xảy ra chuyện gì dì Lý không liên lạc được, tôi lại gấp gáp xuống xe chạy ngược lại về phía bệnh viện.
Đến bệnh viện, vừa mới mở cửa phòng bệnh ra liền nhìn thấy dì Lý đang cầm điện thoại của tôi, trên mặt tràn đầy thấp thỏm cùng bất an.
“Dì Lý, làm sao vậy?” Tôi vội vàng nhìn về phía mẹ nằm trên giường, bà ấy vẫn còn ngủ, xung quanh cũng không có bác sĩ, không giống như đã xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Mục, thế này là thế nào?” Dì Lý do dự đưa điện thoại cho tôi, lo lắng hỏi.
Tôi nhận lấy điện thoại, sửng sốt đọc tin nhắn vừa được gửi tới, [Xin mời trước ngày mai gửi xét nghiệm kiểm tra toàn diện vào hòm thư [email protected]/* */, nếu không có vấn đề gì tuần sau chúng ta sẽ tiến hành giải phẫu]
“Điện thoại cháu có tiếng kêu, dì không hiểu mấy cái này lắm, sợ có người tìm cháu có việc nên tưởng chỉ cần cầm lên là được, ấn ấn vài cái liền hiện ra cái này.” Dì Lý thấy tôi không nói lời nào, hồ nghi giải thích.
“Không có việc gì, có thể là gửi nhầm, cháu cũng không biết dãy số này.” Tôi làm vẻ không bận tâm, cất điện thoại vào túi.
Nháy mắt dì Lý nhăn mi lại, chắn trước mặt tôi, “Tiểu Mục, dì mặc dù là người nhà quê không có học vấn nhưng cháu đừng tưởng dì là kẻ ngốc.”
“Dì đừng nghĩ nhiều, cháu thật sự không biết người ngày. Cháu sắp muộn rồi…” Nói xong tôi vội vội vàng vàng muốn rời khỏi phòng bệnh.
Dì Lý giữ chặt tôi lại, thanh âm bất giác lớn lên, “Phẫu thuật cái gì? Vì sao lại cần xét nghiệm của cháu? Tiểu Mục cháu rốt cuộc đang lừa chúng ta làm cái gì??!”
Tôi liều mạng che giấu, thậm chí muốn gạt tay dì Lý chạy ra ngoài. Dì Lý gắt gao cầm tay tôi, như thế nào cũng không nhượng bộ. Mắt thấy những người bệnh khác trong phòng bắt đầu chú ý tới bên này, tôi không có biện pháp, đành kéo dì Lý đến một bên, nói với bà ấy chuyện mình định bán thận.
“Cháu… Thằng bé ngốc này! Sao cháu có thể tự mình quyết định một việc dại dột như vậy?” Dì Lý đỏ mắt nhìn tôi, nghẹn ngào nói.
“Không sao đâu, cháu đã hỏi qua rồi, thiếu một quả thận không có ảnh hưởng nhiều tới cơ thể lắm.” Tôi cố an ủi bà.
Dì Lý mãnh liệt dứng dậy, sốt ruột nhìn tôi, “Sao lại không có ảnh hưởng được? Không có ảnh hưởng sao còn có người chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua cơ chứ!!! Tiểu Mục cháu nghe dì, cháu còn trẻ, con đường phía trước còn dài, ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ.”
Tôi cúi đầu không nói lời nào, một lúc lâu mới gian nan mở miệng, “Chi phí phẫu thuật… không đủ, cháu không còn cách nào khác, không thể để mẹ cháu gặp chuyện không may được…”
Dì Lý gạt nước mắt, thanh âm đều có chút run rẩy, “Nếu A Tú không ngốc, nếu cô ấy biết cháu muốn làm gì, chắc chắn cô ấy tình nguyện chết chứ không điều trị. Dì chiếu cố cô ấy nhiều năm như vậy, dì biết cô ấy thật sự coi cháu như con đẻ của mình. Liệu có người mẹ nào nguyện ý dùng khỏe mạnh của đứa con đổi lấy mệnh của mình không?”
Tôi nắm chặt nắm tay, trước mắt dần nhòe đi thành một mảnh mơ hồ. Mỗi lời dì Lý nói đều đánh mạnh vào lòng tôi, đích xác trên đời này sẽ có người mẹ nào nguyện ý như vậy chứ… Nhưng cũng sẽ có đứa con nào chịu ngồi yên nhìn mẹ mình từng lúc từng lúc chết đi? Tôi và bà ấy mặc dù mới ở chung không đến một tháng, nhưng bà là người tốt nhất trên thế giới này với tôi. Nếu cả bà tôi cũng không thể bảo hộ được, tôi thật sự không biết mình còn phải sống như thế nào.
Tôi ngẩng đầu, vừa mới định tiếp tục khuyên can, dì Lý đột nhiên bước nhanh tới lung tung thu dọn đồ đạc, “Không chữa nữa! Bệnh này không cần chữa! Dì lập tức mang A Tú xuất viện!”
Tôi vội vã đi qua kéo tay bà ấy, dì Lý lại gạt tôi ra, “Dì sẽ không để cho cháu hủy hoại đời mình. A Tú nhất định cũng nghĩ như vậy.”
Tôi vừa ngăn bà, vừa hứa sẽ không còn có suy nghĩ này nữa, tận nửa ngày sau dì Lý mới miễn cưỡng đáp ứng tạm thời trước mắt vẫn ở lại bệnh viện, hai người chúng tôi sẽ cùng nghĩ biện pháp.
“Tiểu Mục, cháu không được gạt chúng ta, nếu cháu thật sự đem tiền bán thận trở về, dì lập tức mang A Tú xuất viện, tuyệt đối không dùng một xu nào trong khoản tiền đó.” Dì Lý nhìn tôi kiên định nói.
Tôi cười khổ gật đầu, trong lòng cảm động xen chua xót. Tôi biết bà là suy nghĩ cho tôi, nhưng chính là nếu không bán thận tôi biết lấy ở đâu ra số tiền đó bây giờ?
Lúc làm việc ở siêu thị thường xuyên không thể tập trung, tôi thực hối hận bởi vì tự ti xuất thân từ cô nhi nên không dám hòa nhập, bị mọi người xa lánh khi dễ cũng không hề phản kháng. Hậu quả chính là hiện tại ngay cả một bằng hữu để có thể dựa vào cũng không có.
Nửa đêm, mẹ tôi lại như lần trước mà phát tác, bà ấy cuộn mình gắt gao ôm lấy bụng, trên trán đầy mồ hôi, đau đến mức không thể rên rỉ nổi. Dì Lý đã trở về nhà, tôi vội vàng nhờ người nhà bệnh nhân chung phòng hỗ trợ, sau đó mới hoang mang rối loạn chạy đi tìm bác sĩ.
Trị liệu xong bác sĩ lại một lần nữa cảnh cáo, tế bào ung thư đã bắt đầu khuếch tán nhanh hơn, nếu còn để lâu sẽ không còn hi vọng chữa khỏi.
Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu chống rỗng. Qua hồi lâu mới một lần nữa trở về bên giường bệnh, yên lặng ngồi xuống nhìn mẹ. Vừa trải qua trị liệu bà có chút suy yếu, thần trí không quá thanh tỉnh.
“Cho đến bây giờ, con thực sự không biết cha mẹ vì cái gì lại không cần con, rõ ràng thân thể thực khỏe mạnh, trí lực cũng không thiếu hụt.” Tôi khẽ vuốt lại tóc mái cho bà ấy, thấp giọng nỉ non như nói với chính mình.
“Khi còn bé không hiểu cái gì là cô nhi, cho rằng các dì trong cô nhi viện đều là mẹ. Mẹ Trần, mẹ Lý, mẹ Trương… sau này mới biết được những đứa trẻ khác sẽ không gọi mẹ của chúng kèm theo họ.
Người đầu tiên nhận nuôi con là một cặp vợ chồng trung niên, hai người đối con tốt lắm. Nhưng sau khi họ có đứa con của riêng mình, liền trả con trở về cô nhi viện. Lần thứ hai được nhận nuôi đã là lúc mgười tuổi. Thời gian đầu rất tốt, nhưng về sau người vợ cảm thấy tính cách con không tốt, cả ngày cúi đầu không nói được một lời, lo lắng con có vấn đề về tâm lý nên lại trả con về.
Cuối cùng là lần năm mười hai tuổi, họ thoạt nhìn là một đôi vợ chồng thực ôn hòa. Cùng bọn họ về nhà mới phát hiện hai người đều có khuynh hướng bạo lực, có điều gì không thoải mái liền đánh con, khó chịu cái gì đều ném lên người con, còn có một lần dùng gạt tàn thuốc ném vào đầu. Sau này có người báo cảnh sát, con lại bị đuổi về cô nhi viện lần nữa.”
Nói đến đây mẹ đã có chút mơ mơ màng màng mở mắt nhìn tôi, tôi cười cười với bà ấy, nắm chặt tay bà nói tiếp, “Từ đó về sau con không còn dám chờ mong mình có một người cha người mẹ. dù vậy, khi đi trên đường nhìn những đứa bé được cha mẹ dắt tay vẫn không tránh được ghen tị cùng hâm mộ.”
“Mẹ, mẹ là người đầu tiên cho con cảm thấy con là một người trọng yếu, cho con biết, mất đi một người cũng sẽ thương tâm khổ sở… Cho con biết, cảm giác có một người mẹ… là như thế nào…”
Hốc mắt trào lệ, tôi cúi đầu khóc nói, “Con sẽ không để mẹ có việc gì… Con không muốn phải cô đơn nữa… Con không muốn chỉ có một mình…”
Bàn tay thô ráp xoa lên mặt tôi, ngẩng đầu, mẹ yên lặng khóc, khổ sở nhìn, giúp tôi gạt lệ.
Bà ấy nhất định không hiểu lời tôi, nhưng tôi rơi lệ bà cũng sẽ thương tâm, không cần lí do, không cần nguyên nhân, chỉ bởi vì bà thực sự coi tôi là con của mình.
Tôi vươn tay lau nước mắt cho bà, nhẹ giọng an ủi. Bà hướng tôi khẽ cười, ánh mắt ôn nhu từ ái nhưng khóe mắt đều là lo lắng. Phút chốc, yếu đuối cùng sợ hãi trong lòng tôi đều bị hòa tan, tôi yên lặng tự quyết định.
Ở bên cạnh mẹ đến tận khi bà ngủ say, tôi nhẹ nhàng bỏ tay bà vào chăn, đứng lên nhìn bà thật lâu, sau đó mới kiên định rời khỏi phòng bệnh.
Thực xin lỗi.
Tôi lại phá vỡ lời hứa của mình nữa rồi.
…
Tôi mãnh liệt ngồi dậy, hồng hộc sợ hãi thở dốc.
Hóa ra chỉ là cơn ác mộng.
Vươn tay lau mới phát hiện trán phủ đầy mồ hôi lạnh, tôi cố gắng lấy lại hô hấp, trong lòng không ngừng tự an ủi mình chỉ là nằm mơ mà thôi.
Phòng bệnh an tĩnh đến mức một chút âm thanh cũng không có, tôi quay đầu nhìn mẹ tôi hai mắt vẫn nhắm nghiền nặng nề ngủ. Nhẹ nhàng đứng dậy đi đến bên cửa số, đêm đã về khuya, bầu trời âm trầm không nhìn ra nổi một tia tinh quang, hình ảnh trong mộng không ngừng hiện đi hiện lại trong đầu, tôi nhắm chặt mắt, thảng thốt áp chế sợ hãi trong lòng.
Hóa ra tôi cũng chỉ là một kẻ nhát gan sợ chết.
Sáng hôm sau dì Lý vào bệnh viện, mấy ngày nay lúc tôi đi làm đều là bà ấy đến ở cùng mẹ tôi. Tôi đã sớm quyết định sau khi bán thận sẽ nghỉ việc ở siêu thị, nói thật tôi cũng không biết cơ thể mất đi một quả thận sẽ có ảnh hưởng như thế nào, có điều giải phẫu xong vẫn phải đi làm loại công việc hao tổn sức lực như ở siêu thị quả thực không có khả năng.
Cùng dì Lý nói cảm ơn xong tôi liền vội vã chạy tới nơi làm, lên xe bus xong mới phát hiện mình để quên di động ở phòng bệnh. Lo lắng nếu xảy ra chuyện gì dì Lý không liên lạc được, tôi lại gấp gáp xuống xe chạy ngược lại về phía bệnh viện.
Đến bệnh viện, vừa mới mở cửa phòng bệnh ra liền nhìn thấy dì Lý đang cầm điện thoại của tôi, trên mặt tràn đầy thấp thỏm cùng bất an.
“Dì Lý, làm sao vậy?” Tôi vội vàng nhìn về phía mẹ nằm trên giường, bà ấy vẫn còn ngủ, xung quanh cũng không có bác sĩ, không giống như đã xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Mục, thế này là thế nào?” Dì Lý do dự đưa điện thoại cho tôi, lo lắng hỏi.
Tôi nhận lấy điện thoại, sửng sốt đọc tin nhắn vừa được gửi tới, [Xin mời trước ngày mai gửi xét nghiệm kiểm tra toàn diện vào hòm thư [email protected]/* */, nếu không có vấn đề gì tuần sau chúng ta sẽ tiến hành giải phẫu]
“Điện thoại cháu có tiếng kêu, dì không hiểu mấy cái này lắm, sợ có người tìm cháu có việc nên tưởng chỉ cần cầm lên là được, ấn ấn vài cái liền hiện ra cái này.” Dì Lý thấy tôi không nói lời nào, hồ nghi giải thích.
“Không có việc gì, có thể là gửi nhầm, cháu cũng không biết dãy số này.” Tôi làm vẻ không bận tâm, cất điện thoại vào túi.
Nháy mắt dì Lý nhăn mi lại, chắn trước mặt tôi, “Tiểu Mục, dì mặc dù là người nhà quê không có học vấn nhưng cháu đừng tưởng dì là kẻ ngốc.”
“Dì đừng nghĩ nhiều, cháu thật sự không biết người ngày. Cháu sắp muộn rồi…” Nói xong tôi vội vội vàng vàng muốn rời khỏi phòng bệnh.
Dì Lý giữ chặt tôi lại, thanh âm bất giác lớn lên, “Phẫu thuật cái gì? Vì sao lại cần xét nghiệm của cháu? Tiểu Mục cháu rốt cuộc đang lừa chúng ta làm cái gì??!”
Tôi liều mạng che giấu, thậm chí muốn gạt tay dì Lý chạy ra ngoài. Dì Lý gắt gao cầm tay tôi, như thế nào cũng không nhượng bộ. Mắt thấy những người bệnh khác trong phòng bắt đầu chú ý tới bên này, tôi không có biện pháp, đành kéo dì Lý đến một bên, nói với bà ấy chuyện mình định bán thận.
“Cháu… Thằng bé ngốc này! Sao cháu có thể tự mình quyết định một việc dại dột như vậy?” Dì Lý đỏ mắt nhìn tôi, nghẹn ngào nói.
“Không sao đâu, cháu đã hỏi qua rồi, thiếu một quả thận không có ảnh hưởng nhiều tới cơ thể lắm.” Tôi cố an ủi bà.
Dì Lý mãnh liệt dứng dậy, sốt ruột nhìn tôi, “Sao lại không có ảnh hưởng được? Không có ảnh hưởng sao còn có người chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua cơ chứ!!! Tiểu Mục cháu nghe dì, cháu còn trẻ, con đường phía trước còn dài, ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ.”
Tôi cúi đầu không nói lời nào, một lúc lâu mới gian nan mở miệng, “Chi phí phẫu thuật… không đủ, cháu không còn cách nào khác, không thể để mẹ cháu gặp chuyện không may được…”
Dì Lý gạt nước mắt, thanh âm đều có chút run rẩy, “Nếu A Tú không ngốc, nếu cô ấy biết cháu muốn làm gì, chắc chắn cô ấy tình nguyện chết chứ không điều trị. Dì chiếu cố cô ấy nhiều năm như vậy, dì biết cô ấy thật sự coi cháu như con đẻ của mình. Liệu có người mẹ nào nguyện ý dùng khỏe mạnh của đứa con đổi lấy mệnh của mình không?”
Tôi nắm chặt nắm tay, trước mắt dần nhòe đi thành một mảnh mơ hồ. Mỗi lời dì Lý nói đều đánh mạnh vào lòng tôi, đích xác trên đời này sẽ có người mẹ nào nguyện ý như vậy chứ… Nhưng cũng sẽ có đứa con nào chịu ngồi yên nhìn mẹ mình từng lúc từng lúc chết đi? Tôi và bà ấy mặc dù mới ở chung không đến một tháng, nhưng bà là người tốt nhất trên thế giới này với tôi. Nếu cả bà tôi cũng không thể bảo hộ được, tôi thật sự không biết mình còn phải sống như thế nào.
Tôi ngẩng đầu, vừa mới định tiếp tục khuyên can, dì Lý đột nhiên bước nhanh tới lung tung thu dọn đồ đạc, “Không chữa nữa! Bệnh này không cần chữa! Dì lập tức mang A Tú xuất viện!”
Tôi vội vã đi qua kéo tay bà ấy, dì Lý lại gạt tôi ra, “Dì sẽ không để cho cháu hủy hoại đời mình. A Tú nhất định cũng nghĩ như vậy.”
Tôi vừa ngăn bà, vừa hứa sẽ không còn có suy nghĩ này nữa, tận nửa ngày sau dì Lý mới miễn cưỡng đáp ứng tạm thời trước mắt vẫn ở lại bệnh viện, hai người chúng tôi sẽ cùng nghĩ biện pháp.
“Tiểu Mục, cháu không được gạt chúng ta, nếu cháu thật sự đem tiền bán thận trở về, dì lập tức mang A Tú xuất viện, tuyệt đối không dùng một xu nào trong khoản tiền đó.” Dì Lý nhìn tôi kiên định nói.
Tôi cười khổ gật đầu, trong lòng cảm động xen chua xót. Tôi biết bà là suy nghĩ cho tôi, nhưng chính là nếu không bán thận tôi biết lấy ở đâu ra số tiền đó bây giờ?
Lúc làm việc ở siêu thị thường xuyên không thể tập trung, tôi thực hối hận bởi vì tự ti xuất thân từ cô nhi nên không dám hòa nhập, bị mọi người xa lánh khi dễ cũng không hề phản kháng. Hậu quả chính là hiện tại ngay cả một bằng hữu để có thể dựa vào cũng không có.
Nửa đêm, mẹ tôi lại như lần trước mà phát tác, bà ấy cuộn mình gắt gao ôm lấy bụng, trên trán đầy mồ hôi, đau đến mức không thể rên rỉ nổi. Dì Lý đã trở về nhà, tôi vội vàng nhờ người nhà bệnh nhân chung phòng hỗ trợ, sau đó mới hoang mang rối loạn chạy đi tìm bác sĩ.
Trị liệu xong bác sĩ lại một lần nữa cảnh cáo, tế bào ung thư đã bắt đầu khuếch tán nhanh hơn, nếu còn để lâu sẽ không còn hi vọng chữa khỏi.
Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu chống rỗng. Qua hồi lâu mới một lần nữa trở về bên giường bệnh, yên lặng ngồi xuống nhìn mẹ. Vừa trải qua trị liệu bà có chút suy yếu, thần trí không quá thanh tỉnh.
“Cho đến bây giờ, con thực sự không biết cha mẹ vì cái gì lại không cần con, rõ ràng thân thể thực khỏe mạnh, trí lực cũng không thiếu hụt.” Tôi khẽ vuốt lại tóc mái cho bà ấy, thấp giọng nỉ non như nói với chính mình.
“Khi còn bé không hiểu cái gì là cô nhi, cho rằng các dì trong cô nhi viện đều là mẹ. Mẹ Trần, mẹ Lý, mẹ Trương… sau này mới biết được những đứa trẻ khác sẽ không gọi mẹ của chúng kèm theo họ.
Người đầu tiên nhận nuôi con là một cặp vợ chồng trung niên, hai người đối con tốt lắm. Nhưng sau khi họ có đứa con của riêng mình, liền trả con trở về cô nhi viện. Lần thứ hai được nhận nuôi đã là lúc mgười tuổi. Thời gian đầu rất tốt, nhưng về sau người vợ cảm thấy tính cách con không tốt, cả ngày cúi đầu không nói được một lời, lo lắng con có vấn đề về tâm lý nên lại trả con về.
Cuối cùng là lần năm mười hai tuổi, họ thoạt nhìn là một đôi vợ chồng thực ôn hòa. Cùng bọn họ về nhà mới phát hiện hai người đều có khuynh hướng bạo lực, có điều gì không thoải mái liền đánh con, khó chịu cái gì đều ném lên người con, còn có một lần dùng gạt tàn thuốc ném vào đầu. Sau này có người báo cảnh sát, con lại bị đuổi về cô nhi viện lần nữa.”
Nói đến đây mẹ đã có chút mơ mơ màng màng mở mắt nhìn tôi, tôi cười cười với bà ấy, nắm chặt tay bà nói tiếp, “Từ đó về sau con không còn dám chờ mong mình có một người cha người mẹ. dù vậy, khi đi trên đường nhìn những đứa bé được cha mẹ dắt tay vẫn không tránh được ghen tị cùng hâm mộ.”
“Mẹ, mẹ là người đầu tiên cho con cảm thấy con là một người trọng yếu, cho con biết, mất đi một người cũng sẽ thương tâm khổ sở… Cho con biết, cảm giác có một người mẹ… là như thế nào…”
Hốc mắt trào lệ, tôi cúi đầu khóc nói, “Con sẽ không để mẹ có việc gì… Con không muốn phải cô đơn nữa… Con không muốn chỉ có một mình…”
Bàn tay thô ráp xoa lên mặt tôi, ngẩng đầu, mẹ yên lặng khóc, khổ sở nhìn, giúp tôi gạt lệ.
Bà ấy nhất định không hiểu lời tôi, nhưng tôi rơi lệ bà cũng sẽ thương tâm, không cần lí do, không cần nguyên nhân, chỉ bởi vì bà thực sự coi tôi là con của mình.
Tôi vươn tay lau nước mắt cho bà, nhẹ giọng an ủi. Bà hướng tôi khẽ cười, ánh mắt ôn nhu từ ái nhưng khóe mắt đều là lo lắng. Phút chốc, yếu đuối cùng sợ hãi trong lòng tôi đều bị hòa tan, tôi yên lặng tự quyết định.
Ở bên cạnh mẹ đến tận khi bà ngủ say, tôi nhẹ nhàng bỏ tay bà vào chăn, đứng lên nhìn bà thật lâu, sau đó mới kiên định rời khỏi phòng bệnh.
Thực xin lỗi.
Tôi lại phá vỡ lời hứa của mình nữa rồi.
/77
|