Gần đây công ty của Dịch Thiên vô cùng bận rộn, ngay cả Tô Văn Dương cũng vội đến không thấy bóng. Hắn nghe lời Từ Nhiễm, không để bọn Liêu Phi La Vũ đến bệnh viện nhìn Mục Nhiên nữa mà thuê hộ công, coi như cho cậu tự do nhiều nhất có thể.
Mục Nhiên cũng không đi đâu lung tung, thành thành thật thật quanh quẩn trong bệnh viện tĩnh dưỡng, không gây thêm phiền toái cho anh.
Buổi sáng cậu mới ăn xong, chuẩn bị ra ngoài phơi nắng thì Giản Ninh mang theo chút hoa quả và thuốc bổ tới thăm. Mục Nhiên không nghĩ Giản Ninh sẽ tới, nhất thời không kịp phản ứng, ngây ra một lúc mới nhớ mời y ngồi. Trong phòng bệnh không có trà, cậu xấu hổ đưa cốc nước ấm qua cho y.
Giản Ninh nhận cốc cười, chờ hộ công ra khỏi phòng mới nhìn Mục Nhiên ôn thanh nói, “Tôi tới hơi sớm, không biết có làm phiền cậu không?”
Mục Nhiên vội vàng xua xua tay, “Không có không có, cảm ơn anh tới thăm tôi.”
Giản Ninh buông cốc nước, khóe miệng cười phai nhạt, trên mặt lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, “Kì thật trước đây tôi đã từng đến, nhưng bị Tô Văn Dương chặn ở ngoài.”
Mục Nhiên càng thêm xấu hổ, không biết phải nói tiếp thế nào. Từ khi cậu nằm viện tới nay mọi việc lớn nhỏ đều do Dịch Thiên an bài, không chỉ mình Giản Ninh mà ngay cả Từ Nhiễm cũng đều từng bị ngăn ngoài cửa.
Hai người đồng thời lâm vào trầm mặc.
Qua một lúc lâu, Giản Ninh mới một lần nữa mở miệng, “Nói như thế này tôi biết là rất ích kỉ… nhưng Mục Nhiên, cậu…”
Y dừng một chút, miệng không cười nữa, cơ hồ là trịnh trọng nói, “Cảm ơn cậu đã cứu Dịch Thiên.”
Mục Nhiên há miệng thở dốc muốn nói, Giản Ninh lại ngắt lời, “Nếu Dịch Thiên có chuyện gì tôi thật sự không biết mình sẽ như thế nào…” Nói xong y lắc lắc đầu, trong nháy mắt biểu tình trên mặt trở nên gượng gạo chua xót, sau đấy nhanh chóng một lần nữa treo lên ý cười ôn hòa, nhẹ giọng nói, “Tôi chưa từng thấy cậu ấy đốt tốt với ai như vậy. Hai người về sau, hảo hảo ở cùng một chỗ đi.”
Mục Nhiên không biết Giản Ninh lấy tâm tình gì mà nói với cậu những lời này. Y rõ ràng thích Dịch Thiên, vậy mà trên mặt không hề oán thán, trong ánh mắt cũng đều là ôn hòa thiện ý.
Mục Nhiên cảm thấy yết hầu khô khóc, cậu nuốt một ngụm nước bọt, vừa mở miệng thanh âm nghèn nghẹn, “Giản tiên sinh không biết, tôi vì trọng thương này, mà sẽ không sống được lâu sao?”
Giản Ninh sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn cậu.
Mục Nhiên nhìn y tiếp tục nói, “Hiện giờ Dịch Thiên đối tốt với tôi, có lẽ cũng là vì vậy, chúng tôi không có khả năng cùng nhau một chỗ.” Nếu cậu lại để mình rơi vào vòng tay ấy, chờ đến khi thân thể này tốt lắm, chút áy náy cùng tâm tình cảm kích của Dịch Thiên cũng phai nhạt, đến lúc ấy anh lại chán ghét cậu như lúc ban đầu, đến lúc ấy cậu nên làm cái gì bây giờ? Lại đánh cược thêm vài cái ba năm sao?
Nhưng chính là cuộc đời cậu liệu còn được bao nhiêu cái ba năm nữa?…
Giản Ninh nhíu mày, thấp giọng nói, “Cậu đừng nghĩ như vậy…”
Mục Nhiên lắc đầu ngắt lời, “Giản tiên sinh anh yên tâm đi, chờ khi ra viện tôi sẽ rời đi, nhất định sẽ không quấn Dịch Thiên nữa.”
Giản Ninh nhìn Mục Nhiên, nhất thời không biết nên nói cái gì. Phản ứng của Mục Nhiên hoàn toàn không giống so với tưởng tượng của y, những lời nói y đã chuẩn bị một câu đều không nói ra được.
Mục Nhiên thấy Giản Ninh lặng người, cho rằng y lo lắng cho mình liền cười cười an ủi, “Không sao đâu, tuy bác sĩ nói như vậy nhưng cũng đã hứa căn bản cũng không ảnh hưởng nhiều, về sau tôi chú ý nhiều hơn một chút là được.”
Giản Ninh rốt cuộc không ở lại được lâu nữa, chỉ miễn cưỡng gật đầu cười cười rồi vội vàng đứng dậy cáo từ rời đi.
Chờ y về rồi hộ công mới vào phòng, thu thập đồ mà Giản Ninh mang tới.
Mục Nhiên nhìn hô công bận bịu, do dự nói, “Vừa mới có người đến thăm tôi, phiền anh đừng nói cho Dịch tiên sinh.”
Dịch Thiên trước kia để Tô Văn Dương chặn Giản Ninh khẳng định anh không muốn cậu gặp y. Tuy không biết nguyên nhân nhưng cậu không muốn gây thêm phiền toái, vẫn là không để anh biết thì tốt hơn.
Hô công ngây ra một lúc, gật gật đầu. Dịch Thiên đã dặn mọi việc đều nghe Mục Nhiên, vừa rồi người nọ đến cũng không xảy ra chuyện gì nên cứ như lời cậu mà làm là được.
Giữa trưa Mục Nhiên ăn cơm xong, hộ công dọn đồ mang ra ngoài.
Bệnh viện người đến người đi, ai cũng không chú ý tới thư kí Giang vào phòng Mục Nhiên. Bất quả chỉ mười mấy phút đồng hồ sau, ông đóng cửa lại rời đi.
Thư kí Giang vừa mới ra khỏi bệnh viện liền lấy di động gọi cho Dịch Hải Chiêu, “Đã xử lý tốt.”
Dịch Hải Chiêu ở bên kia ừ một tiếng, trầm giọng hỏi, “Điều kiện của cậu ta là gì?”
Thư kí Giang dừng một chút mới đáp, “Cái gì cũng chưa nói.”
Bên kia im lặng, qua một lúc mới nói, “Cứ như vậy đi, anh tự an bài nốt mọi việc.”
Thư kí Giang ứng thanh, sau đó cúp điện thoại.
Đã hai ngày Dịch Thiên không tới bệnh viện. Buổi chiều sau khi hoàn thành toàn bộ công việc hắn không hề nghỉ ngơi mà lái xe đến thẳng bệnh viện, cùng Mục Nhiên ăn cơm chiều.
Lúc ăn cơm Mục Nhiên có vẻ thất thần, Dịch Thiên chú ý tới, để đũa xuống đưa tay sờ trán cậu, cau mày hỏi, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Mục Nhiên lúc này mới hồi phục tinh thần, bắt tay anh cười trả lời, “Không có.”
Dịch Thiên lại nhìn cậu một lúc lâu, sau đó mới gật đầu thu hồi ánh mắt.
Lại một lát sau, Mục Nhiên mới nhìn Dịch Thiên có chút do dự hỏi, “Dịch Thiên, hành lý của tôi… Chính là cái bố bao kia, có thể mang tới cho tôi không?” Đồ đạc của cậu đều được Dịch Thiên chuẩn bị, cậu cũng luôn ở bệnh viện nên không về nhà lấy được.
Dịch Thiên ngẩng đầu, cảnh giác hỏi, “Em muốn lấy nó làm gì?”
Mục Nhiên căng thẳng trong lòng, trên mặt lại cố gắng không biểu lộ ra, “Gần đây tôi luôn mơ thấy mẹ nên tôi nghĩ…” Cậu rất ít khi nói dối nên không dám nhìn vào mắt anh, cúi đầu rũ mắt giải thích.
Dịch Thiên không muốn cậu nhớ lại những kí ức đau xót trước kia, xen lời, “Lát nữa tôi sẽ cho người mang tới đây.”
Mục Nhiên dừng một chút, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Dịch Thiên, “Cảm ơn anh.” Phải lừa anh, kì thật trong lòng vô cùng áy náy bất an, nhưng đó là đồ vật duy nhất mà mẹ để lại, cậu muốn mang nó theo cùng.
Dịch Thiên không nói gì, động tác gắp thức ăn cho cậu cũng không dừng lại.
Mục Nhiên nhớ tới Tô Văn Dương nói với cậu Dịch Thiên bận công vụ ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, có chút đau lòng gắp cho anh một đũa, khẩn trương nói, “Dạ dày anh không tốt, về sau vẫn nên chú ý nhiều một chút.” Trước kia nếu cậu làm như vậy đổi lại luôn là ánh mắt chán ghét của anh. Nhưng chỉ cần nghĩ tới đây là lần cuối cùng gặp nhau, cậu nhịn không được muốn lải nhải.
Dịch Thiên nhìn đồ ăn trong bát, tay khẽ run lên.
Một lúc lâu sau hắn cũng không nói gì, đến tận khi Mục Nhiên đã muốn bắt đầu thấp thỏm hắn mới chậm rãi ăn đồ ăn, chậm rãi gật đầu trịnh trọng lên tiếng, “Được.”
Ngoài mặt hắn vẫn không có biểu tình gì, chính là không ai biết trong lòng hắn có bao nhiêu khó chịu. Khoảng cách từ lần cuối cùng Mục Nhiên quan tâm hắn như thế, rốt cuộc đã trải qua bao lâu… Trong thời gian đó, nhiều chuyện xảy ra đến nỗi hắn thiếu chút nữa vĩnh viễn mất đi cậu, một câu nói kia rốt cuộc có bao nhiêu trân quý, chỉ mình bản thân hắn biết.
Ăn cơm xong, Dịch Thiên dắt Mục Nhiên ra ngoài đi dạo một lát, sau khi trở về mới nói với cậu, “Ngày mai tôi phải xuất ngoại, ngày kia buổi tối sẽ về ăn cơm với em.”
Mục Nhiên gật đầu ậm ừ.
Dịch Thiên đợi một lát, nhìn Mục Nhiên không có ý định nói gì nữa, đành tự mình nói tiếp, “Ngày kia là sinh nhật tôi.”
Mục Nhiên ngây người, xấu hổ luống cuống chân tay, cậu thật sự không nhớ sinh nhật Dịch Thiên vào ngày mốt.
Dịch Thiên cũng không để cậu khó xử, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Tôi muốn có quà.”
Mục Nhiên nhìn biểu tình chăm chú trên mặt anh, có phần không quá tin tưởng vào những gì mình nghe được. Trước kia sinh nhật của Dịch Thiên, cậu chuẩn bị một bàn thức ăn thật ngon, chờ cả buổi tối đều không thấy anh trở về, quà được chuẩn bị cũng bị coi như rác rưởi mà ném hỏng. Hiện tại Dịch Thiên thế nhưng muốn quà của cậu?
Mục Nhiên chờ thấy không phải Dịch Thiên có ý nói giỡn, quẫn bách trả lời, “Trên người tôi không có tiền… cũng không thể ra ngoài…”
Dịch Thiên lắc đầu, “Không quan trọng. Chỉ cần là quà của em, cái gì tôi cũng thích.”
Mục Nhiên ngây ra nửa ngày mới gật đầu, khàn khàn nói, “Được.”
Mặt mày vẫn luôn căng thẳng của Dịch Thiên trầm tĩnh lại, khóe miệng ngẫu nhiên dẫn chút ý cười. Hắn đi đến ôm lấy cậu, môi hôn môi, trán chạm trán cười nhẹ nói, “Chờ tôi trở lại.”
Anh vốn là người cực kì anh tuấn, vẻ ngoài bình tĩnh luôn khiến người khác nhút nhát không dám lại gần. Vậy mà khi cười rộ lên, khí thế sắc bến trên người nhu hòa đi rất nhiều, thậm chí còn mang theo ý tứ dễ thân cận.
Hai tay buông xuôi bên người hết nắm lại buông, rốt cuộc cũng quyết định giơ lên, nhẹ nhàng ôm lấy sau lưng anh.
Thật muốn dặn dò anh nhiều lắm, dặn anh uống ít rượu đi, nhớ ăn cơm đúng bữa, hi vọng anh tự chăm sóc chính mình.
Chính là, một lời, một chữ cũng không thể nói ra.
Thẳng đến cuối cùng khi Dịch Thiên rời đi,
trong căn phòng không bóng người tịch mịch, màn đêm lặng im đen thăm thẳm cậu mới dám nhắm mắt lại,
đối diện với hư không,
nhẹ thanh nói hai từ,
“Tạm biệt.”
Mục Nhiên cũng không đi đâu lung tung, thành thành thật thật quanh quẩn trong bệnh viện tĩnh dưỡng, không gây thêm phiền toái cho anh.
Buổi sáng cậu mới ăn xong, chuẩn bị ra ngoài phơi nắng thì Giản Ninh mang theo chút hoa quả và thuốc bổ tới thăm. Mục Nhiên không nghĩ Giản Ninh sẽ tới, nhất thời không kịp phản ứng, ngây ra một lúc mới nhớ mời y ngồi. Trong phòng bệnh không có trà, cậu xấu hổ đưa cốc nước ấm qua cho y.
Giản Ninh nhận cốc cười, chờ hộ công ra khỏi phòng mới nhìn Mục Nhiên ôn thanh nói, “Tôi tới hơi sớm, không biết có làm phiền cậu không?”
Mục Nhiên vội vàng xua xua tay, “Không có không có, cảm ơn anh tới thăm tôi.”
Giản Ninh buông cốc nước, khóe miệng cười phai nhạt, trên mặt lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, “Kì thật trước đây tôi đã từng đến, nhưng bị Tô Văn Dương chặn ở ngoài.”
Mục Nhiên càng thêm xấu hổ, không biết phải nói tiếp thế nào. Từ khi cậu nằm viện tới nay mọi việc lớn nhỏ đều do Dịch Thiên an bài, không chỉ mình Giản Ninh mà ngay cả Từ Nhiễm cũng đều từng bị ngăn ngoài cửa.
Hai người đồng thời lâm vào trầm mặc.
Qua một lúc lâu, Giản Ninh mới một lần nữa mở miệng, “Nói như thế này tôi biết là rất ích kỉ… nhưng Mục Nhiên, cậu…”
Y dừng một chút, miệng không cười nữa, cơ hồ là trịnh trọng nói, “Cảm ơn cậu đã cứu Dịch Thiên.”
Mục Nhiên há miệng thở dốc muốn nói, Giản Ninh lại ngắt lời, “Nếu Dịch Thiên có chuyện gì tôi thật sự không biết mình sẽ như thế nào…” Nói xong y lắc lắc đầu, trong nháy mắt biểu tình trên mặt trở nên gượng gạo chua xót, sau đấy nhanh chóng một lần nữa treo lên ý cười ôn hòa, nhẹ giọng nói, “Tôi chưa từng thấy cậu ấy đốt tốt với ai như vậy. Hai người về sau, hảo hảo ở cùng một chỗ đi.”
Mục Nhiên không biết Giản Ninh lấy tâm tình gì mà nói với cậu những lời này. Y rõ ràng thích Dịch Thiên, vậy mà trên mặt không hề oán thán, trong ánh mắt cũng đều là ôn hòa thiện ý.
Mục Nhiên cảm thấy yết hầu khô khóc, cậu nuốt một ngụm nước bọt, vừa mở miệng thanh âm nghèn nghẹn, “Giản tiên sinh không biết, tôi vì trọng thương này, mà sẽ không sống được lâu sao?”
Giản Ninh sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn cậu.
Mục Nhiên nhìn y tiếp tục nói, “Hiện giờ Dịch Thiên đối tốt với tôi, có lẽ cũng là vì vậy, chúng tôi không có khả năng cùng nhau một chỗ.” Nếu cậu lại để mình rơi vào vòng tay ấy, chờ đến khi thân thể này tốt lắm, chút áy náy cùng tâm tình cảm kích của Dịch Thiên cũng phai nhạt, đến lúc ấy anh lại chán ghét cậu như lúc ban đầu, đến lúc ấy cậu nên làm cái gì bây giờ? Lại đánh cược thêm vài cái ba năm sao?
Nhưng chính là cuộc đời cậu liệu còn được bao nhiêu cái ba năm nữa?…
Giản Ninh nhíu mày, thấp giọng nói, “Cậu đừng nghĩ như vậy…”
Mục Nhiên lắc đầu ngắt lời, “Giản tiên sinh anh yên tâm đi, chờ khi ra viện tôi sẽ rời đi, nhất định sẽ không quấn Dịch Thiên nữa.”
Giản Ninh nhìn Mục Nhiên, nhất thời không biết nên nói cái gì. Phản ứng của Mục Nhiên hoàn toàn không giống so với tưởng tượng của y, những lời nói y đã chuẩn bị một câu đều không nói ra được.
Mục Nhiên thấy Giản Ninh lặng người, cho rằng y lo lắng cho mình liền cười cười an ủi, “Không sao đâu, tuy bác sĩ nói như vậy nhưng cũng đã hứa căn bản cũng không ảnh hưởng nhiều, về sau tôi chú ý nhiều hơn một chút là được.”
Giản Ninh rốt cuộc không ở lại được lâu nữa, chỉ miễn cưỡng gật đầu cười cười rồi vội vàng đứng dậy cáo từ rời đi.
Chờ y về rồi hộ công mới vào phòng, thu thập đồ mà Giản Ninh mang tới.
Mục Nhiên nhìn hô công bận bịu, do dự nói, “Vừa mới có người đến thăm tôi, phiền anh đừng nói cho Dịch tiên sinh.”
Dịch Thiên trước kia để Tô Văn Dương chặn Giản Ninh khẳng định anh không muốn cậu gặp y. Tuy không biết nguyên nhân nhưng cậu không muốn gây thêm phiền toái, vẫn là không để anh biết thì tốt hơn.
Hô công ngây ra một lúc, gật gật đầu. Dịch Thiên đã dặn mọi việc đều nghe Mục Nhiên, vừa rồi người nọ đến cũng không xảy ra chuyện gì nên cứ như lời cậu mà làm là được.
Giữa trưa Mục Nhiên ăn cơm xong, hộ công dọn đồ mang ra ngoài.
Bệnh viện người đến người đi, ai cũng không chú ý tới thư kí Giang vào phòng Mục Nhiên. Bất quả chỉ mười mấy phút đồng hồ sau, ông đóng cửa lại rời đi.
Thư kí Giang vừa mới ra khỏi bệnh viện liền lấy di động gọi cho Dịch Hải Chiêu, “Đã xử lý tốt.”
Dịch Hải Chiêu ở bên kia ừ một tiếng, trầm giọng hỏi, “Điều kiện của cậu ta là gì?”
Thư kí Giang dừng một chút mới đáp, “Cái gì cũng chưa nói.”
Bên kia im lặng, qua một lúc mới nói, “Cứ như vậy đi, anh tự an bài nốt mọi việc.”
Thư kí Giang ứng thanh, sau đó cúp điện thoại.
Đã hai ngày Dịch Thiên không tới bệnh viện. Buổi chiều sau khi hoàn thành toàn bộ công việc hắn không hề nghỉ ngơi mà lái xe đến thẳng bệnh viện, cùng Mục Nhiên ăn cơm chiều.
Lúc ăn cơm Mục Nhiên có vẻ thất thần, Dịch Thiên chú ý tới, để đũa xuống đưa tay sờ trán cậu, cau mày hỏi, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Mục Nhiên lúc này mới hồi phục tinh thần, bắt tay anh cười trả lời, “Không có.”
Dịch Thiên lại nhìn cậu một lúc lâu, sau đó mới gật đầu thu hồi ánh mắt.
Lại một lát sau, Mục Nhiên mới nhìn Dịch Thiên có chút do dự hỏi, “Dịch Thiên, hành lý của tôi… Chính là cái bố bao kia, có thể mang tới cho tôi không?” Đồ đạc của cậu đều được Dịch Thiên chuẩn bị, cậu cũng luôn ở bệnh viện nên không về nhà lấy được.
Dịch Thiên ngẩng đầu, cảnh giác hỏi, “Em muốn lấy nó làm gì?”
Mục Nhiên căng thẳng trong lòng, trên mặt lại cố gắng không biểu lộ ra, “Gần đây tôi luôn mơ thấy mẹ nên tôi nghĩ…” Cậu rất ít khi nói dối nên không dám nhìn vào mắt anh, cúi đầu rũ mắt giải thích.
Dịch Thiên không muốn cậu nhớ lại những kí ức đau xót trước kia, xen lời, “Lát nữa tôi sẽ cho người mang tới đây.”
Mục Nhiên dừng một chút, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Dịch Thiên, “Cảm ơn anh.” Phải lừa anh, kì thật trong lòng vô cùng áy náy bất an, nhưng đó là đồ vật duy nhất mà mẹ để lại, cậu muốn mang nó theo cùng.
Dịch Thiên không nói gì, động tác gắp thức ăn cho cậu cũng không dừng lại.
Mục Nhiên nhớ tới Tô Văn Dương nói với cậu Dịch Thiên bận công vụ ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, có chút đau lòng gắp cho anh một đũa, khẩn trương nói, “Dạ dày anh không tốt, về sau vẫn nên chú ý nhiều một chút.” Trước kia nếu cậu làm như vậy đổi lại luôn là ánh mắt chán ghét của anh. Nhưng chỉ cần nghĩ tới đây là lần cuối cùng gặp nhau, cậu nhịn không được muốn lải nhải.
Dịch Thiên nhìn đồ ăn trong bát, tay khẽ run lên.
Một lúc lâu sau hắn cũng không nói gì, đến tận khi Mục Nhiên đã muốn bắt đầu thấp thỏm hắn mới chậm rãi ăn đồ ăn, chậm rãi gật đầu trịnh trọng lên tiếng, “Được.”
Ngoài mặt hắn vẫn không có biểu tình gì, chính là không ai biết trong lòng hắn có bao nhiêu khó chịu. Khoảng cách từ lần cuối cùng Mục Nhiên quan tâm hắn như thế, rốt cuộc đã trải qua bao lâu… Trong thời gian đó, nhiều chuyện xảy ra đến nỗi hắn thiếu chút nữa vĩnh viễn mất đi cậu, một câu nói kia rốt cuộc có bao nhiêu trân quý, chỉ mình bản thân hắn biết.
Ăn cơm xong, Dịch Thiên dắt Mục Nhiên ra ngoài đi dạo một lát, sau khi trở về mới nói với cậu, “Ngày mai tôi phải xuất ngoại, ngày kia buổi tối sẽ về ăn cơm với em.”
Mục Nhiên gật đầu ậm ừ.
Dịch Thiên đợi một lát, nhìn Mục Nhiên không có ý định nói gì nữa, đành tự mình nói tiếp, “Ngày kia là sinh nhật tôi.”
Mục Nhiên ngây người, xấu hổ luống cuống chân tay, cậu thật sự không nhớ sinh nhật Dịch Thiên vào ngày mốt.
Dịch Thiên cũng không để cậu khó xử, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Tôi muốn có quà.”
Mục Nhiên nhìn biểu tình chăm chú trên mặt anh, có phần không quá tin tưởng vào những gì mình nghe được. Trước kia sinh nhật của Dịch Thiên, cậu chuẩn bị một bàn thức ăn thật ngon, chờ cả buổi tối đều không thấy anh trở về, quà được chuẩn bị cũng bị coi như rác rưởi mà ném hỏng. Hiện tại Dịch Thiên thế nhưng muốn quà của cậu?
Mục Nhiên chờ thấy không phải Dịch Thiên có ý nói giỡn, quẫn bách trả lời, “Trên người tôi không có tiền… cũng không thể ra ngoài…”
Dịch Thiên lắc đầu, “Không quan trọng. Chỉ cần là quà của em, cái gì tôi cũng thích.”
Mục Nhiên ngây ra nửa ngày mới gật đầu, khàn khàn nói, “Được.”
Mặt mày vẫn luôn căng thẳng của Dịch Thiên trầm tĩnh lại, khóe miệng ngẫu nhiên dẫn chút ý cười. Hắn đi đến ôm lấy cậu, môi hôn môi, trán chạm trán cười nhẹ nói, “Chờ tôi trở lại.”
Anh vốn là người cực kì anh tuấn, vẻ ngoài bình tĩnh luôn khiến người khác nhút nhát không dám lại gần. Vậy mà khi cười rộ lên, khí thế sắc bến trên người nhu hòa đi rất nhiều, thậm chí còn mang theo ý tứ dễ thân cận.
Hai tay buông xuôi bên người hết nắm lại buông, rốt cuộc cũng quyết định giơ lên, nhẹ nhàng ôm lấy sau lưng anh.
Thật muốn dặn dò anh nhiều lắm, dặn anh uống ít rượu đi, nhớ ăn cơm đúng bữa, hi vọng anh tự chăm sóc chính mình.
Chính là, một lời, một chữ cũng không thể nói ra.
Thẳng đến cuối cùng khi Dịch Thiên rời đi,
trong căn phòng không bóng người tịch mịch, màn đêm lặng im đen thăm thẳm cậu mới dám nhắm mắt lại,
đối diện với hư không,
nhẹ thanh nói hai từ,
“Tạm biệt.”
/77
|