Mục Thần Ký

Chương 185 - Gọi Ma

/1208


Trên tế đàn không lớn này, hai luồng ánh đao ngang dọc sáng lên, xoay ngang dựng đứng, ánh đao nằm ngang chém đầu lâu vị đạo nhân kia, ánh đao dựng thẳng chèn giữa khuôn mặt một vị nữ đạo nhân khác bổ xuống.

Nữ đạo nhân kia chính là thần thông giả cảnh giới Lục Hợp, tuy rằng không tu luyện qua chiến kỹ, thế nhưng trên trán lại có một dây chuyền vàng, trung tâm sợi dây chuyền vàng này là một khối bảo thạch, toả ra ánh sáng, cản lại một đao này của Tần Mục.

Tần Mục buông đao, nữ đạo nhân kia vỡ đầu chảy máu, lập tức bùng phát ra nguyên khí, phất trần trong tay khác tựa như vô số nhụy hoa tỏa ra, ngàn vạn sợi phất trần đâm về phía Tần Mục.

Nàng vừa mới phát động thế tiến công thì đã thấy vô số ánh đao nhấn chìm lấy nàng.

Dạ Chiến Liên Thành Phong Vũ.

Bước chân Tần Mục đan xen, tránh khỏi phất trần đang đâm tới, vòng về phía sau thi thể nữ đạo nhân, thi thể của nữ đạo nhân vẫn còn chưa ngã xuống, sau lưng chính là một vị đạo nhân khác.

Đạo nhân kia đã phục hồi tinh thần lại, từng miếng từng miếng giấy vàng trong túi bên hông bay ra, nhưng vào lúc này Tần Mục vứt bỏ song đao, chập ngón tay điểm tới, nguyên khí trên đầu ngón hóa thành kiếm quang cực kỳ sắc bén xuyên thủng mi tâm đạo nhân.

Phía sau Tần Mục, Long Tượng bay vút, hòa thượng Vân Khuyết quấn rồng đạp voi giết tới, đánh về phía một vị nữ đạo nhân khác, một tiếng nổ vang ầm ầm, nữ đạo nhân kia bị đâm dán sát lên pho tượng Ma Thần.

Nữ đạo nhân kia phun máu, nguyên khí bùng phát, chấn bay hắn, đang muốn lạnh lùng hạ sát thủ, đột nhiên ánh kiếm vút qua, lướt ngang cổ họng của nàng, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Nguyên khí của nữ đạo nhân này vô cùng hùng hồn, vậy mà dùng nguyên khí miễn cưỡng ngăn cản chiêu kiếm này, thế nhưng sau một khắc, Thẩm Vạn Vân xuất hiện ở bên cạnh nàng nắm lấy chuôi kiếm, bùng phát tất cả sức mạnh, ghim nàng lên trên bức tượng Ma Thần, sau đó dùng sức rút kiếm, vòi máu bắn tung tóe.

Thân hình Lang Nô lóe lên, nhún người nhảy lên trên đỉnh đầu pho tượng, hai thanh ma đao xuất quỷ nhập thần chém xuống phía dưới, mà Việt Thanh Hồng thì lại đứng trên bả vai Lang Nô, từng thanh từng thanh kiếm sắc bén bay khỏi hộp kiếm sau lưng, hóa thành toản kiếm thức đâm xuống một đạo nhân phía dưới!

Đạo nhân kia trở tay nắm lấy một lá cờ trắng cắm bên rìa tế đàn, chấn động bạch phiên, phù văn trên lá cờ sáng lên, tựa như từng con từng con rắn màu đỏ quái lạ bay từ không trung ra, ngăn cản hai thanh ma đao, nhưng mà toản kiếm thức của Việt Thanh Hồng đã xuyên qua mặt lá cờ chui vào mi tâm của hắn.

Cùng lúc đó, Tư Vân Hương ở bên kia lấp lóe như quỷ mị, dùng một loại ấn pháp kỳ dị tấn công liên tục, miễn cưỡng đánh chết một nữ đạo nhân khác, xương cốt nát tan.

Thẩm Vạn Vân nhìn thấy mà giật mình trong lòng: Tư sư muội thâm tàng bất lộ, tu vi bản thân rất mạnh mẽ!

Hắn nhào về phía một đạo nhân khác, đột nhiên đạo nhân kia tung người nhảy xuống tế đàn, nhanh chân bỏ chạy, phía sau từng tấm từng tấm giấy vàng đồng loạt bay về phía tế đàn.

Thẩm Vạn Vân vội vàng đuổi theo, đột nhiên từng tấm từng tấm giấy vàng liên tiếp nổ tung, mạnh mẽ nổ bay hắn.

Một bên khác Vân Khuyết cũng lao tới chắn trước người đạo nhân kia, triển khai Đại Ngũ Đài ấn ngăn cản đường đi của đạo nhân này.

Đạo nhân kia cười lạnh một tiếng, năm ngón tay mở rộng ra, lôi đình bùng phát giữa lòng bàn tay, đánh cho hồn vía Vân Khuyết lên mây.

Đạo nhân kia yên lòng, lạnh lùng nói: Một đám nhóc con còn chưa tu luyện tới cảnh giới Lục Hợp, vậy mà...

Hắn vừa mới nói tới chỗ này thì đột nhiên hậu tâm mát lạnh, cúi đầu nhìn xuống, một thanh kiếm xuyên qua khỏi ngực hắn, mà người kia đến sát sau lưng hắn lúc nào thì hắn lại không mảy may phát hiện.

Tần Mục rút kiếm, âm thanh của đạo nhân kia khàn khàn nói: Thân pháp tốt! Dứt lời ngã nhào xuống đất, đứt hơi chết đi.

Tần Mục tra kiếm vào vỏ, trên tế đàn, Việt Thanh Hồng, Lang Nô và Tư Vân Hương đang sắp sửa đánh chết một tên đạo nhân cuối cùng, vòng một vòng, chỉ thấy chung quanh pho tượng Ma Thần từng bộ từng bộ thi thể ngã xuống ngang dọc tứ tung.

Có đạo nhân vẫn chưa ngã xuống, mà là bị ghim trên pho tượng, có đạo nhân thì bị treo trên lá cờ trắng, còn có đạo nhân thì lại bị quyền pháp đánh thành một bãi bùn nhão, có bị chuỳ sắt gõ nát đầu, tử trạng không giống nhau.

Ba người giật mình trong lòng, sắc mặt Tư Vân Hương nghiêm nghị, tỉ mỉ kiểm tra mỗi một bộ thi thể, những thi thể này đều là trong nháy mắt liền gặp phải độc thủ của Tần Mục, một thân thần thông vẫn còn chưa kịp phát huy ra thì đã chết oan chết uổng.

Trên căn bản là không dùng đến hai chiêu, đa số đều là một chiêu mất mạng. Nàng nghĩ thầm trong lòng, giương mắt nhìn về phía Tần Mục.

Mười ba vị thần thông giả, cho dù năng lực cận chiến không mạnh, tuy nhiên thần thông giả dù sao cũng là thần thông giả. Dù rằng tất cả mọi người đều nói bị cường giả lưu phái chiến kỹ áp sát người thì cường giả lưu phái pháp thuật chỉ có một con đường chết, nhưng câu nói này cũng chỉ là nói suông mà thôi.

Nếu cảnh giới chênh lệch, lưu phái chiến kỹ khả năng không cách nào phá được thần thông phòng ngự của đối phương.

Lần này tuy nói giết địch không kịp trở tay, nhưng sức chiến đấu của Tần Mục cũng không khỏi quá mạnh mẽ, tốc độ cũng không khỏi quá nhanh.

Tần Mục chấn động Thiếu Bảo kiếm, giũ vết máu trên kiếm rồi tra kiếm vào vỏ, nói: Quét sạch chiến trường, lập tức hủy diệt pho tượng Ma Thần!

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên chỉ nghe một tiếng nổ vang ầm ầm từ nơi không xa truyền đến, trong khói đen bắn ra ánh sáng màu máu, nhuộm đám sương mù đen kịt thành một màu đỏ lòm.

Huyết quang kia cao tới mấy trăm trượng, đứng ở khe núi này cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Từng luồng từng luồng sức mạnh kinh khủng từ một thế giới khác vọt tới, đánh về chỗ huyết quang bắn ra.

Tiếp theo, tiếng sấm vang rền truyền đến, sấm chớp đan xen xung quanh huyết quang, đó là sấm chớp bị sức mạnh đáng sợ từ trong không gian bổ ra. Nếu lực lượng quá mạnh thì khi lực lượng rung động sẽ đè ép không gian, khiến cho không gian không ổn định.

Không gian không ổn định thì sấm chớp ẩn nấp trong không gian sẽ bắn ra.

Vẻ mặt mọi người cứng đờ, chỉ thấy nơi màu máu và sấm chớp hội tụ có một thân thể vô cùng to lớn đang chầm chậm đứng lên, đó là một pho tượng Ma Thần đầu mọc sừng, có bốn tay bốn chân, tuy chỉ là một pho tượng nhưng giờ phút này lại tựa như Ma Thần giáng thế, tản mát ra vẻ kiêu ngạo ngập trời!

Vị Ma Thần giáng thế còn cao hơn ngọn Lộc Sơn chỗ bọn họ này, quanh thân khói đặc cuồn cuộn, trong khói đặc lấp lóe ánh lửa và ánh chớp, mà màu máu xông thẳng lên trời, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn.

Còn một nơi cũng có thần thông giả của Hồng Sơn phái gọi Ma...

Tay chân Tần Mục lạnh lẽo, thần thông giả của Hồng Sơn phái ở một nơi khác làm phép thành công, gọi Ma Thần đến.

Ánh mắt của vị Ma Thần khổng lồ kia tựa như lôi điện đan xen, nơi ánh mắt lướt qua, tất cả cây cối núi đá đều ầm ầm biến thành tro bụi.

Tần Mục thở hắt một hơi, thấp giọng nói: Cởi đồ!

Tất cả mọi người hơi run run, hòa thượng Vân Khuyết lẩm bẩm nói: Lại muốn cởi quần áo à...

Tư Vân Hương hiểu được ý, lập tức cởi quần áo thi thể trên đất mặc lên người, những người khác cũng lập tức rõ ràng ý tứ Tần Mục, vội vã cởi quần áo của mấy thần thông giả Hồng Sơn phái.

Tần Mục cũng mặc quần áo đệ tử Hồng Sơn phái vào, thấp giọng nói: Rút những lá cờ trắng kia lên, nhặt luôn phù bảo để dự phòng.

Đám người Thẩm Vạn Vân tiến lên, rút cờ trắng, nhặt từng cái từng cái phù bảo, mọi người vừa ăn mặc chỉnh tề thì chỉ thấy vị Ma Thần này hướng về phía mặt sông rít gào, chấn động đến mức làm cho Dũng Giang sóng lớn ngập trời.

Mọi người biến sắc, Long Kỳ Lân chạy tới, Tần Mục nhanh chóng nói: Chúng ta mau chóng rời khỏi đây, nơi này đã không phải là địa phương để mấy tên sĩ tử cảnh giới Ngũ Diệu cỡ chúng ta có thể ở lại. Trên người các ngươi còn cái gì có thể đại biểu cho thân phận sĩ tử Thái học viện không? Giao hết cho ta.

Vân Khuyết lấy ra thẻ bài, lẩm bẩm nói: Thật sự muốn đi Nam Cương chịu chết sao?

Tần Mục thu lấy thẻ bài của mọi người, đặt vào túi Thao Thiết, nói: Chúng ta chỉ là vòng qua Nam Cương, vòng qua chiến trường này, vượt sông đến Giang Bắc liền coi như an toàn.

Hắn thở hắt một hơi, đang muốn ra lệnh rời đi, đột nhiên thoáng thấy pho tượng vị Ma Thần vẫn còn chưa hoàn thành này thì trong lòng khẽ nhúc nhích, nâng pho tượng này lên, quấn vào trên người Long Kỳ Lân.

Đi thôi, đi phương nam.

Tâm tình mọi người nặng nề, đuổi theo bước chân của hắn, dọc theo chân núi đi về hướng nam.

Đi được chừng hơn mười dặm, cuối cùng bọn họ cũng coi như đi ra khói đen bao phủ lại, tiếp tục đi về phía trước hơn mười dặm, Tần Mục quay đầu nhìn, chỉ thấy khói đen tựa như một cái nồi cực kỳ to lớn, chụp xuống lân cận Dũng Giang, khóa hai bờ sông lại. Bên trong khói đen sấm vang chớp giật, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một vài luồng sáng phát ra từ đạo pháp thần thông đang oanh kích.

Trong khói đen kia đứng sững một cánh cửa to lớn, cánh cửa mở ra sống chết, nối liền âm dương.

Lệ Châu, không biết có thể có bao nhiêu người còn sống sót. Tần Mục thầm nghĩ.

Cũng không lâu lắm, Tần Mục đột nhiên dừng bước: Quân đội đang đến.

Vân Khuyết vui vẻ trong lòng: Quân đội? Quân đội của Duyên Khang ta hả?

Tần Mục lắc đầu, chỉ về phía trước: Quân đội của phản quân.

Mọi người nhìn về phía trước, chỉ thấy mấy chục chiếc lâu thuyền bay về phía này, trên thuyền cờ xí tung bay, mà xung quanh từng chiếc từng chiếc lâu thuyền còn có một con con dị thú bay trên không trung, thiên kỳ bách quái, chủng loại đa dạng.

Mà bên dưới đại quân trên không trung, lại là từng nhóm binh lính được tạo thành từ võ giả, thần thông giả, bên trong đoàn quân còn có một con cự thú trên người treo đầy những tảng đá lớn tròn trùng trục, thân thể những cự thú kia cao mười mấy trượng, tựa như gò núi biết đi, bước chân dẵm lên khiến mặt đất run rẩy không thôi.

Tần Mục và mọi người đứng ở một bên, để nhánh đại quân đến chiến trường Dũng Giang này đi qua, trong đó, trên một chiếc lâu thuyền có một vị tướng quân đang đứng, ánh mắt như điện quét tới, lướt qua thân thể đám người Tần Mục, hỏi tướng lĩnh bên người: Những người kia có lai lịch gì?

Một vị tướng lĩnh bên cạnh hắn quét nhìn đám người Tần Mục vài lần, nói: Hình như là đệ tử của Hồng Sơn phái, ta xuống hỏi một chút.

Tướng lĩnh này bước xuống lâu thuyền, mỗi một bước chân hạ xuống, dưới chân liền sinh ra hoa sen vàng, bộ bộ sinh liên, từng bước một từ không trung đi tới trước mặt mấy người Tần Mục, mọi người nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía.

Đây là một vị đại cao thủ cảnh giới Thất Tinh, chân đạp hư không, muốn giết bọn hắn quả thực là dễ như ăn cháo, không tốn chút sức lực nào!

Tướng lĩnh kia quét nhìn pho tượng Ma Thần trên lưng Long Kỳ Lân một chút, lạnh lùng nói: Đệ tử Hồng Sơn phái, không đánh mà chạy, phải bị tội gì?

Tần Mục khom người, đúng mực nói: Hồng Sơn phái chúng ta đã cố gắng hết sức, chúng ta đã gọi ra một vị Ma Thần trợ chiến, không những không có tội, ngược lại còn có công.

Tướng lĩnh kia hừ lạnh một tiếng: Thế nhưng các ngươi từ chiến trường chạy trốn, đây chính là tội chết, phải chém đầu tại trận!

Nét mặt Tần Mục bi phẫn, lên tiếng cãi: Chúng ta bị Lệ Châu đánh lén, mười ba huynh đệ tỷ muội chết trận bảy người, chỉ còn sót lại sáu người chúng ta! Lúc chúng ta liều mạng, các ngươi ở đâu? Hồng Sơn phái ta đã bị diệt môn, chỉ còn sót lại chúng ta, chẳng lẽ còn muốn toàn bộ chúng ta liều chết nữa sao? Tướng quân, chừa cho Hồng Sơn phái chúng ta chút gốc rễ!

Tên tướng lĩnh kia chần chờ, ngẩng đầu nhìn lên.

Trên chiếc lâu thuyền trên không trung, vị tướng quân kia trầm giọng nói: Người của Hồng Sơn phái đã rất ít, không cần truy cứu quá mức. Bọn họ gọi ra một vị Ma thần trợ chiến, đó là lập công lớn. Để bọn họ triển khai pháp thuật một chút, chứng minh thân phận thật sự rồi thả bọn họ rời đi.

Trên trán đám người Thẩm Vạn Vân, Vân Khuyết bốc lên mồ hôi lạnh, pháp thuật của Hồng Sơn phái, bọn họ đều chưa từng tu luyện.

Tần Mục khống chế một cái phù bảo, âm thanh của vị tướng quân kia truyền đến: Không phải phù bảo, là pháp thuật.

Tần Mục vận chuyển nguyên khí, nguyên khí hóa thành phù văn, chiếu lên pho tượng vị Ma Thần này, một phù văn trên pho tượng Ma Thần sáng lên.

Tên tướng lĩnh kia khom người nói: Hiếu Nghĩa tướng quân, quả thực là Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh của Hồng Sơn phái.

Vị Hiếu Nghĩa tướng quân trên lâu thuyền phất tay: Thả bọn họ đi, đại quân tiến nhanh, đánh hạ Lệ Châu... Chậm đã!

Ánh mắt Hiếu Nghĩa tướng quân lại rơi vào thân thể đám người Tần Mục, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười: Đưa bọn họ đến Thiên Ba thành, để bọn họ cũng gọi ra một vị Ma thần ở nơi đó.

/1208

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status