Mục Thần Ký

Chương 557 - Chương 555: Đẩy Ra Mây Mù Nhìn Thấy Mặt Trời

/1208


Những bộ xương khô và cương thi lên tới hàng vạn ôm Tần Mục vào giữa giống như thủy triều chạy về phía đông, bọn họ đi qua nơi nào thì tất cả đều bị chìm ngập.

Đất không lành quả thật tràn ngập các loại quỷ dị, phần nhiều là oán niệm hoặc tàn hồn của Thần Ma và thần thông chết trận giả hình thành sinh linh kỳ lạ, những sinh linh này trộn lẫn với thần thông liều mạng của Thần Ma khi còn sống lưu lại, bởi vậy thực lực bình thường cường đại khác thường, hình thái cũng quỷ dị khủng khiếp khác thường.

Bởi vì cuộc chiến tranh này thật sự thê thảm, các Thần Ma và thần thông giả chết ở chỗ này bạo phát ra các loại tâm tình tiêu cực, thần huyết và ma huyết hỗn tạp cùng một chỗ cho nên hình thành nơi kỳ quái trong đất không lành này, mà sinh linh bên trong cũng có tâm tính vặn vẹo.

Trên đường, Tần Mục nhìn thấy các loại quái vật không tốt kỳ lạ, máu thịt của Thần Ma hỗn tạp hình thành núi thịt, con rết xương trắng mọc mấy trăm đầu, xương tay chạy tán loạn khắp nơi, quái vật toàn thân đều xương cầu rồng thân ngựa, đuôi dài.

Chỉ có điều bất kể những vật không tốt này cường đại thế nào thì đối mặt với đại quân Thất Sát Tinh quân của Úy Lão cũng chỉ có thể chờ chết, bị đại quân bộ xương khô và cương thi vui sướng đẩy ngang qua.

Đất không lành rộng lớn thế nào có phần khó có thể tưởng tượng được, cho dù tốc độ của đám người Tần Mục không chậm cũng phải đi trong thời gian hơn hai ngày mới đến được sát biên giới của đất không lành.

Tần tiểu hữu, đi lên trước nữa sẽ rời khỏi đất không lành, chúng ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây.

Úy Lão đứng vững, ôm quyền thi lễ:

Vậy từ biệt tại tây.

Tần Mục trả lễ:

Từ biệt tại đây. Sau khi ta đi, ta chắc chắn sẽ đi tới Phong Đô hỏi thăm Diêm vương, xem có thể không giải quyết chỗ an thân cho các vị hay không. Các vị chờ tin tức ta.

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Úy Lão nhìn theo hắn đi xa, đột nhiên cao giọng nói:

Tần tiểu hữu, ngươi cũng là họ Tần, ngươi cùng Khai Hoàng có quan hệ như thế nào?

Tần Mục quay đầu lại, vẫy vẫy tay:

Khai Hoàng là thuỷ tổ chúng ta ra!

Thảo nào, thảo nào.

Úy Lão hơi ngẩn ra, nhìn hắn đi ra khỏi đất không lành, đột nhiên hưng phấn, hô lên liên tục, cao giọng nói:

Các huynh đệ, chúng ta đi, đi đánh giang sơn thật lớn ở đất không lành, thống trị không lành, chờ đợi Khai Hoàng hạ xuống!

Vô số bộ xương khô và cương thi theo hắn gào thét, nhảy vào sâu bên trong đất không lành tràn ngập ma khí.

Tần Mục đi ra khỏi đất không lành, quay đầu nhìn lại, trong đất không lành bạo phát ra từng chấn động khủng khiếp, chắc là Thất Sát Tinh quân của Úy Lão đang tấn công chỗ khác trong đất không lành.

Dù chết vẫn đánh nhau kịch liệt, xương trắng báo ơn quân. Thật sự là tráng sĩ!

Hắn ở trong bóng tối đi về phía đông, đất không lành có lẽ sẽ trở thành lãnh địa của Úy Lão, lãnh địa này ở bên trong lãnh địa Ma tộc có thể sẽ trở thành cái đinh cắm vào trong bụng của Ma tộc.

A, ta còn nhớ rõ những ngôn ngữ của U Đô đó!

Tần Mục chớp chớp mắt, những ngôn ngữ U Đô đó lại không có biến mất khỏi đầu hắn, lẽ nào quỷ dị của đất không lành vẫn theo hắn?

Không chỉ có như vậy, hắn còn có thể nhìn thấy được một cánh cửa linh thai thần tàng khác, vẫn đối lập cùng linh thai thần tàng ban đầu của hắn.

Ta có thể nắm giữ ngôn ngữ U Đô như vậy, chuyện này có chút cổ quái.

Hắn lại một lần nữa hiện ra Trấn Tinh Quân hình thái, cánh cửa Thừa Thiên lại hiện ra, này quyển sách cổ lại một lần nữa xuất hiện, hắn mở ra sách cổ, không niệm tụng mà đọc thầm từng trang từng trang, đem sách U Đô ngữ nhớ kỹ.

Sau nửa canh giờ hắn đã hoàn toàn ghi nhớ những ngôn ngữ U Đô ở trong sách, lúc này hắn mới tản đi hình thái của Trấn Tinh Quân, cánh cửa Thừa Thiên phía sau lưng hắn cũng tự biến mất.

Ta chỉ thấy qua cánh cửa Thừa Thiên ở phách thể mờ ảo của bức tượng đá dưới lòng đất của Minh cốc, nhưng vị phách thể của tượng đá kia không cầm một quyển sách nào. Ta đã gặp qua những thần thánh cùng với thần thông giả kia, hình như chỉ có một mình ta hiện ra hình thái Trấn Tinh Quân, trong tay mới có thể xuất hiện thêm một quyển sách cổ.

Tần Mục đau khổ suy nghĩ, sau một lúc lâu hắn mới nghĩ thông suốt:

Phách thể tượng đá dưới lòng đất Minh cốc thật ra giống như Hư Sinh Hoa vậy, đều là giả phách thể. Chỉ có phách thể chân chính mới xuất hiện sách cổ trong tay như vậy! Trở về ta phải đi hỏi thôn trưởng, hắn biết được nhiều hơn ta!

Hắn nghĩ thông suốt điểm then chốt này, cuối cùng cũng ném chuyện này ra sau đầu, trong miệng hắn lại một lần nữa truyền đến ngôn ngữ U Đô, hắn vừa đọc nội dung trong sách vừa chạy về phía đông.

Từng ma khí lần lượt vọt tới chui vào mi tâm của hắn, khiến cho tu vi ma đạo của hắn càng thêm tăng vọt.

Lần này không xuất hiện tình trạng khác thường người chết sống lại. Người chết sống lại chắc là tác dụng của quyển sách cổ. Tần Mục yên lòng, chỉ cần không lấy ra quyển sách cổ, như vậy ngôn ngữ U Đô trong sách chính là một loại phương thức tu luyện kỳ diệu, không cần phải lo lắng nhiễu loạn U Đô, bị âm soa truy sát.

Hắn một đường chạy như điên, đi qua nơi nào, ma khí bị hắn dẫn dắt giống như khói báo động bị trực tiếp kéo lên, không giống một thần thông giả mà giống như một đại ma đầu đang gào thét chạy vội.

Đột nhiên, hắn dừng niệm ma ngữ của U Đô, trong miệng trái lại truyền đến thần ngữ thâm ảo tối nghĩa, ma nguyên trùng kích cánh cửa ma đạo linh thai thần tàng. Trong đầu của hắn nhất thời có ma ngữ vang lên, hình như từ chỗ sâu bên trong bóng tối dưới cửu tuyền truyền đến, quỷ dị khó lường, quấy nhiễu ma nguyên của hắn, ngăn cản hắn mở ra cánh cửa này.

Thần ngữ trong miệng hắn cũng ẩn chứa lực lượng đặc biệt, cùng ma ngữ này thình lình xảy ra sự chống cự.

Năm đó thời điểm Tần Mục mở ra linh thai thần tàng cũng có thần ngữ giống như từ trên chín tầng trời truyền đến, quấy nhiễu hắn phá tường linh thai, bị hắn mượn ma ngữ và phật ngữ mạnh mẽ phá tường, lúc này mới có thể đủ tu thành linh thai.

Lần đó chỉ có thể xem như là may mắn.

Hiện tại hắn thực hiện theo cách tương tự, lúc này thành tựu thần ngữ của hắn đã hơn khi đó không biết bao nhiêu lần, hắn sử dụng thần ngữ tới đối đầu với ma ngữ dưới cửu tuyền truyền đến, thuận buồm xuôi gió khiến cho ma nguyên của hắn có thể thông suốt, công kích tường linh thai!

Ầm ầm...

Trong cơ thể hắn truyền đến tiếng động giống như tiếng sấm nổ, một tòa linh thai thần tàng khác đã bị hắn mở ra, ma đạo tu vi nhất thời tăng vọ, dẫn tới ma khí càng lúc càng nhiều, ma ngữ dưới cửu tuyền truyền đến thoáng ngừng lại.

Trong linh thai thần tàng này cũng không có ma đạo linh thai!

Tần Mục kinh ngạc, ma đạo linh thai thần tàng của hắn trống rỗng, chỉ có một tòa linh đài, trên linh đài có dấu vết của ma đạo phù văn các màu cổ quái.

Phách Thể Tam Đan Công!

Tần Mục phát động Phách Thể Tam Đan Công, trong cơ thể có ma nguyên điên cuồng phun ra, chen chúc chảy vào bên trong ma đạo linh thai thần tàng, nhưng vào lúc này lại có ánh sáng lóe lên, trong linh thai của hắn bất chợt xuất hiện ở trong tòa thần tàng này, ngồi xuống ở trên linh đài, hít vào thở ra, phun ra nuốt vào ma nguyên.

Linh thai phun ra ma nguyên đan vào nhau phía trên không trung, hình thành một vòng ma nhật và ma nguyệt.

Thôn trưởng vẫn quá giỏi! Truyền thụ cho ta Phách Thể Tam Đan Công, ta thậm chí ngay cả ma đạo cũng có thể tu luyện!

Tần Mục không nhịn được lộ vẻ xúc động, đối với thôn trưởng bội phục sát đất, thầm khen một tiếng:

Ta khi nào mới có thể đạt tầm kiến thức như lão nhân gia vậy?

Phách Thể Tam Đan Công cùng ma ngữ của U Đô trong miệng hắn không xung đột lẫn nhau, Phách Thể Tam Đan Công phát động ma nguyên, linh thai hít vào thở ra, ma ngữ của U Đô lại dẫn dắt ma khí vào cơ thể, ma đạo tu vi của hắn càng thêm hùng hồn không ngừng tăng vọt, không lâu sau đó, trong linh thai thần tàng ma nhật và ma nguyệt cơ bản định hình, cùng mặt trời lớn và trăng sáng trong một tòa linh thai thần tàng khác tương ứng, giống như là ảnh ngược của tòa thần tàng.

Đợi cho tới khi Tần Mục cảm thấy tu hành viên mãn, lại trùng kích ngũ diệu thần tàng, những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên phá vỡ ma đạo ngũ diệu thần tàng, năm ngôi sao ngũ diệu ma đạo treo ở trên không trung, lóe ra ma quang quỷ dị.

Phách Thể Tam Đan Công của hắn vận hành càng thêm phức tạp, ma nguyên nối liền với ngũ diệu, lấy phương thức vận chuyển kỳ lạ, ma đạo tu vi cũng càng thêm thâm hậu.

Lấy tốc độ này tu luyện tiếp thì chỉ sợ không cần mấy ngày, ma đạo tu vi của ta có thể đuổi theo thần đạo tu vi.

Trong lãnh địa Ma tộc cũng có không ít cao thủ đang tìm kiếm hắn, lập thành đội ngũ không ngừng vây bắt xung quanh. Có không ít cao thủ Ma tộc từ phía xa nhìn thấy Tần Mục nhưng không có để ý, hồn nhiên không ngờ người này còn giống ma đầu hơn so với bọn họ, lại chính là Tần Mục bọn họ đau khổ tìm kiếm.

Tần Mục một đường thông suốt, không ngừng tiến về phía đông, sau khi đi sáu bảy ngày, đột nhiên bầu trời xuất hiện một điểm sáng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tia sáng này càng lúc càng lớn, càng lúc càng sáng, một vòng mặt trời tròn trịa xuất hiện trên không trung mang đến cho lãnh địa Ma tộc một ít ánh sáng.

Tần Mục tâm hoa nở rộ, thở phào một cái:

Vòng mặt trời này là tròn, không phải là méo! Quốc sư vẫn quá giỏi!

Hắn nhìn phương hướng vị trí mặt trời mọc, đo đạc cái bóng dưới mặt đất, lại chạy về phía trước hai mươi dặm địa, tính toán góc cái bóng một chút rồi suy tính một hồi, thầm nghĩ:

Ta cách nơi mặt trời mọc còn có hơn một vạn dặm. Phược Nhật La quả thật thần thông quảng đại, không ngờ bắt ta đi xa như vậy!

Mặt trời trên bầu trời tròn trịa khiến cho hắn có một loại cảm giác đẩy ra mây mù nhìn thấy mặt trời, tâm tình cũng không khỏi sáng sủa hơn rất nhiều.

Đột nhiên phía trước xuất hiện một tòa Thần Thành, xung quanh Thần Thành có rất nhiều Ma tộc lui tới.

Nhiều đội nhân mã Ma tộc đang tìm kiếm khắp nơi, ngăn chặn những Ma tộc qua đường lại để kiểm tra. Tần Mục khẽ nhíu mày, quyết định vẫn vòng qua Thần Thành này.

Đột nhiên từng tiếng chân truyền đến, một đội Ma tộc chạy về phía bên này, từ phía xa nhìn thấy được hắn, quát lớn:

Dừng lại!

Tần Mục dừng bước, kỵ sĩ dẫn đầu nói:

Không phải người kia, chúng ta đi!

Dứt lời, hắn dẫn theo thần thông giả Ma tộc khác gào thét đi.

Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, lúc này một âm thanh quen thuộc truyền đến:

Tên tiểu tử kia, ta còn cần một người hỗ trợ, qua đây hỗ trợ ta!

Tần Mục hơi ngẩn ra, theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên lưng mang yêu đao đứng ở cách đó không xa nhìn về phía hắn ngoắc tay. Đó chính là Triết Hoa Lê.

Tần Mục đi ra phía trước, con yêu nhãn trên chuôi đao của yêu đao phía sau lưng Triết Hoa Lê bỗng nhiên mở ra, xoay tròn, hiện ra màu máu, yêu mắt hưng phấn theo dõi hắn, sau một lúc lâu, con mắt trên yêu đao khép kín.

Triết Hoa Lê đi về phía trước, nói:

Theo sau.

Tần Mục đi theo hắn, Triết Hoa Lê dẫn theo hắn một đường đi về phía đông, dẫn theo hắn đi qua Thần Thành này, trên đường có rất nhiều cường giả Ma tộc kiểm tra hết đợt này tới đợt khác, nhưng thấy Triết Hoa Lê đi đến thì bọn họ lại không tiến hành kiểm tra nữa.

Đợi đi tới chỗ cách phía đông thành trăm dặm, Triết Hoa Lê dừng bước, thản nhiên nói:

Ngươi tiếp tục đi về phía đông.

Tần Mục theo lời đi về phía trước, lúc này hắn cảm giác được có ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, giống như hai thanh đao cắm vào thân thể của hắn!

Cơ bắp của Tần Mục cứng ngắc, lập tức cơ bắp nảy lên hai lần đánh nát đao ý này.

Trong nháy mắt, đao ý bị chấn nát, lại còn phát ra những tiếng leng keng dễ vỡ.

Tiếng nói của Triết Hoa Lê từ sau lưng của hắn truyền đến:

Quả nhiên là ngươi.

Toàn thân của Tần Mục tản đi ma khí, xoay người lại, mỉm cười nói:

Triết Hoa Lê, đao pháp của ngươi tiến bộ rất xa.

Hai tròng mắt của Triết Hoa Lê giống như đao khiến cho Tần Mục không thể không chấn nát đao ý trong mắt của hắn, hiển nhiên sau cuộc chiến ở Ly thành, đao pháp của hắn đã có tiến bước rất lớn!

Tần huynh có thể từ Mông thành chạy trốn đến nơi đây, hơn nữa sống sót đi qua đất không lành, thực sự khiến cho người ta kinh ngạc. Sau khi từ biệt ở Ly thành, ta nghiên cứu cẩn thận chiêu kiếm pháp đó của ngươi, Khai Kiếp kiếm pháp quả thật rất mạnh nhưng ta cũng có lĩnh ngộ.

Triết Hoa Lê thản nhiên nói:

Ta sẽ không để cho ngươi chết ở trong tay của người khác, người có thể giết chết ngươi chỉ có thể là ta! Toàn bộ Thái Hoàng Thiên, tất cả đệ tử Ma Thần đều đang tìm ngươi, ngươi không nên chết ở trên đường.

Cảm ơn.

Tần Mục cúi người.

Triết Hoa Lê căn bản không nhận lễ tiết của hắn, lắc mình rời đi.

/1208

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status