“Sao không đi ăn cái gì thế? Anh đói bụng lắm rồi.” Trương Dương bất mãn nhỏ giọng than thở, vất vả lắm mới chờ được bang nữ nhân kia tan đi, Bách Phú lại vẫn không chịu cùng với anh ta đi qua bên kia ăn gì cả.
Bách Phú chủ động nắm lấy tay anh, an ủi nói : “Anh chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi mà, anh cũng không muốn làm bóng đèn ( nghĩa như bình vôi ở Vn ) đúng không ?”
Lại quay đầu ra nhìn nhìn Đặng Hân với Ninh Tiêu, rồi quay sang nhìn nhau, cười xấu xa.
Party lần này đích xác được làm không tồi, rất nhiều phú hào thậm chí cả những minh tinh chỉ có thể nhìn thấy trên báo chí đều đến đây cả. Có điều, tốt thì tốt, song Bách Phú và Trương Dương vẫn cảm thấy khó mà dung nhập vào trong đó được, chỉ đành ở bên cạnh vô vị quan sát nói chuyện.
Đang lúc nói chuyện, ánh mắt lơ đãng của Bách Phú vô tình nhìn thấy ánh nhìn nóng rực của Lăng Hạo đang chăm chú nhìn vào mình, không tự chủ được mà sửng sốt, đỏ mặt lên lập tức đem tầm mắt chuyển về một hướng khác, trong lòng lại dâng lên hoang mang chỉ biết không ngừng uống cốc rượu trong tay mình.
Trương Dương cũng phát hiện ra được sự bất an của Bách Phú, trầm mặc liếc một cái hai người đang tâm tình bất định kia, song vẫn giả vờ như không biết gì hết.
Thật may, Ninh Tiêu bước tới phá vỡ không khí ngượng ngập lúc này.
Hóa ra, người thương nhân ở tiệm đồ cổ họ vẫn đợi đã đến. Ông ta không phải ai khác, hóa ra lại chính là người suýt thì lái xe đâm phải Bách Phú, rồi còn khách khí muốn đưa cô về nhà mấy hôm trước.
“Là ông sao !” Bách Phú vừa nhìn thấy ông ta liền kêu lên.
Người đàn ông đó giật mình, có chút kỳ quái nhìn Bách Phú.
Chờ Bách Phú đem chuyện suýt bị xe đâm nói xong, ông ta lúc này mới nhớ lại được. Nhìn Bách Phú đến trước mắt lúc này, ông ta có chút giật mình nói: “Cô chính là cô gái đó sao ? Đúng là trời quá tối, tôi không thấy rõ ràng, hóa ra lại đụng vào một vị tiểu thư xinh đẹp thế này !”
“Bách Phú, em bị xe đụng à, không có việc gì chứ ?Sao không nói cho anh biết thế ?” Trương Dương lo lắng nhìn Bách Phú, Ninh Tiêu cùng Đặng Hân cũng khẩn trương hẳn lên.
Bách Phú thoải mái cười cười nói: “Em không sao, có việc gì thì sớm đã nói cho anh biết rồi .”
Thấy Bách Phú chính xác là không có vẻ gì bị thương, mấy người Ninh Tiêu mới an tâm được.
“Vị này chính là Tiếu Ích Triết, chủ tiệm đồ cổ. “Ninh Tiêu không mất thời giờ lập tức giới thiệu.
Sau khi mọi người đã làm quen, thì bắt đầu cao hứng nói chuyện. Do có nhiều người, ở nơi này nhắc tới chuyện cuộn da người có chút không thích hợp. Vị thương nhân đồ cổ nhã nhặn Tiếu Ích Triết này bắt đầu bằng việc kể lại câu chuyện kỳ lạ mà mình gặp phải.
*
Những người làm nghề buôn bán đồ cổ như chúng tôi, dù ít dù nhiều cũng đều gặp phải những chuyện không thể ngờ được. Bây giờ tôi sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện tôi gặp khi vừa mới vào làm.
Khi đó tôi mới mười tám tuổi, đến giúp đỡ trong tiệm đồ cổ trong thời gian nghỉ hè.
Có một hôm một lão thái thái tóc bạc trắng như cước đến tiệm, lưng bà còng xuống, tay chống cây gậy, xem ra tuổi tác cũng đã phải đến tám mươi. Lúc đó, trong tiệm chỉ có một mình tôi.
Lão thái thái vừa thấy tôi, liền run lẩy bẩy lấy từ trong chiếc túi trong tay ra một cái bao được bọc rất chặt.
Tôi còn tưởng lão thái thái này sao mà thần bí thế , nhất định là đem đến thứ gì đó quý lắm đây, vì thế rất kiên nhẫn chờ đợi.
Suốt mười phút, tôi kiên nhẫn đợi suốt mười phút.
Kết quả sau khi lớp vải gói cuối cùng được mở ra, bên trong hóa ra là một đôi hài vải ba tấc kim liên đi ! ( để chỉ đôi giày vải nhỏ dành riêng cho những cô gái theo tục bó chân ngày xưa ở TQ đi )
Tôi tức đến suýt thì ngất đi.
Loại giày bó chân này chỗ nào mà chẳng có, nhiều nhất cũng chỉ được mấy ngàn đồng, có đáng phải bọc kỹ đến thế không cơ chứ ?
Có điều, đôi hài vải này quả thực được làm rất tinh tế, mặt bên trên hình thêu lại rất mới mẻ, đó là một loại hoa. Song loại hoa này lại có gương mặt con người ! Mà kỳ lạ nhất là, ở miệng của loài hoa đó còn mọc đầy răng nữa !
Thấy lão thái thái này quả thực rất đáng thương, mà hình thêu kia quả thực cũng rất đặc biệt ( chí ít tôi cũng chưa thấy bao giờ ) , vì vậy nên đã đưa cho bà lão năm nghìn đồng để mua lại.
Bà ấy đối với cái giá này rất vừa ý, song lại chẳng hề vội vàng cầm lấy tiền ngay. Bà cứ nhất định bắt tôi phải đáp ứng một chuyện, là đôi hài này tuyệt đối không được bán cho người phụ nữ có bát tự khinh. ( khinh = nhẹ , Nghe nói những người nữ có bát tự khinh rất dễ gặp quỷ )
Lạy bà ấy luôn, ai đi mua đồ mà lại còn nói cho anh biết sinh thần bát tự của người ta chứ ! ( ý là nói về ngày sinh tháng đẻ — là từ chuyên dùng cho việc bói bằng Bát tự hà lạc )
Tôi cứ đáp ứng bừa mấy câu, sau đó đuổi khéo bà đi.
Nói ra cũng khéo, lão thái thái mới vừa đi, thì có một cô gái trẻ bước vào tiệm, cô ấy là bạn của bà khách quen Lâm thái thái. Vừa vào tiệm, cô ta đã nhìn trúng đôi hài đặc biệt kia ngay lập tức. Tôi cũng chẳng hề hỏi bát tự của cô ta, mà có khi hỏi cô ta cũng chẳng thể nói cho mình.
Thế là đôi hài kia tôi kiếm được về gấp đôi tiền. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng là vụ làm ăn đầu tiên của tôi ! Vì thế nên lúc đó tự đắc vô cùng.
Song mới được ba ngày, cô gái đó đã mang đôi hài quay lại tìm.
Cô ta đem đôi hài để ra trước mặt tôi, khẩn cầu nói : “Xin anh đấy, mang nó đi đi, tiền tôi không cần nữa đâu… …”
Tôi giật hết cả mình, nhìn cô ta gầy đến không còn ra dáng người nữa, bèn vội vã hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra, sau khi cô gái đó mang đôi hài thêu kia về nhà, thì cũng chính là thời khắc bắt đầu không được hưởng thụ sự yên tĩnh nữa.
Đôi hài thêu đó thường xuyên tự từ trong tủ đi ra, đối diện với cô, giống như đang đứng nhìn cô vậy.
Dù có đem đôi hài đó khóa vào trong tủ, thì nó vẫn không ngừng ở trong đó gõ gõ : “Cốc ! Cốc ! Cốc … …”
Buổi đêm nghe những tiếng đó quả thực làm người ta kinh hồn táng đảm.
Cô ta cũng đã từng đem đôi hài thêu đó vứt ra ngoài thùng rác. Nhưng lần nào cũng vậy, đôi hài thêu kia lại có thể tự mình quay về trong nhà cô ta.
Cứ như vậy, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cô ta đã bị tra tấn đến sụt mất mười kg! Thần kỳ còn hơn cả công hiệu giảm béo truyền kỳ trong viện thẩm mỹ ấy chứ.
Sau khi cha tôi biết chuyện này, đã mắng tôi một trận rất ghê.
Cha tôi nói, tất cả mọi cổ vật đều sẽ có chút tà khí. Có những thứ tà khí trên đó còn vô cùng lợi hại nữa ! Cho nên, trước tiên phải mời pháp sư có pháp lực về xem qua, sau đó thanh tịnh tà khí trên đó đi, mới có thể bán cho khách hàng được. Nếu không, sớm muộn cũng sẽ tự đánh sập tiệm của mình.
Sau khi đem đôi hài thêu đó đưa cho pháp sư xem mới biết : hóa ra chủ nhân của đôi hài thêu này chết rất thảm, oán niệm quá sâu, cứ luôn muốn tìm một cô gái để làm thế thân ! Lần này bán đôi giày đó cho cô gái kia vừa hay lại đúng là người có bát tự quá nhẹ,dễ dàng bị đôi hài thêu đó khống chế.
May mà nữ khách đó chỉ cầm đôi hài đó trong ba ngày, nếu muộn hơn nữa, chỉ sợ sẽ bị oán hồn kia xâm chiếm mất thân thể, thì linh hồn cô ta cũng sẽ không cách nào đi đầu thai được !
( T/g Kiya.s : Ngàn vạn lần đừng không tin nhé! Thế giới này thật sự có quỷ đấy ! )
Sau đó, pháp sư giúp vị nữ khách kia làm việc hành lễ, việc này mới thực sự kết thúc được. Có điều, cô ta sau đó không bao giờ còn tới ủng hộ nữa. Ngay cả bạn tốt của cô ta là Lâm thái thái cũng không đến nữa.
Hai, tổn thất nghiêm trọng !
Từ đó về sau,tôi chết cũng không dám tùy tiện bán những thứ cổ vật chưa được thanh tịnh cho khách hàng nữa.
*
Nghe xong câu chuyện của Tiếu Ích Triết, tất cả mọi người đều cảm thấy có gì đó vẫn chưa nói hết.
Nhất là Bách Phú ! Cô vừa nghe đã biết loài hoa trên đôi hài thêu đó không phải thứ gì khác, mà chính là quỷ diện linh hoa. Bức vẽ linh hoa để lộ ra hàm răng sắc nhọn, có lẽ cũng giống như bức hình trên chiếc gương đồng của cô.
Xem ra, đây đúng là gút thắt khó giải !
“Vậy còn đôi hài thêu kia sau đó thì sao ? ” Ninh Tiêu hỏi.
“Bị cha tôi thu hồi lại, tôi sau này cũng không biết nó ở đâu nữa. “Tiếu Ích Triết không để tâm trả lời.
Bách Phú và Ninh Tiêu trao đổi với nhau một cái nhìn, biết ý không hỏi thêm nữa.
Hiện giờ tất cả mọi việc đều đang dính lấy nhau, giống như một chiếc lưới dày đặc tinh xảo, bàn căn thác kết , tương phụ tương tức. ( Kết nối lẫn lộn , liên quan mật thiết đến nhau.)
Ở trong chiếc lưới to lớn này rốt cuộc là cất giấu bí mật gì chứ ?
Vẫn chưa thể biết được. Có điều lần Party này đúng là thu được về không ít !
Bách Phú vừa lòng cười với chính mình !
Bách Phú chủ động nắm lấy tay anh, an ủi nói : “Anh chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi mà, anh cũng không muốn làm bóng đèn ( nghĩa như bình vôi ở Vn ) đúng không ?”
Lại quay đầu ra nhìn nhìn Đặng Hân với Ninh Tiêu, rồi quay sang nhìn nhau, cười xấu xa.
Party lần này đích xác được làm không tồi, rất nhiều phú hào thậm chí cả những minh tinh chỉ có thể nhìn thấy trên báo chí đều đến đây cả. Có điều, tốt thì tốt, song Bách Phú và Trương Dương vẫn cảm thấy khó mà dung nhập vào trong đó được, chỉ đành ở bên cạnh vô vị quan sát nói chuyện.
Đang lúc nói chuyện, ánh mắt lơ đãng của Bách Phú vô tình nhìn thấy ánh nhìn nóng rực của Lăng Hạo đang chăm chú nhìn vào mình, không tự chủ được mà sửng sốt, đỏ mặt lên lập tức đem tầm mắt chuyển về một hướng khác, trong lòng lại dâng lên hoang mang chỉ biết không ngừng uống cốc rượu trong tay mình.
Trương Dương cũng phát hiện ra được sự bất an của Bách Phú, trầm mặc liếc một cái hai người đang tâm tình bất định kia, song vẫn giả vờ như không biết gì hết.
Thật may, Ninh Tiêu bước tới phá vỡ không khí ngượng ngập lúc này.
Hóa ra, người thương nhân ở tiệm đồ cổ họ vẫn đợi đã đến. Ông ta không phải ai khác, hóa ra lại chính là người suýt thì lái xe đâm phải Bách Phú, rồi còn khách khí muốn đưa cô về nhà mấy hôm trước.
“Là ông sao !” Bách Phú vừa nhìn thấy ông ta liền kêu lên.
Người đàn ông đó giật mình, có chút kỳ quái nhìn Bách Phú.
Chờ Bách Phú đem chuyện suýt bị xe đâm nói xong, ông ta lúc này mới nhớ lại được. Nhìn Bách Phú đến trước mắt lúc này, ông ta có chút giật mình nói: “Cô chính là cô gái đó sao ? Đúng là trời quá tối, tôi không thấy rõ ràng, hóa ra lại đụng vào một vị tiểu thư xinh đẹp thế này !”
“Bách Phú, em bị xe đụng à, không có việc gì chứ ?Sao không nói cho anh biết thế ?” Trương Dương lo lắng nhìn Bách Phú, Ninh Tiêu cùng Đặng Hân cũng khẩn trương hẳn lên.
Bách Phú thoải mái cười cười nói: “Em không sao, có việc gì thì sớm đã nói cho anh biết rồi .”
Thấy Bách Phú chính xác là không có vẻ gì bị thương, mấy người Ninh Tiêu mới an tâm được.
“Vị này chính là Tiếu Ích Triết, chủ tiệm đồ cổ. “Ninh Tiêu không mất thời giờ lập tức giới thiệu.
Sau khi mọi người đã làm quen, thì bắt đầu cao hứng nói chuyện. Do có nhiều người, ở nơi này nhắc tới chuyện cuộn da người có chút không thích hợp. Vị thương nhân đồ cổ nhã nhặn Tiếu Ích Triết này bắt đầu bằng việc kể lại câu chuyện kỳ lạ mà mình gặp phải.
*
Những người làm nghề buôn bán đồ cổ như chúng tôi, dù ít dù nhiều cũng đều gặp phải những chuyện không thể ngờ được. Bây giờ tôi sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện tôi gặp khi vừa mới vào làm.
Khi đó tôi mới mười tám tuổi, đến giúp đỡ trong tiệm đồ cổ trong thời gian nghỉ hè.
Có một hôm một lão thái thái tóc bạc trắng như cước đến tiệm, lưng bà còng xuống, tay chống cây gậy, xem ra tuổi tác cũng đã phải đến tám mươi. Lúc đó, trong tiệm chỉ có một mình tôi.
Lão thái thái vừa thấy tôi, liền run lẩy bẩy lấy từ trong chiếc túi trong tay ra một cái bao được bọc rất chặt.
Tôi còn tưởng lão thái thái này sao mà thần bí thế , nhất định là đem đến thứ gì đó quý lắm đây, vì thế rất kiên nhẫn chờ đợi.
Suốt mười phút, tôi kiên nhẫn đợi suốt mười phút.
Kết quả sau khi lớp vải gói cuối cùng được mở ra, bên trong hóa ra là một đôi hài vải ba tấc kim liên đi ! ( để chỉ đôi giày vải nhỏ dành riêng cho những cô gái theo tục bó chân ngày xưa ở TQ đi )
Tôi tức đến suýt thì ngất đi.
Loại giày bó chân này chỗ nào mà chẳng có, nhiều nhất cũng chỉ được mấy ngàn đồng, có đáng phải bọc kỹ đến thế không cơ chứ ?
Có điều, đôi hài vải này quả thực được làm rất tinh tế, mặt bên trên hình thêu lại rất mới mẻ, đó là một loại hoa. Song loại hoa này lại có gương mặt con người ! Mà kỳ lạ nhất là, ở miệng của loài hoa đó còn mọc đầy răng nữa !
Thấy lão thái thái này quả thực rất đáng thương, mà hình thêu kia quả thực cũng rất đặc biệt ( chí ít tôi cũng chưa thấy bao giờ ) , vì vậy nên đã đưa cho bà lão năm nghìn đồng để mua lại.
Bà ấy đối với cái giá này rất vừa ý, song lại chẳng hề vội vàng cầm lấy tiền ngay. Bà cứ nhất định bắt tôi phải đáp ứng một chuyện, là đôi hài này tuyệt đối không được bán cho người phụ nữ có bát tự khinh. ( khinh = nhẹ , Nghe nói những người nữ có bát tự khinh rất dễ gặp quỷ )
Lạy bà ấy luôn, ai đi mua đồ mà lại còn nói cho anh biết sinh thần bát tự của người ta chứ ! ( ý là nói về ngày sinh tháng đẻ — là từ chuyên dùng cho việc bói bằng Bát tự hà lạc )
Tôi cứ đáp ứng bừa mấy câu, sau đó đuổi khéo bà đi.
Nói ra cũng khéo, lão thái thái mới vừa đi, thì có một cô gái trẻ bước vào tiệm, cô ấy là bạn của bà khách quen Lâm thái thái. Vừa vào tiệm, cô ta đã nhìn trúng đôi hài đặc biệt kia ngay lập tức. Tôi cũng chẳng hề hỏi bát tự của cô ta, mà có khi hỏi cô ta cũng chẳng thể nói cho mình.
Thế là đôi hài kia tôi kiếm được về gấp đôi tiền. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng là vụ làm ăn đầu tiên của tôi ! Vì thế nên lúc đó tự đắc vô cùng.
Song mới được ba ngày, cô gái đó đã mang đôi hài quay lại tìm.
Cô ta đem đôi hài để ra trước mặt tôi, khẩn cầu nói : “Xin anh đấy, mang nó đi đi, tiền tôi không cần nữa đâu… …”
Tôi giật hết cả mình, nhìn cô ta gầy đến không còn ra dáng người nữa, bèn vội vã hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra, sau khi cô gái đó mang đôi hài thêu kia về nhà, thì cũng chính là thời khắc bắt đầu không được hưởng thụ sự yên tĩnh nữa.
Đôi hài thêu đó thường xuyên tự từ trong tủ đi ra, đối diện với cô, giống như đang đứng nhìn cô vậy.
Dù có đem đôi hài đó khóa vào trong tủ, thì nó vẫn không ngừng ở trong đó gõ gõ : “Cốc ! Cốc ! Cốc … …”
Buổi đêm nghe những tiếng đó quả thực làm người ta kinh hồn táng đảm.
Cô ta cũng đã từng đem đôi hài thêu đó vứt ra ngoài thùng rác. Nhưng lần nào cũng vậy, đôi hài thêu kia lại có thể tự mình quay về trong nhà cô ta.
Cứ như vậy, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cô ta đã bị tra tấn đến sụt mất mười kg! Thần kỳ còn hơn cả công hiệu giảm béo truyền kỳ trong viện thẩm mỹ ấy chứ.
Sau khi cha tôi biết chuyện này, đã mắng tôi một trận rất ghê.
Cha tôi nói, tất cả mọi cổ vật đều sẽ có chút tà khí. Có những thứ tà khí trên đó còn vô cùng lợi hại nữa ! Cho nên, trước tiên phải mời pháp sư có pháp lực về xem qua, sau đó thanh tịnh tà khí trên đó đi, mới có thể bán cho khách hàng được. Nếu không, sớm muộn cũng sẽ tự đánh sập tiệm của mình.
Sau khi đem đôi hài thêu đó đưa cho pháp sư xem mới biết : hóa ra chủ nhân của đôi hài thêu này chết rất thảm, oán niệm quá sâu, cứ luôn muốn tìm một cô gái để làm thế thân ! Lần này bán đôi giày đó cho cô gái kia vừa hay lại đúng là người có bát tự quá nhẹ,dễ dàng bị đôi hài thêu đó khống chế.
May mà nữ khách đó chỉ cầm đôi hài đó trong ba ngày, nếu muộn hơn nữa, chỉ sợ sẽ bị oán hồn kia xâm chiếm mất thân thể, thì linh hồn cô ta cũng sẽ không cách nào đi đầu thai được !
( T/g Kiya.s : Ngàn vạn lần đừng không tin nhé! Thế giới này thật sự có quỷ đấy ! )
Sau đó, pháp sư giúp vị nữ khách kia làm việc hành lễ, việc này mới thực sự kết thúc được. Có điều, cô ta sau đó không bao giờ còn tới ủng hộ nữa. Ngay cả bạn tốt của cô ta là Lâm thái thái cũng không đến nữa.
Hai, tổn thất nghiêm trọng !
Từ đó về sau,tôi chết cũng không dám tùy tiện bán những thứ cổ vật chưa được thanh tịnh cho khách hàng nữa.
*
Nghe xong câu chuyện của Tiếu Ích Triết, tất cả mọi người đều cảm thấy có gì đó vẫn chưa nói hết.
Nhất là Bách Phú ! Cô vừa nghe đã biết loài hoa trên đôi hài thêu đó không phải thứ gì khác, mà chính là quỷ diện linh hoa. Bức vẽ linh hoa để lộ ra hàm răng sắc nhọn, có lẽ cũng giống như bức hình trên chiếc gương đồng của cô.
Xem ra, đây đúng là gút thắt khó giải !
“Vậy còn đôi hài thêu kia sau đó thì sao ? ” Ninh Tiêu hỏi.
“Bị cha tôi thu hồi lại, tôi sau này cũng không biết nó ở đâu nữa. “Tiếu Ích Triết không để tâm trả lời.
Bách Phú và Ninh Tiêu trao đổi với nhau một cái nhìn, biết ý không hỏi thêm nữa.
Hiện giờ tất cả mọi việc đều đang dính lấy nhau, giống như một chiếc lưới dày đặc tinh xảo, bàn căn thác kết , tương phụ tương tức. ( Kết nối lẫn lộn , liên quan mật thiết đến nhau.)
Ở trong chiếc lưới to lớn này rốt cuộc là cất giấu bí mật gì chứ ?
Vẫn chưa thể biết được. Có điều lần Party này đúng là thu được về không ít !
Bách Phú vừa lòng cười với chính mình !
/198
|