“Oa, đẹp trai quá, còn đẹp trai hơn cả Lăng thiếu nữa !”
“Đúng vậy đúng vậy, thực đúng là một người đàn ông quá mức tuấn tú !”
Đám nhân viên vốn được khách sạn trước giờ luôn huấn luyện kỹ càng giờ rõ ràng là đã quên hết cả hình tượng của mình.
Bách Phú và Lăng Hạo có chút kỳ quái mà nhìn hướng về phía người đang gây ra sự hỗn loạn này, tiếc là người đó cứ luôn đứng quay lưng về phía họ, quả thực không thể nhìn thấy gương mặt, làm họ rất thất vọng.
Nhất là Bách Phú.
Kỳ thật con gái với con trai đều giống nhau , đều là dạng trời sinh đã có sự hiếu kỳ mãnh liệt và hướng tới sự vật đẹp đẽ ( đặc biệt là với người khác phái.) .
Lăng Hạo đối với người đàn ông này đương nhiên chẳng có gì hứng thú. Có điều, vào lúc anh ta nhìn thấy bộ dạng Bách Phú cứ đôi lúc lại ngó nghiêng sang phía bên kia, không tự chủ được mà cảm thấy trong lòng chua chua, cũng rất muốn nhìn thử xem người đàn ông này có bộ dạng như thế nào.
Hai người vốn định đi đến phía quầy phục vụ, làm bộ đi an bài công việc, để nhìn người đàn ông kia một cái. Tiếc là, còn chưa đợi họ đi được đến nơi, người đàn ông kia đã vào thang máy đi mất rồi.
Hai, đúng là không có duyên phận ! Bách Phú thở một hơi thật dài, cô hứng thú như vậy chạy qua muốn ngó một cái rốt cuộc là vẫn chẳng nhìn thấy gì.
Nhìn thấy bộ dáng có chút mất mát này của Bách Phú, Lăng Hạo trong lòng không đừng được mà dâng lên ngọn lửa giận, anh ta lạnh mặt, xoay người rời đi ngay lập tức, lần đầu tiên trong tim mới biết đến cảm giác không cam tâm và uỷ khuất khi bị người khác không coi trọng như thế này.
Chột dạ len lén liếc nhìn gương mặt lạnh như băng của Lăng Hạo, Bách Phú có chút sợ hãi, cũng có cả một chút ngọt ngào.
Cứ như vậy, Bách Phú mang theo vô số cảm giác thỏa mãn và đắc ý bắt đầu một ngày làm việc mới. Không biết có phải là do tâm tình tốt hay không, mà một ngày làm việc chớp mắt đã qua đi.
Đúng giờ tan tầm, Bách Phú vừa hay cũng đã hoàn thành xong công việc được giao. Không kéo dài thời gian, Bách Phú cầm túi xách lên, chuẩn bị đến phòng tập thể dục tìm Đặng Hân.
Chỉ là, đột nhiên bị Tô Vi Tín ngăn lại. Ông ta nói còn có một phần tài liệu quan trọng cần phải xử lý, không làm xong thì không được về.
Bách Phú chán nản nhìn đồng hồ trên cổ tay mình một chút, lại gọi một cú điện thoại cho Đặng Hân, buông túi xách xuống bắt đầu tiếp tục làm việc.
Tô Vi Tín này thực ác vô cùng, mãi cho đến khi trời đã sắp tối mịt, công việc của Bách Phú mới hoàn thành.
“Tô tổng, văn kiện này đã được chỉnh lý xong rồi. Tôi … …có thể đi được rồi chứ ?” Bách Phú cẩn thận hỏi.
“Xong rồi sao ?” Tô Vi Tín lại giở chiêu bài nở nụ cười hòa ái, ” Chúng ta cùng về nhé, để cô về trễ thế này, chúng ta cùng đi ăn bữa cơm đi vậy.”
Cùng đi … …ăn cơm?
Bách Phú sửng sốt, nếu như là trước đây cô đương nhiên có thể không chút do dự đồng ý. Song hiện giờ, cô đã cực kỳ không ưa cái con người giả dối này, chỉ muốn càng tránh xa ông ta được chút nào tốt chút ấy.
“Không cần đâu Tô tổng, tôi buổi tối ăn hoa quả là được rồi … …”
“Không được! Làm thế sao được chứ, thân thể là quan trọng nhất !”
“Thật sự là không cần…… “
“Cô mà không đi sau này tôi thực không dám yêu cầu cô làm thêm giờ nữa đâu … …”
… …
Dây dưa nửa ngày, Bách Phú vẫn đành bất đắc dĩ mà đi cùng Tô tổng, có điều là đến nhà ăn cho nhân viên của khách sạn.
Vốn Tô Vi Tín không muốn tới nơi này, còn nói cái gì mà bị người khác nhìn thấy sẽ gây ảnh hưởng không tốt.
Nhưng Bách Phú lại cứ kiên trì muốn ăn ở khách sạn, hơn nữa còn phản bác lại là cấp trên với thuộc hạ cùng nhau ăn một bữa cơm cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, ngược lại cứ trốn trốn tránh tránh mới là có vấn đề.
Cuối cùng, Tô Vi Tín không cãi lại được lời nói có tính thuyết phục của Bách Phú, bèn cùng đến dùng bữa ở nhà ăn của khách sạn.
Thức ăn bày trên bàn khá là phong phú, có điều Bách Phú lại chẳng ăn được mấy miếng, cô giờ thực sự chẳng còn tâm trí nào cả. Bởi vì cô đã cảm nhận được kể từ sau lần Party trước, trong ánh mắt Tô Vi Tín nhìn mình, cứ luôn có một ngọn lửa làm cô cảm thấy sợ hãi, làm cô cực kỳ không được tự nhiên.
Không biết là có phải trùng hợp hay không, mà đang lúc ăn cơm, thì Lăng Hạo đến. Anh ta còn rất chủ động ngồi xuống bên cạnh bàn, Tô Vi Tín đương nhiên không thể đuổi anh ta đi được, chỉ đành miễn cưỡng cười đồng ý.
Ăn uống xong, Lăng Hạo nhanh chóng nói trước với Bách Phú : “Hiện giờ tàu điện ngầm cũng hết giờ rồi, không bằng để tôi đưa cô về nhé.”
“Được ạ.” Bách Phú vội vàng đồng ý ngay lập tức.
Sau đó, hai người họ nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một mình Tô Vi Tín buồn bực không thôi.
*
“Anh có nhiều việc quá nhỉ, muộn thế này rồi mà vẫn còn chưa về.” Bách Phú không chịu nổi không khí trầm mặc trong xe nữa, gượng gạo mở miệng nói.
“Ừm.” Lăng Hạo lạnh lùng ừm một tiếng.
Kỳ thật Lăng Hạo hôm nay căn bản là chẳng có việc gì, chỉ là không thể an tâm về Bách Phú. Anh ta ngày nào cũng đều đợi sau khi Bách Phú về rồi mới rời đi, cho đến khi thấy cô đã vào nhà. Cô gái mà một chút tính cảnh giác cũng không có này, cư nhiên không hề phát hiện ra gì cả, điều này làm cho anh ta lại càng không có cách nào an tâm cho được.
Hơn nữa, từ sau khi Party lần trước kết thúc, Ỷ Cương đáng ghét như con ruồi bám dính lấy kia cứ liên tục truy hỏi anh ta số di động của Bách Phú, rồi còn cả địa chỉ nữa … …thực đúng là phiền chết đi được !
Lăng Hạo cứ nghĩ tới Ỷ Cương mặt dày không ngừng truy hỏi kia, lại còn nói sẽ tới khách sạn tìm Bách Phú, rồi còn cả bộ dạng đáng ghét nói chắc chắn sẽ cưa đổ cô nữa chứ .
Rồi cả Tô Vi Tín bụng dạ khó lường này ! Rõ ràng trong tay ông ta chẳng có việc gì để làm, còn giữ Bách Phú ở lại muộn như vậy. Quan trọng hơn nữa là, cùng là đàn ông, nên Lăng Hạo có thể hiểu rất rõ Tô Vi Tín này không chỉ đơn giản là vì công việc.
Cứ nghĩ tới đó, Lăng Hạo lại tức giận mà hừ một tiếng, cái đám khốn nạn này, thực đúng là không phải thứ tốt đẹp gì !
Chỉ một câu hừ này, khiến Bách Phú sợ đến nhảy dựng cả lên.
Bách Phú cho rằng sự bất mãn của Lăng Hạo là đang nhằm vào mình, buồn bã cúi đầu xuống, trong tim ủy khuất vô cùng.
“Về sau đừng về nhà muộn quá như thế này.”
“Oh.”
“Đừng để ý đến Tô Vi Tín kia, trên tay ông ta căn bản là chẳng có việc gì cả … …mà thôi, vẫn là nghĩ cách để điều ông ta đi chỗ khác thì hơn.”
“Oh.”
“Còn có Ỷ Cương kia nữa, cũng là một tên hoa hoa công tử, nếu như hắn muốn tiếp cận, thì cô phải tránh xa một chút.”
“Oh.”
“Về sau phải đề cao cảnh giác, xem xem có ai theo dõi cô hay không.”
“Oh.”
… …
Còn Tô Vi Tín kia lúc này đang bí bức trong lòng bước ra phía ngoài, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có gì đó âm lạnh, như thể là có ánh mắt oán hận đang chăm chú nhìn vào mình vậy. Ông ta quay đầu, nhìn thấy chẳng phải ai khác, mà chính là Diêu Diệp đang tay cầm chổi, gầy đến không còn ra dáng người, sớm đã mất đi dáng vẻ xinh đẹp trước đây.
Nhìn thấy sự ai oán của Diêu Diệp, Tô Vi Tín trong lòng cũng có chút áy náy. Ông ta suy nghĩ một chút, đứng lại lấy từ trong ngực ra chiếc ví da, rút ra một xấp tiền một trăm đồng dầy cộp, nhét vào trong bàn tay Diêu Diệp, sau đó không quay đầu lại mà đi thẳng.
“Việc tôi có thể làm chỉ có thế này thôi.” Tô Vi Tín lạnh lùng nói với chính mình.
Nhét được cho Diêu Diệp chút tiền, trong lòng ông ta cũng được thoải mái hơn một chút. Dù sao cô ta đi theo ông cũng chẳng phải vì tiền sao, cũng giống như con bé Anh Đào gây chuyện kia y hệt. Mấy cô nàng đó cần gì, ông ta đều đã cho cả, đây vốn là một vụ làm ăn, bản thân ông ta giờ chẳng còn nợ nần gì họ nữa !
Diêu Diệp mãi vẫn đứng ở cửa, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy xe của Tô Vi Tín nữa.
Một dòng nước mắt mong manh xuất hiện trên hai gò má đã sớm có vết nhăn của Diêu Diệp, trong mắt có sự bi thương và thống khổ không cách nào che giấu được, song trên miệng lại vẫn đeo lên một tia cười ngọt ngào.
“Hóa ra anh không có việc gì … …vậy là tốt rồi…
“Đúng vậy đúng vậy, thực đúng là một người đàn ông quá mức tuấn tú !”
Đám nhân viên vốn được khách sạn trước giờ luôn huấn luyện kỹ càng giờ rõ ràng là đã quên hết cả hình tượng của mình.
Bách Phú và Lăng Hạo có chút kỳ quái mà nhìn hướng về phía người đang gây ra sự hỗn loạn này, tiếc là người đó cứ luôn đứng quay lưng về phía họ, quả thực không thể nhìn thấy gương mặt, làm họ rất thất vọng.
Nhất là Bách Phú.
Kỳ thật con gái với con trai đều giống nhau , đều là dạng trời sinh đã có sự hiếu kỳ mãnh liệt và hướng tới sự vật đẹp đẽ ( đặc biệt là với người khác phái.) .
Lăng Hạo đối với người đàn ông này đương nhiên chẳng có gì hứng thú. Có điều, vào lúc anh ta nhìn thấy bộ dạng Bách Phú cứ đôi lúc lại ngó nghiêng sang phía bên kia, không tự chủ được mà cảm thấy trong lòng chua chua, cũng rất muốn nhìn thử xem người đàn ông này có bộ dạng như thế nào.
Hai người vốn định đi đến phía quầy phục vụ, làm bộ đi an bài công việc, để nhìn người đàn ông kia một cái. Tiếc là, còn chưa đợi họ đi được đến nơi, người đàn ông kia đã vào thang máy đi mất rồi.
Hai, đúng là không có duyên phận ! Bách Phú thở một hơi thật dài, cô hứng thú như vậy chạy qua muốn ngó một cái rốt cuộc là vẫn chẳng nhìn thấy gì.
Nhìn thấy bộ dáng có chút mất mát này của Bách Phú, Lăng Hạo trong lòng không đừng được mà dâng lên ngọn lửa giận, anh ta lạnh mặt, xoay người rời đi ngay lập tức, lần đầu tiên trong tim mới biết đến cảm giác không cam tâm và uỷ khuất khi bị người khác không coi trọng như thế này.
Chột dạ len lén liếc nhìn gương mặt lạnh như băng của Lăng Hạo, Bách Phú có chút sợ hãi, cũng có cả một chút ngọt ngào.
Cứ như vậy, Bách Phú mang theo vô số cảm giác thỏa mãn và đắc ý bắt đầu một ngày làm việc mới. Không biết có phải là do tâm tình tốt hay không, mà một ngày làm việc chớp mắt đã qua đi.
Đúng giờ tan tầm, Bách Phú vừa hay cũng đã hoàn thành xong công việc được giao. Không kéo dài thời gian, Bách Phú cầm túi xách lên, chuẩn bị đến phòng tập thể dục tìm Đặng Hân.
Chỉ là, đột nhiên bị Tô Vi Tín ngăn lại. Ông ta nói còn có một phần tài liệu quan trọng cần phải xử lý, không làm xong thì không được về.
Bách Phú chán nản nhìn đồng hồ trên cổ tay mình một chút, lại gọi một cú điện thoại cho Đặng Hân, buông túi xách xuống bắt đầu tiếp tục làm việc.
Tô Vi Tín này thực ác vô cùng, mãi cho đến khi trời đã sắp tối mịt, công việc của Bách Phú mới hoàn thành.
“Tô tổng, văn kiện này đã được chỉnh lý xong rồi. Tôi … …có thể đi được rồi chứ ?” Bách Phú cẩn thận hỏi.
“Xong rồi sao ?” Tô Vi Tín lại giở chiêu bài nở nụ cười hòa ái, ” Chúng ta cùng về nhé, để cô về trễ thế này, chúng ta cùng đi ăn bữa cơm đi vậy.”
Cùng đi … …ăn cơm?
Bách Phú sửng sốt, nếu như là trước đây cô đương nhiên có thể không chút do dự đồng ý. Song hiện giờ, cô đã cực kỳ không ưa cái con người giả dối này, chỉ muốn càng tránh xa ông ta được chút nào tốt chút ấy.
“Không cần đâu Tô tổng, tôi buổi tối ăn hoa quả là được rồi … …”
“Không được! Làm thế sao được chứ, thân thể là quan trọng nhất !”
“Thật sự là không cần…… “
“Cô mà không đi sau này tôi thực không dám yêu cầu cô làm thêm giờ nữa đâu … …”
… …
Dây dưa nửa ngày, Bách Phú vẫn đành bất đắc dĩ mà đi cùng Tô tổng, có điều là đến nhà ăn cho nhân viên của khách sạn.
Vốn Tô Vi Tín không muốn tới nơi này, còn nói cái gì mà bị người khác nhìn thấy sẽ gây ảnh hưởng không tốt.
Nhưng Bách Phú lại cứ kiên trì muốn ăn ở khách sạn, hơn nữa còn phản bác lại là cấp trên với thuộc hạ cùng nhau ăn một bữa cơm cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, ngược lại cứ trốn trốn tránh tránh mới là có vấn đề.
Cuối cùng, Tô Vi Tín không cãi lại được lời nói có tính thuyết phục của Bách Phú, bèn cùng đến dùng bữa ở nhà ăn của khách sạn.
Thức ăn bày trên bàn khá là phong phú, có điều Bách Phú lại chẳng ăn được mấy miếng, cô giờ thực sự chẳng còn tâm trí nào cả. Bởi vì cô đã cảm nhận được kể từ sau lần Party trước, trong ánh mắt Tô Vi Tín nhìn mình, cứ luôn có một ngọn lửa làm cô cảm thấy sợ hãi, làm cô cực kỳ không được tự nhiên.
Không biết là có phải trùng hợp hay không, mà đang lúc ăn cơm, thì Lăng Hạo đến. Anh ta còn rất chủ động ngồi xuống bên cạnh bàn, Tô Vi Tín đương nhiên không thể đuổi anh ta đi được, chỉ đành miễn cưỡng cười đồng ý.
Ăn uống xong, Lăng Hạo nhanh chóng nói trước với Bách Phú : “Hiện giờ tàu điện ngầm cũng hết giờ rồi, không bằng để tôi đưa cô về nhé.”
“Được ạ.” Bách Phú vội vàng đồng ý ngay lập tức.
Sau đó, hai người họ nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một mình Tô Vi Tín buồn bực không thôi.
*
“Anh có nhiều việc quá nhỉ, muộn thế này rồi mà vẫn còn chưa về.” Bách Phú không chịu nổi không khí trầm mặc trong xe nữa, gượng gạo mở miệng nói.
“Ừm.” Lăng Hạo lạnh lùng ừm một tiếng.
Kỳ thật Lăng Hạo hôm nay căn bản là chẳng có việc gì, chỉ là không thể an tâm về Bách Phú. Anh ta ngày nào cũng đều đợi sau khi Bách Phú về rồi mới rời đi, cho đến khi thấy cô đã vào nhà. Cô gái mà một chút tính cảnh giác cũng không có này, cư nhiên không hề phát hiện ra gì cả, điều này làm cho anh ta lại càng không có cách nào an tâm cho được.
Hơn nữa, từ sau khi Party lần trước kết thúc, Ỷ Cương đáng ghét như con ruồi bám dính lấy kia cứ liên tục truy hỏi anh ta số di động của Bách Phú, rồi còn cả địa chỉ nữa … …thực đúng là phiền chết đi được !
Lăng Hạo cứ nghĩ tới Ỷ Cương mặt dày không ngừng truy hỏi kia, lại còn nói sẽ tới khách sạn tìm Bách Phú, rồi còn cả bộ dạng đáng ghét nói chắc chắn sẽ cưa đổ cô nữa chứ .
Rồi cả Tô Vi Tín bụng dạ khó lường này ! Rõ ràng trong tay ông ta chẳng có việc gì để làm, còn giữ Bách Phú ở lại muộn như vậy. Quan trọng hơn nữa là, cùng là đàn ông, nên Lăng Hạo có thể hiểu rất rõ Tô Vi Tín này không chỉ đơn giản là vì công việc.
Cứ nghĩ tới đó, Lăng Hạo lại tức giận mà hừ một tiếng, cái đám khốn nạn này, thực đúng là không phải thứ tốt đẹp gì !
Chỉ một câu hừ này, khiến Bách Phú sợ đến nhảy dựng cả lên.
Bách Phú cho rằng sự bất mãn của Lăng Hạo là đang nhằm vào mình, buồn bã cúi đầu xuống, trong tim ủy khuất vô cùng.
“Về sau đừng về nhà muộn quá như thế này.”
“Oh.”
“Đừng để ý đến Tô Vi Tín kia, trên tay ông ta căn bản là chẳng có việc gì cả … …mà thôi, vẫn là nghĩ cách để điều ông ta đi chỗ khác thì hơn.”
“Oh.”
“Còn có Ỷ Cương kia nữa, cũng là một tên hoa hoa công tử, nếu như hắn muốn tiếp cận, thì cô phải tránh xa một chút.”
“Oh.”
“Về sau phải đề cao cảnh giác, xem xem có ai theo dõi cô hay không.”
“Oh.”
… …
Còn Tô Vi Tín kia lúc này đang bí bức trong lòng bước ra phía ngoài, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có gì đó âm lạnh, như thể là có ánh mắt oán hận đang chăm chú nhìn vào mình vậy. Ông ta quay đầu, nhìn thấy chẳng phải ai khác, mà chính là Diêu Diệp đang tay cầm chổi, gầy đến không còn ra dáng người, sớm đã mất đi dáng vẻ xinh đẹp trước đây.
Nhìn thấy sự ai oán của Diêu Diệp, Tô Vi Tín trong lòng cũng có chút áy náy. Ông ta suy nghĩ một chút, đứng lại lấy từ trong ngực ra chiếc ví da, rút ra một xấp tiền một trăm đồng dầy cộp, nhét vào trong bàn tay Diêu Diệp, sau đó không quay đầu lại mà đi thẳng.
“Việc tôi có thể làm chỉ có thế này thôi.” Tô Vi Tín lạnh lùng nói với chính mình.
Nhét được cho Diêu Diệp chút tiền, trong lòng ông ta cũng được thoải mái hơn một chút. Dù sao cô ta đi theo ông cũng chẳng phải vì tiền sao, cũng giống như con bé Anh Đào gây chuyện kia y hệt. Mấy cô nàng đó cần gì, ông ta đều đã cho cả, đây vốn là một vụ làm ăn, bản thân ông ta giờ chẳng còn nợ nần gì họ nữa !
Diêu Diệp mãi vẫn đứng ở cửa, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy xe của Tô Vi Tín nữa.
Một dòng nước mắt mong manh xuất hiện trên hai gò má đã sớm có vết nhăn của Diêu Diệp, trong mắt có sự bi thương và thống khổ không cách nào che giấu được, song trên miệng lại vẫn đeo lên một tia cười ngọt ngào.
“Hóa ra anh không có việc gì … …vậy là tốt rồi…
/198
|