Cái tát vang dội của Kỷ Nhan cùng sự giận dữ rời đi, khiến cho tất cả mọi người trong phòng ăn đều đem ánh mắt chiếu thẳng vào trên người Lăng Hạo.
Lăng Hạo chỉ cười khổ với bản thân một chút, tự mình uống rượu, anh ta không hi vọng xa vời là Kỷ Nhan sẽ tha thứ cho mình, chỉ hi vọng cô có thể tìm được một người thực lòng yêu thương cô.
Song Kỷ Nhan làm sao có thể dễ dàng buôn xuống mối quan hệ mà cô đã nguyện phải trả giá bằng tất cả như thế được.
Kỷ Nhan không hề rơi lệ, bởi vì đã không còn khóc ra được nữa, có rơi ra chỉ có thể là máu mà thôi. Hiện giờ cô chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới, từ trong ra ngoài, đâu đâu cũng đầy những vết thương.
Cô không mục đích đi mãi, bước đến một quán bar nhỏ tối tăm, trực tiếp gọi ra một bình Vodka.
Vài chén rượu đi xuống, Kỷ Nhan liền cảm thấy trước mắt mọi thứ đều như đang quay cuồng, nhưng cô vẫn không coi ra gì mà tiếp tục uống mạnh.
Nơi long xà hỗn tạp như thế này, với một mỹ nữ như Kỷ Nhan xuất hiện đương nhiên lập tức thu hút không ít những ánh mắt mang theo bụng dạ khó lường.
Vừa mới nói, phiền toái đã đến.
“Em gái, uống rượu một mình sao ?” Một kẻ áo đen tóc vàng, dáng vẻ lưu manh bước tới.
Kỷ Nhan đến liếc cũng lười chẳng buồn nhìn hắn một cái. Xem bộ dạng của hắn, cũng chẳng biết đã thành niên nữa hay chưa.
“Lạnh lùng đấy? Tao thích .” Một kẻ khác lại bước đến gần.
Cứ như vậy, chỉ trong có mấy phút ngắn ngủi, mà bên người Kỷ Nhan đã tập hợp đến bốn năm thanh niên.
Đám thanh niên này nhìn thấy Kỷ Nhan vừa trẻ đẹp mỹ miều thân hình lại gợi cảm, đương nhiên để lộ hết bản tính, ai ai cũng giơ tay ra, hướng về phía Kỷ Nhan mà bắt.
“Tránh ra !” Kỷ Nhan phiền phức đẩy những cái tay đáng ghét kia ra, vứt mấy tờ bạc lên mặt quầy, rồi hướng ra phía ngoài quán bar mà đi.
Song đám ác lang kia làm sao có thể dễ dàng bỏ qua con cừu con béo mập là Kỷ Nhan chứ ?
Vừa mới đi ra đến ngoài cửa chính của quán bar, đám thanh niên đó đã lập tức kéo Kỷ Nhan đưa lên một chiếc xe.
Kỷ Nhan liều mạng giãy dụa, song chẳng thể thoát khỏi biết bao móng vuốt đang giữ chặt lấy cô. Mới chỉ được một lát, cô đã hoàn toàn mất đi tri giác.
*
Ở phía bên này Diêu Diệp cũng chẳng khá hơn gì so với Kỷ Nhan.
Tuy rằng đã bị Tô Vi Tín kia hung hăng chà đạp, nhưng Diêu Diệp trong lòng lại vẫn không thể bỏ qua người đàn ông vô tình này được. Cô ta lại lần nữa tìm đến cửa câu lạc bộ đêm mà Tô Vi Tín thường đi, cô ta biết hôm nay Tô Vi Tín có hẹn với đám hồ bằng cẩu hữu ở nơi này để giải khuây. ( Hồ bằng cẩu hữu : Bạn xấu, bạn bè không tốt )
Đợi suốt bốn tiếng đồng hồ, mới thấy Tô Vi Tín bước ra.
Cơ hội này Diêu Diệp đương nhiên không thể buông tha, cô ta như phát điên mà xông đến phía trước xe của Tô Vi Tín, mặc dù ông ta đã nhanh chóng phanh xe lại, song cô ta vẫn bị đâm vào phần chân, mất đi cân bằng mà ngã nhào về phía sau.
Tô Vi Tín bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi, vội vã xuống xe, phát hiện hóa ra là Diêu Diệp, không đừng được mà phát hỏa giận dữ.
“Cô điên rồi à ! Muốn chết thì cút xa đi một chút !” Tô Vi Tín cả người nồng nặc mùi rượu vằn mắt lên hét.
Diêu Diệp bất chấp thân thể đau đớn, quỳ trên mặt đất cầu xin: “Vi Tín, anh tin em đi, đứa trẻ này đúng là của anh mà ! Đợi đứa bé lớn một chút là em có thể đến bệnh viện để kiểm tra DNA … …”
“Có phải hay không lời tôi nói ngày hôm đó vẫn chưa rõ ràng sao ? Tôi nói rồi, cho dù đứa bé này có thực là con của tôi, tôi cũng không cần ! Cô đã nghe rõ chưa , hả ?”
Tô Vi Tín gầm hét xong, lại quay trở về xe.
Diêu Diệp không từ bỏ ý định đuổi theo không ngừng đập vào cửa sổ : ” Vi Tín, anh không phải nói vợ anh mãi không đẻ cho anh một đứa con trai, muốn có một đứa con trai sao ? Em sẽ sinh cho anh, được không ? Tin em, đứa bé này thực sự là con anh mà … …”
Tô Vi Tín lãnh khốc vô tình kỳ thực trước giờ chưa từng phải chịu loại trách nhiệm này, nhìn thấy Diêu Diệp mặt dày khổ sở dây dưa, ông ta sớm đã chán ghét lắm rồi. Vì vậy trực tiếp khởi động xe, căn bản không hề để tâm tới sự an nguy của Diêu Diệp ở bên cạnh.
Có thể là ngại Diêu Diệp cứ đập ầm ầm vào cửa kính xe, Tô Vi Tín quét thân xe một cái, đem Diêu Diệp hất sang một bên. Lại không ngờ bên cạnh đường có một cái hố sâu, Diêu Diệp mất đi cân bằng trực tiếp ngã nhào xuống đó.
Biến cố đột ngột này khiến cho Tô Vi Tín đang nửa say nửa tỉnh chốc lát tỉnh táo lại hoàn toàn, ông ta vội cầm lấy đèn pin trên xe, vừa lăn vừa tuột xuống dưới hố, hóa ra thấy chiếc hố này cũng không sâu lắm.
Tìm nửa ngày mới tìm thấy được Diêu Diệp, chỉ là, ở nơi mà đèn pin trong tay chiếu vào, tất cả đều là máu tươi.
Tô Vi Tín run rẩy mà đem ngón tay mình giơ đến gần động mạch chủ trên cổ của Diêu Diệp.
Trời ạ! Cô ta chết rồi !
Làm sao bây giờ? Tô Vi Tín không ngừng hỏi chính mình. Suy nghĩ một lát, ông ta vẫn đi đến quyết định cuối cùng — giấu xác đi.
Năm mươi mét về hướng Đông chính là một con lạch, Tô Vi Tín bèn đem thi thể của Diêu Diệp kéo đến bên con lạch, rồi đẩy xuống dưới đó.
“Bùm” một tiếng, thi thể của Diêu Diệp cũng biến mất theo.
Khi trở lại trên xe, Tô Vi Tín cả người đã đầy mồ hôi. Ông ta không dám quay đầu lại nhanh chóng lái xe về nhà.
Suốt một đêm đó, Tô Vi Tín không thể ngủ ngon được.
Cả đêm ông ta đều nằm mơ. Một lúc mơ thấy Diêu Diệp ở trước mặt ông ta không ngừng khóc lóc, bắt ông ta đền mạng ; một lát lại mơ thấy cảnh sát đem theo còng số tám đến bắt giữ ông ta , bị bắt vào tù rồi, còn bị đám tội phạm hung ác trong tù vây lấy đánh nữa … …
Không biết ông ta đã bao nhiêu lần hét lên mà tỉnh lại từ trong mơ, sau đó lại nơm nớp lo sợ mà nằm xuống … …cho đến khi ông ta tỉnh lại đến lần thứ bảy, thì đã không thể ngủ thêm, cứ thế mở to mắt cho đến lúc hừng đông.
*
Hôm nay Tô Vi Tín bình thường luôn ngủ dậy muộn, sáu giờ đã từ giường đứng dậy, đến cơm cũng không có tâm tình để ăn, mà vội chạy xuống dưới nhà để đi mua báo.
Có thể là vẫn chưa bị phát hiện, trên báo không hề có tin tức gì liên quan đến chuyện phát hiện thi thể phụ nữ ở con lạch cả.
Tô Vi Tín trên dưới bất an về tới khách sạn, nơm nớp lo sợ, cứ vừa nhìn thấy cảnh sát hay thậm chí thành quản đều sợ tới mức hai chân như nhũn ra, không còn có tâm tình mà chú ý đến Bách Phú nữa.
Song, suốt cả một ngày đã trôi qua, cũng không thấy có cảnh sát đến tìm ông ta.
Diêu Diệp không đến khách sạn làm việc. Điều này là đương nhiên, vì cô ta ở đâu giờ này chỉ mình Tô Vi Tín rõ nhất.
*
Nhưng không chỉ Diêu Diệp, ngay cả Kỷ Nhan tự nhiên cũng không đến đi làm.
Lăng Hạo biết được Kỷ Nhan không đi làm, lại cũng không có gì nghi ngờ, chỉ cảm thấy cô vẫn là vì chuyện của ngày hôm qua mà buồn bực. Hiện giờ chuyện đang khiến anh ta đau đầu nhất chính là việc Ninh Tiêu nói với anh ta về cái chết thảm của Tiếu Ích Triết.
Theo cảnh sát báo cáo, Tiếu Ích Triết như thể đã phải chịu qua khổ hình vậy. Bởi vì, từ lúc bị thương cho đến lúc chết, tất cả là khoảng năm giờ đồng hồ. Cũng chính là nói, Tiếu Ích Triết đã bị tra tấn suốt năm giờ đồng hồ đó, rồi mới bi thảm mà chết đi.
Tiếu Ích Triết tuổi tác không lớn, làm việc thủ đoạn cũng đều không phải là tâm ngoan thủ lạt, theo lý không có khả năng gây ra cừu hận gì như thế. Rốt cuộc là ai, lại có thể oán hận ông ta đến vậy ?
Ninh Tiêu sau đó còn đưa Thợ săn đến hiện trường, nhưng, cũng giống như lần xảy ra hỏa hoạn trước, hồn phách của Tiếu Ích Triết cũng đã không biết đi nơi nào. Thợ săn phỏng đoán, rất có thể đã bị người khác dùng pháp thuật khống chế.
Nếu là như vậy, hai vụ thảm án này liệu có liên quan đến nhau chăng ? Nếu như nói là có quan hệ, vậy thì mục đích của kẻ đó là gì ? Mà kẻ vẫn giấu mặt phía sau rốt cuộc là ai ?
Còn có Sở Phương kia nữa … …theo lời nói của Bách Phú, thì hắn ta vẫn đang sống rất bình thường. Không rõ là thế lực gì đã khiến cho hắn có thể trường sinh bất lão như vậy ? Những năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ ?
Mà nếu tất cả những điều này đều do Sở Phương làm, vậy thì việc đã cách bao nhiêu năm, ông ta còn để nửa tấm da người kia ở nơi nào ? Hay cả hai mảnh da người bị chia ra đó giờ đều ở trong tay ông ta ?
Sự tình càng ngày càng không đơn giản, ai biết về sau còn có thể phát sinh ra những chuyện gì . ~
— Hết quyển 03 —
Lăng Hạo chỉ cười khổ với bản thân một chút, tự mình uống rượu, anh ta không hi vọng xa vời là Kỷ Nhan sẽ tha thứ cho mình, chỉ hi vọng cô có thể tìm được một người thực lòng yêu thương cô.
Song Kỷ Nhan làm sao có thể dễ dàng buôn xuống mối quan hệ mà cô đã nguyện phải trả giá bằng tất cả như thế được.
Kỷ Nhan không hề rơi lệ, bởi vì đã không còn khóc ra được nữa, có rơi ra chỉ có thể là máu mà thôi. Hiện giờ cô chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới, từ trong ra ngoài, đâu đâu cũng đầy những vết thương.
Cô không mục đích đi mãi, bước đến một quán bar nhỏ tối tăm, trực tiếp gọi ra một bình Vodka.
Vài chén rượu đi xuống, Kỷ Nhan liền cảm thấy trước mắt mọi thứ đều như đang quay cuồng, nhưng cô vẫn không coi ra gì mà tiếp tục uống mạnh.
Nơi long xà hỗn tạp như thế này, với một mỹ nữ như Kỷ Nhan xuất hiện đương nhiên lập tức thu hút không ít những ánh mắt mang theo bụng dạ khó lường.
Vừa mới nói, phiền toái đã đến.
“Em gái, uống rượu một mình sao ?” Một kẻ áo đen tóc vàng, dáng vẻ lưu manh bước tới.
Kỷ Nhan đến liếc cũng lười chẳng buồn nhìn hắn một cái. Xem bộ dạng của hắn, cũng chẳng biết đã thành niên nữa hay chưa.
“Lạnh lùng đấy? Tao thích .” Một kẻ khác lại bước đến gần.
Cứ như vậy, chỉ trong có mấy phút ngắn ngủi, mà bên người Kỷ Nhan đã tập hợp đến bốn năm thanh niên.
Đám thanh niên này nhìn thấy Kỷ Nhan vừa trẻ đẹp mỹ miều thân hình lại gợi cảm, đương nhiên để lộ hết bản tính, ai ai cũng giơ tay ra, hướng về phía Kỷ Nhan mà bắt.
“Tránh ra !” Kỷ Nhan phiền phức đẩy những cái tay đáng ghét kia ra, vứt mấy tờ bạc lên mặt quầy, rồi hướng ra phía ngoài quán bar mà đi.
Song đám ác lang kia làm sao có thể dễ dàng bỏ qua con cừu con béo mập là Kỷ Nhan chứ ?
Vừa mới đi ra đến ngoài cửa chính của quán bar, đám thanh niên đó đã lập tức kéo Kỷ Nhan đưa lên một chiếc xe.
Kỷ Nhan liều mạng giãy dụa, song chẳng thể thoát khỏi biết bao móng vuốt đang giữ chặt lấy cô. Mới chỉ được một lát, cô đã hoàn toàn mất đi tri giác.
*
Ở phía bên này Diêu Diệp cũng chẳng khá hơn gì so với Kỷ Nhan.
Tuy rằng đã bị Tô Vi Tín kia hung hăng chà đạp, nhưng Diêu Diệp trong lòng lại vẫn không thể bỏ qua người đàn ông vô tình này được. Cô ta lại lần nữa tìm đến cửa câu lạc bộ đêm mà Tô Vi Tín thường đi, cô ta biết hôm nay Tô Vi Tín có hẹn với đám hồ bằng cẩu hữu ở nơi này để giải khuây. ( Hồ bằng cẩu hữu : Bạn xấu, bạn bè không tốt )
Đợi suốt bốn tiếng đồng hồ, mới thấy Tô Vi Tín bước ra.
Cơ hội này Diêu Diệp đương nhiên không thể buông tha, cô ta như phát điên mà xông đến phía trước xe của Tô Vi Tín, mặc dù ông ta đã nhanh chóng phanh xe lại, song cô ta vẫn bị đâm vào phần chân, mất đi cân bằng mà ngã nhào về phía sau.
Tô Vi Tín bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi, vội vã xuống xe, phát hiện hóa ra là Diêu Diệp, không đừng được mà phát hỏa giận dữ.
“Cô điên rồi à ! Muốn chết thì cút xa đi một chút !” Tô Vi Tín cả người nồng nặc mùi rượu vằn mắt lên hét.
Diêu Diệp bất chấp thân thể đau đớn, quỳ trên mặt đất cầu xin: “Vi Tín, anh tin em đi, đứa trẻ này đúng là của anh mà ! Đợi đứa bé lớn một chút là em có thể đến bệnh viện để kiểm tra DNA … …”
“Có phải hay không lời tôi nói ngày hôm đó vẫn chưa rõ ràng sao ? Tôi nói rồi, cho dù đứa bé này có thực là con của tôi, tôi cũng không cần ! Cô đã nghe rõ chưa , hả ?”
Tô Vi Tín gầm hét xong, lại quay trở về xe.
Diêu Diệp không từ bỏ ý định đuổi theo không ngừng đập vào cửa sổ : ” Vi Tín, anh không phải nói vợ anh mãi không đẻ cho anh một đứa con trai, muốn có một đứa con trai sao ? Em sẽ sinh cho anh, được không ? Tin em, đứa bé này thực sự là con anh mà … …”
Tô Vi Tín lãnh khốc vô tình kỳ thực trước giờ chưa từng phải chịu loại trách nhiệm này, nhìn thấy Diêu Diệp mặt dày khổ sở dây dưa, ông ta sớm đã chán ghét lắm rồi. Vì vậy trực tiếp khởi động xe, căn bản không hề để tâm tới sự an nguy của Diêu Diệp ở bên cạnh.
Có thể là ngại Diêu Diệp cứ đập ầm ầm vào cửa kính xe, Tô Vi Tín quét thân xe một cái, đem Diêu Diệp hất sang một bên. Lại không ngờ bên cạnh đường có một cái hố sâu, Diêu Diệp mất đi cân bằng trực tiếp ngã nhào xuống đó.
Biến cố đột ngột này khiến cho Tô Vi Tín đang nửa say nửa tỉnh chốc lát tỉnh táo lại hoàn toàn, ông ta vội cầm lấy đèn pin trên xe, vừa lăn vừa tuột xuống dưới hố, hóa ra thấy chiếc hố này cũng không sâu lắm.
Tìm nửa ngày mới tìm thấy được Diêu Diệp, chỉ là, ở nơi mà đèn pin trong tay chiếu vào, tất cả đều là máu tươi.
Tô Vi Tín run rẩy mà đem ngón tay mình giơ đến gần động mạch chủ trên cổ của Diêu Diệp.
Trời ạ! Cô ta chết rồi !
Làm sao bây giờ? Tô Vi Tín không ngừng hỏi chính mình. Suy nghĩ một lát, ông ta vẫn đi đến quyết định cuối cùng — giấu xác đi.
Năm mươi mét về hướng Đông chính là một con lạch, Tô Vi Tín bèn đem thi thể của Diêu Diệp kéo đến bên con lạch, rồi đẩy xuống dưới đó.
“Bùm” một tiếng, thi thể của Diêu Diệp cũng biến mất theo.
Khi trở lại trên xe, Tô Vi Tín cả người đã đầy mồ hôi. Ông ta không dám quay đầu lại nhanh chóng lái xe về nhà.
Suốt một đêm đó, Tô Vi Tín không thể ngủ ngon được.
Cả đêm ông ta đều nằm mơ. Một lúc mơ thấy Diêu Diệp ở trước mặt ông ta không ngừng khóc lóc, bắt ông ta đền mạng ; một lát lại mơ thấy cảnh sát đem theo còng số tám đến bắt giữ ông ta , bị bắt vào tù rồi, còn bị đám tội phạm hung ác trong tù vây lấy đánh nữa … …
Không biết ông ta đã bao nhiêu lần hét lên mà tỉnh lại từ trong mơ, sau đó lại nơm nớp lo sợ mà nằm xuống … …cho đến khi ông ta tỉnh lại đến lần thứ bảy, thì đã không thể ngủ thêm, cứ thế mở to mắt cho đến lúc hừng đông.
*
Hôm nay Tô Vi Tín bình thường luôn ngủ dậy muộn, sáu giờ đã từ giường đứng dậy, đến cơm cũng không có tâm tình để ăn, mà vội chạy xuống dưới nhà để đi mua báo.
Có thể là vẫn chưa bị phát hiện, trên báo không hề có tin tức gì liên quan đến chuyện phát hiện thi thể phụ nữ ở con lạch cả.
Tô Vi Tín trên dưới bất an về tới khách sạn, nơm nớp lo sợ, cứ vừa nhìn thấy cảnh sát hay thậm chí thành quản đều sợ tới mức hai chân như nhũn ra, không còn có tâm tình mà chú ý đến Bách Phú nữa.
Song, suốt cả một ngày đã trôi qua, cũng không thấy có cảnh sát đến tìm ông ta.
Diêu Diệp không đến khách sạn làm việc. Điều này là đương nhiên, vì cô ta ở đâu giờ này chỉ mình Tô Vi Tín rõ nhất.
*
Nhưng không chỉ Diêu Diệp, ngay cả Kỷ Nhan tự nhiên cũng không đến đi làm.
Lăng Hạo biết được Kỷ Nhan không đi làm, lại cũng không có gì nghi ngờ, chỉ cảm thấy cô vẫn là vì chuyện của ngày hôm qua mà buồn bực. Hiện giờ chuyện đang khiến anh ta đau đầu nhất chính là việc Ninh Tiêu nói với anh ta về cái chết thảm của Tiếu Ích Triết.
Theo cảnh sát báo cáo, Tiếu Ích Triết như thể đã phải chịu qua khổ hình vậy. Bởi vì, từ lúc bị thương cho đến lúc chết, tất cả là khoảng năm giờ đồng hồ. Cũng chính là nói, Tiếu Ích Triết đã bị tra tấn suốt năm giờ đồng hồ đó, rồi mới bi thảm mà chết đi.
Tiếu Ích Triết tuổi tác không lớn, làm việc thủ đoạn cũng đều không phải là tâm ngoan thủ lạt, theo lý không có khả năng gây ra cừu hận gì như thế. Rốt cuộc là ai, lại có thể oán hận ông ta đến vậy ?
Ninh Tiêu sau đó còn đưa Thợ săn đến hiện trường, nhưng, cũng giống như lần xảy ra hỏa hoạn trước, hồn phách của Tiếu Ích Triết cũng đã không biết đi nơi nào. Thợ săn phỏng đoán, rất có thể đã bị người khác dùng pháp thuật khống chế.
Nếu là như vậy, hai vụ thảm án này liệu có liên quan đến nhau chăng ? Nếu như nói là có quan hệ, vậy thì mục đích của kẻ đó là gì ? Mà kẻ vẫn giấu mặt phía sau rốt cuộc là ai ?
Còn có Sở Phương kia nữa … …theo lời nói của Bách Phú, thì hắn ta vẫn đang sống rất bình thường. Không rõ là thế lực gì đã khiến cho hắn có thể trường sinh bất lão như vậy ? Những năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ ?
Mà nếu tất cả những điều này đều do Sở Phương làm, vậy thì việc đã cách bao nhiêu năm, ông ta còn để nửa tấm da người kia ở nơi nào ? Hay cả hai mảnh da người bị chia ra đó giờ đều ở trong tay ông ta ?
Sự tình càng ngày càng không đơn giản, ai biết về sau còn có thể phát sinh ra những chuyện gì . ~
— Hết quyển 03 —
/198
|