Bách Phú ngày hôm sau đi làm, tất cả mọi người đều nhận thức được cô có điểm bất đồng.
Đầu tiên thể hiện trên cách ăn mặc. Trước kia Bách Phú ăn mặc luôn cực kỳ mộc mạc. Nhưng, hiện giờ cô mỗi ngày đều mặc đủ các loại quần áo màu đỏ. Mở tủ quần áo ra, cũng là một mảng màu đỏ. Hơn nữa, màu đỏ này cực kỳ rực rỡ, làm cho người ta khi đã nhìn qua thì không cách nào quên được. Sau này, Bách Phú đến cả son môi với móng tay cũng đều sử dụng màu đỏ y hệt như thế.
Điều này thực sự đã trở thành một bức tranh phong cảnh diễm lệ của khách sạn Phong Diệp. Mỗi lần màu đỏ tươi đó xuất hiện, tất cả mọi người đều ngừng tay làm dõi theo, mãi cho đến khi màu đỏ tươi đó đã đi mất mới thôi. Cũng có người thậm chí, nhàm chán làm việc mà chạy tới khách sạn để nhìn cho được một cái nàng “hồng y nữ” độc đáo này.
Sau đó lại là tính cách hỉ nộ vô thường của Bách Phú. Hiện giờ những người thường xuyên ở xung quanh Bách Phú đều phát hiện ra chuyện này, chỉ phút trước cô còn tươi cười rạng rỡ, tao nhã động lòng người, chớp mắt đã trở nên lạnh lùng, cao ngạo, chỉ dùng khóe mắt để nhìn người khác.
Không ai biết được Bách Phú lúc nào thì có biến đổi, hay vì cái gì mà biến đổi, chỉ biết là cô hiện giờ giống như đang chơi trò chơi đổi sắc mặt, làm cho người khác kinh hồn vì lo sợ, mà lại chẳng biết tại vì sao. Ngay cả, thủ trưởng của cô là Tô Vi Tín cũng không thể không thật thận trọng, chỉ sợ là đụng phải chỗ nào đó, khiến cô thay đổi sắc mặt.
Giờ, trong khách sạn cao cấp này, ai ai cũng phải công nhận một điều, Bách Phú đã trở thành tiểu chủ nhân khó chiều nhất.
Mà bạn bè của Bách Phú thì lại vì cô mà lo lắng, chỉ sợ cô mắc phải chứng tâm thần phân liệt gì đó, thì đúng là khó chữa trị.
Còn Mậu Ly mà mọi người đang tìm kiếm kia lại im hơi lặng tiếng như bốc hơi mất, dù cho cẩn thận thế nào, bao nhiêu thám tử được tung vào cuộc đều không thể tìm thấy anh ta.
*
Cứ như thế, một tháng trôi qua, lại là một đêm trăng tròn.
Đêm khuya, mọi người trong căn nhà nhỏ, ngoài Bách Phú ra, thì đều đã ngủ say. Chỉ có Bách Phú là trằn trọc, mãi mà không thể ngủ được. Cô cứ cảm thấy như có một luồng lửa nóng đang thiêu đốt trong ngực, khiến cô thống khổ không thôi. Dần dần, ngọn lửa nóng rực kia lan tràn ra khắp toàn thân cô.
Bách Phú thống khổ ở trên giường không ngừng giãy giụa, nhất là phía sau lưng. Dường như có thứ gì đó đang găm thật sâu trên lưng cô vậy, khiến cô đau đớn đến mồ hôi đầm đìa, ngay cả muốn hét cũng không hét lên được. Chỉ có thể gian nan trở thân mình, ghé sát vào giường.
Nhưng, trên lưng vẫn càng lúc càng đau đớn hơn, đau đến mức hai chân Bách Phú như nhũn ra, giống như đang có vô vàn con sâu nhỏ lạnh như băng đang chui vào trong thân thể cô, đang không ngừng gặm nhấm máu thịt và xương cốt trên người. Thân thể Bách Phú không tự giác run lẩy bẩy lên, dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ bé lại, móng tay vốn chẳng hề dài vậy mà cũng cắm sâu vào khiến lộ ra mấy vệt máu loang.
Ngoài đau đớn, là cơn rét lạnh —- cái cảm giác lạnh như băng, lạnh thấu xương. Trên môi Bách Phú đã lạnh đến mức thâm tím lại, không ngừng liên tục va lập cập vào nhau. Rõ ràng bên ngoài đang nóng bức như mùa hạ, vậy mà trong miệng Bách Phú lại đang không ngừng thở ra từng luồng khí trắng. Đến cả cửa sổ sát đất cũng đang bị đóng từng tầng băng kết.
Linh hoa thiếu mất cánh hoa sợ hãi co cụm lại thành một khối, không ngừng xoa xoa cử động thân thể, như đang dùng lực để giãy giụa, muốn cố gắng giúp sức cho Bách Phú. Song, tất cả chỉ vô ích, Bách Phú đã bị tra tấn đến mức gương mặt không còn chút huyết sắc nào.
Loại thống khổ này khiến cho Bách Phú hận không thể lập tức chết đi, ngay vào lúc cô tưởng mình đang hấp hối, trước mắt bỗng thấy xuất hiện rất nhiều những bóng đen, đang ở trong không trung nhảy múa.
Bách Phú mơ màng nhìn bóng đen trước mắt, chúng bay tới bay đi, như đang thị uy ở nơi này với cô vậy. Bách Phú rất muốn đứng dậy, nhưng lại chẳng cách nào động đậy được. Đột ngột những bóng đen này cùng tập hợp dừng lại nơi phía sau lưng Bách Phú.
Toàn tâm đau đớn khiến cho Bách Phú rốt cục kêu lên thành tiếng : “A … …”
Tiếng kêu thảm thiết của Bách Phú, đánh thức tất cả mọi người, Trương Dương là người đầu tiên vọt lên. “Làm sao thế, Bách … …”
Còn chưa nói hết câu, Trương Dương đã cấm khẩu, bởi vì nhìn thấy vết thương trên lưng Bách Phú mà sợ đến không nói ra lời. Tiếp theo đó, Thợ săn, Dịch Đạo và Anh Đào cũng chạy lên tới nơi, tất cả đều cùng trợn hết cả mắt lên nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không biết từ khi nào, đằng sau lưng Bách Phú quần áo đã rách ra, trên lưng cô giờ đang có vô số vết thương sắp hàng, những vết thương đó sâu cỡ một đầu ngón tay, da thịt đang rách mở hướng ra phía ngoài, làm cho người khác nhìn vào đúng là sợ hãi đến thót tim, miệng vết thương không phải màu đỏ, mà hiện ra màu đen quỷ dị.
Hơn nữa, không chỉ có phía sau lưng, mà trên gương mặt Bách Phú cũng có ba vết thương sâu hoắm, cứ như bị thứ gì đó sắc nhọn cắt vào vậy.
“Chị họ !” Anh Đào kinh hô một tiếng, vội vàng hoảng sợ phủ lên những vết thương trên mình Bách Phú.
Dịch Đạo lập tức quay đầu đi xuống dưới nhà lấy thuốc bôi bạch dược Vân Nam lên.
Trương Dương chỉ đứng nguyên ở bên giường Bách Phú, có vẻ áy náy tự trách, ngoài ra, còn có sát khí nồng đậm không hề che giấu đang tỏa ra : “Là ai đã làm em bị thương đến nông nỗi này chứ.”
“Không có ai làm Bách Phú bị thương thành thế này cả.” Thợ săn thản nhiên nói, trong mắt hiện lên sự lo lắng “Đây chính là mười ba lời nguyền. Hiện giờ … …mười ba lời nguyền đã bị khởi động, về sau này cứ mỗi khi đến đêm trăng tròn, Bách Phú đều phải chịu đựng sự tra tấn như vậy.”
Mười ba lời nguyền ? Đây chính là mười ba lời nguyền sao ?
Trương Dương nói khẽ, Dịch Đạo trợn mắt, còn Anh Đào chỉ khóc nhìn Thợ săn, trong lòng có biết bao nghi vấn, nhưng lại chẳng biết bắt đầu hỏi từ đâu, hơn nữa cũng không thể hỏi được.
“Có nên đưa Bách Phú tới bệnh viện hay không ?” Trương Dương cắn chặt răng nhìn về phía Thợ săn hỏi.
Thợ săn thở dài một hơi, lắc lắc đầu : “Vô ích thôi. Chờ khi ánh trăng từ từ hạ xuống, Bách Phú sẽ tự nhiên không bị sao nữa. Hiện giờ bất luận là ai, cũng chẳng thể giúp được cô ấy.”
Trương Dương ngừng lại một chút, nhìn thoáng qua Bách Phú đang có chút mất đi ý thức run rẩy hết cả người, nói với Anh Đào : “Anh Đào, cô ở đây chăm sóc Bách Phú nhé.” . Sau đó, không quay đầu lại đi thẳng xuống dưới lầu.
Dịch Đạo và Thợ săn vừa thấy thế, cũng vội vàng chạy xuống theo.
“Tôi cảm thấy mình thật vô dụng … …không bảo vệ được cô ấy, cũng chẳng giúp gì được cho cô ấy, chỉ có thể đứng im nhìn cô ấy chịu khổ.” Trương Dương cố nén nỗi đau thương, lời nói thoát ra từ kẽ răng đang nghiến chặt.
“Điều này không thể trách cậu được, hiện giờ chẳng ai có thể giúp được cô ấy, cô ấy chỉ có thể tự dựa vào chính mình mà thôi.” Thợ săn thấp giọng nói, mặc dù chưa từng yêu, nhưng cùng là đàn ông, anh ta có thể lý giải được nỗi đau đớn trong lòng Trương Dương lúc này.
Dịch Đạo cũng bước đến bên Trương Dương, dùng lực nắm lấy bờ vai của anh, nói : “Không sao đâu, tất cả rồi sẽ tốt hơn.” Sau đó, lại nhìn lên mặt trăng đỏ rực trên bầu trời.
Mười ba lời nguyền đã xuất hiện, xem ra, đại kiếp của anh ta cũng đã sắp tới. Dịch Đạo trong lòng bi ai tự cười khổ, có lúc, anh ta thực không hiểu mình tồn tại trên thế gian này có ý nghĩa gì. Trúng phải độc tình nguyền, từ nhỏ đã cô đơn. Khó khăn lắm mới lớn sống đến giờ, có bằng hữu còn có người con gái mà anh ta thích, lại sắp phải đối mặt với đại kiếp … …nhân sinh, cứ mãi bất đắc dĩ như vậy sao ?
*
Lúc này, Mậu Ly cũng đang đứng dưới lầu nhà Bách Phú, anh ta cũng nghe thấy tiếng kêu hét thảm thiết của Bách Phú, song lại không hề đi lên để thăm cô, bởi vì anh ta biết dù mình có lên cũng chằng có ích gì, cũng chẳng thể giảm bớt được dù chỉ một chút đau đớn cho cô.
Cũng giống như Trương Dương, Mậu Ly cũng đang hận đến chết cái cảm giác vô dụng lúc này, anh ta hít sâu một hơi, lưu luyến nhìn lần nữa cửa sổ phòng Bách Phú, rồi quyết tâm rời đi.
Bởi vì, đối với Mậu Ly mà nói, quan trọng nhất là phải tìm được Sở Phương, lấy được nửa cuộn da người kia. Chỉ có thể, mới có thể hoàn toàn cứu Bách Phú từ trong thống khổ ra được, để cô vĩnh viễn thoát khỏi sự tra tấn của mười ba lời nguyền này.
Đầu tiên thể hiện trên cách ăn mặc. Trước kia Bách Phú ăn mặc luôn cực kỳ mộc mạc. Nhưng, hiện giờ cô mỗi ngày đều mặc đủ các loại quần áo màu đỏ. Mở tủ quần áo ra, cũng là một mảng màu đỏ. Hơn nữa, màu đỏ này cực kỳ rực rỡ, làm cho người ta khi đã nhìn qua thì không cách nào quên được. Sau này, Bách Phú đến cả son môi với móng tay cũng đều sử dụng màu đỏ y hệt như thế.
Điều này thực sự đã trở thành một bức tranh phong cảnh diễm lệ của khách sạn Phong Diệp. Mỗi lần màu đỏ tươi đó xuất hiện, tất cả mọi người đều ngừng tay làm dõi theo, mãi cho đến khi màu đỏ tươi đó đã đi mất mới thôi. Cũng có người thậm chí, nhàm chán làm việc mà chạy tới khách sạn để nhìn cho được một cái nàng “hồng y nữ” độc đáo này.
Sau đó lại là tính cách hỉ nộ vô thường của Bách Phú. Hiện giờ những người thường xuyên ở xung quanh Bách Phú đều phát hiện ra chuyện này, chỉ phút trước cô còn tươi cười rạng rỡ, tao nhã động lòng người, chớp mắt đã trở nên lạnh lùng, cao ngạo, chỉ dùng khóe mắt để nhìn người khác.
Không ai biết được Bách Phú lúc nào thì có biến đổi, hay vì cái gì mà biến đổi, chỉ biết là cô hiện giờ giống như đang chơi trò chơi đổi sắc mặt, làm cho người khác kinh hồn vì lo sợ, mà lại chẳng biết tại vì sao. Ngay cả, thủ trưởng của cô là Tô Vi Tín cũng không thể không thật thận trọng, chỉ sợ là đụng phải chỗ nào đó, khiến cô thay đổi sắc mặt.
Giờ, trong khách sạn cao cấp này, ai ai cũng phải công nhận một điều, Bách Phú đã trở thành tiểu chủ nhân khó chiều nhất.
Mà bạn bè của Bách Phú thì lại vì cô mà lo lắng, chỉ sợ cô mắc phải chứng tâm thần phân liệt gì đó, thì đúng là khó chữa trị.
Còn Mậu Ly mà mọi người đang tìm kiếm kia lại im hơi lặng tiếng như bốc hơi mất, dù cho cẩn thận thế nào, bao nhiêu thám tử được tung vào cuộc đều không thể tìm thấy anh ta.
*
Cứ như thế, một tháng trôi qua, lại là một đêm trăng tròn.
Đêm khuya, mọi người trong căn nhà nhỏ, ngoài Bách Phú ra, thì đều đã ngủ say. Chỉ có Bách Phú là trằn trọc, mãi mà không thể ngủ được. Cô cứ cảm thấy như có một luồng lửa nóng đang thiêu đốt trong ngực, khiến cô thống khổ không thôi. Dần dần, ngọn lửa nóng rực kia lan tràn ra khắp toàn thân cô.
Bách Phú thống khổ ở trên giường không ngừng giãy giụa, nhất là phía sau lưng. Dường như có thứ gì đó đang găm thật sâu trên lưng cô vậy, khiến cô đau đớn đến mồ hôi đầm đìa, ngay cả muốn hét cũng không hét lên được. Chỉ có thể gian nan trở thân mình, ghé sát vào giường.
Nhưng, trên lưng vẫn càng lúc càng đau đớn hơn, đau đến mức hai chân Bách Phú như nhũn ra, giống như đang có vô vàn con sâu nhỏ lạnh như băng đang chui vào trong thân thể cô, đang không ngừng gặm nhấm máu thịt và xương cốt trên người. Thân thể Bách Phú không tự giác run lẩy bẩy lên, dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ bé lại, móng tay vốn chẳng hề dài vậy mà cũng cắm sâu vào khiến lộ ra mấy vệt máu loang.
Ngoài đau đớn, là cơn rét lạnh —- cái cảm giác lạnh như băng, lạnh thấu xương. Trên môi Bách Phú đã lạnh đến mức thâm tím lại, không ngừng liên tục va lập cập vào nhau. Rõ ràng bên ngoài đang nóng bức như mùa hạ, vậy mà trong miệng Bách Phú lại đang không ngừng thở ra từng luồng khí trắng. Đến cả cửa sổ sát đất cũng đang bị đóng từng tầng băng kết.
Linh hoa thiếu mất cánh hoa sợ hãi co cụm lại thành một khối, không ngừng xoa xoa cử động thân thể, như đang dùng lực để giãy giụa, muốn cố gắng giúp sức cho Bách Phú. Song, tất cả chỉ vô ích, Bách Phú đã bị tra tấn đến mức gương mặt không còn chút huyết sắc nào.
Loại thống khổ này khiến cho Bách Phú hận không thể lập tức chết đi, ngay vào lúc cô tưởng mình đang hấp hối, trước mắt bỗng thấy xuất hiện rất nhiều những bóng đen, đang ở trong không trung nhảy múa.
Bách Phú mơ màng nhìn bóng đen trước mắt, chúng bay tới bay đi, như đang thị uy ở nơi này với cô vậy. Bách Phú rất muốn đứng dậy, nhưng lại chẳng cách nào động đậy được. Đột ngột những bóng đen này cùng tập hợp dừng lại nơi phía sau lưng Bách Phú.
Toàn tâm đau đớn khiến cho Bách Phú rốt cục kêu lên thành tiếng : “A … …”
Tiếng kêu thảm thiết của Bách Phú, đánh thức tất cả mọi người, Trương Dương là người đầu tiên vọt lên. “Làm sao thế, Bách … …”
Còn chưa nói hết câu, Trương Dương đã cấm khẩu, bởi vì nhìn thấy vết thương trên lưng Bách Phú mà sợ đến không nói ra lời. Tiếp theo đó, Thợ săn, Dịch Đạo và Anh Đào cũng chạy lên tới nơi, tất cả đều cùng trợn hết cả mắt lên nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không biết từ khi nào, đằng sau lưng Bách Phú quần áo đã rách ra, trên lưng cô giờ đang có vô số vết thương sắp hàng, những vết thương đó sâu cỡ một đầu ngón tay, da thịt đang rách mở hướng ra phía ngoài, làm cho người khác nhìn vào đúng là sợ hãi đến thót tim, miệng vết thương không phải màu đỏ, mà hiện ra màu đen quỷ dị.
Hơn nữa, không chỉ có phía sau lưng, mà trên gương mặt Bách Phú cũng có ba vết thương sâu hoắm, cứ như bị thứ gì đó sắc nhọn cắt vào vậy.
“Chị họ !” Anh Đào kinh hô một tiếng, vội vàng hoảng sợ phủ lên những vết thương trên mình Bách Phú.
Dịch Đạo lập tức quay đầu đi xuống dưới nhà lấy thuốc bôi bạch dược Vân Nam lên.
Trương Dương chỉ đứng nguyên ở bên giường Bách Phú, có vẻ áy náy tự trách, ngoài ra, còn có sát khí nồng đậm không hề che giấu đang tỏa ra : “Là ai đã làm em bị thương đến nông nỗi này chứ.”
“Không có ai làm Bách Phú bị thương thành thế này cả.” Thợ săn thản nhiên nói, trong mắt hiện lên sự lo lắng “Đây chính là mười ba lời nguyền. Hiện giờ … …mười ba lời nguyền đã bị khởi động, về sau này cứ mỗi khi đến đêm trăng tròn, Bách Phú đều phải chịu đựng sự tra tấn như vậy.”
Mười ba lời nguyền ? Đây chính là mười ba lời nguyền sao ?
Trương Dương nói khẽ, Dịch Đạo trợn mắt, còn Anh Đào chỉ khóc nhìn Thợ săn, trong lòng có biết bao nghi vấn, nhưng lại chẳng biết bắt đầu hỏi từ đâu, hơn nữa cũng không thể hỏi được.
“Có nên đưa Bách Phú tới bệnh viện hay không ?” Trương Dương cắn chặt răng nhìn về phía Thợ săn hỏi.
Thợ săn thở dài một hơi, lắc lắc đầu : “Vô ích thôi. Chờ khi ánh trăng từ từ hạ xuống, Bách Phú sẽ tự nhiên không bị sao nữa. Hiện giờ bất luận là ai, cũng chẳng thể giúp được cô ấy.”
Trương Dương ngừng lại một chút, nhìn thoáng qua Bách Phú đang có chút mất đi ý thức run rẩy hết cả người, nói với Anh Đào : “Anh Đào, cô ở đây chăm sóc Bách Phú nhé.” . Sau đó, không quay đầu lại đi thẳng xuống dưới lầu.
Dịch Đạo và Thợ săn vừa thấy thế, cũng vội vàng chạy xuống theo.
“Tôi cảm thấy mình thật vô dụng … …không bảo vệ được cô ấy, cũng chẳng giúp gì được cho cô ấy, chỉ có thể đứng im nhìn cô ấy chịu khổ.” Trương Dương cố nén nỗi đau thương, lời nói thoát ra từ kẽ răng đang nghiến chặt.
“Điều này không thể trách cậu được, hiện giờ chẳng ai có thể giúp được cô ấy, cô ấy chỉ có thể tự dựa vào chính mình mà thôi.” Thợ săn thấp giọng nói, mặc dù chưa từng yêu, nhưng cùng là đàn ông, anh ta có thể lý giải được nỗi đau đớn trong lòng Trương Dương lúc này.
Dịch Đạo cũng bước đến bên Trương Dương, dùng lực nắm lấy bờ vai của anh, nói : “Không sao đâu, tất cả rồi sẽ tốt hơn.” Sau đó, lại nhìn lên mặt trăng đỏ rực trên bầu trời.
Mười ba lời nguyền đã xuất hiện, xem ra, đại kiếp của anh ta cũng đã sắp tới. Dịch Đạo trong lòng bi ai tự cười khổ, có lúc, anh ta thực không hiểu mình tồn tại trên thế gian này có ý nghĩa gì. Trúng phải độc tình nguyền, từ nhỏ đã cô đơn. Khó khăn lắm mới lớn sống đến giờ, có bằng hữu còn có người con gái mà anh ta thích, lại sắp phải đối mặt với đại kiếp … …nhân sinh, cứ mãi bất đắc dĩ như vậy sao ?
*
Lúc này, Mậu Ly cũng đang đứng dưới lầu nhà Bách Phú, anh ta cũng nghe thấy tiếng kêu hét thảm thiết của Bách Phú, song lại không hề đi lên để thăm cô, bởi vì anh ta biết dù mình có lên cũng chằng có ích gì, cũng chẳng thể giảm bớt được dù chỉ một chút đau đớn cho cô.
Cũng giống như Trương Dương, Mậu Ly cũng đang hận đến chết cái cảm giác vô dụng lúc này, anh ta hít sâu một hơi, lưu luyến nhìn lần nữa cửa sổ phòng Bách Phú, rồi quyết tâm rời đi.
Bởi vì, đối với Mậu Ly mà nói, quan trọng nhất là phải tìm được Sở Phương, lấy được nửa cuộn da người kia. Chỉ có thể, mới có thể hoàn toàn cứu Bách Phú từ trong thống khổ ra được, để cô vĩnh viễn thoát khỏi sự tra tấn của mười ba lời nguyền này.
/198
|