Người trong thôn tay giơ cao đuốc, vây lấy ngôi nhà nhỏ hai tầng, hò hét yêu cầu cha của tiểu Thợ săn giao con trai, nếu không sẽ phóng hỏa đốt nhà !
Cha của tiểu Thợ săn nhìn những ngọn đuốc ngoài cửa sổ, đem ánh mắt lợi hại chiếu về phía tiểu Thợ săn. Thấy con trai đang không ngừng kéo kéo ống tay áo, ông xoay người sải bước chân, qua xốc ống tay áo của tiểu Thợ săn lên.
Do trời nóng, hơn nữa vết thương lại không được xử lý tốt, vì vậy vết sẹo trên cổ tay tiểu Thợ săn đã bắt đầu có dấu hiệu thối rữa, hiện lên trên cánh tay nhỏ bé trắng nõn kia vẻ vô cùng nhức mắt.
Tiểu Thợ săn lần đầu nhìn thấy trong mắt cha mình có ánh nhìn thương xót, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt. Mẹ sớm đã bị dọa co rúm lại ở một góc, hàm chứa lệ nhìn chồng mình.
“Sẽ không sao cả, trông con cho tốt, thu dọn nhanh một số vật dụng của chúng ta đi.” Cha của tiểu Thợ săn bình tĩnh bước nhanh ra phía ngoài.
Mẹ của tiểu Thợ săn không ngừng gật gật đầu, lập tức đem mấy món đồ đáng giá cùng quần áo trong nhà đơn giản thu dọn vào trong bao tay quần áo.
“Nói, các người đã giấu con gái ta ở đâu !” Thôn trưởng trừng mắt giận dữ rống lên, cứ nghĩ tới gương mặt như trái táo nhỏ đáng yêu của con gái, ông lại không đừng được mà vằn mắt lên.
“Chúng tôi không hề gặp con gái ông.” Cha của tiểu Thợ săn vẫn lãnh đạm như cũ, thậm chí còn không có chút biểu tình gì.
“Ngươi đừng có đóng kịch! Con trai ta khi về nhà đã nói cho ta biết, trên người con trai ngươi không phải mọc đầy những con mắt sao ? ” Một người đàn ông có gương mặt đỏ bước lên phía trước hét, “Mấy đứa trẻ cùng nhìn thấy cả, cho nên mới lấy đá ném con ngươi, vì thế các ngươi mới bắt con của trưởng thôn đúng không ?”
Nghe thấy lời này, cha của tiểu Thợ săn trong mắt hiện lên một bóng đen.
“Đúng thế, bình thường thì làm gì có ai lại mọc được mắt ở trên người ! Con của các ngươi nhất định là yêu quái !” Lại một người dân trong thôn mặc áo xanh lam cũng tiến lên nói, gương mặt bộ dáng đầy vẻ căm phẫn.
“Hôm nay nếu ngươi không chịu giao con gái trưởng thôn ra đây, thì đừng có nghĩ muốn rời khỏi cái sân này !” Thôn dân đồng loạt kêu to, giơ cao những ngọn đuốc trong tay.
“Tôi đã nói rồi, chúng tôi không hề bắt giữ con của ông.” Trong giọng nói đầy vẻ bình thản của cha Thợ săn, đã bắt đầu ngấm ngầm có chút tức giận. “Mặt khác, không cho phép nói con trai tôi là yêu quái !”
“Rõ ràng là như thế còn cấm chúng ta nói hay sao ! Yêu quái, yêu quái, yêu quái !” Một đại thẩm khoảng ba mươi tuổi kêu lên.
Nghe thấy những tiếng gào hét ở phía dưới, tiểu Thợ săn thương tâm khóc nấc lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống vết thương đã trắng bệch kia.
“Không chịu nói à ? Vậy chúng ta sẽ phóng hỏa cả nhà ngươi, cả nhà yêu quái các ngươi !” Thôn trưởng thất thố hô lên.
“Dựa vào các người sao ?”
Cha của tiểu Thợ săn cười lạnh một cái, lập tức một đám sương mù đen dầy đặc tràn ngập toàn bộ thôn trang. Chờ cho đến khi đám sương này tan hết đi, thì ba người của gia đình đó cũng đã không biết đi về phương nào, còn cô bé táo nhỏ mãi về sau cũng không được tìm thấy.
Kỳ thật, tiểu Thợ săn chưa từng trách cứ đám bạn nhỏ đã làm bị thương cậu bé, kể cả táo nhỏ. Cho mãi đến bây giờ, anh ta vẫn muốn biết được tin tức của táo nhỏ, hi vọng có được tin tức bình an của cô bé.
*
Sau khi nguy hiểm qua đi, một nhà ba người lại phải chuyển nhà. Do vết thương không được xử lý đúng lúc, nên trên cổ tay của tiểu Thợ săn mãi mãi lưu lại một vết sẹo. Chuyện chuyển nhà sau đó cơ hồ như cũng trở thành một thói quen, cứ nửa năm lại sẽ chuyển nhà một lần. Cứ luôn là vừa mới quen thuộc với một nơi, thì lại phải chuyển đi, kỳ thực cũng chẳng khác gì cảnh lưu lạc.
Nụ cười trên gương mặt mẹ và lời nói càng lúc càng ít, thường xuyên ngồi trên giường ngây ngốc, cứ ngồi là liền hai ba tiếng đồng hồ.
Tiểu Thợ săn ủy khuất không chỉ một lần nâng lên khuôn mặt khờ dại nhỏ nhắn, cố lấy dũng cảm hỏi mẹ mình : “Mẹ ơi, vì sao trên người con lại mọc đầy là mắt, mà trên người người khác lại không có ?”
Nhưng, đổi lại không phải là đáp án, mà chỉ là nước mắt bi thương của mẹ tiểu Thợ săn.
Rốt cuộc đến một ngày mẹ cũng rời đi, trước khi bà đi còn làm cho tiểu Thợ săn ăn món cá cay và bánh phù dung mà cậu bé thích ăn nhất, rồi còn nhét vào trong tay cậu một tờ tiền lớn. Từ đó về sau, tiểu Thợ săn không bao giờ còn gặp lại mẹ nữa, chỉ còn lại người cha lạnh lùng chăm sóc cậu. Mà nụ cười trên gương mặt của cha, cũng càng khó xuất hiện trở lại.
Tiểu Thợ săn ngày nào cũng canh giữ ở trước cửa, hi vọng nhìn thấy mẹ trở về, giống như trước đây sẽ làm những món ăn vặt ngon cho cậu bé, cũng kể chuyện cho cậu bé nghe nữa. Nhưng hết lần này đến lần khác vẫn chỉ là thất vọng, đến khi trở thành sự tuyệt vọng, tiểu Thợ săn mới hiểu ra, kỳ thực mẹ ra đi chính là vì mình.
Thảm nào mà mẹ trước giờ chưa bao giờ tắm rửa thay quần áo cho cậu, thậm chí đến ôm cậu bé một cái cũng không đồng ý. Từ trước đến giờ đều là cha làm những việc này, tất cả đều được người cha ít nói, không bao giờ thấy có một câu nói đùa kia đảm đương.
Nhớ lại trước đây mẹ vẫn thường xuyên làm cơm cho mình, trò chuyện, dùng đủ mọi trò chơi để cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người làm mẹ. Nhưng những gì mà mẹ làm đó, cũng chỉ có thế mà thôi.
Đại khái, có lẽ vì mẹ cũng sợ hãi thân thể của mình đúng không ? Thợ săn bi thương cười với chính mình.
Sau khi chuyện đó xảy ra, bất luận thời tiết có nóng đến thế nào, tiểu Thợ săn cũng không bao giờ mặc áo phông cộc tay như những bạn nhỏ khác. Mỗi ngày, cậu bé đều mặc những chiếc áo dài tay như nhau, bọc kín lấy thân thể, hơn nữa còn tạo thành thói quen không ngừng kéo ống tay áo. Ai ai cũng cảm thấy Thợ săn rất cổ quái, không đồng ý kết bạn với cậu bé. Còn bản thân Thợ săn cũng vì kinh nghiệm đau thương lần trước, mà từ bỏ ý định kết giao với những người khác.
Nụ cười ngây thơ cũng dần dần biến mất không dấu vết trên gương mặt Thợ săn, cậu bé bắt đầu cũng giống như cha mình trở nên trầm mặc, khiến những lời hai cha con nói càng lúc càng ít đi.
Cha luôn bức ép tiểu Thợ săn cố gắng học tập pháp thuật, bất luận sớm trưa hay khuya, dù Xuân Hạ Thu Đông. Cũng do luyện phép thuật thường xuyên xuất hiện tai nạn, nên trên người tiểu Thợ săn luôn thấy xuất hiện đủ các loại vết thương, có lúc còn đau đớn đến mức chỉ muốn chết đi.
Do không có nơi ở cố định, hơn nữa toàn bộ thời gian đều dành cho việc học pháp thuật, tiểu Thợ săn cũng không có cách nào để đi học, tất cả những gì về việc học hành cũng đều do cha cậu bé dạy cho.
Dưới sự đốc thúc và dạy dỗ nghiêm khắc của người cha, thợ săn đã đem toàn bộ những thứ pháp thuật buồn tẻ vô vị kia học thuộc làu làu, vận dụng cũng vô cùng thành thạo. Nhưng, cậu bé lại chẳng hề cảm thấy được chút nào của sự vui vẻ.
Có lúc khi phụ thân nhìn Thợ săn, trong mắt có một tia không đành lòng, nhưng nhiều hơn lại là bất đắc dĩ.
Cho mãi đến sinh nhật năm hai mươi tuổi của Thợ săn, cha mới nói cho anh ta về bí mật của gia tộc mình.
/198
|