Không có thời gian để trì hoãn thêm, ba người họ lập tức đi tới chỗ Đặng Hân, nơi đó, nằm ở bên cạnh Châu Giang xinh đẹp.
Nơi này thực là một nơi lý tưởng, hơi gió lạnh nhè nhẹ thổi tới khiến cho người ta cảm thấy thoải mái vô cùng. Đối diện là những ánh đèn nê ông xanh xanh đỏ đỏ, đẹp đến mức khiến ta khó mà rời ánh mắt. Xa xa trên quảng trường có mấy đôi tình nhân đang ngọt ngào khe khẽ thì thầm, mấy người trẻ tuổi mang theo thú cưng ở bên kia đang nhàn nhã thả bộ. Đặng Hân đang yên lặng ngồi trên một bờ đá, thưởng thức cảnh sông nước mê người.
Sau khi thương nghị, Bách Phú chạy tới bên người Đặng Hân, thân thiết đem cô ôm vào lòng: “Tớ rốt cuộc cũng đã tìm được cậu rồi, cậu không tới phòng tập làm tớ suốt ruột quá.”
Đặng Hân vốn định trả lời gì đó, nhưng vừa nhìn thấy mặt Ninh Tiêu, liền lập tức ngậm miệng lại.
“Ai, tớ hỏi Ninh Tiêu xem cậu đi đâu, anh ấy cũng không biết, nên bèn cùng nhau đi tìm cậu.” Bách Phú ôm lấy cánh tay Đặng Hân, hướng về phía Ninh Tiêu hỏi: “Chúng ta đi ăn gì được không?”
“Được.” Ninh Tiêu lập tức trả lời, còn Đặng Hân vẫn như trước không hề lên tiếng.
Bách Phú lại quay sang phía Mậu Ly.
Mậu Ly có chút khó xử nói: “Thực xin lỗi, tôi tối nay … …”
Còn chưa nói xong, đã bị cái nhíu mày của Bách Phú dọa đến: “Có điều … tôi tối nay vẫn đi cùng được.” Mậu Ly trả lời có chút gượng ép, nhưng Bách Phú cơ bản vẫn thấy hài lòng.
Lúc ăn cơm, không khí vẫn vô cùng gượng gạo. Sau đó, mấy người họ theo lời đề nghị của Bách Phú cùng đi bar uống. Dù cho rượu bia khá hại thân thể, nhưng lại có thể kéo gần lại khoảng cách giữa người với người.
Sau khi bốn người họ đến nơi, bèn chia ra làm hai cặp ngồi đối diện. Ninh Tiêu với Đặng Hân một bên, Mậu Ly và Bách Phú ngồi bên kia.
Gương mặt tuấn tú của Mậu Ly hấp dẫn tất cả các cô gái nơi này, không ít những cô mạnh bạo còn thân thiện chạy đến gần, nhưng tất cả đều bị thái độ xa cách lạnh lùng của Mậu Ly đuổi đi.
Bách Phú đeo chiếc kính to trên mắt, ở bên cạnh cười ngây ngô, giễu cợt Mậu Ly.
Sau khi uống một ngụm rượu, Bách Phú chỉ cảm thấy cả người nóng lên, suy nghĩ cũng dần khác hẳn lúc trước.
Bách Phú nhẹ nhàng tháo mắt kính xuống, mỉm cười nhìn Mậu Ly.
Mậu Ly lại nhìn chằm chằm vào Bách Phú, đến chớp mắt cũng không.
Bách Phú khi bỏ kính xuống, mị lực cũng không hề thua kém Mậu Ly, cơ hồ các nam nhân đều nhìn chằm chằm vào cô. Từ sau lúc gầy đi, mị lực của Bách Phú ngày càng tăng lên, hiện giờ trước mặt cô là vô số rượu và đồ ăn vặt, tất cả đều do các chàng trai trong quán bar này tặng.
Tuy rằng không uống thêm rượu, nhưng ánh mắt trong suốt của Bách Phú vẫn dần mê ly thêm, mê ly đến như hoàn toàn biến thành một người khác. Bách Phú chìm đắm trong sự thay đổi của chính mình, càng không ngừng đánh giá thế giới xung quanh. Vẻ tươi cười của cô giờ quyến rũ vô cùng, động tác thong thả mà tao nhã. Bất cứ ai khi nhìn vào cô, cũng chỉ có thể nghe thấy âm thanh trái tim mình đang đập, dù cho có là nữ giới cũng có cảm giác như vậy. Cũng kể từ lúc Bách Phú bỏ mắt kính xuống, không một cô gái nào còn có can đảm để đi lên nói chuyện bên cạnh Mậu Ly nữa.
Bách Phú chăm chú vào thứ chất lỏng như máu, từng ly lại từng ly, mang theo nụ cười mê người cùng ánh mắt mỹ lệ.
Mậu Ly nhìn Bách Phú, ánh mắt vô cùng phức tạp: có bất đẵc dĩ, có thương tiếc, có cuồng nhiệt, lại có cả ẩn nhẫn… …
Ninh Tiêu và Đặng Hân đương nhiên chẳng hề chú ý đến những điều này, chỉ ngồi với tâm trạng nặng nề anh một ngụm tôi một ngụm uống rượu, nhanh chóng trước mặt đã có một đống vỏ chai lăn lóc.
Chất cồn quả nhiên có thể khiến cho con người dũng cảm hơn, Đặng Hân có men say vào không còn trầm mặc nữa, đem những lời bản thân nghẹn ở trong lòng biết bao lâu nay nói hết cả ra: “Ninh Tiêu, anh có biết lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã thích anh rồi. Lần đó là lễ đính hôn của Lăng tổng, anh cứ đứng cùng Bách Phú, còn tôi chỉ có thể ở bên cạnh vụng trộm đứng nhìn anh. Kỳ thật tôi cũng muốn ra đó đứng cạnh anh, cùng khiêu vũ chứ, nhưng tôi lại không dám. Mỗi lần nhìn anh, tim tôi lại đập nhanh vô cùng, ngay cả hiện giờ cũng như vậy.”
“Thật không ngờ tôi có thể làm trợ lý cho anh, lúc biết tin này tôi đã vui tới thiếu chút nữa là nhảy dựng cả lên. Có điều, như tôi thấy, anh đã hoàn toàn coi tôi là bạn bè, là đồng sự. Cho nên tôi chỉ có thể đem suy nghĩ của mình giấu ở trong lòng, luôn thầm nhủ, rằng chỉ cần có thể nhìn thấy anh, được giúp anh, là tôi đã thỏa mãn lắm rồi.”
Nói tới đây, Đặng Hân đột nhiên khóc nấc lên:”Thực sự xin lỗi, tôi cũng không biết ngày hôm đó sao lại thế nữa, tôi không hề muốn làm cho anh mất mặt đến vậy … …là tôi không khống chế được chính mình, tôi chỉ muốn đem hết thảy giấu ở trong lòng, vĩnh viễn cũng không nói ra … …thực sự xin lỗi, xin lỗi … …”
Tiếng khóc nức nở của Đặng Hân khiến cho lòng Ninh Tiêu chua xót không thôi, anh ta dịu dàng đem Đặng Hân ôm vào trong lòng, nhẹ vuốt mái tóc cô: “Không cần phải nói lời xin lỗi, những lời này phải là tôi nói mới đúng. Là tôi không tốt, đã để cô phải chịu nhiều ủy khuất đến vậy.”
Nghe được những lời chân thành này của Ninh Tiêu, Đặng Hân ôm lấy vai anh, khóc càng dữ hơn.
*
Lúc này, kế tóan Lâm đang uống rượu. Chồng của chị ta mười năm trước đã ly hôn, đứa con duy nhất cũng theo cha tới Anh quốc định cư. Từ sau khi ly hôn, chị ta cũng không còn được gặp lại hai người thân yêu nhất đó nữa.
Kế tóan Lâm một mình sống trong căn nhà hơn một trăm sáu mươi mét vuông, làm bạn với chị ta chỉ có sự cô độc và tĩnh mịch. Chị ta cũng không nuôi chó, bởi vì điều đó cũng chỉ là đánh lừa cảm giác chính mình. Dù cho sau khi tan sở trở về, có một sinh mệnh quẫy đuôi vui vẻ với chị ta, cũng chỉ là một con chó, chứ chẳng thể biến thành người quan trọng yêu thương nhất của chị ta được.
Ban ngày khi đi làm, kế tóan Lâm đều mặc hàng hiệu, đi đâu cũng có con Mini Cooper thân yêu, công việc thuận lợi; sau khi tan sở, chị ta luôn cầm chiếc ly dài trong tay, mang theo hơi men chúc tụng chính mình. Đồng thời sẽ luôn mở ti vi thật to, ngồi nghe những thông tin hoặc vở kịch nhàm chán, dùng sự giả dối khoái hoạt để đánh lừa chính mình.
Nhưng, hôm nay kế tóan Lâm lại không như thế. Bởi vì, công việc duy nhất có thể an ủi và tự hào của chị ta đã bị tước mất. Ngày mai phải làm sao? Chị ta có thể làm được gì?
Nghĩ tới cuộc sống ngày mai không còn hy vọng, kế tóan Lâm trong lòng lại hừng hực dâng lên hận ý: Chị ta hận tiện nữ không biết xấu hổ kia! Nếu không phải tiện nữ đó, chồng chị ta cũng sẽ không bỏ lại mình chị ta ở nơi này, rồi còn lấy mất đứa con, đến Anh quốc một đi không trở lại. Nếu không phải tiện nữ kia, công việc hiện giờ của chị ta cũng không mất, để rồi mất đi cả ký thác tinh thần cuối cùng này.
Những tiện nữ kia ! Tất cả đều đáng chết !
Ngoài cửa sổ gió đêm vén cao bức màn, tiếc là gió dù có to đến mấy cũng không thể dập tắt được ngọn lửa hận trong lòng chị ta!
Nơi này thực là một nơi lý tưởng, hơi gió lạnh nhè nhẹ thổi tới khiến cho người ta cảm thấy thoải mái vô cùng. Đối diện là những ánh đèn nê ông xanh xanh đỏ đỏ, đẹp đến mức khiến ta khó mà rời ánh mắt. Xa xa trên quảng trường có mấy đôi tình nhân đang ngọt ngào khe khẽ thì thầm, mấy người trẻ tuổi mang theo thú cưng ở bên kia đang nhàn nhã thả bộ. Đặng Hân đang yên lặng ngồi trên một bờ đá, thưởng thức cảnh sông nước mê người.
Sau khi thương nghị, Bách Phú chạy tới bên người Đặng Hân, thân thiết đem cô ôm vào lòng: “Tớ rốt cuộc cũng đã tìm được cậu rồi, cậu không tới phòng tập làm tớ suốt ruột quá.”
Đặng Hân vốn định trả lời gì đó, nhưng vừa nhìn thấy mặt Ninh Tiêu, liền lập tức ngậm miệng lại.
“Ai, tớ hỏi Ninh Tiêu xem cậu đi đâu, anh ấy cũng không biết, nên bèn cùng nhau đi tìm cậu.” Bách Phú ôm lấy cánh tay Đặng Hân, hướng về phía Ninh Tiêu hỏi: “Chúng ta đi ăn gì được không?”
“Được.” Ninh Tiêu lập tức trả lời, còn Đặng Hân vẫn như trước không hề lên tiếng.
Bách Phú lại quay sang phía Mậu Ly.
Mậu Ly có chút khó xử nói: “Thực xin lỗi, tôi tối nay … …”
Còn chưa nói xong, đã bị cái nhíu mày của Bách Phú dọa đến: “Có điều … tôi tối nay vẫn đi cùng được.” Mậu Ly trả lời có chút gượng ép, nhưng Bách Phú cơ bản vẫn thấy hài lòng.
Lúc ăn cơm, không khí vẫn vô cùng gượng gạo. Sau đó, mấy người họ theo lời đề nghị của Bách Phú cùng đi bar uống. Dù cho rượu bia khá hại thân thể, nhưng lại có thể kéo gần lại khoảng cách giữa người với người.
Sau khi bốn người họ đến nơi, bèn chia ra làm hai cặp ngồi đối diện. Ninh Tiêu với Đặng Hân một bên, Mậu Ly và Bách Phú ngồi bên kia.
Gương mặt tuấn tú của Mậu Ly hấp dẫn tất cả các cô gái nơi này, không ít những cô mạnh bạo còn thân thiện chạy đến gần, nhưng tất cả đều bị thái độ xa cách lạnh lùng của Mậu Ly đuổi đi.
Bách Phú đeo chiếc kính to trên mắt, ở bên cạnh cười ngây ngô, giễu cợt Mậu Ly.
Sau khi uống một ngụm rượu, Bách Phú chỉ cảm thấy cả người nóng lên, suy nghĩ cũng dần khác hẳn lúc trước.
Bách Phú nhẹ nhàng tháo mắt kính xuống, mỉm cười nhìn Mậu Ly.
Mậu Ly lại nhìn chằm chằm vào Bách Phú, đến chớp mắt cũng không.
Bách Phú khi bỏ kính xuống, mị lực cũng không hề thua kém Mậu Ly, cơ hồ các nam nhân đều nhìn chằm chằm vào cô. Từ sau lúc gầy đi, mị lực của Bách Phú ngày càng tăng lên, hiện giờ trước mặt cô là vô số rượu và đồ ăn vặt, tất cả đều do các chàng trai trong quán bar này tặng.
Tuy rằng không uống thêm rượu, nhưng ánh mắt trong suốt của Bách Phú vẫn dần mê ly thêm, mê ly đến như hoàn toàn biến thành một người khác. Bách Phú chìm đắm trong sự thay đổi của chính mình, càng không ngừng đánh giá thế giới xung quanh. Vẻ tươi cười của cô giờ quyến rũ vô cùng, động tác thong thả mà tao nhã. Bất cứ ai khi nhìn vào cô, cũng chỉ có thể nghe thấy âm thanh trái tim mình đang đập, dù cho có là nữ giới cũng có cảm giác như vậy. Cũng kể từ lúc Bách Phú bỏ mắt kính xuống, không một cô gái nào còn có can đảm để đi lên nói chuyện bên cạnh Mậu Ly nữa.
Bách Phú chăm chú vào thứ chất lỏng như máu, từng ly lại từng ly, mang theo nụ cười mê người cùng ánh mắt mỹ lệ.
Mậu Ly nhìn Bách Phú, ánh mắt vô cùng phức tạp: có bất đẵc dĩ, có thương tiếc, có cuồng nhiệt, lại có cả ẩn nhẫn… …
Ninh Tiêu và Đặng Hân đương nhiên chẳng hề chú ý đến những điều này, chỉ ngồi với tâm trạng nặng nề anh một ngụm tôi một ngụm uống rượu, nhanh chóng trước mặt đã có một đống vỏ chai lăn lóc.
Chất cồn quả nhiên có thể khiến cho con người dũng cảm hơn, Đặng Hân có men say vào không còn trầm mặc nữa, đem những lời bản thân nghẹn ở trong lòng biết bao lâu nay nói hết cả ra: “Ninh Tiêu, anh có biết lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã thích anh rồi. Lần đó là lễ đính hôn của Lăng tổng, anh cứ đứng cùng Bách Phú, còn tôi chỉ có thể ở bên cạnh vụng trộm đứng nhìn anh. Kỳ thật tôi cũng muốn ra đó đứng cạnh anh, cùng khiêu vũ chứ, nhưng tôi lại không dám. Mỗi lần nhìn anh, tim tôi lại đập nhanh vô cùng, ngay cả hiện giờ cũng như vậy.”
“Thật không ngờ tôi có thể làm trợ lý cho anh, lúc biết tin này tôi đã vui tới thiếu chút nữa là nhảy dựng cả lên. Có điều, như tôi thấy, anh đã hoàn toàn coi tôi là bạn bè, là đồng sự. Cho nên tôi chỉ có thể đem suy nghĩ của mình giấu ở trong lòng, luôn thầm nhủ, rằng chỉ cần có thể nhìn thấy anh, được giúp anh, là tôi đã thỏa mãn lắm rồi.”
Nói tới đây, Đặng Hân đột nhiên khóc nấc lên:”Thực sự xin lỗi, tôi cũng không biết ngày hôm đó sao lại thế nữa, tôi không hề muốn làm cho anh mất mặt đến vậy … …là tôi không khống chế được chính mình, tôi chỉ muốn đem hết thảy giấu ở trong lòng, vĩnh viễn cũng không nói ra … …thực sự xin lỗi, xin lỗi … …”
Tiếng khóc nức nở của Đặng Hân khiến cho lòng Ninh Tiêu chua xót không thôi, anh ta dịu dàng đem Đặng Hân ôm vào trong lòng, nhẹ vuốt mái tóc cô: “Không cần phải nói lời xin lỗi, những lời này phải là tôi nói mới đúng. Là tôi không tốt, đã để cô phải chịu nhiều ủy khuất đến vậy.”
Nghe được những lời chân thành này của Ninh Tiêu, Đặng Hân ôm lấy vai anh, khóc càng dữ hơn.
*
Lúc này, kế tóan Lâm đang uống rượu. Chồng của chị ta mười năm trước đã ly hôn, đứa con duy nhất cũng theo cha tới Anh quốc định cư. Từ sau khi ly hôn, chị ta cũng không còn được gặp lại hai người thân yêu nhất đó nữa.
Kế tóan Lâm một mình sống trong căn nhà hơn một trăm sáu mươi mét vuông, làm bạn với chị ta chỉ có sự cô độc và tĩnh mịch. Chị ta cũng không nuôi chó, bởi vì điều đó cũng chỉ là đánh lừa cảm giác chính mình. Dù cho sau khi tan sở trở về, có một sinh mệnh quẫy đuôi vui vẻ với chị ta, cũng chỉ là một con chó, chứ chẳng thể biến thành người quan trọng yêu thương nhất của chị ta được.
Ban ngày khi đi làm, kế tóan Lâm đều mặc hàng hiệu, đi đâu cũng có con Mini Cooper thân yêu, công việc thuận lợi; sau khi tan sở, chị ta luôn cầm chiếc ly dài trong tay, mang theo hơi men chúc tụng chính mình. Đồng thời sẽ luôn mở ti vi thật to, ngồi nghe những thông tin hoặc vở kịch nhàm chán, dùng sự giả dối khoái hoạt để đánh lừa chính mình.
Nhưng, hôm nay kế tóan Lâm lại không như thế. Bởi vì, công việc duy nhất có thể an ủi và tự hào của chị ta đã bị tước mất. Ngày mai phải làm sao? Chị ta có thể làm được gì?
Nghĩ tới cuộc sống ngày mai không còn hy vọng, kế tóan Lâm trong lòng lại hừng hực dâng lên hận ý: Chị ta hận tiện nữ không biết xấu hổ kia! Nếu không phải tiện nữ đó, chồng chị ta cũng sẽ không bỏ lại mình chị ta ở nơi này, rồi còn lấy mất đứa con, đến Anh quốc một đi không trở lại. Nếu không phải tiện nữ kia, công việc hiện giờ của chị ta cũng không mất, để rồi mất đi cả ký thác tinh thần cuối cùng này.
Những tiện nữ kia ! Tất cả đều đáng chết !
Ngoài cửa sổ gió đêm vén cao bức màn, tiếc là gió dù có to đến mấy cũng không thể dập tắt được ngọn lửa hận trong lòng chị ta!
/198
|