Chuyển ngữ : Bibon
“Đi nào, chúng ta cùng đi xem!” Từ đại gia ( đại gia : ông lão — từ hậu bối xưng hô với tiền bối là người già cả nhất trong nhà, thôn … … Chứ không mang nghĩa đại gia – chân dài đâu nha ^^ ) nói với Thợ săn ở bên cạnh.
“Từ bá … …” Người thanh niên trẻ liếc nhìn Thợ săn một cái, chần chờ ghé vào bên tai Từ đại gia nói nhỏ: “Thôn trưởng nói, không được để người ngoài nhúng tay vào chuyện này.”
“Hắn là cháu ta, không tính là người ngoại thôn!” Từ đại gia trừng mắt lớn tiếng nói với người thanh niên kia.
“Cháu?” Người thanh niên vẫn có chút do dự, anh ta cũng đã nghe nói Từ đại gia có một người cháu, nhưng thực sự là người trước mặt này sao? Nhìn bộ dạng giống như người ở thành phố mới về vậy.
“Rốt cuộc đi không nào! Không đi nữa thì thôi!” Từ đại gia quát lớn, làm người thanh niên kia sợ đến mức phát run.
“Đi đi… …ngài là người già duy nhất trong thôn này, sao có thể không đi chứ!” Người trẻ tuổi nhỏ giọng đáp lại, cũng quên luôn chuyện truy vấn thân phận của Thợ săn.
*
Đi theo người thanh niên, Từ đại gia và Thợ săn tới dưới ba tàng cây đa lớn phía sau núi.
Tất cả những thanh niên cường tráng của thôn đều đang cầm đuốc giơ cao thành một vòng tròn, đem ba cây đa lớn vây trong vòng tròn lửa, còn chiếc quan tài đang nhỏ máu được đặt ở giữa đó. Do ánh sáng quá yếu ớt, quan tài cũng là màu đỏ, nên dù cho xung quanh đều là ánh lửa cũng khó mà nhìn ra được có gì dị thường.
Thợ săn đang muốn tiến lên xem cho rõ, lại bị một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, đầu húi cua mặt chữ điền tiến lên ngăn cản: “Cậu là ai? Không phải người trong thôn này đều không thể lại gần, mau đi đi!”
“Dương thôn trưởng,hắn là cháu ta.” Từ đại gia bình tĩnh nói.
“Cháu ông?” Thôn trưởng Dương này hiển nhiên không hề dễ lừa như người thanh niên kia. “Cháu ông không phải sớm đã rời đi sao? Làm sao còn nhận ra ông được?”
“Ai nói thế?” Từ đại gia bộ dáng phẫn nộ vô cùng, “Cháu ta chẳng qua chỉ là lên thành phố để học, mấy năm nay mới không về nhà. Ai nói hắn không còn nhận ra ta nữa? Không nhận ra nữa mà còn về thăm ta hay sao?”
Thôn trưởng Dương sửng sốt, trong lòng thầm tính toán trong lời nói của Từ đại gia có thể tin được mấy phần.
Từ đại gia tiếp tục bực mình nói: “Ta sớm đã nói làm thế này là không được! Là vi phạm hoàn toàn vào thôn quy các vị tổ tiên đã truyền lại, sẽ mang đến đại nạn . Ta đưa cháu ta đến là để xem xem có còn cách nào giải quyết không, ngươi lại còn ở đây nói sằng nói bậy! Vậy tính mạng của thôn dân chúng ta đây, trong mắt ngươi không có chút giá trị nào chăng?”
Lời nói của Từ đại gia làm thôn trưởng Dương nhất thời không biết phải trả lời thế nào cho ổn thỏa, chỉ đành sắc mặt cứng ngắc nhường đường.
Dưới sự nhường đường của thôn trưởng, Thợ săn rốt cục đã tới được bên chiếc quan tài đỏ. Kỳ thực từ trước khi chưa bước vào bên trong vòng lửa này, Thợ săn đã cảm nhận được một cỗ hàn khí âm lãnh lạnh thấu đến tận xương. Hơn nữa càng đi vào bên trong, cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt. May mà ngọn lửa trong tay còn truyền được cho Thợ săn chút hơi ấm, không để cho anh ta bị lạnh đến mức hai răng bị lập cập vào nhau.
Những người xung quanh vẫn như trước, tựa hồ như không hề cảm giác thấy luồng khí âm lãnh này.
Từ đại gia và Thợ săn cùng tiến sát tới bên cỗ quan tài màu đỏ, còn thôn trưởng Dương cao to kia lại tránh sang một bên, như sợ sẽ chạm phải thứ gì đó không sạch sẽ.
Khi bước đến gần là đã có thể nhìn thấy rõ ràng thứ được bọc bên ngoài cỗ quan tài đỏ thành một tầng dinh dính, tựa như một đứa trẻ mới sinh. Nhìn cỗ quan tài màu đỏ quỷ dị này, Thợ săn không đừng được có chút khẩn trương. Nhiều năm kinh nghiệm khiến anh ta có trực giác không giống như người thường, anh ta thậm chí còn như nghe thấy được lực va chạm mãnh liệt đang truyền đến từ phía bên trong kia, giống như từng con sóng biển hung mãnh tràn tới, ầm ầm đập vào.
Làm sao đây? Hiện giờ phải thử nó một chút xem, hay là trước tiên không cần đánh rắn động cỏ? Thợ săn trong lòng tràn ngập mâu thuẫn.
Suy nghĩ hồi lâu, Thợ săn vẫn là nhẹ nhàng nói với Từ đại gia một tiếng: “Đại gia, ông đứng lùi về phía sau một chút.”
Thấy ông lão nghe lời đứng xa ra một chút, lúc này Thợ săn mới âm thầm rút từ trong túi áo ra một lá bùa giấy trúc màu vàng. Gấp thành một tiểu hình nhân be bé, từ khe nhỏ bên cạnh quan tài mà nhét vào. Một cỗ cảm giác lạnh đến kỳ lạ truyền khắp toàn thân thợ săn —là hàn ý dày đặc, khiến người ta không chịu được mà run rẩy. Cảm giác này rất quen thuộc, giống như đã gặp ở nơi nào đó vậy.
Trong lòng suy nghĩ đến nửa ngày, Thợ săn rốt cuộc mới nhớ ra được cảm giác này vì sao quen thuộc đến vậy, là vì Bách Phú!
Bách Phú lần đầu tiên bị mười ba lời nguyền phát tác, nhất là lúc chú hồn đầu tiên bị phóng thích, anh ta cũng cảm giác thấy loại hàn ý âm lãnh như băng này, song lại rõ ràng bất đồng.
Lẽ nào chuyện trong thôn Cây đa cũng có quan hệ với mười ba lời nguyền? Thợ săn nhíu mày lại: Không đúng. Mười ba lời nguyền là chuyện tình xảy ra từ ngàn năm trước, những chuyện xảy ra ở thôn Cây đa này lại chỉ trong hai mươi năm gần đây, lẽ nào hai việc này có thể có quan hệ hay sao?
Đang lúc Thợ săn trầm tư, còn những người xung quanh mờ mịt nhìn anh ta, đột nhiên trong quan tài vang lên một tiếng : tách.
Thứ âm thanh không đáng tính là một tiếng động tĩnh, lại khiến cho mọi người dân đang cầm đuốc đứng đây bị dọa tới đồng loạt lui hết về phía sau. Ông thôn trưởng Dương kia chân càng run lẩy bẩy thêm, ông ta lắp bắp sợ hãi kéo lấy Từ đại gia hỏi: “Đại gia, chúng ta có phải đã làm thần cây tức giận?”
Từ đại gia tức giận hất văng cánh tay của thôn trưởng Dương nói: “Thần cây cái gì! Rõ ràng chính là yêu vật! Mệt cho các ngươi còn lấy xác chó đi tế nó! Đã sớm nói với các người, như thế này sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!”
Thợ săn vội vàng lấy từ trong lòng ra một tấm bùa chú, muốn dán lên chiếc quan tài đỏ, song đã không kịp nữa. Chiếc quan tài đỏ không ngừng rung lên, sau đó điên cuồng xoay tròn tại chỗ, còn mang theo một trận gió lớn. Thợ săn bị Từ lão gia kéo thối lui về phía sau, dù rất muốn thử sức, nhưng Thợ săn vẫn biết rất rõ sức mình không thể nào bì lại được thứ trong cỗ quan tài này.
Chiếc quan tài điên cuồng chuyển động thêm mấy phút, sau đó cư hiên bay thẳng lên trời, cuối cùng vững vàng đâm chui vào bên dưới gốc cây đa to nhất ở phía Đông. Sức lực lớn đến vậy, khiến non nửa cỗ quan tài đâm sâu vào trong đó! Biến cố này lại làm thôn dân thêm khiếp sợ, họ nhất thời tất cả đồng loạt chạy hết đến sau lưng Thợ săn, giống như biết được nơi đó là nơi an toàn hơn một chút vậy.
Thợ săn trầm tĩnh hướng về phía chiếc quan tài màu đỏ, nhè nhẹ thử một phen.
“Nó đã an tĩnh rồi.” Thợ săn trong lòng nói với chính mình, “Xem ra nó vẫn chưa đạt tới sức mạnh lớn nhất của bản thân, nếu không nhất định đã phá tung cỗ quan tài mà ra! Nhất định phải tìm một người đến giúp một tay!”
Không biết tại sao, Thợ săn lại nghĩ ngay tới Mậu Ly, chứ không phải là Dịch Đạo sớm chiều cùng bên mình. Mặc dù Thợ săn vẫn luôn thân cận đối đãi Mậu Ly, nhưng không thể phán đoán đến tận cùng là bạn hay là địch, song dù sao thực lực của Mậu Ly là điều không cần phải hoài nghi.
Thợ săn dùng ngón tay nhẹ tính toán, ngày mai chính là ngày mười bốn tháng bảy, là ngày quỷ môn quan đại khai, xem ra thứ trong quan tài này đã chọn muốn ngày mai chui ra. Còn một ngày nữa, không biết Mậu Ly có thể kịp đến đây hay không?
Trấn an thôn dân một chút, Thợ săn và Từ đại gia cùng nhau hướng về phía thôn mà đi.
“Con à, đi, đi theo ta đến nơi này trước đã.” Từ đại gia đột nhiên nói, hơn nữa đi nhanh lên phía trước dẫn đường. Rẽ đến bảy tám lần, hai người họ đi tới trước một ngôi nhà rách nát.
“Nơi này là… …” Thợ săn suýt chút nữa nói ra.
“Là nơi vốn là nhà con.” Từ đại gia cười cười, vô cùng hiền lành, “Con và cha con rất giống nhau. Hai mươi năm rồi, người khác có thể không còn nhớ, chứ ta vẫn nhớ.”
Thợ săn sửng sốt, vô cùng cảnh giác nhìn Từ đại gia, ông ta làm thế nào mà nhận ra được anh ta và cha ? Vậy thì bí mật của anh ta có lẽ cũng bị biết mất rồi?
“Yên tâm, con trai, ta sống lâu như vậy, là người hay là quỷ đều có thể nhìn rõ.” Từ đại gia dường như vô cùng thấu đáo suy nghĩ trong lòng thợ săn, “Ta đã từng gặp cha con … …ừm, là một người tốt … …mau đi đi con trai, mau lên xem, nghe nói khi đó gia đình con đi quá vội vã, xem xem có còn để quên thứ gì hay không. Yên tâm, từ lúc gia đình con rời đi, không còn ai đến đây ở nữa rồi.”
Dưới sự thúc giục của ông lão, Thợ săn bước lên căn nhà nhỏ mình đã từng ở trước đây. ~
“Đi nào, chúng ta cùng đi xem!” Từ đại gia ( đại gia : ông lão — từ hậu bối xưng hô với tiền bối là người già cả nhất trong nhà, thôn … … Chứ không mang nghĩa đại gia – chân dài đâu nha ^^ ) nói với Thợ săn ở bên cạnh.
“Từ bá … …” Người thanh niên trẻ liếc nhìn Thợ săn một cái, chần chờ ghé vào bên tai Từ đại gia nói nhỏ: “Thôn trưởng nói, không được để người ngoài nhúng tay vào chuyện này.”
“Hắn là cháu ta, không tính là người ngoại thôn!” Từ đại gia trừng mắt lớn tiếng nói với người thanh niên kia.
“Cháu?” Người thanh niên vẫn có chút do dự, anh ta cũng đã nghe nói Từ đại gia có một người cháu, nhưng thực sự là người trước mặt này sao? Nhìn bộ dạng giống như người ở thành phố mới về vậy.
“Rốt cuộc đi không nào! Không đi nữa thì thôi!” Từ đại gia quát lớn, làm người thanh niên kia sợ đến mức phát run.
“Đi đi… …ngài là người già duy nhất trong thôn này, sao có thể không đi chứ!” Người trẻ tuổi nhỏ giọng đáp lại, cũng quên luôn chuyện truy vấn thân phận của Thợ săn.
*
Đi theo người thanh niên, Từ đại gia và Thợ săn tới dưới ba tàng cây đa lớn phía sau núi.
Tất cả những thanh niên cường tráng của thôn đều đang cầm đuốc giơ cao thành một vòng tròn, đem ba cây đa lớn vây trong vòng tròn lửa, còn chiếc quan tài đang nhỏ máu được đặt ở giữa đó. Do ánh sáng quá yếu ớt, quan tài cũng là màu đỏ, nên dù cho xung quanh đều là ánh lửa cũng khó mà nhìn ra được có gì dị thường.
Thợ săn đang muốn tiến lên xem cho rõ, lại bị một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, đầu húi cua mặt chữ điền tiến lên ngăn cản: “Cậu là ai? Không phải người trong thôn này đều không thể lại gần, mau đi đi!”
“Dương thôn trưởng,hắn là cháu ta.” Từ đại gia bình tĩnh nói.
“Cháu ông?” Thôn trưởng Dương này hiển nhiên không hề dễ lừa như người thanh niên kia. “Cháu ông không phải sớm đã rời đi sao? Làm sao còn nhận ra ông được?”
“Ai nói thế?” Từ đại gia bộ dáng phẫn nộ vô cùng, “Cháu ta chẳng qua chỉ là lên thành phố để học, mấy năm nay mới không về nhà. Ai nói hắn không còn nhận ra ta nữa? Không nhận ra nữa mà còn về thăm ta hay sao?”
Thôn trưởng Dương sửng sốt, trong lòng thầm tính toán trong lời nói của Từ đại gia có thể tin được mấy phần.
Từ đại gia tiếp tục bực mình nói: “Ta sớm đã nói làm thế này là không được! Là vi phạm hoàn toàn vào thôn quy các vị tổ tiên đã truyền lại, sẽ mang đến đại nạn . Ta đưa cháu ta đến là để xem xem có còn cách nào giải quyết không, ngươi lại còn ở đây nói sằng nói bậy! Vậy tính mạng của thôn dân chúng ta đây, trong mắt ngươi không có chút giá trị nào chăng?”
Lời nói của Từ đại gia làm thôn trưởng Dương nhất thời không biết phải trả lời thế nào cho ổn thỏa, chỉ đành sắc mặt cứng ngắc nhường đường.
Dưới sự nhường đường của thôn trưởng, Thợ săn rốt cục đã tới được bên chiếc quan tài đỏ. Kỳ thực từ trước khi chưa bước vào bên trong vòng lửa này, Thợ săn đã cảm nhận được một cỗ hàn khí âm lãnh lạnh thấu đến tận xương. Hơn nữa càng đi vào bên trong, cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt. May mà ngọn lửa trong tay còn truyền được cho Thợ săn chút hơi ấm, không để cho anh ta bị lạnh đến mức hai răng bị lập cập vào nhau.
Những người xung quanh vẫn như trước, tựa hồ như không hề cảm giác thấy luồng khí âm lãnh này.
Từ đại gia và Thợ săn cùng tiến sát tới bên cỗ quan tài màu đỏ, còn thôn trưởng Dương cao to kia lại tránh sang một bên, như sợ sẽ chạm phải thứ gì đó không sạch sẽ.
Khi bước đến gần là đã có thể nhìn thấy rõ ràng thứ được bọc bên ngoài cỗ quan tài đỏ thành một tầng dinh dính, tựa như một đứa trẻ mới sinh. Nhìn cỗ quan tài màu đỏ quỷ dị này, Thợ săn không đừng được có chút khẩn trương. Nhiều năm kinh nghiệm khiến anh ta có trực giác không giống như người thường, anh ta thậm chí còn như nghe thấy được lực va chạm mãnh liệt đang truyền đến từ phía bên trong kia, giống như từng con sóng biển hung mãnh tràn tới, ầm ầm đập vào.
Làm sao đây? Hiện giờ phải thử nó một chút xem, hay là trước tiên không cần đánh rắn động cỏ? Thợ săn trong lòng tràn ngập mâu thuẫn.
Suy nghĩ hồi lâu, Thợ săn vẫn là nhẹ nhàng nói với Từ đại gia một tiếng: “Đại gia, ông đứng lùi về phía sau một chút.”
Thấy ông lão nghe lời đứng xa ra một chút, lúc này Thợ săn mới âm thầm rút từ trong túi áo ra một lá bùa giấy trúc màu vàng. Gấp thành một tiểu hình nhân be bé, từ khe nhỏ bên cạnh quan tài mà nhét vào. Một cỗ cảm giác lạnh đến kỳ lạ truyền khắp toàn thân thợ săn —là hàn ý dày đặc, khiến người ta không chịu được mà run rẩy. Cảm giác này rất quen thuộc, giống như đã gặp ở nơi nào đó vậy.
Trong lòng suy nghĩ đến nửa ngày, Thợ săn rốt cuộc mới nhớ ra được cảm giác này vì sao quen thuộc đến vậy, là vì Bách Phú!
Bách Phú lần đầu tiên bị mười ba lời nguyền phát tác, nhất là lúc chú hồn đầu tiên bị phóng thích, anh ta cũng cảm giác thấy loại hàn ý âm lãnh như băng này, song lại rõ ràng bất đồng.
Lẽ nào chuyện trong thôn Cây đa cũng có quan hệ với mười ba lời nguyền? Thợ săn nhíu mày lại: Không đúng. Mười ba lời nguyền là chuyện tình xảy ra từ ngàn năm trước, những chuyện xảy ra ở thôn Cây đa này lại chỉ trong hai mươi năm gần đây, lẽ nào hai việc này có thể có quan hệ hay sao?
Đang lúc Thợ săn trầm tư, còn những người xung quanh mờ mịt nhìn anh ta, đột nhiên trong quan tài vang lên một tiếng : tách.
Thứ âm thanh không đáng tính là một tiếng động tĩnh, lại khiến cho mọi người dân đang cầm đuốc đứng đây bị dọa tới đồng loạt lui hết về phía sau. Ông thôn trưởng Dương kia chân càng run lẩy bẩy thêm, ông ta lắp bắp sợ hãi kéo lấy Từ đại gia hỏi: “Đại gia, chúng ta có phải đã làm thần cây tức giận?”
Từ đại gia tức giận hất văng cánh tay của thôn trưởng Dương nói: “Thần cây cái gì! Rõ ràng chính là yêu vật! Mệt cho các ngươi còn lấy xác chó đi tế nó! Đã sớm nói với các người, như thế này sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!”
Thợ săn vội vàng lấy từ trong lòng ra một tấm bùa chú, muốn dán lên chiếc quan tài đỏ, song đã không kịp nữa. Chiếc quan tài đỏ không ngừng rung lên, sau đó điên cuồng xoay tròn tại chỗ, còn mang theo một trận gió lớn. Thợ săn bị Từ lão gia kéo thối lui về phía sau, dù rất muốn thử sức, nhưng Thợ săn vẫn biết rất rõ sức mình không thể nào bì lại được thứ trong cỗ quan tài này.
Chiếc quan tài điên cuồng chuyển động thêm mấy phút, sau đó cư hiên bay thẳng lên trời, cuối cùng vững vàng đâm chui vào bên dưới gốc cây đa to nhất ở phía Đông. Sức lực lớn đến vậy, khiến non nửa cỗ quan tài đâm sâu vào trong đó! Biến cố này lại làm thôn dân thêm khiếp sợ, họ nhất thời tất cả đồng loạt chạy hết đến sau lưng Thợ săn, giống như biết được nơi đó là nơi an toàn hơn một chút vậy.
Thợ săn trầm tĩnh hướng về phía chiếc quan tài màu đỏ, nhè nhẹ thử một phen.
“Nó đã an tĩnh rồi.” Thợ săn trong lòng nói với chính mình, “Xem ra nó vẫn chưa đạt tới sức mạnh lớn nhất của bản thân, nếu không nhất định đã phá tung cỗ quan tài mà ra! Nhất định phải tìm một người đến giúp một tay!”
Không biết tại sao, Thợ săn lại nghĩ ngay tới Mậu Ly, chứ không phải là Dịch Đạo sớm chiều cùng bên mình. Mặc dù Thợ săn vẫn luôn thân cận đối đãi Mậu Ly, nhưng không thể phán đoán đến tận cùng là bạn hay là địch, song dù sao thực lực của Mậu Ly là điều không cần phải hoài nghi.
Thợ săn dùng ngón tay nhẹ tính toán, ngày mai chính là ngày mười bốn tháng bảy, là ngày quỷ môn quan đại khai, xem ra thứ trong quan tài này đã chọn muốn ngày mai chui ra. Còn một ngày nữa, không biết Mậu Ly có thể kịp đến đây hay không?
Trấn an thôn dân một chút, Thợ săn và Từ đại gia cùng nhau hướng về phía thôn mà đi.
“Con à, đi, đi theo ta đến nơi này trước đã.” Từ đại gia đột nhiên nói, hơn nữa đi nhanh lên phía trước dẫn đường. Rẽ đến bảy tám lần, hai người họ đi tới trước một ngôi nhà rách nát.
“Nơi này là… …” Thợ săn suýt chút nữa nói ra.
“Là nơi vốn là nhà con.” Từ đại gia cười cười, vô cùng hiền lành, “Con và cha con rất giống nhau. Hai mươi năm rồi, người khác có thể không còn nhớ, chứ ta vẫn nhớ.”
Thợ săn sửng sốt, vô cùng cảnh giác nhìn Từ đại gia, ông ta làm thế nào mà nhận ra được anh ta và cha ? Vậy thì bí mật của anh ta có lẽ cũng bị biết mất rồi?
“Yên tâm, con trai, ta sống lâu như vậy, là người hay là quỷ đều có thể nhìn rõ.” Từ đại gia dường như vô cùng thấu đáo suy nghĩ trong lòng thợ săn, “Ta đã từng gặp cha con … …ừm, là một người tốt … …mau đi đi con trai, mau lên xem, nghe nói khi đó gia đình con đi quá vội vã, xem xem có còn để quên thứ gì hay không. Yên tâm, từ lúc gia đình con rời đi, không còn ai đến đây ở nữa rồi.”
Dưới sự thúc giục của ông lão, Thợ săn bước lên căn nhà nhỏ mình đã từng ở trước đây. ~
/198
|