Chuyển ngữ: Bibon
Dịch Đạo đi rồi, Trương Dương cũng lại đi công tác, trong nhà chỉ còn lại Bách Phú cùng Thợ săn và Anh Đào. Thấy đã sắp tới mười một giờ, Bách Phú bèn bảo Anh Đào không hề liên quan đến chuyện này mau về phòng nghỉ ngơi, tránh để cô bị sợ hãi. Song Anh Đào vẫn có chút không yên tâm về Bách Phú, nên mặc chị họ có khuyên thế nào, cô cũng không chịu về phòng.
Thời khắc nửa đêm đã tới, chiếc chuông triệu hồn treo trên đài cũng nhè nhẹ rung lên.
“Đến rồi.” Thợ săn nhỏ giọng nhắc nhở với Bách Phú và Anh Đào, cầm cây kiếm gỗ đào và bùa chú bước ra.
Thợ săn nhìn nhìn cái bóng mờ mờ đến gần như trong suốt trước mắt mình, không khỏi nhíu mày, xem ra vết thương của hồn thể này so với dự đoán của anh ta còn nghiêm trọng hơn nhiều. Thực không hiểu rốt cuộc nó đã đắc tội với loại người gì, đến một quỷ hồn mà linh hồn đã không còn đầy đủ như nó cũng không chịu buông tha.
Niệm chú ngữ, Thợ săn hi vọng có thể nhờ đó giao tiếp được với quỷ hồn thần bí này. Có điều sức lực của con quỷ hồn này thực sự quá yếu ớt, Thợ săn căn bản không thể nghe thấy được nó đang nói gì, hiện giờ cách duy nhất có thể dùng được là nhờ đến sức mạnh của Bách Phú, hơn nữa, dường như quỷ hồn trước mắt này cũng đang ám thị với anh ta điều đó. Suy nghĩ một chút, Thợ săn mới nhìn sang Bách Phú đứng bên cạnh.
Thấy Thợ săn chợt nhìn sang phía mình, Bách Phú nhất thời hiểu ngay ý của Thợ săn. Cô có chút lo lắng con quỷ hồn này sẽ bị dòng máu trong người mình làm bị thương, song thấy Thợ săn gật gật đầu với mình, ý bảo anh ta sẽ dùng sức mạnh của chính mình để bảo vệ con quỷ hồn đáng thương này, Bách Phú lúc đó mới yên tâm.
Bách Phú để Anh Đào đứng sang một bên, sau đó dùng dao nhẹ cắt một đường, dòng máu đỏ tươi ngay lập tức chảy xuống. Để không làm bị thương tới con quỷ hồn đã vô cùng yếu ớt này, Bách Phú cẩn thận từng chút chỉ để một giọt máu chảy xuống trên người nó.
Những chuyện xảy ra sau đó Bách Phú thực không thể ngờ tới được, vì cô đã bắt đầu trải qua một lần quỷ lịch đau khổ nhất, cũng ngắn ngủi nhất.
Hoàn toàn khác với trước đây, lần quỷ lịch này căn bản không hề có tình tiết hay liên quan gì, chỉ có từng cảnh tượng chớp tắt.
Lửa!
Lửa đang phủ kín lên làn da Bách Phú, từng trận từng trận đau đớn xuyên tim khiến cô sống không bằng chết, cô thậm chí còn ngửi thấy được mùi vị da thịt trên người đang bị đốt cháy. Trước giờ chưa bao giờ phải trải qua nỗi sợ hãi đến nhường này, Bách Phú không nhịn được hò hét cứu mạng giữa ngọn lửa lớn.
Lúc này, cảnh tượng lại chớp động, một gương mặt xuất hiện trước mặt Bách Phú. Người này cô nhất định đã từng gặp, chỉ là Bách Phú đang bị lửa tra tấn đến chết đi sống lại làm sao cũng không thể nhớ ra nổi.
Cảnh tượng chớp động cuối cùng chính là hố gió đen ngòm kia mà chính Bách Phú đã từng nhìn thấy. Ở nơi đó, Bách Phú rõ ràng cảm nhận được một cỗ sức mạnh tà ác khủng khiếp, nó đang từng chút từng chút hút cạn sức mạnh của cô, khiến cô trở nên vô cùng yếu ớt, không thể không trốn chạy để giữ lấy mạng.
“Thế này thôi sao? Còn có lời gì muốn nói với tôi nữa hay không?” Bách Phú nhẹ nhàng hỏi.
“Cứu anh ấy, cầu xin hãy cứu anh ấy.”
… …
Lúc tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau, Bách Phú vô lực mở mắt, trên người vẫn còn lưu lại cơn thống khổ sau khi bị lửa thiêu đốt. Đôi môi vốn mọng nước của Bách Phú giờ biến thành khô nứt, vừa mở miệng, đã thấy có máu chảy ra.
Thợ săn và Anh Đào luôn túc trực bên người cô, cả đêm không chợp mắt. Mãi mới đợi được cô tỉnh lại, hai người họ vui đến mức kêu lên.
“Chị họ, chị cuối cùng đã tỉnh, chị làm em sợ quá đấy.” Anh Đào gương mặt mỏi mệt oán trách, tối qua Bách Phú quả thực đã khiến cô sợ đến thót tim.
Thợ săn cũng ở bên cạnh mệt mỏi nói: “Haiz, hại tôi cũng lo lắng cả đêm. Ngộ nhỡ cô mà xảy ra chuyện gì, tôi biết làm sao ăn nói với Trương Dương và Dịch Đạo đây?”
Bách Phú cố gắng xốc lại tinh thần mỉm cười, hỏi: “Tôi tối qua sao vậy?”
“Chị à … …” Anh Đào kể lại chuyện tình tối qua khi Bách Phú mất đi nhận thức như thế nào, kỳ thực đến giờ điều làm Anh Đào sợ nhất vẫn là tiếng thét thảm thiết lúc đó.
Kỳ thực đó chẳng phải âm thanh của Bách Phú, mà là giọng của một người đàn ông khác. Trong âm thanh đó bao hàm đầy thống khổ, tuyệt vọng, phẫn nộ và hoài nghi. Giống như Anh Đào đã nói: “Thực không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà có thể khiến cho người đó kêu thét đến … …kinh tâm động hồn như vậy.”
“Vậy con quỷ hồn cầu cứu kia giờ thế nào rồi?” Bách Phú có chút tiều tụy hỏi.
Thợ săn cười cười, nhỏ giọng nói với Bách Phú: “Yên tâm đi, tôi đã phong ấn nó vào trong một cái gương rồi. Đợi sau khi tìm lại đủ linh hồn của nó, tôi sẽ siêu độ, để nó được đầu thai chuyển kiếp.”
Bách Phú thở phào một hơi mỉm cười, nói với Anh Đào và Thợ săn: “Cảm ơn hai người đã chăm sóc tôi suốt đêm qua, tôi giờ không sao rồi. Hai người mau đi nghỉ đi, để tôi gọi điện thoại đến khách sạn xin nghỉ.”
Cũng do Lăng Hạo sớm đã có nói qua với người bên bộ phận nhân sự, nên Bách Phú và Anh Đào muốn xin nghỉ không hề gặp phải phiền phức nào. Có điều có một tin tức khiến Bách Phú ngạc nhiên, chính là Lăng Hạo tối qua đột ngột bị bệnh, hôm nay cũng không thể đi làm.
Anh ấy cũng bị bệnh? Bệnh gì chứ? Bệnh có nặng hay không?
Bách Phú thực không cách nào yên tâm được, giờ lại càng thêm mỏi mệt.
*
Dịch Đạo giờ lại đang nhấc những bước chân mỏi mệt đi về nhà, tối qua anh ta đã mệt mỏi suốt một đêm ở nhà Lăng Hạo và Kỷ Nhan. Còn tưởng Kỷ Nhan tìm anh ta có chuyện gì, hóa ra là vì Lăng Hạo.
Nghĩ tới đây, Dịch Đạo không khỏi thấy chua xót tự cười giễu mình. Bộ dạng ân cần chăm sóc của Kỷ Nhan dành cho Lăng Hạo không ngừng nhảy nhót trước mắt anh ta, khiến anh ta bị dày vò đau đớn giữa cảm giác ghen tuông sâu sắc và cả cảm giác vui vẻ đầy mâu thuẫn.
Nói ra cũng lạ, tối qua ở bên Lăng Hạo cả một đêm, song lại chẳng hề có chuyện gì bất thường xảy ra. Chỉ là sau khi quá nửa đêm, thân thể anh ta bỗng dưng nóng rực, toàn thân đỏ hồng, giống như đang bị nướng trên lò lửa vậy. Dịch Đạo và Kỷ Nhan gần như còn ngửi thấy được cái thứ mùi nướng khét lẹt thoang thoảng xung quanh, giống như thân thể Lăng Hạo thực sự đang bị đốt cháy!
Kỷ Nhan lúc đó bị dọa đến mức khóc ầm ỹ, quỳ trên nền nhà, nắm lấy tay Dịch Đạo như nắm lấy sợi cỏ cứu mệnh cuối cùng, không ngừng lắc lắc … …
Dịch Đạo lắc lắc đầu, không muốn nghĩ tới cảnh tượng đó nữa. Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy bản thân vô dụng đến thế. Nhưng Dịch Đạo nghĩ mãi vẫn không ra, rõ ràng không hề có bất cứ thứ âm khí kỳ lạ nào ở gần đó, vậy tại sao Lăng Hạo lại như bị quỷ ám, tra tấn dày vò đau khổ không thôi?
“Lẽ nào là do mình đã bỏ qua cái gì đó? Hay là vì pháp lực của mình không đủ?” Dịch Đạo vừa đi vừa suy nghĩ, nhưng chẳng thể suy nghĩ thông, chỉ đành không ngừng thở dài chán nản.
“Hay về tìm Thợ săn bàn bạc nhỉ? Nếu không được thì nhờ Bách Phú đi tìm Mậu Ly hỏi xem thế nào. Cái anh chàng này dù không thích Lăng Hạo, nhưng vẫn rất nể mặt Bách Phú. Bất luận thế nào, chuyện này nhất định phải giải quyết cho xong. Nếu không còn để Kỷ Nhan nhìn thấy Lăng Hạo thêm một lần thống khổ như vậy nữa, không chừng sẽ phát điên mất.”
Dịch Đạo đi rồi, Trương Dương cũng lại đi công tác, trong nhà chỉ còn lại Bách Phú cùng Thợ săn và Anh Đào. Thấy đã sắp tới mười một giờ, Bách Phú bèn bảo Anh Đào không hề liên quan đến chuyện này mau về phòng nghỉ ngơi, tránh để cô bị sợ hãi. Song Anh Đào vẫn có chút không yên tâm về Bách Phú, nên mặc chị họ có khuyên thế nào, cô cũng không chịu về phòng.
Thời khắc nửa đêm đã tới, chiếc chuông triệu hồn treo trên đài cũng nhè nhẹ rung lên.
“Đến rồi.” Thợ săn nhỏ giọng nhắc nhở với Bách Phú và Anh Đào, cầm cây kiếm gỗ đào và bùa chú bước ra.
Thợ săn nhìn nhìn cái bóng mờ mờ đến gần như trong suốt trước mắt mình, không khỏi nhíu mày, xem ra vết thương của hồn thể này so với dự đoán của anh ta còn nghiêm trọng hơn nhiều. Thực không hiểu rốt cuộc nó đã đắc tội với loại người gì, đến một quỷ hồn mà linh hồn đã không còn đầy đủ như nó cũng không chịu buông tha.
Niệm chú ngữ, Thợ săn hi vọng có thể nhờ đó giao tiếp được với quỷ hồn thần bí này. Có điều sức lực của con quỷ hồn này thực sự quá yếu ớt, Thợ săn căn bản không thể nghe thấy được nó đang nói gì, hiện giờ cách duy nhất có thể dùng được là nhờ đến sức mạnh của Bách Phú, hơn nữa, dường như quỷ hồn trước mắt này cũng đang ám thị với anh ta điều đó. Suy nghĩ một chút, Thợ săn mới nhìn sang Bách Phú đứng bên cạnh.
Thấy Thợ săn chợt nhìn sang phía mình, Bách Phú nhất thời hiểu ngay ý của Thợ săn. Cô có chút lo lắng con quỷ hồn này sẽ bị dòng máu trong người mình làm bị thương, song thấy Thợ săn gật gật đầu với mình, ý bảo anh ta sẽ dùng sức mạnh của chính mình để bảo vệ con quỷ hồn đáng thương này, Bách Phú lúc đó mới yên tâm.
Bách Phú để Anh Đào đứng sang một bên, sau đó dùng dao nhẹ cắt một đường, dòng máu đỏ tươi ngay lập tức chảy xuống. Để không làm bị thương tới con quỷ hồn đã vô cùng yếu ớt này, Bách Phú cẩn thận từng chút chỉ để một giọt máu chảy xuống trên người nó.
Những chuyện xảy ra sau đó Bách Phú thực không thể ngờ tới được, vì cô đã bắt đầu trải qua một lần quỷ lịch đau khổ nhất, cũng ngắn ngủi nhất.
Hoàn toàn khác với trước đây, lần quỷ lịch này căn bản không hề có tình tiết hay liên quan gì, chỉ có từng cảnh tượng chớp tắt.
Lửa!
Lửa đang phủ kín lên làn da Bách Phú, từng trận từng trận đau đớn xuyên tim khiến cô sống không bằng chết, cô thậm chí còn ngửi thấy được mùi vị da thịt trên người đang bị đốt cháy. Trước giờ chưa bao giờ phải trải qua nỗi sợ hãi đến nhường này, Bách Phú không nhịn được hò hét cứu mạng giữa ngọn lửa lớn.
Lúc này, cảnh tượng lại chớp động, một gương mặt xuất hiện trước mặt Bách Phú. Người này cô nhất định đã từng gặp, chỉ là Bách Phú đang bị lửa tra tấn đến chết đi sống lại làm sao cũng không thể nhớ ra nổi.
Cảnh tượng chớp động cuối cùng chính là hố gió đen ngòm kia mà chính Bách Phú đã từng nhìn thấy. Ở nơi đó, Bách Phú rõ ràng cảm nhận được một cỗ sức mạnh tà ác khủng khiếp, nó đang từng chút từng chút hút cạn sức mạnh của cô, khiến cô trở nên vô cùng yếu ớt, không thể không trốn chạy để giữ lấy mạng.
“Thế này thôi sao? Còn có lời gì muốn nói với tôi nữa hay không?” Bách Phú nhẹ nhàng hỏi.
“Cứu anh ấy, cầu xin hãy cứu anh ấy.”
… …
Lúc tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau, Bách Phú vô lực mở mắt, trên người vẫn còn lưu lại cơn thống khổ sau khi bị lửa thiêu đốt. Đôi môi vốn mọng nước của Bách Phú giờ biến thành khô nứt, vừa mở miệng, đã thấy có máu chảy ra.
Thợ săn và Anh Đào luôn túc trực bên người cô, cả đêm không chợp mắt. Mãi mới đợi được cô tỉnh lại, hai người họ vui đến mức kêu lên.
“Chị họ, chị cuối cùng đã tỉnh, chị làm em sợ quá đấy.” Anh Đào gương mặt mỏi mệt oán trách, tối qua Bách Phú quả thực đã khiến cô sợ đến thót tim.
Thợ săn cũng ở bên cạnh mệt mỏi nói: “Haiz, hại tôi cũng lo lắng cả đêm. Ngộ nhỡ cô mà xảy ra chuyện gì, tôi biết làm sao ăn nói với Trương Dương và Dịch Đạo đây?”
Bách Phú cố gắng xốc lại tinh thần mỉm cười, hỏi: “Tôi tối qua sao vậy?”
“Chị à … …” Anh Đào kể lại chuyện tình tối qua khi Bách Phú mất đi nhận thức như thế nào, kỳ thực đến giờ điều làm Anh Đào sợ nhất vẫn là tiếng thét thảm thiết lúc đó.
Kỳ thực đó chẳng phải âm thanh của Bách Phú, mà là giọng của một người đàn ông khác. Trong âm thanh đó bao hàm đầy thống khổ, tuyệt vọng, phẫn nộ và hoài nghi. Giống như Anh Đào đã nói: “Thực không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà có thể khiến cho người đó kêu thét đến … …kinh tâm động hồn như vậy.”
“Vậy con quỷ hồn cầu cứu kia giờ thế nào rồi?” Bách Phú có chút tiều tụy hỏi.
Thợ săn cười cười, nhỏ giọng nói với Bách Phú: “Yên tâm đi, tôi đã phong ấn nó vào trong một cái gương rồi. Đợi sau khi tìm lại đủ linh hồn của nó, tôi sẽ siêu độ, để nó được đầu thai chuyển kiếp.”
Bách Phú thở phào một hơi mỉm cười, nói với Anh Đào và Thợ săn: “Cảm ơn hai người đã chăm sóc tôi suốt đêm qua, tôi giờ không sao rồi. Hai người mau đi nghỉ đi, để tôi gọi điện thoại đến khách sạn xin nghỉ.”
Cũng do Lăng Hạo sớm đã có nói qua với người bên bộ phận nhân sự, nên Bách Phú và Anh Đào muốn xin nghỉ không hề gặp phải phiền phức nào. Có điều có một tin tức khiến Bách Phú ngạc nhiên, chính là Lăng Hạo tối qua đột ngột bị bệnh, hôm nay cũng không thể đi làm.
Anh ấy cũng bị bệnh? Bệnh gì chứ? Bệnh có nặng hay không?
Bách Phú thực không cách nào yên tâm được, giờ lại càng thêm mỏi mệt.
*
Dịch Đạo giờ lại đang nhấc những bước chân mỏi mệt đi về nhà, tối qua anh ta đã mệt mỏi suốt một đêm ở nhà Lăng Hạo và Kỷ Nhan. Còn tưởng Kỷ Nhan tìm anh ta có chuyện gì, hóa ra là vì Lăng Hạo.
Nghĩ tới đây, Dịch Đạo không khỏi thấy chua xót tự cười giễu mình. Bộ dạng ân cần chăm sóc của Kỷ Nhan dành cho Lăng Hạo không ngừng nhảy nhót trước mắt anh ta, khiến anh ta bị dày vò đau đớn giữa cảm giác ghen tuông sâu sắc và cả cảm giác vui vẻ đầy mâu thuẫn.
Nói ra cũng lạ, tối qua ở bên Lăng Hạo cả một đêm, song lại chẳng hề có chuyện gì bất thường xảy ra. Chỉ là sau khi quá nửa đêm, thân thể anh ta bỗng dưng nóng rực, toàn thân đỏ hồng, giống như đang bị nướng trên lò lửa vậy. Dịch Đạo và Kỷ Nhan gần như còn ngửi thấy được cái thứ mùi nướng khét lẹt thoang thoảng xung quanh, giống như thân thể Lăng Hạo thực sự đang bị đốt cháy!
Kỷ Nhan lúc đó bị dọa đến mức khóc ầm ỹ, quỳ trên nền nhà, nắm lấy tay Dịch Đạo như nắm lấy sợi cỏ cứu mệnh cuối cùng, không ngừng lắc lắc … …
Dịch Đạo lắc lắc đầu, không muốn nghĩ tới cảnh tượng đó nữa. Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy bản thân vô dụng đến thế. Nhưng Dịch Đạo nghĩ mãi vẫn không ra, rõ ràng không hề có bất cứ thứ âm khí kỳ lạ nào ở gần đó, vậy tại sao Lăng Hạo lại như bị quỷ ám, tra tấn dày vò đau khổ không thôi?
“Lẽ nào là do mình đã bỏ qua cái gì đó? Hay là vì pháp lực của mình không đủ?” Dịch Đạo vừa đi vừa suy nghĩ, nhưng chẳng thể suy nghĩ thông, chỉ đành không ngừng thở dài chán nản.
“Hay về tìm Thợ săn bàn bạc nhỉ? Nếu không được thì nhờ Bách Phú đi tìm Mậu Ly hỏi xem thế nào. Cái anh chàng này dù không thích Lăng Hạo, nhưng vẫn rất nể mặt Bách Phú. Bất luận thế nào, chuyện này nhất định phải giải quyết cho xong. Nếu không còn để Kỷ Nhan nhìn thấy Lăng Hạo thêm một lần thống khổ như vậy nữa, không chừng sẽ phát điên mất.”
/198
|