Xem xét lại kế hoạch tác chiến của Dịch Đạo, lại cẩn thận kiểm tra bùa chú, kiếm gỗ đào, gương bát quái, còn có cả một bảo bối nữa cũng được Dịch Đạo luôn cất giữ là cờ định hồn, xác định xong đã không còn quên bất cứ thứ đồ gì nữa, ba người mới bắt đầu lần hành động đi bắt ma quỷ đầu tiên của họ.
Trong chiếc túi để đầy nào bùa chú, kiếm gỗ đào là do Trương Dương cầm ; gương bát quái do Bách Phú cầm ; còn Dịch Đạo chỉ cầm bảo bối cờ định hồn cũng chỉ có anh ta biết cách sử dụng.
Được trang bị ” vũ khí ” kỹ lưỡng xong xuôi, ba người họ không hẹn mà cùng cười vang lên, sự căng thẳng trước đây cũng theo đó mà như làn khói tan biến đi.
Nói nói cười cười một lúc, ba người họ đã đến trước căn phòng ma ám. Nói là căn phòng ma ám, nhưng lại khác hoàn toàn hình ảnh căn nhà ma trong tim Bách Phú đã tưởng tượng. Môi trường xung quanh nơi đây thực sự rất đẹp đẽ. Có hàng rào trắng bao quanh, bên trong là khoảng sân nhỏ mà yên tĩnh, với con đường nhỏ được lát sỏi, hai bên được trồng đầy những khóm hoa xinh đẹp, trong sân còn trồng cả một cây hồng bì nữa.
Bên trong sân còn có một hồ con rùa rất dễ thương, chỉ tiếc là trong hồ không có một con rùa nào cả. Căn nhà nhỏ này có ba tầng, trên nóc tầng cao nhất còn có một chiếc sân rất rộng, mà trong mắt Bách Phú khi nhìn ra đã thấy được đây đúng là một nơi để nướng đồ tuyệt hảo. Căn nhà nhỏ biệt lập này mặc dù có chút cũ, nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
Từ lúc vừa mới vào đến cửa vườn, Bách Phú đã không ngừng “Ô” với “Woa”, cũng cảm thấy tiếc nuối vô cùng khi căn nhà xinh đẹp như thế này lại phải trở thành nhà ma. Ánh mắt Trương Dương cùng Dịch Đạo ở bên cạnh cùng lúc giao nhau rồi không khỏi cười khổ trước thái độ lúc này của Bách Phú.
Vào lúc Bách Phú vừa muốn đẩy cửa bước vào nhà, thì bị Trương Dương ngăn lại : “Bách Phú này, em vẫn nên đợi ở ngoài cửa. Nếu bên trong có việc gì cần em giúp, thì bọn anh sẽ gọi.”
“Làm sao mà thế được, chúng ta không phải là đồng đội sao ? Em làm sao để cho hai người mạo hiểm như thế được ?” Bình thường Bách Phú và Trương chưa bao giờ đi ngược lại ý kiến của đối phương cả, nhất là khi ở trước mặt Dịch Đạo, hai người họ luôn dùng thủ đoạn này để đối phó với anh ta, hòng làm anh ta ghen tức. Nhưng lần này Bách Phú lại đang cực kỳ không vừa ý với ý kiến lúc này của Trương Dương.
“Không sao đâu, đám quỷ đó đều đã bị chúng tôi phong ấn cả rồi, giờ muốn thu phục chúng cũng rất dễ dàng. Cô cứ làm theo lời của Trương Dương, đứng ngoài cửa đợi đi.”
“Không được, nếu đúng là đơn giản như thế, anh còn gọi chúng tôi đến đây làm gì ?” Gì chứ, coi cô là đồ ngốc chắc.
“Anh có kiếm gỗ đào đây rồi, sợ gì chứ !”
“Xin anh, anh có phải là pháp sư đâu, cái kiếm đấy đối với anh khác gì là đồ chơi chứ .”
“Cái gì chứ ! Đây là pháp khí của sư phụ tôi, pháp lực cao lắm đấy, quỷ ma gì chỉ cần nhìn thấy cũng phải chạy mất dép rồi.”
“Đúng đấy, Dịch Đạo còn dạy anh ‘tịnh thiên thần chú’ rất lợi hại nữa !”
“Thật vậy sao ? ” Bách Phú không vui chút nào quay sang Dịch Đạo nói , ” ‘tịnh thiên chú ‘, nghe có vẻ lợi hại nhỉ. Này, mập mập, sao anh lại không dạy cho tôi ? Anh thiên vị nhé !”
“Vì Trương Dương vốn dĩ có tư chất thông minh mà, còn dạy cho cô, chỉ e chốc lát đã quên mất rồi. Hơn nữa quỷ thần cũng đâu dám đến gần cô. Quên rồi sao ? Bản thân người cô cũng đã là một loại pháp khí rồi. Mà cô cũng vốn nhát gan, sẽ lại bị rớt lại phía sau thôi, tốt hơn là vẫn nên ở lại đây.”
“Ý anh là tôi không có tư chất thông minh.”
“Thế hiện giờ cô đứng ở cửa này có cảm giác thấy gì không ?”
“Phải ‘cảm giác’ thấy cái gì đây ? A ? Tôi không hiểu .”
“Vậy thì đó là không có cảm giác mà. Nói thực, không chỉ mình Dịch Đạo, mà đến anh khi ở bên ngoài sân, cũng đã cảm giác thấy có gì đó không đúng rồi … … ” ( Hai người này cứ như đang lừa trẻ con nhỉ ? )
“Nghe rõ chưa ? Chỉ có mình cô là không cảm giác thấy gì cả ! Lại còn muốn bàn luận về căn nhà này nữa sao ?”
” … …vậy kế hoạch tác chiến của chúng ta thì sao ?”
“Kế hoạch tác chiến của chúng ta không phải cô cũng chỉ khi siêu độ linh hồn mới phải xuất hiện sao. Không sao , dù sao tôi cũng là một pháp sư.”
“Đúng vậy, em yên tâm, có gì bọn anh nhất định sẽ gọi em! Ngoan ngoãn ở ngoài này nhé.”
“… … Được rồi … … ” Bách Phú không tình nguyện chút nào đáp lại, “Có điều, nếu sau nửa tiếng mà không thấy ra, là em sẽ vào đấy.”
“Được. Nửa tiếng là xong rồi ! Có Dịch Đạo rồi mà … … ”
“Xì… ”
Thời gian sau đó từng giây từng phút trôi qua
Đã mười lăm phút rồi, không có động tĩnh gì. Bách Phú có chút lo lắng, tên mập mập kia bảo mười lăm phút là làm xong rồi cơ mà? Thật đúng là sớm đã biết hắn là đồ nói khoác mà ! Khinh bỉ !
Hai mươi phút trôi qua, cũng không có động tĩnh . Sao mà lâu thế ? Liệu có chuyện gì không đây !
Đã qua hai mươi lăm phút rồi, vẫn là không có chút động tĩnh nào. Cửa sổ đang bị đóng chặt, không thể nhìn thấy gì hết. Gọi bọn họ, lại cũng không có chút hồi đáp !
Rõ ràng là có gì đó bất thường, Bách Phú quyết định không thể đợi thêm được nữa.
Vừa mới bước được đến cửa, đã thấy cửa tự động mở ra rồi ! Lại càng làm cô có cảm giác không bình thường ! Nhất định là đã có chuyện ! Các tình tiết của phim ma không phải đều như thế này sao ? Bách Phú mặc dù không có linh cảm mấy với những chuyện nguy hiểm thế này, nhưng lại có trực giác của một cô gái mách bảo.
Cô nhanh chóng xông vào, trên tay còn giơ cao chiếc gương bát quái của Dịch Đạo đưa cho.
Có lẽ là do uy lực bất phàm của gương bát quái, mà vừa mới vào đến trong phòng đã thấy phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, giống như giữa ban ngày vậy, làm căn phòng vốn dĩ đang bị che phủ trong làn sương dày đặc, cũng dần dần sáng hẳn lên. Khi đã nhìn rõ con đường trước mắt, Bách Phú cũng lập tức tìm kiếm khắp bên trong căn phòng.
Không có gì hết ! Ánh sáng phát ra khắp căn phòng, sáng rực rỡ, song làm gì có thấy hai bóng người nào đâu !
Trên lầu dưới lầu đều được tìm qua, phải làm sao đây ?
Bách Phú cuống hết cả lên. Đúng rồi ! Những căn nhà tư độc lập như thế này thường có tầng hầm, dùng để cất giữ đồ đạc, có lẽ nơi này cũng không phải ngoại lệ.
Dò xét mất nửa ngày, Bách Phú mới tìm được một cánh cửa đen đen nằm bên dưới chân cầu thang, cũng do nơi này tương đối u ám, vì vậy đứng dưới nơi có ánh sáng cũng chỉ thấy một màu đen, rất khó phát hiện ra. Cô bò lên trên nghe ngóng, vẫn không nghe thấy tiếng gì cả. Hai người đang sống sờ sờ ra đấy, làm sao lại có thể vô duyên vô cớ mất tích như thế chứ ? Đương nhiên là không thể nào ! Trừ phi là … …chết rồi ???
Không thể được !
“Sao lại không mở được cửa thế !” Bách Phú tức đến nỗi húc cả đầu vào cửa.
Không được hoảng lên ! KHông được hoảng lên ! Nhìn khắp xung quanh, xem xét một hồi nữa, cô cuối cùng cũng tìm thấy được một cái búa nhỏ trong phòng bếp, mặc dù hơi nhỏ, nhưng còn hơn không có gì !
Thật đúng là gặp quỷ ! Sau một hồi điên cuồng gõ gõ, khóa cửa cũng bị rơi ra, song vẫn không thể mở được cửa. Đúng rồi, giờ phải dùng đến gương bát quái.
Nhưng vẫn không có ích gì. Cái thứ gì thế này không biết ! Còn nói là pháp khí nữa !
Bách phú lo lắng dùng tay để đẩy, chỉ một chút, song vừa rồi rõ ràng có gõ hay đập thế nào cũng không mở được, mà giờ đây cửa đang được nhẹ nhàng mở ra. Cô cũng không có thời gian để suy nghĩ thêm, trước tiên chỉ muốn tìm hai người kia đã. Bách Phú nhanh chóng bước xuống cầu thang.
Tối quá, Bách Phú cẩn thận dò từng bước xuống cầu thang. Song dù đã đi xuống rất lâu, song vẫn chưa thấy đến bậc cuối cùng.
Sao thế này chứ ? Bách Phú càng lúc càng cuống, nếu như cô đoán không lầm, thì đây chính là cái gọi là “quỷ dẫn đường” ( nguyên tác : quỷ đả tường : nghĩa là trong đêm tối, đi lòng vòng mãi mà không thoát ra được ). Nếu đúng như Dịch Đạo và TRương Dương đã nói, thì những còn quỷ này đã bị phong ấn, vậy sao lại còn có thể có chuyện đó chứ ? Nếu như lệ quỷ thực sự đã ra được khỏi phong ấn, vậy thì, Dịch Đạo và Trương Dương không biết sẽ gặp phải biết bao nguy hiểm đây !
Làm sao đây ? Rốt cuộc phải làm thế nào đây? Phải làm sao mới có thể phá vỡ được cái thứ này ? Cái gương bát quái mang bên người sao lại chẳng có chút tác dụng nào thế không biết ? Hình như là mất linh rồi !
Sau đó, Bách Phú mới biết, hóa ra con người không chỉ có lúc mệt mỏi hoặc sợ hãi chân mới bị mềm nhũn, mà cả khi quá căng thẳng chân cũng mềm nhũn ra. Giống như lúc này, hai chân cô bỗng mềm nhũn , làm suýt nữa thì ngã xuống. May mà cô kịp thời bám được vào tường, tránh khỏi việc tiếp xúc thân mật với mặt đất. Đang lúc cô muốn ngẩng đầu lên, thì trời ơi ! Cô đã nhìn thấy rồi ! Nhìn thấy Dịch Đạo cùng Trương Dương đang gắng sức chống đỡ với quỷ hồn ! Đồng thời, bên tai cô cũng văng vẳng lại tiếng khóc ghê rợn làm người ta dựng cả lông tơ lên :
“Tôi không muốn chết , tôi thực sự không muốn chết … … ”
“Đau quá, aiyo … … Aiyo … … ”
“Tha cho tôi đi, xin bà , xin bà, cứu tôi với … … ”
Đây có lẽ là những tiếng kêu trước lúc chết của đám quỷ đó. Tiếng kêu gào thảm thiết đến thế này, có lẽ trước lúc chết họ đều đã bị hành hạ rất dã man ! Tiếng gào khóc kinh khủng đó, trực tiếp đi vào trong tai Bách Phú, làm cô hận không thể bịt chặt hai tai lại.
Khắp nơi trong phòng, nào dao, nào gậy, nào thắt lưng … … Đều đang bay lượn trong không khí, thậm chí đến cả kiếm gỗ đào của Trương Dương và cờ định hồn của Dịch Đạo cũng đang ở trong đám đó. Hơn nữa lại còn ở ngay trên đỉnh đầu của Trương Dương !
Hai chân Trương Dương đang bị một đôi tay khô đét như cây khô từ dưới sàn nhà trồi lên nắm chặt lấy, làm anh không cách nào cử động, chỉ có thể mở mắt nhìn đám vũ khí đang bay lượn ngay trên đầu mình. Đồng thời, hai bàn tay kia cũng đang dùng lực mà kéo chân anh lún xuống, dường như muốn kéo anh rơi xuống vực đen ngòm phía dưới kia vậy. Còn Dịch Đạo ở cạnh bên cũng đang bị một đám khí đen cuốn chặt lấy, không cách nào thoát thân.
Bách Phú mau chóng chạy đến bên Trương Dương, dùng lực kéo lấy người anh, muốn kéo anh ra, nhưng lại không có tác dụng gì cả.
Còn Trương Dương thấy Bách Phú xông đến, cũng lấy tay để đẩy cô ra, hơn nữa còn dùng tiếng hét rất dữ tợn trước giờ chưa bao giờ nói với Bách Phú mà hét : “Mau đi đi ! Anh không cần em giúp anh ! Em mau cút đi !”
Không thèm để ý đến tiếng hét của Trương Dương, Bách Phú cố chấp xông đến từ phía đằng trước, để tránh đôi tay của Trương Dương, cô dứt khoát muốn gạt đôi tay quỷ đáng hận kia ra.
Lúc này, một việc không ai ngờ tới lại xảy ra …
Trong chiếc túi để đầy nào bùa chú, kiếm gỗ đào là do Trương Dương cầm ; gương bát quái do Bách Phú cầm ; còn Dịch Đạo chỉ cầm bảo bối cờ định hồn cũng chỉ có anh ta biết cách sử dụng.
Được trang bị ” vũ khí ” kỹ lưỡng xong xuôi, ba người họ không hẹn mà cùng cười vang lên, sự căng thẳng trước đây cũng theo đó mà như làn khói tan biến đi.
Nói nói cười cười một lúc, ba người họ đã đến trước căn phòng ma ám. Nói là căn phòng ma ám, nhưng lại khác hoàn toàn hình ảnh căn nhà ma trong tim Bách Phú đã tưởng tượng. Môi trường xung quanh nơi đây thực sự rất đẹp đẽ. Có hàng rào trắng bao quanh, bên trong là khoảng sân nhỏ mà yên tĩnh, với con đường nhỏ được lát sỏi, hai bên được trồng đầy những khóm hoa xinh đẹp, trong sân còn trồng cả một cây hồng bì nữa.
Bên trong sân còn có một hồ con rùa rất dễ thương, chỉ tiếc là trong hồ không có một con rùa nào cả. Căn nhà nhỏ này có ba tầng, trên nóc tầng cao nhất còn có một chiếc sân rất rộng, mà trong mắt Bách Phú khi nhìn ra đã thấy được đây đúng là một nơi để nướng đồ tuyệt hảo. Căn nhà nhỏ biệt lập này mặc dù có chút cũ, nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
Từ lúc vừa mới vào đến cửa vườn, Bách Phú đã không ngừng “Ô” với “Woa”, cũng cảm thấy tiếc nuối vô cùng khi căn nhà xinh đẹp như thế này lại phải trở thành nhà ma. Ánh mắt Trương Dương cùng Dịch Đạo ở bên cạnh cùng lúc giao nhau rồi không khỏi cười khổ trước thái độ lúc này của Bách Phú.
Vào lúc Bách Phú vừa muốn đẩy cửa bước vào nhà, thì bị Trương Dương ngăn lại : “Bách Phú này, em vẫn nên đợi ở ngoài cửa. Nếu bên trong có việc gì cần em giúp, thì bọn anh sẽ gọi.”
“Làm sao mà thế được, chúng ta không phải là đồng đội sao ? Em làm sao để cho hai người mạo hiểm như thế được ?” Bình thường Bách Phú và Trương chưa bao giờ đi ngược lại ý kiến của đối phương cả, nhất là khi ở trước mặt Dịch Đạo, hai người họ luôn dùng thủ đoạn này để đối phó với anh ta, hòng làm anh ta ghen tức. Nhưng lần này Bách Phú lại đang cực kỳ không vừa ý với ý kiến lúc này của Trương Dương.
“Không sao đâu, đám quỷ đó đều đã bị chúng tôi phong ấn cả rồi, giờ muốn thu phục chúng cũng rất dễ dàng. Cô cứ làm theo lời của Trương Dương, đứng ngoài cửa đợi đi.”
“Không được, nếu đúng là đơn giản như thế, anh còn gọi chúng tôi đến đây làm gì ?” Gì chứ, coi cô là đồ ngốc chắc.
“Anh có kiếm gỗ đào đây rồi, sợ gì chứ !”
“Xin anh, anh có phải là pháp sư đâu, cái kiếm đấy đối với anh khác gì là đồ chơi chứ .”
“Cái gì chứ ! Đây là pháp khí của sư phụ tôi, pháp lực cao lắm đấy, quỷ ma gì chỉ cần nhìn thấy cũng phải chạy mất dép rồi.”
“Đúng đấy, Dịch Đạo còn dạy anh ‘tịnh thiên thần chú’ rất lợi hại nữa !”
“Thật vậy sao ? ” Bách Phú không vui chút nào quay sang Dịch Đạo nói , ” ‘tịnh thiên chú ‘, nghe có vẻ lợi hại nhỉ. Này, mập mập, sao anh lại không dạy cho tôi ? Anh thiên vị nhé !”
“Vì Trương Dương vốn dĩ có tư chất thông minh mà, còn dạy cho cô, chỉ e chốc lát đã quên mất rồi. Hơn nữa quỷ thần cũng đâu dám đến gần cô. Quên rồi sao ? Bản thân người cô cũng đã là một loại pháp khí rồi. Mà cô cũng vốn nhát gan, sẽ lại bị rớt lại phía sau thôi, tốt hơn là vẫn nên ở lại đây.”
“Ý anh là tôi không có tư chất thông minh.”
“Thế hiện giờ cô đứng ở cửa này có cảm giác thấy gì không ?”
“Phải ‘cảm giác’ thấy cái gì đây ? A ? Tôi không hiểu .”
“Vậy thì đó là không có cảm giác mà. Nói thực, không chỉ mình Dịch Đạo, mà đến anh khi ở bên ngoài sân, cũng đã cảm giác thấy có gì đó không đúng rồi … … ” ( Hai người này cứ như đang lừa trẻ con nhỉ ? )
“Nghe rõ chưa ? Chỉ có mình cô là không cảm giác thấy gì cả ! Lại còn muốn bàn luận về căn nhà này nữa sao ?”
” … …vậy kế hoạch tác chiến của chúng ta thì sao ?”
“Kế hoạch tác chiến của chúng ta không phải cô cũng chỉ khi siêu độ linh hồn mới phải xuất hiện sao. Không sao , dù sao tôi cũng là một pháp sư.”
“Đúng vậy, em yên tâm, có gì bọn anh nhất định sẽ gọi em! Ngoan ngoãn ở ngoài này nhé.”
“… … Được rồi … … ” Bách Phú không tình nguyện chút nào đáp lại, “Có điều, nếu sau nửa tiếng mà không thấy ra, là em sẽ vào đấy.”
“Được. Nửa tiếng là xong rồi ! Có Dịch Đạo rồi mà … … ”
“Xì… ”
Thời gian sau đó từng giây từng phút trôi qua
Đã mười lăm phút rồi, không có động tĩnh gì. Bách Phú có chút lo lắng, tên mập mập kia bảo mười lăm phút là làm xong rồi cơ mà? Thật đúng là sớm đã biết hắn là đồ nói khoác mà ! Khinh bỉ !
Hai mươi phút trôi qua, cũng không có động tĩnh . Sao mà lâu thế ? Liệu có chuyện gì không đây !
Đã qua hai mươi lăm phút rồi, vẫn là không có chút động tĩnh nào. Cửa sổ đang bị đóng chặt, không thể nhìn thấy gì hết. Gọi bọn họ, lại cũng không có chút hồi đáp !
Rõ ràng là có gì đó bất thường, Bách Phú quyết định không thể đợi thêm được nữa.
Vừa mới bước được đến cửa, đã thấy cửa tự động mở ra rồi ! Lại càng làm cô có cảm giác không bình thường ! Nhất định là đã có chuyện ! Các tình tiết của phim ma không phải đều như thế này sao ? Bách Phú mặc dù không có linh cảm mấy với những chuyện nguy hiểm thế này, nhưng lại có trực giác của một cô gái mách bảo.
Cô nhanh chóng xông vào, trên tay còn giơ cao chiếc gương bát quái của Dịch Đạo đưa cho.
Có lẽ là do uy lực bất phàm của gương bát quái, mà vừa mới vào đến trong phòng đã thấy phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, giống như giữa ban ngày vậy, làm căn phòng vốn dĩ đang bị che phủ trong làn sương dày đặc, cũng dần dần sáng hẳn lên. Khi đã nhìn rõ con đường trước mắt, Bách Phú cũng lập tức tìm kiếm khắp bên trong căn phòng.
Không có gì hết ! Ánh sáng phát ra khắp căn phòng, sáng rực rỡ, song làm gì có thấy hai bóng người nào đâu !
Trên lầu dưới lầu đều được tìm qua, phải làm sao đây ?
Bách Phú cuống hết cả lên. Đúng rồi ! Những căn nhà tư độc lập như thế này thường có tầng hầm, dùng để cất giữ đồ đạc, có lẽ nơi này cũng không phải ngoại lệ.
Dò xét mất nửa ngày, Bách Phú mới tìm được một cánh cửa đen đen nằm bên dưới chân cầu thang, cũng do nơi này tương đối u ám, vì vậy đứng dưới nơi có ánh sáng cũng chỉ thấy một màu đen, rất khó phát hiện ra. Cô bò lên trên nghe ngóng, vẫn không nghe thấy tiếng gì cả. Hai người đang sống sờ sờ ra đấy, làm sao lại có thể vô duyên vô cớ mất tích như thế chứ ? Đương nhiên là không thể nào ! Trừ phi là … …chết rồi ???
Không thể được !
“Sao lại không mở được cửa thế !” Bách Phú tức đến nỗi húc cả đầu vào cửa.
Không được hoảng lên ! KHông được hoảng lên ! Nhìn khắp xung quanh, xem xét một hồi nữa, cô cuối cùng cũng tìm thấy được một cái búa nhỏ trong phòng bếp, mặc dù hơi nhỏ, nhưng còn hơn không có gì !
Thật đúng là gặp quỷ ! Sau một hồi điên cuồng gõ gõ, khóa cửa cũng bị rơi ra, song vẫn không thể mở được cửa. Đúng rồi, giờ phải dùng đến gương bát quái.
Nhưng vẫn không có ích gì. Cái thứ gì thế này không biết ! Còn nói là pháp khí nữa !
Bách phú lo lắng dùng tay để đẩy, chỉ một chút, song vừa rồi rõ ràng có gõ hay đập thế nào cũng không mở được, mà giờ đây cửa đang được nhẹ nhàng mở ra. Cô cũng không có thời gian để suy nghĩ thêm, trước tiên chỉ muốn tìm hai người kia đã. Bách Phú nhanh chóng bước xuống cầu thang.
Tối quá, Bách Phú cẩn thận dò từng bước xuống cầu thang. Song dù đã đi xuống rất lâu, song vẫn chưa thấy đến bậc cuối cùng.
Sao thế này chứ ? Bách Phú càng lúc càng cuống, nếu như cô đoán không lầm, thì đây chính là cái gọi là “quỷ dẫn đường” ( nguyên tác : quỷ đả tường : nghĩa là trong đêm tối, đi lòng vòng mãi mà không thoát ra được ). Nếu đúng như Dịch Đạo và TRương Dương đã nói, thì những còn quỷ này đã bị phong ấn, vậy sao lại còn có thể có chuyện đó chứ ? Nếu như lệ quỷ thực sự đã ra được khỏi phong ấn, vậy thì, Dịch Đạo và Trương Dương không biết sẽ gặp phải biết bao nguy hiểm đây !
Làm sao đây ? Rốt cuộc phải làm thế nào đây? Phải làm sao mới có thể phá vỡ được cái thứ này ? Cái gương bát quái mang bên người sao lại chẳng có chút tác dụng nào thế không biết ? Hình như là mất linh rồi !
Sau đó, Bách Phú mới biết, hóa ra con người không chỉ có lúc mệt mỏi hoặc sợ hãi chân mới bị mềm nhũn, mà cả khi quá căng thẳng chân cũng mềm nhũn ra. Giống như lúc này, hai chân cô bỗng mềm nhũn , làm suýt nữa thì ngã xuống. May mà cô kịp thời bám được vào tường, tránh khỏi việc tiếp xúc thân mật với mặt đất. Đang lúc cô muốn ngẩng đầu lên, thì trời ơi ! Cô đã nhìn thấy rồi ! Nhìn thấy Dịch Đạo cùng Trương Dương đang gắng sức chống đỡ với quỷ hồn ! Đồng thời, bên tai cô cũng văng vẳng lại tiếng khóc ghê rợn làm người ta dựng cả lông tơ lên :
“Tôi không muốn chết , tôi thực sự không muốn chết … … ”
“Đau quá, aiyo … … Aiyo … … ”
“Tha cho tôi đi, xin bà , xin bà, cứu tôi với … … ”
Đây có lẽ là những tiếng kêu trước lúc chết của đám quỷ đó. Tiếng kêu gào thảm thiết đến thế này, có lẽ trước lúc chết họ đều đã bị hành hạ rất dã man ! Tiếng gào khóc kinh khủng đó, trực tiếp đi vào trong tai Bách Phú, làm cô hận không thể bịt chặt hai tai lại.
Khắp nơi trong phòng, nào dao, nào gậy, nào thắt lưng … … Đều đang bay lượn trong không khí, thậm chí đến cả kiếm gỗ đào của Trương Dương và cờ định hồn của Dịch Đạo cũng đang ở trong đám đó. Hơn nữa lại còn ở ngay trên đỉnh đầu của Trương Dương !
Hai chân Trương Dương đang bị một đôi tay khô đét như cây khô từ dưới sàn nhà trồi lên nắm chặt lấy, làm anh không cách nào cử động, chỉ có thể mở mắt nhìn đám vũ khí đang bay lượn ngay trên đầu mình. Đồng thời, hai bàn tay kia cũng đang dùng lực mà kéo chân anh lún xuống, dường như muốn kéo anh rơi xuống vực đen ngòm phía dưới kia vậy. Còn Dịch Đạo ở cạnh bên cũng đang bị một đám khí đen cuốn chặt lấy, không cách nào thoát thân.
Bách Phú mau chóng chạy đến bên Trương Dương, dùng lực kéo lấy người anh, muốn kéo anh ra, nhưng lại không có tác dụng gì cả.
Còn Trương Dương thấy Bách Phú xông đến, cũng lấy tay để đẩy cô ra, hơn nữa còn dùng tiếng hét rất dữ tợn trước giờ chưa bao giờ nói với Bách Phú mà hét : “Mau đi đi ! Anh không cần em giúp anh ! Em mau cút đi !”
Không thèm để ý đến tiếng hét của Trương Dương, Bách Phú cố chấp xông đến từ phía đằng trước, để tránh đôi tay của Trương Dương, cô dứt khoát muốn gạt đôi tay quỷ đáng hận kia ra.
Lúc này, một việc không ai ngờ tới lại xảy ra …
/198
|