Mười Ba Lời Nguyền
Chương 38 - Quyển 2 - Chương 37: Quan Tài Đồng Đen - Bí Mật Thứ Năm Trong Hang (Trung)
/198
|
Nghe thấy Bách Phú nói vậy, Lăng Hạo cùng Kỷ Nhan ngây ra ngay lập tức, tiếp đó theo hướng chỉ của Bách Phú mà nhìn, lại tiếp tục kinh ngạc. Quả đúng thực như vậy, có một người đang ngồi xếp chân chữ ngũ đối mặt với bức tường đá, bất động.
Nhìn y phục thì có lẽ là một người đàn ông thời hiện đại, chỉ là đồ mặc trên người hơi dày một chút, hiện giờ đã là mùa hè, cho dù trong núi này có mát đến đâu, thù mặc một cái áo phông dài tay cũng là đủ lắm rồi. Nhưng người này trên mình lại mặc áo len cùng áo jacket mà chỉ có tháng ba tháng tư mới phải dùng đến.
Bách Phú, Lăng Hạo cùng Kỷ Nhan ba người họ chầm chậm mà rất đề phòng tiến về phía đó. Ninh Tiêu vẫn đứng im tại chỗ nhìn cỗ quan tài đồng đen, trên gương mặt là sự nghi ngờ trước giờ chưa từng xuất hiện. Nhưng , lúc này lại không có ai để ý đến sự bất thường này của anh ta.
“Anh nói xem ông ta có phải đã chết rồi không ?” Kỷ Nhan nhỏ giọng hỏi Lăng Hạo.
Lăng Hạo nhíu nhíu lông mày đáp lại : “Hình như là thế.”
Tuy nhiên lời nói của bọn họ vừa dứt, cái đầu của người kia đã nhè nhẹ động đậy một cái, như thể cố ý muốn chứng minh bản thân vẫn còn sống vậy. Nhưng chỉ cần một cử động nhỏ như vậy cũng đủ để dọa cho ba người họ nhảy dựng hết cả lên, Kỷ Nhan trước giờ chưa từng tiếp xúc với những chuyện kỳ quái như thế này lại càng sợ đến nỗi phải nắm chặt lấy ngực mình lại, như muốn nỗ lực để khống chế trái tim đang đập đến điên cuồng của mình.
“Hóa ra là chưa chết.” Bách Phú vừa tức vừa buồn cười, trong tim lại nghĩ chưa chết sao lại còn phải dọa người khác như thế ?
“Hi , ông không sao chứ ?” Lăng Hạo không hề khách khí mà bước tới vỗ vỗ nhẹ lên vai người đàn ông kia.
Một gương mặt trắng bệch quay ra. Người đàn ông này có bộ dáng tầm khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Người rất gầy, nhưng lại thấy vô cùng khỏe mạnh, đôi mắt nho nhỏ mà lại có chút sưng phù như mắt chuột của người này cũng làm cho mấy người bên Bách Phú cảm thấy cực kỳ âm u.
Nhưng ít nhất thì người này là một người sống, điều này đủ để mấy người họ thở phào một hơi, dù sao thì ở một nơi xác chết dày đặc đến thế này, cho dù có là chuột sống thì cũng đủ để làm cho người ta thấy vui hơn rồi.
Kỷ Nhan ôn nhu hỏi han : “Vị tiên sinh này, xin hỏi một chút, ông ở đây làm gì thế ? Nơi này có thể đi ra ngoài không ?”
“Ha ha ha ha ha ha … …các người … …không ra được nữa đâu … … Ha ha … … Hắn đã sắp ra rồi … …ai … …ai cũng không thể sống được nữa … … Ha ha ha ha … … ”
Giọng nói của người này vừa khàn khàn lại vừa già cỗi, rõ ràng giống như giọng nói của một người già đã như đèn treo trước gió, ngữ điệu lời nói lại lạnh lẽo không mang theo dù chỉ một chút tình cảm nào.
Giống như tất cả mọi sinh mệnh trong mắt người này đều đã không còn có chút ý nghĩa vậy, dù cho sinh mệnh đó có là của chính ông ta.
Bách Phú nghe thấy lời ông ta nói, rùng mình một cái, lại liếc thấy Lăng Hạo và Kỷ Nhan cũng đang như mình vậy, ngán ngẩm mà gượng cười nói : “Xin lỗi, xin hỏi ông nói như vậy là có ý gì ? Chúng tôi đều không hiểu lắm.”
Ai biết được, người kia vừa nhìn thấy Bách Phú, ngay lập tức bèn nắm lấy cổ tay cô, trợn trừng đôi mắt chuột đã u ám không còn ánh sáng, hét lên : “Là cô, hóa ra là cô ! Ha ha ha , đều là tại cô, những người này đều vì cô mà chết ! … … Ha ha ha … … Cô chạy không thoát nữa rồi, hắn ta sắp ra được rồi ! Hắn nói hắn nhất định sẽ tìm thấy cô … … Ha ha … … ”
Nói xong người này lại quay sang liếc Lăng Hạo và Kỷ Nhan một cái, nở nụ cười kỳ quái nói tiếp : “Các người cũng ở đây sao … … Ha ha … …các người tất cả đều không chạy được nữa đâu … ..bất luận là ai cũng không thể chạy thoát được nữa … …”
Rồi đột nhiên, đôi mắt vốn dĩ sưng phù như mắt chuột của người này đột ngột lõm xuống một cách nhanh chóng, cái lỗ đen ngòm sâu hoắm kia đúng như một con quỷ chết vậy ! Mà kể cả gương mặt vốn dĩ chẳng còn mấy da thịt lại cũng nhanh chóng teo tóp lại, thậm chí còn xuất hiện một loại màu thâm đen kỳ quái trên đó nữa.
Đây nào có giống như là gương mặt của người sống , mà rõ ràng là một người chết ! Hơn nữa còn là một người đã chết rất lâu rồi ! Nhưng ông ta rõ ràng vẫn có một vẻ mặt tà ác kinh khủng. Ông ta rốt cuộc đã chết hay là chưa ?
Đôi tay cứng như sắt thép kia vẫn nắm chặt lấy cổ tay Bách Phú như cũ, không hề có cử động nào khác. Đối mặt với tình hình đột nhiên biến đổi như vậy, Bách Phú không biết nên làm thế nào mới được, sự sợ hãi cùng đau đớn cùng nhau ập đến trên người cô.
Lúc sau Bách Phú đã hồi lại được thần cố hết sức để giãy giụa, muốn dùng tận lực để thoát khỏi con người này xa một chút. Nhưng sức lực của người kia lớn đến không tưởng, bất luận Bách Phú có dùng lực đẩy đạp đến thế nào, thì cánh tay kia vẫn không hề có chút suy chuyển.
Lúc sau Bách Phú đã hồi lại được thần cố hết sức để giãy giụa, muốn dùng tận lực để thoát khỏi con người này xa một chút. Nhưng sức lực của người kia lớn đến không tưởng, bất luận Bách Phú có dùng lực đẩy đạp đến thế nào, thì cánh tay kia vẫn không hề có chút suy chuyển. ~
Vừa thấy có chuyện bất thường, Lăng Hạo và Kỷ Nhan đã vội vàng chạy đến giúp đỡ, đáng tiếc là dù cho Lăng Hạo có dùng hết sức mà đá tên mắt chuột này, thì hắn vẫn cứ cười tà ác như cũ không đổi, giống như thân thể đó sớm đã không còn có cảm giác vậy.
Kỷ Nhan cũng hoàn toàn vứt bỏ hình tượng thục nữ, sống chết mà dùng chiếc đèn pin trong tay mình để đánh vào đầu hắn ta. Đáng tiếc, tất cả những nỗ lực của họ đều không hề làm cho hắn có chút buông lỏng nào.
Lăng Hạo và Kỷ Nhan chỉ đành nắm chặt lấy vai Bách Phú mà kéo, muốn kéo cô đến nơi xa hơn một chút, nhưng tay tên mắt chuột kia vẫn nắm chặt lấy tay Bách Phú không rời. Lăng Hạo không ngừng kêu tên Ninh Tiêu, muốn anh ta đến giúp, nhưng không hề thấy Ninh Tiêu trả lời, cũng không thấy đến giúp.
Dưới sự lôi kéo hết sức của Lăng Hạo và Kỷ Nhan, Bách Phú cuối cùng cũng có thể di chuyển ra ngoài được một chút. Nhưng điều mà ai cũng không ngờ tới là người kia, nói chính xác là phần thân trên của người kia cũng bị kéo ra ngoài.
Hóa ra, hắn ta đúng là sớm đã chết rồi !
Nhìn thấy cảnh này, Lăng Hạo đột nhiên nghĩ tới lá bùa chú mà Bách Phú đã đưa cho mình, anh ta không hề do dự cho tay vào trong túi áo, lấy lá bùa đó ra, dùng hết sức mình mà hướng về cái người đã chết kia !
Theo một ánh quang lóe lên, cùng một tiếng kêu thảm thiết, Bách Phú cuối cùng cũng thoát được khỏi hắn.
Tên mắt chuột kia rốt cuộc cũng phải thu về cánh tay thâm đen như gỗ cháy của hắn, trong tim không cam chịu mà dùng ánh mắt uất hận cùng oán độc nhìn chằm chằm vào Bách Phú.
Bách Phú nhìn ánh mắt lộ vẻ hung dữ cùng bộ dạng của tên mắt chuột đó mà không đừng được có chút uất ức, bản thân cô rõ ràng là không hề quen biết người này, sao ông ta lại hận mình đến vậy chứ ?
“Ha ha ha … …cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi , cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi … … Ha ha ha ha … … “Đôi mắt chuột đáng sợ kia đột nhiên không nhìn chằm chằm vào Bách Phú nữa, mà lại nhìn thẳng vào hướng cỗ quan tài đồng đen kia.
Ba người họ thấy ánh mắt của hắn di chuyển, vội vàng cũng nhìn hướng về phía đó. Kết quả vừa mới nhìn qua, ba người không khỏi túa ra một thân mồ hôi lạnh. Cái tên Ninh Tiêu đáng chết kia không biết từ lúc nào đã bò lên được bên trên chiếc quan tài đồng đen rồi !
“Ninh Tiêu, mau xuống đây !” Lăng Hạo khẩn cấp hét gọi tên anh ta. Nhưng rõ ràng là không hề có tác dụng, Ninh Tiêu dường như không hề nghe thấy gì hết, cố chấp mà tiếp tục bò lên phía trên.
Kỷ Nhan cũng vội vàng hét gọi về hướng anh ta : “Ninh Tiêu, mau xuống đây đi, nguy hiểm lắm !”
Lúc này Bách Phú lại không nói lời nào, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn vào cỗ quan tài đồng đen đáng sợ kia, trong tim trùng xuống nhưng cũng đập một cách mãnh liệt, cô thậm chí còn như nhìn thấy được cả dòng máu tươi đang chảy ra từ trong cỗ quan tài đó.
Không biết là vì sao, mà Bách Phú đột ngột cảm thấy như bản thân đã bị phân tách ra khỏi nơi này vậy, như đang trong trạng thái chân không, tiếng kêu gào của Lăng Hạo cùng Kỷ Nhan bên tai cô cũng hoàn toàn không còn nghe thấy được nữa.
Bách Phú vội vã nhìn sang người phụ nữ xinh đẹp mang thai mặc một chiếc áo trắng bị treo gần mình nhất, trời ơi , người phụ nữ rõ ràng vừa rồi còn có chút sắc tươi như người mới chết, vậy mà không biết từ lúc nào lại cũng giống như tên mắt chuột kia vậy, đột nhiên teo tóp lại đến kinh khủng ! Vốn dĩ làn da căng đầy lực đàn hồi kia giờ cũng đang khô đi nhăn nhúm lại giống như vỏ cây khô đen, làm cho gương mặt vốn dĩ đã có hình dáng vặn vẹo lại càng thêm kinh khủng vô cùng. Cái bụng đang nhô cao lên kia cũng dần dần mà khô quắt lại. Nhưng, Bách Phú cũng nhìn thấy rất rõ ràng, từ trong vùng bụng đó dường như xuất hiện một luồng khí màu đen uốn khúc bay lượn. Đám khí đen đó cùng với những đám khí đen bay ra từ những phụ nữ mang thai khác tụ tập lại cùng một chỗ, như một con rắn bay lượn xung quanh cỗ quan tài đồng đen, rồi quấn chặt lấy xung quanh nó.
“Lương … …thả ta ra … …Lương … … ”
Bên tai Bách Phú đột nhiên có âm thanh này, nhưng âm thanh đó lại làm cô từ sâu trong trái tim mình dâng lên sự hoảng sợ cùng căm ghét. Hận không thể lập tức tránh càng xa càng tốt âm thanh kia.
Bách Phú không thể nhịn được mà lấy hai tay bịt chặt đôi tai lại, nhưng không hề có tác dụng, âm thanh đó vẫn quấn quýt bên tai rồi trực tiếp đâm thẳng vào trong đầu cô.
“Lương …. …. Lương …. … ”
Giọng nói đó là đang nói với Ninh TIêu, lẽ nào họ quen nhau sao ?
Trong lòng Bách Phú dâng lên một dự cảm không lành, tất cả dường như đã được số mệnh an bài trước vậy, đúng như lời tên mắt chuột kia đã nói : Bất luận là ai cũng không thể thoát được !
Ninh Tiêu đã hoàn toàn bị giọng nói kia khống chế, nói ra cũng kỳ quái, nhưng anh ta dường như biết rõ được cách mở cỗ quan tài bằng đồng đen kia vậy, thuần thục mở ra từng chiếc khóa xích trên cỗ quan tài đồng đen đó. Theo tiếng ‘lẻng xẻng ‘ vang lên, chìa khóa xích sắt cũng rơi xuống dưới mặt đất. Đám khí vốn dĩ đang bao lấy cỗ quan tài kia, vù một tiếng mà biến vào trong đó.
Ninh Tiêu cũng từ bên trên ngã sụp xuống .
Nhìn y phục thì có lẽ là một người đàn ông thời hiện đại, chỉ là đồ mặc trên người hơi dày một chút, hiện giờ đã là mùa hè, cho dù trong núi này có mát đến đâu, thù mặc một cái áo phông dài tay cũng là đủ lắm rồi. Nhưng người này trên mình lại mặc áo len cùng áo jacket mà chỉ có tháng ba tháng tư mới phải dùng đến.
Bách Phú, Lăng Hạo cùng Kỷ Nhan ba người họ chầm chậm mà rất đề phòng tiến về phía đó. Ninh Tiêu vẫn đứng im tại chỗ nhìn cỗ quan tài đồng đen, trên gương mặt là sự nghi ngờ trước giờ chưa từng xuất hiện. Nhưng , lúc này lại không có ai để ý đến sự bất thường này của anh ta.
“Anh nói xem ông ta có phải đã chết rồi không ?” Kỷ Nhan nhỏ giọng hỏi Lăng Hạo.
Lăng Hạo nhíu nhíu lông mày đáp lại : “Hình như là thế.”
Tuy nhiên lời nói của bọn họ vừa dứt, cái đầu của người kia đã nhè nhẹ động đậy một cái, như thể cố ý muốn chứng minh bản thân vẫn còn sống vậy. Nhưng chỉ cần một cử động nhỏ như vậy cũng đủ để dọa cho ba người họ nhảy dựng hết cả lên, Kỷ Nhan trước giờ chưa từng tiếp xúc với những chuyện kỳ quái như thế này lại càng sợ đến nỗi phải nắm chặt lấy ngực mình lại, như muốn nỗ lực để khống chế trái tim đang đập đến điên cuồng của mình.
“Hóa ra là chưa chết.” Bách Phú vừa tức vừa buồn cười, trong tim lại nghĩ chưa chết sao lại còn phải dọa người khác như thế ?
“Hi , ông không sao chứ ?” Lăng Hạo không hề khách khí mà bước tới vỗ vỗ nhẹ lên vai người đàn ông kia.
Một gương mặt trắng bệch quay ra. Người đàn ông này có bộ dáng tầm khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Người rất gầy, nhưng lại thấy vô cùng khỏe mạnh, đôi mắt nho nhỏ mà lại có chút sưng phù như mắt chuột của người này cũng làm cho mấy người bên Bách Phú cảm thấy cực kỳ âm u.
Nhưng ít nhất thì người này là một người sống, điều này đủ để mấy người họ thở phào một hơi, dù sao thì ở một nơi xác chết dày đặc đến thế này, cho dù có là chuột sống thì cũng đủ để làm cho người ta thấy vui hơn rồi.
Kỷ Nhan ôn nhu hỏi han : “Vị tiên sinh này, xin hỏi một chút, ông ở đây làm gì thế ? Nơi này có thể đi ra ngoài không ?”
“Ha ha ha ha ha ha … …các người … …không ra được nữa đâu … … Ha ha … … Hắn đã sắp ra rồi … …ai … …ai cũng không thể sống được nữa … … Ha ha ha ha … … ”
Giọng nói của người này vừa khàn khàn lại vừa già cỗi, rõ ràng giống như giọng nói của một người già đã như đèn treo trước gió, ngữ điệu lời nói lại lạnh lẽo không mang theo dù chỉ một chút tình cảm nào.
Giống như tất cả mọi sinh mệnh trong mắt người này đều đã không còn có chút ý nghĩa vậy, dù cho sinh mệnh đó có là của chính ông ta.
Bách Phú nghe thấy lời ông ta nói, rùng mình một cái, lại liếc thấy Lăng Hạo và Kỷ Nhan cũng đang như mình vậy, ngán ngẩm mà gượng cười nói : “Xin lỗi, xin hỏi ông nói như vậy là có ý gì ? Chúng tôi đều không hiểu lắm.”
Ai biết được, người kia vừa nhìn thấy Bách Phú, ngay lập tức bèn nắm lấy cổ tay cô, trợn trừng đôi mắt chuột đã u ám không còn ánh sáng, hét lên : “Là cô, hóa ra là cô ! Ha ha ha , đều là tại cô, những người này đều vì cô mà chết ! … … Ha ha ha … … Cô chạy không thoát nữa rồi, hắn ta sắp ra được rồi ! Hắn nói hắn nhất định sẽ tìm thấy cô … … Ha ha … … ”
Nói xong người này lại quay sang liếc Lăng Hạo và Kỷ Nhan một cái, nở nụ cười kỳ quái nói tiếp : “Các người cũng ở đây sao … … Ha ha … …các người tất cả đều không chạy được nữa đâu … ..bất luận là ai cũng không thể chạy thoát được nữa … …”
Rồi đột nhiên, đôi mắt vốn dĩ sưng phù như mắt chuột của người này đột ngột lõm xuống một cách nhanh chóng, cái lỗ đen ngòm sâu hoắm kia đúng như một con quỷ chết vậy ! Mà kể cả gương mặt vốn dĩ chẳng còn mấy da thịt lại cũng nhanh chóng teo tóp lại, thậm chí còn xuất hiện một loại màu thâm đen kỳ quái trên đó nữa.
Đây nào có giống như là gương mặt của người sống , mà rõ ràng là một người chết ! Hơn nữa còn là một người đã chết rất lâu rồi ! Nhưng ông ta rõ ràng vẫn có một vẻ mặt tà ác kinh khủng. Ông ta rốt cuộc đã chết hay là chưa ?
Đôi tay cứng như sắt thép kia vẫn nắm chặt lấy cổ tay Bách Phú như cũ, không hề có cử động nào khác. Đối mặt với tình hình đột nhiên biến đổi như vậy, Bách Phú không biết nên làm thế nào mới được, sự sợ hãi cùng đau đớn cùng nhau ập đến trên người cô.
Lúc sau Bách Phú đã hồi lại được thần cố hết sức để giãy giụa, muốn dùng tận lực để thoát khỏi con người này xa một chút. Nhưng sức lực của người kia lớn đến không tưởng, bất luận Bách Phú có dùng lực đẩy đạp đến thế nào, thì cánh tay kia vẫn không hề có chút suy chuyển.
Lúc sau Bách Phú đã hồi lại được thần cố hết sức để giãy giụa, muốn dùng tận lực để thoát khỏi con người này xa một chút. Nhưng sức lực của người kia lớn đến không tưởng, bất luận Bách Phú có dùng lực đẩy đạp đến thế nào, thì cánh tay kia vẫn không hề có chút suy chuyển. ~
Vừa thấy có chuyện bất thường, Lăng Hạo và Kỷ Nhan đã vội vàng chạy đến giúp đỡ, đáng tiếc là dù cho Lăng Hạo có dùng hết sức mà đá tên mắt chuột này, thì hắn vẫn cứ cười tà ác như cũ không đổi, giống như thân thể đó sớm đã không còn có cảm giác vậy.
Kỷ Nhan cũng hoàn toàn vứt bỏ hình tượng thục nữ, sống chết mà dùng chiếc đèn pin trong tay mình để đánh vào đầu hắn ta. Đáng tiếc, tất cả những nỗ lực của họ đều không hề làm cho hắn có chút buông lỏng nào.
Lăng Hạo và Kỷ Nhan chỉ đành nắm chặt lấy vai Bách Phú mà kéo, muốn kéo cô đến nơi xa hơn một chút, nhưng tay tên mắt chuột kia vẫn nắm chặt lấy tay Bách Phú không rời. Lăng Hạo không ngừng kêu tên Ninh Tiêu, muốn anh ta đến giúp, nhưng không hề thấy Ninh Tiêu trả lời, cũng không thấy đến giúp.
Dưới sự lôi kéo hết sức của Lăng Hạo và Kỷ Nhan, Bách Phú cuối cùng cũng có thể di chuyển ra ngoài được một chút. Nhưng điều mà ai cũng không ngờ tới là người kia, nói chính xác là phần thân trên của người kia cũng bị kéo ra ngoài.
Hóa ra, hắn ta đúng là sớm đã chết rồi !
Nhìn thấy cảnh này, Lăng Hạo đột nhiên nghĩ tới lá bùa chú mà Bách Phú đã đưa cho mình, anh ta không hề do dự cho tay vào trong túi áo, lấy lá bùa đó ra, dùng hết sức mình mà hướng về cái người đã chết kia !
Theo một ánh quang lóe lên, cùng một tiếng kêu thảm thiết, Bách Phú cuối cùng cũng thoát được khỏi hắn.
Tên mắt chuột kia rốt cuộc cũng phải thu về cánh tay thâm đen như gỗ cháy của hắn, trong tim không cam chịu mà dùng ánh mắt uất hận cùng oán độc nhìn chằm chằm vào Bách Phú.
Bách Phú nhìn ánh mắt lộ vẻ hung dữ cùng bộ dạng của tên mắt chuột đó mà không đừng được có chút uất ức, bản thân cô rõ ràng là không hề quen biết người này, sao ông ta lại hận mình đến vậy chứ ?
“Ha ha ha … …cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi , cuối cùng cũng đã bắt đầu rồi … … Ha ha ha ha … … “Đôi mắt chuột đáng sợ kia đột nhiên không nhìn chằm chằm vào Bách Phú nữa, mà lại nhìn thẳng vào hướng cỗ quan tài đồng đen kia.
Ba người họ thấy ánh mắt của hắn di chuyển, vội vàng cũng nhìn hướng về phía đó. Kết quả vừa mới nhìn qua, ba người không khỏi túa ra một thân mồ hôi lạnh. Cái tên Ninh Tiêu đáng chết kia không biết từ lúc nào đã bò lên được bên trên chiếc quan tài đồng đen rồi !
“Ninh Tiêu, mau xuống đây !” Lăng Hạo khẩn cấp hét gọi tên anh ta. Nhưng rõ ràng là không hề có tác dụng, Ninh Tiêu dường như không hề nghe thấy gì hết, cố chấp mà tiếp tục bò lên phía trên.
Kỷ Nhan cũng vội vàng hét gọi về hướng anh ta : “Ninh Tiêu, mau xuống đây đi, nguy hiểm lắm !”
Lúc này Bách Phú lại không nói lời nào, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn vào cỗ quan tài đồng đen đáng sợ kia, trong tim trùng xuống nhưng cũng đập một cách mãnh liệt, cô thậm chí còn như nhìn thấy được cả dòng máu tươi đang chảy ra từ trong cỗ quan tài đó.
Không biết là vì sao, mà Bách Phú đột ngột cảm thấy như bản thân đã bị phân tách ra khỏi nơi này vậy, như đang trong trạng thái chân không, tiếng kêu gào của Lăng Hạo cùng Kỷ Nhan bên tai cô cũng hoàn toàn không còn nghe thấy được nữa.
Bách Phú vội vã nhìn sang người phụ nữ xinh đẹp mang thai mặc một chiếc áo trắng bị treo gần mình nhất, trời ơi , người phụ nữ rõ ràng vừa rồi còn có chút sắc tươi như người mới chết, vậy mà không biết từ lúc nào lại cũng giống như tên mắt chuột kia vậy, đột nhiên teo tóp lại đến kinh khủng ! Vốn dĩ làn da căng đầy lực đàn hồi kia giờ cũng đang khô đi nhăn nhúm lại giống như vỏ cây khô đen, làm cho gương mặt vốn dĩ đã có hình dáng vặn vẹo lại càng thêm kinh khủng vô cùng. Cái bụng đang nhô cao lên kia cũng dần dần mà khô quắt lại. Nhưng, Bách Phú cũng nhìn thấy rất rõ ràng, từ trong vùng bụng đó dường như xuất hiện một luồng khí màu đen uốn khúc bay lượn. Đám khí đen đó cùng với những đám khí đen bay ra từ những phụ nữ mang thai khác tụ tập lại cùng một chỗ, như một con rắn bay lượn xung quanh cỗ quan tài đồng đen, rồi quấn chặt lấy xung quanh nó.
“Lương … …thả ta ra … …Lương … … ”
Bên tai Bách Phú đột nhiên có âm thanh này, nhưng âm thanh đó lại làm cô từ sâu trong trái tim mình dâng lên sự hoảng sợ cùng căm ghét. Hận không thể lập tức tránh càng xa càng tốt âm thanh kia.
Bách Phú không thể nhịn được mà lấy hai tay bịt chặt đôi tai lại, nhưng không hề có tác dụng, âm thanh đó vẫn quấn quýt bên tai rồi trực tiếp đâm thẳng vào trong đầu cô.
“Lương …. …. Lương …. … ”
Giọng nói đó là đang nói với Ninh TIêu, lẽ nào họ quen nhau sao ?
Trong lòng Bách Phú dâng lên một dự cảm không lành, tất cả dường như đã được số mệnh an bài trước vậy, đúng như lời tên mắt chuột kia đã nói : Bất luận là ai cũng không thể thoát được !
Ninh Tiêu đã hoàn toàn bị giọng nói kia khống chế, nói ra cũng kỳ quái, nhưng anh ta dường như biết rõ được cách mở cỗ quan tài bằng đồng đen kia vậy, thuần thục mở ra từng chiếc khóa xích trên cỗ quan tài đồng đen đó. Theo tiếng ‘lẻng xẻng ‘ vang lên, chìa khóa xích sắt cũng rơi xuống dưới mặt đất. Đám khí vốn dĩ đang bao lấy cỗ quan tài kia, vù một tiếng mà biến vào trong đó.
Ninh Tiêu cũng từ bên trên ngã sụp xuống .
/198
|