“Con muốn làm gì thế ?”
Câu hỏi nghi ngờ của cha làm Ninh Tiêu bị dọa một trận, anh ta lắp bắp nói : “Không … …không có gì ạ, con … …muốn giúp cha đắp chăn thôi.” . Nói thực, trước giờ cha chưa từng làm cho anh ta sợ đến thế này, trong ấn tượng của anh ta, thì cha vĩnh viễn luôn là người từ ái, dường như không bao giờ biết giận dữ là gì vậy.
“Con lừa ta !” Cha anh ta gằn lên nói : “Con là muốn trộm chiếc bình sứ này đúng không !”
Ninh Chấn Hoa hung dữ mà trừng lên với Ninh Tiêu, đôi mắt vốn dĩ đang không có chút tinh thần nào kia giờ đột nhiên như bừng lên ngọn lửa trong đó, đến cả con ngươi dường như cũng đã biến ra sắc đỏ.
Ninh Tiêu ngây ra, anh ta vẫn nhớ lúc ở trên xe, Bách Phú cũng trừng mắt với anh ta, nhưng giờ nếu so với ánh mắt của cha lúc này, thì đó rõ ràng là một con cừu non so với một ác quỷ ! Cách so sánh này có lẽ thực không hợp lý, nhưng trong lòng Ninh Tiêu cảm nhận thấy đúng như vậy.
Ninh Chấn Hoa đột nhiên thít chặt lấy tay của Ninh Tiêu, như thể muốn đem bàn tay ông ăn sâu vào trong tận xương vậy làm cho Ninh Tiêu đột ngột cảm thấy sự đau đớn như xuyên qua tim mình, vì nơi mà Ninh Chấn Hoa nắm chặt lấy cũng chính là cánh tay vừa bị thương của anh ta.
Ninh Tiêu vội vàng chỉ vào chiếc bình trên giường nói : ” Cha, cha xem chiếc bình không phải vẫn đang ở kia sao ? Con có động vào nó đâu.”
Quay đầu sang xác định chiếc bình không làm sao, Ninh Chấn Hoa mới chịu dần dần buông tay, nhưng vẫn nói vô cùng âm lãnh : “Không được phép vào phòng của ta ! Nhớ chưa ? ”
“Con nhớ rồi.” Ninh Tiêu lập tức ngoan ngoãn trả lời, sau đó không nhịn được mà lại hỏi tiếp : “Cha, cha có đói không ? Có muốn ăn gì không ?”
“Không đói !”
Thấy cha vẫn còn đang giận, Ninh Tiêu vẫn như không biết gì hết, lại hỏi : “Cha, dì Từ đi đâu rồi ?”
“Ta bảo bà ta cút đi rồi !” Ninh Chấn Hoa trong mắt lại như phát ra lửa nói , “Bà ta ăn của ta, mặc của ta, dùng của ta, lại còn muốn trộm bình sứ của ta !” Nói xong, bèn đem chiếc bình sứ ôm vào trong lòng, ôn nhu mà vuốt ve, như đang ôm đứa con bé bỏng vậy.
Sự dịu dàng trong mắt cha lúc này làm cho Ninh Tiêu không nhịn được mà ghen tức với chiếc bình kia.
“Con đi ra đi ! Nhớ kỹ, không được vào đây !” Ninh Chấn Hoa lạnh lẽo nói với con mình.
“Con biết rồi ạ.” Ninh Tiêu ấm ức đáp lại, sau đó xoay người rời đi.
Trước khi ra khỏi cửa, Ninh Tiêu vẫn quay đầu lại nhìn một cái người cha vẫn đang không ngừng ve vuốt chiếc bình sứ kia. Ánh trăng lại một lần nữa chiếc lên thân thể đã vô cùng gầy guộc mỏng manh của ông, chiếc bóng trên sàn nhà cũng bị bẻ cong lại thành một đống, Ninh Tiêu chỉ đành có chút không cam tâm mà đóng cửa lại.
“Thực không ngờ cha lại vì một cái bình mà dữ như vậy với mình.” Ninh Tiêu trong tim suy sụp vô cùng, “Thức ăn ngon vốn chờ mong hết rồi, dì Từ đi mất, mà cha cũng đã thay đổi, sao lại thành thế này chứ ? Mình chỉ rời nhà có mấy ngày, sao tất cả đã không còn như trước nữa ?”
Ninh Tiêu đói đến gần như không còn chút sức nào đành phải chạy xuống phòng bếp dưới nhà, xem xem có gì để ăn không. Nhưng vừa mở tủ lạnh ra, anh ta lại lập tức ngây ngẩn. Chiếc tủ lạnh to đùng giờ này lại đang chất đầy thịt ! Mà còn là thịt sống !
Bất luận là ở ngăn đông lạnh, hay là ngăn trữ mát, hay là nơi đựng đá, đều để đầy những tảng thịt tươi ! Những loại hoa quả, rau hay trứng trước đây … … Tất cả đều đã bị thịt thế chỗ hoàn toàn.
Ninh Tiêu hoàn toàn ngán ngẩm, anh ta nhớ rõ ràng là cha trước giờ đâu có thích ăn thịt, vì vậy trên bàn ăn thức ăn chính vẫn luôn là rau. Nhưng hiện giờ sao tất cả lại biến thành thịt hết thế này ? Thậm chí đến cả nước khoáng và bia cũng không còn thấy nữa rồi ! Chỉ thấy những chiếc bình màu đo đỏ. Mở ra ngửi thử, chỉ thấy có mùi tanh, dính dính, thực kinh người !
Là thứ gì chứ ?
Ninh Tiêu bực mình mà đóng cửa tủ lạnh lại, chịu bụng đói bước về phòng .
Sau khi nhận được điện thoại của Ninh Tiêu, Lăng Hạo nghiêm túc tường thuật lại sự việc Ninh Tiêu gặp phải với Kỷ Nhan. Cũng may là Kỷ Nhan đã dần dần tiếp nhận được sự thật về những sức mạnh không tên xuất hiện trong thế giới này, nên cũng không hề biểu hiện ra quá kinh hoàng.
Kỷ Nhan thân mật đặt đầu lên vai Lăng Hạo, nũng nịu nói : “Không sao cả, dù sao cũng đã có anh rồi. Em không biết đâu đấy, anh nhất định phải bảo vệ em. Ai bảo anh không tặng cho em chiếc vòng phỉ thúy mà Bạch Long đại sư đã khai quang.”
Nghe thấy lời Kỷ Nhan nói, Lăng Hạo không nhịn được mà cuời lớn : “Sao ? Em đang ghen đấy à ?”
“Đúng đấy !” Kỷ Nhan ngồi thẳng dậy dùng ánh mắt ai oán nhìn Lăng Hạo nói, “Ai mà không biết, Lăng Hạo anh trước giờ chỉ tặng hoa, chứ không tặng cho con gái đồ vật liền thân của mình bao giờ. Đến bản thân anh không phải cũng thường nói làm vậy sẽ làm cho người ta hiểu lầm sao.”
Lăng Hạo lập tức ôm lấy vai Kỷ Nhan, ôn tồn nói : “Ghen tức a! Anh không phải là thấy Bách Phú vì khách sạn mà bị thương sao ? Hơn nữa … …” Lăng Hạo dừng một lúc rồi nói tiếp , “ Lúc đó cô ấy thực sự là rất đáng thương.”
Nhớ lại lúc Bách Phú mặt đầy mồ hôi đẩy cái bao to hơn cả người cô ấy, nhớ đến gương mặt vì cố sức mà đỏ bừng cả lên của cô, nhớ đến sự bất lực của cô khi từ trong cơn ác mộng tỉnh lại … … Trái tim Lăng Hạo lại không đừng được mà dâng lên sự thương xót. Đến cả bản thân anh ta cũng không biết được tại vì sao, cái cô gái rất đỗi bình thường tên Bách Phú này lại thường xuyên dễ dàng khiến cho anh ta phải động tâm như thế, giống như cô ấy từ rất lâu rất lâu trước đây đã được khắc sâu trong tim anh ta vậy.
Đã từng, anh ta cho rằng mình trời sinh đã là bản tính lạnh lùng tàn nhẫn. Nhưng, Bách Phú bất cứ lúc nào cũng có thể nhắc nhở anh ta rằng, mình vẫn còn một phần khác trong con người.
Hôn nhẹ một cái Kỷ Nhan đang rất mãn nguyện dựa trên vai mình, Lăng Hạo lại cảm thấy như có chút tội lỗi. Dù thế nào, thì cũng không nên vừa ôm hôn thê tương lai lại vừa nghĩ đến một cô gái khác. Nhưng càng cố gắng để không suy nghĩ đến bao nhiêu, thì lại càng không nhịn được mà nghĩ đến.
Rốt cuộc, lúc này cô ấy đang làm gì đây ?
+++ +++ +++ +++ +++
Lúc này, Bách Phú cả người mệt mỏi đang nằm dài trên giường. Sau khi nhận được điện thoại của Ninh Tiêu, cô thực sự có chút lo lắng cho anh ta, mà cũng có cả sợ hãi nữa. Bởi vì cũng không ngờ là khi cô đã về đến nhà, trong nhà lại chẳng có một ai cả.
Anh Đào không muốn gặp cô, nên đã tránh đi. Dịch Đạo nói sư phụ tìm anh ta, cho nên lên núi rồi. Còn tiểu Hắc cũng đi bồi dưỡng ở Thượng Hải, phải ba tháng nữa mới quay về. Hiện giờ căn nhà to thế này chỉ còn lại mình cô, thực có chút cô độc !
Không có việc gì làm, Bách Phú lại lấy chiếc gương đồng xinh đẹp kia ra. Không biết là vì sao, nhưng khi soi vào chiếc gương này, Bách Phú lại đột nhiên phát hiện hóa ra bản thân cũng có một mặt xinh đẹp như vậy. Vì vậy càng lúc cô lại càng si mê chiếc gương này, sớm đã đem chuyện của Anh Đào vứt ra phía sau không quan tâm đến nữa.
Đúng rồi ! Bách Phú chợt nhớ tới thứ mình đã lén đem ra từ trong cổ mộ, cô vội vã bỏ hết mọi thứ trong túi ra. Kỳ thực Bách Phú biết nhẽ ra bản thân không nên đem thứ này về, cũng biết rằng nếu mọi người biết được chuyện này sẽ kiên quyết ngăn cản cô, thậm chí cô còn cảm nhận được thứ này sẽ làm biến đổi vận mệnh trong tương lai của mình. Nhưng cô vẫn không thể ngăn được bản thân. Bởi vì cái đẹp đó đã thu hút cô quá nhiều, đồng thời lại cũng cảm thấy như cái thứ đẹp đẽ đó vốn dĩ là thuộc về mình, hiện giờ chỉ là lấy về thứ thuộc về cô mà thôi.
Cũng may mà một mình cô sống trên gác, sau này quyết không để ai lên đây nữa. Như vậy sẽ không có ai biết được cô đem thứ này về đây.
Cứ nghĩ đến đó, Bách Phú lại vui vẻ mà cười.
Chỉ tiếc là, lúc này Bách Phú không hề soi gương, bởi vì, nụ cười của cô ấy lúc này thực sự rất đẹp.
+++ +++ +++ +++ +++
Hôm sau, Ninh Tiêu đáng thương mắt thâm quầng, chịu bụng đói đi đến công ty. Tối qua, cả đêm anh ta không được ngủ ngon. Anh ta cứ cảm thấy cha dường như đã không giống như trước đây nữa rồi. Còn cả chuyện của vú Từ nữa ! Kể từ lúc anh ta còn chưa chào đời, vú Từ đã giúp việc ở nhà. Biết bao nhiêu năm nay, vú Từ thực sự đã rất trung thành mà làm việc, hơn nữa còn yêu thương anh như một người mẹ vậy, nói gì anh ta cũng không thể tin được chuyện vú Từ định lấy trộm đồ ! Nhất định là có nội tình trong đó.
Anh ta âm thầm cảm thấy, chuyện này nhất định có liên quan đến chiếc bình sứ cổ quái kia. Lại nghĩ bản thân chỉ là đi vào trong phòng cha, vậy mà cha lại có phản ứng lớn đến vậy, thế vú Từ thì sao … … ? Nhất định là bị oan rồi !
Phải tìm cho được vú Từ ! Ninh Tiêu quyết tâm hẳn lên.
“Hi.” Gương mặt chào đón của Bách Phú bước tới, mỉm cười mà chào hỏi Ninh Tiêu. Song còn chưa đợi Ninh Tiêu đáp lại cô đã đi mất rồi.
Ninh Tiêu quay đầu ngây ngốc nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Bách Phú mà nghĩ : Đây … …là Bách Phú sao ? Trên người cô ấy dường như đã có thêm một thứ gì đó. Là thứ gì chứ ? Giống như là … …sự tự tin. Đúng, chính là sự tự tin ! Trước đây Bách phú cứ luôn quá mức phục tùng, thậm chí có chút quá dè dặt. Chuyện gì cũng vậy nếu không gọi đến tên cô, cô ấy nhất định sẽ trốn ra sau lưng người khác, để người ta không cách nào tìm thấy cô được. Còn hiện giờ, Bách Phú lại tự tin đến vậy, chủ động hẳn. Đúng rồi, đây hình như là lần đầu tiên cô ấy chủ động chào hỏi mình thì phải ?
Ninh Tiêu cười cười, thấy Bách Phú hôm nay hình như đặc biệt xinh đẹp, nụ cười của cô ấy cũng đã làm cho trái tim đang bị thít chặt lại của anh ta được nới lỏng ra không ít.
Kỳ thực, không chỉ có Ninh Tiêu, mà những người hôm nay gặp Bách Phú đều có cảm giác như vậy. Mọi người đều không nói ra được Bách Phú đã thay đổi ở đâu, nhưng chính là cảm thấy được cô hôm nay rất xinh đẹp, thậm chí đến cả Lăng Hạo đã có hôn thê xinh đẹp và Tô tổng trước giờ luôn trầm tĩnh cũng phải liếc nhìn Bách Phú đến mấy lần.
Bách Phú hôm nay nụ cười luôn thường trực trên gương mặt, đến bản thân cô cũng không biết được tại sao lại cười, chỉ là muốn cười, nụ cười phát ra từ chính trong nội tâm cô. Nhất là khi cô phát hiện ra ánh mắt của mọi người xung quanh đã không còn hờ hững như trước, mà đang xoay quanh chính mình, thì cô mới hiểu ra, bản thân hóa ra cũng có thể khiến người ta mê mẩn, bản thân cô cũng có thể là trung tâm.
Song đồng thời cũng có một người toàn thân đều không cảm thấy được thoải mái, đó là Kỷ Nhan. Kỷ Nhan đã ngửi thấy hơi thở của sự nguy hiểm, đặc biệt là trước ánh mắt kinh ngạc của Lăng Hạo khi nhìn Bách Phú, ánh mắt đó đến chính cô ta trước giờ cũng chưa từng thấy qua.
Trong lồng ngực đau âm ỷ. Mặc dù biết Lăng Hạo cưới mình chỉ vì mình chính là một đối tượng kết hôn lý tưởng; mặc dù biết tình yêu của Lăng Hạo đối với mình, chẳng thể nào sâu đậm bằng tình cảm mình dành cho anh ta, nhưng cứ nghĩ đến chuyện một ngày nào đó anh lại có thể rơi vào vòng tay người khác, dành cho người khác hết sự ôn nhu, là trái tim lại đau đớn như muốn chết đi.
Người đó đúng là Bách Phú sao ? Kỷ Nhan có chút hoài nghi. Bách Phú của trước đây có bao phần chân thành và trung thực. Nhưng giờ, sau khi đi về, sao cô ấy lại có thêm khí chất mỵ hoặc chứ ? Loại mỵ hoặc này Bách Phú không nên có, mà nên là có ở Anh Đào mới đúng. Cũng chính là vì điểm này, mà Kỷ Nhan đặc biệt không ưa Anh Đào. Bởi vì Kỷ Nhan đã nhìn ra được, lúc Anh Đào nhìn Lăng Hạo, đôi mắt đa tình kia như đang phát ra ánh hào quang … …
Chính là ánh hào quang đó làm dấy lên lửa giận của Kỷ Nhan, làm cho cô vốn trước giờ chưa từng tranh chấp với cấp dưới mà giờ vì Anh Đào đã lần đầu tiên phát hỏa trước mặt Lăng Hạo. Thực đúng là một con hồ ly tinh trời sinh ! Kỷ Nhan trong tim thầm mắng.
Nhưng chỉ giây lát sau, Kỷ Nhan lại cảm thấy bản thân thực nực cười. Bản thân không biết từ lúc nào lại biến thành người nhỏ nhen thế này chứ ? Đây không phải chính là hành vi mà cô vốn ghét nhất hay sao ?
Đều là tại anh ta ! Kỷ Nhan cười khổ một cái.
Tình Yêu ! Thực đúng là thứ làm hại người ta không ít chút nào.
Câu hỏi nghi ngờ của cha làm Ninh Tiêu bị dọa một trận, anh ta lắp bắp nói : “Không … …không có gì ạ, con … …muốn giúp cha đắp chăn thôi.” . Nói thực, trước giờ cha chưa từng làm cho anh ta sợ đến thế này, trong ấn tượng của anh ta, thì cha vĩnh viễn luôn là người từ ái, dường như không bao giờ biết giận dữ là gì vậy.
“Con lừa ta !” Cha anh ta gằn lên nói : “Con là muốn trộm chiếc bình sứ này đúng không !”
Ninh Chấn Hoa hung dữ mà trừng lên với Ninh Tiêu, đôi mắt vốn dĩ đang không có chút tinh thần nào kia giờ đột nhiên như bừng lên ngọn lửa trong đó, đến cả con ngươi dường như cũng đã biến ra sắc đỏ.
Ninh Tiêu ngây ra, anh ta vẫn nhớ lúc ở trên xe, Bách Phú cũng trừng mắt với anh ta, nhưng giờ nếu so với ánh mắt của cha lúc này, thì đó rõ ràng là một con cừu non so với một ác quỷ ! Cách so sánh này có lẽ thực không hợp lý, nhưng trong lòng Ninh Tiêu cảm nhận thấy đúng như vậy.
Ninh Chấn Hoa đột nhiên thít chặt lấy tay của Ninh Tiêu, như thể muốn đem bàn tay ông ăn sâu vào trong tận xương vậy làm cho Ninh Tiêu đột ngột cảm thấy sự đau đớn như xuyên qua tim mình, vì nơi mà Ninh Chấn Hoa nắm chặt lấy cũng chính là cánh tay vừa bị thương của anh ta.
Ninh Tiêu vội vàng chỉ vào chiếc bình trên giường nói : ” Cha, cha xem chiếc bình không phải vẫn đang ở kia sao ? Con có động vào nó đâu.”
Quay đầu sang xác định chiếc bình không làm sao, Ninh Chấn Hoa mới chịu dần dần buông tay, nhưng vẫn nói vô cùng âm lãnh : “Không được phép vào phòng của ta ! Nhớ chưa ? ”
“Con nhớ rồi.” Ninh Tiêu lập tức ngoan ngoãn trả lời, sau đó không nhịn được mà lại hỏi tiếp : “Cha, cha có đói không ? Có muốn ăn gì không ?”
“Không đói !”
Thấy cha vẫn còn đang giận, Ninh Tiêu vẫn như không biết gì hết, lại hỏi : “Cha, dì Từ đi đâu rồi ?”
“Ta bảo bà ta cút đi rồi !” Ninh Chấn Hoa trong mắt lại như phát ra lửa nói , “Bà ta ăn của ta, mặc của ta, dùng của ta, lại còn muốn trộm bình sứ của ta !” Nói xong, bèn đem chiếc bình sứ ôm vào trong lòng, ôn nhu mà vuốt ve, như đang ôm đứa con bé bỏng vậy.
Sự dịu dàng trong mắt cha lúc này làm cho Ninh Tiêu không nhịn được mà ghen tức với chiếc bình kia.
“Con đi ra đi ! Nhớ kỹ, không được vào đây !” Ninh Chấn Hoa lạnh lẽo nói với con mình.
“Con biết rồi ạ.” Ninh Tiêu ấm ức đáp lại, sau đó xoay người rời đi.
Trước khi ra khỏi cửa, Ninh Tiêu vẫn quay đầu lại nhìn một cái người cha vẫn đang không ngừng ve vuốt chiếc bình sứ kia. Ánh trăng lại một lần nữa chiếc lên thân thể đã vô cùng gầy guộc mỏng manh của ông, chiếc bóng trên sàn nhà cũng bị bẻ cong lại thành một đống, Ninh Tiêu chỉ đành có chút không cam tâm mà đóng cửa lại.
“Thực không ngờ cha lại vì một cái bình mà dữ như vậy với mình.” Ninh Tiêu trong tim suy sụp vô cùng, “Thức ăn ngon vốn chờ mong hết rồi, dì Từ đi mất, mà cha cũng đã thay đổi, sao lại thành thế này chứ ? Mình chỉ rời nhà có mấy ngày, sao tất cả đã không còn như trước nữa ?”
Ninh Tiêu đói đến gần như không còn chút sức nào đành phải chạy xuống phòng bếp dưới nhà, xem xem có gì để ăn không. Nhưng vừa mở tủ lạnh ra, anh ta lại lập tức ngây ngẩn. Chiếc tủ lạnh to đùng giờ này lại đang chất đầy thịt ! Mà còn là thịt sống !
Bất luận là ở ngăn đông lạnh, hay là ngăn trữ mát, hay là nơi đựng đá, đều để đầy những tảng thịt tươi ! Những loại hoa quả, rau hay trứng trước đây … … Tất cả đều đã bị thịt thế chỗ hoàn toàn.
Ninh Tiêu hoàn toàn ngán ngẩm, anh ta nhớ rõ ràng là cha trước giờ đâu có thích ăn thịt, vì vậy trên bàn ăn thức ăn chính vẫn luôn là rau. Nhưng hiện giờ sao tất cả lại biến thành thịt hết thế này ? Thậm chí đến cả nước khoáng và bia cũng không còn thấy nữa rồi ! Chỉ thấy những chiếc bình màu đo đỏ. Mở ra ngửi thử, chỉ thấy có mùi tanh, dính dính, thực kinh người !
Là thứ gì chứ ?
Ninh Tiêu bực mình mà đóng cửa tủ lạnh lại, chịu bụng đói bước về phòng .
Sau khi nhận được điện thoại của Ninh Tiêu, Lăng Hạo nghiêm túc tường thuật lại sự việc Ninh Tiêu gặp phải với Kỷ Nhan. Cũng may là Kỷ Nhan đã dần dần tiếp nhận được sự thật về những sức mạnh không tên xuất hiện trong thế giới này, nên cũng không hề biểu hiện ra quá kinh hoàng.
Kỷ Nhan thân mật đặt đầu lên vai Lăng Hạo, nũng nịu nói : “Không sao cả, dù sao cũng đã có anh rồi. Em không biết đâu đấy, anh nhất định phải bảo vệ em. Ai bảo anh không tặng cho em chiếc vòng phỉ thúy mà Bạch Long đại sư đã khai quang.”
Nghe thấy lời Kỷ Nhan nói, Lăng Hạo không nhịn được mà cuời lớn : “Sao ? Em đang ghen đấy à ?”
“Đúng đấy !” Kỷ Nhan ngồi thẳng dậy dùng ánh mắt ai oán nhìn Lăng Hạo nói, “Ai mà không biết, Lăng Hạo anh trước giờ chỉ tặng hoa, chứ không tặng cho con gái đồ vật liền thân của mình bao giờ. Đến bản thân anh không phải cũng thường nói làm vậy sẽ làm cho người ta hiểu lầm sao.”
Lăng Hạo lập tức ôm lấy vai Kỷ Nhan, ôn tồn nói : “Ghen tức a! Anh không phải là thấy Bách Phú vì khách sạn mà bị thương sao ? Hơn nữa … …” Lăng Hạo dừng một lúc rồi nói tiếp , “ Lúc đó cô ấy thực sự là rất đáng thương.”
Nhớ lại lúc Bách Phú mặt đầy mồ hôi đẩy cái bao to hơn cả người cô ấy, nhớ đến gương mặt vì cố sức mà đỏ bừng cả lên của cô, nhớ đến sự bất lực của cô khi từ trong cơn ác mộng tỉnh lại … … Trái tim Lăng Hạo lại không đừng được mà dâng lên sự thương xót. Đến cả bản thân anh ta cũng không biết được tại vì sao, cái cô gái rất đỗi bình thường tên Bách Phú này lại thường xuyên dễ dàng khiến cho anh ta phải động tâm như thế, giống như cô ấy từ rất lâu rất lâu trước đây đã được khắc sâu trong tim anh ta vậy.
Đã từng, anh ta cho rằng mình trời sinh đã là bản tính lạnh lùng tàn nhẫn. Nhưng, Bách Phú bất cứ lúc nào cũng có thể nhắc nhở anh ta rằng, mình vẫn còn một phần khác trong con người.
Hôn nhẹ một cái Kỷ Nhan đang rất mãn nguyện dựa trên vai mình, Lăng Hạo lại cảm thấy như có chút tội lỗi. Dù thế nào, thì cũng không nên vừa ôm hôn thê tương lai lại vừa nghĩ đến một cô gái khác. Nhưng càng cố gắng để không suy nghĩ đến bao nhiêu, thì lại càng không nhịn được mà nghĩ đến.
Rốt cuộc, lúc này cô ấy đang làm gì đây ?
+++ +++ +++ +++ +++
Lúc này, Bách Phú cả người mệt mỏi đang nằm dài trên giường. Sau khi nhận được điện thoại của Ninh Tiêu, cô thực sự có chút lo lắng cho anh ta, mà cũng có cả sợ hãi nữa. Bởi vì cũng không ngờ là khi cô đã về đến nhà, trong nhà lại chẳng có một ai cả.
Anh Đào không muốn gặp cô, nên đã tránh đi. Dịch Đạo nói sư phụ tìm anh ta, cho nên lên núi rồi. Còn tiểu Hắc cũng đi bồi dưỡng ở Thượng Hải, phải ba tháng nữa mới quay về. Hiện giờ căn nhà to thế này chỉ còn lại mình cô, thực có chút cô độc !
Không có việc gì làm, Bách Phú lại lấy chiếc gương đồng xinh đẹp kia ra. Không biết là vì sao, nhưng khi soi vào chiếc gương này, Bách Phú lại đột nhiên phát hiện hóa ra bản thân cũng có một mặt xinh đẹp như vậy. Vì vậy càng lúc cô lại càng si mê chiếc gương này, sớm đã đem chuyện của Anh Đào vứt ra phía sau không quan tâm đến nữa.
Đúng rồi ! Bách Phú chợt nhớ tới thứ mình đã lén đem ra từ trong cổ mộ, cô vội vã bỏ hết mọi thứ trong túi ra. Kỳ thực Bách Phú biết nhẽ ra bản thân không nên đem thứ này về, cũng biết rằng nếu mọi người biết được chuyện này sẽ kiên quyết ngăn cản cô, thậm chí cô còn cảm nhận được thứ này sẽ làm biến đổi vận mệnh trong tương lai của mình. Nhưng cô vẫn không thể ngăn được bản thân. Bởi vì cái đẹp đó đã thu hút cô quá nhiều, đồng thời lại cũng cảm thấy như cái thứ đẹp đẽ đó vốn dĩ là thuộc về mình, hiện giờ chỉ là lấy về thứ thuộc về cô mà thôi.
Cũng may mà một mình cô sống trên gác, sau này quyết không để ai lên đây nữa. Như vậy sẽ không có ai biết được cô đem thứ này về đây.
Cứ nghĩ đến đó, Bách Phú lại vui vẻ mà cười.
Chỉ tiếc là, lúc này Bách Phú không hề soi gương, bởi vì, nụ cười của cô ấy lúc này thực sự rất đẹp.
+++ +++ +++ +++ +++
Hôm sau, Ninh Tiêu đáng thương mắt thâm quầng, chịu bụng đói đi đến công ty. Tối qua, cả đêm anh ta không được ngủ ngon. Anh ta cứ cảm thấy cha dường như đã không giống như trước đây nữa rồi. Còn cả chuyện của vú Từ nữa ! Kể từ lúc anh ta còn chưa chào đời, vú Từ đã giúp việc ở nhà. Biết bao nhiêu năm nay, vú Từ thực sự đã rất trung thành mà làm việc, hơn nữa còn yêu thương anh như một người mẹ vậy, nói gì anh ta cũng không thể tin được chuyện vú Từ định lấy trộm đồ ! Nhất định là có nội tình trong đó.
Anh ta âm thầm cảm thấy, chuyện này nhất định có liên quan đến chiếc bình sứ cổ quái kia. Lại nghĩ bản thân chỉ là đi vào trong phòng cha, vậy mà cha lại có phản ứng lớn đến vậy, thế vú Từ thì sao … … ? Nhất định là bị oan rồi !
Phải tìm cho được vú Từ ! Ninh Tiêu quyết tâm hẳn lên.
“Hi.” Gương mặt chào đón của Bách Phú bước tới, mỉm cười mà chào hỏi Ninh Tiêu. Song còn chưa đợi Ninh Tiêu đáp lại cô đã đi mất rồi.
Ninh Tiêu quay đầu ngây ngốc nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Bách Phú mà nghĩ : Đây … …là Bách Phú sao ? Trên người cô ấy dường như đã có thêm một thứ gì đó. Là thứ gì chứ ? Giống như là … …sự tự tin. Đúng, chính là sự tự tin ! Trước đây Bách phú cứ luôn quá mức phục tùng, thậm chí có chút quá dè dặt. Chuyện gì cũng vậy nếu không gọi đến tên cô, cô ấy nhất định sẽ trốn ra sau lưng người khác, để người ta không cách nào tìm thấy cô được. Còn hiện giờ, Bách Phú lại tự tin đến vậy, chủ động hẳn. Đúng rồi, đây hình như là lần đầu tiên cô ấy chủ động chào hỏi mình thì phải ?
Ninh Tiêu cười cười, thấy Bách Phú hôm nay hình như đặc biệt xinh đẹp, nụ cười của cô ấy cũng đã làm cho trái tim đang bị thít chặt lại của anh ta được nới lỏng ra không ít.
Kỳ thực, không chỉ có Ninh Tiêu, mà những người hôm nay gặp Bách Phú đều có cảm giác như vậy. Mọi người đều không nói ra được Bách Phú đã thay đổi ở đâu, nhưng chính là cảm thấy được cô hôm nay rất xinh đẹp, thậm chí đến cả Lăng Hạo đã có hôn thê xinh đẹp và Tô tổng trước giờ luôn trầm tĩnh cũng phải liếc nhìn Bách Phú đến mấy lần.
Bách Phú hôm nay nụ cười luôn thường trực trên gương mặt, đến bản thân cô cũng không biết được tại sao lại cười, chỉ là muốn cười, nụ cười phát ra từ chính trong nội tâm cô. Nhất là khi cô phát hiện ra ánh mắt của mọi người xung quanh đã không còn hờ hững như trước, mà đang xoay quanh chính mình, thì cô mới hiểu ra, bản thân hóa ra cũng có thể khiến người ta mê mẩn, bản thân cô cũng có thể là trung tâm.
Song đồng thời cũng có một người toàn thân đều không cảm thấy được thoải mái, đó là Kỷ Nhan. Kỷ Nhan đã ngửi thấy hơi thở của sự nguy hiểm, đặc biệt là trước ánh mắt kinh ngạc của Lăng Hạo khi nhìn Bách Phú, ánh mắt đó đến chính cô ta trước giờ cũng chưa từng thấy qua.
Trong lồng ngực đau âm ỷ. Mặc dù biết Lăng Hạo cưới mình chỉ vì mình chính là một đối tượng kết hôn lý tưởng; mặc dù biết tình yêu của Lăng Hạo đối với mình, chẳng thể nào sâu đậm bằng tình cảm mình dành cho anh ta, nhưng cứ nghĩ đến chuyện một ngày nào đó anh lại có thể rơi vào vòng tay người khác, dành cho người khác hết sự ôn nhu, là trái tim lại đau đớn như muốn chết đi.
Người đó đúng là Bách Phú sao ? Kỷ Nhan có chút hoài nghi. Bách Phú của trước đây có bao phần chân thành và trung thực. Nhưng giờ, sau khi đi về, sao cô ấy lại có thêm khí chất mỵ hoặc chứ ? Loại mỵ hoặc này Bách Phú không nên có, mà nên là có ở Anh Đào mới đúng. Cũng chính là vì điểm này, mà Kỷ Nhan đặc biệt không ưa Anh Đào. Bởi vì Kỷ Nhan đã nhìn ra được, lúc Anh Đào nhìn Lăng Hạo, đôi mắt đa tình kia như đang phát ra ánh hào quang … …
Chính là ánh hào quang đó làm dấy lên lửa giận của Kỷ Nhan, làm cho cô vốn trước giờ chưa từng tranh chấp với cấp dưới mà giờ vì Anh Đào đã lần đầu tiên phát hỏa trước mặt Lăng Hạo. Thực đúng là một con hồ ly tinh trời sinh ! Kỷ Nhan trong tim thầm mắng.
Nhưng chỉ giây lát sau, Kỷ Nhan lại cảm thấy bản thân thực nực cười. Bản thân không biết từ lúc nào lại biến thành người nhỏ nhen thế này chứ ? Đây không phải chính là hành vi mà cô vốn ghét nhất hay sao ?
Đều là tại anh ta ! Kỷ Nhan cười khổ một cái.
Tình Yêu ! Thực đúng là thứ làm hại người ta không ít chút nào.
/198
|