Nghe thấy cậu bảo vệ nói như vậy, Bách Phú vội vã không để ý đến sự gượng gạo lúc nãy, ngay lập tức đến xin Lăng Hạo đưa cô đến bệnh viện.
Lăng Hạo cũng không hề do dự, chẳng nói đến câu thứ hai bèn vội vã lái xe đến bệnh viện, vào thăm Anh Đào đang bị bệnh kia.
Suốt trên đường, Bách Phú đều suy nghĩ về chuyện của Anh Đào : nếu như đúng như lời tiểu bảo vệ nói, thì tối hôm đó mình nhìn thấy có lẽ là không sai, chính là Anh Đào ! Vậy thì, con bé sao lại không đến tìm mình chứ ? Vì sợ mất mặt sao ? Không sai, Anh Đào chính xác là người rất giữ thể diện, điểm này cô trước giờ đều biết. Nhưng, sao lại có thể chỉ vì sợ mất mặt mà không để ý đến cả tính mạng của chính mình chứ ? Cái con bé Anh Đào này !
Để tránh tự làm bị thương chính mình, Anh Đào đã được mặc lên người bộ quần áo đặc biệt, đem hai cánh tay dính lại với nhau.
Lúc Bách Phú đến, dường như khiến cho Anh Đào an tĩnh được một chút, cô ta dùng ánh mắt trống rỗng nhìn Bách Phú. Bách Phú lại chẳng thể xác định được, cũng không rõ Anh Đào có biết được mình đã đến hay không nữa.
Một giọt nước mắt rơi xuống trên người Anh Đào, Bách Phú đau lòng nghĩ : sao mà một người không duyên không cớ gì lại thành ra thế này chứ ? Mấy ngày trước con bé còn tức giận ầm ầm lên với mình cơ mà !
Mặc dù, Anh Đào có lúc ngang ngạnh ương bướng làm cô rất giận, nhưng thực ra, từ nhỏ đến lớn, Anh Đào vẫn luôn quan tâm đến cô.
Lúc còn nhỏ, Anh Đào có lúc giả vờ không ăn được, mà để lại thứ con bé rõ ràng rất thích ăn cho mình. Mỗi lần dì tức giận trách mắng cô, đều là Anh Đào nghĩ cách để giúp cô tránh phải chịu nhịn đói hay bị đánh. Mặc dù Anh Đào trước giờ chưa từng công nhận … …nhưng cô biết, đó chỉ là do bị di truyền tính kiêu ngạo lạnh lùng từ dì mà thôi, không biết cách bày tỏ sự quan tâm của mình đến người khác, thậm chí cảm thấy quan tâm đến người khác là một việc làm yếu đuối nữa.
Anh Đào từ nhỏ đã chẳng có mấy bạn bè, các nữ sinh khác đối với sự ngạo mạn kiêu kỳ của con bé đều tránh xa. Còn các nam sinh lại vì dung mạo của con bé, mà thường xuyên nghĩ cách lấy lòng, càng làm cho con bé thêm kiêu ngạo.
Còn chính mình … …hình như cũng chẳng làm tròn chức trách của một người chị, thường xuyên quan tâm dạy bảo, cảnh cáo. Nếu sớm ngăn cản được con bé, có lẽ cũng sẽ không xảy ra việc ngày hôm nay ? Dù đúng là Anh Đào nên chịu chút dạy bảo, song, chuyện lần này cũng quá thảm với con bé !
Nhìn những vết thương ngang dọc đan xen trên gương mặt Anh Đào, trong lòng Bách Phú tự trách mình vô cùng.
Nhịn xuống sự đau lòng, Bách Phú lật đám tóc sau cổ Anh Đào lên.
Quả nhiên có !
Bách Phú căng thẳng nhìn vào phía sau cổ của Anh Đào, cậu bảo vệ kia nói không sai, đúng là có một dấu tay đen xì to cỡ con chim, dấu tay rất hoàn chỉnh, đến cả vân tay trên đó cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Dấu vân tay đó rất kỳ lạ, là một chữ thập ( dấu + ) rất rõ ràng, đem lòng bàn tay chia rõ thành bốn phần riêng biệt. Mà đó cũng như thể trời sinh đã có, chứ không phải chỉ là vết thương bình thường.
“Thực là kỳ quái.” Ninh Tiêu lẩm bẩm, “Ngoài Kỷ Nhan ra, thì đây là lòng bàn tay mà tôi thấy kỳ quái nhất đấy.”
“Hả ?” Bách Phú thấy lạ liếc Ninh Tiêu một cái, trực giác nói với cô rằng, rõ ràng trong này có chuyện gì đó.
Sắc mặt Lăng Hạo trầm xuống, không nói gì cả.
Kỳ thực, nhìn thấy dấu tay in trên đó, trong lòng Bách Phú ngược lại an tâm hơn. Dù sao, điều này cũng nói lên rằng sự việc đã xuất hiện chút ánh sáng, hoặc có cách để giải quyết. Giả sử Anh Đào là bị bệnh về thần kinh thật, thì đúng là khó chữa.
Trong lòng Bách Phú thầm tính toán, làm thế nào để gọi Dịch Đạo từ trên núi xuống.
“Bách Phú mặt của cô … …” Ninh Tiêu cẩn thận nhắc nhở, như sợ Bách Phú giật mình.
Bách Phú hồ nghi lập tức lấy gương đồng bảo bối của mình ra, soi xem thế nào.
Hóa ra, trên mặt cô không biết từ lúc nào mà có một vệt đen, làm cô nhìn ra lại giống như một con mèo khoang vậy. Cô vội vàng trốn sang một góc, lấy giấy ăn dùng sức lau đi vết bẩn trên gương mặt mình.
Chẳng dễ dàng gì mới xóa đi được vết bẩn kia, Bách Phú đang định cất gương đồng đi, thì đột nhiên phát hiện ra một chuyện đáng sợ hơn.
Trong gương đồng, đằng sau người Anh Đào, đang có một nữ quỷ tóc dài với y phục màu xanh rách nát đang quỳ phía sau, cô ta cúi đầu, bất động.
Quả nhiên đúng là có vấn đề !
Bách Phú dường như không có chút sợ hãi nào, bình tĩnh rút từ trong chiếc túi của mình ra một lá bùa chú bằng trúc, dùng lực ném thẳng về phía nữ quỷ áo xanh kia.
Lăng Hạo và Ninh Tiêu vừa nhìn thấy, trong lòng biết có chuyện, bèn vội vã tránh sang một bên. Song kỳ quái là, nữ quỷ đó vẫn bất động như cũ, giống như đang bị cách ly ở một thế giới khác vậy, bộ dáng như chẳng biết chút gì.
Lúc này, Lăng Hạo và Ninh Tiêu cũng ghé vào xem, nhìn thấy nữ quỷ áo xanh trên gương đồng, ai nấy cũng kinh sợ.
Bách Phú chầm chậm rút ra chiếc vòng phật châu Lăng Hạo tặng cho cô, dùng ánh mắt hỏi Lăng Hạo một cái. Sau khi được sự đồng tình của anh ta, lại dùng sức ném chiếc vòng phật châu đó về phía nữ quỷ kia.
Song kết quả vẫn như cũ, nữ quỷ vẫn bất động, ba người họ nhất thời chảy hết cả mồ hôi lạnh ra.
Lăng Hạo trấn định lại tinh thần, cẩn thận đi về phía nữ quỷ kia, đem bùa chú và vòng phật châu lấy về.
Nữ quỷ đó vẫn cứ bất động, chỉ ngây ra quỳ sau lưng Anh Đào.
“Có chút kỳ quái nhỉ.” Ninh Tiêu nói vào bên tai Bách Phú.
Bách Phú gật gật đầu, nữ quỷ này với những linh thể bình thường khác rõ ràng không giống nhau, cô ta rốt cuộc là thứ gì chứ ?
“Ở đây vẫn còn nữa này!” Ninh Tiêu chỉ vào một góc phòng nói, toàn da đầu tê hết cả lên : “Cô xem này, Bách Phú, còn có rất nhiều… …”
Lăng Hạo lập tức chạy đến nhìn chằm chằm vào gương đồng. Trời ạ ! Không chỉ có một con, mà là một đoàn, hơn nữa có già có trẻ, có nam có nữ. Đến trên trần nhà cũng có ! Chúng đang bám trên đó, sờ sờ ra đấy.
Cô Anh Đào này, sao có thể chọc cho cả bầy quỷ kéo về thế này chứ !
Nhưng, đám quỷ này lại chẳng hề để ý đến Bách Phú. Không … …càng giống như chúng chẳng hề biết đến sự tồn tại của ba người họ vậy.
Đây rốt cuộc là chuyện gì ?
Bách Phú lạnh hết cả người, thu gương đồng lại, lấy ra một con dao sắc.
“Nhất định phải làm thế này sao ?” Lăng Hạo đau lòng giữ lấy tay Bách Phú, anh ta biết dùng máu tươi của Bách Phú sẽ đem đến cho cô ấy sự đau đớn đến nhường nào.
Bách Phú chỉ cười cười, dịu dàng mà kiên định đẩy tay Lăng Hạo ra : “Lẽ nào còn có cách tốt hơn sao ?”
Lăng Hạo bất lực buông xuôi tay xuống, nắm chặt lại thành quyền, như đang tự trách phạt mình vì không làm gì được vậy.
Ninh Tiêu chú ý thăm dò chăm chú nhìn vào đôi mắt Lăng Hạo, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Một trận đau đớn, ngón tay Bách Phú chảy ra mấy giọt máu, cô bước về phía nữ quỷ đem những giọt máu đó nhỏ lên người cô ta.
Làm thế nào cũng không có tác dụng, Bách Phú đã sắp phát điên lên rồi ! Cô cúi đầu xuống, suy nghĩ một chút, rồi đem máu mình nhỏ lên dấu tay phía sau cổ Anh Đào.
“A ~ ~ ~ ”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đem theo một làn khói mờ nhạt, rồi dấu tay màu đen kia không còn thấy đâu nữa !
Chuyện không ngờ đến này, làm cho ba người họ cùng ngây hết cả mắt ra.
“Anh Đào , Anh Đào … …”
Bách Phú khẩn cấp gọi Anh Đào, song Anh Đào vẫn là một bộ dáng thần trí không rõ ràng như cũ.
Cuối cùng, Bách Phú thất vọng không gọi nữa, đau lòng nghĩ : “Xem ra, chuyện này chẳng hề dễ giải quyết chút nào.”
Lăng Hạo cũng không hề do dự, chẳng nói đến câu thứ hai bèn vội vã lái xe đến bệnh viện, vào thăm Anh Đào đang bị bệnh kia.
Suốt trên đường, Bách Phú đều suy nghĩ về chuyện của Anh Đào : nếu như đúng như lời tiểu bảo vệ nói, thì tối hôm đó mình nhìn thấy có lẽ là không sai, chính là Anh Đào ! Vậy thì, con bé sao lại không đến tìm mình chứ ? Vì sợ mất mặt sao ? Không sai, Anh Đào chính xác là người rất giữ thể diện, điểm này cô trước giờ đều biết. Nhưng, sao lại có thể chỉ vì sợ mất mặt mà không để ý đến cả tính mạng của chính mình chứ ? Cái con bé Anh Đào này !
Để tránh tự làm bị thương chính mình, Anh Đào đã được mặc lên người bộ quần áo đặc biệt, đem hai cánh tay dính lại với nhau.
Lúc Bách Phú đến, dường như khiến cho Anh Đào an tĩnh được một chút, cô ta dùng ánh mắt trống rỗng nhìn Bách Phú. Bách Phú lại chẳng thể xác định được, cũng không rõ Anh Đào có biết được mình đã đến hay không nữa.
Một giọt nước mắt rơi xuống trên người Anh Đào, Bách Phú đau lòng nghĩ : sao mà một người không duyên không cớ gì lại thành ra thế này chứ ? Mấy ngày trước con bé còn tức giận ầm ầm lên với mình cơ mà !
Mặc dù, Anh Đào có lúc ngang ngạnh ương bướng làm cô rất giận, nhưng thực ra, từ nhỏ đến lớn, Anh Đào vẫn luôn quan tâm đến cô.
Lúc còn nhỏ, Anh Đào có lúc giả vờ không ăn được, mà để lại thứ con bé rõ ràng rất thích ăn cho mình. Mỗi lần dì tức giận trách mắng cô, đều là Anh Đào nghĩ cách để giúp cô tránh phải chịu nhịn đói hay bị đánh. Mặc dù Anh Đào trước giờ chưa từng công nhận … …nhưng cô biết, đó chỉ là do bị di truyền tính kiêu ngạo lạnh lùng từ dì mà thôi, không biết cách bày tỏ sự quan tâm của mình đến người khác, thậm chí cảm thấy quan tâm đến người khác là một việc làm yếu đuối nữa.
Anh Đào từ nhỏ đã chẳng có mấy bạn bè, các nữ sinh khác đối với sự ngạo mạn kiêu kỳ của con bé đều tránh xa. Còn các nam sinh lại vì dung mạo của con bé, mà thường xuyên nghĩ cách lấy lòng, càng làm cho con bé thêm kiêu ngạo.
Còn chính mình … …hình như cũng chẳng làm tròn chức trách của một người chị, thường xuyên quan tâm dạy bảo, cảnh cáo. Nếu sớm ngăn cản được con bé, có lẽ cũng sẽ không xảy ra việc ngày hôm nay ? Dù đúng là Anh Đào nên chịu chút dạy bảo, song, chuyện lần này cũng quá thảm với con bé !
Nhìn những vết thương ngang dọc đan xen trên gương mặt Anh Đào, trong lòng Bách Phú tự trách mình vô cùng.
Nhịn xuống sự đau lòng, Bách Phú lật đám tóc sau cổ Anh Đào lên.
Quả nhiên có !
Bách Phú căng thẳng nhìn vào phía sau cổ của Anh Đào, cậu bảo vệ kia nói không sai, đúng là có một dấu tay đen xì to cỡ con chim, dấu tay rất hoàn chỉnh, đến cả vân tay trên đó cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Dấu vân tay đó rất kỳ lạ, là một chữ thập ( dấu + ) rất rõ ràng, đem lòng bàn tay chia rõ thành bốn phần riêng biệt. Mà đó cũng như thể trời sinh đã có, chứ không phải chỉ là vết thương bình thường.
“Thực là kỳ quái.” Ninh Tiêu lẩm bẩm, “Ngoài Kỷ Nhan ra, thì đây là lòng bàn tay mà tôi thấy kỳ quái nhất đấy.”
“Hả ?” Bách Phú thấy lạ liếc Ninh Tiêu một cái, trực giác nói với cô rằng, rõ ràng trong này có chuyện gì đó.
Sắc mặt Lăng Hạo trầm xuống, không nói gì cả.
Kỳ thực, nhìn thấy dấu tay in trên đó, trong lòng Bách Phú ngược lại an tâm hơn. Dù sao, điều này cũng nói lên rằng sự việc đã xuất hiện chút ánh sáng, hoặc có cách để giải quyết. Giả sử Anh Đào là bị bệnh về thần kinh thật, thì đúng là khó chữa.
Trong lòng Bách Phú thầm tính toán, làm thế nào để gọi Dịch Đạo từ trên núi xuống.
“Bách Phú mặt của cô … …” Ninh Tiêu cẩn thận nhắc nhở, như sợ Bách Phú giật mình.
Bách Phú hồ nghi lập tức lấy gương đồng bảo bối của mình ra, soi xem thế nào.
Hóa ra, trên mặt cô không biết từ lúc nào mà có một vệt đen, làm cô nhìn ra lại giống như một con mèo khoang vậy. Cô vội vàng trốn sang một góc, lấy giấy ăn dùng sức lau đi vết bẩn trên gương mặt mình.
Chẳng dễ dàng gì mới xóa đi được vết bẩn kia, Bách Phú đang định cất gương đồng đi, thì đột nhiên phát hiện ra một chuyện đáng sợ hơn.
Trong gương đồng, đằng sau người Anh Đào, đang có một nữ quỷ tóc dài với y phục màu xanh rách nát đang quỳ phía sau, cô ta cúi đầu, bất động.
Quả nhiên đúng là có vấn đề !
Bách Phú dường như không có chút sợ hãi nào, bình tĩnh rút từ trong chiếc túi của mình ra một lá bùa chú bằng trúc, dùng lực ném thẳng về phía nữ quỷ áo xanh kia.
Lăng Hạo và Ninh Tiêu vừa nhìn thấy, trong lòng biết có chuyện, bèn vội vã tránh sang một bên. Song kỳ quái là, nữ quỷ đó vẫn bất động như cũ, giống như đang bị cách ly ở một thế giới khác vậy, bộ dáng như chẳng biết chút gì.
Lúc này, Lăng Hạo và Ninh Tiêu cũng ghé vào xem, nhìn thấy nữ quỷ áo xanh trên gương đồng, ai nấy cũng kinh sợ.
Bách Phú chầm chậm rút ra chiếc vòng phật châu Lăng Hạo tặng cho cô, dùng ánh mắt hỏi Lăng Hạo một cái. Sau khi được sự đồng tình của anh ta, lại dùng sức ném chiếc vòng phật châu đó về phía nữ quỷ kia.
Song kết quả vẫn như cũ, nữ quỷ vẫn bất động, ba người họ nhất thời chảy hết cả mồ hôi lạnh ra.
Lăng Hạo trấn định lại tinh thần, cẩn thận đi về phía nữ quỷ kia, đem bùa chú và vòng phật châu lấy về.
Nữ quỷ đó vẫn cứ bất động, chỉ ngây ra quỳ sau lưng Anh Đào.
“Có chút kỳ quái nhỉ.” Ninh Tiêu nói vào bên tai Bách Phú.
Bách Phú gật gật đầu, nữ quỷ này với những linh thể bình thường khác rõ ràng không giống nhau, cô ta rốt cuộc là thứ gì chứ ?
“Ở đây vẫn còn nữa này!” Ninh Tiêu chỉ vào một góc phòng nói, toàn da đầu tê hết cả lên : “Cô xem này, Bách Phú, còn có rất nhiều… …”
Lăng Hạo lập tức chạy đến nhìn chằm chằm vào gương đồng. Trời ạ ! Không chỉ có một con, mà là một đoàn, hơn nữa có già có trẻ, có nam có nữ. Đến trên trần nhà cũng có ! Chúng đang bám trên đó, sờ sờ ra đấy.
Cô Anh Đào này, sao có thể chọc cho cả bầy quỷ kéo về thế này chứ !
Nhưng, đám quỷ này lại chẳng hề để ý đến Bách Phú. Không … …càng giống như chúng chẳng hề biết đến sự tồn tại của ba người họ vậy.
Đây rốt cuộc là chuyện gì ?
Bách Phú lạnh hết cả người, thu gương đồng lại, lấy ra một con dao sắc.
“Nhất định phải làm thế này sao ?” Lăng Hạo đau lòng giữ lấy tay Bách Phú, anh ta biết dùng máu tươi của Bách Phú sẽ đem đến cho cô ấy sự đau đớn đến nhường nào.
Bách Phú chỉ cười cười, dịu dàng mà kiên định đẩy tay Lăng Hạo ra : “Lẽ nào còn có cách tốt hơn sao ?”
Lăng Hạo bất lực buông xuôi tay xuống, nắm chặt lại thành quyền, như đang tự trách phạt mình vì không làm gì được vậy.
Ninh Tiêu chú ý thăm dò chăm chú nhìn vào đôi mắt Lăng Hạo, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Một trận đau đớn, ngón tay Bách Phú chảy ra mấy giọt máu, cô bước về phía nữ quỷ đem những giọt máu đó nhỏ lên người cô ta.
Làm thế nào cũng không có tác dụng, Bách Phú đã sắp phát điên lên rồi ! Cô cúi đầu xuống, suy nghĩ một chút, rồi đem máu mình nhỏ lên dấu tay phía sau cổ Anh Đào.
“A ~ ~ ~ ”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đem theo một làn khói mờ nhạt, rồi dấu tay màu đen kia không còn thấy đâu nữa !
Chuyện không ngờ đến này, làm cho ba người họ cùng ngây hết cả mắt ra.
“Anh Đào , Anh Đào … …”
Bách Phú khẩn cấp gọi Anh Đào, song Anh Đào vẫn là một bộ dáng thần trí không rõ ràng như cũ.
Cuối cùng, Bách Phú thất vọng không gọi nữa, đau lòng nghĩ : “Xem ra, chuyện này chẳng hề dễ giải quyết chút nào.”
/198
|