Quyển 3 có tên gọi : Cuộn Da Người , gồm 33 chương, nội dung kể về hành trình đi tìm lại linh hồn của Anh Đào – Lăng Hạo và sự biến đổi toàn diện của Bách Phú, cũng nói rõ thêm cuộn da người có quan hệ thế nào với mọi chuyện .
Anh Đào và Lăng Hạo bị nhốt giam kia không ngừng nói chuyện.
Lăng Hạo vốn dĩ chẳng có mấy thiện cảm với Anh Đào kia , cuối cùng cũng đã có một sự hiểu biết rõ ràng hơn về Anh Đào. Kỳ thực, cô ta chỉ là cao ngạo một chút, được nuông chiều một chút chứ thực ra tâm địa không xấu tí nào. Hơn nữa, nghe ra được Anh Đào đối với chị họ Bách Phú vẫn là rất quan tâm.
Trước đây, Lăng Hạo – Ninh Tiêu và Kỷ Nhan còn thường xuyên thấy không đáng cho Bách Phú, cảm thấy cô em họ không có tâm can này chẳng đáng để được Bách Phú quan tâm đến vậy. Giờ Lăng Hạo mới hiểu, Anh Đào không phải không có tâm can, chỉ là không biểu hiện ra sự quan tâm của bản thân mà thôi.
Anh Đào thực sự là một cô gái ngây thơ ! Cô ta không hề hiểu, làm thế này sẽ gây tổn thương đến bao nhiêu người thực sự quan tâm xung quanh cô ta!
Mà nơi này cũng thực là một nơi đáng ghét, bất kể đã qua bao lâu nhưng vẫn hoàn toàn không thấy trời hừng sáng lên !
Hiện giờ, bóng tối không chỉ che phủ lên căn nhà âm u kỳ quái này, mà cũng che phủ lên cả trong lòng Lăng Hạo và Anh Đào nữa.
Những ngày tháng như thế này rốt cuộc còn bao lâu nữa ? Lăng Hạo trong lòng thầm cảm thán.
Đi đã quá lâu, hai người họ đã thấm mệt, bèn ngồi dựa vào nhau mà ngủ.
+++ +++ +++ +++ +++
Trên máy bay, Dịch Đạo gặp phải một người mà anh ta không muốn gặp nhất — cái anh chàng tự nhận mình là ‘Thợ săn’ kia ! Hơn nữa, hắn ta còn ngồi cạnh Dịch Đạo, vẫn là chiếc áo khoác ngoài màu đen như thế, đến cả cổ áo với tay áo cũng được bọc kỹ càng.
Bày trò sành điệu gì thế ! Dịch Đạo trong lòng tự nhủ.
“Anh ở đây làm cái gì ?” Dịch Đạo tức giận hỏi, chỉ muốn đem cái tên quỷ đáng ghét âm hồn không tan này vứt ngay ra khỏi máy bay.
“Một mình anh không đối phó lại được !” Thợ săn nhẹ nhàng nói.
“Anh … …” Dịch Đạo tức đến nỗi răng nghiến ken két nước miếng phun cả ra, cứ như một chú cún sắp cắn người vậy.
“Xuỵt … …” Thợ săn chỉ chỉ hai cô gái đang ngồi ở ghế trước của Dịch Đạo nói : “Anh không muốn chỉ vì sự yêu ghét của bản thân, mà làm hai cô gái đó thất vọng đấy chứ ?”
Dịch Đạo nhìn vào Bách Phú đầu đang gục xuống không nói một tiếng nào, lại nhìn Kỷ Nhan gương mặt ưu sầu không ăn không uống kia, chỉ đành nhịn xuống.
“Anh có khả năng có thể giúp được sao ?” Dịch Đạo gương mặt không chút biểu tình hỏi.
“Tôi không phải kẻ nhiều chuyện xen vào chiếu cố gì mấy người, chỉ là chuyện này có liên quan đến một vật rất quan trọng, vật này rất có ích đối với việc giải trừ lời nguyền ngàn năm của chúng ta.”
Thợ săn lãnh đạm nói một hồi, làm Dịch Đạo ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc : “Thực sao ? Anh làm sao mà biết được ?”
“Nhiệm vụ trời sinh của tôi là giải lời nguyền , bắt giữ ma quỷ. Điều này tôi đương nhiên là phải biết.” Thợ săn vẫn thản nhiên như cũ, “Hết thảy, đều là số mệnh, ai cũng chẳng trốn thoát được.”
Nói xong, thợ săn kéo hai bên cổ và tay áo lên, như sợ bị người khác nhìn thấy vậy.
Có điều chi tiết nhỏ này, Dịch Đạo đương nhiên không hề chú ý đến. Anh ta vẫn đang nghĩ đến lời nói của Thợ săn, sự việc lần này hóa ra lại không phải là ngẫu nhiên, mà là do số mệnh sắp xếp ? Vậy thì là thế cục rồi. Lời nguyền của bản thân và Bách Phú sẽ được giải hay sao ? Giờ đến cả mánh khóe của tên nguyền thuật sư nhỏ nhoi này cũng có thể đoán ra được, rốt cuộc người làm ra thế cục này là người như thế nào ? Hắn có phải đang có sức mạnh như quỷ thần hay không?
Càng nghĩ lại càng thấy rối rắm. Lần trở về núi này, sư phụ cũng nói ma sát đã rời núi, hơn nữa cũng sẽ hại rất nhiều tính mạng, sớm hay muộn hắn cũng sẽ tìm được mình và Bách Phú. Đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì, không ai có thể đoán trước được, xem ra tên Thợ săn này biết được chính xác hơn mình nhiều, hơn nữa có một cao thủ pháp thuật như hắn ở đây, chuyện này lại càng dễ dàng xử lý, ít nhất có thể có thêm một phần lực lượng để bảo vệ Bách Phú, nhất là cả Kỷ Nhan không có một chút pháp lực nào kia.
“Về chuyện này, anh đã biết được những gì ?” Dịch Đạo bất đắc dĩ nhìn về phía Thợ săn hỏi.
Thợ săn cũng không hề thừa nước đục thả câu, trực tiếp sảng khoái nói : “Nguyền thuật sự này cùng với những nguyền thuật sư ở Tương Tây không giống nhau lắm, hắn ( hoặc bà ta ) có thể ở cự ly xa mà thao túng linh thể công kích mục tiêu, nhưng lại có thể đem linh hồn mục tiêu kia khống chế trong phạm vi mà mình muốn. Chỉ hai điểm này thôi, đã hơn hẳn những nguyền thuật sư bình thường và giáng đầu sư rồi. ”
Dịch Đạo nghe vô cùng chăm chú. Mặc dù Dịch Đạo từ nhỏ đã học về pháp thuật, nhưng, đại bộ phận thời gian của anh ta đều ở trên núi cùng sư phụ, đối với những biến hóa của giới pháp thuật, những gì anh ta biết được chỉ gói gọn trên sách, chứ không biết rõ nhiều chuyện trong thực tế được.
“Anh có cách nào để tra ra nguyền thuật sư kia đang ở đâu không ?”
Thợ săn lắc lắc đầu, “Làm gì dễ dàng như thế ! Pháp thuật của nguyền thuật sư biến hóa vô cùng, làm sao có thể dễ dàng để cho người khác tra ra mình như vậy ?”
“Còn cứ tưởng là anh lợi hại lắm cơ đấy !” Dịch Đạo trong lòng vui hẳn, cũng thăng bằng hơn rất nhiều. Mặc dù … …ưm …. …có chút hối lỗi với Lăng Hạo và Anh Đào.
Thợ săn trừng mắt nhìn gương mặt vui sướng khi thấy kẻ khác gặp nạn của Dịch Đạo, nói : “Chỉ cần tìm được cuộn da tay người, hai người họ sẽ không có chuyện gì hết.”
“Cuộn … …da tay người ?” Dịch Đạo vừa nghe, toàn bộ lông trên người không chịu thua kém mà dưng đứng hẳn lên.
Muốn có được bộ da tay người hoàn chỉnh chẳng hề là việc dễ dàng gì, nhất định phải được cắt xuống trong lúc người đó còn sống và có tri giác. Bởi vậy, toàn bộ quá trình này vô cùng thống khổ, cho nên trên da tay người đó mãi mãi lưu lại linh hồn oán hận – phẫn nộ của người bị hi sinh kia. Hơn nữa chết càng thống khổ, thì oán khí càng mạnh hơn, khả năng bảo tồn của da người càng tốt ! Vì thế nên rất nhiều kẻ tạo ra bộ da tay người , đều ra lệnh cho người ta dùng những cách thức tàn ác nhất để ngược đãi kẻ bị hi sinh, chỉ có như vậy, mới có thể tiến thêm một bước nữa để làm tăng thêm oán khí của người chết, làm cho cuộn da người có thể lưu truyền thiên cổ !
“Chúng ta phải tìm … …thứ đồ tà môn đến vậy sao ?” Dịch Đạo gương mặt khổ sở hỏi.
“Đúng vậy, cậu không phải đã trúng độc tình nguyền sao, lẽ nào còn muốn cô độc cả cuộc đời này ?” Thợ săn ngừng lại một chút, “Hình như còn có một người nữa trúng phải mười ba lời nguyền ?”
“Haiz ~ ~ ~ ”
Dịch Đạo thở một hơi thật dài, tại sao không được làm một con người bình thường chứ ? Kiếp trước rốt cuộc bản thân đã làm ra chuyện thất đức thế nào ? Mà kiếp này lại phải chịu giày vò như vậy.
“Cậu cho là chỉ mình cậu phải chịu giày vò hay sao ?” Thợ săn lạnh lùng nói, tâm tư của Dịch Đạo, đã bị anh ta nhìn xuyên thấu, “Còn có rất nhiều người vô tội phải chịu khổ đấy !”
Dịch Đạo có chút chột dạ liếc nhìn Thợ săn một cái, trực giác nói cho anh ta biết, bản thân dường như thiếu nợ kẻ kia điều gì đó.
Cứ như thế, thời gian trên máy bay rất nhanh đã trôi qua.
Sau khi xuống máy bay, Dịch Đạo đơn giản vì Bách Phú và Kỷ Nhan làm công việc giới thiệu.
Vào lúc đang giới thiệu đến Thợ săn, thì Dịch Đạo lại có chút ho khục khặc : “Vị này là … …a … …đồng bạn của tôi, mọi người gọi anh ta là … …thợ săn được rồi.”
“Thợ săn ?” Bách Phú và Kỷ Nhan kỳ quái hỏi.
“Ừm.” Làm bộ như không thấy nghi vấn của hai người họ, Dịch Đạo kiên trì đáp lại một câu, bởi vì, Thợ săn kia rốt cuộc tên gọi là gì, hay làm gì, chính anh ta cũng chẳng muốn làm rõ ràng. Mà cái tên gọi là Thợ săn này cũng thật đáng ghét, hỏi thể nào cũng không chịu nói. Đến cái tên cũng phải bảo mật, thực chẳng ra sao. Cho rằng mình là 007 chắc !
Anh Đào và Lăng Hạo bị nhốt giam kia không ngừng nói chuyện.
Lăng Hạo vốn dĩ chẳng có mấy thiện cảm với Anh Đào kia , cuối cùng cũng đã có một sự hiểu biết rõ ràng hơn về Anh Đào. Kỳ thực, cô ta chỉ là cao ngạo một chút, được nuông chiều một chút chứ thực ra tâm địa không xấu tí nào. Hơn nữa, nghe ra được Anh Đào đối với chị họ Bách Phú vẫn là rất quan tâm.
Trước đây, Lăng Hạo – Ninh Tiêu và Kỷ Nhan còn thường xuyên thấy không đáng cho Bách Phú, cảm thấy cô em họ không có tâm can này chẳng đáng để được Bách Phú quan tâm đến vậy. Giờ Lăng Hạo mới hiểu, Anh Đào không phải không có tâm can, chỉ là không biểu hiện ra sự quan tâm của bản thân mà thôi.
Anh Đào thực sự là một cô gái ngây thơ ! Cô ta không hề hiểu, làm thế này sẽ gây tổn thương đến bao nhiêu người thực sự quan tâm xung quanh cô ta!
Mà nơi này cũng thực là một nơi đáng ghét, bất kể đã qua bao lâu nhưng vẫn hoàn toàn không thấy trời hừng sáng lên !
Hiện giờ, bóng tối không chỉ che phủ lên căn nhà âm u kỳ quái này, mà cũng che phủ lên cả trong lòng Lăng Hạo và Anh Đào nữa.
Những ngày tháng như thế này rốt cuộc còn bao lâu nữa ? Lăng Hạo trong lòng thầm cảm thán.
Đi đã quá lâu, hai người họ đã thấm mệt, bèn ngồi dựa vào nhau mà ngủ.
+++ +++ +++ +++ +++
Trên máy bay, Dịch Đạo gặp phải một người mà anh ta không muốn gặp nhất — cái anh chàng tự nhận mình là ‘Thợ săn’ kia ! Hơn nữa, hắn ta còn ngồi cạnh Dịch Đạo, vẫn là chiếc áo khoác ngoài màu đen như thế, đến cả cổ áo với tay áo cũng được bọc kỹ càng.
Bày trò sành điệu gì thế ! Dịch Đạo trong lòng tự nhủ.
“Anh ở đây làm cái gì ?” Dịch Đạo tức giận hỏi, chỉ muốn đem cái tên quỷ đáng ghét âm hồn không tan này vứt ngay ra khỏi máy bay.
“Một mình anh không đối phó lại được !” Thợ săn nhẹ nhàng nói.
“Anh … …” Dịch Đạo tức đến nỗi răng nghiến ken két nước miếng phun cả ra, cứ như một chú cún sắp cắn người vậy.
“Xuỵt … …” Thợ săn chỉ chỉ hai cô gái đang ngồi ở ghế trước của Dịch Đạo nói : “Anh không muốn chỉ vì sự yêu ghét của bản thân, mà làm hai cô gái đó thất vọng đấy chứ ?”
Dịch Đạo nhìn vào Bách Phú đầu đang gục xuống không nói một tiếng nào, lại nhìn Kỷ Nhan gương mặt ưu sầu không ăn không uống kia, chỉ đành nhịn xuống.
“Anh có khả năng có thể giúp được sao ?” Dịch Đạo gương mặt không chút biểu tình hỏi.
“Tôi không phải kẻ nhiều chuyện xen vào chiếu cố gì mấy người, chỉ là chuyện này có liên quan đến một vật rất quan trọng, vật này rất có ích đối với việc giải trừ lời nguyền ngàn năm của chúng ta.”
Thợ săn lãnh đạm nói một hồi, làm Dịch Đạo ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc : “Thực sao ? Anh làm sao mà biết được ?”
“Nhiệm vụ trời sinh của tôi là giải lời nguyền , bắt giữ ma quỷ. Điều này tôi đương nhiên là phải biết.” Thợ săn vẫn thản nhiên như cũ, “Hết thảy, đều là số mệnh, ai cũng chẳng trốn thoát được.”
Nói xong, thợ săn kéo hai bên cổ và tay áo lên, như sợ bị người khác nhìn thấy vậy.
Có điều chi tiết nhỏ này, Dịch Đạo đương nhiên không hề chú ý đến. Anh ta vẫn đang nghĩ đến lời nói của Thợ săn, sự việc lần này hóa ra lại không phải là ngẫu nhiên, mà là do số mệnh sắp xếp ? Vậy thì là thế cục rồi. Lời nguyền của bản thân và Bách Phú sẽ được giải hay sao ? Giờ đến cả mánh khóe của tên nguyền thuật sư nhỏ nhoi này cũng có thể đoán ra được, rốt cuộc người làm ra thế cục này là người như thế nào ? Hắn có phải đang có sức mạnh như quỷ thần hay không?
Càng nghĩ lại càng thấy rối rắm. Lần trở về núi này, sư phụ cũng nói ma sát đã rời núi, hơn nữa cũng sẽ hại rất nhiều tính mạng, sớm hay muộn hắn cũng sẽ tìm được mình và Bách Phú. Đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì, không ai có thể đoán trước được, xem ra tên Thợ săn này biết được chính xác hơn mình nhiều, hơn nữa có một cao thủ pháp thuật như hắn ở đây, chuyện này lại càng dễ dàng xử lý, ít nhất có thể có thêm một phần lực lượng để bảo vệ Bách Phú, nhất là cả Kỷ Nhan không có một chút pháp lực nào kia.
“Về chuyện này, anh đã biết được những gì ?” Dịch Đạo bất đắc dĩ nhìn về phía Thợ săn hỏi.
Thợ săn cũng không hề thừa nước đục thả câu, trực tiếp sảng khoái nói : “Nguyền thuật sự này cùng với những nguyền thuật sư ở Tương Tây không giống nhau lắm, hắn ( hoặc bà ta ) có thể ở cự ly xa mà thao túng linh thể công kích mục tiêu, nhưng lại có thể đem linh hồn mục tiêu kia khống chế trong phạm vi mà mình muốn. Chỉ hai điểm này thôi, đã hơn hẳn những nguyền thuật sư bình thường và giáng đầu sư rồi. ”
Dịch Đạo nghe vô cùng chăm chú. Mặc dù Dịch Đạo từ nhỏ đã học về pháp thuật, nhưng, đại bộ phận thời gian của anh ta đều ở trên núi cùng sư phụ, đối với những biến hóa của giới pháp thuật, những gì anh ta biết được chỉ gói gọn trên sách, chứ không biết rõ nhiều chuyện trong thực tế được.
“Anh có cách nào để tra ra nguyền thuật sư kia đang ở đâu không ?”
Thợ săn lắc lắc đầu, “Làm gì dễ dàng như thế ! Pháp thuật của nguyền thuật sư biến hóa vô cùng, làm sao có thể dễ dàng để cho người khác tra ra mình như vậy ?”
“Còn cứ tưởng là anh lợi hại lắm cơ đấy !” Dịch Đạo trong lòng vui hẳn, cũng thăng bằng hơn rất nhiều. Mặc dù … …ưm …. …có chút hối lỗi với Lăng Hạo và Anh Đào.
Thợ săn trừng mắt nhìn gương mặt vui sướng khi thấy kẻ khác gặp nạn của Dịch Đạo, nói : “Chỉ cần tìm được cuộn da tay người, hai người họ sẽ không có chuyện gì hết.”
“Cuộn … …da tay người ?” Dịch Đạo vừa nghe, toàn bộ lông trên người không chịu thua kém mà dưng đứng hẳn lên.
Muốn có được bộ da tay người hoàn chỉnh chẳng hề là việc dễ dàng gì, nhất định phải được cắt xuống trong lúc người đó còn sống và có tri giác. Bởi vậy, toàn bộ quá trình này vô cùng thống khổ, cho nên trên da tay người đó mãi mãi lưu lại linh hồn oán hận – phẫn nộ của người bị hi sinh kia. Hơn nữa chết càng thống khổ, thì oán khí càng mạnh hơn, khả năng bảo tồn của da người càng tốt ! Vì thế nên rất nhiều kẻ tạo ra bộ da tay người , đều ra lệnh cho người ta dùng những cách thức tàn ác nhất để ngược đãi kẻ bị hi sinh, chỉ có như vậy, mới có thể tiến thêm một bước nữa để làm tăng thêm oán khí của người chết, làm cho cuộn da người có thể lưu truyền thiên cổ !
“Chúng ta phải tìm … …thứ đồ tà môn đến vậy sao ?” Dịch Đạo gương mặt khổ sở hỏi.
“Đúng vậy, cậu không phải đã trúng độc tình nguyền sao, lẽ nào còn muốn cô độc cả cuộc đời này ?” Thợ săn ngừng lại một chút, “Hình như còn có một người nữa trúng phải mười ba lời nguyền ?”
“Haiz ~ ~ ~ ”
Dịch Đạo thở một hơi thật dài, tại sao không được làm một con người bình thường chứ ? Kiếp trước rốt cuộc bản thân đã làm ra chuyện thất đức thế nào ? Mà kiếp này lại phải chịu giày vò như vậy.
“Cậu cho là chỉ mình cậu phải chịu giày vò hay sao ?” Thợ săn lạnh lùng nói, tâm tư của Dịch Đạo, đã bị anh ta nhìn xuyên thấu, “Còn có rất nhiều người vô tội phải chịu khổ đấy !”
Dịch Đạo có chút chột dạ liếc nhìn Thợ săn một cái, trực giác nói cho anh ta biết, bản thân dường như thiếu nợ kẻ kia điều gì đó.
Cứ như thế, thời gian trên máy bay rất nhanh đã trôi qua.
Sau khi xuống máy bay, Dịch Đạo đơn giản vì Bách Phú và Kỷ Nhan làm công việc giới thiệu.
Vào lúc đang giới thiệu đến Thợ săn, thì Dịch Đạo lại có chút ho khục khặc : “Vị này là … …a … …đồng bạn của tôi, mọi người gọi anh ta là … …thợ săn được rồi.”
“Thợ săn ?” Bách Phú và Kỷ Nhan kỳ quái hỏi.
“Ừm.” Làm bộ như không thấy nghi vấn của hai người họ, Dịch Đạo kiên trì đáp lại một câu, bởi vì, Thợ săn kia rốt cuộc tên gọi là gì, hay làm gì, chính anh ta cũng chẳng muốn làm rõ ràng. Mà cái tên gọi là Thợ săn này cũng thật đáng ghét, hỏi thể nào cũng không chịu nói. Đến cái tên cũng phải bảo mật, thực chẳng ra sao. Cho rằng mình là 007 chắc !
/198
|