Ăn xong bữa sáng, bốn người lập tức cầm lấy bọc hành lý của mình , hướng về thôn Nhạn Đề thần bí quỷ dị trong truyền thuyết kia mà xuất phát.
Bởi vì xuất phát từ lúc còn rất sớm, lần này xe đến chân núi khi mới qua tám giờ mà thôi. Dựa theo cách nói của Tần lão gia tử, hướng về phía đông của núi Sùng Minh mà đi.
Có lẽ là do người ở đât rất thưa thớt, hướng này cơ bản là chẳng có đường gì cả. Lúc này, Thợ săn liền dứt khoát lãnh lấy trọng trách mở đường, Dịch Đạo phụ trách phía sau.
Mấy người họ mồ hôi đổ đầm đìa đã đi suốt hai giờ đồng hồ, song lại chẳng nhìn thấy được tung tích gì của thôn Nhạn Đề. Bốn người liền dừng lại uống một ngụm nước, thợ săn thì dùng kính viễn vọng ra nhìn chung quanh, đáng tiếc ngoài cây vẫn chỉ là cây, chẳng còn nhìn thấy được cái gì khác.
Dịch Đạo lấy la bàn ra, nhưng la bàn cũng không có gì động tĩnh đặc biệt gì, làm Dịch Đạo không khỏi nhíu mày.
“Để đấy tôi.”
Thợ săn từ trong người lấy ra một tờ giấy trắng, nhìn như vô ý mà xé mấy cái, mảnh giấy còn lại trong tay lại biến thành một tiểu nhân nhi. Thợ săn khép hai mắt lại, thấp giọng niệm vài câu thần chú ai cũng nghe không được, sau đó sắc vàng trong mắt phóng mạnh ra, tiểu nhân nhi bằng giấy tựa như được rót vào sinh mệnh vậy, tự mình cử động được. Nó nhảy bên phải mấy cái, nhảy bên trái mấy cái, cuối cùng, hướng về một phương hướng rồi vô lực mà ngã xuống.
“Đi thôi!”
Thợ săn như thể không có việc gì nhấc chân lên chuẩn bị hướng khởi hành, lại nhìn thấy mặt khác ba người kia ánh mắt đang chăm chăm nhìn vào anh ta.
“Làm sao vậy?” Anh ta chẳng hiểu tại sao hỏi.
Bách Phú vẻ mặt kinh hỉ chạy tới, không keo kiệt chút nào mà tán dương: “Thợ săn! Anh giỏi quá ! Cứ như ảo thuật sư vậy !”
Thợ săn vẻ mặt kinh ngạc sững sờ tại chỗ, từ nhỏ đến lớn, đây là người đầu tiên khen ngợi anh ta, mà lại là một cô gái ! Mặt bất tri bất giác đỏ lên. Kỳ thật đối với anh ta mà nói đây là chuyện sớm đã tập mãi thành thói quen rồi, anh ta tuyệt đối không hề cảm thấy mình có gì đặc biệt hơn người. Có điều, thợ săn mặc dù thoạt nhìn thực rất lạnh lùng, nhưng trong xương cốt cũng chỉ là một người con trai bình thường. Có một người trẻ tuổi khác phái đáng yêu khích lệ, trong lòng đương nhiên cũng vô cùng vui sướng hài lòng.
Kỷ Nhan tuy rằng không nói thẳng ra như Bách Phú , có điều cũng là dùng một ánh mắt kinh ngạc cùng với vui sướng để nhìn thợ săn. Có thợ săn ở đây, cơ hội để cứu Lăng Hạo và Anh Đào nắm chắc hơn rất nhiều.
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy kính nể cuả Bách Phú cùng Kỷ Nhan , Dịch Đạo trong lòng chua chua, anh ta khinh thường nói một câu: “Tà thuật!” .Sau đó không thèm nhìn Thợ săn một cái nào nữa.
“Chúng ta đi thôi.” Thợ săn buồn cười cúi thấp đầu, hướng về phía tiểu nhân nhi chỉ mà bước đi.
Mãi đến gần giữa trưa, bốn người rốt cục cũng tới được thôn Nhạn Đề.
Từ xa xa nhìn đến, cứ cảm thấy mơ mơ hồ hồ, có chút méo mó, giống như ảo ảnh vậy.
Mấy người họ không để ý đến, lại nghĩ là do trời nóng, hơi nhiệt bốc lên làm cho cảnh phía trước như bị méo mó, còn hưng phấn mà chạy về phía trước. Ai ngờ đi tới gần đó mọi người mới phát hiện, nhà gỗ ở nơi này , giếng cổ … … Cứ như bị khoác lên một tầng sương mù nồng đậm, nhìn thế nào cũng không thấy chân thực được!
Thợ săn cắn chặt răng, đưa tay cho vào trong những hình thù méo mó đó, xuyên qua thế giới mơ hồ kia, thế giới đằng sau kia hàn lạnh giống như hầm băng vậy, hơn nữa tựa hồ còn có một loại sức mạnh không biết tên, đang ra sức kéo anh ta vào bên trong đó. Dùng hết sức lực toàn thân, thêm cả pháp thuật, vất vả lắm mới thoát khỏi sức mạnh kia.
May mà chỉ là một bàn tay, bằng không cho dù bản thân pháp lực có cao cường đi nữa, cũng sẽ cứ như thế mà bị kéo vào mất ! Thợ săn lau lau mồ hôi, âm thầm nghĩ. Những người vô tình xâm nhập vào nơi này, có phải cũng như vậy hay không, sẽ mãi mãi không đi ra được nữa ?
Dịch Đạo nhìn thấy thợ săn nháy mắt với mình, lập tức hiểu được nơi này vô cùng hung hiểm, không thể trực tiếp vượt qua được. Vì thế bèn nói: “Lăng Hạo và Anh Đào còn chờ chúng ta đi cứu, cho nên chúng ta không thể mạo hiểm! Xem ra … …chúng ta vẫn nên đi tìm Từ lão bà kia trước nhé ?”
Kỷ Nhan cùng Bách Phú gật gật đầu, kỳ thật hai cô gái cũng phát hiện sau khi Thợ săn rút tay ra xong, sắc mặt vô cùng khác thường, thiết nghĩ sự tình so với bọn họ tưởng còn gian nan hơn chút rồi ?
Mấy người bèn tìm kiếm ở chung quanh cẩn thận, tìm kiếm nửa giờ, rốt cục ở bên vách núi cũng tìm được một ngôi nhà gỗ nhỏ đơn sơ. Phòng nhỏ ước chừng chỉ có mười thước vuông, thật sự là nhỏ đến thật đáng thương.
Ngôi nhà gỗ nhỏ này so với căn nhà to lớn vừa rồi nhìn thấy rõ ràng bất đồng, ít nhất xem ra cũng vô cùng chân thật. Để đảm bảo an toàn, Dịch Đạo và thợ săn để Bách Phú và Kỷ Nhan chờ đợi ở một bên, hai người họ vô cùng cẩn thận đi đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ gõ.
Trong căn nhà gỗ không người đáp lại, song cánh cửa lại tự động mở, bởi vì căn phòng ở quá nhỏ, cửa vừa mở ra liền nhìn thấy rõ ràng đồ đạc ở bên trong . Mà mọi người nhìn vào trong là thấy, Từ lão bà đang ngồi ngay ngắn ở tấm ván gỗ trên giường.
Từ lão bà chậm rãi mở mắt ra, dường như biết được bọn họ sẽ tới đây vậy.
“Rốt cục đã đến rồi sao?”
“Bọn họ ở nơi nào?” Dịch Đạo không chút khách khí hỏi han.
Vừa nghe Từ lão bà mở miệng nói, họ vội vàng cuống hết cả lên.
Kỷ Nhan sốt ruột đến âm thanh đều run rẩy, hoàn toàn mất đi dáng vẻ thong dong mạnh mẽ ngày thường : “Xin bà, nói cho tôi biết bọn họ ở nơi nào, bắt tôi làm cái gì cũng được !”
Từ lão bà nhìn thoáng qua Kỷ Nhan nước mắt lưng tròng, thở dài một hơi, cúi đầu: “Ta biết các ngươi sẽ tìm tới được. Bọn họ đang ở ngay tại căn nhà lớn màu đỏ phía đông , nếu các ngươi có thể đưa bọn họ đi ra, bọn họ sẽ không có việc gì.”
Nói xong, Từ lão bà lấy một cây gậy bạc khoảng hai mươi cm bên người đưa cho Dịch Đạo nói : “Cầm đi, đến lúc đó có thể giúp được các ngươi.”
“Tại sao lại giúp chúng tôi ?” Dịch Đạo lạnh lùng hỏi.
Từ lão bà lại không trả lời, chỉ hỏi lại : “Là hắn… …nói cho các ngươi sao?”
“Vâng !” Bách Phú đột nhiên cướp lời đáp lại, cô biết Từ lão bà đang hỏi chính là Tần lão gia tử. Không có nguyên nhân nào cả, cô chỉ là biết vậy thôi.
Nghe được câu trả lời của Bách Phú, Từ lão bà tự nhiên nở nụ cười, để lộ ra vẻ ngượng ngùng cùng kinh hỉ chỉ thiếu nữ mới có.
Không biết vì sao, Bách Phú lại không hề hận Từ lão bà, ngược lại còn có chút đồng tình với bà. Trên người bà hẳn là có rất nhiều câu chuyện bất đắc dĩ thê lương lắm đây ?
Khi Từ lão bà ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Bách Phú, lại như chịu phải sự kinh ngạc lớn vậy, thụt lùi rất mạnh về phía đằng sau.
Phản ứng này làm cho tất cả đều sửng sốt, lập tức nhìn hướng về phía Bách Phú.
Bách Phú vô tội nhìn Từ lão bà, không hiểu mình hữu hảo như thế sao lại có thể dọa đến bà.
Phát giác ra sự thất thố của mình, Từ lão bà cười cười xin lỗi với Bách Phú đang vô cùng ủy khuất : “Đừng để ý nhé cô nương, kỳ thật ta và kẻ kia cũng không có mấy qua lại, bọn họ bất quá chỉ là do số mệnh sắp xếp mà thôi. ”
“Cuộn da người ở trong tay bà phải không?” Đây là mục tiêu của Thợ săn, anh ta đương nhiên không quên được !
“Cuộn da người này thật sự là vật không tốt, ngươi tìm nó làm cái gì? Tìm bảo tàng sao?”
“Tôi chẳng có hứng thú đối với bảo tàng, chỉ là muốn giải trừ nguyền rủa mà thôi.”
Chỉ một câu mà Thợ săn thản nhiên nói ra lại làm cho Bách Phú và Kỷ Nhan giật mình: Thợ săn đã sớm biết đến sự tồn tại của cuộn da người hay sao?
Không để ý đến những ánh mắt hoài nghi quanh mình, thợ săn vẫn như cũ không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Từ lão bà, trong mắt lại có từng đợt từng đợt ánh sáng vàng lóe ra.
“Nếu các ngươi có thể an toàn ra khỏi căn nhà gỗ màu đỏ, tất là người có hữu duyên, ta nguyện hai tay dâng cuộn da người .” Từ lão bà không nhanh không chậm nói, “Cuộn da người này với ta mà nói chỉ là gánh nặng, nếu không phải sợ hại những kẻ vô tội, ta đã sớm đã đem nó hủy diệt rồi.”
“Từ lão rất nói như vậy thì ta an tâm rồi, chúng ta nhất định có thể toàn thân mà đi ra.”
Dứt lời, Thợ săn lạnh lùng thối lui sang một bên.
Bởi vì xuất phát từ lúc còn rất sớm, lần này xe đến chân núi khi mới qua tám giờ mà thôi. Dựa theo cách nói của Tần lão gia tử, hướng về phía đông của núi Sùng Minh mà đi.
Có lẽ là do người ở đât rất thưa thớt, hướng này cơ bản là chẳng có đường gì cả. Lúc này, Thợ săn liền dứt khoát lãnh lấy trọng trách mở đường, Dịch Đạo phụ trách phía sau.
Mấy người họ mồ hôi đổ đầm đìa đã đi suốt hai giờ đồng hồ, song lại chẳng nhìn thấy được tung tích gì của thôn Nhạn Đề. Bốn người liền dừng lại uống một ngụm nước, thợ săn thì dùng kính viễn vọng ra nhìn chung quanh, đáng tiếc ngoài cây vẫn chỉ là cây, chẳng còn nhìn thấy được cái gì khác.
Dịch Đạo lấy la bàn ra, nhưng la bàn cũng không có gì động tĩnh đặc biệt gì, làm Dịch Đạo không khỏi nhíu mày.
“Để đấy tôi.”
Thợ săn từ trong người lấy ra một tờ giấy trắng, nhìn như vô ý mà xé mấy cái, mảnh giấy còn lại trong tay lại biến thành một tiểu nhân nhi. Thợ săn khép hai mắt lại, thấp giọng niệm vài câu thần chú ai cũng nghe không được, sau đó sắc vàng trong mắt phóng mạnh ra, tiểu nhân nhi bằng giấy tựa như được rót vào sinh mệnh vậy, tự mình cử động được. Nó nhảy bên phải mấy cái, nhảy bên trái mấy cái, cuối cùng, hướng về một phương hướng rồi vô lực mà ngã xuống.
“Đi thôi!”
Thợ săn như thể không có việc gì nhấc chân lên chuẩn bị hướng khởi hành, lại nhìn thấy mặt khác ba người kia ánh mắt đang chăm chăm nhìn vào anh ta.
“Làm sao vậy?” Anh ta chẳng hiểu tại sao hỏi.
Bách Phú vẻ mặt kinh hỉ chạy tới, không keo kiệt chút nào mà tán dương: “Thợ săn! Anh giỏi quá ! Cứ như ảo thuật sư vậy !”
Thợ săn vẻ mặt kinh ngạc sững sờ tại chỗ, từ nhỏ đến lớn, đây là người đầu tiên khen ngợi anh ta, mà lại là một cô gái ! Mặt bất tri bất giác đỏ lên. Kỳ thật đối với anh ta mà nói đây là chuyện sớm đã tập mãi thành thói quen rồi, anh ta tuyệt đối không hề cảm thấy mình có gì đặc biệt hơn người. Có điều, thợ săn mặc dù thoạt nhìn thực rất lạnh lùng, nhưng trong xương cốt cũng chỉ là một người con trai bình thường. Có một người trẻ tuổi khác phái đáng yêu khích lệ, trong lòng đương nhiên cũng vô cùng vui sướng hài lòng.
Kỷ Nhan tuy rằng không nói thẳng ra như Bách Phú , có điều cũng là dùng một ánh mắt kinh ngạc cùng với vui sướng để nhìn thợ săn. Có thợ săn ở đây, cơ hội để cứu Lăng Hạo và Anh Đào nắm chắc hơn rất nhiều.
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy kính nể cuả Bách Phú cùng Kỷ Nhan , Dịch Đạo trong lòng chua chua, anh ta khinh thường nói một câu: “Tà thuật!” .Sau đó không thèm nhìn Thợ săn một cái nào nữa.
“Chúng ta đi thôi.” Thợ săn buồn cười cúi thấp đầu, hướng về phía tiểu nhân nhi chỉ mà bước đi.
Mãi đến gần giữa trưa, bốn người rốt cục cũng tới được thôn Nhạn Đề.
Từ xa xa nhìn đến, cứ cảm thấy mơ mơ hồ hồ, có chút méo mó, giống như ảo ảnh vậy.
Mấy người họ không để ý đến, lại nghĩ là do trời nóng, hơi nhiệt bốc lên làm cho cảnh phía trước như bị méo mó, còn hưng phấn mà chạy về phía trước. Ai ngờ đi tới gần đó mọi người mới phát hiện, nhà gỗ ở nơi này , giếng cổ … … Cứ như bị khoác lên một tầng sương mù nồng đậm, nhìn thế nào cũng không thấy chân thực được!
Thợ săn cắn chặt răng, đưa tay cho vào trong những hình thù méo mó đó, xuyên qua thế giới mơ hồ kia, thế giới đằng sau kia hàn lạnh giống như hầm băng vậy, hơn nữa tựa hồ còn có một loại sức mạnh không biết tên, đang ra sức kéo anh ta vào bên trong đó. Dùng hết sức lực toàn thân, thêm cả pháp thuật, vất vả lắm mới thoát khỏi sức mạnh kia.
May mà chỉ là một bàn tay, bằng không cho dù bản thân pháp lực có cao cường đi nữa, cũng sẽ cứ như thế mà bị kéo vào mất ! Thợ săn lau lau mồ hôi, âm thầm nghĩ. Những người vô tình xâm nhập vào nơi này, có phải cũng như vậy hay không, sẽ mãi mãi không đi ra được nữa ?
Dịch Đạo nhìn thấy thợ săn nháy mắt với mình, lập tức hiểu được nơi này vô cùng hung hiểm, không thể trực tiếp vượt qua được. Vì thế bèn nói: “Lăng Hạo và Anh Đào còn chờ chúng ta đi cứu, cho nên chúng ta không thể mạo hiểm! Xem ra … …chúng ta vẫn nên đi tìm Từ lão bà kia trước nhé ?”
Kỷ Nhan cùng Bách Phú gật gật đầu, kỳ thật hai cô gái cũng phát hiện sau khi Thợ săn rút tay ra xong, sắc mặt vô cùng khác thường, thiết nghĩ sự tình so với bọn họ tưởng còn gian nan hơn chút rồi ?
Mấy người bèn tìm kiếm ở chung quanh cẩn thận, tìm kiếm nửa giờ, rốt cục ở bên vách núi cũng tìm được một ngôi nhà gỗ nhỏ đơn sơ. Phòng nhỏ ước chừng chỉ có mười thước vuông, thật sự là nhỏ đến thật đáng thương.
Ngôi nhà gỗ nhỏ này so với căn nhà to lớn vừa rồi nhìn thấy rõ ràng bất đồng, ít nhất xem ra cũng vô cùng chân thật. Để đảm bảo an toàn, Dịch Đạo và thợ săn để Bách Phú và Kỷ Nhan chờ đợi ở một bên, hai người họ vô cùng cẩn thận đi đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ gõ.
Trong căn nhà gỗ không người đáp lại, song cánh cửa lại tự động mở, bởi vì căn phòng ở quá nhỏ, cửa vừa mở ra liền nhìn thấy rõ ràng đồ đạc ở bên trong . Mà mọi người nhìn vào trong là thấy, Từ lão bà đang ngồi ngay ngắn ở tấm ván gỗ trên giường.
Từ lão bà chậm rãi mở mắt ra, dường như biết được bọn họ sẽ tới đây vậy.
“Rốt cục đã đến rồi sao?”
“Bọn họ ở nơi nào?” Dịch Đạo không chút khách khí hỏi han.
Vừa nghe Từ lão bà mở miệng nói, họ vội vàng cuống hết cả lên.
Kỷ Nhan sốt ruột đến âm thanh đều run rẩy, hoàn toàn mất đi dáng vẻ thong dong mạnh mẽ ngày thường : “Xin bà, nói cho tôi biết bọn họ ở nơi nào, bắt tôi làm cái gì cũng được !”
Từ lão bà nhìn thoáng qua Kỷ Nhan nước mắt lưng tròng, thở dài một hơi, cúi đầu: “Ta biết các ngươi sẽ tìm tới được. Bọn họ đang ở ngay tại căn nhà lớn màu đỏ phía đông , nếu các ngươi có thể đưa bọn họ đi ra, bọn họ sẽ không có việc gì.”
Nói xong, Từ lão bà lấy một cây gậy bạc khoảng hai mươi cm bên người đưa cho Dịch Đạo nói : “Cầm đi, đến lúc đó có thể giúp được các ngươi.”
“Tại sao lại giúp chúng tôi ?” Dịch Đạo lạnh lùng hỏi.
Từ lão bà lại không trả lời, chỉ hỏi lại : “Là hắn… …nói cho các ngươi sao?”
“Vâng !” Bách Phú đột nhiên cướp lời đáp lại, cô biết Từ lão bà đang hỏi chính là Tần lão gia tử. Không có nguyên nhân nào cả, cô chỉ là biết vậy thôi.
Nghe được câu trả lời của Bách Phú, Từ lão bà tự nhiên nở nụ cười, để lộ ra vẻ ngượng ngùng cùng kinh hỉ chỉ thiếu nữ mới có.
Không biết vì sao, Bách Phú lại không hề hận Từ lão bà, ngược lại còn có chút đồng tình với bà. Trên người bà hẳn là có rất nhiều câu chuyện bất đắc dĩ thê lương lắm đây ?
Khi Từ lão bà ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Bách Phú, lại như chịu phải sự kinh ngạc lớn vậy, thụt lùi rất mạnh về phía đằng sau.
Phản ứng này làm cho tất cả đều sửng sốt, lập tức nhìn hướng về phía Bách Phú.
Bách Phú vô tội nhìn Từ lão bà, không hiểu mình hữu hảo như thế sao lại có thể dọa đến bà.
Phát giác ra sự thất thố của mình, Từ lão bà cười cười xin lỗi với Bách Phú đang vô cùng ủy khuất : “Đừng để ý nhé cô nương, kỳ thật ta và kẻ kia cũng không có mấy qua lại, bọn họ bất quá chỉ là do số mệnh sắp xếp mà thôi. ”
“Cuộn da người ở trong tay bà phải không?” Đây là mục tiêu của Thợ săn, anh ta đương nhiên không quên được !
“Cuộn da người này thật sự là vật không tốt, ngươi tìm nó làm cái gì? Tìm bảo tàng sao?”
“Tôi chẳng có hứng thú đối với bảo tàng, chỉ là muốn giải trừ nguyền rủa mà thôi.”
Chỉ một câu mà Thợ săn thản nhiên nói ra lại làm cho Bách Phú và Kỷ Nhan giật mình: Thợ săn đã sớm biết đến sự tồn tại của cuộn da người hay sao?
Không để ý đến những ánh mắt hoài nghi quanh mình, thợ săn vẫn như cũ không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Từ lão bà, trong mắt lại có từng đợt từng đợt ánh sáng vàng lóe ra.
“Nếu các ngươi có thể an toàn ra khỏi căn nhà gỗ màu đỏ, tất là người có hữu duyên, ta nguyện hai tay dâng cuộn da người .” Từ lão bà không nhanh không chậm nói, “Cuộn da người này với ta mà nói chỉ là gánh nặng, nếu không phải sợ hại những kẻ vô tội, ta đã sớm đã đem nó hủy diệt rồi.”
“Từ lão rất nói như vậy thì ta an tâm rồi, chúng ta nhất định có thể toàn thân mà đi ra.”
Dứt lời, Thợ săn lạnh lùng thối lui sang một bên.
/198
|