Đi chưa được mấy bước về phía trước, lại thấy xuất hiện một lối rẽ nữa. Phải đi về hướng nào đây ?
Thợ săn đang do dự, chuẩn bị hướng bên trái để đi.
“Không đúng!” Bách Phú đột nhiên kêu lên, “Tôi cảm thấy được nên đi về hướng bên phải !”
Thợ săn quay đầu lại nhìn Bách Phú một cái, hơi giật mình, sau đó thật sự nghe lời cô hướng về bên phải mà đi.
Đi đến nửa ngày, phía trước ngoài đường vẫn chỉ có đường.
Có phải đi nhầm rồi hay không , lúc ấy có lẽ phải rẽ bên trái mới đúng nhỉ ? Thợ săn trong lòng tự lẩm bẩm.
Nhưng Bách Phú lại là một bộ dáng tràn đầy tin tưởng, không quay đầu lại đi thẳng về phía trước.
Đang lúc trong lòng mỗi người đều hiện lên nghi vấn, phía trước đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ ít tuổi mặc chiếc áo màu xanh biếc. Thiếu nữ cười vô cùng nhiệt tình đáng yêu, dường như là tới để đón tiếp bằng hữu từ phương xa đến vậy.
“Các ngươi đã đến rồi ?” Thiếu nữ vui vẻ tiếp đón bốn người họ, giống như chẳng hề nhìn thấy sự đề phòng và sát ý trong mắt bọn họ vậy, “Chúng ta đợi các ngươi đã lâu! Mau đến đây !”
Nói xong, cũng không hỏi ý kiến mấy người họ, liền xoay người đi dẫn đường.
Thợ săn không chút do dự đi theo, dù sao, thiếu nữ áo xanh này hiện chính là manh mối quan trọng nhất, chỉ có đi theo cô ta, mới biết được trong căn nhà lớn đó lúc ấy xảy ra thảm kịch như thế nào, cùng với cả việc Lăng Hạo và Anh Đào rốt cuộc đang ở nơi đâu.
Theo chân thiếu nữ áo xanh, bốn người đi hết mấy lần rẽ mới tới trước cửa một gian phòng lớn, thiếu nữ áo xanh chạy thẳng đến chỗ hai vị lão nhân đang ngồi ở trên giường trong phòng.
Trước mắt, thực đúng là một cảnh cả gia đình hoà thuận vui vẻ!
Lão nhân hiền từ, những đứa trẻ vui vẻ vô lo, những nam nhân nhiệt tình sang sảng, những người vợ thân mật khăng khít… …thêm cả những tiếng cười vui vẻ, lời thì thầm to nhỏ … …
Thực đúng là một gia đình làm cho người ta vô cùng hâm mộ !
Bốn người họ ngây ra nhìn cảnh này, thậm chí đến thợ săn gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng vẻ mặt cũng đầy hâm mộ.
Đột nhiên, cửa lớn đóng lại.
Những tiếng kêu thê lương thảm thiết làm cho người ta nghe thấy phải biến sắc từng trận từng trận truyền ra từ đằng sau cánh cửa. Theo sát tiếng kêu thảm thiết kia, là máu tươi như thủy triều mãnh liệt bắn ra … …
Trời ạ, bên trong rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì?
Bốn người nhìn nhau, sự biến hóa quá nhanh này làm cho mọi người đều có chút không tiếp nhận được.
Một đại gia đình hòa thuận như thế lại phải chịu sự diệt môn bi thảm như vậy sao?
Như thế này thì làm sao có thể trách bọn họ oan hồn bất tán ?
Ai có thể chấp nhận được, vừa rồi vẫn là hạnh phúc vui vẻ như thế, trong nháy mắt đã biến thành một đám cô hồn dã quỷ oán khí tận trời.
Màn mà Anh đào từng nhìn thấy kia đã xuất hiện, cánh cửa lại mạnh mẽ mở ra, bên trong vươn ra từng bàn tay dính đầy máu tươi, có thống khổ rên rỉ, có tuyệt vọng than thở, có không chịu nổi mà thống khổ thét chói tai… …
Bốn người họ nghe đến nỗi da đầu dựng hết cả lên, trái tim không ngừng run rẩy. Kỷ Nhan thậm chí ngay cả chân cũng không khống chế được mà run rẩy theo.
Thiếu nữ áo xanh cũng vươn ra gương mặt đã méo mó nghiêm trọng vô cùng với cánh tay nhỏ bé vốn trắng noãn non mịn, từng tiếng bi ai kêu lên, cầu cứu về phía mọi người : “Cứu cứu ta, cầu xin các ngươi cứu ta… …”
Kỷ Nhan theo bản năng lùi về phía sau lui một bước, cố gắng nghĩ cách muốn tránh xa khỏi cánh tay đầy máu kia một chút.
Bách Phú lại không hề nghĩ ngợi liền vươn cánh tay ra, nắm lấy cánh tay mềm mại nhỏ bé của thiếu nữ, còn rất dùng sức muốn đem nàng ta kéo ra ngoài.
Thiếu nữ ngây ngẩn cả người, ngây ra nhìn Bách Phú, ưu sầu nói: “Ngươi, là kẻ đầu tiên nguyện ý cứu chúng ta … … Vì sao hắn lại không muốn cứu chúng ta? Vì sao … …”
Ánh mắt của nàng ta vô cùng ai oán và bất lực… …
“Tôi nguyện ý giúp cô, cô có cần gì tôi đều có thể giúp cô làm.” Bách Phú thân thiết hỏi han, cứ như đang hỏi một người bình thường vậy, “Mặt khác, các bạn của tôi bị các người nhốt lại rồi phải không? Có thể thả bọn họ ra không?”
“Có thể chứ…” Thiếu nữ áo xanh xót xa nở nụ cười, “Có điều, ngươi phải tới thay bọn họ ở bên ta… …”
“Được !” Bách Phú đáp ứng luôn.
“Vậy thì đến đây đi… …”
Không đợi mọi người có phản ứng, Bách Phú đã bị vô số bàn tay kéo vào trong phòng, sau đó cửa phòng lại đóng chặt, bất luận thế nào cũng không mở ra được.
Thợ săn và Dịch Đạo cả kinh, lập tức ngồi xuống, lại tập trung pháp lực toàn thân . Chỉ tiếc là, tuy rằng hợp tác rất thân mật khăng khít, nhưng vẫn không thể làm cho cửa phòng dao động một chút nào.
Kỷ Nhan cũng bất chấp nguy hiểm liều mạng gõ cửa, kêu to tên của Bách Phú, nhưng vẫn không có người đáp lại.
Bách Phú rốt cuộc thế nào rồi ?
Hóa ra, Bách Phú sau khi đi vào trong phòng đã bước vào một không gian khác.
Không gian bên này, là một thế giới hoàn toàn khác —— đó là thế giới của thiếu nữ áo xanh.
Những hình ảnh quá khứ từng cái từng cái hiện lên, mà trong thế giới của nàng ta đó, lại chỉ có một người —— cái người gọi là Sở Phương … …
*
Ánh nắng tươi sớm buổi sáng, một đứa bé gái chỉ khoảng sáu bảy tuổi, vẫn là mặc một thân áo xanh, gắt gao theo sát phía sau một đứa bé trai mặc áo đen so với nó cao hơn một cái đầu.
“Đợi ta với, đợi ta với… … Sở Phương ca ca…” Đứa bé gái dùng âm thanh non nớt để gọi.
“Thật phiền phức !” Đứa bé trai mặc đồ đen mất kiên nhẫn nhíu nhíu đầu lông mày, quay đầu nói, “Không theo kịp thì đừng đi theo nữa !”
“Nếu ngươi không mang theo ta, ta sẽ nói cho phụ thân ngươi là ngươi đi tìm tiểu tỷ tỷ dưới chân núi để chơi !” Đứa bé gái chu chu miệng, trừng mắt lên, vẻ mặt không phục.
Sở Phương sửng sốt, nhanh chóng lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Thúy nhi ngoan, ca ca cõng ngươi có được không?”
“Được … …”
Thúy nhi cười rất ngọt, không phải bởi vì có thể đi xuống núi chơi, mà là bởi vì khi Sở Phương đem nàng cõng trên lưng, nàng có thể ôm cổ Sở Phương thì phải ?
Bách Phú thầm nghĩ: đáng tiếc cô ấy không hiểu được, loại hạnh phúc đến từ nguy hiểm này, không thể đạt được hạnh phúc thực sự.
*
Chỉ chớp mắt, Thúy nhi đã trưởng thành, cũng xinh đẹp động lòng người hơn. Có điều, trong cặp mắt trong trẻo to tròn kia lóe ra ánh sáng nhấp nháy , cũng vẫn chỉ vì một người —— Sở Phương.
“Phụ thân nói, qua một năm nữa là chúng ta có thể thành thân rồi.” Thúy nhi trên gương mặt, mang theo ý cười có chút thẹn thùng, thiết nghĩ trong lòng nàng ta hẳn là đang ngọt ngào vô cùng.
Nhưng Sở Phương lại không có gì hưng phấn cả, chỉ vô cùng lạnh lùng “Ừm” một tiếng, liền xoay người rời đi .
Nụ cười hạnh phúc của Thúy nhi giây lát đã bị sự thất vọng đến cực độ thay thế.
“Cô ta liệu sẽ hạnh phúc sao?” Bách Phú vô cùng lo lắng cho nàng ta.
/198
|