Vừa tới cửa, Tần lão gia tử dường như đã biết mấy người họ sẽ đến, sớm đã chờ đợi ở trước cửa.
“Các ngươi đã đến rồi… …”
Nhìn thân thể run lẩy bẩy của Tần lão gia tử, với ý cười thoải mái trên gương mặt đầy những vết tích, thân thể khô quắt của Từ lão bà lại như đang ở trước mắt bốn người họ mà lay động vậy.
“Bà ấy… …ra đi có đau khổ không?”
Tần lão gia tử cười hỏi, bộ dáng tựa hồ sớm đã biết rằng Từ lão bà sẽ rời đi vậy.
Bốn người họ nhìn thấy bộ dạng này của Tần lão gia tử, cũng yên tâm mà buông được tảng đá lớn trong tim xuống.
Bách Phú bình tĩnh nói cho Tần lão gia tử biết chuyện Từ lão bà đã mất, còn đặc biệt nói rõ về chuyện nụ cười như được giải thoát của Từ lão bà.
Tần lão gia tử gật gật đầu, trên mặt lộ ra chút vẻ ôn nhu.
“Bà ấy thật sự đã nở nụ cười sao?” Tần lão gia tử kinh hỉ hỏi về Bách Phú.
Sau khi có được câu trả lời khẳng định của Bách Phú, ông mới lại nhìn ra xa xa, thì thào lẩm bẩm, “Hóa ra bà ấy cũng biết cười … …ta còn chưa từng được nhìn thấy đấy… …”
“Nha đầu. ” Tần lão gia tử kéo lấy tay của Bách Phú, “Nếu ta chết, có thể chôn ta và bà ấy ở cùng một chỗ hay không ?”
Nghe thấy lời thỉnh cầu này của Tần lão gia tử, Bách Phú sửng sốt chút ít, trong lòng đau xót, nhưng lại không thể cự tuyệt ánh mắt nóng rực kia, chỉ có thể bi thương mà gật gật đầu.
“Ta cần phải nhớ kỹ ngươi mới được, ngươi tên là gì ?”
“Tôi tên là Trần Bách Phú.”
“Bách Phú ? Cái tên này rất tốt, có phúc khí, lại dễ nhớ. Ngươi đừng có nói lời mà không giữ lời đấy nhé ! Bằng không ta có làm quỷ cũng không buông tha ngươi đâu !”
Thấy Bách Phú lập tức đáp ứng, Tần lão gia tử lại chẳng còn có chút gì buồn rầu, ngược lại cao hứng phấn chấn mà kể cho mọi người nghe chuyện xưa. Mọi người tuy rằng đã mệt chết đi, song lại chẳng nỡ làm mất niềm vui của Tần lão gia tử, chỉ đành hứng thú lắng nghe.
Kể chuyện mãi cho đến gần hai giờ sáng, mọi người mệt đến mức mắt gần như không còn động được nữa, Tần lão gia tử lúc này mới tha cho bốn người họ đi về.
Ngày hôm sau, bốn người họ ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh lại.
Mới vừa tỉnh ngủ, Kỷ Nhan đã bắt đầu không ngừng quở trách mình tham ngủ. Cô ấy thật sự rất vội vã xuất phát, để cho Lăng Hạo của cô mau mau được phục hồi như cũ, cứ chậm trễ thêm một phút đồng hồ nào đều làm cho cô cảm thấy nguy hiểm.
Dưới sự giục giã của Kỷ Nhan, ba người còn lại cũng nhanh chóng rời khỏi giường.
Ngay vào lúc bọn họ chuẩn bị cơm nước xong xuôi, sau đó là rời đi, thì nghe được một chuyện làm cho bọn họ khiếp sợ không thôi —— Tần lão gia tử đã chết!
Tần lão gia tử ngày hôm qua còn khỏe mạnh là thế mà giờ chỉ sau một đêm đã không còn, hơn nữa nghe nói ông chết vô cùng kỳ lạ.
Đầu của Bách Phú lúc đó nhất thời liền “oành” một tiếng thiếu chút nữa là ngã sấp xuống. Không phải là vì cô nói chuyện của Từ lão bà với ông, mà Tần lão gia tử chịu không nổi đả kích suy nghĩ nông cạn đấy chứ ! Vậy mình… …không phải đã trở thành hung thủ giết người hay sao? !
Ý niệm này trong đầu làm cho Bách Phú khổ sở đến nỗi thiếu chút nữa rơi lệ.
Kỷ Nhan nhìn ra được tâm tư của Bách Phú, vội vàng nắm lấy tay cô an ủi nói : “Đây làm sao mà liên quan đến cô được? Tần lão gia tử kia rõ ràng đã sớm biết chuyện Từ lão bà không còn nữa. Có thể Tần lão gia tử gặp chuyện gì ngoài ý muốn cũng không kỳ lạ mà, một ông già chỉ một mình ở trong tiểu lầu, có xảy ra chuyện cũng không có ai biết được!”
“Kỷ Nhan nói rất đúng, ngày hôm qua cô không làm sai gì cả, tất cả mọi người chúng ta đều nhìn thấy ! Lúc chúng ta rời đi ngày hôm qua, ông ấy còn vui vẻ như vậy!” Dịch Đạo cũng không nhẫn tâm nhìn thấy Bách Phú cứ tự trách mình như thế.
Thợ săn cũng đã mở miệng: “Chuyện này không hề bình thường, lúc đầu là Từ lão bà, thậm chí đến cả hồn phách cũng không tìm được… … Hiện giờ lại là Tần lão gia tử… … Chúng ta vẫn nên đi xem một chút rồi hẵng nói tiếp.”
Tần lão gia tử quả nhiên đã mất rồi, hơn nữa mọi người cũng hiểu được nguyên nhân mà những người dân trên thị trấn nhỏ này lại khủng hoảng đến thế. Tần lão gia tử cũng đã biến thành thây khô! Hơn nữa trên gương mặt còn lộ ra nụ cười quỷ dị giống hệt như Từ lão bà.
Nhớ tới lời hứa của mình với Tần lão gia tử, Bách Phú quyết định ở lại để lo hậu sự cho Tần lão gia tử. Thợ săn muốn biết rõ ràng sự tình đã trải qua, liền cùng với Bách Phú ở lại.
Kỷ Nhan với Dịch Đạo đem hồn phách của Lăng Hạo với Anh Đào về trước, dù sao cứu người cũng quan trọng hơn.
Cứ như vậy, bốn người chia làm hai nhóm, tự mình thực hiện sứ mệnh của mình.
*
Bách Phú và Thợ săn nhàm chán đi bộ trên đường, đột nhiên, Bách Phú hỏi: “Hồn phách của Từ lão bà không thấy nữa sao?”
“Ừm.”
“Vậy là bà ấy sẽ không thể đầu thai phải không?”
“Ừm.”
“Hồn phách của Tần lão gia tử cũng không thấy sao?”
“Ừm.”
“Vậy là bọn họ đều sẽ không thể đi đầu thai được rồi?”
“Ừm.”
“Cũng không thể gặp mặt được sao?”
“Ừm.”
“Anh thế nào mà cứ ‘Ừm.’ mãi thế ? Có thể nói nhiều hơn vài từ không ?” Bách Phú cau mày rất không thích hỏi.
Thợ săn nghiêm túc nhìn nhìn Bách Phú, rồi đáp lại : “Có thể.”
Bách Phú lập tức chán nản vô cùng, vì thế không hề để ý đến anh ta, tự đi một mình.
Tần lão gia tử quả không hổ là danh nhân ở trấn nhỏ này, cơ hồ toàn bộ người trong trấn đều chạy tới nhà của Tần lão gia tử, muốn được nhìn lần cuối con người hiền hậu mà yêu thích kể những câu chuyện xưa cũ đó.
Mọi người ai nấy mắt đều đỏ hoe, lưu luyến không nỡ rời, làm ai nhìn thấy cũng đau lòng.
Chỉ là, bởi vì Tần lão gia tử chết quá mức quỷ dị, cho nên cảnh sát cũng phải tham gia điều tra.
“Ai, xem ra chúng ta phải chờ mấy ngày rồi.” Bách Phú chán nản nói với Thợ săn, hai người đành phải quay về khách sạn đã ở lúc đầu.
Chỉ trong có một buổi chiều, cái chết của Tần lão gia tử, đã bị lưu truyền vô cùng thần kỳ.
Nhớ tới hai con người bi thảm Tần lão gia tử và Từ lão bà này, Bách Phú không khỏi lại dâng lên sự đồng tình.
“Thật sự không có cách nào để tìm lại hồn phách của họ nữa sao ?” Bách Phú mè nheo giữ chặt góc áo của thợ săn khẩn cầu.
“Tôi cũng muốn giúp bọn họ, nhưng đây là mệnh số, không có cách nào.”
Thợ săn bất đắc dĩ thở dài một hơi, trong lòng ai thán, tôi cũng đâu có phải thần tiên!
Thấy khẩn cầu của mình không có kết quả, Bách Phú lại bắt đầu có hứng thú với bản thân Thợ săn.
“Thợ săn, anh là ai ? Tên của anh rốt cuộc là gì? Anh sao lại biết về câu chuyện của cuộn da người ? Anh với Dịch Đạo là quan hệ gì thế? Còn có … …”
Một đống câu hỏi của Bách Phú ùn ùn hướng phía Thợ săn đổ tới, làm Thợ săn sợ tới mức thiếu chút nữa xoay người đào tẩu.
Nhưng một ý niệm trong đầu Bách Phú, lại làm cho anh ta lúc ấy liền sững sờ tại chỗ.
Kỳ thật cũng không phải vấn đề gì to tát, Bách Phú chỉ vô tình hỏi một câu: “Anh vì sao luôn mặc áo quần dài thế? Anh lo sợ người khác sẽ nhìn thấy cái gì sao?”
Nghe thấy câu hỏi này của Bách Phú, thợ săn trong lòng đau xót. Chuyện cũ không vui từng cảnh từng cảnh, lại dâng lên trong lòng, anh ta theo bản năng lôi kéo hai bên ống tay áo, không được tự nhiên nói: “Tôi còn có việc, đi về ngủ trước đây.”
“Các ngươi đã đến rồi… …”
Nhìn thân thể run lẩy bẩy của Tần lão gia tử, với ý cười thoải mái trên gương mặt đầy những vết tích, thân thể khô quắt của Từ lão bà lại như đang ở trước mắt bốn người họ mà lay động vậy.
“Bà ấy… …ra đi có đau khổ không?”
Tần lão gia tử cười hỏi, bộ dáng tựa hồ sớm đã biết rằng Từ lão bà sẽ rời đi vậy.
Bốn người họ nhìn thấy bộ dạng này của Tần lão gia tử, cũng yên tâm mà buông được tảng đá lớn trong tim xuống.
Bách Phú bình tĩnh nói cho Tần lão gia tử biết chuyện Từ lão bà đã mất, còn đặc biệt nói rõ về chuyện nụ cười như được giải thoát của Từ lão bà.
Tần lão gia tử gật gật đầu, trên mặt lộ ra chút vẻ ôn nhu.
“Bà ấy thật sự đã nở nụ cười sao?” Tần lão gia tử kinh hỉ hỏi về Bách Phú.
Sau khi có được câu trả lời khẳng định của Bách Phú, ông mới lại nhìn ra xa xa, thì thào lẩm bẩm, “Hóa ra bà ấy cũng biết cười … …ta còn chưa từng được nhìn thấy đấy… …”
“Nha đầu. ” Tần lão gia tử kéo lấy tay của Bách Phú, “Nếu ta chết, có thể chôn ta và bà ấy ở cùng một chỗ hay không ?”
Nghe thấy lời thỉnh cầu này của Tần lão gia tử, Bách Phú sửng sốt chút ít, trong lòng đau xót, nhưng lại không thể cự tuyệt ánh mắt nóng rực kia, chỉ có thể bi thương mà gật gật đầu.
“Ta cần phải nhớ kỹ ngươi mới được, ngươi tên là gì ?”
“Tôi tên là Trần Bách Phú.”
“Bách Phú ? Cái tên này rất tốt, có phúc khí, lại dễ nhớ. Ngươi đừng có nói lời mà không giữ lời đấy nhé ! Bằng không ta có làm quỷ cũng không buông tha ngươi đâu !”
Thấy Bách Phú lập tức đáp ứng, Tần lão gia tử lại chẳng còn có chút gì buồn rầu, ngược lại cao hứng phấn chấn mà kể cho mọi người nghe chuyện xưa. Mọi người tuy rằng đã mệt chết đi, song lại chẳng nỡ làm mất niềm vui của Tần lão gia tử, chỉ đành hứng thú lắng nghe.
Kể chuyện mãi cho đến gần hai giờ sáng, mọi người mệt đến mức mắt gần như không còn động được nữa, Tần lão gia tử lúc này mới tha cho bốn người họ đi về.
Ngày hôm sau, bốn người họ ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh lại.
Mới vừa tỉnh ngủ, Kỷ Nhan đã bắt đầu không ngừng quở trách mình tham ngủ. Cô ấy thật sự rất vội vã xuất phát, để cho Lăng Hạo của cô mau mau được phục hồi như cũ, cứ chậm trễ thêm một phút đồng hồ nào đều làm cho cô cảm thấy nguy hiểm.
Dưới sự giục giã của Kỷ Nhan, ba người còn lại cũng nhanh chóng rời khỏi giường.
Ngay vào lúc bọn họ chuẩn bị cơm nước xong xuôi, sau đó là rời đi, thì nghe được một chuyện làm cho bọn họ khiếp sợ không thôi —— Tần lão gia tử đã chết!
Tần lão gia tử ngày hôm qua còn khỏe mạnh là thế mà giờ chỉ sau một đêm đã không còn, hơn nữa nghe nói ông chết vô cùng kỳ lạ.
Đầu của Bách Phú lúc đó nhất thời liền “oành” một tiếng thiếu chút nữa là ngã sấp xuống. Không phải là vì cô nói chuyện của Từ lão bà với ông, mà Tần lão gia tử chịu không nổi đả kích suy nghĩ nông cạn đấy chứ ! Vậy mình… …không phải đã trở thành hung thủ giết người hay sao? !
Ý niệm này trong đầu làm cho Bách Phú khổ sở đến nỗi thiếu chút nữa rơi lệ.
Kỷ Nhan nhìn ra được tâm tư của Bách Phú, vội vàng nắm lấy tay cô an ủi nói : “Đây làm sao mà liên quan đến cô được? Tần lão gia tử kia rõ ràng đã sớm biết chuyện Từ lão bà không còn nữa. Có thể Tần lão gia tử gặp chuyện gì ngoài ý muốn cũng không kỳ lạ mà, một ông già chỉ một mình ở trong tiểu lầu, có xảy ra chuyện cũng không có ai biết được!”
“Kỷ Nhan nói rất đúng, ngày hôm qua cô không làm sai gì cả, tất cả mọi người chúng ta đều nhìn thấy ! Lúc chúng ta rời đi ngày hôm qua, ông ấy còn vui vẻ như vậy!” Dịch Đạo cũng không nhẫn tâm nhìn thấy Bách Phú cứ tự trách mình như thế.
Thợ săn cũng đã mở miệng: “Chuyện này không hề bình thường, lúc đầu là Từ lão bà, thậm chí đến cả hồn phách cũng không tìm được… … Hiện giờ lại là Tần lão gia tử… … Chúng ta vẫn nên đi xem một chút rồi hẵng nói tiếp.”
Tần lão gia tử quả nhiên đã mất rồi, hơn nữa mọi người cũng hiểu được nguyên nhân mà những người dân trên thị trấn nhỏ này lại khủng hoảng đến thế. Tần lão gia tử cũng đã biến thành thây khô! Hơn nữa trên gương mặt còn lộ ra nụ cười quỷ dị giống hệt như Từ lão bà.
Nhớ tới lời hứa của mình với Tần lão gia tử, Bách Phú quyết định ở lại để lo hậu sự cho Tần lão gia tử. Thợ săn muốn biết rõ ràng sự tình đã trải qua, liền cùng với Bách Phú ở lại.
Kỷ Nhan với Dịch Đạo đem hồn phách của Lăng Hạo với Anh Đào về trước, dù sao cứu người cũng quan trọng hơn.
Cứ như vậy, bốn người chia làm hai nhóm, tự mình thực hiện sứ mệnh của mình.
*
Bách Phú và Thợ săn nhàm chán đi bộ trên đường, đột nhiên, Bách Phú hỏi: “Hồn phách của Từ lão bà không thấy nữa sao?”
“Ừm.”
“Vậy là bà ấy sẽ không thể đầu thai phải không?”
“Ừm.”
“Hồn phách của Tần lão gia tử cũng không thấy sao?”
“Ừm.”
“Vậy là bọn họ đều sẽ không thể đi đầu thai được rồi?”
“Ừm.”
“Cũng không thể gặp mặt được sao?”
“Ừm.”
“Anh thế nào mà cứ ‘Ừm.’ mãi thế ? Có thể nói nhiều hơn vài từ không ?” Bách Phú cau mày rất không thích hỏi.
Thợ săn nghiêm túc nhìn nhìn Bách Phú, rồi đáp lại : “Có thể.”
Bách Phú lập tức chán nản vô cùng, vì thế không hề để ý đến anh ta, tự đi một mình.
Tần lão gia tử quả không hổ là danh nhân ở trấn nhỏ này, cơ hồ toàn bộ người trong trấn đều chạy tới nhà của Tần lão gia tử, muốn được nhìn lần cuối con người hiền hậu mà yêu thích kể những câu chuyện xưa cũ đó.
Mọi người ai nấy mắt đều đỏ hoe, lưu luyến không nỡ rời, làm ai nhìn thấy cũng đau lòng.
Chỉ là, bởi vì Tần lão gia tử chết quá mức quỷ dị, cho nên cảnh sát cũng phải tham gia điều tra.
“Ai, xem ra chúng ta phải chờ mấy ngày rồi.” Bách Phú chán nản nói với Thợ săn, hai người đành phải quay về khách sạn đã ở lúc đầu.
Chỉ trong có một buổi chiều, cái chết của Tần lão gia tử, đã bị lưu truyền vô cùng thần kỳ.
Nhớ tới hai con người bi thảm Tần lão gia tử và Từ lão bà này, Bách Phú không khỏi lại dâng lên sự đồng tình.
“Thật sự không có cách nào để tìm lại hồn phách của họ nữa sao ?” Bách Phú mè nheo giữ chặt góc áo của thợ săn khẩn cầu.
“Tôi cũng muốn giúp bọn họ, nhưng đây là mệnh số, không có cách nào.”
Thợ săn bất đắc dĩ thở dài một hơi, trong lòng ai thán, tôi cũng đâu có phải thần tiên!
Thấy khẩn cầu của mình không có kết quả, Bách Phú lại bắt đầu có hứng thú với bản thân Thợ săn.
“Thợ săn, anh là ai ? Tên của anh rốt cuộc là gì? Anh sao lại biết về câu chuyện của cuộn da người ? Anh với Dịch Đạo là quan hệ gì thế? Còn có … …”
Một đống câu hỏi của Bách Phú ùn ùn hướng phía Thợ săn đổ tới, làm Thợ săn sợ tới mức thiếu chút nữa xoay người đào tẩu.
Nhưng một ý niệm trong đầu Bách Phú, lại làm cho anh ta lúc ấy liền sững sờ tại chỗ.
Kỳ thật cũng không phải vấn đề gì to tát, Bách Phú chỉ vô tình hỏi một câu: “Anh vì sao luôn mặc áo quần dài thế? Anh lo sợ người khác sẽ nhìn thấy cái gì sao?”
Nghe thấy câu hỏi này của Bách Phú, thợ săn trong lòng đau xót. Chuyện cũ không vui từng cảnh từng cảnh, lại dâng lên trong lòng, anh ta theo bản năng lôi kéo hai bên ống tay áo, không được tự nhiên nói: “Tôi còn có việc, đi về ngủ trước đây.”
/198
|