Cứ như vậy, hai cô gái vừa cười vừa nói chuyện mà quay lại văn phòng.
Vừa mới vào đến văn phòng, Trình Phong đã chạy đến nói với Bách Phú : “Cô đi đâu thế ? Lăng tiên sinh phân phó bảo cô đi họp đấy. Mau lên, giám đốc Kỷ Nhan đã đi rồi.”
“Dự họp ? Tôi ?”
Còn chưa kịp hồi thần lại, Bách Phú đã bị Trình Phong xách đến trước cửa văn phòng của Lăng Hạo.
Văn phòng đẹp quá a! Đơn giản, hợp mốt, hào phóng ; thập phần cốt cách, mà lại không hề quá cường điệu cầu kỳ.
Nghe nói người phụ trách trang trí phòng là Kỷ Nhan, haiz , phẩm vị đúng là tốt đến không còn gì để nói nữa.
Tô tổng, Diêu Diệp, Kỷ Nhan đều ở đây. Lại lần nữa phải đối mặt với những vị lãnh đạo này, Bách Phú lại thêm phần căng thẳng.
“Không sao đâu, đừng có căng thẳng. Hôm nay đến đây, đều là những người hiểu rõ sự việc này nhất.” Lăng Hạo thân thiết nở nụ cười nói.
Sau đó, thư ký của Tô tổng bắt đầu đưa lên caffe hoặc là trà cho những người tham dự cuộc họp. Khi cô ta hỏi Bách Phú, người được hưởng ân sủng đến kinh ngạc là Bách Phú kia suýt nữa thì từ ghế mà nhảy dựng lên. Đây chính là cô thư ký Mộc cao cao tại thượng sao ? Chẳng giống với lúc bình thường tí nào cả.
Cuộc họp bắt đầu .
… … … … … …
Oh , hóa ra là vì chuyện ở phòng 1423 kia. Nhắc đến căn phòng đó, Bách Phú không đừng được mà lại tê hết cả người lên.
Bạch Long đại sư ? Bách Phú thầm suy nghĩ. Hình như trên truyền hình và tiết mục tổng hợp nghệ thuật có nhắc đến, nghe đồn là một người thần kỳ đến nỗi gần như được coi là thần. Rất nhiều những người giàu có, những nhà làm chính khách, ngôi sao nổi tiếng đều tranh nhau để đến quỳ bái ông, chỉ để ông giúp cho một chút. Có điều, vị đại sư đến lần này liệu có phải là nhân vật truyền kỳ đó hay không ? Mà đương nhiên, dựa vào thế lực cùng sức ảnh hưởng của Lăng gia, có lẽ cũng có thể có khả năng đó.
“Bách Phú a .”
Lăng Hạo đột nhiên gọi một tiếng, hại Bách Phú nhảy dựng cả lên, “Vâng !”
“Đừng có căng thẳng như thế.” Lăng Hạo nhìn vào đôi mắt của Bách Phú, làm cô như bị tan chảy trong đôi mắt đó vậy, “Đại sư nói, đến lúc đó, cô nhất định phải có mặt đấy. Cô có thể làm được không ?”
“Được ạ !” Bách Phú không suy nghĩ chút nào mà trả lời luôn, cũng vì trả lời nhanh quá, làm sau đó lập tức có chút hối hận, chỉ đành dùng âm thanh rất nhỏ mà ngập ngừng hỏi : “Vâng … …không biết, có thể hỏi điều này không, tại sao nhất định … …lại muốn tôi đến đó?”
Lăng Hạo cười khổ nói : “Cái này, tôi cũng không được rõ lắm. Đại sư ông ấy chính là như thế, có điều, ông đã làm thế này, nhất định phải có lý do của ông.”
“Tôi hiểu rồi ạ. Tôi nhất định sẽ làm được.” Bách Phú chỉ đành khoác lên bộ dáng rất dũng cảm mà nói.
“Tốt lắm.” Lời khen ngợi từ chính miệng Lăng Hạo nói ra, lại làm Bách Phú mãn nguyện vô cùng.
“Có điều … … ” Lăng Hạo đột nhiên lại chuyển hẳn ngữ khí, “Cô , thực sự không sợ sao ?”
“A ?” Bách Phú hơi ngây ra một chút, gương mặt có chút hồng lên trả lời , “Đương nhiên … … …vẫn có một chút sợ ạ… … … ”
“Đừng có sợ. Tôi, nhất định sẽ không để cô phải xảy ra chuyện gì nữa đâu.”
Ngữ khí khẳng định của Lăng Hạo, làm trái tim Bách Phú trong phút chốc lại nảy lên kịch liệt. Màu đỏ hồng, bắt đầu từ hai bên má xuống đến cổ rồi nhanh chóng mà lan tỏa ra. Để che dấu sự bối rối này, Bách Phú chỉ có thể không ngừng uống caffe, cho đến khi caffe trong cốc đã uống hết, cô vẫn cứ uống tiếp.
Cho đến khi họp xong, về đến nhà rồi, Bách Phú vẫn đang say sưa trong câu nói kia của Lăng Hạo. Thậm chí còn không đợi cả Trương Dương tan sở cùng về, cũng quên luôn cả không ăn cơm.
Mình … … …thích anh ấy rồi sao ? Bách Phú trong tim thầm tự hỏi bản thân. Trời ơi ! SO BAD ! Đây thật đúng là đang mơ một giấc mơ vĩnh viễn cũng không thành sự thực được mà. Mặc dù, giấc mơ này thực sự đẹp vô cùng.
Sau khi trải qua cuộc chiến đấu kịch liệt của giấc mơ tình yêu và hiện thực, suy nghĩ lãng mạn của cô vẫn đang bay bổng tít trên cao.
Được rồi, tất cả phải bắt đầu từ việc giảm béo mới được ! Tin rằng khi đã gầy đi rồi, nhất định sẽ làm cho mọi người đều phải trợn tròn mắt. Hi vọng … …cũng có thể làm cho anh ấy vừa ý hơn.
Không vì cái gì khác, chỉ vì câu nói mà anh ấy đã nói với mình hôm nay !
Mang theo hoang tưởng về cuộc sống sau khi mình đã gầy đi, Bách Phú cười cười mà đi vào trong giấc ngủ .
+++ +++ +++ +++ +++
“Bắt đầu rồi … …tất cả lại bắt đầu rồi.”
Lại là giọng nói đó ! Là giọng nói trong giấc mơi ở bệnh viện lúc trước !
“Chúng ta … …lại sẽ được gặp nhau rồi. Ta, đã đợi nàng đợi quá cực khổ a.”
Không biết tại sao, mà giọng nói này lại thân thiết đến vậy, nhưng lại cũng rất đáng sợ.
Lần này, cảm giác mình gần với người kia hơn một bước nữa. Hiện giờ không chỉ nghe thấy giọng nói, còn nhìn thấy một chút hình ảnh nữa.
Mặt trăng, mặt trăng màu đỏ ! Trời ơi, trên thế giới này lại còn có mặt trăng màu đỏ nữa sao ! Giống như là bị máu tươi nhuộm lên vậy, đẹp đẽ như thế, nhưng cũng kỳ lạ và tà ác vô cùng !
Bên tai lại truyền đến những âm thanh kỳ lạ.
Âm thanh đó như những tiếng gầm hét của chiến sĩ trên chiến trường ; tiếng ngựa chiến kêu thảm thiết ; tiếng binh khí đinh đinh chạm vào nhau ; tiếng rên rỉ đau khổ của những người bị thương ; tiếng trống ầm ỹ nơi chiến trường … …
Những âm thanh này mặc dù rất nhỏ, rất hỗn loạn, nhưng lại làm lay động đến trái tim cô. Cho dù là phòng chiếu phim tốt nhất, cũng không thể so sánh được với âm thanh ngày càng chấn động bên tai Bách Phú lúc này !
Âm thanh đó dường như đã được cất giấu trong hồi ức nơi tít tận cùng trái tim Bách Phú, lúc này mới đột ngột vươn ra một góc, nhưng cũng đủ để làm trái tim Bách Phú kinh hoàng mà nảy lên.
Trước mũi còn ngửi thấy cả mùi vị xác chết bị đốt cháy, cũng giống như mùi đã ngửi thấy khi đưa cha mẹ đến nhà hỏa táng vậy, làm người ta thương cảm vô cùng.
Trước mũi còn ngửi thấy cả mùi vị xác chết bị đốt cháy, cũng giống như mùi đã ngửi thấy khi đưa cha mẹ đến nhà hỏa táng vậy, làm người ta thương cảm vô cùng.
Trái tim lại trở nên đau đớn quá ! Dường như đang bị một bàn tay to dùng lực mà bóp nát vậy, nước mắt cũng vì thế mà không ngừng chảy xuống. Bi thương, phẫn nộ, oán hận, còn có sự bi ai vì không thể làm gì được, tất cả đều tập trung lại hướng về Bách Phú, bên tai hình như còn có một âm thanh êm dịu không ngừng vang vọng, mà lại giống như một lời cảnh cáo bản thân vậy — “Không thể lại để trải qua thời kỳ đẹp đẽ nữa!”
Bị dọa đến không cách nào động đậy được là Bách Phú kia, cứ luôn cảm thấy trước mắt một mảng sương mờ mờ, dường như cái gì cũng không nhìn rõ được, lại dường như vốn dĩ không có gì hết cả.
Đột nhiên một bàn tay, hướng về phía cô rồi nhanh chóng nắm lấy cổ tay.
Đó là một bàn tay trắng bệch mà rất to lớn. Bàn tay đó lạnh vô cùng ! Lạnh đến tận xương tủy của cô.
“Ta, sẽ không bao giờ buông tay nữa, sẽ không bao giờ để nàng, rời xa ta !”
Bàn tay đó càng lúc lại càng dùng lực, Bách Phú cũng càng lúc càng thấy sợ hãi.
“Ta, sắp tỉnh lại rồi. Nàng thuộc về ta, nàng chỉ có thể thuộc về ta !”
Sự đau đớn cùng kinh hoàng làm Bách Phú không chịu được mà hét to lên : “Buông tay a !”
Lực đạo trên bàn tay đột nhiên biến mất, bàn tay to kia cũng không còn thấy bóng dáng nữa.
+++ +++ +++ +++ +++
Bách Phú đầu đầy mồ hôi tỉnh lại từ trong mộng.
Hóa ra chỉ là mơ ! Nhưng lại thực đến đáng sợ, hóa ra chỉ là nằm mơ. Bách Phú thở dài ra một hơi.
Nhưng vừa mới cúi đầu xuống, tim Bách Phú lại lập tức rơi vào trong hố băng. Trên hai bên cổ tay cô là vết tích tím đỏ, nhức mắt đến vậy ! Tay bên kia, chuỗi hạt Lăng Hạo tặng cô lại đang âm ỷ phát ra sắc đen ! Sự kinh hoảng lại lần nữa bóp chặt lấy trái tim vốn dĩ đã rất yếu đuối của Bách Phú.
Lần trước là tận mắt nhìn thấy nữ quỷ, đã không thể tả hết được cô cảm thấy sợ hãi đến thế nào.
Hồi thần lại, Bách Phú dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc sinh ra đến giờ xông đến trước cửa phòng Trương Dương.
“Tiểu Hắc, mở cửa ! Mau mở cửa !”
Tiếng gõ cửa khẩn cấp của Bách Phú làm cho Trương Dương rõ ràng là bị dọa đến nhảy dựng cả lên, anh vội vàng mặc chiếc áo phông cùng quần đùi lên, đẩy cửa ra đã nhìn thấy Bách Phú đang mặc một bộ váy ngủ hai dây màu hồng phấn có hình SNOOPY, làm gương mặt anh đỏ hết cả lên.
“Chuyện ……chuyện gì thế a ?” Trương Dương nhìn vào hai bàn chân mình, có chút lắp bắp mà hỏi.
Tiếc là Bách Phú rõ ràng chẳng hề ý thức được nguyên nhân của sự khó xử nơi Trương Dương : “Em, em lại gặp ác mộng rồi, em sợ lắm, em có thể ngủ ở đây một đêm không ?”
“A !” Trương Dương trợn tròn mắt, miệng mở rõ to, ngây ngốc nhìn Bách Phú : “Em…. …em muốn… …ở lại… …đây ?” Trương Dương càng lúc càng lắp bắp hơn.
Bách Phú chán nản nhìn Trương Dương nói : “Không phải chỉ là ngủ một chút ở phòng anh thôi sao, cùng lắm thì em ngủ dưới đất là được rồi.”
Thấy Trương Dương không nói gì, chỉ dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, Bách Phú nhè nhẹ lắc lắc gấu chiếc áo phông của anh, “Xin anh đấy, em thực sự là sợ lắm. Em chỉ ở lại đêm nay thôi.”
Nhìn thấy gương mặt Bách Phú bị dọa đến trắng bệch cả ra, Trương Dương kiên định nói : “Vào đi, em ngủ giường, anh ngủ dưới đất. Có anh đây, nhất định sẽ không để em có chuyện gì !”
Lại lần nữa được nghe câu nói này, song Bách Phú lại không động tâm nhiều như trước nữa, có điều sự cảm động trong tim thì vẫn là cảm động như thế.
Trương Dương trầm lặng trải một tấm ga giường trên nền nhà, nằm lên đó, lưng quay lại phía Bách Phú. Do hai người ở đều là phòng đơn, nên khó mà tránh được phút gượng gạo khi phải đối mặt lúc này.
Đương nhiên điều này rõ ràng là làm khó Trương Dương, bất luận thế nào, anh cũng là một người đàn ông trẻ có thân thể khỏe mạnh bình thường, cũng đương nhiên là sẽ có rung động cùng với nhu cầu của tuổi trẻ !
Đây đúng là không phải cuộc kiểm tra bình thường a. Song Trương Dương hiểu rõ, Bách Phú đến tìm anh là bởi vì tín nhiệm anh vô cùng. Đã nhiều năm tiếp xúc như vậy, tình cảm nhiều năm như vậy, Trương Dương không dám dễ dàng mà khiêu chiến, cũng do sợ đến khi đó sẽ mất đi nhiều hơn.
Nghe thấy tiếng thở dồn dập hoảng sợ của Bách Phú đã dần dần bình ổn, Trương Dương mới dần an tâm hơn. Ngủ cũng nhanh thật đấy ! Nghĩ tới bộ dáng hoảng sợ vừa nãy của Bách Phú, haiz , gần đây xảy ra quá nhiều việc, Bách Phú đáng thương a !
Nhưng hiện giờ đáng thương chính là mình đây, đã đếm đến hơn một nghìn con cừu rồi, mà vẫn không ngủ được.
Chỉ đến khi trời mờ mờ sáng lên, anh mới mệt mỏi mà đi vào giấc ngủ.
Vừa mới vào đến văn phòng, Trình Phong đã chạy đến nói với Bách Phú : “Cô đi đâu thế ? Lăng tiên sinh phân phó bảo cô đi họp đấy. Mau lên, giám đốc Kỷ Nhan đã đi rồi.”
“Dự họp ? Tôi ?”
Còn chưa kịp hồi thần lại, Bách Phú đã bị Trình Phong xách đến trước cửa văn phòng của Lăng Hạo.
Văn phòng đẹp quá a! Đơn giản, hợp mốt, hào phóng ; thập phần cốt cách, mà lại không hề quá cường điệu cầu kỳ.
Nghe nói người phụ trách trang trí phòng là Kỷ Nhan, haiz , phẩm vị đúng là tốt đến không còn gì để nói nữa.
Tô tổng, Diêu Diệp, Kỷ Nhan đều ở đây. Lại lần nữa phải đối mặt với những vị lãnh đạo này, Bách Phú lại thêm phần căng thẳng.
“Không sao đâu, đừng có căng thẳng. Hôm nay đến đây, đều là những người hiểu rõ sự việc này nhất.” Lăng Hạo thân thiết nở nụ cười nói.
Sau đó, thư ký của Tô tổng bắt đầu đưa lên caffe hoặc là trà cho những người tham dự cuộc họp. Khi cô ta hỏi Bách Phú, người được hưởng ân sủng đến kinh ngạc là Bách Phú kia suýt nữa thì từ ghế mà nhảy dựng lên. Đây chính là cô thư ký Mộc cao cao tại thượng sao ? Chẳng giống với lúc bình thường tí nào cả.
Cuộc họp bắt đầu .
… … … … … …
Oh , hóa ra là vì chuyện ở phòng 1423 kia. Nhắc đến căn phòng đó, Bách Phú không đừng được mà lại tê hết cả người lên.
Bạch Long đại sư ? Bách Phú thầm suy nghĩ. Hình như trên truyền hình và tiết mục tổng hợp nghệ thuật có nhắc đến, nghe đồn là một người thần kỳ đến nỗi gần như được coi là thần. Rất nhiều những người giàu có, những nhà làm chính khách, ngôi sao nổi tiếng đều tranh nhau để đến quỳ bái ông, chỉ để ông giúp cho một chút. Có điều, vị đại sư đến lần này liệu có phải là nhân vật truyền kỳ đó hay không ? Mà đương nhiên, dựa vào thế lực cùng sức ảnh hưởng của Lăng gia, có lẽ cũng có thể có khả năng đó.
“Bách Phú a .”
Lăng Hạo đột nhiên gọi một tiếng, hại Bách Phú nhảy dựng cả lên, “Vâng !”
“Đừng có căng thẳng như thế.” Lăng Hạo nhìn vào đôi mắt của Bách Phú, làm cô như bị tan chảy trong đôi mắt đó vậy, “Đại sư nói, đến lúc đó, cô nhất định phải có mặt đấy. Cô có thể làm được không ?”
“Được ạ !” Bách Phú không suy nghĩ chút nào mà trả lời luôn, cũng vì trả lời nhanh quá, làm sau đó lập tức có chút hối hận, chỉ đành dùng âm thanh rất nhỏ mà ngập ngừng hỏi : “Vâng … …không biết, có thể hỏi điều này không, tại sao nhất định … …lại muốn tôi đến đó?”
Lăng Hạo cười khổ nói : “Cái này, tôi cũng không được rõ lắm. Đại sư ông ấy chính là như thế, có điều, ông đã làm thế này, nhất định phải có lý do của ông.”
“Tôi hiểu rồi ạ. Tôi nhất định sẽ làm được.” Bách Phú chỉ đành khoác lên bộ dáng rất dũng cảm mà nói.
“Tốt lắm.” Lời khen ngợi từ chính miệng Lăng Hạo nói ra, lại làm Bách Phú mãn nguyện vô cùng.
“Có điều … … ” Lăng Hạo đột nhiên lại chuyển hẳn ngữ khí, “Cô , thực sự không sợ sao ?”
“A ?” Bách Phú hơi ngây ra một chút, gương mặt có chút hồng lên trả lời , “Đương nhiên … … …vẫn có một chút sợ ạ… … … ”
“Đừng có sợ. Tôi, nhất định sẽ không để cô phải xảy ra chuyện gì nữa đâu.”
Ngữ khí khẳng định của Lăng Hạo, làm trái tim Bách Phú trong phút chốc lại nảy lên kịch liệt. Màu đỏ hồng, bắt đầu từ hai bên má xuống đến cổ rồi nhanh chóng mà lan tỏa ra. Để che dấu sự bối rối này, Bách Phú chỉ có thể không ngừng uống caffe, cho đến khi caffe trong cốc đã uống hết, cô vẫn cứ uống tiếp.
Cho đến khi họp xong, về đến nhà rồi, Bách Phú vẫn đang say sưa trong câu nói kia của Lăng Hạo. Thậm chí còn không đợi cả Trương Dương tan sở cùng về, cũng quên luôn cả không ăn cơm.
Mình … … …thích anh ấy rồi sao ? Bách Phú trong tim thầm tự hỏi bản thân. Trời ơi ! SO BAD ! Đây thật đúng là đang mơ một giấc mơ vĩnh viễn cũng không thành sự thực được mà. Mặc dù, giấc mơ này thực sự đẹp vô cùng.
Sau khi trải qua cuộc chiến đấu kịch liệt của giấc mơ tình yêu và hiện thực, suy nghĩ lãng mạn của cô vẫn đang bay bổng tít trên cao.
Được rồi, tất cả phải bắt đầu từ việc giảm béo mới được ! Tin rằng khi đã gầy đi rồi, nhất định sẽ làm cho mọi người đều phải trợn tròn mắt. Hi vọng … …cũng có thể làm cho anh ấy vừa ý hơn.
Không vì cái gì khác, chỉ vì câu nói mà anh ấy đã nói với mình hôm nay !
Mang theo hoang tưởng về cuộc sống sau khi mình đã gầy đi, Bách Phú cười cười mà đi vào trong giấc ngủ .
+++ +++ +++ +++ +++
“Bắt đầu rồi … …tất cả lại bắt đầu rồi.”
Lại là giọng nói đó ! Là giọng nói trong giấc mơi ở bệnh viện lúc trước !
“Chúng ta … …lại sẽ được gặp nhau rồi. Ta, đã đợi nàng đợi quá cực khổ a.”
Không biết tại sao, mà giọng nói này lại thân thiết đến vậy, nhưng lại cũng rất đáng sợ.
Lần này, cảm giác mình gần với người kia hơn một bước nữa. Hiện giờ không chỉ nghe thấy giọng nói, còn nhìn thấy một chút hình ảnh nữa.
Mặt trăng, mặt trăng màu đỏ ! Trời ơi, trên thế giới này lại còn có mặt trăng màu đỏ nữa sao ! Giống như là bị máu tươi nhuộm lên vậy, đẹp đẽ như thế, nhưng cũng kỳ lạ và tà ác vô cùng !
Bên tai lại truyền đến những âm thanh kỳ lạ.
Âm thanh đó như những tiếng gầm hét của chiến sĩ trên chiến trường ; tiếng ngựa chiến kêu thảm thiết ; tiếng binh khí đinh đinh chạm vào nhau ; tiếng rên rỉ đau khổ của những người bị thương ; tiếng trống ầm ỹ nơi chiến trường … …
Những âm thanh này mặc dù rất nhỏ, rất hỗn loạn, nhưng lại làm lay động đến trái tim cô. Cho dù là phòng chiếu phim tốt nhất, cũng không thể so sánh được với âm thanh ngày càng chấn động bên tai Bách Phú lúc này !
Âm thanh đó dường như đã được cất giấu trong hồi ức nơi tít tận cùng trái tim Bách Phú, lúc này mới đột ngột vươn ra một góc, nhưng cũng đủ để làm trái tim Bách Phú kinh hoàng mà nảy lên.
Trước mũi còn ngửi thấy cả mùi vị xác chết bị đốt cháy, cũng giống như mùi đã ngửi thấy khi đưa cha mẹ đến nhà hỏa táng vậy, làm người ta thương cảm vô cùng.
Trước mũi còn ngửi thấy cả mùi vị xác chết bị đốt cháy, cũng giống như mùi đã ngửi thấy khi đưa cha mẹ đến nhà hỏa táng vậy, làm người ta thương cảm vô cùng.
Trái tim lại trở nên đau đớn quá ! Dường như đang bị một bàn tay to dùng lực mà bóp nát vậy, nước mắt cũng vì thế mà không ngừng chảy xuống. Bi thương, phẫn nộ, oán hận, còn có sự bi ai vì không thể làm gì được, tất cả đều tập trung lại hướng về Bách Phú, bên tai hình như còn có một âm thanh êm dịu không ngừng vang vọng, mà lại giống như một lời cảnh cáo bản thân vậy — “Không thể lại để trải qua thời kỳ đẹp đẽ nữa!”
Bị dọa đến không cách nào động đậy được là Bách Phú kia, cứ luôn cảm thấy trước mắt một mảng sương mờ mờ, dường như cái gì cũng không nhìn rõ được, lại dường như vốn dĩ không có gì hết cả.
Đột nhiên một bàn tay, hướng về phía cô rồi nhanh chóng nắm lấy cổ tay.
Đó là một bàn tay trắng bệch mà rất to lớn. Bàn tay đó lạnh vô cùng ! Lạnh đến tận xương tủy của cô.
“Ta, sẽ không bao giờ buông tay nữa, sẽ không bao giờ để nàng, rời xa ta !”
Bàn tay đó càng lúc lại càng dùng lực, Bách Phú cũng càng lúc càng thấy sợ hãi.
“Ta, sắp tỉnh lại rồi. Nàng thuộc về ta, nàng chỉ có thể thuộc về ta !”
Sự đau đớn cùng kinh hoàng làm Bách Phú không chịu được mà hét to lên : “Buông tay a !”
Lực đạo trên bàn tay đột nhiên biến mất, bàn tay to kia cũng không còn thấy bóng dáng nữa.
+++ +++ +++ +++ +++
Bách Phú đầu đầy mồ hôi tỉnh lại từ trong mộng.
Hóa ra chỉ là mơ ! Nhưng lại thực đến đáng sợ, hóa ra chỉ là nằm mơ. Bách Phú thở dài ra một hơi.
Nhưng vừa mới cúi đầu xuống, tim Bách Phú lại lập tức rơi vào trong hố băng. Trên hai bên cổ tay cô là vết tích tím đỏ, nhức mắt đến vậy ! Tay bên kia, chuỗi hạt Lăng Hạo tặng cô lại đang âm ỷ phát ra sắc đen ! Sự kinh hoảng lại lần nữa bóp chặt lấy trái tim vốn dĩ đã rất yếu đuối của Bách Phú.
Lần trước là tận mắt nhìn thấy nữ quỷ, đã không thể tả hết được cô cảm thấy sợ hãi đến thế nào.
Hồi thần lại, Bách Phú dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc sinh ra đến giờ xông đến trước cửa phòng Trương Dương.
“Tiểu Hắc, mở cửa ! Mau mở cửa !”
Tiếng gõ cửa khẩn cấp của Bách Phú làm cho Trương Dương rõ ràng là bị dọa đến nhảy dựng cả lên, anh vội vàng mặc chiếc áo phông cùng quần đùi lên, đẩy cửa ra đã nhìn thấy Bách Phú đang mặc một bộ váy ngủ hai dây màu hồng phấn có hình SNOOPY, làm gương mặt anh đỏ hết cả lên.
“Chuyện ……chuyện gì thế a ?” Trương Dương nhìn vào hai bàn chân mình, có chút lắp bắp mà hỏi.
Tiếc là Bách Phú rõ ràng chẳng hề ý thức được nguyên nhân của sự khó xử nơi Trương Dương : “Em, em lại gặp ác mộng rồi, em sợ lắm, em có thể ngủ ở đây một đêm không ?”
“A !” Trương Dương trợn tròn mắt, miệng mở rõ to, ngây ngốc nhìn Bách Phú : “Em…. …em muốn… …ở lại… …đây ?” Trương Dương càng lúc càng lắp bắp hơn.
Bách Phú chán nản nhìn Trương Dương nói : “Không phải chỉ là ngủ một chút ở phòng anh thôi sao, cùng lắm thì em ngủ dưới đất là được rồi.”
Thấy Trương Dương không nói gì, chỉ dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, Bách Phú nhè nhẹ lắc lắc gấu chiếc áo phông của anh, “Xin anh đấy, em thực sự là sợ lắm. Em chỉ ở lại đêm nay thôi.”
Nhìn thấy gương mặt Bách Phú bị dọa đến trắng bệch cả ra, Trương Dương kiên định nói : “Vào đi, em ngủ giường, anh ngủ dưới đất. Có anh đây, nhất định sẽ không để em có chuyện gì !”
Lại lần nữa được nghe câu nói này, song Bách Phú lại không động tâm nhiều như trước nữa, có điều sự cảm động trong tim thì vẫn là cảm động như thế.
Trương Dương trầm lặng trải một tấm ga giường trên nền nhà, nằm lên đó, lưng quay lại phía Bách Phú. Do hai người ở đều là phòng đơn, nên khó mà tránh được phút gượng gạo khi phải đối mặt lúc này.
Đương nhiên điều này rõ ràng là làm khó Trương Dương, bất luận thế nào, anh cũng là một người đàn ông trẻ có thân thể khỏe mạnh bình thường, cũng đương nhiên là sẽ có rung động cùng với nhu cầu của tuổi trẻ !
Đây đúng là không phải cuộc kiểm tra bình thường a. Song Trương Dương hiểu rõ, Bách Phú đến tìm anh là bởi vì tín nhiệm anh vô cùng. Đã nhiều năm tiếp xúc như vậy, tình cảm nhiều năm như vậy, Trương Dương không dám dễ dàng mà khiêu chiến, cũng do sợ đến khi đó sẽ mất đi nhiều hơn.
Nghe thấy tiếng thở dồn dập hoảng sợ của Bách Phú đã dần dần bình ổn, Trương Dương mới dần an tâm hơn. Ngủ cũng nhanh thật đấy ! Nghĩ tới bộ dáng hoảng sợ vừa nãy của Bách Phú, haiz , gần đây xảy ra quá nhiều việc, Bách Phú đáng thương a !
Nhưng hiện giờ đáng thương chính là mình đây, đã đếm đến hơn một nghìn con cừu rồi, mà vẫn không ngủ được.
Chỉ đến khi trời mờ mờ sáng lên, anh mới mệt mỏi mà đi vào giấc ngủ.
/198
|