Thẩm gia khu phía nam thành phố A
Theo thường lệ, dừng xe gần đó, Hình Khắc Lũy gõ cửa, một lúc lâu mới nghe được trong phòng truyền ra âm thanh, xác định trong nhà có người, anh xoay người từ trên xe mang đồ xuống.
Cánh cửa cũ kĩ mở ra, Trầm mẫu nửa đầu tóc bạc, đứng bên trong, nhìn ra, thần sắc có chút hoảng hốt.
Sợ bà không nhận ra mình, Hình Khắc Lũy cầm đồ để vào bên trong tự giới thiệu: "Dì Trầm, cháu là Lũy tử, tới thăm dì."
Nếp nhăn khóe mắt rõ ràng, Trầm mẫu mặc chiếc áo khoác cũ cẩn thận nhìn kĩ, mặt lộ vẻ vui mừng: "Là Lũy tử, mau vào. Gia Ngưng con bé này, bảo ở nhà lại không nghe, cũng không biết đi ra ngoài làm gì, bác đi tìm con bé." Lời nói xong, người đã đi ra ngoài.
Hình Khắc Lũy cau mày, ngược lại kéo khuỷu tay bà: "Đợi lát nữa sẽ trở lại thôi, chúng ta vào nhà đợi."
Trầm mẫu đối với lời nói của anh rất tin tưởng, không nghi ngờ, bà cười kéo anh vào cửa: "Lũy tử nhanh ngồi, dì Trầm rót nước cho con."
Hình Khắc Lũy dìu bà ngồi lên sofa: "Khát con sẽ tự tìm nước uống, dì cứ nghỉ đi." Xoay người đi ra ngoài hai chuyến mới đem hết đồ mang vào nhà, sau đó lại giống như đã quen phân loại đồ rồi cất gọn gàng.
"Sao lại mua nhiều đồ như vậy? Lần trước cũng chưa ăn hết." Trầm mẫu thân thiết kéo anh ngồi bên cạnh, cẩn thận chu đáo: "Mấy hôm không tới, con gầy đi, lại huấn luyện phải không?"
Hình Khắc Lũy không trả lời hỏi lại: "Nghe nói dì gần đây không được khỏe?"
Trầm mẫu than thở: "Không có thời điểm cụ thể, không phải là cái này đau thì là cái kia đau."
Hình Khắc Lũy nhìn Trầm mẫu, phát hiền đầu tóc bà xốc xếch, hốc mắt hõm sâu, cả người dáng vẻ tiều tụy: "Con sẽ sắp xếp, dẫn dì đi bệnh viện kiểm tra, có bệnh thì uống thuốc."
"Dì không đi bệnh viện." Trầm mẫu cự tuyệt, sau đó nói: "Lũy tử, sao không tới đây ở? Gia Ngưng rất nhớ con."
Hình Khắc Lũy vẻ mặt hơi biến hóa, biến hóa rất nhỏ này người khác căn bản không thể phát hiện ra, anh giống như dỗ dành đứa bé: "Dì Trầm người quên, con chính là bộ đội, trừ phi có công sự hoặc nghỉ phép, nếu không không thể tùy ý ra ngoài."
Trầm mẫu nghe vậy vẻ mặt mơ hồ có chút thất vọng: "Vậy con đem Gia Ngưng đi theo đi, hai đứa ở cùng một chỗ, con bé cũng có thể chăm sóc con..."
Trầm mẫu một lần nữa nhắc lại vấn đề cũ khiến tài ăn nói khéo léo của Hình Khắc Lũy cũng không thể phát huy, anh day huyệt thái dương, cố gắng tìm từ để giải thích tránh không làm ảnh hưởng quá lớn tới cảm xúc của bà, lại có thể biểu đạt lập trường cùng thân phận của anh.
Cho dù là nói dối, đối với họ, anh cũng không cam kết. Thu hồi ánh mắt quyến luyến trên người Hình Khắc Lũy, Thẩm Gia Nam đứng ở cửa đã lâu rốt cuộc giải vây cho anh: "Mẹ, sao mẹ lại hồ đồ như vậy, doanh trại chứ đâu phải nhà của ai, không phải Hình đại ca nói nhận là nhận? Mẹ đừng làm khó anh ấy."
Trầm mẫu giương mắt nhìn sang, vẫy cô: "Gia Ngưng, con tới đây."
Bị gọi là Gia Ngưng, Thẩm Gia Nam bước thấp bước cao chậm rãi đi tới, thấy Hình Khắc Lũy đứng dậy, cô mỉm cười theo thói quen đưa tay ra để đợi anh đỡ, nhưng anh lại chỉ nhận lấy túi xách trong tay cô.
Thẩm Gia Nam vẻ mặt cứng đờ, nhưng rất mau khôi phục lại như thường, cùng Hình Khắc Lũy một trái một phải ngồi cạnh Trầm mẫu.
Cảnh tượng giống người một nhà. Điều mà Thẩm Gia Nam mong đợi vô số lần, mấy năm nay chưa một lần thực hiện được.
Trầm mẫu đem tay Thẩm Gia Nam và Hình Khắc Lũy đặt lên nhau, tiếp tục chủ đề: "Ai nói ta hồ đồ? Bộ đội cũng có thể theo quân, chờ hai con kết hôn, con có thể đi theo ở cùng Lũy tử, chẳng lẽ con muốn mỗi người một nơi, đúng không Lũy tử?"
Mỗi lần đối diện với vấn đề lúng túng này, Hình Khắc Lũy trước sau như một trầm mặc.
Trả lời chính là lừa gạt, anh không thể cũng không muốn.
Cự tuyệt sẽ làm bà mất khống chế, anh không muốn, cũng không nghĩ.
Không có bỏ qua sự biến hóa trên gương mặt Hình Khắc Lũy, lúng túng, thất vọng Thẩm Gia Nam tự tay đánh vỡ mộng đẹp của mẹ: "Mẹ nói linh tinh đi đâu rồi, ai nói con muốn cùng Hình đại ca kết hôn, chúng con sẽ không kết hôn, mẹ đừng nói nữa..."
Lời nói còn chưa xong thì "bốp" một tiếng thanh thúy vang lên cắt đứt.
Trầm mẫu động tác cực nhanh, giơ tay lên tát vào mặt Thẩm Gia Nam.
Hình Khắc Lũy không ngờ tới Trầm mẫu đột nhiên động thủ, đứng dậy bảo vệ Thẩm Gia Nam, đồng thời kéo tay bà: "Dì Trầm!"
Trầm mẫu cảm xúc nhất thời bị mất khống chế, cất cao giọng mắng: "Không cùng Lũy tử kết hôn con muốn gả cho người nào? Lũy tử có chỗ nào không tốt, con còn nhìn không rõ? Con có mắt mà nhìn không rõ sao?
Một bên mắng một bên giãy giụa cố gắng thoát khỏi khống chế đánh Thẩm Gia Nam.
Che má trái nóng hừng hực, Thẩm Gia Nam ngồi không nhúc nhích, hai mắt chớp mạnh.
"Dì Trầm, dì bình tĩnh một chút!" Hình Khắc Lũy tay phải hơi dùng sức đem Thẩm Gia Nam kéo ra sau, đồng thời nắm vai Trầm mẫu, quát lớn: "Dì Trầm, dì còn đánh cô ấy, con lập tức rời khỏi đây!"
Hình Khắc Lũy âm thanh trầm thấp có lực, ức chế Trầm mẫu, bà ôm anh khóc rống: "Lũy tử, con tha thứ cho Gia Ngưng đi, nó nhất thời hồ đồ, con đừng không cần nó..."
Hồ đồ? Tha thứ? Những từ đơn giản dễ hiểu dùng trên người anh có cảm giác tinh tế.
Những thứ mơ hồ kia cất giấu phía sâu, tưởng như không bao giờ bị phai nhạt lại vì một câu tha thứ kia lôi ra ngoài. Hình Khắc Lũy trong lòng tự hỏi: Anh cùng Thẩm Gia Ngưng có cần thiết phải nói "Tha thứ"? Nhưng đáp lại anh ở trong ngực trái hoàn toàn yên tĩnh, không còn bất cứ thứ gì khác.
Giơ tay lên vỗ vỗ lưng Trầm mẫu, Hình Khắc Lũy giọng nói nhàn nhạt nói ra mấy chữ: "Được, con tha thứ cho cô ấy."
Nếu như đây là điều cô muốn, tôi tha thứ!
Có lẽ nghe được trong lời nói của anh ẩn chứa sự nhẹ nhàng, thoải mái, Thẩm Gia Nam nước mắt theo gương mặt rơi xuống, đưa tay cầm cánh tay Hình Khắc Lũy, giống như sắp bị mất đi vật quý giá, nắm thật chặt.
Không khí nhẹ nhàng, Trầm mẫu kéo dài nói muốn Hình Khắc Lũy tha thứ Thẩm Gia Ngưng, không biết bao nhiêu lần.
Nhìn chằm chằm gương mặt không thay đổi chút nào của Hình Khắc Lũy, Thẩm Gia Nam trong lòng càng lạnh.
Rốt cuộc, cô nghĩ rằng anh không có cách nào quên được chuyện tình đó, cuối cùng bị cái gì thay thế.
Nhận thức như vậy, khiến Thẩm Gia Nam cảm thấy hoảng sợ, thậm chí tuyệt vọng.
Hình Khắc Lũy dĩ nhiên không nhận thấy được giờ phút này Thẩm Gia Nam nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn thời gian, anh cảm giác mình nên đi, nhưng nhìn đến ánh mắt đầy lệ của Trầm mẫu lại đành phải đồng ý ở lại ăn tối.
Trước khi đến cũng không gọi cho Thẩm Gia Nam, nhưng cô giống như là đã biết trước được anh đến, mua rất nhiều đồ ăn ngon. Thấy chân cô tập tễnh ở trong bếp bận rộn, Hình Khắc Lũy mở nhạc nhẹ giúp Trầm mẫu hóa giải tâm tình, rồi vào phòng bếp.
Nhận lấy công việc của Thẩm Gia Nam, Hình Khắc Lũy hỏi: "Trầm di tâm trạng gần dây vẫn không ổn định như vậy sao?"
Thẩm Gia Nam quay lưng lau nước mắt: "Trước khi thỉnh thoảng còn nhớ em, bây giờ cả ngày đều kêu tên chị hai, hoặc nói về anh."
Hình Khắc Lũy trầm mặc chốc lát: "Nếu vẫn như vậy nên nhập viện điều trị."
Giống như bị xúc động, Thẩm Gia Nam thật vất vả mới kiềm nén được, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống: "Chị đã... Mẹ nếu như..." Cô không nói được nữa, xoay người nhào vào lòng Hình Khắc Lũy, ôm hông anh khóc thành tiếng.
Đối với tất cả mọi chuyện, cô là người vô tội. Nhưng mà anh điều anh có thể làm, có thể cho, cũng chỉ có giới hạn. Duy trì tư thế bị cô ôm, Hình Khắc Lũy để cho Thẩm Gia Nam khóc thật lâu.
Cơm tối Hình Khắc Lũy gần như đụng đũa, Thẩm Gia Nam không có khẩu vị, hai người đều trầm mặc, đôi lúc Trầm mẫu hỏi mới trả lời một câu, không khí yên lặng, đè nén. Ngồi một lúc, Hình Khắc Lũy đứng dậy ra về.
Trầm mẫu lôi kéo anh không thả: "Lũy tử, Lễ mừng năm mới con mang Gia Ngưng về nhà đi, cũng để ba mẹ con gặp qua con bé, con nói xem?"
Nếu không phải từng ở bệnh viện xem kết quả kiểm tra bệnh tình của Trầm mẫu, Hình Khắc Lũy có cảm giác Trần mẫu thần trí mơ hồ là giả, bởi vì lời nói của bà thật sự không giống người thần trí mơ hồ, một loại tỉnh táo, khiến anh nghi ngờ.
Anh rất muốn trực tiếp từ chối, thậm chí rõ ràng nói cho Trầm mẫu biết, anh sẽ không cùng với Thẩm Gia Ngưng hay Thẩm Gia Nam kết hôn, những lời mấy năm qua anh nói vô số lần, nhưng mà mỗi lần kết quả cũng không khó để suy nghĩ, vì vậy anh trấn an: "Chuyện của con và Gia Ngưng thương lượng sau, dì đừng lo lắng."
Trầm mẫu tất nhiên không hài lòng với câu trả lời của anh: "Dì biết con ở trong bộ đội rất bận, nhưng chuyển công tác đôi lúc cũng phải dừng lại một chút, cũng không thể để Gia Ngưng chờ con, tuổi các con cũng không phải còn nhỏ."
Hình Khắc Lũy trầm giọng: "Con biết rồi."
Trầm mẫu vỗ vỗ tay anh, giống như dặn dò, sau đó giáo phó Thẩm Gia Nam: "Gia Ngưng, thay mẹ tiễn Lũy tử."
Thẩm Gia Nam đi đứng không tiện, Hình Khắc Lũy không cho cô tiễn, nhưng cô cố chấp đi theo đến bên ngoài.
Thấy cô có vẻ muốn nói lại thôi, Hình Khắc Lũy hỏi: "Còn có chuyện gì?"
"Hình đại ca." Thẩm Gia Nam ánh mắt mong đợi nhìn anh: "Em muốn trước khi năm mới đi thăm chị hai."
Hình Khắc Lũy dĩ nhiên hiểu ý cô, nhưng anh nói: "Chờ anh hỏi chị dâu một chút khi nào có thời gian, chúng ta sẽ đi cùng em."
Một câu chị dâu, lần nữa khẳng định quan hệ bọn họ.
Một câu chúng ta, dễ dàng vạch ra gianh giới giữa hai người.
Ánh mắt chạm đến ánh mắt sáng đầy vẻ hạnh phúc của anh, Thẩm Gia Nam cười khổ sở: "Được."
Đối với người không rõ ý thức như Trầm mẫu, Hình Khắc Lũy không thể nào giải thích, nhưng đối với Thẩm Gia Nam, anh không cần giải thích.
Vỗ vỗ bả vai cô anh nói: "Trở về đi." Sau đó đem một phong bì thật dày đặt lên tay cô: "Sắp bước sang năm mới, cần gì thì cứ mua, đừng tiết kiệm cho đại ca."
Khi xe việt dã biến mất trong tầm mắt, Thẩm Gia Nam như cũ đứng trong gió rét.
Trời chạng vạng tối, ánh sáng đèn bên trong, vẻ mặt cô không rõ ràng, trong lòng cũng mơ hồ.
Đến bệnh viện Lục quân, Hình Khắc Lũy tới phòng bệnh, nhưng nhìn thấy người ba ngày không xuất hiện Lý Niệm không nói một lời ngồi trước giường đút cơm cho Hình Khắc Dao, anh ngược lại đi đến phòng làm việc Mễ Kha. Đã tan việc, bệnh viện an tĩnh hơn so với ban ngày rất nhiều, đứng ở cửa phòng làm việc, Hình Khắc Lũy nghe được cuộc trò truyện của một lớn một nhỏ.
Đầu tiên là giọng nữ trong veo: "Còn muốn chocolate sao?" là Mễ Kha.
Sau đó là người bạn nhỏ non nớt đáp lại: "Vâng." là Hành Hành.
"Nhưng con đã hứa với cô mỗi ngày chỉ ăn hai cái."
"Nhưng mợ nhỏ hỏi con hết rồi sao?"
Đứa bé này quả nhiên không lừa gạt được, đem chocolate bỏ vào ngăn kéo, Mễ Kha xoa tay nhỏ bé của Hành Hành, nổi lòng hiếu kỳ hỏi: "Sao mấy ngày nay con không tới thăm mẹ? Còn có chú Lý Niệm, sao cũng không đến."
Hành Hành ngồi trên ghế, hai bàn chân đong đưa: "Chú nói mẹ cần nghỉ ngơi, không để con quấy rầy mẹ."
Mễ Kha chớp mắt: "Vậy sao hôm nay lại đến?"
Hành Hành mày hơi nhíu: "Bởi vì chú nhớ mẹ, điều này mà mợ nhỏ cũng không biết."
Giọng nói của nhóc con sao lại giống cậu của bé đến thế, thật ghét mà.
Mễ Kha giơ tay bấu nhẹ mặt cậu nhóc, "Con giống như cái gì cũng biết."
Hành Hành nhe răng cười,"Tất nhiên, chú cũng nói cho con biết."
Mễ Kha tinh thần nhiều chuyện nổi lên hỏi: "Chú còn nói cho con cái gì?"
"Chú còn nói..." Hành Hành nghẹo đầu nhìn Mễ Kha, hơi tỏ vẻ khổ não: "Không cho con được nói cho người khác."
Cũng biết nói chuyện với đứa bé này đòi hỏi một kỹ thuật cao, Mễ Kha bị nghẹn, đưa cho tiểu tổ tông một miếng bánh.
Hành Hành giơ tay nhận lấy, một bên gặm bánh quy một bên cúi đầu nói: "Cám ơn mợ nhỏ!"
Được rồi thân là mợ nhỏ, Mễ Kha quyết định rộng lượng không so đo với cậu bé.
Chỉnh lại áo len Hành Hành, cô hỏi: "Cậu của con làm sao còn chưa tới?"
Hành Hành ăn ngon lành, một lát sau mới nói: "Vậy mợ muốn hỏi cậu."
Mễ Kha dáng điệu ngây thơ nhìn gương mặt Hành Hành, lẩm bẩm lầu bầu: "Thật không muốn thừa nhận lớn như vậy lại còn nói chuyện không bằng một người bạn nhỏ."
Hình Khắc Lũy bật cười.
Hành Hành nghe tiếng cười ngẩng đầu, thấy Hình Khắc Lũy đứng ở cửa, cậu nhóc leo xuống lắc lắc cái thân thể mập mạp nhỏ bé chạy tới ôm chân cậu, muốn bế.
Mễ Kha quay đầu Hình Khắc Lũy nhìn thấy khóe miệng cô như ẩn như hiện lúm đồng tiền, đáy mắt xẹt qua nụ cười ấm áp.
Khom người ôm lấy Hành Hành anh hỏi: "Mợ nhỏ có được hay không?"
Hành Hành gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn, suy nghĩ một chút, trịnh trọng gật đầu: "Tốt."
Hình Khắc Lũy cười, đôi mắt đào hoa lóe lên chút ánh sáng.
Đặt Hành Hành ngồi lên ghế, anh nói: "Hành Hành nói với mợ nhỏ, cậu còn chưa có ăn tối."
Mễ Kha đang muốn nói anh "mặt dày" lại nghe Hành Hành nghiêm túc hỏi cô: "Mợ nhỏ có nghe thấy không?"
Mễ Kha liếc mắt nhìn Hình Khắc Lũy sau đó nói chuyện chính: "Một tin tốt, một tin xấu anh muốn nghe tin nào trước?"
Theo thường lệ, dừng xe gần đó, Hình Khắc Lũy gõ cửa, một lúc lâu mới nghe được trong phòng truyền ra âm thanh, xác định trong nhà có người, anh xoay người từ trên xe mang đồ xuống.
Cánh cửa cũ kĩ mở ra, Trầm mẫu nửa đầu tóc bạc, đứng bên trong, nhìn ra, thần sắc có chút hoảng hốt.
Sợ bà không nhận ra mình, Hình Khắc Lũy cầm đồ để vào bên trong tự giới thiệu: "Dì Trầm, cháu là Lũy tử, tới thăm dì."
Nếp nhăn khóe mắt rõ ràng, Trầm mẫu mặc chiếc áo khoác cũ cẩn thận nhìn kĩ, mặt lộ vẻ vui mừng: "Là Lũy tử, mau vào. Gia Ngưng con bé này, bảo ở nhà lại không nghe, cũng không biết đi ra ngoài làm gì, bác đi tìm con bé." Lời nói xong, người đã đi ra ngoài.
Hình Khắc Lũy cau mày, ngược lại kéo khuỷu tay bà: "Đợi lát nữa sẽ trở lại thôi, chúng ta vào nhà đợi."
Trầm mẫu đối với lời nói của anh rất tin tưởng, không nghi ngờ, bà cười kéo anh vào cửa: "Lũy tử nhanh ngồi, dì Trầm rót nước cho con."
Hình Khắc Lũy dìu bà ngồi lên sofa: "Khát con sẽ tự tìm nước uống, dì cứ nghỉ đi." Xoay người đi ra ngoài hai chuyến mới đem hết đồ mang vào nhà, sau đó lại giống như đã quen phân loại đồ rồi cất gọn gàng.
"Sao lại mua nhiều đồ như vậy? Lần trước cũng chưa ăn hết." Trầm mẫu thân thiết kéo anh ngồi bên cạnh, cẩn thận chu đáo: "Mấy hôm không tới, con gầy đi, lại huấn luyện phải không?"
Hình Khắc Lũy không trả lời hỏi lại: "Nghe nói dì gần đây không được khỏe?"
Trầm mẫu than thở: "Không có thời điểm cụ thể, không phải là cái này đau thì là cái kia đau."
Hình Khắc Lũy nhìn Trầm mẫu, phát hiền đầu tóc bà xốc xếch, hốc mắt hõm sâu, cả người dáng vẻ tiều tụy: "Con sẽ sắp xếp, dẫn dì đi bệnh viện kiểm tra, có bệnh thì uống thuốc."
"Dì không đi bệnh viện." Trầm mẫu cự tuyệt, sau đó nói: "Lũy tử, sao không tới đây ở? Gia Ngưng rất nhớ con."
Hình Khắc Lũy vẻ mặt hơi biến hóa, biến hóa rất nhỏ này người khác căn bản không thể phát hiện ra, anh giống như dỗ dành đứa bé: "Dì Trầm người quên, con chính là bộ đội, trừ phi có công sự hoặc nghỉ phép, nếu không không thể tùy ý ra ngoài."
Trầm mẫu nghe vậy vẻ mặt mơ hồ có chút thất vọng: "Vậy con đem Gia Ngưng đi theo đi, hai đứa ở cùng một chỗ, con bé cũng có thể chăm sóc con..."
Trầm mẫu một lần nữa nhắc lại vấn đề cũ khiến tài ăn nói khéo léo của Hình Khắc Lũy cũng không thể phát huy, anh day huyệt thái dương, cố gắng tìm từ để giải thích tránh không làm ảnh hưởng quá lớn tới cảm xúc của bà, lại có thể biểu đạt lập trường cùng thân phận của anh.
Cho dù là nói dối, đối với họ, anh cũng không cam kết. Thu hồi ánh mắt quyến luyến trên người Hình Khắc Lũy, Thẩm Gia Nam đứng ở cửa đã lâu rốt cuộc giải vây cho anh: "Mẹ, sao mẹ lại hồ đồ như vậy, doanh trại chứ đâu phải nhà của ai, không phải Hình đại ca nói nhận là nhận? Mẹ đừng làm khó anh ấy."
Trầm mẫu giương mắt nhìn sang, vẫy cô: "Gia Ngưng, con tới đây."
Bị gọi là Gia Ngưng, Thẩm Gia Nam bước thấp bước cao chậm rãi đi tới, thấy Hình Khắc Lũy đứng dậy, cô mỉm cười theo thói quen đưa tay ra để đợi anh đỡ, nhưng anh lại chỉ nhận lấy túi xách trong tay cô.
Thẩm Gia Nam vẻ mặt cứng đờ, nhưng rất mau khôi phục lại như thường, cùng Hình Khắc Lũy một trái một phải ngồi cạnh Trầm mẫu.
Cảnh tượng giống người một nhà. Điều mà Thẩm Gia Nam mong đợi vô số lần, mấy năm nay chưa một lần thực hiện được.
Trầm mẫu đem tay Thẩm Gia Nam và Hình Khắc Lũy đặt lên nhau, tiếp tục chủ đề: "Ai nói ta hồ đồ? Bộ đội cũng có thể theo quân, chờ hai con kết hôn, con có thể đi theo ở cùng Lũy tử, chẳng lẽ con muốn mỗi người một nơi, đúng không Lũy tử?"
Mỗi lần đối diện với vấn đề lúng túng này, Hình Khắc Lũy trước sau như một trầm mặc.
Trả lời chính là lừa gạt, anh không thể cũng không muốn.
Cự tuyệt sẽ làm bà mất khống chế, anh không muốn, cũng không nghĩ.
Không có bỏ qua sự biến hóa trên gương mặt Hình Khắc Lũy, lúng túng, thất vọng Thẩm Gia Nam tự tay đánh vỡ mộng đẹp của mẹ: "Mẹ nói linh tinh đi đâu rồi, ai nói con muốn cùng Hình đại ca kết hôn, chúng con sẽ không kết hôn, mẹ đừng nói nữa..."
Lời nói còn chưa xong thì "bốp" một tiếng thanh thúy vang lên cắt đứt.
Trầm mẫu động tác cực nhanh, giơ tay lên tát vào mặt Thẩm Gia Nam.
Hình Khắc Lũy không ngờ tới Trầm mẫu đột nhiên động thủ, đứng dậy bảo vệ Thẩm Gia Nam, đồng thời kéo tay bà: "Dì Trầm!"
Trầm mẫu cảm xúc nhất thời bị mất khống chế, cất cao giọng mắng: "Không cùng Lũy tử kết hôn con muốn gả cho người nào? Lũy tử có chỗ nào không tốt, con còn nhìn không rõ? Con có mắt mà nhìn không rõ sao?
Một bên mắng một bên giãy giụa cố gắng thoát khỏi khống chế đánh Thẩm Gia Nam.
Che má trái nóng hừng hực, Thẩm Gia Nam ngồi không nhúc nhích, hai mắt chớp mạnh.
"Dì Trầm, dì bình tĩnh một chút!" Hình Khắc Lũy tay phải hơi dùng sức đem Thẩm Gia Nam kéo ra sau, đồng thời nắm vai Trầm mẫu, quát lớn: "Dì Trầm, dì còn đánh cô ấy, con lập tức rời khỏi đây!"
Hình Khắc Lũy âm thanh trầm thấp có lực, ức chế Trầm mẫu, bà ôm anh khóc rống: "Lũy tử, con tha thứ cho Gia Ngưng đi, nó nhất thời hồ đồ, con đừng không cần nó..."
Hồ đồ? Tha thứ? Những từ đơn giản dễ hiểu dùng trên người anh có cảm giác tinh tế.
Những thứ mơ hồ kia cất giấu phía sâu, tưởng như không bao giờ bị phai nhạt lại vì một câu tha thứ kia lôi ra ngoài. Hình Khắc Lũy trong lòng tự hỏi: Anh cùng Thẩm Gia Ngưng có cần thiết phải nói "Tha thứ"? Nhưng đáp lại anh ở trong ngực trái hoàn toàn yên tĩnh, không còn bất cứ thứ gì khác.
Giơ tay lên vỗ vỗ lưng Trầm mẫu, Hình Khắc Lũy giọng nói nhàn nhạt nói ra mấy chữ: "Được, con tha thứ cho cô ấy."
Nếu như đây là điều cô muốn, tôi tha thứ!
Có lẽ nghe được trong lời nói của anh ẩn chứa sự nhẹ nhàng, thoải mái, Thẩm Gia Nam nước mắt theo gương mặt rơi xuống, đưa tay cầm cánh tay Hình Khắc Lũy, giống như sắp bị mất đi vật quý giá, nắm thật chặt.
Không khí nhẹ nhàng, Trầm mẫu kéo dài nói muốn Hình Khắc Lũy tha thứ Thẩm Gia Ngưng, không biết bao nhiêu lần.
Nhìn chằm chằm gương mặt không thay đổi chút nào của Hình Khắc Lũy, Thẩm Gia Nam trong lòng càng lạnh.
Rốt cuộc, cô nghĩ rằng anh không có cách nào quên được chuyện tình đó, cuối cùng bị cái gì thay thế.
Nhận thức như vậy, khiến Thẩm Gia Nam cảm thấy hoảng sợ, thậm chí tuyệt vọng.
Hình Khắc Lũy dĩ nhiên không nhận thấy được giờ phút này Thẩm Gia Nam nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn thời gian, anh cảm giác mình nên đi, nhưng nhìn đến ánh mắt đầy lệ của Trầm mẫu lại đành phải đồng ý ở lại ăn tối.
Trước khi đến cũng không gọi cho Thẩm Gia Nam, nhưng cô giống như là đã biết trước được anh đến, mua rất nhiều đồ ăn ngon. Thấy chân cô tập tễnh ở trong bếp bận rộn, Hình Khắc Lũy mở nhạc nhẹ giúp Trầm mẫu hóa giải tâm tình, rồi vào phòng bếp.
Nhận lấy công việc của Thẩm Gia Nam, Hình Khắc Lũy hỏi: "Trầm di tâm trạng gần dây vẫn không ổn định như vậy sao?"
Thẩm Gia Nam quay lưng lau nước mắt: "Trước khi thỉnh thoảng còn nhớ em, bây giờ cả ngày đều kêu tên chị hai, hoặc nói về anh."
Hình Khắc Lũy trầm mặc chốc lát: "Nếu vẫn như vậy nên nhập viện điều trị."
Giống như bị xúc động, Thẩm Gia Nam thật vất vả mới kiềm nén được, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống: "Chị đã... Mẹ nếu như..." Cô không nói được nữa, xoay người nhào vào lòng Hình Khắc Lũy, ôm hông anh khóc thành tiếng.
Đối với tất cả mọi chuyện, cô là người vô tội. Nhưng mà anh điều anh có thể làm, có thể cho, cũng chỉ có giới hạn. Duy trì tư thế bị cô ôm, Hình Khắc Lũy để cho Thẩm Gia Nam khóc thật lâu.
Cơm tối Hình Khắc Lũy gần như đụng đũa, Thẩm Gia Nam không có khẩu vị, hai người đều trầm mặc, đôi lúc Trầm mẫu hỏi mới trả lời một câu, không khí yên lặng, đè nén. Ngồi một lúc, Hình Khắc Lũy đứng dậy ra về.
Trầm mẫu lôi kéo anh không thả: "Lũy tử, Lễ mừng năm mới con mang Gia Ngưng về nhà đi, cũng để ba mẹ con gặp qua con bé, con nói xem?"
Nếu không phải từng ở bệnh viện xem kết quả kiểm tra bệnh tình của Trầm mẫu, Hình Khắc Lũy có cảm giác Trần mẫu thần trí mơ hồ là giả, bởi vì lời nói của bà thật sự không giống người thần trí mơ hồ, một loại tỉnh táo, khiến anh nghi ngờ.
Anh rất muốn trực tiếp từ chối, thậm chí rõ ràng nói cho Trầm mẫu biết, anh sẽ không cùng với Thẩm Gia Ngưng hay Thẩm Gia Nam kết hôn, những lời mấy năm qua anh nói vô số lần, nhưng mà mỗi lần kết quả cũng không khó để suy nghĩ, vì vậy anh trấn an: "Chuyện của con và Gia Ngưng thương lượng sau, dì đừng lo lắng."
Trầm mẫu tất nhiên không hài lòng với câu trả lời của anh: "Dì biết con ở trong bộ đội rất bận, nhưng chuyển công tác đôi lúc cũng phải dừng lại một chút, cũng không thể để Gia Ngưng chờ con, tuổi các con cũng không phải còn nhỏ."
Hình Khắc Lũy trầm giọng: "Con biết rồi."
Trầm mẫu vỗ vỗ tay anh, giống như dặn dò, sau đó giáo phó Thẩm Gia Nam: "Gia Ngưng, thay mẹ tiễn Lũy tử."
Thẩm Gia Nam đi đứng không tiện, Hình Khắc Lũy không cho cô tiễn, nhưng cô cố chấp đi theo đến bên ngoài.
Thấy cô có vẻ muốn nói lại thôi, Hình Khắc Lũy hỏi: "Còn có chuyện gì?"
"Hình đại ca." Thẩm Gia Nam ánh mắt mong đợi nhìn anh: "Em muốn trước khi năm mới đi thăm chị hai."
Hình Khắc Lũy dĩ nhiên hiểu ý cô, nhưng anh nói: "Chờ anh hỏi chị dâu một chút khi nào có thời gian, chúng ta sẽ đi cùng em."
Một câu chị dâu, lần nữa khẳng định quan hệ bọn họ.
Một câu chúng ta, dễ dàng vạch ra gianh giới giữa hai người.
Ánh mắt chạm đến ánh mắt sáng đầy vẻ hạnh phúc của anh, Thẩm Gia Nam cười khổ sở: "Được."
Đối với người không rõ ý thức như Trầm mẫu, Hình Khắc Lũy không thể nào giải thích, nhưng đối với Thẩm Gia Nam, anh không cần giải thích.
Vỗ vỗ bả vai cô anh nói: "Trở về đi." Sau đó đem một phong bì thật dày đặt lên tay cô: "Sắp bước sang năm mới, cần gì thì cứ mua, đừng tiết kiệm cho đại ca."
Khi xe việt dã biến mất trong tầm mắt, Thẩm Gia Nam như cũ đứng trong gió rét.
Trời chạng vạng tối, ánh sáng đèn bên trong, vẻ mặt cô không rõ ràng, trong lòng cũng mơ hồ.
Đến bệnh viện Lục quân, Hình Khắc Lũy tới phòng bệnh, nhưng nhìn thấy người ba ngày không xuất hiện Lý Niệm không nói một lời ngồi trước giường đút cơm cho Hình Khắc Dao, anh ngược lại đi đến phòng làm việc Mễ Kha. Đã tan việc, bệnh viện an tĩnh hơn so với ban ngày rất nhiều, đứng ở cửa phòng làm việc, Hình Khắc Lũy nghe được cuộc trò truyện của một lớn một nhỏ.
Đầu tiên là giọng nữ trong veo: "Còn muốn chocolate sao?" là Mễ Kha.
Sau đó là người bạn nhỏ non nớt đáp lại: "Vâng." là Hành Hành.
"Nhưng con đã hứa với cô mỗi ngày chỉ ăn hai cái."
"Nhưng mợ nhỏ hỏi con hết rồi sao?"
Đứa bé này quả nhiên không lừa gạt được, đem chocolate bỏ vào ngăn kéo, Mễ Kha xoa tay nhỏ bé của Hành Hành, nổi lòng hiếu kỳ hỏi: "Sao mấy ngày nay con không tới thăm mẹ? Còn có chú Lý Niệm, sao cũng không đến."
Hành Hành ngồi trên ghế, hai bàn chân đong đưa: "Chú nói mẹ cần nghỉ ngơi, không để con quấy rầy mẹ."
Mễ Kha chớp mắt: "Vậy sao hôm nay lại đến?"
Hành Hành mày hơi nhíu: "Bởi vì chú nhớ mẹ, điều này mà mợ nhỏ cũng không biết."
Giọng nói của nhóc con sao lại giống cậu của bé đến thế, thật ghét mà.
Mễ Kha giơ tay bấu nhẹ mặt cậu nhóc, "Con giống như cái gì cũng biết."
Hành Hành nhe răng cười,"Tất nhiên, chú cũng nói cho con biết."
Mễ Kha tinh thần nhiều chuyện nổi lên hỏi: "Chú còn nói cho con cái gì?"
"Chú còn nói..." Hành Hành nghẹo đầu nhìn Mễ Kha, hơi tỏ vẻ khổ não: "Không cho con được nói cho người khác."
Cũng biết nói chuyện với đứa bé này đòi hỏi một kỹ thuật cao, Mễ Kha bị nghẹn, đưa cho tiểu tổ tông một miếng bánh.
Hành Hành giơ tay nhận lấy, một bên gặm bánh quy một bên cúi đầu nói: "Cám ơn mợ nhỏ!"
Được rồi thân là mợ nhỏ, Mễ Kha quyết định rộng lượng không so đo với cậu bé.
Chỉnh lại áo len Hành Hành, cô hỏi: "Cậu của con làm sao còn chưa tới?"
Hành Hành ăn ngon lành, một lát sau mới nói: "Vậy mợ muốn hỏi cậu."
Mễ Kha dáng điệu ngây thơ nhìn gương mặt Hành Hành, lẩm bẩm lầu bầu: "Thật không muốn thừa nhận lớn như vậy lại còn nói chuyện không bằng một người bạn nhỏ."
Hình Khắc Lũy bật cười.
Hành Hành nghe tiếng cười ngẩng đầu, thấy Hình Khắc Lũy đứng ở cửa, cậu nhóc leo xuống lắc lắc cái thân thể mập mạp nhỏ bé chạy tới ôm chân cậu, muốn bế.
Mễ Kha quay đầu Hình Khắc Lũy nhìn thấy khóe miệng cô như ẩn như hiện lúm đồng tiền, đáy mắt xẹt qua nụ cười ấm áp.
Khom người ôm lấy Hành Hành anh hỏi: "Mợ nhỏ có được hay không?"
Hành Hành gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn, suy nghĩ một chút, trịnh trọng gật đầu: "Tốt."
Hình Khắc Lũy cười, đôi mắt đào hoa lóe lên chút ánh sáng.
Đặt Hành Hành ngồi lên ghế, anh nói: "Hành Hành nói với mợ nhỏ, cậu còn chưa có ăn tối."
Mễ Kha đang muốn nói anh "mặt dày" lại nghe Hành Hành nghiêm túc hỏi cô: "Mợ nhỏ có nghe thấy không?"
Mễ Kha liếc mắt nhìn Hình Khắc Lũy sau đó nói chuyện chính: "Một tin tốt, một tin xấu anh muốn nghe tin nào trước?"
/68
|