Từ nhà cũ trở lại, Mễ Ngật Đông giống như phát hiện ra điều khác lạ, đối với việc Mễ Kha vừa khỏi bệnh càng thêm chăm sóc. Mặc dù trong lời nói không biểu lộ cái gì, nhưng mỗi ngày Trình trợ lý lái xe đưa đón, chuyện có vẻ kì lạ. Mễ Kha tâm trạng ảo não vì sắp đến thời gian Hình Khắc Lũy phải chuyển tới đoàn 5-3-2, còn Hình Khắc Lũy cũng vì vấn đề chuyển đơn vị mà trong lòng cảm thấy nhớ nàng dâu nhỏ nhiều hơn.
Rất nhanh tới thứ năm, trước khi đi anh cố ý đến phòng làm việc của Hách Nghĩa Thành, đứng trước cửa sổ dưới ánh mặt trời, Hình Khắc Lũy hiếm khi cởi bỏ thói quen bất cần đời, giọng nói trầm thấp: "Thủ trưởng, em đi nhé."
Bỏ tài liệu trong tay xuống, Hách Nghĩa Thành đứng dậy.
Đi tới gần, anh giơ tay chỉnh lại cổ áo cùng cầu vai cho Hình Khắc Lũy, sau đó trầm giọng nói: "Thêm chút tâm!"
Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng kí thác kì vọng, Hình Khắc Lũy hiểu rõ.
Anh giơ tay, vẻ mặt nghiêm túc thành kính làm quân lễ với Hách Nghĩa Thành: "Dạ!"
Một chữ, vang vang có lực.
Hách Nghĩa Thành gật đầu, có ý vui mừng, sau đó giơ tay lên đáp lễ cấp dưới một tay mình dìu dắt.
Rời sư bộ, Thúc Văn Ba và mấy chiến hữu cũng tới đưa tiễn. Dù sao cũng không phải điều động gì lớn, hơn nữa cũng ở cùng thành phố, Huynh đệ cũng không tỏ vẻ buồn bã, ngược lại trêu ghẹo Hình Khắc Lũy thật vất vả mới thoát khỏi thân phận độc thân, lại bị chia cách mỗi người một nơi, chỉ nói một chữ thảm mà thôi.
"Không ăn được nho, nói nho còn xanh." Hình Khắc Lũy mỉm cười bác bỏ sau đó đem mâu thuẫn chuyển đến trên người Thúc Văn Ba, "Có lòng quan tâm tới tôi, không bằng giúp lão Thúc giải quyết người, tránh để cho cậu ta bị tiểu cô nương làm cho bối rối."
Thúc Văn Ba giơ quyền đánh anh.
Trêu chọc mấy câu, khi Hình Khắc Lũy đạp chân ga rời đi, sau kính chiếu hậu, nhìn thấy mấy huynh đệ vây Thúc Văn Ba lại, nghiêm hình bức cung. Anh một bên nhìn hả hê cười, đeo tai nghe gọi điện cho Mễ Kha, điện thoại vừa kết nối anh nói đơn giản ra lệnh: "Năm phút sau đến cửa bệnh viện cùng anh hội họp."
Hạ Nhã Ngôn nghe được âm thanh của anh, thấy Mễ Kha không nói gì, cô cười nhắc nhở: "Còn không mau đi, cậu ta vội vàng đi báo cáo, dừng lại không được lâu."
Mễ Kha dí dỏm le lưỡi, sau đó để bệnh án xuống chạy ra ngoài. Vừa tới cửa bệnh viện, Hình KHắc Lũy đã lái xe việt dã đến. Xe còn chưa dừng hẳn, anh đã nhảy xuống không nói hai lời ôm Mễ Kha đến chỗ ngồi phía sau, tiếp theo là một nụ hôn sâu.
Tình yêu cuồng nhiệt, Mễ Kha cũng trong tình cảnh một ngày không gặp như cách ba thu, hay xấu hổ nhưng cô cũng ngầm cho phép Hình Khắc Lũy giở trò lưu manh. Nụ hôn vừa qua, cô mặt đỏ hồng nhìn đồng chí thiếu tá mặc thường phục, gật đầu khen ngợi: "Còn rất đẹp trai."
Hình Khắc Lũy khóe mắt đuôi mày đều là nụ cười, véo nhẹ gương mặt cô tiện thể ăn đậu hũ: "Ánh mắt em không tồi."
Mễ Kha giận dỗi lườm anh, vừa giúp anh chỉnh lại cổ áo lại giống như tiểu đại nhân dặn dò: "Nghe chị Nhã Ngôn nói anh làm trưởng ban huấn luyện, công việc rất mệt mỏi, anh đừng có liều mạng, cả ngày ở trong sân huấn luyện, eo cùng chân rất dễ bị tổn thương, chú ý thân thể, huấn luyện người khác cũng khách khí một chút, tránh bị nhiều người tức giận..."
Cô nói liên tục bộ dáng giống như cô vợ bé nhỏ, Hình Khắc Lũy bật cười: "Chưa từng nghe nói qua huấn luyện còn khách khí, vậy muốn anh làm gì?" Trên cánh tay bị cấu một cái, anh đồng ý: "Được, dược, được, tất cả nghe theo em, anh lấy danh nghĩa đảng thề nghiêm túc thi hành chỉ thị của vợ, bảo trọng thân thể!" Sau đó tiến tới bên tai Mễ Kha nói nhỏ: "Không có thân thể tráng kiện, làm sao có thể bắt quan,vượt ải, ăn em a.{ }!"
Mễ Kha đang véo da mặt của anh xem dày thêm mấy phân, thì bị Hình Khắc Lũy ôm vào trong ngực, nghe anh dịu dàng dặn: "Thời gian tới sẽ rất bận, thường xuyên huấn luyện, còn phải dẫn quân ra bên ngoài, có thể không có biện pháp vào thành phố gặp em, ngoan ngoãn, đừng làm anh lo lắng." Cảm thấy vòng tay cô nhẹ nhàng kiên định ôm mình, Hình Khắc Lũy tâm mềm nhũn như một vũng nước, vẻ mặt tràn đầy vui sướng khẽ nói: "Chuyện của chúng ta tạm thời đừng nói với ba em, anh không ở đây, nhỡ ba em không tiếp nhận được nổi giận mình em sẽ không ứng phó đươc, chờ anh qua đợt này sẽ tự mình tới cửa bái phỏng lão nhân gia, có nghe thấy không?"
Mễ Kha vùi gương mặt nhỏ nhắn vào ngực anh, buồn bực không lên tiếng.
Hình Khắc Lũy lại nhất định bắt cô trả lời: "Nói em có nghe không?"
Mễ Kha chu môi."... Nghe." Suy nghĩ một chút, cô hỏi: "Nhưng, em có thể tới thăm anh không?"
"Tất nhiên có thể." Hình Khắc Lũy sờ sờ đầu cô: "Lúc nào cũng hoan nghênh thủ trưởng thị sát chỉ đạo công việc, nhớ gọi điện trước cho anh." Chỗ ở không tốt, anh cũng không nỡ để cô vất vả.
Quân nhân quan niệm thời gian chính xác, nên Hình Khắc Lũy không dừng lại được bao lâu, dù là không bỏ được, anh cũng đành buông lỏng tay, "Được rồi, ngày đầu nhậm chức, tới trễ không tốt."
Chợt có cảm giác ly biệt, thoáng chút chua xót Mễ Kha lệ tràn khóe mắt. Nhưng tránh để Hình Khắc Lũy lo lắng, cô cố gắng đè nén, nở nụ cười ấm áp, tiễn anh.
Sao lại không nhìn ra cô cố gắng kiên cường, nhưng thân là quân nhân, Hình Khắc Lũy có nhiều việc thân bất do kỷ. Bàn tay nhẹ vuốt má cô, anh trêu chọc cô: "Vừa đúng dịp để em suy nghĩ một chút, chờ lần sau gặp mặt không thể chờ đợi, lấy thân báo đáp."
Mễ Kha đẩy anh: "Đi nhanh đi, nếu không muộn lại lái xe nhanh. Nhắc nhở anh, không đáp ứng chuyện của em, bỏ anh."
"Nhớ rồi, cai thuốc kiêng rượu, không đua xe. Yên tâm đi vợ bé nhỏ, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ" Từ ghế sau đi xuống, ngồi trên ghế tài xê, Hình Khắc Lũy từng câu từng chữ giao phó: "Ở nhà thật tốt." Sau đó nhìn cô thật lâu, khởi động xe.
Mễ Kha mỉm cười, vẫy vẫy tay với anh, xe vừa khởi động nước mắt cũng không tiếng động rơi xuống. Cô đứng im tại chỗ, không dám đưa tay lên lau, rất sợ Hình Khắc Lũy ở trong kính chiếu hậu nhìn thấy. Vậy mà, xe việt dã đi được khoảng một trăm mét lại quay trở lại.
Khóe mắt vẫn còn nước mắt, Hình Khắc Lũy một lần nữa dừng xe trước mặt cô. Ánh mắt nhìn Mễ Kha dịu dàng, ấm áp, anh lấy tay lau nước mắt cho cô, khẽ sẵng giọng: "Ngốc nghếch!"
Cô một cái nhăn mày, một nụ cười, luôn luôn chạm vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng anh. Nhìn bộ dáng Mễ Kha rưng rưng nước mắt nhìn anh, Hình Khắc Lũy trong lòng dâng lên cảm giác vui vẻ ấm áp, cái loại cảm giác này dù ở chung với Thẩm Gia Ngưng mấy năm cũng chưa từng trải nghiệm qua, cảm giác chua xót lại ngọt ngào, để cho anh ý thức được, cái gì gọi là - yêu!
Vừa tới đoàn 5-3-2, tới phòng làm việc Hạ Hoằng Huân, Hình Khắc Lũy tới gặp thượng cấp chào hỏi: "Hình Khắc Lũy phía trước báo cáo!"
Thấy anh nghiêm trang, Hạ Hoằng Huân mỉm cười nói: "Vứt cho tôi một đống chuyện, còn giả vờ nghiêm túc. Bắt đầu từ bây giờ, huấn luyện trong đoàn giao cho cậu."
Hình Khắc Lũy nhíu mày: "Áp lực có chút lớn, ngộ nhỡ tôi không đáp ứng được làm thế nào?"
"Làm thế nào?" Hạ Hoằng Huân nhìn về phía Lệ Hành: "Cậu cứ nói đi?"
Lệ Hành làm bộ trầm tư suy nghĩ, không nhanh không chậm: "Hái lon cầu vai của cậu ta."
Hình Khắc Lũy lấy mũ quân trang đập anh: "Cả ngày suy nghĩ lột lon của tôi, thiếu đạo đức, cảm thấy lột sao của tôi dễ dàng?"
Thật ra đối với việc Hình Khắc Lũy đến, vui mừng nhất chính là Lệ Hành. Thân là tham mưu trưởng, lúc tiền nhiệm phụ trách huấn luyện mấy trăm tên quan binh đều đè nặng trên vai anh, nói không mệt là giả. Hôm nay có trợ thủ, anh rốt cuộc có thể thở phào một hơi rồi.
Bố trí công việc, Lệ Hành hỏi: "Tới kí túc xá sắp xếp một chút hay đi xem xét xung quanh?"
Hình Khắc Lũy cầm lấy mũ đi ra ngoài: "Hành lý của tôi đơn giản, không có gì cần sắp xếp. Đi thôi, sân huấn luyện vượt chướng ngại 400m."
Cái gọi là 400m chướng ngại, chính là cự ly 400m bố trí các loại chướng ngại, yêu cầu binh sĩ trong thời gian ngắn nhất vượt qua toàn bộ chướng ngại, là quân nhân, đối với thể lực, sự linh hoạt, tinh thần dũng mãnh đều phải xuất sắc, yêu cầu huấn luyện rất nghiêm khắc.
Thấy Tham mưu trưởng đến, chỉ huy huấn luyện Trần Vệ Đông chạy bộ đến chào: "Đồng chí Tham mưu trưởng, liên đội hai đang tiến hành vượt 400m chướng ngại, xin chỉ thị"
Lệ Hành đáp lễ: "Huấn luyện tiếp tục." Sau đó giới thiệu: "Trưởng ban huấn luyện Hình Khắc Lũy, liên trưởng đội hai Trần Vệ Đông."
Quân diễn đã từng gặp qua, có thể coi như biết. Sau khi tiến hành chào hỏi, Hình Khắc Lũy đưa mắt nhìn ra sân huấn luyện. Lệ Hành đơn giản giới thiệu cho anh tình huống, điểm xuất phát, sau đó hai người rất ăn ý bắt đầu bấm giờ.
Tay không vượt qua mười bốn chướng ngại vật, một phút năm mươi giây, được gọi là thành tích ưu tú.
Hình Khắc Lũy lại cảm thấy không hài lòng, anh quay mặt giao phó Trần Vệ Đông: "Chọn người anh cảm thấy làm được, đeo súng chạy."
Ngay cả chọn lựa cũng lược bỏ, Trần Vệ Đông nghe vậy chỉ đích danh: "Lý Hoành Lượng"
Trung đội trưởng Lý Hoành Lượng da ngăm đen, vóc người cao gầy nhưng rất cường tráng, là người đứng đầu vượt qua thử thách, 400m chướng ngại, tay không vượt qua 14 chướng ngại vật, đeo súng chạy mất hai phút, tốt.
Lý Hoành Lượng tỏ vẻ cao ngạo, chạy xong thấy Hình Khắc Lũy nhìn anh ta một cái, có vẻ không hài lòng, anh ta cũng cau mày. Trần Vệ Đông thấy thế mở miệng nói: "Lý Hoành Lượng tay không chạy thành tích tốt nhất là một phút bốn mươi hai giây."
Ánh mắt sắc bén thẳng tắp rơi trên người anh ta, Hình Khắc Lũy thanh âm nhàn nhạt nói:"Trên chiến trường cậu cũng tay không sao?"
Lý Hoành Lượng có ý không phục, lại thấy liên trưởng cùng tham mưu trưởng không nói chuyện, cũng không dám lên tiếng.
Vì một câu nói của trưởng ban huấn luyện, tất cả quân sĩ võ trang đầy đủ, kết quả đừng nói ưu tú, ngay cả tạm được cũng chỉ có mấy người, đại đa số không đạt yêu cầu.
Sau khi thay trang phục huấn luyện, Hình Khắc Lũy đứng ở điểm xuất phát, các binh sĩ vốn đang mệt mỏi đứng không vững nhất thời quân tình sục sôi, theo thứ tự đứng hai bên, trong lòng đối với khí thế của đồng chí thiếu tá trước mắt có chút tò mò, thậm chí là mong đợi.
Hình Khắc Lũy rốt cuộc cũng không khiến các chiến sĩ thất vọng, anh từ điểm xuất phát chạy, vượt 100m, 200m theo thứ tự vượt qua năm cái cọc, nhảy hố sâu, qua chướng ngại, tiến tới mốc 300m chui qua lưới sắt, vượt tường, nhảy qua hai hố sau, sau đó còn 100m chạy tới điểm cuối, vượt qua mười bốn chướng ngại vật, mất một phút ba mươi lăm giây, so với thành tích tay không tốt nhất của Lý Hoành Lượng còn ngắn hơn bảy giây.
Hơn nữa lúc vượt qua cọc chắn, tường cao thì Hình Khắc Lũy một tay cầm súng, một tay bám chắc, tư thế nhảy cùng tốc độ rất mạnh mẽ lưu loát, khiến toàn bộ chiến sĩ toàn liên đội thán phục. Thậm chí là Lệ Hành xuất thân là bộ đội đặc chủng trong mắt cũng có ý tán thưởng.
Thành tích như vậy đừng nói là đeo súng, cho dù là tay không, cả sư đoàn cũng không có mấy người. Lý Hoàng Lượng tâm phục khẩu phục dẫn đầu liên đoàn vỗ tay.
Hình Khắc Lũy tất nhiên là có thực lực. Năm ngoái tỷ võ toàn quân, anh là quán quân, vượt 400m chướng ngại đối với thể lực yêu cầu cực cao, theo ghi chép toàn quân, trước mắt anh vẫn giữ vững vị trí đứng đầu. Vì vậy, ngay mới ngày đầu nhận chức, anh dùng thực lực bản thân “lập uy”.
"Giống mọi người, tôi cũng từng nghĩ thà đi 5km cũng không nguyện ý chạy vượt chướng ngại. Nhưng chúng ta là quân nhân, nhiệm vụ là canh giữ bảo vệ tổ quốc, cần phải chuẩn bị mọi tình huống." Sau đó lấy ánh mắt khích lệ, Hình Khắc Lũy nhìn qua các binh sĩ: "Muốn giữ vững danh hiệu quân đoàn thiện chiến nhất của đoàn chúng ta, nhất định phải chiến thắng mọi khó khăn gian khổ, đem những chướng ngại kia coi như là phong cảnh, nhẹ nhàng vượt qua, các đồng chí có lòng tin không?"
Đối mặt với kết quả vượt qua thử thách của trưởng ban huấn luyện, các chiến sĩ cảm xúc nháy mắt sục sôi, đồng thanh: "Có!"
Hình Khắc Lũy giọng nói vang vang: "Tiếp tục huấn luyện!"
Hình Khắc Lũy quả quyết, kiên nghị như vậy, Mễ Kha chưa từng thấy qua.
Một phút kia, cô đối với người đàn ông cả người toát lên vẻ lưu manh này hiểu sâu hơn.
Kết thúc một ngày huấn luyện, người đầy bụi đất Hình Khắc Lũy không để ý vội gọi điện cho Mễ Kha, sau đó hai người bắt đầu vì sự nghiệp truyền thông quốc gia làm cống hiến. Sáng sớm hôm sau, khi Hình Khắc Lũy đến sân huấn luyện bắt đầu luyện binh, Thẩm Gia Nam mang theo Trầm mẫu tới bệnh viện Lục quân kiểm tra sức khỏe.
Đối với Mễ Kha mà nói, gặp mặt Thẩm Gia Nam vốn trong dự liệu, cô thật ra thì tối hôm trước nói chuyện với Hình Khắc Lũy đã tích tụ đầy đủ dũng khí, nhưng ngoài dự đoán của cô là khi Thẩm Gia Nam cùng cô xảy ra xung đột, Mễ Ngật Đông tự nhiên xuất hiện ở bệnh viện Lục quân.
Rất nhanh tới thứ năm, trước khi đi anh cố ý đến phòng làm việc của Hách Nghĩa Thành, đứng trước cửa sổ dưới ánh mặt trời, Hình Khắc Lũy hiếm khi cởi bỏ thói quen bất cần đời, giọng nói trầm thấp: "Thủ trưởng, em đi nhé."
Bỏ tài liệu trong tay xuống, Hách Nghĩa Thành đứng dậy.
Đi tới gần, anh giơ tay chỉnh lại cổ áo cùng cầu vai cho Hình Khắc Lũy, sau đó trầm giọng nói: "Thêm chút tâm!"
Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng kí thác kì vọng, Hình Khắc Lũy hiểu rõ.
Anh giơ tay, vẻ mặt nghiêm túc thành kính làm quân lễ với Hách Nghĩa Thành: "Dạ!"
Một chữ, vang vang có lực.
Hách Nghĩa Thành gật đầu, có ý vui mừng, sau đó giơ tay lên đáp lễ cấp dưới một tay mình dìu dắt.
Rời sư bộ, Thúc Văn Ba và mấy chiến hữu cũng tới đưa tiễn. Dù sao cũng không phải điều động gì lớn, hơn nữa cũng ở cùng thành phố, Huynh đệ cũng không tỏ vẻ buồn bã, ngược lại trêu ghẹo Hình Khắc Lũy thật vất vả mới thoát khỏi thân phận độc thân, lại bị chia cách mỗi người một nơi, chỉ nói một chữ thảm mà thôi.
"Không ăn được nho, nói nho còn xanh." Hình Khắc Lũy mỉm cười bác bỏ sau đó đem mâu thuẫn chuyển đến trên người Thúc Văn Ba, "Có lòng quan tâm tới tôi, không bằng giúp lão Thúc giải quyết người, tránh để cho cậu ta bị tiểu cô nương làm cho bối rối."
Thúc Văn Ba giơ quyền đánh anh.
Trêu chọc mấy câu, khi Hình Khắc Lũy đạp chân ga rời đi, sau kính chiếu hậu, nhìn thấy mấy huynh đệ vây Thúc Văn Ba lại, nghiêm hình bức cung. Anh một bên nhìn hả hê cười, đeo tai nghe gọi điện cho Mễ Kha, điện thoại vừa kết nối anh nói đơn giản ra lệnh: "Năm phút sau đến cửa bệnh viện cùng anh hội họp."
Hạ Nhã Ngôn nghe được âm thanh của anh, thấy Mễ Kha không nói gì, cô cười nhắc nhở: "Còn không mau đi, cậu ta vội vàng đi báo cáo, dừng lại không được lâu."
Mễ Kha dí dỏm le lưỡi, sau đó để bệnh án xuống chạy ra ngoài. Vừa tới cửa bệnh viện, Hình KHắc Lũy đã lái xe việt dã đến. Xe còn chưa dừng hẳn, anh đã nhảy xuống không nói hai lời ôm Mễ Kha đến chỗ ngồi phía sau, tiếp theo là một nụ hôn sâu.
Tình yêu cuồng nhiệt, Mễ Kha cũng trong tình cảnh một ngày không gặp như cách ba thu, hay xấu hổ nhưng cô cũng ngầm cho phép Hình Khắc Lũy giở trò lưu manh. Nụ hôn vừa qua, cô mặt đỏ hồng nhìn đồng chí thiếu tá mặc thường phục, gật đầu khen ngợi: "Còn rất đẹp trai."
Hình Khắc Lũy khóe mắt đuôi mày đều là nụ cười, véo nhẹ gương mặt cô tiện thể ăn đậu hũ: "Ánh mắt em không tồi."
Mễ Kha giận dỗi lườm anh, vừa giúp anh chỉnh lại cổ áo lại giống như tiểu đại nhân dặn dò: "Nghe chị Nhã Ngôn nói anh làm trưởng ban huấn luyện, công việc rất mệt mỏi, anh đừng có liều mạng, cả ngày ở trong sân huấn luyện, eo cùng chân rất dễ bị tổn thương, chú ý thân thể, huấn luyện người khác cũng khách khí một chút, tránh bị nhiều người tức giận..."
Cô nói liên tục bộ dáng giống như cô vợ bé nhỏ, Hình Khắc Lũy bật cười: "Chưa từng nghe nói qua huấn luyện còn khách khí, vậy muốn anh làm gì?" Trên cánh tay bị cấu một cái, anh đồng ý: "Được, dược, được, tất cả nghe theo em, anh lấy danh nghĩa đảng thề nghiêm túc thi hành chỉ thị của vợ, bảo trọng thân thể!" Sau đó tiến tới bên tai Mễ Kha nói nhỏ: "Không có thân thể tráng kiện, làm sao có thể bắt quan,vượt ải, ăn em a.{ }!"
Mễ Kha đang véo da mặt của anh xem dày thêm mấy phân, thì bị Hình Khắc Lũy ôm vào trong ngực, nghe anh dịu dàng dặn: "Thời gian tới sẽ rất bận, thường xuyên huấn luyện, còn phải dẫn quân ra bên ngoài, có thể không có biện pháp vào thành phố gặp em, ngoan ngoãn, đừng làm anh lo lắng." Cảm thấy vòng tay cô nhẹ nhàng kiên định ôm mình, Hình Khắc Lũy tâm mềm nhũn như một vũng nước, vẻ mặt tràn đầy vui sướng khẽ nói: "Chuyện của chúng ta tạm thời đừng nói với ba em, anh không ở đây, nhỡ ba em không tiếp nhận được nổi giận mình em sẽ không ứng phó đươc, chờ anh qua đợt này sẽ tự mình tới cửa bái phỏng lão nhân gia, có nghe thấy không?"
Mễ Kha vùi gương mặt nhỏ nhắn vào ngực anh, buồn bực không lên tiếng.
Hình Khắc Lũy lại nhất định bắt cô trả lời: "Nói em có nghe không?"
Mễ Kha chu môi."... Nghe." Suy nghĩ một chút, cô hỏi: "Nhưng, em có thể tới thăm anh không?"
"Tất nhiên có thể." Hình Khắc Lũy sờ sờ đầu cô: "Lúc nào cũng hoan nghênh thủ trưởng thị sát chỉ đạo công việc, nhớ gọi điện trước cho anh." Chỗ ở không tốt, anh cũng không nỡ để cô vất vả.
Quân nhân quan niệm thời gian chính xác, nên Hình Khắc Lũy không dừng lại được bao lâu, dù là không bỏ được, anh cũng đành buông lỏng tay, "Được rồi, ngày đầu nhậm chức, tới trễ không tốt."
Chợt có cảm giác ly biệt, thoáng chút chua xót Mễ Kha lệ tràn khóe mắt. Nhưng tránh để Hình Khắc Lũy lo lắng, cô cố gắng đè nén, nở nụ cười ấm áp, tiễn anh.
Sao lại không nhìn ra cô cố gắng kiên cường, nhưng thân là quân nhân, Hình Khắc Lũy có nhiều việc thân bất do kỷ. Bàn tay nhẹ vuốt má cô, anh trêu chọc cô: "Vừa đúng dịp để em suy nghĩ một chút, chờ lần sau gặp mặt không thể chờ đợi, lấy thân báo đáp."
Mễ Kha đẩy anh: "Đi nhanh đi, nếu không muộn lại lái xe nhanh. Nhắc nhở anh, không đáp ứng chuyện của em, bỏ anh."
"Nhớ rồi, cai thuốc kiêng rượu, không đua xe. Yên tâm đi vợ bé nhỏ, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ" Từ ghế sau đi xuống, ngồi trên ghế tài xê, Hình Khắc Lũy từng câu từng chữ giao phó: "Ở nhà thật tốt." Sau đó nhìn cô thật lâu, khởi động xe.
Mễ Kha mỉm cười, vẫy vẫy tay với anh, xe vừa khởi động nước mắt cũng không tiếng động rơi xuống. Cô đứng im tại chỗ, không dám đưa tay lên lau, rất sợ Hình Khắc Lũy ở trong kính chiếu hậu nhìn thấy. Vậy mà, xe việt dã đi được khoảng một trăm mét lại quay trở lại.
Khóe mắt vẫn còn nước mắt, Hình Khắc Lũy một lần nữa dừng xe trước mặt cô. Ánh mắt nhìn Mễ Kha dịu dàng, ấm áp, anh lấy tay lau nước mắt cho cô, khẽ sẵng giọng: "Ngốc nghếch!"
Cô một cái nhăn mày, một nụ cười, luôn luôn chạm vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng anh. Nhìn bộ dáng Mễ Kha rưng rưng nước mắt nhìn anh, Hình Khắc Lũy trong lòng dâng lên cảm giác vui vẻ ấm áp, cái loại cảm giác này dù ở chung với Thẩm Gia Ngưng mấy năm cũng chưa từng trải nghiệm qua, cảm giác chua xót lại ngọt ngào, để cho anh ý thức được, cái gì gọi là - yêu!
Vừa tới đoàn 5-3-2, tới phòng làm việc Hạ Hoằng Huân, Hình Khắc Lũy tới gặp thượng cấp chào hỏi: "Hình Khắc Lũy phía trước báo cáo!"
Thấy anh nghiêm trang, Hạ Hoằng Huân mỉm cười nói: "Vứt cho tôi một đống chuyện, còn giả vờ nghiêm túc. Bắt đầu từ bây giờ, huấn luyện trong đoàn giao cho cậu."
Hình Khắc Lũy nhíu mày: "Áp lực có chút lớn, ngộ nhỡ tôi không đáp ứng được làm thế nào?"
"Làm thế nào?" Hạ Hoằng Huân nhìn về phía Lệ Hành: "Cậu cứ nói đi?"
Lệ Hành làm bộ trầm tư suy nghĩ, không nhanh không chậm: "Hái lon cầu vai của cậu ta."
Hình Khắc Lũy lấy mũ quân trang đập anh: "Cả ngày suy nghĩ lột lon của tôi, thiếu đạo đức, cảm thấy lột sao của tôi dễ dàng?"
Thật ra đối với việc Hình Khắc Lũy đến, vui mừng nhất chính là Lệ Hành. Thân là tham mưu trưởng, lúc tiền nhiệm phụ trách huấn luyện mấy trăm tên quan binh đều đè nặng trên vai anh, nói không mệt là giả. Hôm nay có trợ thủ, anh rốt cuộc có thể thở phào một hơi rồi.
Bố trí công việc, Lệ Hành hỏi: "Tới kí túc xá sắp xếp một chút hay đi xem xét xung quanh?"
Hình Khắc Lũy cầm lấy mũ đi ra ngoài: "Hành lý của tôi đơn giản, không có gì cần sắp xếp. Đi thôi, sân huấn luyện vượt chướng ngại 400m."
Cái gọi là 400m chướng ngại, chính là cự ly 400m bố trí các loại chướng ngại, yêu cầu binh sĩ trong thời gian ngắn nhất vượt qua toàn bộ chướng ngại, là quân nhân, đối với thể lực, sự linh hoạt, tinh thần dũng mãnh đều phải xuất sắc, yêu cầu huấn luyện rất nghiêm khắc.
Thấy Tham mưu trưởng đến, chỉ huy huấn luyện Trần Vệ Đông chạy bộ đến chào: "Đồng chí Tham mưu trưởng, liên đội hai đang tiến hành vượt 400m chướng ngại, xin chỉ thị"
Lệ Hành đáp lễ: "Huấn luyện tiếp tục." Sau đó giới thiệu: "Trưởng ban huấn luyện Hình Khắc Lũy, liên trưởng đội hai Trần Vệ Đông."
Quân diễn đã từng gặp qua, có thể coi như biết. Sau khi tiến hành chào hỏi, Hình Khắc Lũy đưa mắt nhìn ra sân huấn luyện. Lệ Hành đơn giản giới thiệu cho anh tình huống, điểm xuất phát, sau đó hai người rất ăn ý bắt đầu bấm giờ.
Tay không vượt qua mười bốn chướng ngại vật, một phút năm mươi giây, được gọi là thành tích ưu tú.
Hình Khắc Lũy lại cảm thấy không hài lòng, anh quay mặt giao phó Trần Vệ Đông: "Chọn người anh cảm thấy làm được, đeo súng chạy."
Ngay cả chọn lựa cũng lược bỏ, Trần Vệ Đông nghe vậy chỉ đích danh: "Lý Hoành Lượng"
Trung đội trưởng Lý Hoành Lượng da ngăm đen, vóc người cao gầy nhưng rất cường tráng, là người đứng đầu vượt qua thử thách, 400m chướng ngại, tay không vượt qua 14 chướng ngại vật, đeo súng chạy mất hai phút, tốt.
Lý Hoành Lượng tỏ vẻ cao ngạo, chạy xong thấy Hình Khắc Lũy nhìn anh ta một cái, có vẻ không hài lòng, anh ta cũng cau mày. Trần Vệ Đông thấy thế mở miệng nói: "Lý Hoành Lượng tay không chạy thành tích tốt nhất là một phút bốn mươi hai giây."
Ánh mắt sắc bén thẳng tắp rơi trên người anh ta, Hình Khắc Lũy thanh âm nhàn nhạt nói:"Trên chiến trường cậu cũng tay không sao?"
Lý Hoành Lượng có ý không phục, lại thấy liên trưởng cùng tham mưu trưởng không nói chuyện, cũng không dám lên tiếng.
Vì một câu nói của trưởng ban huấn luyện, tất cả quân sĩ võ trang đầy đủ, kết quả đừng nói ưu tú, ngay cả tạm được cũng chỉ có mấy người, đại đa số không đạt yêu cầu.
Sau khi thay trang phục huấn luyện, Hình Khắc Lũy đứng ở điểm xuất phát, các binh sĩ vốn đang mệt mỏi đứng không vững nhất thời quân tình sục sôi, theo thứ tự đứng hai bên, trong lòng đối với khí thế của đồng chí thiếu tá trước mắt có chút tò mò, thậm chí là mong đợi.
Hình Khắc Lũy rốt cuộc cũng không khiến các chiến sĩ thất vọng, anh từ điểm xuất phát chạy, vượt 100m, 200m theo thứ tự vượt qua năm cái cọc, nhảy hố sâu, qua chướng ngại, tiến tới mốc 300m chui qua lưới sắt, vượt tường, nhảy qua hai hố sau, sau đó còn 100m chạy tới điểm cuối, vượt qua mười bốn chướng ngại vật, mất một phút ba mươi lăm giây, so với thành tích tay không tốt nhất của Lý Hoành Lượng còn ngắn hơn bảy giây.
Hơn nữa lúc vượt qua cọc chắn, tường cao thì Hình Khắc Lũy một tay cầm súng, một tay bám chắc, tư thế nhảy cùng tốc độ rất mạnh mẽ lưu loát, khiến toàn bộ chiến sĩ toàn liên đội thán phục. Thậm chí là Lệ Hành xuất thân là bộ đội đặc chủng trong mắt cũng có ý tán thưởng.
Thành tích như vậy đừng nói là đeo súng, cho dù là tay không, cả sư đoàn cũng không có mấy người. Lý Hoàng Lượng tâm phục khẩu phục dẫn đầu liên đoàn vỗ tay.
Hình Khắc Lũy tất nhiên là có thực lực. Năm ngoái tỷ võ toàn quân, anh là quán quân, vượt 400m chướng ngại đối với thể lực yêu cầu cực cao, theo ghi chép toàn quân, trước mắt anh vẫn giữ vững vị trí đứng đầu. Vì vậy, ngay mới ngày đầu nhận chức, anh dùng thực lực bản thân “lập uy”.
"Giống mọi người, tôi cũng từng nghĩ thà đi 5km cũng không nguyện ý chạy vượt chướng ngại. Nhưng chúng ta là quân nhân, nhiệm vụ là canh giữ bảo vệ tổ quốc, cần phải chuẩn bị mọi tình huống." Sau đó lấy ánh mắt khích lệ, Hình Khắc Lũy nhìn qua các binh sĩ: "Muốn giữ vững danh hiệu quân đoàn thiện chiến nhất của đoàn chúng ta, nhất định phải chiến thắng mọi khó khăn gian khổ, đem những chướng ngại kia coi như là phong cảnh, nhẹ nhàng vượt qua, các đồng chí có lòng tin không?"
Đối mặt với kết quả vượt qua thử thách của trưởng ban huấn luyện, các chiến sĩ cảm xúc nháy mắt sục sôi, đồng thanh: "Có!"
Hình Khắc Lũy giọng nói vang vang: "Tiếp tục huấn luyện!"
Hình Khắc Lũy quả quyết, kiên nghị như vậy, Mễ Kha chưa từng thấy qua.
Một phút kia, cô đối với người đàn ông cả người toát lên vẻ lưu manh này hiểu sâu hơn.
Kết thúc một ngày huấn luyện, người đầy bụi đất Hình Khắc Lũy không để ý vội gọi điện cho Mễ Kha, sau đó hai người bắt đầu vì sự nghiệp truyền thông quốc gia làm cống hiến. Sáng sớm hôm sau, khi Hình Khắc Lũy đến sân huấn luyện bắt đầu luyện binh, Thẩm Gia Nam mang theo Trầm mẫu tới bệnh viện Lục quân kiểm tra sức khỏe.
Đối với Mễ Kha mà nói, gặp mặt Thẩm Gia Nam vốn trong dự liệu, cô thật ra thì tối hôm trước nói chuyện với Hình Khắc Lũy đã tích tụ đầy đủ dũng khí, nhưng ngoài dự đoán của cô là khi Thẩm Gia Nam cùng cô xảy ra xung đột, Mễ Ngật Đông tự nhiên xuất hiện ở bệnh viện Lục quân.
/68
|